-
Chương 430: LẠC VÀO CẢNH GIỚI KỲ LẠ
Khiến Phương Tiểu Hi vô cùng tức giận chính là Cố Nam Hách giống như thích đối đầu với cô vậy. Có điều, cô cũng khá may mắn, bởi từ sau lần khó chịu ấy, Cổ Nam Hách cũng không nói sẽ đổi nữ chính hay có yêu cầu gì quá đáng làm cô khó xử.
Cô nghĩ, dù sao bộ phim này cũng là tác phẩm tái xuất của chị họ anh ta, dù gì anh ta cũng đầu tư nhiều tiền vào nó, hẳn là anh ta sẽ không làm loạn. Những lời nói bảo rằng muốn đổi nữ chính chỉ là dọa cô chút thôi.
Hừ, mà cô không sợ đầu!
Lâm Thiển trở thành trợ lý của Phương Tiểu Hi. Dựa theo tuổi tác thì Phương Tiểu Hi lớn hơn Lâm Thiển hai tuổi, cho nên vừa tới, Lâm Thiên đã nói: “Chào chị Hi, em tên Lâm Thiên, đạo diễn bảo em làm trợ lý cho chị, sau này có việc gì chị cứ bảo em làm nhé.”
Phương Tiểu Hi mỉm cười nhìn cô gái trước mặt, mắt ngọc mày ngài, thanh tú động lòng người, thảo nào đám Thẩm Tân Dĩnh đều lo lắng cô đến đây để giành bát cơm.
“Em gọi chị là Tiểu Hi được rồi, vậy sau này làm phiền em nhé.”
Lâm Thiên nhìn nụ cười ấm áp của cô mà cảm thấy vô cùng thân thiết, gật đầu, “Vâng, Tiểu Hi.”
Bộ phim này chủ yếu nói về đoạn sau khi nữ chính Hàn Đồng Tâm tận mắt nhìn thấy ba mình nhảy lầu tự sát thì đã dấn thân vào con đường sửa lại án oan cho ba mình. Lúc này, cô thiếu nữ yếu đuối đấu trí đầu dùng với quyền quý, thế nhưng lại không được những người xung quanh cảm thông và ủng hộ, mà thậm chí còn bị công chúng chửi bới và nhục mạ. Nhưng cô ấy vẫn kiên trì, cuối cùng đã giành được sự tôn trọng và tiếng vỗ tay động viên của mọi người.
Ba của Hàn Đồng Tâm tên là Hàn Niên Vĩ, là người phụ trách nghiên cứu khoa học của xưởng sản xuất vắc-xin. Nhiều trẻ em sau khi tiêm vắc-xin vào đã xuất hiện triệu chứng tê liệt, vài em có triệu chứng nghiêm trọng đã tử vong, cuối cùng bị vạch trần tố giác. Sự việc ngày càng ẩm ĩ, Hàn Niên Vĩ không thể chịu nổi đạo đức và dư luận phê phán cho nên đã nhảy lầu.
Trong lúc thu dọn di vật của ba mình, Hàn Đồng Tâm đã tìm thấy quyển nhật ký của ông ấy, phát hiện nguyên nhân vắc-xin có vấn đề vốn dĩ là do cấp trên của công ty vì mưu lợi mà hợp tác với nhân viên nghiên cứu khác, sử dụng nguyên liệu giá rẻ. Ba cô chỉ là một con cừu non chịu tội thay.
Nhưng khi tất cả mọi người cùng nhận định một sự kiện thì lại bịa đặt sẽ trở thành chân tướng. Ba cô chính là tể phẩm của việc “lời bịa đặt trở thành chân tướng” này.
Để rửa sạch oan khuất cho ba, để vạch trần hành vi bẩn thỉu của công ty y dược, cô đã trải qua hai mươi năm, từ một cô thiếu nữ ngây thơ mười sáu tuổi cho đến một người phụ nữ độc lập ba mươi sáu tuổi, rốt cuộc cũng sửa được án oan cho ba mình, khiến kẻ ác thật sự phải nhận lấy sự trừng phạt của pháp luật, đồng thời cũng xúc tiến hoàn thiện chế độ quản lý vắc-xin trong nước.
Mỗi một giai đoạn, Hàn Đồng Tâm đều gặp được muôn hình muôn vẻ con người, có người chỉ là khách qua đường, có người trở thành bạn bè, có người trở thành đối tác.
Sau khi bị chèn ép, cô đành xuất ngoại. Trong suốt mười năm đi du lịch qua các quốc gia, cô nhìn thấy thế giới này có quá nhiều bất công, cũng lĩnh ngộ được rất nhiều chân lý trong cuộc sống. Dạng phim trải qua thời gian dài thế này đòi hỏi vai nữ chính phải có trí tưởng tượng phong phú. Hơn nữa, trong lúc quay phim cũng không phải quay theo mốc thời gian của tình tiết phim, mà rất có thể cảnh trước diễn phân đoạn hơn ba mươi tuổi, nhưng cảnh tiếp theo lại diễn phân đoạn khi mới mười sáu mười bảy tuổi. Chuyện này là thử thách nặng nề đối với kỹ thuật diễn xuất của nữ chính.
Đây là màn Phương Tiểu Hi tận mắt chứng kiến cảnh ba mình nhảy lầu tự sát.
Cảnh diễn này là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của nữ chính Hàn Đồng Tâm. Nửa tiếng trước khi quay phim, Phương Tiểu Hi bị rơi vào đau buồn và sợ hãi. Nước mắt không chảy nhưng đôi mắt từ đầu đến cuối cứ đỏ ửng. Lâm Thiển vẫn chưa thân thiết với cô nên chỉ dám đứng nhìn từ xa chứ không dám lại gần. Chính thức quay phim. “Ầm ầm ầm!” - tiếng sấm ở phim trường nghe như thật. Mặc dù hậu kỳ sẽ ghép thêm vào, nhưng để tạo hiệu ứng, phim trường cũng cho phát tiếng sấm nổ. Ngay sau đó, trên không trung bắt đầu xả nước xuống, phim trường lập tức bị nước mưa xối ướt. Một tiếng “bịch” thật lớn, Hàn Niên Vĩnhảy từ mái nhà xuống, máu tươi từ trong người ông chảy ra, hòa cùng nước mưa loang tràn. “Ba!” Hàn Đồng Tâm gọi to, tiếng gọi ấy xuyên qua tiếng sấm và tiếng mưa rơi, mang theo tuyệt vọng và bị thương, bộc phát từ cơ thể nhỏ bé yếu ớt. Cô không dám lại gần, cứ nhìn chằm chặp vào ba mình đang nằm dưới đất. Lúc này là diễn xuất đặc tả nét mặt của Hàn Đồng Tâm.
Sở Dương ngồi trước camera nhìn chăm chú, Cổ Nam Hách cũng đang nhìn.
Trên màn hình nhỏ là gương mặt cận cảnh của Phương Tiểu Hi, cô từ chân kinh đến đau buồn, cứ lặp đi lặp lại biểu cảm không thể tin và không thể nào chấp nhận được. Dù chớp mắt hay bờ môi run rẩy, tất cả đều được cô truyền đạt rất phong phú, thể hiện nội tâm bi ai vô cùng nhuần nhuyễn.
Phim trường đổ mưa to, trên mặt Phương Tiểu Hi toàn là nước. Thế nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy nước mắt chảy ra từ hốc mắt cô.
“Ba...” Hàn Đồng Tâm vội vàng chạy tới, quỳ gối trước mặt ba mình, muốn chạm vào nhưng lại không dám. Dáng vẻ luống cuống, bối rối được Phương Tiểu Hi thể hiện vô cùng sâu sắc.
“Ba!!!” Hàn Đồng Tâm tan nát cõi lòng thốt ra tiếng gọi cuối cùng, trong tiếng gọi xen lẫn giọng khàn khàn.
Ba tiếng gọi “ba” mỗi lần đều khác nhau, càng về sau càng thảm thiết hơn. Phương Tiểu Hi đắm chìm trong đó, cũng làm cho người xung quanh như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Phân đoạn này ước chừng chỉ khoảng ba phút, Phương Tiểu Hi dùng ba phút ấy khiến cho rất nhiều người bên trong đều đỏ hoe mắt, kể cả Sở Dương. Lâm Thiển đứng bên cạnh cũng chần kinh bởi kỹ thuật diễn xuất của Phương Tiểu Hi. Cô không hiểu về diễn xuất, cô chỉ biết rằng cảnh tượng đó cứ như thật, Phương Tiểu Hi diễn cảnh khóc quá xuất thần.
“Tốt lắm, tiếp tục!” Sở Dương hạ lệnh. Ban đầu, cảnh Hàn Niên Vĩ nhảy lầu và cảnh Hàn Đồng Tâm khóc lóc kể lể là hai cảnh. Sở Dương chỉ mới bàn về cảnh đầu, vẫn chưa trao đổi về cảnh sau. Nhưng thời khắc ấy Phương Tiểu Hi diễn quá đạt, Sở Dương hoàn toàn không nỡ hô cắt. Cho nên cô bèn mạo hiểm để Phương Tiểu Hi diễn tiếp.
Phương Tiểu Hi hoàn toàn đắm chìm trong nỗi đau thương mất cha, nghe được lệnh của đạo diễn, cô bắt đầu tự do phát huy. Trong kịch bản, cô sẽ nằm nhoài lên thi thể ba mình khóc lóc kể lể. Nhưng trong hiện thực, trước tiên cô quỳ gối lùi về sau hai bước, sau đó khẩu đầu ba cái liên tục. Mỗi lần ngẩng đầu, nét mặt cô lại thay đổi. Ban đầu là chịu đựng, đến lần ngẩng đầu cuối cùng, rốt cuộc cô không kìm được mà gào khóc lên. Cô vừa khóc vừa quỳ bò đến cạnh thi thể ba mình.
Lúc đầu, sau khi diễn xong cảnh đầu, diễn viên thủ vai Hàn Niên Vĩ đã có thể xong việc, cảnh tiếp theo sẽ có thi thể đóng thế. Nhưng giữa chừng không hộ cắt, thế nên Hàn Niên Vĩ chỉ có thể tiếp tục nằm trong mưa.
“Ba, tại sao...” Hàn Đồng Tâm mặc đồng phục học sinh, tuổi còn nhỏ nhưng lại có lực bộc phát to lớn, “Ba, tại sao ba lại chế ra loại vắc-xin đó, ba chết đi thì làm được gì, những đứa bé chết rồi sẽ sống lại sao? Ba, tên hèn nhát này, ba là tên hèn nhát... Nhưng mà ba à, con không thể mất ba! Ba ơi, ba tỉnh lại đi được không?...”
Sau khi bộc phát, Hàn Đồng Tâm lại trở về dáng vẻ một cô bé, ôm lấy thi thể ba mình, kêu gào từng tiếng, “Ba, ba đừng chết, mẹ đi rồi, bây giờ ba cũng đi, để lại một mình con phải làm sao đây?... Ba, ba không quan tâm đến con sao? Ba...”
Cảnh tượng ấy làm người đứng xem như Lâm Thiển cũng không kìm lòng được mà khóc sướt mướt. Đã biết rõ là đang diễn, nhưng giọng điệu của Hàn Đồng Tâm và lý do thoái thác ấy làm tim cô đau nhói sâu sắc.