-
Chương 318: ĐỘT NHIÊN MẤT ĐI TẤT CẢ
Lúc trước Trần Tuyền với Chu Mạn Ngọc đấu nhau, bây giờ lại đến cánh đàn ông tham chiến, vừa nghe không hợp lỗ tai liền muốn nhào vào ẩu đả.
“Dừng tay!” Viện trưởng bất đắc dĩ quát to một tiếng, đứng ở chính giữa, đưa tay đẩy hai người ra, “Chủ tịch Lâm, chủ tịch Tống, nếu như hai nhà các người tiếp tục như vậy, tôi buộc phải báo cảnh sát, để cảnh sát lấy sự an nguy của nhân dân làm đầu mà bắt các người đến đồn cảnh sát.”
Lời nói này khiến cho hai bên hòa hoãn trở lại.
Viện trưởng vẫn sâu sắc khuyên giải: “Tống phu nhân, tình huống trước mắt của cậu Tổng quả thật rất nguy hiểm. Chúng tôi nhất định dốc toàn lực ra chữa trị. Bà ở đây khóc lóc gây sự, ngoài việc tự bôi nhọ hình tượng của mình thì còn được cái gì? Nếu bị cảnh sát bắt đi, đến khi cậu Tống có thể ra ngoài thì bà lại không thể chăm sóc cho cậu ấy được.”
Trần Tuyền lau nước mắt, nghĩ đến tai họa đột ngột của Tổng Đình Uy, người làm mẹ như bà ta không cầm được nước mắt. Bà ta hằn học nhìn Lâm Du chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi mắng, “Đều là do cô làm hại!”
Chu Mạn Ngọc cũng nhìn chằm chằm vào Lâm Du, không chút tình nghĩa chỉ trích cô, “Trước kia tạo thật bị
mù mắt mới không nhìn ra dã tâm của mày! Không ngờ ngay cả chồng của chị gái mà mày cũng dám quyến rũ. Nếu sớm biết mày trở thành loại người để tiện đến thế này, ngay từ đầu tạo đã không thèm đón mày vào nhà, mà nên bỏ mặc mày chết đói chết rét ở bên ngoài!”
Lâm Du hít sâu một hơi, cố gắng đè nén nước mắt chực trào ra. Cô lắc đầu thanh minh, “Con không làm gì hết. Con sẽ tìm hiểu cho rõ mọi chuyện rồi cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”
Trần Tuyền cười nhạt khinh bỉ, khẽ nói: “Còn làm bộ làm tịch!”
Chu Mạn Ngọc nguýt cô một cái, không thèm bình luận.
Lâm Du cảm giác được trái tim mình đau xót khôn cùng. Thái độ của Chu Mạn Ngọc chính là một thanh kiếm sắc, chỉ cần một ánh mắt lạnh như băng cũng đủ đâm thấu tim cô.
Cô không thể phớt lờ Chu Mạn Ngọc, người đã nuôi dưỡng có trưởng thành. Đây chính là người cô đã gọi mẹ suốt hai mươi một năm qua.
Cố Đông Quân lấy vẻ khách quan mà hỏi: “Mọi người, chẳng lẽ không ai nghĩ đến chuyện ai là người quay phim sao? Nghĩ xem ai là người phát đoạn video trong lễ cưới? Đây có phải là video đầy đủ không? Các người dám chắc đoạn video không bị cắt ghép hay sao? Thay vì ngồi đây cãi nhau, chi bằng làm việc thực tế một chút, truy tìm ra hung thủ đứng đằng sau.” Viện trưởng hoàn toàn đồng ý với ý kiến của anh, “Đúng vậy! Hai vị Chủ tịch, tôi tin chắc mọi người đều là những người hiểu lý lẽ, biết được cần bỏ qua cái gì, cần coi trọng cái gì.” Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, “Vào đi.” Y tá trưởng vội vàng mở cửa đi vào, “Viện trưởng, hai vị Tổng tiên sinh, Tống phu nhân”Y tá trưởng nhìn vợ chồng họ Tống nói, “Tống thiếu gia tỉnh rồi, nói muốn gặp hai người.”
Tống Vĩnh Niên và Trần Tuyền gần như muốn xỉu, sắc mặt tái nhợt, nghĩ rằng Tống Đình Uy muốn nói lời trăn trối. Y tá trưởng nói thêm: “Hai người yên tâm. Tình trạng Tống thiếu gia đã ổn định, hơn nữa cũng đã tỉnh lại rồi, sau này không có vấn đề gì đáng lo nữa.”
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Vĩnh Niên và Trần Tuyền vội vội vàng vàng đi theo y tá trưởng.
Lâm Du cũng muốn đi xem thế nào. Thật ra lúc này cô cũng rất lo lắng cho Tổng Đình Uy, sợ anh ta chết, sợ mình vĩnh viễn phải chịu đựng gánh nặng này.
Hiểu cô nhất vẫn chính là cô em Lâm Thiển.
“Đi, chúng ta cũng qua xem một chút.”
Lâm Du gật đầu, “Ừ.”
“Chờ một chút.” Chu Mạn Ngọc bất chợt gọi cô lại. Lâm Du không thể không dừng bước, quay đầu lại nhìn bà ta, “Mẹ.” “Đừng gọi tao là mẹ, tạo không phải mẹ mày, bây giờ tao cũng không muốn gọi cả tên của mày!” Giọng nói của Chu Mạn Ngọc lạnh như băng, rất biết làm thế nào để tổn thương người khác, “Chúng tạo nhất định sẽ điều tra ra chuyện này. Cho dù mày có vô tội hay không, quan hệ của chúng ta kết thúc ở đây. Sau này mày sống hay chết cũng không liên quan gì đến chúng tao, mà chúng ta già rồi ốm yếu mà chết cũng không cần mày đến chăm sóc trước lúc lâm chung. Về thân thể của mày, là do người nhà họ Lâm chúng tạo nhặt được ngoài bãi rác, chỉ vậy thôi. Nếu như mày còn có chút lương tâm, còn biết đến ân tình tao nuôi dưỡng mày hai mươi năm qua, thì mong mày đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa, cũng như đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Tiêu Tiêu nữa.”
Lâm Du chớp mắt, hai hàng nước mắt lăn xuống. Giọt nước mắt to nặng còn chưa kịp tuôn xuống gò má thì giọt khác đã trào ra. Cô tuyệt vọng nhìn về phía Lâm Bồi, người vẫn luôn bế bồng cô trong vòng tay kể cả khi đã lớn. Nhưng Lâm Bồi cũng sa sầm nét mặt, lộ rõ vẻ thù hằn với cô. Tim cô đau nhói. Ba mẹ vẫn luôn yêu chiều cô bỗng dưng nói không cần cô nữa, cô làm sao có thể chịu nổi?
Cô quỳ phịch xuống đất, hướng về phía Lâm Bồi, Chu Mạn Ngọc dập đầu lạy ba cái liên tiếp, cầu xin bọn họ đổi ý, “Ba, mẹ, kể cả khi con không làm gì, ba mẹ cũng không muốn con nữa sao? Con còn chưa kịp báo hiếu với ba mẹ.” Vành mắt Lâm Bồi ửng đỏ, định nói gì đó thì đã bị Chu Mạn Ngọc cướp lời, “Không cần! Mày để dành sức lực tự nghĩ sau này sống thế nào đi. Lâm Bồi, chúng ta vào thăm Tiêu Tiêu, đi!”
Lâm Bồi bị Chu Mạn Ngọc lôi đi, quay đầu lại nhìn Lâm Du, cuối cùng vẫn chọn không lên tiếng. Lâm Du quỳ trên mặt đất thật lâu, đôi mắt mơ hồ, nhưng cô vẫn nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ, rất sợ sau này sẽ không gặp nhau được nữa.
Lâm Thiển cũng không nén nổi nước mắt. Lâm Du và cô không giống nhau, từ nhỏ cô sống nhờ nhà bác trai bác gái. Bác trai bác gái đối xử với cô không tốt, cô cũng không quan tâm. Nhưng Lâm Du thì khác, Lâm Du vẫn được xem là cô hai nhà họ Lâm, muốn gì có nấy. Bỗng dưng lại mất đi tất cả thì có thể hiểu được cô ấy bị đả kích như thế nào. “Đứng dậy đi, họ cũng đi rồi.”
Cố Đông Quân bước đến đỡ cô dậy, ôm lấy cô đang khóc thảm thiết vào lòng an ủi, “Đừng khóc, đừng khóc nữa, em còn có anh.”
Sau khi được cấp cứu, tình trạng của Tổng Đình Uy xem như đã ổn định, tỉnh lại và hạ sốt. “Đình Uy!” Trần Tuyền đi vào kêu lên, nắm chặt tay con trai, “Đình Uy, Đình Uy? Có nhận ra mẹ không?”
Tống Vĩnh Niên cũng gọi theo, “Đình Uy, Đình Uy?” Tống Đình Uy quay sang một cách khó khăn, cười với ba mẹ, “Ba mẹ, con không bị mất trí nhớ.” Trần Tuyền nín khóc bật cười, “Ôi chao, con trai ngoan, dọa chết mẹ rồi! Sao lại dại dột đi đỡ một dao cho người khác vậy hả?”
Tống Đình Uy vô cùng trầy trật, chậm chạp nhắm mắt lại. Anh ta lực bất tòng tâm, không còn chút sức lực, nhưng vẫn khăng khăng muốn nói rõ ràng mọi chuyện. Sau khi tỉnh lại, có được ý thức, anh ta chỉ nghĩ đến một chuyện, đó là nói rõ ràng mọi chuyện. “Ba, mẹ, không liên quan đến Lâm Du, hai người đừng bao giờ làm khó cô ấy.” “Thằng ngốc này, sao con lại vậy?” “Mẹ, là con đơn phương yêu cô ấy, cô ấy cự tuyệt con. Hai người không nên làm khó cô ấy, hứa với con đi.” Tống Đình Uy có chút kích động, Trần Tuyền không dám không nhận lời, “Được rồi được rồi, con từ từ rồi nói.”
“Người quay phim kia bụng dạ khó lường, nhất định phải tìm ra.” “Được, được.” “Đừng làm khó Lâm Du. Ba mẹ làm khó cô ấy, chính là làm khổ con.” Trần Tuyền với Tống Vĩnh Niên thật hận rèn sắt không thành thép. Con trai mình bị Lâm Du làm hại mà vẫn một mực bảo vệ cô ta.
Trần Tuyền quay đầu lại nhìn chồng đầy ẩn ý, Tống Vĩnh Niên nhận lời, “Được, Đình Uy, ba mẹ sẽ không làm khó cô ta. Con yên tâm dưỡng thương, những chuyện khác để ba xử lý.”
Lúc này Tống Đình Uy mới yên lòng, từ từ nhắm mắt lại.