-
Chương 244: CÓ NÓ THÌ KHÔNG CÓ CON, CÓ CON THÌ KHÔNG CÓ NÓ
Lâm Bồi cau mày, không vui nói: “Thông báo ngay cho mọi người vào họp.”
“... Chủ tịch Lâm, giám đốc Chu và giám đốc Đường mới xin nghỉ ốm.”
“Cái gì? Đến lúc này mà họ còn xin nghỉ phép được sao?” Lâm Bồi tức giận xanh mặt nhưng vẫn phải chịu. Hoạt động của công ty bây giờ vẫn phải trông chờ vào tầng lớp quản lý của bọn họ. Lâm Bồi phất tay ra hiệu cho thư ký ra ngoài. Đắm chiêu một lát, ông ta lại gọi đến số điện thoại của Hoa Thiên Minh.
“Xin lỗi quý khách, thuê bao quý khách đang gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng...”
Lâm Bồi đặt điện thoại di động xuống, ảo não xoa xoa mặt.
Một năm nay Lâm thị làm ăn phát đạt trên thương trường. Lúc công ty đang ở đỉnh cao thì cả chục người tại to mặt lớn ở thủ đô xếp hàng mong được gặp mặt ông ta. Đột nhiên mọi chuyện xảy ra thành thế này, Lâm Bồi trở tay không kịp. Không liên lạc được với Hoa Thiên Minh, ông ta cũng chỉ còn nước chờ chết. Ông ta khổ não ôm đầu, đưa mắt nhìn tấm ảnh trên bàn làm việc. Đó là tấm ảnh gia đình bốn người chụp chung.
Trong ảnh, Chu Mạn Ngọc ôm ông ta, còn hai cô con gái đứng hai bên cười tươi hạnh phúc. Đáng tiếc, bây giờ cả gia đình này cũng tan vỡ rồi.
Chu Mạn Ngọc đã ôm lấy toàn bộ tài sản có thể sang tên. Hiện tại, ông ta chỉ có thể tìm mọi cách cứu Lâm thị ra khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng này. Nếu Lâm thị bị phá sản một lần nữa thì ông sẽ hoàn toàn trắng tay.
Công ty mất, tiền mất, đến cả nhà cũng mất. Ông ta cầm bức ảnh lên, ngón tay cái thô ráp sờ sờ lên mặt vợ, dần dần, nước mắt dâng tràn. Vợ chồng họ đồng cam cộng khổ đã mấy chục năm, lúc kết hôn cũng thề nguyện bách niên giai lão. Không ngờ sắp đến lúc đầu bạc răng long thì vẫn chia cách mỗi người một ngả.
Đây đều là nghiệp chướng do ông ta tự gây ra, cho nên bây giờ ông ta cũng không dám quay về, chỉ có thể ở lại công ty ngày đêm.
Đang trầm tư suy nghĩ thì chuông điện thoại di động chợt vang lên, ông ta phấn khởi lấy lại tinh thần, cầm điện thoại lên nhìn.
Là Chu Mạn Ngọc gọi đến. Ông ta xoa xoa nước mắt, hít một hơi thật sâu, “Alo, tôi đang bận nhiều việc, có việc gì nói nhanh đi.” Ông ta dùng giọng nói cực kỳ bực bội khó chịu để ngụy trang, muốn giữ lại mặt mũi của một người đàn ông. Chu Mạn Ngọc ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng điệu này thì châm chọc nói: “Chủ tịch Lâm, bận rộn đến nỗi không có cả thời gian ký đơn sao?” “...” Ký đơn? Tim Lâm Bồi chợt thắt lại. “Sáng ngày mai gặp luật sư rồi. Nếu ông không ký thì hẹn gặp nhau ở tòa.”
Chu Mạn Ngọc nói xong liền cúp điện thoại. Lâm Bồi giữ nguyên một tư thế ngồi thật lâu. Trong vô thức, vành mắt ông ta lại ửng đỏ.
Thật sự phải ly hôn sao? Gia đình này cứ như vậy mà ly tán à?
Tại biệt thự nhà họ Lâm, Chu Mạn Ngọc cúp điện thoại xong cũng ròng ròng nước mắt, mắng mỏ: “Đồ không có lương tâm! Lâm Bồi, lương tâm của ông để cho chó gặm hết rồi!”
Lâm Tiêu vẫn giữ phong thái ôn hòa bình tĩnh từ trên lầu đi xuống, “Mẹ, ồn ào cái gì thế, khóc lóc cả ngày có giải quyết được việc gì không?” Chu Mạn Ngọc đau khổ trong lòng, Lâm Du còn chăm sóc an ủi mấy câu, hoặc phụ bà mắng chửi bồ nhí kia cho hả giận. Đến giờ bà lại bắt đầu thấy lo lắng cho Lâm Du.
“Tiêu Tiêu, đã ba ngày rồi em gái con không về nhà. Mẹ gọi điện cho con bé mà con bé cũng không nghe. Con ra ngoài tìm em đi.” “Còn lâu con mới đi! Mẹ muốn thì tự đi mà tìm.” “Mẹ đầu tắt mặt tối lo chuyện ly hôn với ba con, nếu có thời gian thì đã đi tìm từ lâu rồi. Cả ngày con ở nhà không có việc gì, con bé cũng là em gái con, con không lo lắng sao?”.
Lâm Tiêu cười lạnh nói: “Em gái? Cái gì mà em gái, chẳng phải máu mủ ruột rà. Nó phá hỏng chuyện hôn nhân của con với Tống Đình Uy. Con hận nó còn không để đâu cho hết, sao phải lo lắng cho nó? Tốt nhất là cứ để nó chết luôn ở ngoài đi!”
“...” Chu Mạn Ngọc run rẩy trong lòng, sống lưng lạnh toát, “Làm sao lại là lỗi của Tiểu Du được? Tiểu Du thấy Tống Đình Uy đi với Dư Hoan nên mới đánh chúng nó. Ừ phải, đánh người là không đúng rồi, nhưng cũng là vì con thôi.”
“Con không cần!” Lâm Tiêu hét ầm lên, tâm trạng bỗng dưng kích động lạ thường.
Chu Mạn Ngọc giật mình, kinh ngạc đến không khép miệng lại được, “Tiêu Tiêu, con...” “Mẹ, con chịu đủ rồi! Tất cả mọi người đều mong biển con thành trò cười đúng không?” “Không có... không phải mà, Tiêu Tiêu, con tỉnh táo lại một chút đi.” Lâm Tiêu đột nhiên ôm lấy đầu, hết lên “Aaaa”, hai tay vò đầu bứt tóc, còn điên cuồng lắc đầu. “Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu!” Chu Mạn Ngọc hoảng sợ choáng váng, “Thím Trương, thím Trương, ông Trần... mau đến đây...” Nghe thấy tiếng gọi, người làm cuống cuồng chạy vào. Lâm Tiêu càng trở nên kích động hơn, hét khàn cả giọng, “Đừng đến đây, không được đến đây!” “Được, được, Tiêu Tiêu, con bình tĩnh lại một chút, có gì thì từ từ nói!”
“Không được đi tìm Lâm Du. Nhà này có nó thì không có con, có con thì không có nó” Mắt Lâm Tiêu trừng trị mở to, nét mặt vô cùng hung dữ như muốn ăn thịt người.
“Được, mẹ không đi, không đi tìm.” “Giờ nó nổi tiếng rồi, tất cả mọi người đều ca ngợi nó. Nếu mẹ thấy nó quan trọng hơn con thì cứ đi mà tìm nó đi!”
“Không đâu không đâu, mẹ không đi tìm nó, không đi tìm nó!”
Chu Mạn Ngọc bị dọa cho sợ đến nhũn cả chân. Con gái nói gì, bà ta đồng ý cái đó, “Tiêu Tiêu à, con sao vậy con?”
Lâm Tiểu nhìn mẹ, rồi nhìn một lượt tất cả người làm trong phòng, vừa khóc vừa cười nói: “Các người cũng muốn chế nhạo tôi đúng không?”
“Không có không có...” Mọi người xua tay rối rít.
“Đừng lừa tôi, các người nhất định là chế nhạo tôi. Lâm Tiêu này bị từ hôn, bị từ hôn, ha ha ha ha ha...” Chu Mạn Ngọc cuống hết cả lên. Trước giờ bà ta chưa bao giờ nhìn thấy con gái điên điên khùng khùng thể này.
Bà ta cực kỳ hối hận. Trước kia sao bà ta lại bắt con gái phải thấm nhuần tư tưởng tam tòng tứ đức chứ? Là do bà ta không biết cách làm mẹ!
Lâm Tiêu cười cười, lại hoảng hốt, tự ôm lấy người mình, miệng run rẩy nói: “Không, tôi không muốn bị người ta chê cười, không muốn bị người ta soi mói. Tôi không muốn, tôi không muốn!” Lâm Tiêu thét lên chạy lên lầu, rồi về phòng mình đóng cửa lại.
Chu Mạn Ngọc vô cùng hoảng loạn, “Ông Trần, mau gọi bác sĩ đến đi... Không không, trước hết gọi mấy người ra cửa sổ canh chừng tiểu thư đã, đừng để cho tiểu thư xảy ra chuyện gì.” “Vâng vâng, để tôi đi lo liệu.” Hai chân Chu Mạn Ngọc như nhũn ra, ngồi phịch xuống ghế sofa. Tại sao cái nhà này lại ra nông nỗi này?
***
Lúc này Lâm Du và Cố Đông Quân đang cùng nhau ăn cơm. Bỏ đi ba ngày, cô cũng có chút lo lắng.
Cố Đông Quân thấy cô buồn buồn không được vui, cũng đoán được tâm tư của cô, hỏi: “Có muốn anh đưa em về nhà một chút không?”
Lâm Du sực tỉnh, cổ làm ra vẻ thoải mái lắc đầu, “Không cần đâu.”
“Một Tổng Đình Uy không đến mức phải làm cho mọi người trở mặt với nhau chứ? Nhất định là có chuyện gì nữa phải không? Nói cho anh biết đi, anh bây giờ là bạn trai của em rồi.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Cố Đông Quân, Lâm Du cười có chút khó khăn, cắn cắn đầu đũa do dự một lát rồi nói: “Không phải em cố ý giấu giếm anh, chỉ là chuyện này em cũng cần có thời gian để chấp nhận. Đợi đến khi em sẵn sàng rồi sẽ kể cho anh nghe.”
“Vậy... cũng được, mau ăn cái này đi.”