-
Chương 120: THÌ RA CẢ HAI NGƯỜI ĐỀU LÀ NẰM VÙNG
“Phập...” Thanh kính nhọn xộc vào động mạch tên lính đánh thuế, máu trào ra ồ ạt.
Cố Thành Kiêu mang mô mặt da người, tuy cứng ngắc không biểu cảm nhưng ánh mắt tràn đầy nộ khí, không chút do dự cướp lấy khẩu súng trong tay đối thủ vừa ngã xuống.
Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng súng nhưng người bên ngoài không dám đi vào. Lang Vương xuất quỷ nhập thần, đối phương có chết cũng không biết lý do vì sao.
“Ai giết được hắn sẽ được một trăm triệu đô. Đây chỉ là phần thưởng của riêng tạo, chưa tính tiền thưởng của Chú Tư!” Sa Khổn thấy bọn chúng từng người ở ngoài cửa không dám đi vào, nóng ruột hồ lên.
Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, thế nhưng vẫn không ít người tình nguyện bán mạng.
Huống chi nghề nghiệp của lính đánh thuê lúc nào cũng kể cận với cái chết.
Đang lúc bọn chúng còn đang do dự chưa xông lên thì Cố Thành Kiêu đột nhiên xuất hiện từ phía sau, giơ súng, chuẩn xác một phát đạn một mạng người.
Lối đi dài hẹp cũng không đủ chỗ cho nhiều người, thế mà cũng đến ba tên lính đánh thuê lần lượt ngã xuống.
Lúc này tàu ngầm đã dần dần trồi lên, giống như chiếc đuôi cá mập khổng lồ ngoi lên khỏi mặt biển.
Sa Khôn đứng ở tầng chót, nhìn thấy tàu ngầm dần hiện lên hẳn trên mặt nước thì tâm thần hoảng loạn, hướng về đồng bọn ở tàu chở hàng hét to: “Mau mang hai con đàn bà kia lên đây cho tao!”
Tình thế biến chuyển quá nhanh, đồng bọn trên tàu chở hàng đều bị dọa đến mông muội, đến khi Sa Khôn quay sang hét to lên thì mới phản ứng.
Cố Thành Kiêu khí thế bừng bừng trong mưa bom bão đạn mà bằng lên, chỉ trong thoáng chốc đã thanh toán xong cả toán lính đánh thuế.
Lúc anh bằng lên cầu thang đi lên boong tầng chóp, Sa Khôn đang ngồi ở ghế sofa. Trên chiếc bàn hình chữ nhật rượu thịt ê hề, súng lục của hắn cũng đặt trên bàn.
Cách đó không xa, tàu ngầm đã hoàn toàn nổi trên mặt biển, du thuyền cùng chiếc tàu hàng đều đã bị Đội đặc nhiệm Dã Lang khống chế.
Đã đến nước này, lực lượng chênh lệch quá lớn, Sa Khôn không còn đường phản kháng. Cố Thành Kiêu cũng không chĩa súng vào tội phạm đã buông vũ khí.
“Tận hưởng vậy à?”
“Sao lại không, bị đói lâu như vậy, có chết cũng không thể làm ma đói” Sa Khốn bưng ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm, “Thủ trưởng Cố có muốn uống rượu cùng không? Mày cũng chịu đói lâu rồi còn gì?”
Mặt biển vẫn bình lặng, gợn sóng nhỏ nơi này cũng không so được với thiên nhiên hùng vĩ.
Cố Thành Kiêu đứng sừng sững trong gió, cảm thấy tò mò, mới vừa rồi Sa Khốn còn rất hoảng loạn mà giờ đây lại có thể bình thản như vậy.
“Chú Tư ở đâu?” Anh hỏi thẳng, mặc dù biết Sa Khôn sẽ không chịu khai, nhưng dù sao cũng thử một lần.
Sa Khôn cười khẩy, “Tao cũng muốn biết, hay là mày điều tra đi rồi nói cho tao?”
Mặt Cố Thành Kiêu lạnh như băng, so với Chú Tư, bắt được Sa Khôn không hề khiến anh hài lòng. Sa Khôn đã sớm như ba ba trong rọ, còn Chú Tư, lần này mà thoát được, sau này lại càng khó truy bắt.
“Sao hả? Mày thất vọng lắm sao?” Thấy mặt đối phương vẫn kín như bưng, Sa Khốn bèn thương lượng, “Đã đến nước này tao cũng không thể nói gì hơn. Trước khi bị bắt đi, mày có thể thỏa mãn một nguyện vọng của tao không? Tao muốn đọ sức với mày một lần”
Sa Khôn từng đi lính ở Việt Nam, sau này lại tự mình xây dựng bằng nhóm vũ trang. Cách quản lý quân sự hóa toàn diện khiến đội quân của hắn vượt qua không biết bao nhiêu chông gai. Nói cho cùng, hắn cũng là thủ lĩnh của một quân đội.
Đối với sự khiêu khích của kẻ địch, Cố Thành Kiêu không có ý định nghênh chiến, cũng không muốn lãng phí thời gian vì hắn.
Các chiến sĩ Đội đặc nhiệm Dã Lang chia nhau lên ba chiếc ca nô, vây quanh du thuyền và tàu hàng, chỉ đợi Cố Thành Kiêu hạ lệnh.
“Vui đùa chút thôi mà, không chơi thì đừng hối hận...” Nhìn gương mặt hung dữ đáng sợ của Cố Thành Kiêu, Sa Khôn thức thời đổi cách thức, nói, “Mày không muốn chơi cũng được, vậy để tạo đi tìm đại đội trưởng Trịnh vui đùa một chút.”
Cố Thành Kiêu khẽ nhíu mày, đại đội trưởng Trịnh mà hắn nói là Trịnh Tử Kỳ sao?
Từ hôm qua đến giờ anh chưa có dịp liên lạc với Thẩm Tự An, cũng không có cơ hội kiểm tra xem Thẩm Tự An có nhắn gì không, chẳng lẽ trong thời gian này đã xảy ra chuyện?
Thế nhưng anh vẫn nghi hoặc lời nói của Sa Khôn. Đội đặc nhiệm giám sát Sa Khôn nghiêm ngặt không chút sơ hở, nhất cử nhất động của Sa Khôn đều lọt vào tầm mắt của Đội đặc nhiệm, hắn tuyệt đối không có cơ hội tiếp xúc với Trịnh Tử Kỳ.
“Thế nào, không tin à?”
“Ý mày là gì?”
“Ý trên lời nói đó, mày không chơi với tao, tao không cách nào khác là phải tìm mỹ nữ chơi đùa. Nghe nói Trịnh Tử Kỳ đánh đấm cũng khá, không biết quả đấm của người đẹp có khác bông vải mềm mại hay không?
Nói xong, Sa Khôn quay xuống dưới phất tay, cố ý hô lớn: “Mời đại đội trưởng Trịnh bước ra”
Trên tàu chở hàng, hai tên kéo Trịnh Tử Kỳ từ trong khoang đi lên. Hai tay Trịnh Tử Kỳ bị trói sau lưng, đầu bị chụp một tấm vải bao bố màu đen.
Sa Khôn: “Mở ra, để người đẹp Trịnh lộ diện”
Hắc Gia lột miếng vải chụp ra. Vì đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng mà Trịnh Tử Kỳ không mở mắt được, mắt nhắm chặt, cúi đầu. Mái tóc rũ rượi bị gió biển thổi rối tung.
Lúc ở bên trong, Hắc Gia còn chưa nhận ra, nhưng dưới ánh sáng mặt trời hắn chợt tỉnh ngộ, “Hả, là cô sao, thì ra cả hai người đều là nằm vùng” Hắc Gia vô cùng tức giận, chỉ vào Cố Thành Kiêu mắng to, “Đồ khốn kiếp, tưởng ông đây ngu ngốc mà bỡn cợt à? Hôm nay ông đây phải cho bọn mày nếm mùi đau khổ!”
Dứt lời, hắn móc dao găm bên hông ra, một tay túm lấy tóc Trịnh Tử Kỳ, tay kia dí lưỡi dao sắc bén lên cổ cô, “Con đàn bà thối tha, gan to cỡ nào mà dám trà trộn vào đây?”
“...” Trịnh Tử Kỳ bị trói cả hai tay không thể phản kháng, chỉ có thể để mặc cho Hắc Gia lôi kéo.
“Ha... khó trách mày và Nemo, à không đúng, mày và Cố Thành Kiêu đêm ngày quấn quít, tâm đầu ý hợp phải không? Phu xướng phụ tùy? Bọn mày mang ông đây ra đùa giỡn, giờ ông đây phải cho bọn mày sáng mắt ra”
Hắc Gia nâng con dao lên, lia mũi dao bén nhọn về phía mặt của Trịnh Tử Kỳ.
Trịnh Tử Kỳ lùi về phía sau nhanh như chớp, mũi dao sắc cắt xoẹt một túm tóc của cô ta.
Cùng lúc đó, Trịnh Tử Kỳ bất chợt nhấc chân tung một cước vào tên phía bên trái, rồi lại bật lên đổi chân, tung cước vào người tên đứng bên phải.
“Mày..” Hắc Gia kinh ngạc ngây người, một giây tiếp theo, hắn bị Trịnh Tử Kỳ đá một phát trúng cằm, kêu thảm thiết ngã lăn xuống đất.
Chỉ bằng hai chân tự do mà cô ta đã có thể lấy một chọi ba, sao lại có thể?! Mấy tên đứng phía sau nhìn ngó lẫn nhau, không dám xông lên.