-
Chương 436: CẢM ƠN ANH TA ĐÃ ƯU ÁI
Phim của Sở Dương đã quay xong, bây giờ đang trong giai đoạn chỉnh sửa hậu kỳ. Phim không được tuyên truyền, hơn nữa cũng không được mọi người xem trọng, đương nhiên chẳng có gì nổi.
Ngay cả Sở Dương cũng chẳng nổi, thì đám diễn viên trẻ càng “chìm ngổm”.
Nghệ sĩ có công ty như Giang Phong Dật, sau khi quay xong phim còn làm tiếp việc khác. Mặc dù anh ta không còn nổi tiếng như trước, nhưng công việc vẫn kín lịch như cũ. Phương Tiểu Hi thì không giống vậy, cô là diễn viên tự do, không ký hợp đồng với công ty nào, đương nhiên không có ai sắp xếp công việc cho cô. Sau khi quay phim xong, cô liền thất nghiệp. Sinh viên của học viện điện ảnh có thể trở thành nghệ sĩ được ký hợp đồng khi còn đang học dù sao cũng là số ít, có thể trở thành minh tinh nổi tiếng lại càng ít hơn. Đối với đại đa số sinh viên mà nói, tốt nghiệp chẳng khác nào thất nghiệp.
Bây giờ, Phương Tiểu Hi đang lâm vào tình trạng thất nghiệp.
Mẹ cô xuất viện, cô đón bà về nhà chăm sóc. Sau cuộc phẫu thuật, bà Phương bình phục khá tốt. Sau này bà không được làm việc nặng nhọc, chỉ cần tái khám đúng hẹn là được.
Mỗi ngày Phương Tiểu Hi đều ở nhà chăm sóc mẹ. Trước kia công việc và học hành gần như chiếm hết toàn bộ thời gian của cô, nên cô không có nhiều thời gian dành cho mẹ. Bây giờ cô chỉ hi vọng mẹ mình có thể sống lâu trăm tuổi.
“Alo, Tiểu Hi, nhà chị ở đâu vậy? Xuống cầu vượt rồi đi sao nữa?”
Là giọng của Lâm Thiển, Phương Tiểu Hi có phần vừa mừng vừa lo, “Em không cần phải phiền lòng tới thăm vậy đâu, sức khỏe của mẹ chị đã ổn định rồi.” “Đến thăm bạn bè thì phiền toái gì? Chẳng lẽ chị không xem em là bạn?”
“Không không không, sau khi em xuống cầu vượt thì rẽ trái, sẽ nhìn thấy một siêu thị tiện lợi. Từ cánh cổng bên cạnh siêu thị đi vào, nhà chị ở tòa sổ 7, lầu 2, phòng 2017
“Được, em đến ngay.”
Lâm Thiển ngồi trong xe, vừa cúp máy đã thấy cái siêu thị tiện lợi ấy, “Tiểu Du, bên kia.”
Xe lái vào cổng cư xá, họ có thể thấy được chung cư này đã lâu năm. Cổng sắt đã loang lổ vết rỉ lớn, trên tường có viết chữ “Phá dỡ” rất rõ ràng. Ngay cả bảo vệ cánh cổng cũng chẳng có, chỉ có một ông bác đã có tuổi trông chừng và ghi tên xe ra vào.
“Bác ơi, tòa nhà số 7 ở đâu ạ?”
“Nằm trong cùng ấy.”
“Cảm ơn ạ.”
Lâm Du lái xe từ từ vào trong. Trên đường, dân cư chung quanh đều tò mò nhìn các cô.
Lâm Du trêu chọc, “Cổ phu nhân à, xe của em sang trọng quá đấy. Có điều, chỉ biết đây là chiếc xe khiêm tốn nhất của nhà em.” Lâm Thiển tỏ vẻ bất đắc dĩ, trách em à?
Lâm Du nhìn quang cảnh xung quanh, không khỏi cảm thán, “Không ngờ Tiểu Hi lại ở chỗ này! Khu phố cũ này có lẽ sắp bị phá dỡ rồi.”
“Em từng nghe chú Út nói là Tiểu Hi đã mua một chiếc xe chưa tới hai mươi nghìn. Kết quả chiếc xe đã bị hỏng trong một tai nạn xe cộ, đến nay vẫn còn đang sửa chữa, phí sửa còn đắt hơn cả tiền mua xe.”
“Dù sao Tiểu Hi cũng là nữ chính của phim, cát-xê không đến mức thấp vậy chứ?” “Tiểu Hi nói chị ấy quay phim xong là thất nghiệp, với lại chị ấy không giống mấy nghệ sĩ được công ty ký hợp đồng, chị ấy toàn dựa vào chính mình.”
“Vậy chị ấy giỏi thật đấy.”
Cuộc sống ép buộc mà. Bây giờ mẹ chị ấy rất cần chị ấy chăm sóc, chị ấy không thể ra ngoài làm việc, chỉ có thể sống bằng tiền dành dụm và tiêu xài tiết kiệm.” Trò chuyện một hồi đã đến tòa nhà số 7, các cô vừa xuống xe, Phương Tiểu Hi đã đứng trên ban công gọi các cô, “Lâm Thiên, Lâm Du, ở đây.”
“Bọn em lên ngay.”
Lên lầu, vào nhà, Phương Tiểu Hi đã chuẩn bị xong trái cây và nước trà, rất bất ngờ và vui mừng khi các cô đến. Dương Mạn khoác áo từ phòng ngủ đi ra. Bà mới khỏi bệnh nặng nên khó tránh thần sắc hơi kém, nhưng đường nét gương mặt của bà lại vô cùng xinh đẹp. Chắc chắn lúc còn trẻ bà phải là một đại mỹ nhân, dù là hiện tại tướng mạo của bà cũng đã rất nổi bật.
Có thể thấy khuôn mặt xinh đẹp của Phương Tiểu Hi là thừa hưởng từ mẹ mình. “Ngại quá, nhà quá nhỏ, khiến các cháu chê cười rồi.” Lâm Thiển: “Không đâu ạ. Dù không cần phải ra đây đâu, dì vào phòng nằm nghỉ đi ạ.” Dương Mạn: “Không sao, bác sĩ đã dặn là đừng nằm mãi mà phải vận động phù hợp. Tiểu Hi đã kể cho dì nghe rồi, cảm ơn các cháu đã chiểu cổ nó ở ngoài.”
Lâm Thiển: “Di ơi, bọn cháu chỉ vào đoàn hỗ trợ một tháng cuối cùng thôi ạ. Tiểu Hi giỏi lắm, cái gì cũng biết.”
Lâm Du: “Đúng vậy đúng vậy, dì khách sáo quá rồi! Có thể trở thành bạn của minh tinh tương lai là vinh hạnh của bọn cháu ạ.”
Dương Mạn cười vui vẻ, “Gì mà đại minh tinh với không đại minh tinh chứ? Dì chưa từng hi vọng vào mấy thứ đó. Dì chỉ mong con bé làm việc đến nơi đến chốn, tương lai sẽ là người có cống hiến cho xã hội.” Phương Tiểu Hi khéo léo đáp lại: “Mẹ, con biết rồi ạ, mẹ yên tâm.”
Dương Mạn quay người đi xuống nhà bếp, “Hiếm khi Tiểu Hi có bạn đến chơi, vừa khéo hôm nay mua khá nhiều thức ăn, các cháu nhất định phải ở lại ăn cơm đấy.” Lâm Thiển và Lâm Du từ chối nhiều lần, sợ bà Phương quá mệt nhọc, nhưng Dương Mạn cứ kiên trì, “Không sao, dù không đến nỗi ngay cả cơm cũng không nấu được.”
Phương Tiểu Hi: “Không sao đâu, mẹ chị chẳng thích gì, chỉ thích nấu ăn, không cho bà vào bếp là bà khó chịu.” Lâm Thiển và Lâm Du nhìn nhau, chỉ có thể nhận lời. Lần này ngoại trừ đến thăm di, thật ra các cô còn có thêm một nhiệm vụ quan trọng nữa. Quà của Cố Nam Hách sao lại có thể nhận không?
Lâm Thiển hỏi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Hi, chị có muốn tìm công ty không?”
Phương Tiểu Hi: “Gần đây cũng có mấy công ty liên lạc với chị, chị vẫn đang suy nghĩ. Chủ yếu là cân nhắc tình trạng sức khỏe của mẹ chị, chị muốn đợi mẹ hoàn toàn bình phục rồi mới quyết định.” Ký hợp đồng với công ty quản lý thì sẽ không được tự do nữa, cô muốn đợi mẹ bình phục hoàn toàn mới tập trung vào sự nghiệp.
Lâm Du hơi hoảng hốt, “Mấy công ty nào vậy?”
Phương Tiểu Hi xòe ngón tay ra đếm, “Hoa Nghệ, Tinh Huy, Mỹ Cao, còn thêm mấy công ty ngôi sao khác nữa. Mặc dù phim vẫn chưa công chiếu nhưng đã có rất nhiều công ty tìm đến chị, cho nên chị thật sự rất cảm ơn đạo diễn Sở.”
Mặc dù Lâm Thiển và Lâm Du là người ngoài nghề, nhưng các cô cũng biết đến những công ty quản lý lớn như Hoa Nghệ và Tinh Huy, không ngờ bọn họ lại ra tay nhanh vậy. Lâm Thiển: “Đúng rồi Tiểu Hi, chị nhất định phải suy nghĩ cẩn thận! Có vài công ty giải trí không có nhiều tài nguyên, ký rồi cũng không có cách nào lăng-xê, vậy thì sẽ làm lỡ việc của mình.”
Phương Tiểu Hi nghe ra ý tại ngôn ngoại, “Sao, em có công ty nào tốt muốn giới thiệu cho chị hả?”
Lâm Thiên huých Lâm Du, Lâm Du kiên trì nói: “Hay là chị ký với Minh Nghiệp đi. Đó là công ty giải trí dưới trướng của tập đoàn Cổ Nghiệp, tài nguyên lớn mạnh, thực lực hùng hậu.” Phương Tiểu Hi sững sờ, “Minh Nghiệp?”.
Lâm Thiển: “Đúng vậy, Minh Nghiệp rất tốt! Chị có thấy mấy người mới nổi tiếng gần đây không? Hơn phân nửa đều là nghệ sĩ của Minh Nghiệp đẩy. Mặc dù công ty chỉ mới thành lập ba năm nhưng đã là công ty giải trí hàng đầu. Vượt qua những công ty quản lý có uy tín lâu năm như Hoa Nghệ và Tinh Huy chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Phương Tiểu Hi: “Đây là ý của Cổ Nam Hách đúng không?”
Lâm Du có chút xấu hổ, Lâm Thiên cười gượng: “Bọn em chỉ tiện thể chuyển lời giúp cậu ta thối, tiện thể hỏi thăm ý tứ của chị như thế nào. Về phần có ký hay không thì tự chị cân nhắc.”
Phương Tiểu Hi gật đầu: “Được, chị sẽ cân nhắc. Hai em giúp chị chuyển lời, cảm ơn anh ta đã ưu ái nhé.”