Trịnh Tử Tuấn đang quỳ dưới đất, được đỡ lên. Ngoại trừ phẫn nộ giống mọi người, anh còn cảm thấy áy náy nhiều hơn.
Anh tháo quân hàm và phù hiệu xuống, đặt trước mặt Cố Thành Kiêu: “Lão Đại, tôi tự nguyện từ chức Phó đại đội trưởng của Đội đặc nhiệm Dã Lang. Tôi không xứng, tôi chính thức xin làm nhiệm vụ nằm vùng, hi vọng được phê chuẩn.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy Trịnh Tử Tuấn quá bốc đồng, nhưng ai cũng đều hiểu tâm trạng của anh, đặc biệt là Cố Thành Kiêu. Bọn họ cùng lớn lên trong khu tập thể quân đội. Từ nhỏ, Tử Tuấn đã là một tên cuồng em gái chính hiệu, chuyện gì cũng nghĩ cho em gái mình trước. Năm đó Trịnh Tử Kỳ lựa chọn con đường quân nhân, Trịnh Tử Tuấn là người đầu tiên phản đối. Anh bảo rằng con gái không chịu nối khố cực, nhưng Trịnh Tử Kỳ đã dựa vào thực lực để được nhận vào Đội đặc nhiệm Dã Lang. Lúc đó Trịnh Tử Tuấn đã khóc hết sức thê thảm.
Cho tới bây giờ, đa phần ai cũng nhận xét Trịnh Tử Kỳ là “Phụ nữ không kém đấng mày râu”. Cô ta là niềm kiêu ngạo của cả nhà họ Trịnh.
Vậy mà bây giờ Trịnh Tử Kỳ lại phản quân, phản quốc. Hai ông bà họ Trịnh đã chẳng thể ngẩng đầu nổi. Thân là anh trai của cô ta, Trịnh Tử Tuấn cũng cảm thấy lưng mình bị hàng vạn tấn nước miếng phỉ nhổ.
Tuy rằng các anh em không nhắm vào anh, nhưng chỉ cần anh vừa ra khỏi đội đến các đơn vị khác thì đều sẽ nhận được ánh mắt khinh thường.
“Xem kìa, đó là anh của kẻ phản đồ Trịnh Tử Kỳ đấy.”
“Anh trai của Trịnh Tử Kỳ là Phó đại đội trưởng đội Dã Lang. Em gái anh ta là phản đồ, vậy mà anh ta vẫn còn mặt mũi ở lại đội sao?” _ “Mọi người nói xem Trịnh Tử Kỳ có liên lạc với anh ta không?”
“Nếu lúc đó người đi không phải Cao Kỳ Khâm mà là Trịnh Tử Tuấn, mọi người nói xem Trịnh Tử Kỳ có thể nhẫn tâm ra tay không?”
Rất nhiều người rảnh rỗi nói chuyện linh tinh, vậy mà không ai dám nói trước mặt anh. Nhưng những câu nói như đâm vào tim ấy càng ngày càng vượt quá sức chịu đựng mẫn cảm của anh.
Ba mẹ anh đã bị đơn vị đề nghị rút lui. Còn anh nhờ có lão Đại bảo vệ cho nên mới có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Phó đại đội trưởng của Đội đặc nhiệm Dã Lang.
Bây giờ, anh đã nghĩ thông suốt và càng kiên định hơn nữa.
“Lão Đại, anh phê chuẩn đi. Nhìn thấy các anh em hi sinh, tôi sống không bằng chết.” Anh cầu xin.
Cố Thành Kiêu hỏi lại: “Cho dù tôi phê chuẩn thì cậu đi đâu nằm vùng đây? Cậu có biết bây giờ bọn họ đang ở đâu không? Cậu có dám khẳng định Trịnh Tử Kỳ và Phạm Dương Mộc sẽ không nhận ra cậu không? Cậu có dám đảm bảo hành động của cậu sẽ không bị cảm xúc chi phối không?” Trịnh Tử Tuấn không đáp được. “Tử Tuấn, bây giờ cái tôi cần là đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành, chứ không phải là đánh cược may rủi, không phải là liều mạng, cậu hiểu không?” Cố Thành Kiêu đẩy quân hàm và phù hiệu về lại trước mặt anh, giọng điệu vừa cảnh cáo vừa răn dạy: “Bất cứ lúc nào cũng không được đem quân hàm ra đùa. Ở đây tôi có thể bảo vệ cậu, nhưng ra khỏi đây thì không ai có thể bảo vệ cậu đâu.”
Các anh em vỗ vỗ vai anh an ủi, cổ vũ khích lệ.
“Chẳng phải mục đích bọn chúng gửi đoạn video này là muốn chúng ta rối loạn sao? Đây là lúc chúng ta càng phải bình tĩnh.” Cố Thành Kiêu nhìn những người còn lại, nói tiếp: “Chúng ta không rời khỏi đây thì chẳng làm được gì cả. Không phải chỉ là diễn tập thôi sao, không phải chỉ cần chiến thắng đội Đỏ thôi sao? Trong ba ngày tới, chúng ta nhất định phải giải quyết cho xong.”
Mọi người đồng thanh hô vang: “Rõ!”
Vài ngày sau, tất cả chiến sĩ dốc toàn lực triển khai “tấn công” đội Đỏ. Trận đấu ác liệt diễn ra trong ba ngày, Cố Thành Kiêu dẫn dắt đội Xanh giành được toàn thắng. Cố Thành Kiêu không hổ danh là “Chiến thần quân đội”. Mặc dù anh bị thương nhưng vẫn có thể vừa ra quân đã thắng.
Hơn nữa, sách lược và tốc độ tác chiến không ai sánh bằng, trở thành một truyền kỳ trong quân đội. Đợt diễn tập trên đảo chấm dứt với kết quả đội Xanh toàn thắng. Lưu Mẫn Sướng không thể lấy lý do này bắt Cố Thành Kiêu ở lại trên đảo nữa.
Hơn nữa, đoạn phim khiêu khích đó đã khiến cho Tổng bí thư quan tâm. Ông ta ra lệnh cho Đội đặc nhiệm Dã Lang dốc toàn lực truy bắt dư đảng Tam Giác Vàng.
Cứ như vậy, Cố Thành Kiêu dẫn dắt toàn đội vinh quang trở về, không hề chậm trễ giây phút nào.
Tàu chiến vừa mới cập bến đất liền, Lưu Mẫn Sướng đã đích thân gọi điện tới. Cố Thành Kiêu: “Tư lệnh Lưu, chú có chỉ thị gì?” Lưu Mẫn Sướng: “Tuy rằng Tổng bí thư chỉ đích danh cháu tiếp nhận vụ án. Nhưng Thành Kiêu à, chú khuyên cháu nên cân nhắc, có thể người bọn họ nhắm tới là cháu đấy.”
Cố Thành Kiêu: “Tư lệnh Lưu, quân lệnh như núi. Đây là mệnh lệnh của Tổng bí thư, cháu không thể trái lời.”
Lưu Mẫn Sướng im lặng hồi lâu, lúc mở miệng đã không còn khách sáo nữa: “Chú nghĩ cho cháu nhưng cháu lại không nghe. Thân là cấp trên, cũng là bề trên của cháu, chú chỉ có thể nói: Thành Kiêu à, chú hi vọng cháu bình an, mọi sự cẩn thận.”
Cố Thành Kiêu: “Vâng, cảm ơn.”
Cúp điện thoại, anh cẩn thận nhớ lại lời nói của Tư lệnh Lưu, có vẻ như ông ta không muốn anh nhúng tay vào chuyện này. Tư lệnh Lưu bắt anh đến hải đảo, nhưng trên đảo lại có người ám sát anh. Chú Tư Hoa Thiên Minh chính là Lưu Trường Thanh đã giải ngũ khỏi quân đội 19 năm trước, là anh em họ hàng với Tư lệnh Lưu. Tất cả những chuyện này có liên hệ với nhau không?
Bởi vì đó chỉ là suy đoán, anh không thể nói với ai được. Nhưng, anh sẽ không chỉ dừng lại ở giai đoạn suy đoán này.
“Kình Ngư, cậu vào đây.” Anh gọi Tống Cảnh Du vào, nói: “Tiếp tục âm thầm điều tra cấp trên, nhất định phải giữ bí mật.”
Tống Cảnh Du vừa thấy vẻ mặt của lão Đại đã ngầm hiểu rõ. Anh hạ giọng đáp: “Tôi biết rồi, lão Đại.”
Ba ngày ba đêm lênh đênh trên biển, Lâm Thiển bị say sóng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn chút máu. Cố Thành Kiêu thay thường phục, ngồi xuống bế cô lên, khẽ gọi: “Bé cưng, hôm nay chúng ta phải rời thuyền rồi, anh ôm em xuống nhé.”
Vốn Lâm Thiên muốn từ chối, nhưng anh đã ôm cô ra ngoài. Hơn nữa, quả thật cô không còn sức lực để nói chuyện, chỉ có thể mệt mỏi tựa vào ngực anh. “Có phải chóng mặt lắm không?” “Ừm...” Trời đất quay cuồng, cơ thể cũng quay theo, chẳng những bị chóng mặt mà còn buồn nôn nữa. “Nhịn một chút, sắp lên bờ rồi.” Sau khi tất cả chiến sĩ rời tàu thì lập tức leo lên xe tải quân dụng. Từng chiếc lần lượt chạy về hướng thành phố B.
Cố Thành Kiêu ôm Lâm Thiển. Nhìn dáng vẻ yếu ớt kia, anh không đành lòng để cô tiếp tục lặn lội đường xa. “Mọi người đi trước đi, tôi và cô ấy ở lại đây một đêm, ngày mai sẽ đáp máy bay về đội.”
“Rõ!”
Mọi người đều trở về quân khu, Cố Thành Kiêu ôm Lâm Thiển ở lại khách sạn lân cận. Lâm Thiển ngủ say sưa hết nửa ngày, đến khi cô tỉnh lại thì trời đã tối mịt. cửa sổ phòng đối diện với cầu cảng ở bến tàu, lúc này đây, đèn đuốc trên cầu cảng bật sáng trưng thành một chữ “T” thật lớn giống như người canh giữ, ngày đêm bảo vệ bến cảng này.
Dọc theo cầu cảng chữ “T” đậu chi chít thuyền đánh cá, từ xa xa nhìn tới trông thật đặc biệt. Lâm Thiển dụi mắt tỉnh lại. Cô nhìn thấy Cố Thành Kiêu ngồi bên cửa sổ. Trên mặt anh là mây mù che phủ, không hề có chút vui vẻ. Con ngươi sâu hoắm như vực thẳm hun hút, tràn đầy bí ẩn.
Bình luận facebook