-
Chương 246: LỖ TAI CŨNG MUỐN MANG THAI 246 /335
“A!” Lâm Thiển thét lên chói tai, “Không muốn chơi, thả em xuống!” Ba mẹ anh đều đang nhìn đấy! Bóng của anh in xuống đất, tư thế vác cô vừa đẹp trai vừa bá đạo, cả người tản ra hơi thở đàn ông, hormone tăng cao.
Quả nhiên, Diệp Thiến Như đứng ở cửa ra vào, không vui nói: “Trời nóng nực thế này mà cứ phơi nắng bên ngoài, vui lắm hả? Còn không mau vào nhà?”
Lâm Thiển khẩn trương phát khiếp, vỗ vỗ vai anh: “Mau thả em xuống.” Cố Thành Kiêu nghe lời thả cô xuống, nhưng không trực tiếp thả xuống mà nới lỏng tay để cô tự trượt xuống. Cách này có thể để cơ thể hai người ma sát lẫn nhau, Cố Thành Kiêu anh bây giờ càng ngày càng không đứng đắn. Diệp Thiến Như nhìn đi chỗ khác, hoàn toàn phớt lờ.
Lâm Thiển khẽ nguýt anh một cái rồi nhanh chóng kéo anh vào nhà. “Có dưa hấu!” Cố Thành Kiêu nhìn chằm chằm vào dưa hấu trên bàn, “Không ai được giành của con, tất cả đều là của con.”.
Giống như Cổ Nguyên, anh cũng rất thích ăn dưa hấu, nhưng mẹ anh ngại lượng đường cao trong dưa hấu, lại ngại ăn dưa hấu dễ ảnh hưởng đến dạ dày nên trong nhà chưa từng có dưa hấu. Anh cầm một lần ba miếng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Mẹ, quả dưa này ngon thật đấy, ai mua vậy? Lát nữa cho con mang về mấy miếng nha, ngon ghê!” Diệp Thiến Như: “...” Cố Nguyên: “.” Thằng nhóc thối tha, vừa về nhà đã chọc giận mẹ con rồi. Lâm Thiển: “...” Cảm nhận sâu sắc tai họa sắp kéo tới. Từ vùng núi mát mẻ về lại thành phố B như cái lò nướng, Cố Thành Kiêu nóng đến nỗi đổ mồ hôi đầm đìa, mồ hôi trên mặt chảy thành dòng.
Lúc này đây dưa hấu là thực phẩm giải nhiệt tốt nhất.
Vì ở trong nhà mình nên anh chẳng để ý đến hình tượng, vừa ăn vừa hỏi: “Còn nữa không? Chỗ này không đủ để con nhét kẽ răng.”
Lão Trần rất khó xử, “Còn, để tôi đi cắt thêm.”
“Ba, ăn chung đi, chậm là không còn đâu.”
Cố Nguyên ngồi thẳng lưng, hỏi: “Mọi chuyện thuận lợi không?” “Thuận lợi, có con ra tay nhất định phải thuận lợi rồi.” “Mồm mép lém lỉnh!” Cố Thành Kiêu cười nói: “Ba, ba đừng nghiêm túc vậy, cười lên cái là trẻ ra mười tuổi, cười nhiều có thể trở lại nhà trẻ luôn đấy.”
Cổ Nguyên bĩu môi, cố nín cười, cố ý nghiêm nghị, cứng rắn nói: “Hồi bé ba đâu có may mắn được đi học nhà trẻ.”
“Ha ha ha, con nói con mà. Ba muốn trở về thời thơ ấu vậy thì con ở đâu?” Cố Nguyên không nhịn cười được nữa, cứ thể cười phá lên.
Đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi, Diệp Thiến Như không tin vào mắt mình.
Cố Thành Kiêu cười thì thôi đi, ấy vậy mà lão già thông thái rởm này cũng cười. Hai cha con còn vui vẻ cùng ăn dưa hấu như thế.
Dưa hấu này là do con bé kia mua. Lòng Diệp Thiến Như vừa chua vừa chát. Từ khi có Lâm Thiên, con trai không còn thân thiết với bà nữa. Người quan trọng nhất trong suy nghĩ của con trai cũng không còn là bà. Lúc đầu, ông bạn già còn đứng về phía bà, bây giờ đến cả ông bạn già cũng phản bội bà.
Càng nghĩ càng ghen ghét, càng nghĩ càng tức giận, bà sắp mất đi địa vị trong căn nhà này rồi. Đang lúc Diệp Thiến Như sắp bộc phát thì Cố Thành Kiêu bỗng nói: “Đúng rồi chú Trần, tôi có cái túi để ở ghế phụ quên mang vào, chú lấy vào giúp tôi nhé.” “Dạ, thiếu gia.”. Lão Trần nhận lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài lấy đồ. Diệp Thiến Như nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, phàn nàn: “Con trai à, người con toàn mùi mồ hôi mồ hám, ngộp thở chết đi được.” Cố Thành Kiêu còn chơi ác hơn, nghe nói thế, lập tức sáp lại gần mẹ mình, giơ thẳng tay lên. Lâm Thiển: “..” Tục ghê!
Diệp Thiên Như bị anh làm giật nảy mình, vừa bực mình vừa buồn cười, “Tránh ra.” “Mẹ, mẹ còn ngại người con mẹ thổi? Rốt cuộc con có phải là con ruột của mẹ không vậy?” “Không phải, tôi không có đứa con trai vô lương tâm như anh!” Lúc nói câu này, bà lườm Lâm Thiển một cái, có vợ quên mẹ, uổng công nuôi nấng. Lão Trần cầm cái túi từ ngoài đi vào, Cố Thành Kiêu mở dây kéo, lấy ra một cái hộp nhỏ.
“Đây là quà mà đứa con trai vô lương tâm này biểu mẹ.” “Cái gì vậy?” Mắt Diệp Thiên Như sáng lên, tâm tình đột nhiên tốt.
“Mở ra xem đi, bảo đảm mẹ sẽ thích.” Bà không giấu được vui mừng, liền mở ra xem. Đó là một cặp thỏ trắng óng ánh long lanh, bé như nắm tay trẻ con, toàn thân bóng loáng, sinh động như thật.
Đến cái tuổi này, Diệp Thiến Như chẳng có sở thích gì đặc biệt ngoài việc thích đồ ngọc. Bất kể là trang sức bằng ngọc hay vật trang trí, bà đều sưu tầm không ít. Vừa nhìn là bà đã biết cặp thỏ nhỏ xíu này là hàng cao cấp. Bà yêu thích cầm mãi không buông, sau đó dùng tay áng chừng trọng lượng. “Nước ngọt vừa đủ, không tì vết, màu sắc trơn bóng, chạm trổ cũng rất khéo, đồ tốt hiếm có.” “Có thể tặng mẹ đồ không tốt sao?” Cố Thành Kiêu chỉ chỉ rồi nói”Mẹ nhìn kĩ mắt nó đi.” Diệp Thiên Như nhìn kĩ rồi ngạc nhiên nói: “Ôi, con mắt này không phải mực chấm?” Bà khó tin dùng tay chà xát, còn lấy kính lúp của chồng quan sát”Đây thật sự là tự nhiên.” Điểm nổi bật của cặp thỏ này chính là ở đôi mắt, toàn thân trắng bóng, chỗ đôi mắt là hai chấm đỏ như máu.
“Con trai, con lấy đâu ra đồ tốt như vậy?” “Bạn con gửi hình qua, con thấy không tệ nên mua nó. Trước đó con đã nhận được hàng nhưng lại để quên trong xe, hôm nay mới nhớ ra.”
Sắc mặt Diệp Thiến Như lập tức từ mây đen dày đặc biến thành ánh nắng tươi sáng, mỗi tay cầm một con thỏ, vui vẻ vô cùng.
Lâm Thiển nghĩ thầm: Phụ nữ nha, dù có bao nhiêu tuổi đi nữa thì tâm hồn vẫn mãi là thiếu nữ.
Ăn dưa hấu xong, Cố Thành Kiêu liền lên lầu tắm rửa. Lâm Thiển cũng bị anh kiên quyết kéo lên.
Cửa phòng vừa đóng lại, anh lập tức đè cô vào tường mà hôn. Cô muốn đẩy cơ thể bị quần áo thấm ướt của anh ra, nhưng không ngờ lại bị anh giữ chặt lấy cổ tay. Anh khóa tay cô ra sau lưng, chỉ dùng một tay đã ghìm được hai tay cô lại, sau đó tay kia kéo mạnh cô ngửa ra sau, khống chế cô đang lo lắng lắc đầu loạn xạ.
“Ưm... Làm gì vậy? Vừa về đã vậy rồi...”
Cố Thành Kiêu thở hổn hển, bờ môi không rời khỏi da thịt cô, trần trụi nói: “Anh có thể làm gì chứ? Vừa nhìn thấy em đã muốn em rồi, giây phút nào cũng muốn ăn em.”
“...” Lời tâm tình này nói rất trơn tru, quả nhiên là cáo già, “Anh càng ngày càng láu cá.” “Không thích hả?” Anh cắn lỗ tai cô. Lâm Thiển giật mình, lỗ tai chính là yếu điểm của cô. Khi nói chuyện, hơi thở của anh phả vào tai cô, cái lưỡi mềm mại ẩm ướt trêu chọc vành tai cô, như thể bảo cô làm sao nói chuyện đàng hoàng được đây?
“Hửm? Trả lời anh đi.”
Aaaaaaaa, chất giọng trầm ấm bùi tại như tiếng pháo nổ lỗ tai cũng muốn mang thai luôn rồi.