-
Chương 400: LÀ TÔI NHÌN LẦM
Cô không đồng ý cách làm của Lâm Du nhưng cũng không thể giúp được gì.
“Tiểu Thiển, chị biết em lo lắng cho chị. Em yên tâm, chị không phải là loại người quên mình bất chấp. Anh ta đối xử với chị rất tốt. Vì để tỏ rõ quyết tâm của mình, anh ta đoạn tuyệt hoàn toàn với đám yến oanh trước kia, còn đến công ty của ba anh ta để làm việc. Anh ta nói hiện tại mỗi ngày anh ta đều cố gắng vươn lên, chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này có thể đảm bảo cuộc sống an nhân cho chị là anh ta rất có tinh thần.”
“Thật đấy Tiểu Thiển, chị sẽ không lừa dối em những chuyện thể này đâu. Chị có thể cảm nhận anh ta thật lòng với chị. Em nói xem, chị đâu có ngu mà lại đi thích người đàn ông mình không muốn. Còn về Cố Đông Quân, chị cảm thấy rất áp lực và mệt mỏi khi ở cạnh anh ấy. Không giống như khi ở bên Tống Đình Uy, chị nhẹ nhõm rất nhiều.”
Lâm Thiển gật đầu, “Được, chị đã nói vậy thì em tôn trọng sự lựa chọn của chị. Nhưng nếu Tống Đình Uy hay bất kỳ ai ở nhà họ Tống ăn hiếp chị, chị phải nói cho em biết.”
Lâm Du cảm động mỉm cười, “Được.”
***
Ba giờ chiều, Tống Đình Uy chở Lâm Du đi tới đồn cảnh sát, cách thời gian hẹn nửa giờ.
Tống Đình Uy nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của cô bèn an ủi, “Em yên tâm đi, luật sư Trương đã làm xong hết thủ tục rồi, chờ đến giờ thì sẽ thả người. Nếu em không muốn đợi thì anh với em ra ngoài đi dạo một vòng, khi về là vừa.” Lâm Du lắc đầu. Giờ phút này làm sao cô còn tâm tư mà đi dạo, “Chúng ta ngồi ở đây đợi đi.”
“Được.”
Một lát sau, một người bước vào cửa. Lâm Du nhìn thấy anh, anh cũng nhìn thấy Lâm Du, cả hai đều kinh ngạc.
Lâm Du không lên tiếng, giả vờ không thấy. Anh cũng không nói gì đi thẳng vào bên trong.
Cùng lúc đó, một đoàn người đi ra từ bên trong phòng hỏi cung, “Bận rộn như vậy mà Cục trưởng Cổ cũng đến tận đây hỗ trợ công việc, thật vô cùng cảm ơn.”
“Anh khách sáo quá. Phối hợp với cảnh sát là việc mỗi công dân nên làm.”
âm thanh này quá quen thuộc khiến Lâm Du cứ ngóng theo để nghe. Tim đập thình thịch điên cuồng, vừa e dè vừa mong đợi.
Anh đứng giữa hành lang đầy ánh nắng, ánh sáng mờ ảo bao bọc quanh người. Rực rỡ hơn cả ánh nắng chính là gương mặt anh, chìm đắm trong ánh sáng mà nhàn nhã quay sang mỉm cười với người người bên cạnh.
Một giây này Lâm Du như ngừng thở, cũng không dám nháy mắt.
Tiểu Chu vội vàng đưa điện thoại đến, “Cục trưởng, Tổng bí thư gọi tới.” Nhân viên cảnh sát vội vàng nói: “Cục trưởng Cố, xin chào.”
Cố Đông Quân khoát tay ra hiệu cảnh sát không cần đưa tiễn, sau đó lấy điện thoại từ tay Tiểu Chu, “Alo?..” Khi quay đầu đi, trong nháy mắt, ánh mắt anh dừng lại trên người Lâm Du cách đó không xa. Ánh mắt anh lóe lên kinh ngạc trong chốc lát, nụ cười cũng thay đổi trở nên gượng gạo.
Thế nhưng anh vẫn điềm tĩnh bước đi nghe điện thoại, “Được, công việc bên này đã xong, một lát nữa về phòng làm việc tôi sẽ xem lại.”
Ánh mắt không kiềm chế được lại hướng về bên này. Cô đi cùng Tống Đình Uy, quả nhiên bọn họ ở đã ở bên nhau.
“Được... được... tốt, để tôi xem trước đã... Được... được... được... xin chào.”
Cố Đông Quân để điện thoại xuống, bước chân cũng ngừng lại. Ma xui quỷ khiến anh lại bước về phía Lâm Du và Tống Đình Uy.
Đầu óc Lâm Du vẫn ở trong trạng thái đóng băng. Hoặc có lẽ cô còn quá trẻ, không thể xử lý tình huống một cách bình tĩnh giống như anh được.
Tống Đình Uy cũng nhìn thấy Cố Đông Quân, có chút đề phòng. Anh ta đứng chắn trước mặt Lâm Du, chen giữa hai người. “Cục trưởng Cổ, ha, sao trùng hợp thế này? Ở đây cũng có thể gặp được anh?” Tống Đình Uy giơ tay ra nhưng Cố Đông Quân chỉ cất điện thoại vào túi quần rồi để tay trong túi luôn.
Tống Đình Uy nhún vai hơi lúng túng, cười cười rụt tay lại, mang theo vẻ “tôi mới là người được ôm mỹ nhân đấy”. Cố Đông Quân không hề để ý đến Tống Đình Uy, bước qua Tống Đình Uy nhìn Lâm Du, “Có chuyện gì mà em lại đến đây?” Ý của anh chính là, chuyện gì anh cũng có thể giúp em, chỉ cần em nói ra. Lâm Du khẽ cúi đầu, tầm mắt chỉ dừng lại cổ áo, không dám ngước lên nhìn mắt anh, thấp giọng nói, “Mẹ tôi được bảo lãnh rồi.” Cố Đông Quân liếc mắt về phía Tống Đình Uy.
Một cuộc giao chiến giữa ánh mắt và khí thế.
Anh làm quan thì được ích lợi gì, không phải cái gì cũng không giải quyết được sao? Có tiền là có thể xui ma khiến quỷ, ai có tiền người đó
Ánh mắt Tống Đình Uy lộ vẻ hiểu chiến, ba phần hung ác bảy phần ra vẻ huênh hoang, tựa như nói mới là đại gia.
Cố Đông Quân với Tống Đình Uy đều chướng mắt đối phương, chỉ có điều không lộ ra bên ngoài mà thôi. Anh lại nhìn cô nói: “Vụ án Lâm thị rất phức tạp. Em không biết chuyện, tốt nhất đừng liên lụy vào.” Lâm Du vừa muốn lên tiếng thì Tống Đình Uy đã nói trước, “Vụ án Lâm thị có phức tạp thì cũng là ba mẹ Tiểu Du, bảo lãnh được thì phải bảo lãnh. Cục trưởng Cổ, ở đây chúng tôi đã có đoàn luật sư chuyên nghiệp xử lý, tất cả đều theo trình tự pháp luật, không dám phiền anh bận tâm.”
Cố Đông Quân cau chặt mày. Theo anh biết, Chu Mạn Ngọc tham ô một trăm triệu tiền công. Điều kiện bảo lãnh đầu tiên là phải nộp một trăm triệu, sau đó còn phải nộp thêm tiền bảo lãnh. Với tình hình của Chu Mạn Ngọc thì tiền bảo lãnh chắc chắn không phải ít, Lâm Du lấy tiền đâu ra? Vậy tất cả đều là của Tống Đình Uy.
Suy cho cùng cô không phải là vì tiền sao? Cô cho rằng anh không có phải không?
Cố Đông Quân chợt cười khẩy, ánh mắt sâu sắc nhìn Lâm Du, “À, trước giờ anh vẫn nghĩ em là người không ham hư vinh. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là anh nhìn lầm.”
“.” Lâm Du mím môi, chỉ có thể hít thở khó nhọc bằng mũi. Trong lòng cô đau đớn đến thở cũng khó khăn.
Tim cô chua xót, ánh mắt và chóp mũi đều ê ẩm. Cô không muốn rơi nước mắt trước mặt anh, liều mạng cắn răng chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng... Tống Đình Uy lui về phía sau che chở Lâm Du, quay sang Cố Đông Quân trực tiếp tuyến chiến, “Cái gì mà ham hư vinh? Chú ý cách nói của anh! Đừng tưởng anh lên chức thì chúng tôi sợ anh.”
Cố Đông Quân không nói nữa, cơ bản không muốn để ý đến tên tiểu nhân Tống Đình Uy này. Có điều, nhìn thấy Lâm Du vẫn nép sau lưng Tống Đình Uy thân mật như vậy thì cơn giận của anh lại nổi lên.
Lúc này luật sư Trương dẫn Chu Mạn Ngọc đi ra, thời gian thả người đã đến.
Lâm Du vừa nhìn thấy Chu Mạn Ngọc thì nước mắt bị kìm nén như tìm được cớ tuôn ra, “Mẹ...” Cô chạy về phía Chu Mạn Ngọc ôm lấy bà ta. Ngược lại Chu Mạn Ngọc rất bình tĩnh, vui mừng nói: “Tiểu Du, mấy ngày này vất vả cho con rồi.” Nước mắt Lâm Du ướt đẫm mặt. Những người không biết chuyện đều cho rằng cô quá vui mừng mà rơi nước mắt.