-
Chương 159: QUÀ CỦA BA
Lâm Thiển nghe xong chỉ muốn cười, nhưng vì tình nghĩa chị em, cô đành nén lại, “Thất cái đầu chị á, chị chưa bắt đầu yêu đương mà thất tình cái gì?”
“Hu hu hu hu, đây là mối tình đầu của chị đó.”
“Thôi đi, hai người vốn đã không hợp, thế thì chị dẹp ý nghĩ này luôn đi”
“Lâm Thiển, sao em có thể nói thế, có phải chị em tốt không vậy?”
“Là chị em tốt nên mới thật lòng khuyên chị đừng nhảy vào hố lửa đó. Nếu hố lửa đã không chấp nhận chị, vậy chị mau nhảy ra đi.”
“Nhảy không ra, hu hu hu hu, em đến đây với chị đi”
Lâm Thiển quay lại nhìn thoáng qua Cố Thành Kiêu đang nằm trên giường chờ đến sắp mất hết kiên nhẫn, nói rằng phải ngủ trưa, “Chiều nay em phải đi gặp ba em”
“Hu hu hu hu...”
“Được rồi, mau về nhà thay quần áo đi. Em thấy bộ quần áo đó làm chị lộ ra bộ ngực phẳng lì đấy?
“Chị là cup B, chị là cup B.”
“Ừ, chị là 2B”
“Lâm Thiển, chị muốn tuyệt giao với em”
Lâm Thiển thoáng nhìn điện thoại, Lâm Du đã cúp máy. Cô lắc đầu, thở dài một hơi.
Cố Thành Kiêu hỏi: “Sao thế?”
“Rốt cuộc Lâm Du đã nhận thức sự thật chị ấy và anh trai của anh không đi tới đâu được, tội nghiệp”
Cố Thành Kiêu đảo mắt, không có hứng thú với mấy chuyện này, ngoắc tay nói: “Mau lại đây, anh ôm cái”
Nhận được lời mời gọi của nam thần, Lâm Thiển lập tức mở cờ trong bụng, cởi giày bò lên giường như chú mèo con.
Cô dựa vào ngực anh, chọt chọt cơ ngực anh, dịu dàng nói, “Hẹn ba em 2 giờ gặp mặt, anh chỉ còn một tiếng nữa thôi.”
Cố Thành Kiêu nhìn cô bằng cặp mắt khinh thường. Ánh mắt gian xảo của cô khiến lòng anh ngứa ngáy, “Nếu thời gian không còn nhiều, vậy chúng ta hãy tranh thủ đi”
Xoay người một cái, anh mạnh mẽ đè lên người cô, lập tức hôn nồng nhiệt.
Nơi quen thuộc, mùi hương quen thuộc, tư thế quen thuộc, thế nhưng, bọn họ đều cảm thấy lần nào cũng như lần đầu tiên, mới mẻ, lạ lẫm, lại đầy cảm xúc mãnh liệt.
*
Chỗ ở hiện tại của Lâm Húc cách Thành Để không xa. Thành Để ở viện số 7, mà biệt thự họ Lâm ở ngay viện số 1, cùng một khu, chỉ cách nhau có hai con đường.
Cố Thành Kiêu lái xe dọc theo đường cái rẽ vào ngã tư, chỉ mất năm phút đã đến nơi.
Lâm Húc vô cùng vui vẻ, đích thân ra cổng nghênh đón, “Tiểu Thiển, cuối cùng cũng gặp lại con.”
“Ba.”
“Ôi” Nghe con gái chủ động gọi ông một tiếng ba, Lâm Húc vui mừng đến suýt nữa đã khóc.
Lâm Húc gọi tất cả người giúp việc trong nhà ra, dặn dò trước mặt mọi người: “Đây là đại tiểu thư và cậu Cả”
“Chào đại tiểu thư, chào cậu Cả.”
Mặt Lâm Thiển hơi đỏ lên. Cô rất dễ đỏ mặt, chỉ cần kích động một chút là đỏ mặt thấy rõ.
Cố Thành Kiêu giữ im lặng, chỉ nắm chặt tay cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho cổ - “Bình tĩnh chút, phải có khí thế chứ”
Lâm Thiển hít sâu một hơi, thoải mái nói: “Chào mọi người, mọi người đi làm việc đi.”
Đám người giúp việc liên tản ra đi làm việc của mình. Lâm Húc lấy một món quà đã chuẩn bị từ sớm để tặng cho Lâm Thiển. “Tiểu Thiển, ba cố ý chọn cho con một món quà cưới, hi vọng con sẽ thích nó.”
Vừa nhìn cái hộp là Lâm Thiển đã đoán được ngay nó là thứ gì. Hộp gấm hình vuông rất to, chất nhung tơ vàng, giống như đúc hộp nhẫn kim cương bằng gấm lúc Cố Thành Kiêu cầu hôn cô. Có điều, cái hộp gấm này chắc phải lớn hơn hộp gấm nhẫn kim cương gấp bội.
Lâm Thiển do dự hồi lâu không dám bước lên, được chiếu cố mà cảm thấy e ngại, cũng như không dám tưởng tượng.
Lâm Húc mở hộp gấm ra, đó là một bộ trang sức kim cương, bao gồm một sợi dây chuyền kim cương vô cùng quý giá và một chiếc nhẫn kim cương.
Lâm Thiển thoáng ngày người. Đến cả Cố Thành Kiêu thường thấy những cảnh hoành tráng cũng hơi kinh ngạc.
Sợi dây chuyền kim cương đó được kết từ bảy viên kim cương hồng cỡ lớn, xung quanh kim cương hồng là vô số hạt kim cương nhỏ. Viên kim cương hồng lớn nhất ở giữa có hình giọt nước, cực kì chói lọi, nặng 15 carat, viên nào cũng thuộc loại tinh chất.
Viên kim cương trên nhẫn cũng vô cùng chói mắt, cũng là kim cương hồng, hình vuông, xung quanh là kim cương trắng, cũng nặng 15 carat.
Đây là bộ sưu tập trang sức kim cương hồng có giá trị rất lớn, đủ để nói lên thành ý của Lâm Húc.
“Bộ trang sức này có một cái tên rất đẹp, đó là Người yêu ngọt ngào, thích hợp dùng làm quà cưới cho các con. Tiểu Thiển, đây là quà chúc mừng của ba cho hai con, có thích không?”
“...” Lâm Thiển yên lặng bước lại gần Cố Thành Kiêu, e dè nói: “Ba à, món quà này quá quý giá, con không dám nhận”
“Có gì mà không dám nhận, đây là quà ba tặng con gái mà”
Lâm Thiển lắc đầu mạnh, “Con không muốn, thật sự không muốn”
“Con bé này, chẳng phải chỉ là mấy cục đá thôi sao. Cái này có là bao, sao lại không dám nhận?” Lâm Húc nói rồi kéo tay con gái qua, nhét luôn cái hộp vào tay cô, “Cầm cẩn thận, đừng để rơi mất”
“...” Ôi trời ơi, nặng thật! Lâm Thiển quay lại nhìn Cố Thành Kiêu cầu cứu.
Nhưng Cố Thành Kiêu nói, “Nếu là quà của ba, vậy em hãy nhận đi, còn không mau cảm ơn bao
“Hả?”
“Nhanh lên.”
“À, cảm ơn bao
Lâm Húc nở nụ cười vui mừng, nói: “Thật ra ba tặng con món quà này là có ngụ ý. Viên kim cương lớn nhất trên dây chuyền và viên kim cương trên nhẫn đều là 15 carat. Ba bỏ đi 15 năm, đây là sự áy náy của ba đối với con”
Lâm Thiển nghĩ thầm, má ơi, kẻ có tiền thật sự chả coi tiền ra gì. 15 carat, cái này tốn bao nhiêu vậy?
Trong nháy mắt, cô cảm thấy không phải mình đang cầm đồ trang sức, mà là đang cầm cả một quốc gia.
Lâm Húc nói tiếp: “Tiểu Thiển, ba để dành một phòng ở đây cho con. Nếu như... ha ha, ba nói là nếu như, nếu như vợ chồng trẻ hai con có cãi nhau, con tuyệt đối đừng đi lung tung, cứ đến chỗ này của ba là được, Thành Kiều cũng tiện đón con hơn”
Cố Thành Kiêu: “...” Chuyện này vĩnh viễn sẽ không xảy ra.
Lâm Thiển: “...” Quả nhiên là ba ruột.
“Còn nữa, mấy ngày nữa dì con sẽ tới đây. Có lẽ bà ấy sẽ không thân thiết với con lắm. Nếu đến lúc đó bà ấy có làm chuyện gì khiến con khó xử thì cũng đừng để ý. Đương nhiên, ba nhất định sẽ bảo vệ con. Còn em gái con, nó vẫn còn đi học, khi nào tốt nghiệp cũng sẽ tới. Em gái con cũng bằng tuổi con, nhưng còn trẻ con lắm, đến lúc đó hai đứa sẽ làm quen với nhau.”
“Không sao đâu ba, con sẽ không làm ba khó xử. Con cũng lập gia đình rồi mà.”
“Ba biết, cái này chỉ là ba nói cho con biết trước thôi. Ai cũng là người quan trọng với ba hết, ba không muốn ai khó chịu cả”
“Con biết rồi.”