-
Chương 236: LÀM BẠN GÁI ANH NHÉ!
“Ngồi xuống đi, nhấc chân lên anh xem.”
“Đau lắm, không nhấc nổi...” Lâm Du đau đớn kêu lên.
Cố Đông Quân lập tức tóm lấy bắp chân cô, một tay giữ mắt cá chân, một tay nắn bóp bắp chân, “Chịu khó một chút, hết đau ngay đây.”
“Ưm...” Cô cảm nhận được bàn tay to lớn của anh miết lên da thịt mình, cũng cảm nhận được lòng bàn tay anh đẫm mồ hôi.
Khoảnh khắc bất chợt này vô cùng ngọt ngào, thật khác xa với cơn đau do chuột rút kia.
“Đỡ hơn chút nào không?”
“Có, đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn anh.”
Cố Đông Quân khẽ buông lỏng tay, lực bóp cũng nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn tiếp tục xoa chân cho cô. Lực chà xát lên xuống không hề bình thường, ánh mắt cũng khác lạ. Lâm Du lập tức rụt chân lại, còn ngồi nhích ra xa hơn. Mới vừa rồi anh đã nói rất rõ ràng, hành động của anh lại càng rõ ràng hơn. Cả mặt cô đỏ ửng lên, đôi môi đỏ hồng bị cắn lại càng thêm đỏ mọng. Cố Đông Quân bật cười, tiến xe lăn lại chỗ cô, “Em tránh né cái gì? Chẳng phải lúc trước theo đuổi anh rất
mãnh liệt sao?” “...” Lâm Du xấu hổ không tìm được lỗ mà chui xuống, vừa ngượng ngùng vừa bối rối.
“Ha ha ha, nhìn bộ dạng sợ sệt này của em, rõ ràng là không dám làm gì.”
Lâm Du chu môi không phục, nói: “Ai nói không dám?”
“Ai trả lời anh thì người đó không dám.”
“Còn lâu, em chả sợ.”
Cố Đông Quân nhướng mày cười chế giễu: “Ừ, vậy em dám làm gì?” “Em...” Lâm Du bặm môi lại, rồi cắn môi, dồn hết sức lực trong cơ thể nhỏ bé, bất thình lình từ trên ghế sofa quỳ xuống, dùng chính cách anh hồn cô mà trả đũa lại.
Hai tay Lâm Du vòng qua người Cố Đông Quân, trán chạm trán, mũi chạm mũi, mắt nhìn mắt, gần trong gang tấc. Cô có thể nghe thấy nhịp tim anh đập mạnh, cũng nhanh như nhịp tim của cô. Cô cũng ngửi thấy hơi thở vương mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến cô mê mẩn chìm đắm không thoát ra nổi.
“Chỉ một cái thôi sao?” Cố Đông Quân phản đối, “Anh hôn em lâu như vậy mà em chỉ hôn lại anh một cái vậy thôi à?”
Đôi môi Lâm Du đang mím chặt khẽ run run, khóe miệng cong lên mỉm cười.
Nhưng giây tiếp theo cô lại tức giận nói, “Hừ, thật ra thì anh hấp dẫn đến mức độ nào mà bạn gái chia tay nhiều năm như vậy vẫn còn vương vấn khôn nguôi?” Cố Đông Quân tỏ vẻ bất đắc dĩ không thể giải thích được, giọng nói có chút ngạo mạn, “Anh hấp dẫn thế nào, em là người biết rõ ràng nhất.”
“...” Ông trời ơi, đối thủ đẳng cấp quá cao, tay mơ như cô dễ dàng bị anh đốn gục rồi.
Cố Đông Quân vươn tay ôm chặt hông cô, bàn tay to lớn áp lên sau lưng cô khẽ siết lại, “Sao hả?” “...” Lâm Du hoàn toàn không chống cự nổi, lập tức bị giọng nói trầm ấm ôn hòa kia mê hoặc. Ánh nắng dần dần xuyên qua cửa sổ rọi vào ghế sofa, dừng lại trên gương mặt thanh tú của cô. Gò má cô sáng bừng lên như được phủ lớp nhũ, ở khoảng cách gần có thể nhìn thấy cả sợi lông tơ mịn màng. Cố Đông Quân không kìm chế nổi, khẽ miết một ngón tay lên má cô. Đây chính là gương mặt của tuổi đôi mươi, mịn màng, căng bóng, tràn đầy sức sống. Mắt anh cứ như một lớp sương mù dần dần bao phủ gương mặt cô, càng ngắm càng mê mải, càng ngắm càng trìu mến.
Anh cứ ngắm cô mải miết, nhưng không hề chạm vào cô.
Lâm Du thấy tim mình đập rộn ràng ngày càng nhanh như muốn nhảy vọt ra ngoài. Lúc trái tim đập nhanh đến không chịu nổi, cô mới vội vã quay mặt đi. Cổ Đông Quân bật cười thành tiếng rồi khẽ xoay đầu cô lại, nghiêm túc nói: “Lâm Du, làm bạn gái anh nhé? Cho anh một cơ hội để yêu em.”
“...” Oái, thủ đoạn của các già cũng lợi hại như vậy sao? Lời thổ lộ nghe có vẻ quê mùa mà vẫn dùng được. “Được không?” Nữa rồi nữa rồi, cô hoàn toàn không kháng cự được dáng vẻ của anh khi hỏi “Được không?” này. Từ thần thái cho đến giọng nói đều đi thẳng vào trái tim cô. “Được không em?” Anh lại càng ghé sát hơn, đôi môi như muốn chạm vào cô. Đương nhiên Lâm Du sẽ không từ chối, gật đầu liên tục, “Ừ!” Cố Đông Quân vuốt ve đầu cô, nói: “Ngoan.” “Sao em thấy như anh đang sở đầu chó vậy?” Đang lúc tình cảm nồng nàn mà cô lại thốt lên được một câu như vậy, thật là phá đám. Cổ Đông Quân đang muốn hôn cô cũng phải giậm chân lên phanh xe.
“Trong cái đầu quả dưa của em còn chứa những ý nghĩ kỳ quái gì nữa hả? Sao lại tự nhận mình là chó?”
“Thế thì đã sao, chó rất dễ thương mà, gâu gâu gâu gâu.” Cố Đông Quân khẽ nắm cằm cô, ngón tay cái mân mê xung quanh, “Hóa ra em là chó, thảo nào vừa rồi còn căn anh.”
“... Có hả?” Oa, xem nào, người đàn ông nghiêm túc giờ cũng không đứng đắn, thật làm cho người ta không chịu nổi.
“Không biết sao, thử lại xem nhé?” Vừa dứt lời, Cổ Đông Quân nâng cằm cô lên, ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô. Lần này Lâm Du cũng không cứng ngắc như trước, nhưng nhịp tim vẫn đập loạn lên, hai tay thừa thãi không biết để ở đâu.
Cố Đông Quân ngậm chặt môi dưới, còn khẽ cắn một cái. Rốt cuộc ai mới là chó con đây? Lâm Du ấm ức đấm thùm thụp vào ngực anh.
Bên này thổ lộ tình cảm ngọt ngào ấm áp, còn bên kia lại là khóc lóc đau khổ đến vỡ tim.
Dương Liễu Nhi vạn lần không bao giờ nghĩ mình lại chậm chân. Lúc ở Đại Thanh Sơn cô ta đã nhận thấy Cố Đông Quân có ý khác thường với Lâm Du, có điều lúc đó cô ta chẳng thèm để ý đến cô. Tình cảm của cô ta với Cổ Đông Quân là thanh mai trúc mã, chỉ thiếu chút nữa là đi đến hôn nhân. Trước kia chuyện gì Cố Đông Quân cũng nghe theo cô ta, chiều chuộng, yêu thương, thậm chí còn dung túng cô ta.
Lúc cô ta phát triển sự nghiệp trong giới giải trí, không thích hợp công khai bạn trai, anh cũng cam tâm tình nguyện ở trong bóng tối mà yêu thương cô ta.
Chẳng phải tình cảm sâu đậm như thế thì sẽ khắc sâu sao? Vì tình cảm sâu đậm như vậy nên cô ta vẫn tin chắc Cố Đông Quân sẽ luôn chờ đợi cô ta. Cô ta cho người tìm kiếm căn hộ khu chung cư này đã từ lâu. Vừa biết có phòng bán, lại đối diện ngay nhà Cố Đông Quân, cô ta quyết định mua luôn. Cô ta cảm thấy đây là ông trời sắp đặt, kể cả số phận cũng muốn an bài để hai người bọn họ có thể quay lại bên nhau.
Nhưng sự thật trước mắt lại vô cùng phũ phàng. “Chị, chị đừng như vậy, chị cứ như vậy em sẽ khóc theo mất.” Phan Khả Vận đứng bên cạnh an ủi. Dương Liễu Nhi không còn lời nào để nói, chỉ có nước mắt liên tục trào ra. Đúng như người ta nói, cái gì mất đi thì mới biết quý trọng. Điện thoại di động vang lên, trợ lý của cô ta gọi đến.
“Chị Dương, đúng sáu giờ lên máy bay, đừng đến muộn, còn một cảnh quay đêm lúc mười hai giờ.”