-
Chương 190: QUAN TRỌNG LÀ EM KHÔNG SAO CẢ
Khương Tiêu Hà chê trách: “Giờ tổ chức tìm người, xong rồi sẽ truy cứu lỗi của cậu sau.”
Cậu lính không nói một câu oán giận, sảng khoái đáp: “Vâng!”
Dưới sự chỉ đạo của Khương Tiêu Hà, nữ thì ở lại canh giữ đại bản doanh, nam thì hai người một nhóm, mang theo máy định vị và la bàn bắt đầu ra sau núi tìm người.
Lúc gần xuất phát, Khương Tiêu Hà liên tục dặn Lâm Thiển: “Chị dâu, giờ chị có lo lắng thể nào thì cũng đừng đi theo. Buổi tối trên núi rất nguy hiểm, đừng để tìm được Lâm Du về rồi thì lại không thấy chị đâu.”
Lâm Thiển rất muốn đi theo, nhưng cô càng không muốn mình vướng víu người khác, gật đầu đồng ý: “Ừ, ù.”
“Tôi đã liên lạc với đội cứu hộ chuyên nghiệp, họ sẽ đến ngay lập tức. Chúng tôi chắc chắn sẽ dẫn người về.” “Ừ, ừ.” Trừ tin tưởng họ ra, Lâm Thiển không thể làm gì khác. Đến lúc đội cứu hộ xuất phát, Cố Đông Quân đi đầu tiên. Nếu vì chuyện này mà Lâm Du xảy ra chuyện thì cả đời này anh sẽ không an tâm được.
Ban ngày ngọn núi này cảnh sắc tráng lệ, khí hậu dễ thích nghi, nhưng ban đêm thì nhiệt độ giảm xuống thấp, rừng rậm âm u đáng sợ.
Rừng sau núi là rừng nguyên sơ, bất kỳ rắn, sâu, chuột hay kiến nào cũng có thể chứa kịch độc, huống hồ còn có rắn độc, mãnh thú ấn núp vào ban đêm đến giờ săn mồi.
Cố Đông Quân rọi đèn pin. Đèn rọi đến đâu, anh đều gọi to: “Lâm Du, Lâm Du...”
Đường núi ở vùng này gập ghềnh, cây cối chằng chịt, rất dễ bị lạc đường. Đột nhiên, đồng đội bị vướng phải gì đó mà vấp ngã. Anh ta đau đến mức không đứng dậy nổi. Cố Đông Quân quay lại hỏi: “Sao rồi?” “Không sao, bị trật chân thôi.”
Cố Đông Quân không nghĩ ngợi đã nói: “Anh ở đây đợi cứu viện, tôi đi tiếp.”
“Vậy sao được, một người đi rất nguy hiểm, huống chi anh cũng không quen thuộc nơi này.”
“Không sao, có thiết bị định vị, hơn nữa cảm giác phương hướng của tôi rất tốt, sẽ không bị lạc đường.” Chuyện gấp không thể chần chừ, Cổ Đông Quần cầm bộ đàm liên lạc với tổng bộ xác định địa điểm nơi này xong thì lên đường một mình.
Càng leo lên cao thì nhiệt độ càng thấp, đó là sự chênh lệch nhiệt độ mà cơ thể con người có thể cảm giác rõ ràng.
Trên núi dần có sương bao phủ, đèn pin cũng không soi xuyên qua được, tầm nhìn càng bị hạn chế. Cổ Đông Quân liên tục gọi: “Lâm Du... Lâm Du...” Anh hi vọng Lâm Du có thể nghe thấy tiếng anh. Ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng có tiếng đáp lại: “Em ở đây.” Cố Đông Quân loáng thoáng nghe được âm thanh. “ở đâu? Lâm Du, là em đúng không?”
Cổ Đông Quân nín thở tập trung lắng nghe.
“Vâng, em bị trật chân, không đi được.” Cố Đông Quân vui mừng liên tục hỏi: “Gần chỗ em có dấu hiệu đặc biệt nào không?”
“Tối thui không thấy gì cả.”
Cố Đông Quân vội vàng liên lạc tổng bộ, tập hợp tất cả bộ đội cứu viện đang tản ra mọi nơi đến chỗ anh. “Lâm Du, ngoài trật chân ra, em có bị thương ở đâu không?”
“Không có.” “Em lên tiếng để anh xác định vị trí của em.” Lâm Du cất tiếng hát to: “Là la la, năm vòng, nhiều hơn bốn vòng một cái.”
“Là la la, năm vòng, ít hơn sáu vòng một cái.”
“Cuối cùng sẽ có một ngày, sẽ thêm đến bảy vòng.”
“Đến bảy vòng rồi làm sao?”
“Hơn năm vòng hai cái... úi da, má ơi!” Đang gào hát to, đột nhiên có một bóng đen nhảy xuống từ đỉnh đầu, Lâm Du sợ thót tim. Cổ Đông Quân rọi đèn pin, Lâm Du vỗ mạnh ngực lấy lại bình tĩnh, run run nói: “Dọa chết người ta, em không ngã chết lạnh chết mà bị anh dọa chết đấy.” Lo lắng qua đi thì lúng túng khó nói lại đến.
Cũng may đêm tối như mực nên Cố Đông Quân không thấy Lâm Du đang lúng túng. Nhớ tới vừa rồi mình căng giọng hát to, Lâm Du không tự chủ được mà nuốt ực một ngụm nước miếng. Cố Đông Quân đặt đèn pin xuống, khuỷu chân kiểm tra chân cho Lâm Du, “Em cử động thử xem... Ừ, không tổn thương xương, trật dây chằng. Trở về em phải nghỉ ngơi đàng hoàng, không được chạy lung tung.”
Nói xong, Cố Đông Quân khẽ dừng lại, dường như thờ ơ thuận miệng hỏi: “Vừa rồi em hát bài gì thế?”
“Bài Năm Vòng đấy hả? Anh chưa nghe bao giờ sao?”
“Nghe rồi.” “Vậy còn hỏi em?”
“Anh không biết tên bài hát.”
“...” Lâm Du chỉ biết câm nín.
Cổ Đông Quân thình lình nghiêm mặt hỏi: “Có nghĩ đến hậu quả chưa? Mười mấy người đang lên núi tìm em.”
Lâm Du cúi đầu: “Xin lỗi...” Cố Đông Quân đang vuốt mắt cá chân của Lâm Du, nhận thấy mắt cá chân của cô rất lạnh, cho nên anh cởi áo khoác phủ lên người cô, rồi lại chủ động ngồi xuống bên cạnh. Đứng trước mặt người mình thích, Lâm Du vốn không thể bình tâm được. Cái gì mà nhất định phải quên anh, nhất định phải tìm được người tốt hơn anh, hoàn toàn biến mất rồi. Cơ thể lạnh lẽo của cô cảm nhận được nhiệt độ ấm ấp từ áo khoác của anh. Cơ thể sát gần anh, nhiệt độ ấm áp nam tính truyền qua cơ thể cô, cô cảm giác hơi nóng hầm hập ở tay trái khi anh ngồi sát mình. Đây là thời khắc ở chung hiếm có giữa hai người họ. “Đây là hố sâu, sao em lại rơi xuống đây?”
Hóa ra là cái hố, giờ Lâm Du mới biết. Cô vừa nhớ vừa kể: “Lúc em lên đây, trời vẫn còn sáng, thái dương ấm áp, gió thổi hiu hiu, rồi ngủ mất. Đến lúc em tỉnh lại thì trời đã tối đen như mực.”
“Em vội vàng chạy về, tự dưng động đất, chân mềm đi, không biết vấp phải cái gì nên ngã lăn xuống dưới.” “Lúc đó em đã nghĩ, thôi xong rồi, cái mạng này sẽ dừng lại ở đây.” “Liên tục lăn thẳng xuống đây, em bắt đầu tuyệt vọng. Muốn em chết cũng không để em chết một cách vui vẻ, bắt em phải chết từ từ.” Cố Đông Quân nói: “Cũng may có hố này tiếp được em, lệch sang chút xíu là dốc đứng vách cao.”
“...” Lâm Du hít vào một hơi lạnh, toàn thân toát mồ hôi lạnh, “Sao anh lại xuống đây?”
“Men theo bài hát Năm Vòng mò xuống đấy.”
“Lỡ mò sai rơi xuống vách núi thì sao?” Cố Đông Quân cầm đèn pin chiếu lên mặt cô, chỉ thấy đôi mắt to tròn long lanh trên gương mặt lem luốc của cô đang nhíu mày nhìn mình. Anh nói: “Quan trọng là em không sao cả, anh không lo những thứ khác.”