-
Chương 141: CƯỠNG HÔN CÔ TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI
Cố Thành Kiêu ôm lấy đầu cô, nâng cằm cô lên, trước mặt bao người, cưỡng hôn cô.
Nụ hôn này lâu hơn so với chuồn chuồn lướt nước nhưng không quá mãnh liệt như khi ở trong nhà. Anh chỉ hận không thể dán hết nhãn “thuộc quyền sở hữu của Cố Thành Kiêu” lên khắp người cô, khiến người khác không dám tới gần.
Khuôn mặt của Lâm Thiển đỏ lựng, “Đồ đáng ghét, em sẽ bị người ta chỉ trỏ đấy”
“Chỉ trỏ thì đã sao? Cứ để mọi người bàn tán về anh đi, dù sao vẫn còn hơn nói em bị bao nuôi đúng không?”
“Cũng đúng, hì hì” Lâm Thiển kéo cánh tay anh, khẽ dựa đầu vào, “Đi thôi, honey
Màn ném thức ăn cho chó này thật tuyệt vời, khiến tất cả lũ con gái thường ngày hay xì xào bàn tán đều phải cầm miệng.
Cố Thành Kiêu đảm đương vai trò tài xế và bạn cùng học, hàng ngày đưa đón Lâm Thiển đi đi về về không nói, anh còn kiên nhẫn đứng bên ngoài khu giảng đường để chờ cô, xem cô không khác gì bảo bối.
Lâm Thiển dần thích nghi với thuốc chống phơi nhiễm, tác dụng phụ không còn mạnh như lúc ban đầu nữa. Đương nhiên, cô cũng không biết đó là thuốc chống phơi nhiễm. Cố Thành Kiêu nói với cô đây là thuốc vitamin dạng viên, cô cũng không nghi ngờ.
Hai tuần sau, Cố Thành Kiêu đưa Lâm Thiển đi xét nghiệm máu lần đầu trên danh nghĩa kiểm tra sức khỏe. Thấy HIV hiện lên âm tính, anh mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Trí Viễn: “Lão Đại, hầu hết mọi người đều có thể xác định hoặc loại trừ trong vòng 2 đến 3 tuần, em nghĩ chị dâu không vấn đề gì đâu”
Cố Thành Kiêu gật đầu, “Tôi cũng hi vọng như thế?
Ninh Trí Viễn: “Để cho chắc vẫn phải uống thuốc phơi nhiễm, anh cũng nên uống đi”
Cố Thành Kiêu: “Uống chứ, đầu có quên” Vì thuốc chống phơi nhiễm phải uống đúng giờ theo lần uống đầu tiên. Lần đầu Lâm Thiên uống là vào lúc nửa đêm nên hàng ngày phải uống thuốc đúng nửa đêm. Thi thoảng cô cũng ảo não hỏi vì sao phải uống thuốc muộn như vậy, anh chỉ có thể nói cho cô biết loại vitamin viên này rất tốt cho cơ thể, là quân đội mua từ nước ngoài về, chỉ quân nhân cấp bậc như anh mới có thể xin được. Đặc biệt là uống thuốc vào lúc nửa đêm sẽ cho hiệu quả tốt nhất, vì vậy anh cũng uống cùng cô.
Ninh Trí Viễn: “Tâm trạng của Hắc Gia không thật sự tốt, mấy lần có ý định tự sát, may mà lính canh kịp thời phát hiện”
Cố Thành Kiêu: “Hắn đang ở giai đoạn nào?”
Ninh Trí Viễn: “Trước mắt, hắn đang ở thời kỳ ủ bệnh, không cần điều trị, vì điều trị thì cũng không hết, nói thẳng ra là đang đợi phát bệnh. Một khi bệnh đã phát thì không khác gì chờ chết, cho nên tinh thần của hắn vô cùng sa sút, cũng không muốn phối hợp điều tra”
Cố Thành Kiêu: “Còn Sa Khôn thì sao?”
Ninh Trí Viễn: “Hiện tại đã chuyển sang phòng bệnh thường, em đã lấy DNA của hắn cho vào cơ sở dữ liệu để tiến hành so sánh nhưng không tra được thân phận của Chú Tư. Có thể chúng không phải là cha con, hoặc là DNA của Chú Tư chưa được thu thập vào kho”
Cố Thành Kiêu: “Có điều tra được gì từ di động của hắn không? Hắn thường liên lạc với Chú Tư qua điện thoại” Ninh Trí Viễn: “Chúng liên lạc thông qua số mã hóa, Thẩm Tự An đã giải mã được rồi, là số ở Vân Xuyên, nhưng lần theo dấu vết thì đó chỉ là một quầy tạp hóa, xung quanh không hề có camera giám sát”
Cố Thành Kiêu: “Không còn manh mối nào nữa à?”
Ninh Trí Viễn: “Không còn...”
Cố Thành Kiêu trầm mặc thật lâu, nói: “Trước khi tôi quay trở lại, tiếp tục tra hỏi Hắc Gia và Sa Khôn, lúc cần thiết có thể dùng thủ đoạn, khỏi cần khách sáo”
Ninh Trí Viễn: “Rõ”
Đúng lúc ấy, Lâm Thiển từ trong phòng đi ra, “Ông xã, em xong rồi”
Cố Thành Kiêu vội vàng cúp điện thoại, giả bộ bình tĩnh, nói: “Kiểm tra hết rồi hả?”
“Vâng, đây là bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của em. Bác sĩ Lâm nói em khỏe như trâu, ha ha. Cô ấy còn hỏi em bao giờ thì chúng ta sinh em bé, em bảo ít nhất phải chờ em tốt nghiệp xong đã. Cô ấy nói, anh lớn tuổi rồi, không đợi được, bảo em mau sinh em bé đi”
Cố Thành Kiêu trợn tròn mắt, “Em muốn hại anh thì cứ nói thẳng, sao lại hãm hại bác sĩ Lâm như vậy?”
Lâm Thiển hừ một tiếng, quay người bỏ đi, hai tay chắp sau lưng, bước thẳng, “Chả vui chút nào.”
Cố Thành Kiêu nhét di động vào trong túi áo, vội vã đuổi theo, “Anh dẫn em tới chỗ này chơi nhé”
“Chỗ nào?”
“Đi thì biết.”
Cố Thành Kiêu chở Lâm Thiển đi quãng đường thật dài, tới vùng ngoại ô tương đối vắng vẻ, đến một nơi nhìn giống như bệnh viện thì dừng lại.
Nơi đây đúng là bệnh viện nhưng khác với bệnh viện thường, là bệnh viện chuyên điều trị bệnh AIDS.
Xung quanh là những khóm ngô đồng xanh um tươi tốt, khu rừng rậm rạp cách ly bệnh viện với thế giới bên ngoài. Chỉ có một con đường xi măng rộng nói với con đường chính đi đến bệnh viện.
Lâm Thiển ngạc nhiên nhìn tấm biển treo ở cửa ra vào - Trung tâm phòng chống và kiểm soát bệnh AIDS của thành phố B, trung tâm điều trị bệnh AIDS của thành phố B, lớp học nhân ái của các bệnh nhân AIDS thành phố B.
“Sợ à?” Cố Thành Kiêu hỏi.
Lâm Thiển lắc đầu, “Em không sợ, chỉ cần làm tốt biện pháp bảo hộ thì bệnh AIDS không có gì đáng sợ”
Cố Thành Kiêu ôm đầu cổ, khẽ hôn lên trán cô, “Cô bé ngoan, bệnh AIDS không đáng sợ, đáng sợ hơn cả là lòng người đấy. Hôm nay chúng ta đến đây để thăm bọn trẻ trong này, em không cần quá áp lực đầu”
“Vâng.”
Sau khi đăng ký, Cố Thành Kiêu lái xe vào trong, vượt qua bệnh viện và trung tâm phòng dịch phía trước, lái thẳng ra sân chơi phía sau.
Trên sân, đám trẻ lớn có bé có đang chơi ở đây. Nếu Cố Thành Kiêu không nói trước cho cô biết thì cô sẽ không nhìn ra bọn trẻ này đều mang trong mình bệnh AIDS.
“Thất thần làm gì, xuống xe khuấn đồ đi”
“Đồ gì cơ?”
“Đương nhiên là cốp sau rồi, em đúng là ngốc”
Lâm Thiển ngạc nhiên cảm thán. “Sao em cảm thấy cốp sau của anh giống như túi thần kỳ thế nhỉ? Không thấy anh cho đồ vào bên trong, sao cuối cùng lại có thể biến thành đồ vật được nhỉ?”
“Đúng vậy, đó chính là túi thần kỳ. Chồng em thần thông quảng đại mà”
Cố Thành Kiêu xuống xe, hổ to với đám trẻ trên sân, “Này mấy nhóc, ở đây có đồ chơi này”
Đám trẻ khoảng chừng hai mươi đứa, lớn không quá 11 - 12 tuổi, bé vẫn còn đi chưa vững. Nghe tiếng gọi, tất cả các em chạy ùa ra như gà con.
“Là chú Cố, chú Cố đến rồi”
“Chú Cố, chú khỏe không, lâu không thấy chú tới thăm chúng cháu”
“Chú Cố, hôm trước chú nói sẽ mang kẹo que đến cho chúng cháu, chú có quên không đấy ạ?”
Bọn nhỏ mỗi đứa một câu vây quanh Cố Thành Kiêu, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cốp sau. Những ánh mắt khát khao ấy giống như khát khao được ba mẹ yêu thương.
“Đương nhiên là chú không quên rồi” Cố Thành Kiêu lấy ra một cái rương nhỏ, “Cầm lấy chia cho mọi người, ai cũng có phần cả”
“Vâng ạ, cảm ơn chú Cố, chủ Cố vạn tuế”
Bỗng nhiên, một giọng nói ngây thơ vang lên, “Chú Cố, chị xinh đẹp này là bạn gái của chú ạ?”