-
Chương 457: BUỔI XEM MẮT TRÁ HÌNH
Một câu không chồng khiến tâm trạng Lâm Thiển tuột dốc không phanh. Bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị cơn đau bất chợt tập kích, sau đó vết thương lại rỉ máu lần nữa.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, đau đớn ngày càng tăng lên. Cô sợ rằng cả đời này vẫn sẽ sống như vậy. Chỉ vì một câu nói, hoặc một người, hoặc một cảnh tượng nào đó mà đột nhiên cô lại nhớ đến Cố Thành Kiêu. Cô sợ rằng cả cuộc đời này đều sẽ không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn ấy. Lâm Du thấy tâm trạng Lâm Thiển chuyển biến, vội vàng nháy mắt với Phạn Phạn.
Phạn Phạn thấy cô như thế thì lại đau lòng, tự trách và tức giận. Nhưng với tư cách là người bạn thân thiết nhất bên cạnh cô, Phạn Phạn nhất định phải nhắc nhở một câu: “Cậu Thiển, cậu sao vậy? Tớ chỉ mới nói thế mà cậu đã khó chịu rồi à? Tớ nói này, cậu nên bỏ xuống tất cả, vui vẻ cặp kè đi! Không phải cậu cũng đã từng tìm kiếm đối tượng rồi sao? Con cũng sinh luôn rồi, sao cậu vẫn còn chưa quên được Cố Thành Kiêu vậy?”
Trong lòng Lâm Thiển càng thêm khó chịu, bực bội trong lòng không muốn nói chuyện.
Lâm Du lại nháy mắt ra hiệu với Phạn Phạn lần nữa.
Phạn Phan thở dài, cố định đang muốn giới thiệu đồng nghiệp trước đây cho Lâm Thiển. Đó là tinh anh tài giỏi trong giới chứng khoán.
Lâm Thiển hít sâu một hơi, bày ra nụ cười gượng gạo: “Công ty còn nhiều việc cần xử lý, chúng em đi trước... Tiểu Du, có rảnh em lại tới thăm chị sau.” “Được rồi.” Lâm Du không nói gì, sợ rằng càng nói càng làm vết thương của Lâm Thiển thêm lở loét.
Lâm Thiển và Phạn Phạn ra khỏi gian phòng. Trong phòng khách, ngoài Diệp Thiến Như tới thăm, còn có Cố Nguyên. Cổ Nguyên ngồi trên xe lăn, tinh thần minh mẫn, trò chuyện vui vẻ, giọng nói khỏe khoắn âm vang. Cơ mặt đã không còn co rút, nhìn không ra di chứng sau tai biển. Quả thật, ngoại trừ đi đúng không tiện, Lâm Thiển có cảm giác Cố Nguyên còn khỏe mạnh hơn so với trước đây. “Rảnh rỗi thì hai anh chị cũng nên đến đó thử xem, nơi ấy rất thích hợp để dưỡng lão...” Vừa thấy Lâm Thiển, Cố Nguyên lập tức ngừng nói, giống như cố ý, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. Thật khó xử, cô có nên chào hỏi không? Nên xưng hô thế nào? Nội tâm Lâm Thiển rối rắm. “Em biết anh sợ buồn chán. Nhưng em nói anh này, không chán chút nào cả. Trong sân vườn có đủ loại hoa cỏ, đi dạo hết cũng mất nửa ngày. Không thì ra biển câu cá, không phải anh thích câu cá nhất sao, đảm bảo không chán tí nào.”
Cổ Nguyên nói năng chậm rãi, không buồn nhìn Lâm Thiển, vẫn tiếp tục nói chuyện như cũ.
“...” Lâm Thiển cắn mạnh vào đầu lưỡi, rút lại xưng hô vừa định mở miệng gọi. Người ta cũng đã ngó lơ cô, cô còn rối rắm suy nghĩ xưng hô với người ta như thế nào làm gì? Ha ha, thế cũng tốt, chẳng cần phải chào hỏi nữa.
Phạn Phạn thấy thế thì phát bực, vội kéo Lâm Thiển ra ngoài. Trên hành lang, Phạn Phạn vừa đi vừa than thở: “Cậu xem đi, xem đi. Người ta làm cha làm mẹ mà bây giờ đã vui vẻ thoải mái như vậy. Cuộc sống ổn định, không gánh nặng, không vướng bận, chỉ còn mình cậu là không buông bỏ được thôi.” Lâm Thiển nín thở, không dám hô hấp mạnh, sợ rằng sẽ đau đến xé lòng. “Không quên được tình cũ, là do tình mới không đủ tốt. Cậu Thiển à, tớ giới thiệu cho cậu một người. Muốn có vóc dáng có vóc dáng, muốn có tướng mạo có tướng mạo, lại còn có năng lực, điều kiện rất tốt.”
“Vậy sao cậu không để dành cho cậu đi?”.
“Đó là đồng nghiệp ở công ty chứng khoán trước đây của tớ. Quả thật đã từng nghĩ có nên xuống tay hay không, ai dè đảo qua đảo lại cuối cùng lại thành anh em. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tớ giới thiệu anh em của tớ cho cậu, thế nào? Gặp hay không?”
“Không gặp!”
“Xi.”
Nói chuyện một hồi đã phân tán sự chú ý, Lâm Thiển cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, “Đi nhanh đi, đề án kế hoạch kia vẫn còn chưa xong đâu đấy.”
“Ồ, nói giống như cậu rành lắm vậy.” “Tớ không rành sắp đặt, nhưng tớ biết cách dùng người. Đơn đặt hàng không hề nhỏ, đi mau, đi mau, trở về làm việc.” “Rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt nhà tư bản rồi.” “Chỉ có công việc mới khiến tớ vui vẻ, tớ muốn đi làm!”
“Alo, Triệu Húc Nghiêu, hôm nay rảnh không?” “Phải, phải, định mời anh tham quan công ty mới của em. Không chừng anh cũng theo em đi ăn máng khác luôn đấy.”
“Hứ, anh đừng có khinh thường công ty kế hoạch nho nhỏ của em, thành tích tốt lắm đấy nhé!”. “Chẳng lẽ khoa tài chính muốn gây dựng sự nghiệp thì nhất định phải mở ngân hàng sao? Anh đúng là mắt mũi thiển cận.”
“Đừng vội ba hoa, một câu thôi, tới hay không?”
“Được, vậy hẹn đúng 12 giờ tại nhà hàng dưới lầu, không thì đừng trách em cho leo cây đấy!” Giữa trưa, Phạn Phạn vừa dụ dỗ vừa lôi kéo Lâm Thiên đến nhà hàng dưới lầu ăn cơm. Ai ngờ, đây lại là buổi xem mắt trá hình.
Ngồi đối diện là một người đàn ông phong độ đeo kính, mặt mũi cân đối, anh tuấn chững chạc, mặc âu phục, áo sơ mi trắng, nói năng trầm tĩnh, mặt luôn mỉm cười. Dáng dấp đúng chuẩn một quản lý tài vụ.
Lâm Thiển gượng cười, lấy tay đỡ trán, lén lút ngoái đầu trừng mắt với Phạn Phạn. Cậu làm cái quái gì thế?
Phạn Phạn cười mờ ám, giới thiệu người mới cho cậu chứ gì.
“Triệu Húc Nghiêu, giới thiệu với anh một chút. Đây là Lâm Thiên, sếp em, bạn học, đồng thời cũng là bạn thân nhiều năm.”
“Cậu Thiển, anh ấy tên là Triệu Húc Nghiêu, du học sinh Harvard. Bây giờ là quản lý tài chính cấp cao, nhân viên quản lý tài chính CA, tiền đồ vô hạn đó nhé. Triệu Húc Nghiêu, Triệu Húc Nghiêu, Triệu Húc Nghiêu?” Triệu Húc Nghiêu ngẩn ngơ một hồi mới phản ứng lại: “Hả?” Phạn Phạn đảo mắt mỉm cười: “Thế nào, mới đây đã bị vẻ đẹp của bà chủ em thu phục rồi hả? Mấy ngày trước bảo anh tới sớm rồi mà. Thấy chưa, người anh em như em đâu có lừa anh.”
Triệu Húc Nghiêu mím môi mỉm cười: “Thì ra em chính là Lâm Thiển”
Lâm Thiển và Phạn Phạn đều bất ngờ: “Anh biết em sao?” “Này, Triệu Húc Nghiêu, thì ra anh quen cậu Thiển của em à? Thế sao anh không nói sớm?” Triệu Húc Nghiêu vội lắc đầu, giải thích: “Không không không, anh không quen cô ấy, chỉ mới nghe danh thôi.” E rằng không có mười nghìn thì cũng có chín nghìn người đã từng nghe danh Lâm Thiển. Phàm là người biết nhà họ Cố ở Thủ đô thì chẳng có ai không biết đến Lâm Thiển. Có điều, đó cũng là chuyện của bốn năm trước.
“Anh có một người bạn trung học tên là Giang Nhất Phàm, em còn nhớ không?” “Giang Nhất Phàm?” “Đúng vậy, học kiến trúc.”
Đương nhiên Lâm Thiển không hề quên đàn anh Giang đã từng theo đuổi cô thời đại học. Cũng vì thế mà Cố Thành Kiêu ghen tuông ầm ĩ cả lên.
Phạn Phạn như sực nhớ ra: “À, đàn anh Giang khoa kiến trúc là bạn trung học của anh hả? Sao trước đây không nghe anh nhắc tới?” “Em cũng đâu có hỏi.” “Ha ha, thể nào, đàn anh Giang vẫn nhớ mãi không quên cậu Thiển của em sao? Có muốn gọi tới ăn cơm chung không? Á!...”
Phía dưới bàn, Lâm Thiển giẫm một cước tàn nhẫn lên chân Phạn Phạn. Cho cậu nói lung tung này! Cho cậu tự ý làm chủ này!
Triệu Húc Nghiêu: “Không có, Giang Nhất Phàm đã di dân sang Mỹ, hơn nữa đã kết hôn rồi. Anh còn tham gia hôn lễ của cậu ấy nữa. Lúc trước cậu ấy có kể cho anh nghe quãng thời gian yêu đơn phương của mình, cho nên anh mới biết tới em.”
Thì ra là thế! Anh ấy không phải vì nhà họ Cố nên mới biết tới cô. Cũng đúng, bốn năm trước Cố Thành Kiêu rất nổi danh, nhưng bốn năm sau chẳng còn ai nhắc tới, huống chi là Lâm Thiển.
Lâm Thiển cảm thấy lúng túng, ngại ngùng nói: “Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi, không nói nữa, không nói nữa.” Bữa ăn này muốn bao nhiêu lúng túng thì có bấy nhiều lúng túng. Nếu không phải vì nể mặt Phạn Phạn, cô chẳng thể ngồi nổi một giây.
Nhưng Triệu Húc Nghiêu lại không như thế, ngược lại anh rất biết ơn người anh em đã sắp xếp lần gặp mặt này.
Anh rất có ấn tượng với Lâm Thiển từ lời kể của Giang Nhất Phàm. Trong miệng Giang Nhất Phàm, Lâm Thiển là một cô gái hoạt bát đáng yêu, tính tình trường nghĩa. Hôm nay gặp mặt, anh cảm thấy cô còn là một cô gái xinh đẹp, thoải mái rộng rãi, chín chắn tài giỏi. Quá khứ và những gì cô từng trải giống như một câu đổ, một chiếc mạng che mặt, vừa thần bí vừa động lòng người.