-
Chương 292: EM ĐỪNG LỘN XỘN
Y tá cầm túi nước thuốc trống không đi ra. Trước khi rời đi cô ta còn mỉm cười với Tống Cảnh Du. Ánh
mắt đó, vẻ mặt đó tỏa ra đầy phấn hồng.
Sở Dương làm gì lại không thấy rõ sự hâm mộ trong mắt y tá?
Tống Cảnh Du lúng ta lúng túng, đứng xa xa ở cuối giường, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nào thốt ra. Sở Dương yếu ớt nói: “Em không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, không cần anh ở lại đâu. Anh nói với Thành Kiều là em bảo anh về là được, đi đi.”
“Đây là mệnh lệnh của Thủ trưởng, anh nhất định phải tuân theo.”
“Cậu ấy lừa anh thôi, nhân chứng gì chứ, em vốn đầu phải.” Thật ra trong lòng Tổng Cảnh Du biết rất rõ điều này. Sở Dương ngẫm nghĩ rồi thở dài: “Haizz, nhất định là chủ ý của Tiểu Thiển rồi, anh không cần để ý tới bọn họ đầu, anh đi đi.” Tống Cảnh Du đứng bất động tại chỗ như khúc gỗ, cũng không nói chuyện. Sở Dương thấy anh như thế thì dứt khoát xoay lưng đi, nhớ lại ánh mắt của cô y tá trẻ nhìn anh lúc nãy thì cô liền tức giận.
Năm nay cô đã 30 rồi còn gì, là gái lỡ thì, sao có thể vượt mặt được gái trẻ xinh đẹp như người ta chứ?
Tống Cảnh Du biết nhất định cô sẽ có cảm xúc như thế, trước đây cũng vậy, hễ nổi giận là không để ý tới ai.
Nhưng anh không biết cô giận chuyện gì.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì nhỉ? Cô bảo anh đi nhưng anh không đi, vậy là cô nổi giận sao?
Nhưng nếu anh đi thật, nhất định cô sẽ càng giận hơn! Làm đàn ông khổ thật!
Tống Cảnh Du nhẹ giọng hỏi như nói chuyện với bạn cũ: “Sao em lại làm mình ra thế này? Trước đây không phải sức khỏe em rất tốt sao?”
Trước đây, Sở Dương là một cô gái rất thích vận động ngoài trời, có lẽ là do từ nhỏ đã chơi cùng con trai. Con trai nhà họ Cố chơi thể thao rất giỏi, thế là cô cũng chơi theo.
Leo núi, đua xe, bơi lội, cưỡi ngựa, trượt tuyết, lặn nước, môn nào cũng chơi, hơn nữa còn chơi rất khá. Thế nhưng sau khi hai người chia tay, cả ngày cô cứ ngơ ngơ ngác ngác, đừng nói là chạy bộ, ngay cả đi bộ cũng không muốn đi nhiều. Cô có thể nằm lì trên giường ba ngày, khi nào thực sự đói đến mức không chịu nổi nữa mới xuống giường ăn chút gì đó. Trong ba năm ngắn ngủi, sức khỏe của cô trở nên rất kém. Cũng nhờ trước đó cơ thể được chăm sóc tốt, chứ không cô đã sớm gục rồi.
Vì vậy Tống Cảnh Du rất lo cho tình trạng sức khỏe trước mắt của cô. Thế nhưng, Sở Dương lại kéo chắn không thèm đếm xỉa tới anh. Xem ra cô vẫn còn giận nhiều lắm đây.
Anh lượn quanh một lát rồi đi tới trước mặt cô.
Sở Dương dẩu mối quay người đi.
Tống Cảnh Du dỗ ngọt cô vẫn như trước kia, cô càng không đếm xỉa tới anh thì anh càng xuất hiện trước mặt cô.
Anh vòng lên từ cuối giường rồi bước tới trước mặt cô. Sở Dương lại định xoay người, nhưng bị anh kịp thời đè cổ tay xuống, “Em đừng làm lệch kim, rơi ra là phải châm lại! Đây là túi nước biển cuối cùng rồi, châm kim lại phải uổng công chịu đau lần nữa.”
Anh nhớ cô rất sợ tiêm. Có một năm cô bị cúm, phải truyền nước biển, anh nhớ rõ mạch máu của cô khá nhỏ, lúc ấy y tá chích kim năm sáu lần vẫn không trúng ven. Sau đó y tá trưởng tới, chích kim khuấy khuấy hơn một phút mới được, làm cô đau đến toát mồ hôi lạnh. Thế là từ đó cô bị ám ảnh với kim tiêm.
Tay cô bầm tím cả tuần lễ sau lần truyền nước biển đó, làm anh vô cùng đau lòng. Bây giờ, Tống Cảnh Du đang đè kim tiêm trên tay cô xuống, chuyện anh nhớ cũng chính là chuyện cô đang nhớ. Sở Dương: “Anh buông ra.”
Tổng Cảnh Du: “Em đừng lộn xộn.”
Sở Dương: “Anh buông ra.”
Tổng Cảnh Du: “Em đừng lộn xộn.” Sở Dương: “Anh có buồn không?” Tổng Cảnh Du: “Em đừng đụng lung tung đến tay thì anh sẽ buông. Nếu không, anh không ngại giữ tay em cho đến khi truyền thuốc xong mới thôi.” Sở Dương thoáng chốc im lặng, tức giận nhìn anh chằm chằm. Sức anh quá mạnh, đừng nói là cổ tay, cả người cô cũng không nhúc nhích được.
Trước đây sức lực của cô không thể sánh với anh, bây giờ lại càng không. Kiểu đối mặt này quá mức mập mờ, cũng quá xấu hổ, sở Dương thỏa hiệp, thở dài nói: “Được rồi, em sẽ không cử động, anh buông tay em ra đi.”
Tổng Cảnh Du yên lặng nhìn cô thật lâu, cảm thấy thật sự cố không dùng sức nữa mới từ từ buông tay cô ra.
“Chúng ta nói chuyện chút được không?” Sở Dương nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc, “Nói chuyện gì, giữa chúng ta còn có gì để nói?” “Nếu em cảm thấy không còn gì để nói, vậy thì không nói nữa.” “...” Thật là hạn chết mình nhất thời nhanh miệng mà! Tổng Cảnh Du kéo ghế đến ngồi cạnh giường, nghiêm trang nhìn cô, “Sở tiểu thư, anh chán quá, xin em hãy nói chuyện với anh, được không?” Sở Dương kiêu ngạo đáp lại anh, “Nếu anh nói vậy từ đầu thì có phải được hơn không?” “...” Cái kiểu có chút nhan sắc liền mở phường nhuộm này quả thật không hề thay đổi chút nào.
“Anh muốn nói chuyện gì?”
Tổng Cảnh Du mấp máy môi, cô đại tiểu thư này thật đúng là được đà lấn tới, anh nói: “Ngất xỉu ngã bị thương không phải phong cách của em. Nếu nói là em leo lên đỉnh Everest bị thiếu ô-xi ngất xỉu được khiêng xuống núi, anh thấy còn đáng tin hơn.”
Mấy năm nay anh ăn nói láu lỉnh đã quen, trong thoáng chốc vẫn chưa thay đổi được. Sở Dương lườm anh một cái, cười lạnh: “Em đâu có tài cán như anh.”
Tống Cảnh Du ngửi thấy mùi bia nồng nặc từ người cô, bèn hỏi: “Học uống bia từ khi nào vậy? Ngửi cái mùi này, xem ra em còn uống nhiều hơn cả hai người kia nữa.”
Sở Dương tức giận: “Uống bia cần phải học sao? Em muốn uống thì uống, em không giống anh vừa uống đã đỏ mặt. Có uống nhiều hơn nữa em cũng không đỏ mặt, ngàn chén không say.” “Uống rượu có đỏ mặt hay không, không liên quan đến tửu lượng.” Đấu võ mồm thế này, có nên nói chuyện chính nữa không? Tống Cảnh Du nói sang chuyện khác: “Được rồi, không nói chuyện uống bia nữa, nói về sức khỏe của em vậy.” “Sức khỏe em vẫn tốt.”
“Em đừng gạt anh, chị dâu đã nói cho anh biết hết rồi. Tụt huyết áp, thiếu máu, suy dinh dưỡng, tim đập chậm, hô hấp khó khăn, thường xuyên nhức đầu, thường xuyên ngất xỉu, còn có bệnh trầm cảm nữa, bệnh trầm cảm là bệnh quái gì, sao em lại bị bệnh trầm cảm?”
Sở Dương cực kì bực bội, “Đó là Lâm Thiển nói?”
“Nó lừa anh đấy!” Sở Dương chỉ nói thật mà thôi, nhưng cô càng đính chính thì Tống Cảnh Du càng cho rằng tình trạng sức khỏe của cô rất kém, rất nghiêm trọng.
“Dẹp đi, chị dâu là người thành thật nhất! Hôm nay hai người nói chuyện gì rồi? Sao chị dâu giống như biết hết chuyện của chúng ta vậy?” “Không nói chuyện gì hết, ai mà đi nói khắp thiên hạ chuyện mình bị đá đít bao giờ, chẳng lẽ em không có sĩ diện hả?”
Tống Cảnh Du có cảm giác xúc động, bọn họ nói chuyện thể này giống như quay lại thời điểm khi bọn họ còn
bên nhau vậy, cười cười nói nói, cãi nhau ầm ĩ. Anh bất đắc dĩ đính chính: “Đó không phải là đá đít, đó là hi vọng em có lựa chọn tốt hơn, đó là vì muốn tốt cho em.”
“Ngưng đi, nếu anh nghĩ vậy thì đừng bàn luận nữa, em không thích nghe.”
“Được rồi, không nói thì không nói. Anh chỉ hi vọng em đừng hành hạ bản thân mình, không có gì quan trọng hơn sức khỏe, đừng chờ mất đi rồi mới hối hận.” “À, cảm ơn tổ tiên nhà anh.” “Ơ, sao em lại mắng anh?”
“Mắng tổ tiên anh mà.”
“Anh không có tổ tiên.” “Vậy thì mắng anh, Tổng Cảnh Du!”