-
Chương 446: MANG THAI
Mọi người giải tán, Thành Để yên tĩnh trở lại, thậm chí còn yên tĩnh hơn so với trước đây.
Một mình Diệp Thiên Như đứng trước ngôi biệt thự lớn, thút thít cực kỳ bị ai. Ngày mà bà ta không muốn đối mặt nhất cuối cùng đã đến. Trước đây là chồng, sau đó là con trai, mấy chục năm qua, ngày nào bà ta cũng nơm nớp lo sợ.
So với những bà mẹ khác, có lẽ bà ta chuẩn bị tâm lý nhiều hơn một phần. Nhưng không bởi vì thế mà nỗi đau mất đi đứa con trai độc nhất giảm đi chút nào. Chủ Niển lặng lẽ bước đến choàng thêm áo khoác cho phu nhân, “Phu nhân, ban đêm lạnh lẽo, hay là bà vào trong ngôi một lát nhé?” Diệp Thiến Như quay lại nhìn lão quản gia, hỏi: “Lão Niên, ông có cảm thấy tôi làm vậy là quá đáng không?” Chủ Niên không dám lên tiếng, chỉ rơi nước mắt. “Tôi biết rất nhiều người trong số các người thầm mắng tôi độc ác. Không sao, tùy các người nói thế nào, tôi thật sự không thích con bé Lâm Thiển đó.”
“Đừng tưởng tôi không biết, Lâm Thiển làm việc lỗ mãng, thường xuyên gây rắc rối, toàn là Thành Kiều gánh chịu cho nó. Hiện tại Thành Kiều đã không còn, sẽ không ai chùi đít cho nó. Nó mà gây họa nữa thì chẳng lẽ tôi phải giải quyết hậu quả cho nó sao?”
“Nếu Thành Kiêu ở trên trời có linh thiêng, muốn hận tôi thì cứ hận đi. Tôi dưỡng dục nó, nhưng nó lại cống hiến cả cuộc đời cho đất nước mà không báo đáp tôi chút nào, tôi thất vọng vì nó.” Từ đầu đến cuối chú Niên không nói lời nào. Chuyện đã tới nước này, ông có nói gì cũng vô dụng.
***
Trong phòng bệnh ở bệnh viện. Rốt cuộc Lâm Thiển cũng tỉnh lại. Cô ngủ một giấc rất sâu, sâu đến nỗi khi tỉnh lại thì phản ứng đầu tiên của cô là
cuối cùng cũng tỉnh cơn ác mộng.
“Tiểu Thiển, con cảm thấy thế nào? Có khó chịu chỗ nào không?” Nghe được giọng của ba, Lâm Thiển máy móc từ từ quay đầu sang, hỏi: “Ba, Cố Thành Kiêu về chưa?” “.” Lâm Húc sững sờ, giọng khẽ run, “Tiểu Thiển, con... con không sao chứ?” “Cố Thành Kiêu về rồi phải không?” Cô ngồi dậy, hỏi lại.
Lâm Húc vỗ vai con gái, an ủi: “Thành Kiêu đã mồ yên mả đẹp rồi con à.” “.” Trong chớp mắt ấy, nỗi đau đớn tột độ lập tức ập tới như biển gầm, cuốn lấy trái tim đã thủng trăm ngàn lỗ của cô xuống vực sâu vạn trượng. “Tiểu Thiển, con đừng quá đau buồn, cẩn thận làm tổn thương đứa bé trong bụng. Bác sĩ nói rằng con đã mang thai.”
“Gì cơ?” Lâm Thiển trừng to mắt, khó tin nhìn ba mình, “Ba, ba vừa nói gì?”
Lâm Húc gật đầu, “Bác sĩ nói con đã mang thai được một tháng, xem ra đứa bé này tới không đúng lúc. Nhưng ba biết, đứa bé này sẽ là động lực giúp con tiếp tục sống cho thật tốt. Tiểu Thiển đừng sợ, có ba ở đây, ba nhất định sẽ giúp con nuôi nấng đứa bé nên người.”
Lâm Thiển chớp mắt mấy cái, không nói nên lời, đưa tay sờ vào bụng mình, cảm giác lạ lẫm. Cô cũng không chắc chắn trong cái bụng nhỏ phẳng lì chắc nịch lại chứa một bé cưng. “Thật sao? Ba, ba đừng lừa con nhé!” “Là thật, giấy xét nghiệm máu vẫn còn ở đây.” Lâm Thiển nhận lấy giấy xét nghiệm máu mà Lâm Húc đưa tới. Cô đọc không hiểu số liệu gì đó, chỉ thấy ở chỗ chẩn đoán kết quả viết mấy chữ “Mang thai 30 ngày”. Cô chảy nước mắt bật cười, cô và Cố Thành Kiêu đã có con rồi.
“Điện thoại, điện thoại di động của con đâu?” “Con tìm điện thoại làm gì?” “Con muốn nói cho mẹ biết là con đã mang thai rồi, vậy thì mẹ sẽ không ép con ly hôn.” Lâm Húc xoay vai cô qua, tức giận nói: “Nhà họ Cổ đã không cần đứa con dâu như con nữa, con còn gọi bà ta là mẹ? Tiểu Thiển, Cố Thành Kiêu đã chết rồi, con ở lại nhà họ Cổ sẽ không có ai bảo vệ con. Đứa bé này là của nhà họ Lâm chúng ta, không hề có quan hệ gì với nhà họ Cô!”
“Nhưng mà...”
“Chẳng lẽ con không sợ đến khi con sinh đứa bé ra, nhà họ Cố chỉ cần đứa bé mà không cần con sao?”
“...” Nhớ lại mọi chuyện tối qua, trái tim Lâm Thiển bằng giá đến tột độ. Mẹ chồng hùng hổ đáng sợ muốn đuổi cô đi, các trưởng bối nhà họ Cổ cũng không nói giúp cho cô. Nhiều người như thế mà chẳng có ai, không có lấy một người sẵn lòng đứng ra nói giúp cho cô cả.
“Tiểu Thiển, nếu nhà họ Cố đã độc ác như thế, con cần gì phải trở về đó? Ba cũng không phải không nuôi nổi con, đứa bé trong bụng con sau này sẽ mang họ Lâm, là cháu của ba. Nhà họ Cổ bọn họ đừng mong tranh giành nửa phần.” Lâm Thiển âm thầm tiếp nhận ý kiến của ba mình. Cô cúi đầu xoa bụng, có lẽ do tác động tâm lý, cô đột nhiên cảm thấy trong bụng ấm áp giống như có một luồng khí đang lưu động, vô cùng thần kỳ.
Kể từ khi biết mình mang thai, hình như cô không còn chán chường nữa. Chí ít cô sẽ không bỏ ăn, tinh thần cũng tốt hơn trước.
Lúc đau lòng khổ sở, chỉ cần nghĩ đến con là cô dời sự chú ý ngay, cố gắng làm mình vui vẻ lên.
Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, cô trở lại trường học. Bạn bè nhìn thấy cô, ngoài ngạc nhiên ra thì thương hại nhiều hơn. “Tiểu Thiển, sao mấy hôm nay chị gọi em mà em cứ tắt máy vậy?” Lâm Du vô cùng lo lắng, nghe nói Lâm Thiển tới trường nên đã có ý đến tìm cô. “Điện thoại hết pin, em quên sạc.” “Sao hôm đó em không nói với chị một tiếng? Cố Đông Quân cũng vậy, chị đã mắng anh ấy một trận. Tiểu Thiển à, nhất định em bị tổn thương nhiều lắm đúng không?”
Lâm Thiển nhếch môi, nở nụ cười cởi mở, “Này, chuyện qua rồi, em không sao.” Lâm Du nhìn dáng vẻ vô tâm của cô, đấm nhẹ cô một cái, “Em đừng ra vẻ trước mặt chị.” Lâm Thiển lại nói: “Đâu có, em không sao thật mà. Nhà họ Cố không chứa em thì em dựa vào ba em vậy. Chuyện đã thể rồi, chẳng lẽ em phải khóc sướt mướt cả ngày sao?”
Lâm Du quan sát cô tỉ mỉ, vẫn chưa yên lòng, “Thật chứ?”
“Thật, còn thật hơn cả vàng nữa. Haizz, em vẫn còn một tiết học phải lên lớp, không nói nữa.” “Vậy em có chuyện gì nhất định phải gọi cho chị! Gọi là chị sẽ đến ngay.”
“Được, bái bai.”
Chương trình học của đại học năm tự cũng không nhiều, thành tích của Lâm Thiên lại không kém, cho nên học hành cũng khá nhẹ nhàng.
Lần đầu đến bệnh viện tư nhân khám thai, bác sĩ cầm máy siêu âm rà quanh cái bụng phẳng lì của cô. Lần đầu tiên cô nghe được tiếng hồng hộc, đó là nhịp tim của thai nhi. Bác sĩ nhìn vào màn hình, nói với cô, “Chúc mừng cô, cô mang song thai.” “Thật ư?”.
“Không thể sai được! Cô nghe đi, đây là nhịp tim của một thai nhi khác.”
Lâm Thiển không hiểu, trên màn hình đen sì không phân rõ hình dạng, âm thanh cũng giống nhau. Thậm chí cô còn không cảm giác được sự tồn tại của đứa bé, nhưng bác sĩ dùng máy móc y tế chẩn đoán, dù thế nào cũng không sai được.
Nằm trên giường, bỗng nhiên cô cảm thấy sống mũi cay xè, nước mắt ứa ra.
Cố Thành Kiêu, anh đã nghe chưa? Em mang song thai đấy! Cố Thành Kiêu, anh thật lợi hại, một lần dính hai. Anh sợ em mang thai vất vả nên một lần giải quyết hai thai, đúng không?
Cố Thành Kiêu, anh đang ở đâu vậy? Em không tin anh cứ thế mà chết đi. Những người tin rằng anh bị lửa thiêu chết nhất định là chưa nhìn thấy anh đánh bại đám lính đánh thuế kia thế nào. Anh lợi hại thế kia, sao có thể không trốn thoát được? Cố Thành Kiêu, anh mau trở về đi, trò này chơi không vui, em giận rồi đấy!
Cố Thành Kiêu, chỉ cần anh trở về thì em sẽ tha lỗi cho anh...