-
Chương 433: ĐÓNG MÁY (2)
Đây là những fans trung thành với anh ta trong suốt hai năm qua. Từ khi anh ta tham gia chương trình tuyển chọn tài năng, bọn họ đã bắt đầu hâm mộ, mỗi lần có hoạt động gì cũng đều tới tiếp ứng.
Thật ra tiến trình quay phim đều được bảo mật, nhưng những fans hâm mộ này vẫn có thể nắm được tin tức, còn biết hôm nay là ngày phim đóng máy, vì vậy cố ý đến đây để gặp mặt thần tượng một lần.
“Dật Dật, anh ăn mặc trưởng thành trông đẹp trai lắm.”
“Đúng thế, Dật Dật của chúng ta có dáng người trời sinh, bất kể là mặc đồng phục hay âu phục đều đẹp.” Giang Phong Dật nhận lấy hoa và quà từ fans hâm mộ, quá nhiều nên chỉ có thể giao cho trợ lý, “Cảm ơn các bạn, tôi rất cảm động. Mà sau này các bạn đừng hao tâm tổn trí tặng quà cho tôi nữa, có lòng tới đây là được rồi.” “Dật Dật, có thể chụp với em một tấm ảnh không?” “Đương nhiên là có thể rồi.”
“Ôi, kích động quá, kích động quá, cảm ơn Dật Dật.”
Sau khi Giang Phong Dật thỏa mãn yêu cầu chụp ảnh và ký tên của đám fans xong thì lập tức trở lại nhập tiệc ăn mừng, “Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu.”
Thật ra anh ta là một người rất cố gắng, rất khiêm tốn, vừa đau lòng cho fans hâm mộ chạy từ vạn dặm xa xôi đến đây thăm đoàn, lại thấy có lỗi bởi vì mình làm ảnh hưởng đến đoàn làm phim. Bởi anh ta xuất thân là quán quân cuộc thi tuyển chọn tài năng nên cứ bị mọi người đặt biệt danh là “hotboy”, nói rằng anh ta chỉ cần nhờ vào khuôn mặt là kiếm sống được, còn kỹ thuật diễn xuất gì đó chỉ là mây bay. Trước bộ phim này, anh ta vẫn chưa có cơ hội đóng phim, bởi vì không có ai tin anh ta biết diễn xuất.
Độ nổi tiếng của anh ta dần giảm, anh ta nóng lòng muốn thay đổi phong cách nhưng không có cơ hội. Đúng lúc đó, chính Sở Dương đã phát hiện ra anh ta, đồng thời cho anh ta cơ hội đóng phim, lại còn giao vai nam chính. Vậy nên anh ta rất trân trọng cơ hội lần này.
Sau khi chính thức tuyên bố anh ta là nam chính của phim, rất nhiều fans đã lo lắng cho anh ta. Bởi vì công chúng không hề xem trọng tác phẩm tái xuất của Sở Dương, cho nên bọn họ sợ phim của cô sẽ hoàn toàn hủy hoại thần tượng của họ.
Lúc ấy anh ta cũng rất phiền não, cũng chính Sở Dương đã an ủi anh ta hãy làm hết sức mình, mặc cho số trời.
Thế nên anh ta vô cùng kính trọng Sở Dương.
“Đạo diễn...” Giang Phong Dật cầm một ly rượu tới, “Ly rượu này tôi nhất định phải kính chị, vô cùng cảm ơn chị đã cho tôi cơ hội học hỏi lần này.” Sở Dương đã hơi say, rốt cuộc cũng có thể thư giãn một tý, cô sảng khoái uống một hơi cạn sạch, “Phong Dật, cậu phải tin tưởng bản thân mình. Cậu là người có thiên phú, nhưng thiên phú không thể ăn cả đời. Nếu có cơ hội, tôi vẫn mong cậu sẽ rèn luyện và học hỏi nhiều hơn.”
“Vâng.”
Kỹ thuật diễn của Tiểu Hi là dày công rèn luyện. Cô ấy cũng là người có thiên phú, cộng thêm sự rèn luyện và học hỏi thì mới được như hôm nay. Cậu cũng vậy nhé, nhất định phải tin vào bản thân mình.” “Vâng, tôi biết rồi đạo diễn.”
Trong bộ phim này, đất diễn của Phương Tiểu Hi là nhiều nhất, Giang Phong Dật đứng thứ hai. Hai người cũng có rất nhiều cảnh diễn chung, bọn họ đã âm thầm trở thành bạn tốt không giấu giếm nhau điều gì.
“Tiếp theo phải kính Tiểu Hi...” Giang Phong Dật rót đầy rượu cho mình, “Tiểu Hi, anh thật sự đã học hỏi được rất nhiều điều từ em. Sau này anh sẽ thường xuyên nhờ em chỉ dạy, mong em đừng chặn số anh.”
Phương Tiểu Hi thong thả nói: “Sao lại thế được, hoan nghênh anh làm phiền.”
Nơi này không có nhiều phụ nữ, những nữ diễn viên khác thấy Giang Phong Dật kính rượu Phương Tiểu Hi thì ai cũng ghen tị đến đỏ mắt. Quả thật Giang Phong Dật rất đẹp trai, nhưng không phải đẹp theo kiểu ẻo lả, mà là đẹp trai theo kiểu manly. Mặc dù mấy năm gần đây độ nổi tiếng của anh ta đã giảm, nhưng anh ta vẫn đứng hạng nhất trên bảng xếp hạng các minh tinh mỹ nam.
Sau mấy tháng quay phim, trong đoàn có rất nhiều người thầm mến anh ta, nhất là mấy nữ diễn viên này.
Thẩm Tân Dĩnh: “Phương Tiểu Hi ghê gớm thật, này là định lợi dụng Giang Phong Dật để xào CP sao?” Chu Tử Thiển: “Đó không phải lẽ dĩ nhiên sao? Nhưng chỉ được một thời gian ngắn thôi, phim của chúng ta không được nhiều người xem trọng, chắc chắn khi tuyên truyền sẽ tìm thêm vài chuyện để gây chú ý” Thẩm Tân Dĩnh: “Bình thường thấy cô ta rất thanh cao, mấy lần gọi cô ta ra ngoài ăn khuya, cô ta đều không đi. Bây giờ đến ngày cuối cùng rốt cuộc cũng lộ cái đuôi hồ ly.” Chu Tử Thiên: “Nịnh hót, chỉ biết dựa vào quan hệ, mặt dày!”
Lúc Thẩm Tân Dĩnh và Chu Tử Thiên đang lén lút bàn tán bày tỏ sự bất mãn thì Lương Mộng Đình trực tiếp cầm ly rượu đến chen vào giữa Giang Phong Dật và Phương Tiểu Hi, “Nào nào nào, hai vị diễn viên chính vất vả rồi. Những ngày qua hợp tác với hai anh chị tôi rất vui, hi vọng sau này chúng ta vẫn có thể liên lạc nhiều hơn.”
Thẩm Tân Dĩnh và Chu Tử Thiến đều trợn tròn mắt, không thể không phục hành động bất ngờ này. Thế là, các cô cũng cầm ly qua mời rượu, cùng góp vui, cùng kết bạn. Đoàn làm phim đã đặt tiệc ở khách sạn để khao các diễn viên chuyên nghiệp.
Hơn nữa, mấy vị kim chủ đầu tư cũng tới, Cố Nam Hách, Quách Thiếu Hoa và Tiểu Nam đều ở đây.
Rút kinh nghiệm lần trước, Quách Thiếu Hoa và Tiểu Nam biết điều mà từ bỏ ý niệm với Phương Tiểu Hi. Cô đã không phối hợp như thế, bọn họ cũng không muốn đắc tội với Sở Dương. Có điều, trong đoàn làm phim không bao giờ thiếu gái đẹp. Tướng mạo của mấy cô nữ phụ kia đều nổi bật so với người qua đường. Hơn nữa, không cần bọn họ ra tay thì các cô đã chủ động sáp vào. Bọn họ cần gì phải đi tìm Phương Tiểu Hi để chuốc khổ vào người chứ.
Rõ ràng Phương Tiểu Hi chẳng hề quan tâm, cứ cầm di động, giống như đang chờ điện thoại của ai đó.
Cổ Nam Hách ngồi đối diện với cô nên rất dễ dàng nhìn thấy nhất cử nhất động của cô. Bỗng, điện thoại của cô chợt phát sáng. Cô cầm lên xem, vẻ mặt đột nhiên trở nên căng thẳng, không nhiều lời liền nói nhỏ vào tai Sở Dương mấy câu.
“Được, vậy em chú ý an toàn nhé” “Cảm ơn đạo diễn Sở, em đi trước đây.”
Phương Tiểu Hi chỉ chào tạm biệt Sở Dương và mấy người ngồi gần bên. Những người khác đều đang đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ khi hoàn thành công việc nên chẳng ai chú ý đến cô. Cố Nam Hách hơi tò mò, thể là bèn lặng lẽ đi qua hỏi thăm Sở Dương, “Sao nữ chính lại đột ngột bỏ đi vậy?”
Sở Dương nói: “Bệnh tình của mẹ cô ấy trở nên nguy kịch, cô ấy phải về nhà ngay lập tức.”
Thì ra là thế, Cổ Nam Hách suy tư.
Phương Tiểu Hi lập tức trở về khách sạn thu xếp hành lý. Ở đây hai tháng, đồ đạc cũng không nhiều, thu dọn như dọn nhà vậy. Cô chẳng quan tâm đó là gì, cứ quẳng hết vào vali hành lý. Lúc này, chuông cửa bỗng vang lên. “Ra ngay!” Cô chạy ra mở cửa, vì quýnh quáng nên chân vấp phải bánh xe của vali hành lý, ngã nhào xuống đất. “Ui...” Đầu cô đập vào góc tủ TV, đau đến nhe răng.
“Tiểu Hi, chị ở bên trong à? Em là Lâm Thiển”
“Ừ, chị ra ngay.” Phương Tiểu Hi vừa xoa trán, vừa ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Lâm Thiển đã thấy cô bụm trán, máu tràn ra đỏ thẫm kẽ ngón tay. Cô ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Hi, chị bị thương hả?”
Phương Tiểu Hi cũng dự liệu được, bởi vì rất đau. Cô nhìn tay mình một chút, toàn là máu, nhưng cô không lo được nhiều vậy. “Không sao không sao, vừa rồi bị đập đầu vào góc tủ TV chút thôi, may mà đóng máy rồi, nếu không lại phải chậm trễ tiến độ quay phim.”