-
Chương 478
Lúc trước không có thời gian nhìn kỹ, giờ ngồi trong phòng khách, Cố Thành Kiêu liếc mắt nhìn thấy một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần cộc cỡ lớn treo ở ban công. - Một trắng một đen rất nổi bật. Cố Thành Kiêu lập tức nghĩ ngay đến người đàn ông tên Triệu Húc Nghiêu kia.
Từ lời nói của Nam Nam thì Triệu Húc Nghiêu là người đàn ông thường xuyên ở bên cạnh cô nhất. Ngoài2chuyện hay ân cần động viên, cuối tuần anh ta còn đưa đón mấy mẹ con tới lớp năng khiếu.
Đêm hôm đó, Triệu Húc Nghiêu và Lâm Thiển đưa hai đứa trẻ vào siêu thị mua đồ, rồi còn theo mấy mẹ con vào tòa nhà cao ốc, nghiễm nhiên trông như một gia đình bốn người.
Anh nghiêm trang ngồi trên ghế sofa, mắt không ngừng liếc nhìn chiếc áo sơ mi và chiếc quần treo ở ban công. Đột nhiên6anh cảm thấy bất an. Căn phòng này thiết kế theo kiểu mở, phòng bếp và phòng khách thông nhau. Đây cũng là điểm mà Lâm Thiển thích ở căn hộ này, vì lúc nấu cơm cô vẫn có thể nhìn thấy bọn trẻ. Cô vừa chuẩn bị bữa tối vừa hỏi: “Này, trời sắp tới rồi, rốt cuộc anh muốn ở lại đến lúc nào? Anh không cần về tổng bộ gấp sao?”
“Anh đang nghỉ phép.” “À, khó khăn lắm9mới có thời gian nghỉ phép, sao anh không về chăm sóc ba mẹ anh đi?”
Cố Thành Kiêu quay đầu nhìn cô, cô cũng đàng hoàng nhìn lại anh. Bốn mắt vừa chạm nhau, một loại cảm xúc khác thường lởn vởn trong đầu hai người. Thế nhưng trong lòng Lâm Thiển vẫn có sự trở ngại. Trong thâm tâm cô vẫn không vượt qua được cửa ải ba mẹ anh. Không nói đến bốn năm trước Diệp Thiến Như đuổi6cô ra khỏi Thành Để Đến giờ, khi Diệp Thiển Như biết rõ Cố Thành Kiêu chưa chết, cô qua nhà hỏi thì bà ta cũng lạnh lùng xua đuổi, không thèm tiết lộ cho cô tin tức gì.
Không tính Diệp Thiến Như, Cổ Nguyên cũng như vậy. Trước giờ bọn họ đã không chấp nhận cô, bây giờ có cơ hội tốt như vậy thì sao bọn họ có thể để cô bước vào nhà họ Cố được?
Thái độ của8hai người khiến cho cô lạnh cả tim, đồng thời cũng làm cô thấp thỏm lo âu.
Nếu nhà họ Cổ biết hai đứa trẻ là cốt nhục của Cố Thành Kiêu thì hai ông bà sẽ cần con chứ không cần mẹ. Với thủ đoạn của nhà họ Cổ thì làm sao cô có thể tranh giành con với họ được?
Nếu đã không thể chống lại hậu quả này thì ngay từ ban đầu cô phải nắm rõ tình thế mà lựa chọn cho thật đúng đắn.
Nghĩ đến những chuyện này, Lâm Thiển vội vàng tránh mất đi.
Cố Thành Kiêu nói: “Anh không cần ngày nào cũng chăm sóc bọn họ. Không phải em không hiểu ba mẹ anh, nếu ngày nào cũng xuất hiện trước mặt họ thì ba sẽ nói anh không nghiêm túc làm việc, còn mẹ thì lúc nào cũng bắt anh uống súp.” Lâm Thiển bực tức nghiến răng, cười nhạt, “Vậy là anh có phúc mà không biết hưởng!” Cố Thành Kiêu sửng sốt, thấy câu này không có thiện ý, nhưng anh lại không nhìn ra sắc mặt của cô.
Không khí lại trở nên lúng túng. Chẳng lâu sau, Lâm Thiển nấu xong cháo. Nghĩ đến còn có Cố Thành Kiêu ở lại nên cô làm thêm hai đĩa xào, còn nấu thêm một nồi sủi cảo. Dù sao người ta cũng giúp cô chăm sóc hai con lúc cần, bây giờ đến giờ cơm, không nhẽ lại đuổi người ta về. “Thật ngại quá, không có gì mời anh.” Cố Thành Kiêu cảm nhận sâu sắc sự xa cách khách khí của cô, “Không sao đâu, anh ăn gì cũng được.” Em để anh ở lại là anh đã thỏa mãn lắm rồi.
Cháo trắng rất nhạt, Lâm Thiển liền cho thêm vào chút muối tăng hương vị. Bọn nhỏ thích thú, ăn cũng nhiều hơn.
Nam Nam ăn khá ngon miệng, ăn xong bát cháo rồi còn chén thêm ba cái sủi cảo. Bắc Bắc không được như vậy, cổ lắm cũng chỉ húp được nửa bát cháo. Bất ngờ nhất với Cố Thành Kiêu là món sủi cảo, nhỏ nhỏ mà đủ loại nhân bánh, mùi vị ngon ngoài dự liệu. “Chú Tiểu Mã, mẹ cháu làm sủi cảo ngon không?”
“Đây là mẹ cháu làm à?” Anh còn tưởng đây là đồ mua ở siêu thị cho hai đứa nhỏ ăn.
“Đúng vậy, mẹ cháu biết làm rất nhiều món ăn ngon. Lần này cho chú ăn sủi cảo, lần sau cho chú nếm bánh trôi pha lê bảy màu.”
Cố Thành Kiêu tò mò nhìn sang Lâm Thiển chờ đợi. Lâm Thiển trừng mắt liếc anh rồi quay lại nói: “Đừng có mơ, ăn xong rồi đi mau lên.”
Nam Nam thấy mẹ nổi giận, mím chặt cái miệng bé xinh. Đôi mắt to tròn chốc chốc liếc sang mẹ, chốc chốc lại nhìn Cố Thành Kiêu.
Ngược lại Bắc Bắc rất biết nhìn nét mặt, để thìa xuống nói: “Mẹ, con thật sự không ăn được nữa, con muốn ngủ.”
“Được, mẹ thu dọn xong sẽ vào với con. Con vào phòng đi.”
Nam Nam đảo trong mắt một lượt, nhanh trí nói: “Mẹ, con cũng không ăn nữa, con no rồi. Con đi xem phim hoạt hình được không?”
“Đi đi.”
Trên bàn ăn chỉ còn lại Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu. Nhiều năm như vậy, đến giờ cô vẫn không nghĩ tới mình lại có thể cùng anh ăn cơm nói chuyện một lần nữa.
“Ăn xong thì đi đi, sau này đừng tìm tôi nữa.”
“Thiển Thiển...”
Lâm Thiển chợt cúi đầu, cắt lời anh, “Anh đừng gọi tôi như vậy... Tôi biết sau khi trở về anh nhất định sẽ tới tìm tôi. Vậy chi bằng chúng ta nói chuyện một lần cho rõ ràng.”
“Ngày đó anh đưa đơn ly hôn cho em là vì anh không muốn em phải thủ tiết cả đời vì anh.”
“À, anh thật quá tự tin. Anh có chết thì tôi cũng chỉ khóc nhiều lắm là mấy tháng thôi. Một hai năm sau là tôi đã tìm người khác rồi. Anh đưa đơn ly hôn cho tôi, mẹ anh liền nhân cơ hội đuổi tôi ra khỏi Thành Để Nhà họ Cố không một ai đứng ra nói đỡ cho tôi, anh thấy tôi còn nhớ nhung anh được sao?”
“Thật xin lỗi, tha thứ cho anh được không?”
“Anh xem, rời Thành Để không bao lâu tôi đã có tình cảm mới, còn có hai đứa con sinh đôi. Dù kết quả không tốt đẹp nhưng cũng không sao. Cóc nhái hai chân khó tìm, đàn ông ba chân khắp phố phường đều có, tôi sợ gì không tìm được ai?”
“...” Sắc mặt Cố Thành Kiêu khẽ cứng lại, thấp giọng nói, “Em càng nói vậy, anh càng cảm thấy em cố tình.”
“Thôi đi, anh nghĩ anh là thần thánh sao? Anh nghĩ chuyện gì anh cũng có thể điều khiển được à? Anh điều tra vụ án giỏi như vậy, nhưng anh có giỏi tra lòng người không? Con người ai cũng có thể thay đổi, là các người ruồng rẫy tối trước, anh có tư cách gì cầu xin tôi tha thứ? Tại sao vào lúc tôi đã chấp nhận tất cả để bắt đầu cuộc sống mới thì anh lại muốn đảo lộn cuộc sống của tôi? Anh không thấy làm như vậy là quá ích kỷ sao?”
Lâm Thiển càng nói càng kích động, bất giác cao giọng. Cô nhìn thấy Nam Nam ngồi trên ghế sofa ngơ ngác nhìn về phía bọn họ. Vẻ mặt hốt hoảng của cô bé khiến cô cảm thấy tràn đầy cảm giác tội lỗi.
Xin lỗi con, Nam Nam! Mẹ không thể cho con người cha này được.
“Mẹ, sao mẹ lại cãi nhau với chủ Tiểu Mã?”
“Không cãi nhau, không cãi nhau! Mẹ với chú đang chuyện trò thôi, vui vẻ mà, vui vẻ mà. Mẹ sẽ nói khẽ, không ảnh hưởng con xem phim hoạt hình.”
“Vậy còn được.”
Nam Nam còn nhỏ, rất tin tưởng mẹ, cũng rất dễ bị dụ dỗ. Vừa nghe mẹ nói như vậy thì cô bé đã quay đầu lại xem phim hoạt hình rồi.
Lâm Thiển hạ thấp giọng nói: “Tôi hi vọng sau này anh đừng làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mẹ con tôi nữa, tôi xin anh!” Cổ họng Cố Thành Kiêu lên xuống, khó lòng cất lời. Anh sợ nhất chuyện này, mà cuối cùng nó vẫn đến. “Ba em đang gặp chuyện, anh chỉ muốn...”. “Không cần, tôi không còn là tôi của trước kia nữa.”
“...” Đúng vậy, anh đã nhận ra. Con chim non giờ đã đủ lông đủ cánh, cô thật sự không còn là cổ của trước kia nữa.
Last edited by a moderator: