-
Chương 228: PHÁ KHÔNG NỔI LỚP VOAN NÀY
Dường như giữa bọn họ luôn luôn có một lớp voan ngăn cách, rõ ràng có thể nhìn xuyên thấu, nhưng không ai chịu phá bỏ lớp voan này. “Trở về nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ nhiều. Anh sẽ mời luật sư tốt nhất để biện hộ cho em, không sao cả.”
Lâm Du quay đầu nhìn anh, hốc mắt ngân ngấn giọt lệ, hỏi: “Tại sao anh lại giúp em?” “...” Tại sao à? Tim Cố Đông Quân đập loạn nhịp. Tại sao ư, anh thừa nhận bản thân có cảm giác đặc biệt với cô, nhưng anh không cách nào mở miệng thừa nhận điều đó được.
“Là vì chúng ta có quan hệ họ hàng sao?” “..” Phải, mà cũng không phải. Vấn đề này khiến Cố Đông Quân nghẹn lời. Tài xế ở trước nghe thấy mà sốt ruột thay chủ mình. Ông giẫm mạnh chân ga.
Cố Đông Quân ngồi xe lăn, mặc dù có chỗ gia cố nhưng bỗng nhiên tăng tốc cũng sẽ bị rung lắc.
Lâm Du vịn lấy xe lăn, cố gắng kìm giữ. “Xin lỗi thiếu gia, vừa rồi chạy qua ngã tư đường nên hơi lạc tay lái.” Cậu phải cố lên, chẳng phải con gái người ta đang chờ cậu bày tỏ hay sao? Tài xế lái xe cho Cổ Đông Quân đã nhiều năm, hai người chủ tớ đều rất ăn ý. Ông nhìn qua gương chiếu hậu, nháy mắt với anh.
Cổ Đông Quận ho nhẹ hai tiếng, dời tầm mắt.
“Vết thương trên mặt em có rõ ràng quá không?” Lâm Du hỏi. Ánh sáng trong xe lúc mờ lúc tỏ, Cố Đông Quân nhìn thật kĩ rồi nói: “Rất rõ, nhìn một cái là biết bị đánh.”
“Anh nói xem, nếu em tới bệnh viện chứng nhận thương tích, có thể nhờ bác sĩ chứng minh thêm mấy thứ linh tinh như xuất huyết nội, gãy xương, nhịp tim hỗn loạn được không? Anh nghĩ xem những thứ này có ăn đứt vết cắt trên mặt Dư Hoan không?” “Khụ, khụ... Cái này chắc là không.” Lâm Du chán nản thở dài: “Chậc, nhất thời xúc động, xong việc cũng tiêu tùng.” Cổ Đông Quân và tài xế cười thành tiếng.
“Này, hai người cười cái gì, chẳng lẽ không đúng sao?” Lâm Du chống chế cho hành vi của mình: “Do hai người đó nhìn thật ngứa mắt mà, thấy lần nào em đánh lần đó, chứ bình thường em cũng không bạo lực vậy đâu.”
“Ừ, anh biết. Anh còn nhớ năm ngoái lúc em vạch trần bạn học ấy, dạy dỗ người ta rất dữ dội.”
Lâm Du cười gượng, vội vàng giải thích: “À, cô ta tên là Nam m, chuyên môn bịa đặt bôi nhọ Lâm Thiển. Chúng em không bắt nạt người khác, nhưng cũng không thể để kẻ khác bắt nạt được, đúng không?” “Em rất nghĩa khí.”
“Đúng vậy, Lâm Tiêu, Lâm Thiên và em là chị em gái mà, không thể nhìn chị em mình bị bắt nạt được.”
Đang nói thì xe chạy chậm lại, tài xế buộc phải thông báo: “Đến nơi rồi.”
Ông cũng không muốn tới nhanh như vậy, nhưng đường đi cũng chỉ dài bấy nhiêu, ông chỉ chạy có hai mươi mã lực thôi đấy.
“Vậy... Em xuống xe đây, cám ơn anh.” “Đừng khách sáo, em nói nhiều lần rồi.” “Vậy... Hẹn gặp lại.” Lâm Du xuống xe, xoay người cúi đầu nhìn Cố Đông Quân ở trong. Cô dùng tay ra dấu gọi điện thoại: “Đến nhà thì gọi cho em.” Cố Đông Quân dịu dàng mỉm cười: “Ừ”. Lâm Du chẳng thể nào chống cự nổi nụ cười của anh. Cho dù là hôm nay gặp phải chuyện khó chịu gì, chỉ cần nhìn thấy nụ cười này thì toàn bộ mệt mỏi và buồn bã của cô đều biến mất tăm. “Sao vậy?” “Thầy Cố à, thầy cười đẹp quá, làm em mê mẩn hết cả người.” “...” Lời khen đột ngột khiến Cổ Đông Quận sửng sốt. Tim anh đập thình thịch, đột nhiên miệng lưỡi cũng cứng đơ. Tài xế ở phía trước thì gấp muốn chết. Đại thiếu gia, cậu lên tiếng đi chứ, con gái người ta còn phóng khoáng hơn cả cậu nữa kìa. Lâm Du thấy anh không nói gì thì đành đóng cửa xe lại. Cố Đông Quân hạ cửa kính xe xuống. Anh nhìn cô chăm chú, chỉ thấy cô khẽ cười lộ ra má lúm đồng tiền. Cô vẫy tay, sau đó xoay người vào nhà. Tài xế nghẹn một cục, vẻ mặt bực bội nói: “Thiếu gia, sao cậu không biết bắt lấy cơ hội vậy? Lâm Du tiểu thư hỏi vết thương trên mặt có rõ không, thì cậu nên hỏi cô ấy là có muốn đến nhà cậu chữa trị vết thương không. Lâm Du tiểu thư gợi ý rành rành ra như vậy mà cậu không hiểu sao?”
“... Có sao? Ông bớt nói lung tung lại đi.”
Tài xế đỡ trán, đúng là hoàng để không vội, thái giám đã vội. “Kẻ ngốc cũng nhìn ra được Lâm Du tiểu thư rất thích cậu. Tôi thấy cậu cũng thích cô ấy, sao không nói ra luôn?”
Vẻ mặt Cổ Đông Quân lúng túng, nói tránh sang chuyện khác: “Không còn sớm nữa, về nhà thôi.” “Cậu..” Tài xế chỉ đành nuốt lời muốn nói trở về, lặng lẽ thở dài trong lòng. Lâm Du lén lút vào cửa. Cô không muốn để mẹ hoặc Lâm Tiêu nhìn thấy vết thương đầy trên mặt.
Lâm Du vừa mới đặt một chân lên cầu thang thì đột nhiên đèn bật sáng. Cô vô thức nhắm mắt lại, bước chân cứng ngắc tại chỗ.
“Lâm Du, hôm nay em đã đi đâu?”
Lâm Tiêu ngồi trên sofa, giọng nói trầm thấp, kèm theo giọng mũi. Lâm Du gãi đầu, không che mặt nữa, đáp: “Không phải em đã nói là hẹn bạn đi ăn sao?”
“Bạn nào?”
“Là nam, chị không biết đâu.” Lâm Du trả lời thoải mái: “Đang tìm hiểu, không chừng sau này sẽ thành em rể chị đó.”
Lâm Tiêu đứng lên, đi đến trước mặt cô. Lâm Du chẳng thể né tránh, đành phải đối mặt với Lâm Tiêu. Thế nhưng, hai mắt chị ấy sưng đỏ, còn để lại vệt nước mắt, hình như còn muốn thảm hơn cô. Cô lập tức sốt ruột: “Chị, có chuyện gì vậy? Mẹ đâu?” Lâm Tiêu chất vấn: “Em nói đi, có phải em đánh Tống Đình Uy không?”
“Hả? Không... không có...”
“Nhà họ Tống đã tới tận cửa từ hôn rồi!” Lâm Tiêu phẫn nộ quát.
“...” Lâm Du há hốc miệng, không ngờ nhà họ Tống lại nhanh nhẹn tới vậy. Lâm Tiêu gào thét, hỏi: “Đều tại em, tại sao em lại đánh Tống Đình Uy? Em đánh anh ta làm gì hả? Hả?” Nhà họ Tống cũng đã đến tận cửa từ hôn, vậy thì Lâm Du cũng không cần phải giấu giếm nữa. Dù gì cô cũng định sáng mai sẽ kể cho Lâm Tiêu, kể trước vài tiếng đồng hồ cũng chẳng sao.
“Chị, em nhìn thấy Tống Đình Uy và Dư Hoan hẹn hò với nhau. Hai người đó thật khinh người quá đáng, em bực quá nên mới đánh bọn họ thôi. Chị à, nhà họ Tống từ hôn thì cứ từ đi, chị còn muốn gả cho tên đàn ông cặn bã như Tống Đình Uy làm gì?” Lâm Tiêu nổi giận đến nỗi cơ mặt vặn vẹo, vừa khóc vừa mắng: “Ai cần em lo chuyện bao đồng hả? Bây giờ em không biết tình huống trong nhà thế nào sao? Ba đang chờ hôn lễ giữa hai nhà để cứu vớt sự sống còn của nhà họ Lâm. Em hay lắm, lại còn đánh người hả?”