-
Chương 144: CHÚNG TA CHẮC CHẮN SẼ KHÔNG CHẤP NHẬN NÓ.
Phạm Phạm mau chóng trả lời: “Chị đấy mà giảm năm cân, chỉ sợ chồng em cũng sẽ mê tít chị thối”
Lâm Thiển: “Có khả năng thì cậu cứ thử xem, xem tớ có cắt cái móng giò của cậu không?”
Phạm Phạm: “Cậu Thiển tha mạng, tiểu nhân không dám đâu.”
Để điện thoại xuống, Lâm Thiển nằm sấp trên bàn, nghiêng đầu, liếc xéo anh, hỏi: “Có phải mấy anh lính binh đoàn của anh ai cũng đều cao lớn đẹp trai không?”
Một tay Cố Thành Kiêu cầm sách, một tay nắm cái ót của cô xoay lại, nói: “Dù sao cũng không phải chuyện của em, Cổ phu nhân à”
***
Chuyện của Lâm Thiển đã được Cố Thành Kiêu cố ý giấu nhẹm đi, nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, rốt cuộc chuyện anh lo lắng nhất đã tới.
Lúc nhận được điện thoại của mẹ, anh đang ở trong xe mở cuộc hội nghị video cùng Đội đặc nhiệm. Sau khi nói một câu xin lỗi, anh nhận điện thoại.
“Mẹ, có việc gì sao?”
“Con còn biết mẹ là mẹ hả? Chuyện lớn như vậy sao không nói cho mẹ và ba con biết? Rốt cuộc con có để ba mẹ trong mắt không hả?”
Cố Thành Kiêu mơ hồ hiểu ra chuyện gì, mày bất giác nhíu lại. “Con trai, con không thể ở bên cạnh con bé ấy được. HIV đấy, có thể nói chơi được sao?”
“Đã qua hai tháng rồi, lúc kiểm tra cũng không có gì, cơ bản là không thành vấn đề”
“Cái gì mà cơ bản không thành vấn đề, cho dù là 1% khả năng, không phải là vẫn có khả năng sao?”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gì?”
“Trước đây ba mẹ không đồng ý hai đứa bên nhau, bây giờ lại càng không đồng ý! Con không mở lời được thì để mẹ nói, mẹ sẽ không làm khó con bé ấy đâu”
Cố Thành Kiêu không muốn nghe tiếp, ngắt lời: “Chuyện này ai nói cho mẹ biết?”
“Con đừng quan tâm là ai nói cho mẹ biết, người ta cũng là lo lắng cho con thối. Sao chổi Lâm Thiển này, đã nhiễm bệnh thì thôi đi, còn muốn truyền cả virus cho con sao? Đúng là đồ đàn bà rắn rết, nhà họ Cố chúng ta chắc chắn sẽ không chấp nhận con bé ấy”
“Mẹ, mẹ gọi Ninh Trí Viễn nói chuyện với mẹ đi, giờ con không rảnh”
“Không rảnh cái gì mà không rảnh, không phải con xin nghỉ dài hạn sao? Mỗi ngày con canh chừng con bé đó như vậy không phải là sợ con bé lây truyền virus à? Con trai, mẹ không cần con vĩ đại như vậy, mẹ chỉ muốn con khỏe mạnh thôi.”
“Con khỏe, cô ấy cũng khỏe, cúp đây!”
Nói cúp là cúp, Cố Thành Kiêu tức giận mở điện thoại theo chế độ yên lặng rồi vứt sang một bên, sau đó nói qua tai nghe: “Tử Tuấn, cậu tìm Ninh Trí Viễn, bảo cậu ta đến nhà tối, báo cáo tình hình cụ thể cho ba mẹ tôi biết.”
Trịnh Tử Tuấn: “Vâng, lão Đại”
Cố Thành Kiêu: “Còn nữa, bảo em gái cậu đừng có xen vào việc của người khác!”
Trịnh Tử Tuấn lộ vẻ xấu hổ: “Xin lỗi, lão Đại...”
Cố Thành Kiêu: “Cậu không cần nhận lỗi, không liên quan tới cậu, khuyên nhủ cô ta là được rồi”
Trịnh Tử Tuấn: “Vâng...”
Chuyện của Lâm Thiển chỉ có Đội đặc nhiệm và vài người quan trọng biết được. Bởi vì Trịnh Tử Kỳ là đương sự, từng có tiếp xúc với Hắc Gia, cũng bị con dao của Hắc Gia cắt trúng, cho nên cô ta mới phải xét nghiệm HIV.
Có điều cô ta không tiếp xúc trực tiếp với máu tươi của Hắc Gia như miệng vết thương của Lâm Thiển, chỉ tiếp xúc tứ chi mà thôi, cho nên lúc đó đã được loại bỏ.
Toàn bộ Đội đặc nhiệm đều lo lắng về chuyện của Lâm Thiển. Nếu Lâm Thiển có chuyện, tức là lão Đại của họ cũng có thể gặp chuyện không may.
Kết hợp toàn bộ lại, nói Trịnh Tử Kỳ không biết cũng khó.
Cố Thành Kiêu từng cảnh cáo rõ ràng, bảo Trịnh Tử Kỳ không được nói với ba mẹ anh nửa cầu, vậy mà cuối cùng cô ta cũng nuốt lời.
Cũng may ba mẹ không biết chỗ ở của anh ở Hương Sơn.
Chỉ còn nửa tháng, chịu đựng thêm nửa tháng, chỉ cần xác định âm tính, thế thì anh và Lâm Thiển đều được tự do rối.
***
Mặt khác, sau khi trở về Úc, Lâm Húc tích cực chuẩn bị dời trọng tâm vào trong nước. Hành động đầu tiên chính là tuyên bố hợp tác cùng tập đoàn Cổ Nghiệp, như hổ mọc thêm cánh.
Tin tức vừa lan ra, Lâm Húc và bất động sản Phong Việt của ông liền lên hot search. Có thêm sự trợ giúp của tập đoàn Cố Nghiệp, Phong Việt ở trong nước liền lập tức nổi như cồn.
Lâm Bồi đọc tin tức mới biết, căn bản Lâm Húc không hề tính toán giúp ông ta Đông Sơn tái khởi. Nói một cách khác, việc Lâm Húc tiến quân vào thị trường trong nước đã biểu lộ thái độ muốn làm một mình của ông ta.
“Rầm” một tiếng, Chu Mạn Ngọc dằn bát đũa trên tay lên bàn, tức giận mắng: “Tiểu nhân không giữ chữ tín! Đã bàn bạc là hai anh em cùng hợp tác, giờ cậu ta lại lật lọng, không báo tiếng nào mà đã làm một mình rồi”
Lâm Bối lườm vợ: “Đừng có trút giận lên bàn ăn”
Chu Mạn Ngọc cũng không phải người hiền lành gì. Ngày ngày khó chịu tại cái nơi chim chẳng thèm ị này, tầm tình bà ta đã đến mức cùng cực: “Tôi mà không phát tiết thì sẽ chết nghẹn mất. Ba, ba nói gì đi, lúc trước thằng con này của ba ly hôn rồi xuất ngoại, là bọn con đã cho cậu ta cả triệu. Bây giờ thì hay rồi, bọn con phá sản, thằng em trai này ngoài miệng nói giúp đỡ bọn con, sau lưng lại đạp lên đầu bọn con để bắc cầu sang nhà họ Cố, âm thầm tự mình phát tài. Cậu ta làm vậy là bỏ đá xuống giếng mà”
Lâm Bồi muốn chặn miệng vợ lại, nhưng bị bà ta gạt thẳng ra: “Ông đúng là thứ vô dụng, còn không cho tôi nói? Công ty người ta càng làm càng lớn, ông thì hay lắm, phá sản hết chẳng còn gì. Ông đúng là giỏi quá mà!”
Lâm Tiêu chỉ chú tâm ăn cơm. Dù gì thì mẹ cô ta cứ 3 ngày gây trận nhỏ, 5 ngày gây trận lớn. Có người cãi lại thì làm lớn lên, không có người cãi lại thì chỉ lầm bầm lầu bầu, cô ta cũng quen rồi.
Ông nội thở dài, nói: “Nhắc tới một triệu đó, mấy năm nay thằng Hai đã sớm trả hết rồi. Con nói nó đạp lên đầu các con bắc cầu sang nhà họ Cố là không đúng. Con gái nó là con dâu của nhà họ Cố, Cố Thành Kiêu là con rể nó, có cần phải đạp lên các con sao?”
Ông cụ không nói thì thôi, vừa mới nói, Chu Mạn Ngọc liền lập tức òa lên nức nở, đập bàn đá ghế, vừa khóc vừa náo loạn: “Ha, nói vậy là ám chỉ con cố ý châm ngòi, phải không? Nhà họ Lâm phá sản, con còn khăng khăng ở lại nhà họ Lâm, là con mưu đồ cái gì chứ?”
“Lâm Bồi và Lâm Húc đều là con trai của ba, hôm nay đứa nhỏ làm ba nở mày nở mặt, nhưng nó đã từng chăm sóc ba chưa? Tiền có thể so sánh với con trai ruột thịt ở bên cạnh sao? Mười lăm năm qua, là bọn con ở bên cạnh phụng dưỡng chăm sóc ba, dù thế nào thì ba cũng nên nói giúp bọn con chứ?”
“Lâm Húc là người có thể vì kiếm tiền mà bỏ mặc đứa con gái ruột của mình không chăm lo, nó sẽ càng không để ý tới sống chết của ông già như ba đầu!”
Đối mặt với con dâu cả đang la hét tràng giang đại hải, ông cụ nào có cơ hội nói chuyện, bỏ bát đũa xuống rời khỏi chỗ ngồi.
Nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, vì gia đình hòa thuận, ông đã không đề cập đến chuyện bọn họ vì lợi ích mà bán Tiểu Thiển cho Hoa Thiên Minh.
Lâm Bồi ôm đầu bất đắc dĩ, vừa buồn vừa nói: “Bà chê tôi vô dụng, chê tôi nghèo, vậy thì bà đi đi”
Lời vừa nói ra, Chu Mạn Ngọc lập tức đá văng ghế, ngồi bẹp xuống đất, vừa gào vừa la, chỉ thiếu điều nằm lăn ra đất mà thôi.
“Lâm Bồi, ông là đồ không có lương tâm mà, rõ ràng tôi đã sinh cho ông hai đứa con gái”
“Cuộc đời này của tôi còn có thể trông cậy vào cái gì đây, chết quách đi cho xong!”
“Tiêu Tiêu, con lập tức bảo Tiểu Du về đây, ba mẹ con chúng ta cùng nhau nhảy sông đi”