-
Chương 291: PHẢI SĨ DIỆN KHI GẶP LẠI
Ba năm trôi qua, rốt cuộc Tổng Cảnh Du cũng gặp lại Sở Dương lần nữa.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Sở Dương trên giường bệnh, tim anh đau nhói. Anh cảm nhận được mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang run nhè nhẹ.
Anh lẳng lặng đứng trước cửa phòng bệnh nhìn cô, không dám bước vào nửa bước. Trừ trái tim đang đau thắt ra, thì ngay cả mỗi lần thở anh cũng thấy đau.
Đã ba năm ròng rã, anh cổ đè nén tình cảm mãnh liệt này xuống tận đáy lòng, dùng vẻ mặt lạc quan hài hước để che giấu nội tâm đầy thương tích.
Dần dần, chẳng những vết thương đó không lành lại, mà còn bị nhiễm trùng lở loét mưng mủ.
Nhưng chỉ cần anh cất giấu trong lòng, chỉ cần không nghĩ đến nó thì anh sẽ có thể điềm nhiên như không có chuyện gì.
Dù sao đau lòng cũng sẽ không làm người ta chết được.
Anh biết, lão Đại giao nhiệm vụ này cho anh chỉ là lời nói vô căn cứ. Hiện tại anh cũng không biết mình nên làm gì và có thể làm gì.
Sức khỏe Sở Dương rất yếu, nhìn sắc mặt là anh có thể nhận ra được.
Chị dâu nói hiện giờ cơ thể của Sở Dương xuất hiện rất nhiều bệnh, tụt huyết áp, thiếu máu, suy dinh dưỡng, tim đập chậm, hô hấp khó khăn, đau đầu, ngất xỉu, đây là bệnh gì vậy chứ? Vì sao cô ấy lại không quý trọng bản thân mình?
Còn bệnh trầm cảm nữa, bệnh đó là bệnh quái gì, sao cô ấy lại bị trầm cảm? Càng nghĩ Tống Cảnh Du càng khó chịu, càng nghĩ anh càng đau lòng. Vết thương lòng từ từ lộ ra, chằng chịt da thịt, chỉ cần nghĩ tới anh cũng có thể cảm nhận được nỗi đau khổ ấy.
Anh đứng yên tại chỗ, nghiến răng, nắm chặt tay thành quyền đến mức run lẩy bẩy. Lúc này, lông mi Sở Dương động đậy giống như sắp tỉnh lại. Tống Cảnh Du khẩn trương đến mức nhịp thở chậm lại, bây giờ mình phải làm gì đây? Phải gọi y tá tới? Hay là qua hỏi cô ấy cảm thấy thế nào?
Sở Dương chậm rãi chớp mắt. Thật ra cô chẳng muốn mở mắt, hi vọng sẽ ngủ luôn không cần phải tỉnh lại nữa.
“Shhh...” Cô đưa tay sờ lên chỗ đau trên trán. Mò trúng bằng gạc, cô ấn xuống lại càng đau hơn. Một người cao to thế kia đứng ở cửa ra vào, tất nhiên là cô nhìn thấy.
Khóe mắt cô nhìn thấy một bóng mờ cao lớn ngoài cửa, bèn quay ra nhìn ra theo tự nhiên.
Sau đó
Cô ngây người nhìn Tổng Cảnh Du ngoài cửa ra vào, anh đứng bất động ngây người nhìn cô. Sở Dương chống tay ngồi dậy, dùng hai tay dụi mắt thật mạnh, không chắc chắn mà nhìn ra cửa.
Thời gian dường như ngừng lại. Cô nghĩ thầm: Nhất định là mình đang nằm mơ, giấc mơ này quá chân thật, mình hi vọng mãi mãi cũng đừng tỉnh lại.
Cô hơi mỉm cười với người mà cô tự cho là người trong mộng kia. Cô muốn dùng phong thái đẹp nhất xuất hiện trước mặt anh, cô muốn anh phải hối hận vì đã bỏ rơi cô, cô muốn anh lại yêu cô một lần nữa.
Thế nhưng, câu hỏi của anh ta đã phá vỡ cục diện bế tắc, cũng như tiêu hủy cảnh vật trong mơ này.
Tổng Cảnh Du nặng nề hỏi thăm: “Em cảm thấy thế nào? Cần gọi bác sĩ đến cho em không?” Sở Dương ngây ngẩn cả người, không phải mình đang nằm mơ sao?
Cô đột ngột ngồi thẳng người lại, không thể nói là kích động hay là khẩn trương, là đau lòng hay là vui vẻ, đầu óc cô trống rỗng, chỉ cảm thấy đôi mắt cay xè.
Cô chớp mắt, cố kìm nén để nước mắt không chảy ra.
Cô hít sâu, nuốt nước bọt mấy lần, nhưng làm sao cũng không điều chỉnh được nhịp tim đang đập nhanh. Cô cảm giác trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. “Em còn đau lắm không?” Tống Cảnh Du hỏi tiếp, “Còn khó chịu chỗ nào nữa?”
Một lát sau không nghe Sở Dương trả lời, Tống Cảnh Du bối rối không biết phải làm thế nào, “Anh đi gọi bác
sĩ.”
“Không cần!” Khi anh vừa mới quay lưng, Sở Dương liền hô to một tiếng. Tống Cảnh Du khựng lại tại chỗ. Sở Dương chậm rãi lên tiếng, “Em... Em rất khỏe, không cần phải gọi bác sĩ...”
“Sao anh lại... ở đây?” Có trời mới biết cô phải tốn công tốn sức cỡ nào mới nuốt được nước mắt vào trong,
mới giữ được một chút thể diện còn sót lại. Tống Cảnh Du dùng tự thể tiêu chuẩn xoay người lại giống như khi chấp hành nhiệm vụ thường ngày, nghiêm trang nói: “Thủ trưởng lệnh cho anh bảo vệ nhân chứng.”
“Nhân chứng? Em ư? Làm chứng việc gì?”
“Em nên hỏi Thủ trưởng thì tốt hơn.”
Sở Dương biết, những lúc riêng tư bọn họ đều gọi Cố Thành Kiêu là lão Đại. Chỉ trong trường hợp tương đối chính thức, hoặc ở trước mặt người ngoài thì họ mới gọi anh là Thủ trưởng thôi. Cho nên, khi cô nghe Tổng Cảnh Du gọi một tiếng “Thủ trưởng” thì lồng ngực cô liền ngột ngạt đến khó chịu.
Anh vẫn xem cô như người ngoài. Sở Dương quay sang nhìn anh chăm chú, muốn sĩ diện nói câu “Đã lâu không gặp” nhưng lại không sao mở miệng được.
Cô sợ vừa thốt nên lời thì nước mắt sẽ trào ra.
Tống Cảnh Du đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng về phía trước, đến cả liếc cũng không nhìn về phía cô.
Anh tựa như trụ bằng cắm ở cửa ra vào, toát ra hơi lạnh khắp cả phòng.
Một lát sau, anh nhìn thấy túi nước biển đã sắp truyền hết, không nghĩ ngợi nhiều, anh liền lập tức đi qua ấn chuông báo ở cạnh đầu giường. Trong chớp mắt, Sở Dương cảm thấy một luồng hơi thở đàn ông phả vào mặt mình. Anh đứng cách cô rất gần, dù mùi hương trên người anh rất bình thường nhưng cô vẫn có thể phân biệt được. Mùi hương đó luôn tồn tại trong trí nhớ của cô suốt ba năm qua. Sau khi ấn chuông, Tống Cảnh Du lại lập tức xoay người định rời khỏi, nhưng đột nhiên Sở Dương bắt lấy cánh tay anh.
Anh cứng đơ người, chẳng biết phải làm sao.
“Anh...” Sở Dương ngẩng đầu, nước mắt chảy xuống, mở lời nhưng lại không biết phải nói tiếp thể nào.
Đúng lúc này, y tá nghe được tiếng chuông đã chạy đến. Trong chớp mắt khi cửa phòng mở ra, Tổng Cảnh Du liền rụt tay lại, đồng thời nhanh chóng di chuyển xuống cuối giường để nhường chỗ cho y tá.
Khuôn mặt cứng rắn ấy, vẻ mặt nghiêm túc kia giống như đang đối đãi với một tên tội phạm giết người vậy. Tim Sở Dương đột nhiên đau nhói dữ dội, cô ôm lấy ngực theo bản năng. Y tá dặn dò: “Ấy ấy, Sở tiểu thư, cô đừng cử động tay, đây là kim thép, lệch một cái là phải châm lại lần nữa đấy.”
Sở Dương cứ như pho tượng gỗ, để mặc y tá đỡ mình nằm xuống. Y tá vừa thay túi thuốc vừa giải thích, “Sở tiểu thư, đây là túi nước biển cuối cùng rồi. Đáng lẽ truyền xong là cô có thể xuất viện, nhưng vì lý do an toàn, Thủ trưởng Cổ đã làm thủ tục nhập viện cho cô. Cô cứ yên tâm ở lại đây một đêm nhé.”
Ánh mắt Sở Dương đờ đẫn, sao cũng được, cô chẳng quan tâm vấn đề mình ở đâu.
Nhưng Tổng Cảnh Du thì ngược lại, bèn nhân cơ hội này hỏi thăm: “Trán của cô ấy không có gì đáng ngại chứ?”
“Cô ấy chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại đâu.” “Vết thương có lớn không, đã khâu lại chưa? Sau này có để lại sẹo không?” Y tá thấy anh mặc thường phục quân đội, dáng vẻ oai hùng cao ngất, nghĩ cũng biết nhất định anh là người được Thủ trưởng Cố phái tới, thể là bèn nói: “Ở chỗ mép tóc bị may ba mũi, là may thẩm mỹ nên không cần cắt chỉ cũng sẽ tự tiêu. Chỗ bị thương có tóc che kín nên dù có sẹo cũng không thấy rõ đâu.” Tống Cảnh Du thở phào một hơi. Y tá nói tiếp: “Trong hộc tủ có chăn gối, ban đêm lạnh đấy, tôi lấy giúp anh hay anh tự lấy?”
Tống Cảnh Du gật đầu tỏ ý, “Cảm ơn, tôi tự lấy được rồi.” Y tá lập tức xấu hổ, cúi đầu, cười nói: “Được, vậy có chuyện gì thì anh cứ nhấn chuông, đêm nay tôi trực ban, tôi sẽ lập tức tới ngay.” “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”