-
Chương 411: YÊU KHÔNG PHẢI CHIẾM HỮU, MÀ LÀ THÀNH TOÀN
Khóe môi Lâm Du khẽ giật giật, cơn đau đớn trên người cuối cùng cũng lấn át đi nỗi đau lòng trước đây. Cô hơi lảo đảo, hai tay vẫn nắm thật chặt tay của Tống Đình Uy. - Cô thở gấp, có lẽ đây là thời khắc cuối cùng cô có thể thở.
Cô nhìn Tống Đình Uy, dùng hết chút sức tàn cuối cùng để nói: “Tôi biết tôi nợ anh một dao, nhát dao này... tôi trả cho anh.”
“Á---” Lâm Tiêu đột nhiên hét lên chói tại, cả ngôi biệt thự dường như chấn động, “Người chết, người chết, máu, toàn là máu, tất cả đều sắp chết...”
Chu Mạn Ngọc vội vàng bịt miệng cô ta lại, dỗ dành, “Không đâu, bọn họ đang đùa thôi! Tiêu Tiêu, con đừng kích động, bọn họ đang đùa cho con vui thôi.” “Đùa cho con vui?” Lâm Tiêu chỉ vào mặt Lâm Du, lại cười, “Hi hi ha ha, phải rồi, mắt Tiểu Du vẫn còn động đậy kìa, nó đang diễn trò, đang diễn trò, thật tuyệt, thật tuyệt!”
Tống Đình Uy quả thật phát phiền vì hai mẹ con người này, khản giọng quát: “Im miệng!”
Trong nháy mắt, cả căn phòng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim xuống.
Đối mặt với cảnh tượng khó tin này, Tống Đình Uy đột nhiên cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Lâm Du, có cặp mẹ con không xem cô ấy như người thân mà lại giống như quỷ hút máu, chỉ biết đòi hỏi chứ không biết cống hiến thế này thì cho dù là ai cũng sẽ đau lòng.
Lâm Du mất hết sức lực, từ từ buông lỏng tay anh ta ra. Cảm giác đau thấu xương từ ngực lan tràn cơ thể, cô cảm nhận được con dao sắt thép lạnh buốt trong cơ thể mình, đồng thời cũng cảm nhận được dòng máu ấm áp đang chảy khỏi cơ thể mình từng giây từng phút.
Mãi đến khi cô buông thõng tay, lúc đó Tống Đình Uy mới khiếp sợ tỉnh ngộ, “Tiểu Du...” Anh ta ôm chặt lấy Lâm Du đã ngã xuống, không dám nói lớn tiếng, “Tại sao? Tại sao em phải làm vậy?”
“Tôi không muốn... không muốn nợ anh...”
Tống Đình Uy đau thắt lòng, hai tay run rẩy ôm lấy cô, “Xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu!”
Thế nhưng, Chu Mạn Ngọc chỉ lo cho Lâm Tiêu, chỉ biết trấn an cảm xúc của Lâm Tiêu chứ không hề quan tâm đến Lâm Du đang chảy máu ròng ròng. “Gọi xe cấp cứu đi, bà già chết tiệt! Nếu Lâm Du có mệnh hệ gì, tôi sẽ chôn các người theo cùng!”
***
Cố Đông Quân vừa nhận được điện thoại đã lập tức chạy tới bệnh viện. Anh vô cùng hối hận, hối hận vì đã để một mình Lâm Du đi gặp Tống Đình Uy. Bên ngoài phòng cấp cứu, Tống Đình Uy thẫn thờ ngồi đó. Tay anh ta đã được băng bó kỹ càng, nhưng cả người anh ta toàn là máu, người qua lại nhìn thấy đều bất giác tránh xa.
Anh ta vẫn không thể chấp nhận được sự thay đổi bất ngờ này, không dám nhớ lại giây phút Lâm Du cầm lấy tay anh ta rồi tự đâm vào ngực mình. Sức lực ấy, sự cách trở ấy, cơn đau đớn ấy, anh ta đều cảm nhận được rõ ràng. Cảnh tượng kia đã khắc sâu vào đầu anh ta, không thể gạt bỏ.
Càng không muốn nhớ thì lại càng khó quên!
Nhát dao Lâm Du tự đâm vào ngực mình cũng như đã đâm vào tim anh ta.
Bước chân lộn xộn vang lên, Tống Đình Uy vừa quay lại đã thấy Cố Đông Quân đang đứng rất gần mình. Anh ta vẫn chưa kịp phản ứng gì đã bị Cố Đông Quân tóm chặt. Sau khi Cố Đông Quân túm lấy cổ áo anh ta thì đấm vào mặt anh ta một cú. “A...” Tống Đình Uy ngồi liệt dưới đất, khóe miệng rớm máu, cú đấm này không nhẹ.
Cố Đông Quân lại túm lấy cổ áo anh ta lần nữa, kéo anh ta đang chật vật dưới đất đứng lên, nhìn anh ta chằm chằm, chất vấn: “Tại sao lại thế? Tại sao?” Tại sao lại thế?... Tống Đình Uy cười yếu ớt, anh ta cũng rất muốn biết tại sao lại thế. Cố Đông Quân lại đầm liên tục mấy cú nữa, Tống Đình Uy không hề phản kháng, mà ngược lại còn rất hưởng thụ. Cuối cùng, Cố Đông Quân bị y tá và người bên cạnh kéo ra.
Không biết trôi qua bao lâu, bác sĩ mặc đồng phục phẫu thuật từ phòng cấp cứu đi ra, “Vị nào là người thân của bệnh nhân?”
“Tôi...”
“Tôi là bạn trai cô ấy.” Cố Đông Quân giành bước đến chỗ bác sĩ trước, “Tình trạng của cô ấy sao rồi?” Bác sĩ lắc đầu, “Bạn trai thì không được, phải gọi họ hàng của cô ấy tới. Tình trạng của bệnh nhân không mấy lạc quan, mất máu quá nhiều, huyết áp vẫn không tăng nổi. Hơn nữa vết dao quá gần tim, rút dao ra sẽ rất nguy hiểm, vì vậy nhất định phải để người nhà cô ấy ký tên.”
Tống Đình Uy vốn còn muốn tranh giành với Cố Đông Quân, nhưng khi nghe bác sĩ nói vậy, toàn thân anh ta đều phát run, anh ta sợ Lâm Du sẽ chết. Vào thời điểm quan trọng, Cố Đông Quân kiên định nói: “Bác sĩ, trước mắt người nhà của cô ấy không thể đến kịp. Ở đây tôi là người thân nhất của cô ấy, tôi có thể ký, bất kể xảy ra tình huống gì tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm.” Tình hình khẩn cấp, bác sĩ cũng không có thời gian do dự, sống chết chỉ trong chớp mắt, “Được rồi, vậy anh ký tên vào đây.” Cố Đông Quân nắm chặt cây bút, giống như đang nắm chặt sinh mệnh của Lâm Du, nghiêm túc ký tên mình vào mỗi trang. Bác sĩ nhìn tên anh, giật mình hỏi: “Ngài là thị trưởng Cổ - Cố Đông Quân?”
Cố Đông Quân: “Không, tôi đã đổi đơn vị rồi. Bác sĩ, xin nhờ ông, nhất định phải cứu được cô ấy.” “Được, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Bác sĩ cầm “Giấy cam đoan chấp nhận phẫu thuật” và “Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch” vội vàng đi vào trong.
Phòng cấp cứu lại khép lại một lần nữa, ngoài hành lang trở về yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bọn họ nghe rõ cả tiếng thở của mình. Tâm trạng của Tống Đình Uy đã đến bờ suy sụp. Anh ta ngồi đó, khom người, ôm đầu, giống như tự lẩm bẩm với chính mình, cũng giống như đang nói với Cố Đông Quân. “Đây có lẽ là quả báo của tôi, tôi từng đùa bỡn với rất nhiều phụ nữ. Với tôi mà nói, phụ nữ chỉ là món đồ gọi là tới, vẫy là đi. Trước giờ tôi không cần phải hao tốn tâm tư vì phụ nữ. Thế nhưng, khi có một người con gái khiến tôi phải dốc hết tất cả chỉ mong có được thì cô ấy lại phớt lờ tôi.”
“Trong khoảng thời gian Tiểu Du ở bên tôi, tôi chưa từng thấy cô ấy cười vui vẻ lần nào, ngược lại tôi luôn thấy cô ấy khóc. Mỗi lần chia tay với anh, trước mặt anh thì cô ấy cứng rắn, nhưng khi quay người đi thì nước mắt lại lập tức rơi xuống. Tôi nghĩ cả đời này tôi cũng không thể quên được cảnh tượng đó.”
“Hôm nay, cô ấy nói sẽ trả tiền cho tôi. Cô ấy muốn hủy bỏ ước định giữa chúng tôi, cô ấy không muốn gả cho tôi. Tôi biết đó là lời thật lòng của cô ấy vì lúc nào cô ấy cũng chán ghét tôi, đương nhiên là không muốn gả cho tôi rồi. Ha ha, tôi không muốn vậy, tôi làm nhiều việc như thế là để có được cô ấy, sao tôi đồng ý được chứ?”
“Tôi yêu cô ấy như thế, thậm chí có thể chết vì cô ấy, nhưng cô ấy thì sao? Thà tự đâm mình một nhát cũng không muốn mắc nợ tôi.”
Nói xong, Tống Đình Uy lặng lẽ rơi lệ. “Tôi hối hận vì trước kia đã làm nhiều chuyện hoang đường, hối hận vì trước kia đã không làm một người tốt và chính trực như anh. Nếu tôi không tồi tệ như thế, có lẽ tôi đã có thể tranh giành với anh.” “Nhờ Tiểu Du mà cuối cùng tôi đã biết thế nào là yêu. Nhưng bởi vì sự ích kỷ và ấu trĩ của mình, tôi lại không hiểu phải yêu cô ấy như thế nào. Tôi tưởng rằng yêu là phải chiếm hữu, đến bây giờ tôi mới hiểu mình đã sai lầm hoàn toàn, yêu không phải chiếm hữu, mà là thành toàn”