-
Chương 461: TÔI CHƯA BAO GIỜ YÊU CẦU
Cho dù Lâm Thiển bịt kín tại những giọng nói Sở Mặc Phong vẫn lọt vào. Cô quả quyết lắc đầu từ chối: “Không thể nào, vĩnh viễn cũng không thể nào!”
“Tại sao?” “Không tại sao cả!”
“Bởi vì người họ Triệu kia?” “Cậu đừng nghĩ ngợi lung tung, không phải!” “Hay bởi vì ba ruột của hai đứa trẻ? Anh ta còn níu kéo em sao?” Lâm Thiển gượng cười, lắc đầu phủ nhận: “Không phải, cậu đừng đoán mò.”
“Vậy chỉ còn lại một nguyên nhân, là vì chú Hai đúng không?”
Lâm Thiển im lặng, không thể phủ nhận quả thật đó là nguyên nhân chủ yếu. Sao cô có thể có ý gì với cháu của Cố Thành Kiêu được? Cô không làm được.
Sở Mặc Phong thấy cô cam chịu, ngược lại càng trở nên bình tĩnh: Không sao cả, tôi cũng rất nhớ chú Hai. Tôi không ngại trong lòng em mãi mãi có chú ấy. Sau này Thanh minh Đông chí hàng năm, tôi sẽ đến viếng chú ấy cùng em.”
“Thanh minh Đồng chí viếng thăm. Ha ha, cậu nói thật nhẹ nhàng.” Sở Mặc Phong cho rằng cô nghĩ cậu chỉ nói miệng, chợt cậu giơ tay phải lên lên thề: “Tôi có thể thể với trời, tôi thật sự không quan tâm đến quá khứ của em. Tôi không quan tâm em từng là vợ ai, tôi chỉ muốn chăm sóc bảo vệ em. Suốt cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ rời bỏ em.”
Lời thề thật quen tai, mắt Lâm Thiên cay xè. Cố Thành Kiêu cũng từng nói sẽ không bao giờ rời xa cô, nhưng kết quả thì thế nào? Lâm Thiển không kiếm được nước mắt tuôn rơi. Cô thật sự rất nhớ rất nhớ, rất nhớ Cố Thành Kiêu! Sở Mặc Phong còn cho rằng cuối cùng sự chân thành của cậu đã tác động đến Lâm Thiển. Cậu tiến lên trước nắm tay cô, ân cần bày tỏ: “Em không cần để ý những lời bàn tán của người khác, dù gia tộc phản đối thì cũng có tôi lo liệu. Tôi đảm bảo với em, tôi thà cắt đứt quan hệ với gia đình cũng sẽ không bao giờ buông tay em và hai đứa trẻ.” “Sở Mặc Phong.” Lâm Thiển kịp thời ngăn lại, cô lau lệ, ánh mắt hờ hững. “Cậu nghe cho rõ đây. Tôi không chấp nhận cậu, hoàn toàn không phải là vì quan hệ với Cố Thành Kiêu, mà bởi vì tôi chưa bao giờ yêu cậu.”
“Sở Mặc Phong, cậu quá tự phụ. Cậu cho rằng cậu không ngại thì tôi sẽ mang ơn cậu sao? Cậu cũng giống những kẻ khác, nghĩ rằng tôi mang theo hai đứa con thì lập tức hạ giá hả? Tôi nói cho cậu biết, tôi không cần cậu thương hại.” “Không phải thương hại, Tiểu Thiển, tôi yêu em mà.”
“Tôi không yêu cậu, nghe chưa rõ hả? Đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, cho dù là bốn năm hay bốn mươi năm, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cậu.”
Sở Mặc Phong đau lòng đến cực điểm, chất vẫn lại: “Vậy em không nghĩ cho hai đứa trẻ sao? Bọn chúng còn nhỏ, chúng cần có một người cha, tôi có thể làm một người cha tốt.”
“Ha, thật buồn cười, Cậu nghĩ rằng tôi là người có thể vì hai đứa bé mà chấp nhận đến với cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, từ trước tới giờ tôi đều lấy mình làm gương cho con, trong từ điển của gia đình chúng tôi không bao giờ có từ uất ức. Cho dù tương lai tôi có lập gia đình, cũng là gả cho người đàn ông tôi yêu. Còn cậu, không phải!”
“...” Sở Mặc Phong không còn gì để chống chế. Lời từ chối rất thẳng thừng, nhưng đây mới chính là phong cách của Lâm Thiển. “Được, tôi hiểu rồi.” “Cậu hiểu thì tốt, sau này đừng có nói mấy lời tỏ vẻ nông cạn như vậy nữa.” “...” Sở Mặc Phong thương tích đầy mình. “Được rồi, nói cũng nói xong. Tôi muốn xuất viện, cậu không cần tiễn. Cảm ơn!”
Buổi tối, Lâm Thiển rảnh rỗi không có việc gì làm, nên ngồi kể chuyện cổ tích cho hai bánh bao nhỏ.
“Ai da, chờ thỏ chạy rì rì đến đích thì phát hiện rùa đã ở đó từ khi nào...”
Cô nhìn hai đứa trẻ, thấy hai cặp mắt đen bóng còn mở to thì muốn khóc tới nơi. “Sao hai đứa còn chưa ngủ? Truyện cũng đã kết thúc, miệng mẹ khô hết rồi này.”
Bắc Bắc ở trong chăn đá Nam Nam. Nam Nam nhận được tín hiệu, lập tức ngây ngô mở miệng hỏi: “Mẹ, có phải mẹ định yêu đương với chú Triệu không?”
“Hả?”
“Có phải chú Triệu muốn làm ba của chúng con không?” “Con nghe mấy câu linh tinh này ở đâu vậy?”
Nam Nam nhìn Bắc Bắc, Bắc Bắc nhắm mắt giả vờ ngủ, len lén hé mắt quan sát tình hình. Cô nhóc đơn thuần, mục tiêu duy nhất là ăn sung mặc sướng, làm gì rảnh rỗi đi quan tâm chuyện người lớn. Dù có hỏi cô bé, cô bé cũng chẳng giải thích được. Lâm Thiển xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Bắc, hỏi: “Nói đi, con nghe ở đâu? Lại còn chỉ dạy lung tung cho em con nữa.” Bắc Bắc mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ ấm ức: “Mẹ, là ông ngoại hỏi chúng con có thích chú Triệu không.” Lâm Thiên cười cười, hỏi: “Vậy hai đứa trả lời ông ngoại thế nào?”
Nam Nam: “Thích ạ. Chú Triệu đẹp trai, nói chuyện rất vui. Nam Nam rất thích.”
Lâm Thiển xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Bắc: “Vậy còn con?”
Bắc Bắc: “Con nói con không biết. Mẹ, mẹ thích chú Triệu không?”
Đáy lòng Lâm Thiển trầm xuống, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Mẹ và chú Triệu chỉ là bạn. Chú Triệu giúp đỡ chúng ta, cho nên mẹ mới cảm ơn chú Triệu, nhưng đây không phải là yêu đương, càng không có nghĩa là muốn chú Triệu làm ba các con, hiếu không?”
Bắc Bắc mơ hồ cái hiểu cái không: “Vậy Nam Nam có thể thích chú Triệu không?” Lâm Thiên lại giải thích cặn kẽ: “Thích cũng có nhiều loại, không phải chỉ có yêu đương. Chú Triệu đối tốt với chúng ta, chúng ta thích chú Triệu, đó là chuyện bình thường.” Bắc Bắc: “Vậy con có thể thích chú Triệu, nhưng không thích chú Triệu làm ba của con không?” Lâm Thiển bị chọc cười: “Đương nhiên có thể rồi.” Lúc này, Nam Nam đã ngủ từ đời nào. Bắc Bắc ngóc cái đầu nhỏ lên, nhìn mẹ, tò mò hỏi: “Mẹ, sao con và em lại không có ba?”
“...” Câu hỏi vô tình của trẻ nhỏ giống như kim châm vào tim Lâm Thiển. Cuối cùng ngày này cũng đến, cô còn cho rằng phải đợi rất lâu, cho rằng vẫn còn thời gian để suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng chớp mắt một cái, cậu bé đã trưởng thành, bắt đầu biết thắc mắc về ba mình.
Cô ôm Bắc Bắc, cúi đầu hôn khẽ vào trán cậu. Bắc Bắc càng ngày càng giống anh, đặc biệt là vẻ mặt anh khí hào hùng, lại thêm sự cẩn trọng cơ trí đều được di truyền từ anh.
“Bắc Bắc, nhớ cho kỹ, ba của các con là anh hùng.” “Anh hùng là gì?” Dù sao trẻ con vẫn là trẻ con, không thể biết hết mọi chuyện.
“Chờ Bắc Bắc lớn lên sẽ hiểu. Nhưng Bắc Bắc à, đây là bí mật giữa mẹ và con, không được nói cho bất kỳ ai biết, được không?”
“Ngay cả Nam Nam cũng phải giữ bí mật sao?” “Phải, Nam Nam không kín miệng. Con bé mà biết thì tất cả mọi người đều sẽ biết. Đây là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta, chỉ có chúng ta biết thôi.”
“Da.”
“Mau ngủ đi, em gái con ngủ rồi kìa.” Bắc Bắc ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khóe miệng cong cong. Cậu bé đang cười: “Ba con là anh hùng, là anh hùng.”
Trong khoảnh khắc, nước mắt Lâm Thiển chảy dài. Cô lấy tay che kín miệng, Cố Thành Kiêu, anh có biết con trai có bao nhiêu kỳ vọng và mong đợi vào anh không? Anh đi rồi, không sợ con trai anh và con gái anh buồn sao?
Cố Thành Kiêu... Anh đến gặp bọn trẻ đi, dù là trong mơ cũng được...