Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1047: Tôi muốn khiếu nại cậu
“Cậu dám, một tiểu đội trưởng như cậu mà dám giam giữ một công dân tốt, có tin tôi đến chỗ cục trưởng khiếu nại cậu không?!” “Này, Đội trưởng T3rương, cậu nói xem rốt cuộc là tôi làm gì phạm pháp? Nếu nói không được, tôi nhất định sẽ đi kiện cậu, xem tôi có kiện chết cậu không?!” “Đội 5trưởng Trương, bây giờ cậu bất chấp luật pháp đúng không? Cậu dựa vào đâu mà giam tôi? Dựa vào đâu hả?!” Chu Mạn Ngọc mắng té tát, tiếng vang 6trong căn phòng nhỏ như âm thanh vòm tích hợp, đập chan chát vào màng nhĩ của mọi người.
Tiếng nói bên trong lớn như thế, người bên ng8oài chắc chắn đều nghe được.
Rất nhiều người nhà của bệnh nhân đều dừng chân ngó nghiêng, các y tá cũng không dám tới gần căn phòng nh5ỏ, còn có bảo vệ của bệnh viện chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Đội trưởng Trương đã thụ lý án nhiều năm, rất thường xuyên thấy cảnh này.
Ha, tôi không tin, đồ cảnh sát chết tiệt, hôm nay tôi không để yên cho cậu đâu.” Đúng lúc này, đoàn công chứng viên và luật sư vội vàng đi qua hành lang, Lâm Tiêu đã lập xong di chúc, đây là thủ tục hợp pháp.
Sau này, tài sản của Lâm Tiêu sẽ được quyền tặng hết cho Hội Chữ thập đỏ theo mong muốn cá nhân của Lâm Tiêu, Chu Mạn Ngọc không được chiếm hữu phi pháp, dù thưa kiện cũng không thắng được.
Đội trưởng Trương lớn tiếng cảnh cáo bà ta, “Muốn ra ngoài thì có thể cầm cái miệng của bà lại trước được không?!” Chu Mạn Ngọc lập tức im lặng, vừa rồi bà ta đã nhìn thấy Lâm Thiển, Cố Thành Kiêu và rất nhiều người khác đứng chờ ở trước phòng bệnh của Lâm Tiêu.
Hình như bà ta cũng nhìn thấy ai đó trong phòng của Lâm Tiêu, Lâm Du cũng ở trong đó.
Bà ta không biết hai con nhỏ bại hoại Lâm Thiển và Lâm Du rốt cuộc đang giở trò gì, nghĩ chắc không phải chuyện gì tốt đẹp, nên bà ta muốn nhanh chóng chạy ra để xem rõ ngọn ngành.
Trước đó anh ta cũng đã từng gặp Chu Mạn Ngọc mấy lần.
Anh ta không thèm phí nước bọt với bà ta, nhưng trước mắt là lúc anh ta phải ra mặt.
Đội trưởng Trương đi ra chặn kín cửa, không cho Chu Mạn Ngọc ra ngoài.
“Bà đi đi, biết số điện thoại của cục trưởng không? Có muốn tôi gọi giúp bà không? Chu Mạn Ngọc, tôi cảnh cáo bà, bà nhiều lần gây ồn ào ở phòng hồi sức cấp cứu.
Ở bệnh viện đều có camera, người nguy hiểm như bà ấy hả, đừng nói giam, tôi nhốt bà luôn cũng hợp tình hợp lý.” “Cậu dựa vào đâu chứ?” “Dựa vào bộ đồng phục cảnh sát trên người tôi, dựa vào sứ mệnh mà quốc gia giao cho tôi! Nơi này có vô số sinh mệnh đang nghìn cân treo sợi tóc, thể mà bà không thèm quan tâm đến tính mạng của người khác, lớn tiếng ồn ào ở đây, kiện bà tội cố ý giết người cũng không quá đáng.” “Cậu...
“Được rồi được rồi, tôi sẽ không nói gì nữa, cậu cút ngay cho tôi!” Chu Mạn Ngọc đẩy Đội trưởng Trương ra, sau đó ra khỏi căn phòng nhỏ âm u kia.
Bà ta đi thẳng đến phòng bệnh, “Tránh ra, đừng cản đường, tránh ra tránh ra!” Mấy cô y tá nhốn nháo né tránh, Chu Mạn Ngọc mà, ai dám chọc giận bà ta chứ? Các nhân viên an ninh lo đến độ đi theo suốt quãng đường, thậm chí còn luôn nắm chặt gậy sợ bà ta lại đột nhiên nổi điên vào lúc nào đó.
Chu Mạn Ngọc chạy đến cửa phòng bệnh, hai vị Phật tổ Cố Thành Kiêu và Cố Đông Quân đang giữ cửa, Lâm Thiển đã vào trong, bà ta không dám làm ầm với hai anh em họ Cố bèn quay đầu gọi y tá.
“Con gái tôi tỉnh lại mà các người thông báo cho người ngoài làm gì?” Y tá giải thích: “Bà Chu, chúng tôi gọi điện cho bà bốn ngày, bà có nghe máy không? Với lại lần trước chúng tôi cũng đã nói, nếu lại không liên lạc được với bà thì chúng tôi sẽ liên lạc với Lâm Du.” “Tôi mới là người giám hộ của Lâm Tiêu!” Giọng của Chu Mạn Ngọc lại vang lên, may mà Đội trưởng Trương và mấy nhân viên cảnh sát, cùng với bảo vệ của bệnh viện đều ở phía sau nhìn bà ta chằm chằm, lúc này bà ta mới thôi nổi nóng.
“Tôi muốn vào thăm con gái tôi, mấy người không có quyền tước quyền thăm bệnh của tôi!” Y tá cũng không dám lên tiếng, đành phải giúp bà ta thay quần áo sát trùng.
Trong phòng bệnh, Lâm Thiển và Lâm Du ngồi sóng vai bên giường của Lâm Tiêu, ôn lại những chuyện lý thu hồi còn bé.
Lâm Tiêu đã tỉnh, mở to mắt nhìn hai em gái của mình, thần thái khác thường lóe lên trong mắt.
Chu Mạn Ngọc sững người, không phải lần này bệnh tình nguy kịch sao? Bà ta đứng yên tại chỗ, rốt cuộc bà ta cũng thấy được ý cười trong mắt Lâm Tiêu, đây là lần đầu tiên bà ta thấy được ánh mắt vui vẻ và thoải mái của Lâm Tiêu từ khi cô ta xảy ra tai nạn đến nay.
Nhưng, Lâm Thiển và Lâm Du thật sự là chướng mắt bà ta.
“Hai đứa chúng mày ra ngoài hết cho tao!” .
Không khí trong phòng bệnh đột nhiên đọng lại, tiếng cười của Lâm Thiển và Lâm Du cũng im bặt, mắt cười của Lâm Tiêu cũng trở nên không còn tự nhiên.
Chu Mạn Ngọc hung hãn chen ngang vào, thẳng tay đẩy Lâm Thiển, “Nhất là mày đó, lại muốn hại Tiêu Tiêu của tao à?” Lực đẩy của bà ta rất mạnh, nếu Lâm Du không chặn lại, có lẽ Lâm Thiển đã bị bà ta đẩy ngã xuống đất rồi.
Lâm Thiển và Lâm Du lùi lại một bước.
Lâm Thiển ung dung nói: “Bác gái, cháu đã báo cáo với Cục Cảnh sát rồi mới tới thăm chị Lâm Tiêu, bác không cần khẩn trương làm gì, ở đây đều có camera, cháu không làm được chuyện gì tổn thương chị Lâm Tiêu đâu.” Kiêng dè hai anh em họ Cố và Đội trưởng Trương bên ngoài, Chu Mạn Ngọc không dám làm ầm ĩ.
Bà ta nhẫn nhịn, cuối cùng phất tay nói: “Cút, cút hết cho tao, con gái tạo không cần chúng mày thương hại!” Lâm Du tiến lên nói với Lâm Tiêu: “Chị, hôm nay trò chuyện cũng lâu rồi, chúng em về trước, lần sau sẽ quay lại thăm chị.” Lâm Tiêu chớp mắt, tuy không nỡ nhưng cũng hết cách.
Lâm Thiển: “Chị, chúng em đi đây, chị nghỉ ngơi thật tốt nhé.” Chu Mạn Ngọc: “Cút, cút mau!” Lâm Thiển và Lâm Du bị đuổi đi, Lâm Tiêu dứt khoát nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy dáng vẻ trang điểm lộng lẫy của Chu Mạn Ngọc.
“Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu? Mẹ mới đến mà con đã ngủ rồi sao?..” “Hai con quỷ đó đến tìm con làm gì vậy?” “Haizz, hỏi con cũng như không.”
“Tiêu Tiều, có phải Đội trưởng Trương lại đến hỏi chuyện con không? Sao bọn họ vẫn chưa hết hi vọng vậy? Còn có thể hỏi ra cái gì nữa chứ?” “Tiêu Tiêu, dạo này không phải mẹ cố ý không đến thăm con đâu, mà là mẹ đang bôn ba khắp nơi vì chuyện của con đấy.
Lâm Thiển có nhà họ Cố chống lưng, vụ án cứ kéo dài mãi, mẹ sợ đến lúc đó Lâm Thiển sẽ được xử vô tội.” “Còn Vương Trạch Vũ và Hoa Tiểu Chi nữa, mẹ nhất định không thể để bọn chúng thoát tội, không để bọn chúng bồi thường đến táng gia bại sản thì sẽ có lỗi với những người thương vong lắm, con nói xem phải không?” “Dạo này mẹ bận lắm, những người trước đây nịnh bợ chúng ta bây giờ muốn gặp cũng khó, nhưng dù khó hơn mẹ cũng sẽ không bỏ qua.” “Tiêu Tiêu à, mẹ không để ý tới ba con nữa, mẹ có một mình thôi, hai cha con con đều ở bệnh viện, giờ lại sắp hết năm, mẹ ở một mình cũng chán nên mẹ muốn về quê ăn Tết, có thể sẽ không đến bệnh viện một thời gian, con đồng ý chứ?”
“Tiêu Tiêu, con cứ yên tâm ở đây, có chuyện gì y tá sẽ báo cho mẹ, nếu mẹ đang ở quê, nhất định sẽ mau chóng trở về.”
Chu Mạn Ngọc nói rất nhiều, nhưng Lâm Tiêu vẫn nhắm mắt, không hề nhúc nhích.
Chu Mạn Ngọc đứng chống nạnh trước giường, tức giận nói: “Con bé y tá này không muốn chịu trách nhiệm đây mà, tỉnh lại gì chứ, thế này mà gọi là tỉnh ư? Tất cả là do mấy tên cảnh sát và hai con quỷ cái kia làm con tốn sức quá nhiều đây mà.”
Sau đó, bà ta không ở lại phòng bệnh bao lâu đã vội vàng rời khỏi để đi gặp tình nhân của bà ta.
Last edited: