Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131-135
Tiêu Vũ nhỏ giọng giải thích vai trò của Diêm điện, trong lòng Lạc Mộng Khê sáng tỏ. Ta mới đến Tuyệt Tình cung, ngoài Lãnh Tuyệt Tình cùng Tả Hữu hộ pháp, chỉ gặp qua tiểu Vũ cùng Mai Vũ Đình, đi một đường cũng chưa gặp người nào, càng không đắc tội người nào.
Hai gã thị vệ Tuyệt Tình cung sở dĩ bắt nàng đi Diêm điện, chỉ sợ Mai Vũ Đình không thoát khỏi quan hệ trong này.
“Thánh nữ, chúng ta là phụng lệnh Trưởng lão làm việc, xin đừng làm chúng ta khó xử.” Hai nam tử mặt không chút thay đổi, máy móc giải thích với Lạc Mộng Khê, “Mời Thánh nữ đến Diêm điện cùng chúng tôi.”
“Các ngươi, hai người…”
Lạc Mộng Khê kéo tiểu Vũ qua một bên: “Hai vị là ohungj mệnh làm việc, đương nhiên Mộng Khê sẽ không làm các vị khó xử, ta cùng các ngươi đi Diêm điện.” Để xem rốt cuộc là người nào có thù oán với ta, muốn dùng phương pháp gì đối phó ta.
“Thánh nữ…” mặt tiểu Vũ đầy lo lắng, muốn nói lại thôi: Diêm điện có vô không có ra.
“Không cần lo lắng, ta mới đến Tuyệt Tình cung, chỉ đi dạo chung quanh, làm sao lại xúc phạm Cung quy, cho dù vào Diêm điện, ta cũng có thể đi ra.” Lạc Mộng Khê an ủi tiểu vũ.
“Hai vị đại ca, phiền các ngươi dẫn đường, Mộng Khê không biết Diêm điện ở nơi nào.” Mặc dù Lạc Mộng Khê đi dạo hơn nửa Tuyệt Tình cung, nhưng Diêm điện là nơi trọng yếu nên tiểu Vũ không đưa Lạc Mộng Khê đi, đương nhiên Lạc Mộng Khê không biết Diêm điện ở đâu.
“Mời!” mặt hai gã thị vệ không chút thay đổi, xoay người, đi nhanh về phía trước, không chút lo lắng Lạc Mộng Khê có đuổi kịp hay không, càng không sợ Lạc Mộng Khê chạy trốn.
Huống chi, bọn họ có võ công, ở Tuyệt Tình cung là cao thủ đứng đầu, nếu Lạc Mộng Khê dám trốn, vừa vặn mang tội danh, bọn họ có thể giết ngay tại chỗ.
Diêm điện, kiến trúc rộng rãi, không khí lại nghiêm túc, đi đến cửa, một trận gió lạnh bay đến, mùi máu tươi thản nhiên bay vào mũi, trong điện chết rất nhiều người.
Lục Đại trưởng lão đứng một hàng, bốn vị Trưởng lão là lão nhân, râu tóc thật dài, trắng xóa, giống như ông già Noel, mà gương mặt bọn họ đầy lạnh lùng, nghiêm khắc, hoàn toàn tương phản với hình tượng ông già Noel.
Một vị trung niên, quần áo, khí độ bất phàm, vòn một vị chỉ hơn hai mươi tuổi, người trẻ tuổi nhất.
Trưởng lão Tuyệt Tình cung thân là đồng tử, không thể cưới vợ sinh con giống người khác, người trẻ tuổi nhất hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, khí chất xuất chúng, làm trưởng lão thật đáng tiếc.
Thị vệ mang Lạc Mộng Khê vào Diêm điện, trên điện nên bài trí cái gì thì có cái đó, bàn ghế là không thể thiếu, ở bên ngoài nhìn Diêm điện không có gì khác những nơi khác, nhưng Lạc Mộng Khê thấy, bên trong Diêm điện có cơ quan ngầm.
Một tên Trưởng lão quát lên với Lạc Mộng Khê: “Thân là Thánh nữ Tuyệt Tình cung, phải lấy Tuyệt Tình cung làm trọng, mà ngươi, không xem cung quy ra gì, phạm lỗi lớn như vậy, còn không quỳ xuống chịu phạt.”
Hai gã thị vệ đi đến, muốn đè Lạc Mộng Khê quỳ xuống, lại bị Lạc Mộng Khê giãy ra: “Trưởng lão, Mộng Khê mới đến Tuyệt Tình cung, chỉ đi dạo một vòng, không biết xúc phạm điều nào trong cung quy? Chẳng lẽ Tuyệt Tình cung có quy định, không thể đi dạo trong này?”
Tiểu Vũ có nói qua Diêm điện với Lạc Mộng Khê, phụ trách Diêm điện là Trưởng trưởng lão Tuyệt Tình cung bộ tộc Từ thị, mỗi bộ tộc một người, sau khi bộ tộc Trưởng lão qua đời thì tộc này được đề cử Trưởng lão tiếp theo, cho nên tuổi các trưởng lão không giống nhau, có lão nhân, có trung niên, cũng có thanh niên.
Trưởng lão Tuyệt Tình cung quyền lực gần bằng Cung chủ, cho nên, không phải ai muốn làm là có thể làm Trưởng lão.
Sáu vị trưởng lão sắp xếp théo tuổi là, Vương trưởng lão, Mai trưởng lão, Vân trưởng lão, Giản trưởng lão, Lí trưởng lão, Phong trưởng lão, họ của bọn họ đại biểu cho gia tộc phía sau.
“Lạc Mộng Khê, ngươi thân là Thánh nữ, sẽ gả cho Thiếu chủ làm vợ, nhưng là hiên tại, ngươi cùng Thiếu chủ chưa thành thân, lại có thai, sẽ bị toàn bộ cung nhân nhạo báng, chẳng lẽ không nên bị phạt?”
Thiếu chủ bảo thủ luôn không chịu thay đổi, không có khả năng làm chuyện đồi phong bại tục này, khẳng định là người này quyến rũ Thiếu chủ.
Nguyên lai là có chuyện này, Tuyệt Tình cung ấm áp như mùa xuân, Lạc Mộng Khê mặc ít y phục, cái thai đã hơn ba tháng bị người phát hiện, bẩm báo các trưởng lão nơi này.
Từ phòng ngủ đi ra, ngoài Lãnh Tuyệt Tình, nàng chỉ gặp Mai Vũ Đình cùng tiểu Vũ, bốn phía cũng không có người theo dõi, tiểu Vũ vẫn đi theo bên nàng, không có khả năng mật báo, vậy người đáng nghi nhất là Mai Vũ Đình.
Đợi chút, trên vách núi đen, khi ta với người nọ đồng quy vu tận, là mặc áo choàng của Nam Cung Quyết tặng ta, nhưng khi ta tỉnh lại trên người mặc lại là tẩm y. Là ai giúp ta thay?
Cái thai của ta thực rõ ràng, nhưng Lãnh Tuyệt Tình lại không biết ta có thai, cho nên, y phục của ta không phải do hắn thay, có phải là Hữu hộ pháp hay không?
Mà Hữu hộ pháp biết y thuật, đương nhiên biết Thánh nữ mang thai có ý nghĩ gì với Tuyệt Tình cung, vì sao nàng không nói chuyện này cho Lãnh Tuyệt Tình…
“Lạc Mộng Khê, ngươi không còn lời nào để nói sao? Trưởng lão không buông tha, từng bước ép sát.
Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài, tức giận ngưng tụ trong lồng ngực: ta với Nam Cung Quyết là phu thê danh chính ngôn thuận, trong bụng là cốt nhục của Nam Cung Quyết, không phải Lãnh Tuyệt Tình.
Nếu không phải tình huống đột biến như thế này, ta với cục cưng vẫn đang ở bên người hắn, sẽ không như bây giờ, một mình một người mang theo đứa nhỏ xuất hiện ở Tuyệt Tình cung.
Tuy rằng Lạc Mộng Khê, không muốn ứng đối với các trưởng lão, sớm muốn trở về Thanh Tiêu, nhưng hiện tại, nàng đang ở Tuyệt Tình cung, thân phận Thánh nữ cũng được khẳng định, nếu nàng nói đứa bé là của Nam Cung Quyết, vậy nàng cùng cục cưng mở tưởng còn sống mà rời khỏi Diêm điện.
Bây giờ lại có thêm tư tưởng phong kiến cổ đại, mấy lão già này, hiểu lầm đứa bé là của Lãnh Tuyệt Tình, không chấp nhận tư tưởng mới chưa thành thân đã có thai, đồi phong bại tục, muốn lấy mạng người….
“Lạc Mộng Khê, ngươi chịu nhận tội?” trầm mặc tức là cam chịu, Lạc Mộng Khê không nói lời nào, làm các trưởng lão nghĩ là nàng cam chịu.
Lạc Mộng Khê vì muốn làm Cung chủ phu nhân Tuyệt Tình cung, quyến rũ Lãnh Tuyệt Tình, thật là không biết thẹn, Cung chủ phu nhân sớm muộn cũng là của ngươi, ngươi gấp gáp cái gì.
Một đám lão già giữ gìn quy củ này, không khó đối phó: “Trưởng lão, các ngươi mối ngày đều ở Tuyệt Tình cung, đối với chuyện bên ngoài các ngươi biết được bào nhiêu? Cho dù tin tức linh thông, nhưng đối với chuyện của Thiếu chủ với Lạc Mộng Khê, biết được bào nhiêu?”
“Các ngươilà Trưởng lão Tuyệt Tình cung, phải có phán đoán của chính mình, không cần nghe người khác nói gì thì các ngươi sẽ tin cái đó, thân phận các ngươi là thủ hộ Tuyệt Tình cung, không phải ngồi nghe lời gièm pha của người khác, làm toàn bộ Tuyệt Tình cung nổi loạn…”
“Lạc Mộng Khê, hôm nay chúng ta nói chuyện ngươi có thai, không cần nói qua chuyện khác.” Ngữ khí trưởng lão nghiêm khắc.
“Mộng Khê có thai, tất nhiên sẽ giải thích rõ ràng, chỉ là, hy vọng trưởng lão có thể chứng minh được phán đoán của mình, không thể nghe lời người gièm pha, tự làm loạn trận tuyến.” Mai Vũ Đình, nghĩ muốn đánh đổ ta, cũng không dễ như vậy đâu.
“Lạc Mộng Khê, cái thai của ngươi…”
“Mộng Khê chưa thành thân đã có thai là lỗi của Bản cung!” giọng nam nhân mãnh liệt truyền đến, bóng dáng bạch y đập vào mắt mọi người, bóng dáng thon dài của Lãnh Tuyệt Tình bước vào Diêm điện, ánh mắt lạnh như băng quét qua Lục Đại trưởng lão.
“Bản cung bị hạ mị dược, không có thuốc giải, chỉ có thể dùng loại phương pháp này giải trừ, bất đắc dĩ Thánh nữ mới xả thân cứu giúp, các vị trưởng lão còn nghi vấn gì?”
Lãnh Tuyệt Tình đến thật đúng lúc, Lạc Mộng Khê hơi sửng sốt, lại khôi phục bình thường trong nháy mắt. Hẳn là tiểu Vũ thông tri hắn đến……
Các trưởng lão liếc mắt lẫn nhau một cái, hơi cúi đầu: Thánh nữ phải gả cho Thiếu chủ làm vợ, nay có con của Thiếu chủ, tuy nói là không hợp cấp bậc lễ nghĩa, nhưng là vì cứu Thiếu chủ mà có thai, bọ họ cũng không thể nói thêm gì nữa.
“Các trưởng lão ưu tâm vì an nguy của Tuyệt Tình cung, Bản cung thật sự rất vui, nhưng là, Thánh nữ mang thai con của Bản cung là chuyện tốt, vì sao các vị lại mang Thánh nữ đến chuẩn bị tra khảo?”
Nếu Bản cung không đến đây, thì các ngươi chuẩn bị dụng hình sao? Chỉ là chưa thành thân mà có thai thôi, đáng giá để các ngươi hưng sư động chúng vậy à.
Ánh mắt Lãnh Tuyệt Tình lạnh như băng, không chịu buông tha, các trưởng lão không trả lời vẫn đề của hắn, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
“Thiếu chủ, chúng ta cũng là suy nghĩ vì Tuyệt Tình cung.” Giản trưởng lão quét mắt nhìn mọi người ở đây một lần, nhẹ gionbgj giải thích.
“Nếu các ngươi suy nghĩ vì Tuyệt Tình cung, thì nên nghĩ như thế nào để đứa nhỏ của Bản cung và Thánh nữ bình an, khỏe mạnh trưởng thành, mà không phải là tề tựu ở đây, ép hỏi Thánh nữ vì sao lại có thai?”
“Xin Thiếu chủ bớt giận.” Phong trưởng lão cũng chính là người nhỏ tuổi nhất mở miệng, các trưởng lão khác trầm mặc không nói, “Thánh nữ có thai là chuyện tốt, chỉ là, Thánh nữ với Thiếu chủ chưa thành thân, các trưởng lão đối với chuyện Thánh nữ có thai có chút nghị luận.”
“Cung quy Tuyệt Tình cung, /thánh nữ phải gả cho Thiếu chủ, cho dù Thánh nữ chưa thành thân đã có thai, trong bụng là hoài là Thiếu chủ tương lai của Tuyệt Tình cung, các ngươi lại muốn dụng hình….”
“Bản cung đi ra ngoài nửa năm, các chuyện phát sinh trong lúc đó, vài vị trưởng lão các ngươi chưa hỏi Bản cung, chỉ dựa vào hoài nghi của mình mà trực tiếp định tội Thánh nữ, là do người nào châm ngòi?”
Ánh mắt Lãnh Tuyệt Tình vẫn lạnh băng như trước, sắc bén quét qua Lục Đại trưởng lão: “Không cần nói đến việc Thánh nữ đang có thai, lòng hoài nghi nhưng Bản cung cũng biết các ngươi, nếu không phải là có người được các ngươi tín nhiệm làm khó dễ ở giữa thì động tác của các ngươi cũng không nhanh nhẹn như vậy.”
Lục Đại trưởng lão liếc mắt nhau một cái, lại rất nhanh cúi đầu, suy nghĩ trong đầu xoay vòng vòng, muỗn tìm cách ứng phó cục diện trước mắt.
Mà Lãnh Tuyệt Tình cũng không nghĩ cho bọn hắn thời gian suy nghĩ: “Các vị trưởng lão, muốn tra khảo Thánh nữ là tội lớn, không vạn bất đắc dĩ Bản cung cũng không nghĩ đến tra khảo người nào.”
“Là…. Mai Vũ Đình, Mai Đại tiểu thư….” rơi vào đường cùng, các trưởng lão chỉ phải ăn ngay nói thật, tuy trong mắt có chứa sự không cam lòng, nhưng lại không dám giấu diếm.
Trừ bỏ Lãnh thị bộ tộc của Cung chủ, thì bộ tộc Mai thị là có địa vị cao nhất, Mai Đại tiểu thư là đích trưởng nữ của bộ tộc Mai thị, võ công, trí tuệ đều nổi bật trong đám người trẻ tuổi ở Tuyệt
Tình cung, được các trưởng lão yêu thích, cho nên lời của cô tất nhiên là các trưởng lão không nghi ngờ.
“Là vị trưởng lão nào tiếp xúc với Mai Vũ Đình, biết chuyện Thánh nữ có thai?”
“Là…. thuộc hạ!” giản trưởng lão cúi đầu, thừa nhận lỗi lầm.
“Mai trưởng lão, chuyện này giao cho ngươi xử lý.” Giản trưởng lão, Mai Vũ Đình đều phải bị trừng phạt.
Nói xấu Thánh nữ quyến rũ Thiếu chủ, nói cốt nhục trong bụng Thánh nữ là dùng phương pháp bất chính mà có, tội danh thật không nhỏ, nhẹ thì phạt ở Hàn Bích điện vài ngày, may mắn thì có thể sống sót trở về, không may thì bị đông cứng bị người nâng về.
Nặng thì vứt bỏ địa vị Trưởng lão hoặc đích trưởng nữ, trở thành nô bộc, ở Tuyệt Tình cung làm trâu, làm ngựa, bị người sai sử vĩnh viễn.
“Vâng, Thiếu chủ.” Bộ tộc Lãnh thị là Cung chủ, lại là nhiều thế hệ đơn truyền, mỗi lần ra tay đều chỉ có đường chết, bộ tộc khác thịnh vượng nhất là Mai thị bộ tộc, mỗi một triều đại đều có một Thánh nữ, gả cho Thiếu chủ làm vợ.
Mai trưởng lão là người đứng đầu Lục đại trưởng lão, cũng là dưới một người trên vạn người, cao thấp trong Tuyệt Tình cung đều yêu kính, việc này giao cho hắn xử lý rất thích hợp.
“Mộng Khê, nàng ra ngoài đã lâu, trời cũng đã tối, chúng ta trở về dùng bữa đi.” Không nhìn sắc mặt áy náy của Lục Đại trưởng lão, Lãnh Tuyệt Tình không coi ai ra gì, ôn nhu nhỏ nhẹ với Lạc Mộng Khê.
“Lãnh Tuyệt Tình, là tiểu Vũ gọi ngươi đến Diêm điện sao?” ra ngoài Diêm điện, Lạc Mộng Khê nhịn không được nói ra nghi hoặc trong lòng.
Ba ngày ba đêm Lãnh Tuyệt Tình không ngủ, lần này ngủ cản bản không thể một chốc đã tỉnh, làm sao biết được nàng gặp chuyện mà đến cứu.
Lãnh Tuyệt Tình thản nhiên ừ một tiếng, xem như là trả lời, Lạc Mộng Khê dừng lại bước chân: “Lãnh Tuyệt Tình, cám ơn ngươi!” Lạc Mộng Khê chân thành nói lời cảm ơn Lãnh Tuyệt.Tình”
“Chờ đến sau khi xử ý xong toàn bộ chuyện ở Tuyệt Tình cung, ngươi có thể lại làm người tốt đưa ta về Thanh Tiêu hay không?”
Trong lòng Lãnh Tuyệt Tình vừa dâng lên vui sướng đã biến mất trong nháy mắt: “Mộng Khê, Nam Cung Quyết đã thú Sườn phi, mà nàng lại lấy thân phận Thánh nữ vào Tuyệt Tình cung, không có khả năng rời đi, nàng quên Nam Cung Quyết đi, ta sẽ xem như đứa nhỏ không còn….”
“Lãnh Tuyệt Tình, làm sao ngươi vẫn không chịu hiểu rõ, Nam Cung Quyết là toàn bộ trái tim của ta, ta không có khả năng lại yêu thương nam tử khác ngoài chàng….”
Huống chi, bọn ta còn có đứa con, có sự ràng buộc, tình cảm trong đó của bọn ta, không phải nói quên là có thể quên.
“Không sao cả, ta có thể chờ, chờ đến khi nàng hoàn toàn quên Nam Cung Quyết!” nguyện ý đón nhận ta mới thôi.
“Lãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Quyết phát hiện không thấy ta, khẳng định sẽ phái người tìm kiếm, một ngày nào đó cũng sẽ tìm đến Tuyệt Tình cung.” Cho dù ta không đi ra được, chàng cũng sẽ tìm cách đi vào, không cần nghi ngờ, Nam Cung Quyết hoàn toàn có năng lực này.
Lãnh Tuyệt Tình cười khổ, lại tràn đầy tự tin: “Nam Cung Quyết sẽ không đến tìm nàng.” Hắn nghĩ là nàng đã chết.
“Vì sao?” đối với cách nói khẳng định của Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê cảm giác được có gì đó không đúng, “Không phải là ngươi âm thầm….” Động tay động chân?
“Là Đại phu nhân âm thầm động tay động chân, ta chỉ là lợi dụng một chút.” Đánh ngã nàng xuống vách núi đen không phải ta, nghĩ muốn lấy phương pháp tàn nhẫn giết nàng cũng không phải ta, cứu mạng nàng là ta.
“Lãnh Tuyệt Tình, ngày đó sau khi ta rơi xuống vách núi đen, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” làm sao ngươi cứu được ta, lại làm sao mà không bị Nam Cung Quyết nghi ngờ đem ta đến Tuyệt Tình cung? Kinh thành Thanh Tiêu là địa bàn của Nam Cung Quyết.
“Trời đã tối, chúng ta đi dùng bữa tối đi.” Không trả lời vẫn đề của Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình chậm rãi hướng về tiểu viện của mình, tùy ý Lạc Mộng Khê kêu gọi theea nào hắn cũng không chụi quay đầu lại.
Mộng Khê, Tuyệt Tình là nơi trú chân cuối cùng của nàng, nay nàng đã khôi phục thân phận Thánh nữ, cho dù dùng biện pháp gì, ta cũng sẽ không để nàng rời khỏi Tuyệt Tình cung nửa bước.
Phùng Thiên Cương liên tiếp tiết lộ thiên cơ, tuổi thọ cũng giảm đi hơn phân nửa, công lực cũng biến mất không ít, lần này đến Tuyệt Tình cung do Nam Cung Phong vừa trốn về Tây Lương hộ tống.
Nam Cung Quyết, Phùng Thiên Cương mang theo đội thị vệ cùng nhiều lễ vật quý giá đi Tuyệt Tình cung, mọi người đều có nhược điểm, vị sư huynh này của Phùng Thiên Cương cũng chính là trưởng lão Tuyệt Tình cung rất yêu tiền.
Trong nhà hắn vàng bạc chất thành núi, mà hắn còn không thấy đủ, có cơ hội liền gom vàng bạc vào trong nhà, mỗi đêm đều ôm vàng bạc mà ngủ.
Có nhược điêmr rất tốt, biết hắn tham tiền, đương nhiên Phùng Thiên Cương sẽ đưa tiền.
Ngay lúc Nam Cung Quyết, Phùng Thiên Cương mang theo lễ vật đến Tuyệt Tình cung xin Thánh Thạch thì đại quân của Nam Cung Quyết, Bắc Đường Dực thế như chẻ tre thắng tiến đến Kinh Thành Tây Lương.
Ha gấp đến cực độ, Phùng Thiên Cương đi không biết đến khi nào mới có thể trở về, Bản cung không thể ngồi yên chờ chết, phải nghĩ cách khác mới được.
“Người đâu, đi điều tra xem nhược điểm của đám người Nam Cung Quyết, Bắc Đường Dực, Lăng Khinh Trần là cái gì.” Sau đó nắm lấy nhược điểm đó, đem đi áp chế bọn hắn thì không sợ bọn hắn dám làm cái gì nữa.
Cung quy Tuyệt Tình cung vô cùng nghiêm cẩn, cho dù thân phận ngươi cao quý hay thấp kém, chỉ cần phạm sai lầm thì sẽ bị trừng phạt, Mai Vũ Đình, Giản trưởng lão xúc phạm cung quy, đều bị trừng phạt thật mạnh.
Khi hai người ở Tuyệt Tình trong HÀn Bích điệncực kỳ lạnh ăn đói mặc rách, Lạc Mộng Khê vừaở Tuyệt Tình cung an thai, vừa đi dạo chung quanh, âm thầm tìm cửa ra Tuyệt Tình cung.
Hàn Bích điện không phải nơi người có thể ở được, giản trưởng lão tốt hơnchút, người già đi rồi, không chú trọng hình tượng nữa, chịu ít phong hàn, đauđớn một ít cũng không sao cả.
màmai vũ đìnhkhông giống vậy, nàng là đích trưởng nữ của bộ tộc Mai thị, đại tiểu thư chưa hôn phối, dung mạo trẻ trung xinh đẹp rất quan trọng với nàng.
Mà khi Mai Vũ Đình từ Hàn Bích điện trở về, cả người suýt nữa là bị đông cứng, xinh đẹp khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến đỏ bừng, tay nhỏ bé, chân nhỏ cũng suýt nữa bị tổn thương do giá rét, vẫn là do nàng có nội công hộ thân bảo hộ mới được.
Nếu là một nữ tử khác bị đem đến đi Hàn Bích điện, sợ là không còn mạng mà trở về. Ngâm mình ở trong bể nước, tùy ý để dòng nước ấm áp bao quanh mình, làm ấm lại thân thể sắp bị đông cứng.
Lạc Mộng Khê, ngươi thật lợi hại, để ngươi tránh được một kiếp, bất quá, chỉ cần Mai Vũ Đình ta còn sốngmột ngày, ngươi đừng mơ tưởng có thể thuận lợi trở thành Cung chủ Phu nhân. Lãnh Tuyệt Tình là của ta, Cung chủ Phu nhân cũng chỉ có ta có thể làm:“Người đâu, đi mời giản trưởng lão, mai trưởng lão đến.”
Ta cũng không tin, ta đường đường Đại tiểu thư Mai thị bộ tộc, có toàn bộ Mai thị bộ tộc làm hậu thuẫn, còn đánh không lại ngươi ngoại nhân không quyền không thế sao.
Đông đi xuân đến, xuân về hoa nở, Thanh Tiêu quốc, Kì Thiên quốc, Giang Nam Lăng phủ đánh vớiTây Lương quốc từ mùa đông đánh tới mùa xuân, thậm chí đêm giao thừa, ăn cơm tất niên, bọn họ đều ở lều trại thương nghị kế hoạch tác chiến.
Tam thế lực cùng xuất động, Tây Lương quốc như thế nào là lại là đối thủ, các tướng sĩ bị đánh từng bước lui về sau, chật vật chạy trốn.
Mắt thấy khoảng cách Kinh Thành Tây Lương ngày càng gần, khoảng cách đến lúc báo thù cũng ngày càng gần, y phục trên người Nam Cung Quyết từ mùa đông đổi thành mùa xuân, y phục Lạc Mộng Khê làm choNam Cung Quyết là áo khoác, xuânthu đều mặc rất thích hợp.
Bất quá, bởi vì đây là Lạc Mộng Khê tự mình làm, lưu lại choNam Cung Quyết lễ vật duy nhất, Nam Cung Quyết không nỡmặc, xem nó như bảo bối trân quý: Mộng Khê, đợi đến ngày đại quân Thanh Tiêu tiến côngKinh Thành Tây Lương, ta sẽ mặc cái này bộ y phục này, tự mình báo thù cho ngươi cùng cục cưng.
Tuyệt Tình cung ở nơi hiểm yếu, vị trí bí mật, người ở bên trong không tìm thấy cửa ra thì không thể đi ra, người bên ngoài tìm không thấy cơ quan, cũng vào không được.
Phùng Thiên Cương chỉ nghe sư huynh hắn nói qua Tuyệt Tình cung vị trí đại khái, không có tới qua, lần này đến Tuyệt Tình cung, đúng là lần đầu tiên, bất tri bất giác lạc vào trận.
Khi hắn vàđám người Nam Cung Phong đi dạo, khi đi vào mê trận, không ngờ thời gian đã đi qua ba tháng, may mắn phía Tây truyền đến tin tức, đại quân Thanh Tiêu, Kì Thiên còn chưa công vào kinh thành, bọn họ còn có chút thời gian lấy thánh thạch.
Tuy bên ngoài Tuyệt Tình cungcó cơ quan, cũng có người trông coi, khiThiên Cương tới gần Tuyệt Tình cung, thị vệ đã xuất hiện, ngăn lại mấy người:“Người nào, dám can đảm xông vào địa giới Tuyệt Tình cung?”
“Vị tiểu huynh đệ, tại hạ Phùng Thiên Cương, Quốc sư Thanh Tiêu, là sư đệ Giản trưởng lão, phiền tiểu huynh đệ thông báo một tiếng, nói tại hạ đến bái phỏng Giản trưởng lão.”
Thị vệ lạnh lùng liếc mắt Phùng Thiên Cương một cái: đầu đầy sợi bạc giốngGiản trưởng lão, khuôn mặt già nua, nhìntuổi cũng thực không nhỏ:“Ở đây chờ!”
Vừa nói cong, trướcmặt đám ngườiNam Cung Phong, Phùng Thiên Cương chỉ còn lại có một tên thị vệ.
Không lâu sau, tên thị vệ biến mất kiavàGiản trưởng lão cùng đi ra:“Sư đệ, đến thăm sư huynh, sư huynh thật cao hứng, còn mang lễ vật gì a.” Tuy nói như vậy, ánh mắt Giản trưởng lão cũng cố ý vô tình lễ vật trên xe ngựa.
“Sư huynh khách khí, sư đệ đến vấn an sư huynh, lễ vật nho nhỏ cũng coi như là thành ý, mong sư huynh huynh vui lòng nhận.” Phùng Thiên Cương khiêm tốn trong miệng, trong lòng lại tính toán.
“Sư đệ đường xa đến đây, ta làm sư huynh nhất định phải chiêu đãi thật tốt, mời vào!”
“Sư huynh mời!” Lão gia hỏa này để cho ta tiến Tuyệt Tình cung, sự tình đã muốn thành công một nửa.
Chính là, một chút phải như thế nào cùng hắn nói chuyệnThánh Thạch, dù sao, Thánh Thạch là trấn cung chi bảo củaTuyệt Tình cung, chỉ bằng một mìnhsư huynh cho phép, thì không thể mượn được.
“Sư đệ, đang suy nghĩ cái gì màkhông yên lòng như vậy?” Ánh mắt lợi hại Giản trưởng lão không chỉ nhìn tiền tài, cũng nhân tiện nhìn người.
“Không có gì, kinh ngạcvớicảnh sắc Tuyệt Tình cung mê người như vậy, sư huynh phúc khí thật tốt, thân là người Tuyệt Tình cung, màphong cảnh ở đây lại tuyệt đẹp, nơi dưỡng thọ thật tốt……” Phùng Thiên Cương nói có lệ, ánh mắt không chút để ý đánh giá cảnh đẹp bốn phía.
“Sư đệ quá khen, nếu sư đệ thích, thìđến đây, cùng sư huynh nghiên cứu cách trường sinh……”
Nam Cung Phong lần này đến đây là vì Thánh Thạch, đối với chuyện của Giản trưởng lão vớiPhùng Thiên Cương không quan hệ, hắn không có hứng thú gì, đi bên cạnh Phùng Thiên Cương, không chút để ý nhìn ngắm mọi nơi.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên khóe mắt, trong lòng cả kinh Nam Cung Phong: Nàng làm sao có thể ở đây? Thám tử đãhồi báo với Hạ Hầu Thần, Lạc Mộng Khê đã chết.
Vì phòng chính mình nhìn lầm, Nam Cung Phong trừng mắt nhìn lại, thấy núi giả cách đó không xa trống rỗng, cái gì cũng đều không có.
Chẳng lẽ vừa rồi chính là ảo giác của ta sao?
“Cảnh vương gia, Phùng Quốc sư đã đi xa, đã cách chúng ta một khoảng cách lớn, mau cùng thượng đi!” Thị vệ nhắc nhở, Nam Cung Phong hoàn hồn trong phút chốc, nhìn Phùng Thiên Cương vàGiản trưởng lão ngày càng xa, không nói thêm gì, bước nhanh đuổi theo.
Sau khi bóng dáng đám người Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong biến mất không thấy nữa, Lạc Mộng Khê từsau núi giả đi ra, cái thai của nàng đã bảy tháng, động tác rõ ràng có chút chậm chạp.
Vừa rồi nàng ở đây đi dạo, nhìn thấy đám người Phùng Thiên Cương lập tức né đi, lại vẫn bị Nam Cung Phong thấy được bóng dáng, nếu là bình thường, Nam Cung Phong tuyệt đối không phát hiện được nàng:
Tiểu bảo bảo, còn ba tháng con liền ra đời, đến lúc đó con nhất định phải ngoan ngoãn, mẫu thân sẽ dưỡng thân thể thật tốt, mang con đi tìm cha Nam Cung Quyết.
Nhưng là, đám người Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương đến Tuyệt Tình cung làm gì? Bọn họ còn rất thân thiếtvớiGiản trưởng lão.
Mang theo nghi hoặc, Lạc Mộng Khê chậm rãi đidạo, vốn là Tiểu Vũ đi theo nàng, vừa rồi Lạc Mộng Khê nói có chút đói muốn ăn điểm tâm, Tiểu Vũ trở về lấy, nhìn thấy đám người Nam Cung Phong, Lạc Mộng Khê lại không thấy đói bụng nữa.
Cùng lúc đó, Mai Vũ Đình cũng đi từ một hướng khác chậm rãi bước: Thật là đáng giận, lần trước Thiếu chủ vì Lạc Mộng Khê nói tốt, không thể đá đổ nàng, màGiản trưởng lão, Mai trưởng lão lại bởi vì vậy mà không dám lại tin tưởng lời nói của ta.
Càng tức giận chính là, luôn luôn lạnh tâm lạnh tình, bảo thủ không chịu thay đổi Thiếu chủ, nhưng lại làm cho Lạc Mộng Khê chưa cưới đã có thai, trước kia, Thiếu chủđối với bất luận kẻ nào, chuyện gì đều lạnh như băng, không chút để ý, lại càng không chủ động tiếp cận nữ tử nào.
Lúc trước Tả Hữu hộ pháp dùng bồ câu đưa tin cho thiếu chủ, bảo hắn đến Thanh Tiêu đón Lạc Mộng Khê, hắn cực kỳ không tình nguyện, cũng có thể nói, Thiếu chủ chán ghét Thánh nữ, nhưng là vì sao mới nửa năm, Thiếu chủ đã khiến nàng ta chưa cướimà có thai……
Nhưng là, cho dù Lạc Mộng Khê là nữ nhi của Mai Nhược Vân thì thế nào, mặc dù đứa bétrong bụng nàngta là của Thiếu chủ thì thế nào, nàng ta ở đây không có quyền không thế, chỉ dựa vào một mình Thiếu chủ, cũng không bảo hộ nàng ta được chu toàn.
Còn có ba tháng, đứa bé trong bụng nàng tara đời, đến lúc đó, nàng ta chính là Cung chủ Phu nhân, lấy sự thông minh của Lạc Mộng Khê, chậm rãi xây dựng thế lực lớn mạnh ở Tuyệt Tình cung, không phải là việc khó.
Không được, cho dù nghĩ biện pháp gì, ta cũng tuyệt không thể đểđứa bé trong bụng Lạc Mộng Khê được sinh ra, Cung chủ Phu nhân Tuyệt Tình cung, chỉ có thể là ta Mai Vũ Đình.
“Người nào, dám xông vào vùng cấm?” Lạc Mộng Khê đang đi tới, hai gã thị vệ gầm lên một tiếng xuất hiện trước mặt Lạc Mộng Khê, trong tay hai trường kiếm giao nhau, ngăn trở đường đi của Lạc Mộng Khê.
Lạc Mộng Khê hoàn hồn trong nháy mắt, nhìn lạimới phát hiện mình chút bất tri bất giác đi tới chỗ này, Tiểu Vũ chưa từng mang nàng đến.
“Ngượng ngùng, hai vị đại ca, ta đi nhầm đường, nơi này cấm địa sao?” Lạc Mộng Khê lặng lẽ quan sát: Trước mặt là một rừng cây, trong rừng sương khói lượn lờ, cây cối xanh ngắt, thập phần mê người……
Này cấm địa, chỉ sợ không đơn giản
“Đi nhầm đường, thì còn không mau trở về, nếu đảo lộn Càn Khôn bàn, khiến cửa ra vào bị phong ấn, tội danh này ngươi ta đều gánh không nổi!”
Càn Khôn bàn, cửa ra, cửa vào Lạc Mộng Khê nắmbắtmấytừ mẫn cảm này: Chẳng lẽ cửa ra vào Tuyệt Tình cung đều ở đây……
Thản nhiên nhìn lướt qua rừng cây đầy sương mù, Lạc Mộng Khê xoay người, chầm chậmquay trở về, nhẹ vỗ về bụng bầu bảy tháng của mình, không tiếng động thở dài:
Bây giờ tanhư vậy, động tác không đủ nhanh nhẹn, ban đêm không thể đến thám thính tin tức, trong khoảng thời gian gần đây, vẫn là nói bóng nói gió ở chỗ Tiểu Vũ một chút, chờ sau khi cục cưng sinh, thân thể ta hồi phục, lại đến tìm hiểu của ra.
Đến khúc cua, gặp phải Mai Vũ Đình đứng bên ngoài tường, đáy mắt đắc ý, giống như nói cho Lạc Mộng Khê: Ta ở đây chờ ngươi thật lâu!
“Mai đại tiểu thư, có việc gì sao?” Đối với Mai Vũ Đình người này, Lạc Mộng Khê không có gì tình cảm: Lần đầu tiên gặp mặt, đếntrước mặt các trưởng lão tố giác nàng chưa thành thân đã có thai, đồi phong bại tục.
Dựa vào trực giác nữ nhân, Lạc Mộng Khê biết Mai Vũ Đình thích Lãnh Tuyệt Tình, cho nên, mới có thể đối với nàng Cung chủ Phu nhân tương lai tràn ngập địch ý.
“Lạc Mộng Khê, chuyện tới bây giờ, chúng ta người ngay thẳngđều không nói vòng vo, lúc trước, là ta ở trước mặt các trưởng lão tố giác ngươi, chưa thành thân đã có thai, là chuyện đồi phong bại tục, ở Tuyệt Tình cung chưa bao giờ có, cho dù ngươi hoài con của Thiếu chủ, cũng sẽ không được chấp nhận các trưởng lão, bị người khác khiển trách cũng thực bình thường.”
Mai Vũ Đình thản nhiên tảo liếc Lạc Mộng Khê một cái:“Sở dĩ để cho trưởng lão đem ngươi bắtđếnDiêm điện, là vì lúc ấy ta nghĩ, ngươi giống ta thích Thiếu chủ, không phật ngươi thật nặng, bức ngươi rời đi, thì Thiếu chủ sẽ không thuộc về ta.”
“Vậy hiện tại, vì sao ngươi lại nóithẳng thắn về việ này với ta?” Chẳng lẽ Mai Vũ Đình nhìn ra manh mối gì.
“Mỗi triều đại chỉ có một Thánh nữ, Thánh Thạch tuyển Thánh nữ là ta, cho dù ta phạm vào tội lớn thế nào, các trưởng lão cũng sẽ không xử tử ta.” Nếu không, Tuyệt Tình cung sẽ tuyệt hậu.”
“Ngươi nói, chỉ nói đúng phân nửa.” Quả nhiên là không phải người của Tuyệt Tình cung, hiểu biết đối vớiTuyệt Tình cung không nhiều.
“Thánh Thạch phụ trách tuyển thánh nữ, nhưng là, nếu Thánh nữ cùng Thiếu chủ trước khi thành thân mà mất, hoặc là sau khi thành thân chưa có con liềnmất, Lục Đại trưởng lão là có thể hợp lực mởThánh thạch, làm cho nótuyển Thánh nữ.”
“Lạc Mộng Khê, ngươi đang ở Tuyệt Tình cung, nhất cử nhất động đều ở trong mắt người khác, ta phát hiện, ngươi không thích Thiếu chủ, một lòng một dạ muốn rời đi nơi này!”
Ánh mắt Mai Vũ Đình chuyển qua bụng Lạc Mộng Khê: “Đứa bé này, không phải củaThiếu chủ đi!” Nếu không, làm sao mỗi ngày ngươi đều nghĩ muốn rời đi.
Thánh nữ có thaiảnh hưởng đối với Tuyệt Tình cung trừ Cung chủ, tả hữu hộ pháp, với Lục Đại trường lão ra, những người khác cũng không biết, cho nên, Mai Vũ Đình cũng không biết.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Tâm cơ Mai Vũ Đình sâu nặng, Lạc Mộng Khê đương nhiên sẽ không ăn ngay nói thật với nàng, nếu không, bị nàng phản lại, Lạc Mộng Khê sẽ chết không toàn thây.
“Ta có thể giúp ngươi rời đi Tuyệt Tình cung, rời xa Lãnh Tuyệt Tình, tìm được phụ thân của đứa bé, đếncuộc sống mà ngươi nghĩ tới!” Mai Vũ Đình nói từng chữ một,“Không cần nghi ngòe, ta là đích trưởng nữ Mai thị, có năng lực giúp ngươi.”
“Ngươi giúp ta, là vì địa vị Thánh nữ?” Trước đó chúng ta vẫn là cừu địch, nháy mắt liền thành đồng minh, trong nhất thời, thực không quen sự thay đổi này.
“Đúng vậy, ngươi mang theo đứa bé tìm phụ thân nó, một nhà ba người sốngvui vẻ hoà thuận, mà ta, sẽ trở thành Thánh nữ, gả cho thiếu chủ làm vợ, ngươi và ta đều có cuộc sống tốt, như vậy chẳng phải tốt sao.”
“Lục Đại trưởng lão sẽ đồng ý ý kiến của ngươi sao?” Vạn nhất bọn họ không đồng ý, lại bắt ta trở về, ta chẳng phải là tự tìm đường chết, người Tuyệt Tình cung lợi hại như vậy, mà ta còn mang thai, động tác chậm chạp, căn bản trốn không được bọn họ đuổi bắt.”
“Yên tâm, ta Mai thị bộ tộc là đứng đầu sáu tộc, chỉ cần phụ thân ta lên tiếng, các trưởng lão sẽ không nói gì.” Mai Vũ Đình tràn đầy tự tin.
“Trước kia, ta một lòng cầu nguyện, cho thiếu chủ không tìm thấy ngươi, đến lúc đó, Lục Đại trưởng lão cũng có thể hợp lực làm Thánh Thạch tuyển thánh nữ.” Lại không ngờ rằng ngươi trở về Tuyệt Tình cung, kế hoạch của ta bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
“Thế nào? Lạc Mộng Khê, ngươi đã suy nghĩ tốt chưa?” Ngươi, ta đều sống như ý, thực công bằng, hơn nữa, ngươi cái gì cũng không cần làm, nghe ta an bài là được.”
“Có thể để ta suy nghĩ một chút không?” Tâm cơ Mai Vũ Đình rất sâu, ai biết đề nghị này của nàng, là ý tốt, hay là còn có nguyên nhân khác.
“Có thể, bất quá, ngươi phải trả lời nhanh một chút, dù sao, đứa bé trong bụng ngươi đã được bảy tháng, thời gian càng dài, ngươi hành động lại càng không tiện.” Khi rời đi, phiền toái cũng càng lớn.
“Ta biết, trong vòng 3 ngày, ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục.” Luôn mồm cho ta suy nghĩ, kỳ thật là chính ngươi vội vàng muốn làm Thánh nữ, muốn cho ta rời đi sớm một chút.
“Thánh nữ, Thánh nữ……” Tiếng kêu lo lắng của Tiểu Vũ truyền đến, sắc mặt Mai Vũ Đình khẽ biến:“Ta đi trước, không cần nói với người khác đã gặp ta, nếu không, kế hoạch chúng ta, sẽ bị tiết lộ.”
“Ta không phải đứa ngốc, tự biết làm thế nào.” Lạc Mộng Khê ôn hoà trả lời: Ta làm việc, không cần phải ngươi dạy.
Mai Vũ Đình không nói thêm gì nữa, rất nhanh lắc mình rời đi, Mai vừa biến mất, trong nháy mắt, Tiểu Vũ đã chạy đến trước mặt Lạc Mộng Khê, đỡ cánh tay của nàng:“Thánh nữ, sao người lại chạy đến đây.” Hại ta tìm thật lâu.
“Nhất thời nhàm chán, đi chung quanh một chút, không nghĩ tới đi đến nơi này!” Lạc Mộng Khê không chút để ý trả lời.
“Thánh nữ điểm tâm Tiểu Vũ đã chuẩn bị tốt rồi……”
“Chúng ta đây đi dùng chút điểm tâm, tay nghề của Tiểu Vũ rất hợp khẩu vị của ta……”
“Thánh nữ quá khen……” Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng, làm điểm tâm hơn mười năm, chỉ có Lạc Mộng Khê khen nàng, Tiểu Vũ có chút vui sướng.
Lạc Mộng Khê nói chuyện với Tiểu Vũ, càng lúc đi càng xa, sau khi hai người bóng dáng biến mất không thấy, nguyên Mai Vũ Đình lại xuất hiện tại chỗ vừa nãy.
Hoàn hảo là, Lạc Mộng Khê không có nói với Tiểu Vũ là nàng gặp qua ta, chỉ cần Lạc Mộng Khê đồng ý đề nghị của ta, thì kế hoạch liền thực thi thuận lợi.
Ban ngày Nam Cung Quyết chỉ huy đánh trận, ban đêm nghiên cứu bản đồ chiến lược, định phương pháp tác chiến cho hôm sau, thật có thể nói là là không làm việc không ngừng.
Mấy tháng nay mỗi ngày đều như thế, thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi, sau khi đánh sập một tòa thành, rốt cục Nam Cung Quyết cũng không chống đỡ nổi, té xỉu trên tường thành, khi Nam Cung Quyết té xỉu, ngực Lạc Mộng Khê rõ ràng đau một chút.
“Thánh nữ, ngươi làm sao vậy?” Tay Lạc Mộng Khê ôm ngực, dừng lại bước chân, Tiểu Vũ nghĩ nàng không thoải mái, vội vàng hỏi:
Lãnh Tuyệt Tình để nàng phụ trách thức ăn cùng với thân thể Lạc Mộng Khê, vạn nhất Lạc Mộng Khê có gì không ổn, đến lúc đó chịu tội là nàng Tiểu Vũ.
“Không có việc gì, có thể là đi đường nhiều nên mệt mỏi, đỡ ta về nghỉ ngơi là được “Ngực đau đớn trong nháy mắt, lập tức khôi phục lại bình thường, Lạc Mộng Khê nghĩ chính mình mệt mỏi, liền không chút nào để ý.
Có thể là thật sự đi đường nhiều, sau khi Lạc Mộng Khê trở về phòng, không có khẩu vị gì, ăn đơn giản mấy miếng, liền tắm rửa nghỉ ngơi.
Đêm này, đám người Bắc Đường Diệp cũng đem Nam Cung Quyết nâng vào doanh trướng, sau khi đại phu bắt mạch xác nhận không có chuyện gì, mọi người mới yên lòng, mọi người thương nghị thay phiên nhau chăm sóc Nam Cung Quyết, những người khác thìvề phòng nghỉ ngơi.
Người thứ nhất lưu lại là Bắc Đường Diệp, bâu giờ đã là mùa xuân, trong phòng thực ấm áp, Nam Cung Quyết ngủ say, không có chuyện gì cần hắn giúp đỡ, Bắc Đường Diệp liền nằm trên một giường nhỏ khác, đắp chănmuốn đi ngủ:
“Mộng Khê…… Mộng Khê……” Trong mê man Nam Cung Quyết nhíu mày, không ngừng gọi tên Lạc Mộng Khê.
Bắc Đường Diệp bất đắc dĩ thở dài: Lạc Mộng Khê đã mất mấy tháng, ngươi vẫn là quên không được nàng……
Bất quá, tỉ mỉ ngẫm lại cũng đúng, khi Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê cùng một chỗ, hạnh phúc như vậy, ngọt ngào như vậy, Lạc Mộng Khê lại có thai, Nam Cung Quyết sắp làm phụ thân.
Nhưng là một ngày đó, Lạc Mộng Khê chết đi, mộtxác hai mạng, cuộc sống tốt đẹp ngày xưa biến mất toàn bộ, đổi lại là bất luận kẻ nào, cũng sẽ thương tâm khổ sở, trong một thời gian, không thể thoát khỏi đau đớn khắc cốt ghi tâm này.
Bóng đêm đã đen, trong Tuyệt Tình cung Lạc Mộng Khê cũng đã ngủ, Lãnh Tuyệt Tình đứng trước cửa sổ, nhìn phía ngoài tối đen, suy nghĩ phiêu du.
Còn có ba tháng, tiểu bảo bảo sẽ ra đời, đến lúc đó, Mộng Khê sẽ gả cho ta làm vợ, còn tiểu bảo bảo, tạm thời không thể để cho Nam Cung Quyết biết sựtồn tại của đứa bé, nếu không, hắn sẽ làm Tuyệt Tình cung vĩnh thà bằng ngày.
Dù sao tiểu tử kia cũng là con của Nam Cung Quyết cùng Mộng Khê, chờ hắn lớn lên một chút nữa đem đi cho Nam Cung Quyết, làm Nam Cung Quyết có cái để quan tâm suy nghĩ, về phần Mộng Khê, nàng phải ở lại Tuyệt Tình cung.
“Quyết……” Lạc Mộng Khê say ngủ thốt ra một cái tên.
Thân hình Lãnh Tuyệt Tình cùng Nam Cung Quyết tương tự, khí chất cũng có chút giống nhau, liền ngay cả vận mệnh cũng gắn liền hai người với nhau, hơn nữa khinh công của Lãnh Tuyệt Tình cực cao, đi lại ở trong phòng căn bản không có tiếng động.
Lạc Mộng Khê có thai, vừa nằm xuống liền ngủ, cho nên, nửa đêm Lãnh Tuyệt Tình đến đây nhìn nàng, Lạc Mộng Khê cũng không biết.
Lạc Mộng Khê nói mớ đánh gãy suy nghĩ của Lãnh Tuyệt Tình, quay đầu nhìn Lạc Mộng Khêđang ngủ say trên giường lớn: vừa rồi Mộng Khê kêu tên một người, không biết nàng kêu là Quyết, hay là Tuyệt…
Quyết, là chỉ Nam Cung Quyết, Tuyệt, hẳn là hắn Lãnh Tuyệt Tình đi, trong số người mà Lạc Mộng Khê quen biết, trừ bỏ hai người bọn họ, những người khác tên giống nhau, không có như chữ Quyết [ tuyệt ], hai chữ này đồng âm, chữ lại bất đồng, người cũng không giống. (ý là hai chữ này phát âm giống nhau nhưng chữ lại không giống ý -.-)
“Quyết…… Quyết……” Không biết Lạc Mộng Khê mơ thấy cái gì, lại liên tục hô tên này, mày cũng hơi nhíu.
Lãnh Tuyệt Tình ngồi vào bên giường, khẽ vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Lạc Mộng Khê: Mộng Khê, ngươi gọi Quyết [ tuyệt ], là chỉ ta Lãnh Tuyệt Tình, hay vẫn là……
“Quyết…… Nam Cung Quyết……” Không cần Lãnh Tuyệt Tình suy đoán, Lạc Mộng Khê tự công bố đáp án, tay Lãnh Tuyệt Tình dừng lại giữa không trung, nắm chặt lại thành quyền, đáy mắt nồng đậm đau xót: Nàng vẫn là quên không được sự tồn tại của Nam Cung Quyết……
“Nam Cung Quyết…… Nam Cung…… Ngô……” Từ Quyết còn chưa thốt ra khỏi miệng, Lãnh Tuyệt Tình đã cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của Lạc Mộng Khê, thực thơm, thực nhuyễn, Lãnh Tuyệt Tình không cólòng nhấm nháp nó, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Không đượcở trước mặt ta gọi tên của nam nhânkhác.
Cùng lúc đó, Giản trưởng lão đang ở trong nhà mình thiết yến chiêu đãi Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong.
Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong mang đến rất nhiều lễ vật quý giá, Giản trưởng lão khách sáo một phen,lại nhận lấy toàn bộ.
Phùng Thiên Cương vớiGiản trưởng lão tuy là sư huynh đệ, nhưng hai người cũng chỉ ở trong sư môn gặp qua một hai lần, không có giao tình sâu, chính cái gọi là không có chuyện thì không đăng tam bảo điện, lấy sự thông minh của Giản trưởng lão, đương nhiên đoán được lần này Phùng Thiên Cương đến là có việc muốn nhờ.
Tuyệt Tình cung Cung quy nghiêm cẩn, nhưng cũng không thể không có ca múa, nam nhân mà, đương nhiên là thưởng thức nữ nhân, mặc dù Giản trưởng lão không thể chạm vào nữ nhân, nhưng vẫn biết lấy mỹ nhân ca múa đi chiêu đãi Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong, nhất là Nam Cung Phong, huyết khí đang cương, rất cần mỹ nhân hầu hạ.
Nhưng Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong nhìn mỹ nhân ca múa, đề không có hứng thú quá lớn, một ngụm lại một ngụm uống rượu, thỉnh thoảng tán gẫu với Giản trưởng lão vài câu, nhìn cũng không nhìnmỹ nhân ca vũ một cái.
Nhìn ra được Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương đối với mỹ nhân không có hứng thú, Giản trưởng lão liền vẫy tay cho đám mỹ nhânlui ra, đám nha hoàn cũng đi ra ngoài, toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại ba người Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, Giản trưởng lão.
“Sư đệ, hiện tại nơi này không có người ngoài, có cái gì muốn nói, cứ việc nói, có thể giúp được, sư huynh sẽ tận lực giúp đỡ.” Đương nhiên, hết thảy đều là nhìnở số vàng bạc châu báucùng lễ vật quý giá này của ngươi.
Nơi này không có người ngoài, Phùng Thiên Cương tính giải thích mục đích:“Là như vậy, sư huynh, lần này sư đệ đến là vì trấn cung chi bảo của quý cung, Thánh thạch……”
“Sư đệ, ngươi biết Thánh thạch là trấn cung chi bảo của Tuyệt Tình cung, hẳn là sẽ không đánh chủ ý lên nó đi.” Không có Thánh thạch, thì không thể nào tuyển chọn Thánh nữ cho Tuyệt Tình cung, đến lúc đó, Tuyệt Tình cung không thể sinh được đời sau, cách hủy diệt không xa.
Hơn nữa, Thánh thạch xuất thế, sẽ khiến thiên hạ đại loạn.
Tuy rằng Giản trưởng lão tham tiền, lại càng tham sống, nếu mạng cũng không còn, vậy còn muốn nhiều châu báu như vậy để làm gì.
“Sư huynh đừng hiểu lầm, sư đệ không phải là muốn lấyThánh thạch làm của riêng, chỉ là muốn mượn Thánh thạch dùng một chút, dùng xong, lập tức vật hoàn nguyên chủ.”
Nói đến Thánh thạch, thái độ Giản trưởng lão lập tức thay đổi, Phùng Thiên Cương vội vàng giải thích, để tránh Giản trưởng lão thẹn quá hóa giận, đuổi bọn họ ra khỏi Tuyệt Tình cung:
Phùng Thiên Cương cũng là thật sự không nghĩ tới chiếm lấy thánh thạch, vì nghe nói Thánh thạch có linh tính, người tốt lấy được nó, trong một đêm phất lên rất nhanh, người ích kỷ lấy được nó, sẽ chết thực thảm.
Quan trọng hơn là, Thánh thạch vốnlà Ma thạch, người vận mệnh cao quý mới ngăn chặnđược ma tính, nếu người xấu lấy được nó, không áp chế được ma tính của nó, sẽ bị nó phản trở lại thành ma.
Sở dĩ Thánh thạch đểở Tuyệt Tình cung, là vì Tuyệt Tình cung Cung chủ đảm nhiệm có thể khắc chế ma tính này, bất quá, Phùng Thiên Cương trước kia từng sửa đổi vận mệnhđám người Lãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Quyết.
Hơn nữa, Lãnh Tuyệt Tình cùng Nam Cung Quyết mệnh cách thập phần gần nhau, khi sửa mệnh, lại bị Lạc Tử Hàm làm đảo loạn các tinh tú, cho nên, người trên đời, có thể khắc chếma tính Thánh thạch, trừ Lãnh Tuyệt Tình, thì chỉ có Nam Cung Quyết.
Phùng Thiên Cương từng tính qua, sau Thánh thạch rời khỏi Tuyệt Tình cung, trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngàysẽ không gặp chuyện không may gì, chỉ cần qua bốn mươi chín ngày, hậu quả liền không thể tưởng tượng được.
“Này……” Giản trưởng lão do dự: Chỉ cần Thánh thạch rời khỏi Tuyệt Tình cung không vượt quá bốn mươi chín ngày, Tuyệt Tình cung sẽ không xảy rachuyện gì.
Nhìnbộ dáng sư đệ, không giống nói dối, hắn cũng không phải là muốn chiếm lấy Thánh thạch, dù sao cũng là sư huynh đệ đồng môn, nay sư đệ có việc cầuta, không giúp đỡcũng không thể……
Giản trưởng lão do dự, đại biểu sự tình có chuyển biến, Phùng Thiên Cương nháy mắt với Nam Cung Phong, Nam Cung Phong hiểu được, lấy từ trong ống tay áo ra một viên dạ minh châu thật to.
Nhất thời, toàn bộ phòng được chiếu sáng như ban ngày, ánh nến trong phòng ảm đạm thất sắc: Thật lớn, dạ minh châu thật tốt. Giản trưởng lão nhịn không được âm thầm tán thưởng.
“Giản trưởng lão, đây là chút chút lòng thành của Bổn vương, nếu trưởng lão cho mượn Thánh thạch dùng một chút, khi hoàn trảThánh thạch, nhất định sẽtạ ơn thật hậu hĩnh.” Giản trưởng lão tham tiền, quả nhiên không phải giả.
“Này……” Giản trưởng lão do dự: ta tân tân khổ khổ vì Tuyệt Tình cung lao lực hơn mười năm, không có công lao, cũng có khổ lao, kết quả là, bởi vì lầm tin người gièm pha một lần, liền bị thiếu chủ trị tội thật nặng.
Hàn Bích điện nơi đó cũng không phải là mỗi người đều có thể ở, giống ta ở cái tuổi này, có thể sống trở về, đã là kỳ tích.
NghĩGiản mỗ ta cả đời vì Tuyệt Tình cung, không có cưới vợ sinh con, từ hàn Bích điện nơi đó bị đông cứng trở về, ngay cả hỏi han cũng không có, thật sự là đáng buồn.
Thánh thạch đối với Tuyệt Tình cung rất trọng yếu, nhưng sư đệ cũng là thân nhân, cũng rất trọng yếu, cho nên, ta không thể cô phụ tín nhiệm cùng kỳ vọng của hắn.
“Mượn Thánh thạch, cũng không phải là không thể, chính là, muốn lấy Thánh thạch ở Thánh hồ, phải đượcThiếu chủ đồng ý, Lục Đại trưởng lão hợp lực phát công mới được, chỉ có một mình Giản mỗ đồng ý cũng vô dụng.”
Nghe vậy, Phùng Thiên Cương cùng Nam Cung Phong liếc mắt lẫn nhau một cái, mừng đến không còn lời để nói: Sự tình thành công được một nửa.
“Giản trưởng lão cùng các trưởng lão là bạn tốt, lại là trưởng bối của Thiếu chủ, chuyện nhờ bọn họ cho mượn Thánh thạch, còn thỉnh giản trưởng lão lo lắng!” Nam Cung Phong đội cho Giản trưởng lão cái mũ thật cao:“Giản trưởng lão làm người hòa ái, thân thiết, nói vậy các trưởng lão nhất định sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của Giản trưởng lão.”
“Giản mỗ sẽ làm hết sức.” Giản trưởng lão được Nam Cung Phong khích lệ, tất nhiên là đắc ý dào dạt, thái độ đối với hai người, cũng tốt hơn:“ chuyện đáng ghét đó quăng qua một bên trước, chúng ta uống rượu.”
Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, Giản trưởng lão cùng nhau uống cạn ly rượu, buông ly rượu, Nam Cung Phong không chút để ý hỏi:“Giản trưởng lão, gần đâyTuyệt Tình cung có người bên ngoài nào đến hay không?”
“Lời này của Cảnh vương gia là ý gì?”
“Lúc vừa tiến Tuyệt Tình cung, bổn vương nhìn đến bóng dáng nữ tử quen thuộc, cũng không dám khẳng định có phải là người bổn vương nhận thức không……”
“Thánh nữ Tuyệt Tình cung trở về từ ba tháng trước, trừ là người bên ngoài ra, những người khác đều ở Tuyệt Tình cung, chưa từng ra ngoài.”
Về phần hữu hộ pháp, Giản trưởng lão cũng không đem nàng là nữ tử, tuổi hơi lớncũngkhông nói, lại tùy tiện, nào có nửa điểm nữ nhân gia bộ dáng.
Ba tháng trước, Nam Cung Phong trong lòng cả kinh: Nàng cũng là ba tháng trước mất.
“Không biết phương danh củaThánh nữ là gì?”là nàng sao? đạo bóng dáng kia, thật rất giống nàng.
“Lạc Mộng Khê!” Này mặc dù thánh nữ là Thánh nữ lạ nhất được Thánh thạch tuyển, nàng cũng là có dòng máu của bộ tộc Mai thị……
Nam Cung Phong chỉ cảm thấy oanh một tiếng, đầu óc nhất thời trống rỗng, về phần Giản trưởng lão còn nói chút gì, hắn hoàn toàn không nghe được, một thanh âm thật to nói không ngừng ở bên tai: Thánh nữ Tuyệt Tình cung là Lạc Mộng Khê, nàng còn chưa chết……
Tàn tiệc, Nam Cung Phong đem thật nhiều tâm sự cùngPhùng Thiên Cương trở lại chỗ Giản trưởng lão an bài cho họ:“Quốc sư, Lạc Mộng Khê còn chưa chết.” Tâm tình nói không nên lời này là vui hay buồn.
Phùng Thiên Cương tính đượctừng bước đi của Nam Cung Quyết, đã thiết kế toàn bộ kế hoạch thật tốt, Nam Cung Phong dụ đi Nam Cung Quyết, chuyện Vân Bích Lạc nhân cơ hội đó lẻn vào Lạc vương phủ, giếtLạc Mộng Khê, Nam Cung Phong biết rõ.
Khi biết được Lạc Mộng Khê rơi xuống vách núi đen, Nam Cung Phong cũngcực kỳ đau lòng, nhưng thời gian có thể xóa tan tất cả, cách đây ba tháng, Nam Cung Phong đã thừa nhận sự thật Lạc Mộng Khê đã chết, người cũng khôi phục lại bình thường.
lúc này, hắn thế nhưng thấy được Lạc Mộng Khê hoàn hảo không tổn hao gì, hơn nữa, từtrong miệng Giản trưởng lão biết được, Lạc Mộng Khê mang thai được bảy tháng, trước bảy tháng, Lạc Mộng Khê là Lạc vương phi, một tấc cũng không rời Nam Cung Quyết, đứa nhỏ là Nam Cung Quyết không thể nghi ngờ.
“Cảnh vương gia, lần này ta và ngươi là vì thánh thạch mà đến, lấy Thánh thạch mới là chính sự, chuyện khác, tạm thời không để ý tới.” Cho dù Lạc Mộng Khê trở thành Cung chủ Phu nhân Tuyệt Tình cung thì như thế nào, phu nhân trên danh nghĩa mà thôi, không quyền không thế, không thể tìm chúng ta báo thù.
“Cảnh vương gia, trước khi lấy được Thánh thạch, ngươi, ta cũng không được gặp Lạc Mộng Khê.” Để tránh nàng nói gì đó với Lãnh Tuyệt Tình, kế hoạch của chúng ta chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Lãnh Tuyệt Tình hẳn là biết đứa bé trong bụng Lạc Mộng Khê không phải của hắn, nhưng chúng ta tạm thời giữ bí mật chuyện này……”
“Vì sao? Quốc sư, ngươi không biết đây là thời cơ tốt nhất đem Lạc Mộng Khê diệt cỏ tận gốc hoàn toàn sao?” Không biết vì sao, biết Lạc Mộng Khê rời khỏi Nam Cung Quyết lao vào vòng tay củaLãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Phong liền tức giận:
Là tình cảmLạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết không bền vững, hay làLãnh Tuyệt Tình đã làm gì đối với Lạc Mộng Khê……
“Hiện tại Lạc Mộng Khê là Cung chủ Phu nhân tương lai của Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình biết đứa nhỏ trong bụng nàng không phải của mình, lại cho phép nàng sinh hạ, có thể thấy được hắn là thật sự thích Lạc Mộng Khê.”
“Nếu chúng ta công khai việc này, Lạc Mộng Khê sẽ bị gánh chịu cực hình, nhưng là, Lãnh Tuyệt Tình nhất định sẽ hận chúng ta, không cho mượn Thánh thạch là việc nhỏ, chỉ sợ đến lúc đó, ngươi, ta đều phải chôn cùng Lạc Mộng Khê.” Mất mạng, làm sao có thểđoạt lại Thanh Tiêu trong tay Nam Cung Quyết.
“Bổn vương hiểu được!” Là ta rất nóng vội, không lo lắng được toàn diện, có chút thời điểm, ngươiphảigiả vờ hồ đồ, thanh tỉnh ngược lại không tốt.
Chính là, Giản trưởng lão thuyết phục Lãnh Tuyệt Tình cùng với khác trưởng lão cho mượn thánh thạch, nhất định cần một thời gian, Bổn vương chờ ở Tuyệt Tình cung, vì tránh cho Lạc Mộng Khê thấy mặt, chỉ có thể ở trong này, đóng cửa không ra.
Một đêm ngủ thật tốt, tỉnh lại đã là bình minh, không khí bên trong tươi mát, Lạc Mộng Khê ởtrong chăn gấm duỗi lưng, chậm rãi ngồi dậy:“Tiểu Vũ, đem nước rửa mặt đến.”
Tối hôm qua mơ thấy Nam Cung Quyết, hơn nữa, Nam Cung Quyết còn cho nàng một nụ hôn ngọt ngào, tuy là mộng, Lạc Mộng Khê cũng rất vui vẻ.
Tuyệt Tình cung chỉ có mùa xuân, không có hạ, thu, đông ba mùa, mặt trờingoài cửa sổđã lên rất cao, chứng tỏ thời gian không còn sớm, theo kinh nghiệm của Lạc Mộng Khê, Tiểu Vũ khẳng định làđã sớm bưng nước rửa mặt chờ ngoài cửa.
Xốc chănlên xuống giường, Lạc Mộng Khê chầm chập đi tới trước bàn trang điểm, đang muốn cầm lược gỗ chải đầu, lại nhìn thấy đôi môi kiều diễm của mình trong kính, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngưng tụ bão tố dày đặc: Lãnh Tuyệt Tình, nhất định là hắn làm.
Tuy rằng tối hôm qua Lạc Mộng Khê mơthấy hôn môi với Nam Cung Quyết, nhưng đây chính là mộng, không có khả năng biến thành sự thật.
Khi Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết ởcùng một chỗ, Nam Cung Quyết không có việc gì, thích cắn môi của nàng, cho nên, ngày hôm sau ngủ dậy, môi của nàng vẫn tê tê, không có cảm giác, không cần nhìn gương cũng biết là sưng không nhẹ.
Lúc này, Lạc Mộng Khê không cảm giác môi mình có gì khác thường, chỉ khisoi gương mới nhìn thấy môi quá mức kiều diễm, nếu Lạc Mộng Khê không có hôn người khác, thì môi nàng tuyệt đối không khác thường như vậy, có thể thấy được: Môi nàng bị người khác hôn, thời gian hẳn là không lâu.
Nơi này là phòng ngủcủa Lãnh Tuyệt Tình, toàn bộ Tuyệt Tình cung mọi người đều biết, Lạc Mộng Khê ở nơi này, cho nên, trừ bỏ Lãnh Tuyệt Tình ra, không có người nào dám xông vào, đầu sỏ phạm tội đã rõ ràng.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…… Đêm qua Thiếu chủ có trở về hay không?” Lãnh Tuyệt Tình trở về vào lúc nào, ta làm saolạikhông nhận thấy, chẳng lẽ là do có thai, tính cảnh giác chậm hơn.
“Bẩm Thánh nữ, tối hôm qua giờ tý Tiểu Vũlui xuống, vẫn chưa nhìn thấyThiếu chủ trở về.” Tiểu Vũ bưng nước rửa mặt bước nhanh đi vào.
Ngụ ý là: trước giờ tý Lãnh Tuyệt Tình không trở về, sau giờ tý, cũng không biếtđược.
“hiện tại Lãnh Tuyệt Tình đang ởchỗ nào?” Tiểu Vũ chỉ có mười bốn tuổi, còn chưađến tuổi xuất giá, bình thường cũng chỉđi dạo chung quanh đây, không hầu hạqua nữ tửđã thành thân, môi Lạc Mộng Khê kiều diễm, nàng nhìn không biết.
“Thiếu chủ vẫn ở thư phòng xử lý sự tình……”
“Khởi bẩm Thánh nữ, nha hoàn bên người Mai đại tiểu thưMai LệNhi, phụng lệnhMai Đại tiểu thưđưa nhân sâm ngàn năm choThánh nữ!” Thị vệ bên ngoài bẩm báo, trong lòng Lạc Mộng Khê sáng tỏ: Tặng nhân sâm là giả, mượn cơ hội muốn của nàng đồng ý mới là thật, rốt cuộc ta có nên hợp tác cùng Mai VũĐìnhhay không?
Nếu không hợp tác, ta ở trong này không quen không biết, lại không quen đường lốiTuyệt Tình cung, không người nào có thể giúp ta, sau khi cục cưng ra đời, ta liền phải gảcho Lãnh Tuyệt Tình, này không phải kết quả ta muốn.
Cùng Mai VũĐình hợp tác sớm rờiđi nơi này, là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa, lấy thế lựccủa Mai VũĐình cùng với độđể ý đến Lãnh Tuyệt Tình của nàng ta, nàng ta sẽan bài sự tình thỏa thỏa đáng, sẽkhông để Lãnh Tuyệt Tình tìm được ta.
Chỉ là, Mai VũĐình tâm cơ sâu nặng, giúp ta một chuyện, không biết là còn có mục đích gì khác, nếu ta lựa chọn hợp tác cùng nàng, nàng ta có thể hay không lại có âm mưu khác.
“Thánh nữ, thánh nữ……” Thị vệ bẩm báo xong, không thấyđược Lạc Mộng Khê trả lời, liền trầm giọng nhắc nhở.
“Lễ vật nhận lấy, nói cho Mai LệNhi, Mộng Khê thật vuilàm tỷ muội tốtvới tiểu thưMai VũĐình của nàng!” Trước cứđáp ý vớiMai VũĐình, xem nàng sẽbày trò gì, binh đến tướng chặn, nướcđến đất ngăn, ta tuy có thai, nhưng năng lực ứng biến, tất không thuaMai VũĐình.
Nếu Mai VũĐình hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đưa ta rời khỏi Tuyệt Tình cung, đó là tốt nhất, nếu nàng lật lọng, muốn nhân cơ hội thiết kế ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với nàng……
“Mộng Khê……” trên một chiếc giường đơn giản trong quân doanh, khóe miệng Nam Cung Quyết đầy tươi cười, gọi tên Lạc Mộng Khê, mở to mắt ra.
Đập vào mắt, không phải là Lạc Mộng Khê dung nhan khuynh thế, mà là khuôn mặt tuấn tú tràn đầy bất đắc dĩcủa Bắc Đường Diệp:“Bắc Đường Diệp, làm sao lại là ngươi?” Rõ ràng ta thấy được Mộng Khê đến đây, còn cùng Bổn vương……hôn thật sâu.
“Không phải Bổn vương thì là ai?” Bắc Đường Diệp nổi giận đùng đùng:“Ngươi nghỉ ngơi đã đủ, tinh lực dư thừa, bổn vương tối hôm qua vì chăm sóc ngươi, cảđêm không ngủ, sau tỉnh lại, ngay cả câu an ủi khích lệ ngươicũng chưa nói, lại hỏi một câu, làm sao lại là ngươi.”
Nhìn doanh trướng quen thuộc, binh khí quen thuộc, Nam Cung Quyết đột nhiên nhớđến mình đang ở quân doanh, Lạc Mộng Khê cùng con của bọn họ, sớm không còn, trong lòng mất mát không hiểu: Tối hôm qua chỉ là mộng mà thôi, cảnh trong mơthậtđẹp, thật chân thực, nhưng cũng thật hưảo.
Phát giác Nam Cung Quyết thương tâm với mất mát, Bắc Đường Diệp vội vàng nói sang chuyện khác:“Nam Cung Quyết, chúng ta rất nhanh sẽđánh tiến Tây Lương kinh thành, thế nhưng Hạ Hầu Thần không có chút động tĩnh, nàyđó, có phải sẽcó trá hay không?”
Mỗi khi Nam Cung Quyết nhớ Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp sẽđưa hắn lực chú ý của hắn chuyển qua chiến sự, làm cho hắn tạm thời quên đau xót, khôi phục lại con người tràn đầy tự tin nhưtrước kia, bày mưu nghĩ kế Nam Cung Quyết.
“Quốc thổ Tây Lương quốc đã ngày càng ít, quân đồng minh với hắn không chết cũng bỏ trốn, hắn cũng không làm ra cái gì!” Đáy mắt Nam Cung Quyết thâm thúy lóe lên lạnh băng và sắc bén:
“Quân lính rất nhanh sẽđánh vào kinh thành Tây Lương, phân phó các tướng sĩ, cẩn thận làm việc, để tránh Hạ Hầu Thần chó cùng rứt giậu.” Hạ Hầu Thần, quốc gia bị hủy người người vong mạng, sống không bằng chết, chính là ngươi phải trả giá cho việc hại chết Mộng Khê.
Tuyệt Tình cung, Lạc Mộng Khê cầm trong tay tờ giấy Mai VũĐình sai người âm thầm đưa tới, nhìn chữ viết trên tờ giấy, ‘Đêm nay canh ba, gặp trướcrừng trúc’, Lạc Mộng Khê mỉm cười, vẫy tay, tờ giấy đã hóa thành tro tàn.
Đêm nay ta có thể rời đi Tuyệt Tình cung, nghe qua thật sự là khó có thể tin, bị nhốt ởđây đã lâu lắm, nghĩđến có thểđi ra ngoài gặp Quyết, thật là có chút sốt ruột.
quần áo xinh đẹp, trang sức quý trọng, son bột nước xa hoa đều là Lãnh Tuyệt Tình mua cho nàng, Lạc Mộng Khê không muốn mang theo.
Huống chi, nàng còn nợ Lãnh Tuyệt Tình một cái mạng, chờgặp Nam Cung Quyết, lại thương lượng làm sao báo đáp nhân tìnhcủa Lãnh Tuyệt Tình.
Về việc Lãnh Tuyệt Tình hôn Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê đi tìm Lãnh Tuyệt Tình đối chất, lại bịbáo lại là Lãnh Tuyệt Tình bận rộn xử lý sựvụ trong cung, không thể gặp nàng.
Ban đêm khi đi vào giấc ngủ, Lạc Mộng Khê cẩn thận đề cao cảnh giác, rốt cuộc cũng chưa phát sinh sự tình giống vậy, nửa đêm tỉnh lại, cả phòng vẫn là một mình nàng:
Một lần này, lần sau không được vào đây làm chuyện này nữa, nếu Lãnh Tuyệt Tình biết chính mình sai lầm rồi, sẽ không tái phạm sai lầm giống vậy, ta cũng đại nhân đại lượng, không so đo với ngươi.
Huống chi, ta lập tức sẽrời đi, cho dù ngươi muốn phạm sai lầm, cũng không tìm thấy cơ hội.
Giờ tý, nguyên bản nằm ở trên giường ngủ say, Lạc Mộng Khê đột nhiên mở mắt, cảviện im ắng, bằng nhanh nhất tốc độ xoay người xuống giường, thay một bộ y phục dạ hành, mở cửa phòng, đi ra ngoài.
“Lạc cô nương, tiểu thư nhà ta đang chờở phía trước, mời ngươi đi theo ta!” Chờở ngoài cửa, là nha hoàn Mai LệNhi của Mai VũĐình.
Hạ nhân ở chủ tử trước mặt tự xưng nô tỳ, màMai LệNhi ở trước mặt Lạc Mộng Khê tự xưng ‘Ta’, cao ngạo, chút không lấy xem Lạc Mộng Khê là chủ tử.
Lạc Mộng Khê gặp Mai LệNhi ba lần, mỗi lần nhìn thấy Lạc Mộng Khê, nàng mặc dù kinh diễm với mỹ mạo của Lạc Mộng Khê, nhưng càng nhiều hơn là trào phúng, khinh thường nhìn bụng bầu của Lạc Mộng Khê, gọi Lạc Mộng Khê là Lạc cô nương, mà không giống tiểu Vũ, gọi Lạc Mộng Khê làThánh nữ:
Nữ tửđa hoài dã loại, sao xứng làm vợThiếu chủ, mọi người trên đời này, trừ bỏ tiểu thư nhà ta, không có người nào có thể xứng đôi với Thiếu chủ.
“Xin MaiLệNhi cô nương dẫn đường.” Lạc Mộng Khê mặc hắc y, mái tóc đen được búi lên đơn giản, không có vật phẩm trang sức gì, chỉ dùng một cái khăn cột lại, vòng tai, vòng ngọc, đều không mang, hai tay trống trơn.
“Lạc cô nương không lấy chút gì ra cung sao?” Ăn cơm, ở trọđều phải dùng tiền, nguyên bản Mai LệNhi nghĩ Lạc Mộng Khê khẳng định vác theomột đống lớn vàng bạc châu báu cùng với các vật phẩm quý trọng.
“Việc này hẳn là tiểu thư nhà ngươiđã an bài tốt lắm, không cần ta quan tâm!” Đồ vật trong phòng, đều là của Lãnh Tuyệt Tình, ta đã nợ hắn một mạng, trước khi đi, không thể lại đem theo những thứ kia.
Mai LệNhi đối với Tuyệt Tình cung thập phần quen thuộc, mang theo Lạc Mộng Khê, cẩn thận tránh nécác trạm gác ngầm trong Tuyệt Tình cung, đi vào một chỗ bên cạnh rừng cây, Lạc Mộng Khê nhìn chăm chú:rừng cây này, chính là cấm địa mà hai gã thị vệ kia nói.
Mai Lệ Nhi cùng Lạc Mộng Khê đứng bên cạnh rừng cây, thổi ra một đạo thanh âm quái dị, bóng dáng yểu điệu Mai Vũ Đình như sương khói từ trong sương mù trong rừng cây đi ra:
“Tất cả đã an bài thỏa đáng, thị vệ bị điều đi, nhưng là, một khắc sau sẽ trở về, Lạc Mộng Khê, ngươi phải nắm chặtthời gian, ta đã an bài xe ngựa ở ngoài cung tiếp ứng.”
“Đa tạ Mai Đại tiểu thư tương trợ, Mộng Khê vô cùng cảm kích……”
“Trước đừng nói nhiều như vậy, Lệ Nhi, mang Lạc cô nương ra ngoài!” Mai Vũ Đình bình tĩnh, định liệu trước mọi chuyện bộ dáng giống như nữ cường nhân hiện đại, đem toàn bộ sự tình đều an bài thỏa thỏa đáng, gọn gàng.
“Lạc cô nương, mời theo đi Lệ Nhi!” Ở trước mặt Mai Vũ Đình, mai lệ nhi đối Lạc Mộng Khê tôn trọng một chút, không có tự xưng ‘Ta’.
“Cáo từ!”
“Sau này còn gặp lại!”
chào hỏi Mai Vũ Đình xong, Lạc Mộng Khê bước nhanh theo Mai Lệ Nhi hướng chỗ sâu trong rừng cây màđi, nhìn bóng dáng Lạc Mộng Khê càng lúc càng xa, mắt Mai Vũ Đình thoáng hiệnhàn quang: Lạc Mộng Khê, là sau này sẽ không hẹn, sẽ không gặp lại.
Có thể là Mai Vũ Đình động tay động chân ở trong rừng cây, sương mù trong rừng dày đặc đã tiêu tán đirất nhiều, đi trong đó, có thể nhìn thấy đượccảnh vật trong mười thước.
Thời gian hữu hạn, không thể trì hoãn, Mai Lệ Nhi không để ý Lạc Mộng Khê có mang, lập tức bước nhanh đi trước, Lạc Mộng Khê cố gắng theo sát, cuối cùng cũng không bị nàng bỏ rơi.
Một lát sau, Lạc Mộng Khê và Mai Lệ Nhi đi vào một chỗ trước đài cao, Mai Lệ Nhi chỉ lên trên đài cao.
“Kia chính là cơ quan chính của cung, chỉ cần đẩy nó qua bên trái, cửa ra sẽ sẽ tự động mở ra, cố gắng nhanh một chút, bọn thị vệ sắp trở lại.”
“Đa tạ.” Tuy rằng Lạc Mộng Khê không thể nào thích Mai Lệ Nhi, nhưng dù sao nàng cũng đưa Lạc Mộng Khê đến cửa ra, vài lời khách sáo, Lạc Mộng Khê vẫn lànói.
Mai Lệ Nhi thản nhiên ừ một tiếng xem như đáp lại, trong thanh âm tràn ngập khinh thường, nhìn Lạc Mộng Khê ngốc ngếch tiêu sái lên đài, chậm rãi đến gần kia cửa cung, đáy mắt Mai Lệ Nhi lóe châm biếm và âm lãnh nồng đậm: Lạc Mộng Khê, đây là ngươi tự tìm……
Tại bậc thang xoay mình lại, Lạc Mộng Khê có thai bảy tháng, đi phải cẩn thận, nếu khôngsẽ ngã xuống, đến lúc đó, tính mạng nàng và cục cưng đều khó giữ được.
Thời gian cấp bách, Lạc Mộng Khê không dám trì hoãn, cẩn thận lại cố gắng rất nhanh đi lên, chính là mất hết chín trâu hai hổ sức lực mới đi tới đỉnh đài.
Một khắc chung thời gian rất nhanh sẽ qua đi, Lạc Mộng Khê đã không còn nhiều thời gian, sau đi lên đài cao, không kịp nghỉ ngơi, Lạc Mộng Khê liền bước nhanh đi tới trước cự cung, hai tay đặttrên cự cung, đang muốn đẩy qua bên trái, mở ra cửa ra.
Lúc này, Mai Lệ Nhi đứng ở dưới đài đột nhiên hô to:“Người đâu, có gian tế, gian tế trộm bảo vật……”
“Mai lệ nhi, ngươi làm gì?” cự cung này không phải chốt mở ra cửa ra sao?
“Người đâu, mau tới!” Sau khi Mai Lệ Nhi hướng ra bìa rừng hô lớn, quay đầu nhìn về phía Lạc Mộng Khê, đáy mắt đầy gian kế được thực hiện cùng âm lãnh tà ác:
“Lạc Mộng Khê, ngươi thật đúng không phải là ngu ngốc bình thường, chuyện tới bây giờ ta không ngại nói thật cho ngươi biết, cự cung này không phải chốt mở cửa ra, mà là mở ra bảo tàng của Tuyệt Tình cung……”
“Ngươi vàMai Vũ Đình liên hợp lại hãm hại ta.” Đáy mắt trong trẻo lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên lửa giận.
Mai Lệ Nhi cười nhạo một tiếng:“Đây là ngươi tự tìm, đừng trách người khác, ai bảo ngươi mang theo dã chủng tiến vào Tuyệt Tình cung cùng tiểu thư nhà ta giành vịCung chủ Phu nhân……” hai chữ dã chủngMai Lệ Nhi tăng thêm giọng điệu, nhìn bụng bầu của Lạc Mộng Khê, ánh mắt càng thêm âm lãnh.
“Lạc Mộng Khê, chỗ ngươi đang ở, cự cung ngươi đang cầm, tội danh trộm bảo nhảy vào Hoàng Hà rửa cũng không sạch, sự tình nháo đến chỗ Thiếu chủ, cho dù muốn bảo hộ ngươi Thiếu chủ cũng là có tâm nhưng vô lực.” Bởi vì dưới cơ quan này không chỉ có bảo tàng, còn có……
“Người đâu, có người trộm bảo vật……” Trong rừng cây truyền đến dày đặc tiếng động rất nhỏ, Mai Lệ Nhi biết là bọn thị vệ tới nơi này rồi, khóe miệng cười dương dương đắc ý: Lạc Mộng Khê, thời khắc bi kịch nhất của ngươi đã đến……
Đột nhiên, Mai Lệ Nhi cảm thấy cảnh sắc trước mắt biến đổi, nguyên bản đang đứng trên mặt đất, nháy mắt đến trên đài cao kia trước cự cung……
“Xoát!” Mai Lệ Nhi còn chưa kịp phản ứng, hàn quang lóe lóe, trường kiếm đã đặt trên cổ nàng, khuôn mặt thị vệ lạnh như băng, giờ phút này lại đầy lạnh lẽo đứng trước mặt nàng:“Thật to gan, dám đến Tuyệt Tình cung trộm bảo.”
“Không phải…… không phải ta trộm bảo…… Là…… Là……” Mai Lệ Nhi nhìn khắp mọi nơi, bốn phía trừ bỏ nàng thì là bọn thị vệ vừa mới đuổi tới, Lạc Mộng Khê đứng trước cự cung thế biến mất không thấy.
“Ngươi đã bị bắt còn dám ngụy biện” thị vệ lấy ra từ bên cạnh Mai Lệ Nhi một túi, mở ra xem, bên trong tất cả đều là vật phẩm vô giá, bảo vật này đó chính là lấy ra từ bảo khố dưới cự cung.
“bảo vật không phải ta trộm, thật sự không liên quan ta……” trộm bảo vật là tội lớn, sẽ bị mất đầu.
Mai Lệ Nhi mặc dù ỷ vào mình là nha hoàn của Mai Vũ Đình, ở Tuyệt Tình cung kiêu ngạo, nhưng là chuyện xúc phạm cung quy nàng chưa từng làm, cũng không dám làm.
“Giải nàng về, chờ xử lý!” Không thừa nhận cũng không sao, thị vệ chúng ta chỉ phụ trách bắt người, không phụ trách định tội, đem ngươi và bảo vật giao cho người xử lý việc này, sẽ không là chuyện của chúng ta.
“Không liên quan đến ta…… Thật sự không liên quan ta…… Là Lạc Mộng Khê, bảo vật là Lạc Mộng Khê trộm……”
Đối với Mai Lệ Nhi kêu khóc bọn thị vệ không chút động dung, thị vệ giải Mai Lệ Nhi bước nhanh hướng đến ngoài bìa rừng: Bất kể nàng kêu khóc gì, bọn thị vệ chỉ ở nơi này bắt đượcmột mình Mai Lệ Nhi, không thấy được bóng dáng Lạc Mộng Khê.
Sau khi thị vệ và mai lệ nhi đi xa, một đạo bóng đen ẩn nấp trong góc đi ra, lạnh lùng quét mắtbọn người sắp biến mất một cái: Nha đầu chết tiệt kia, bây giờ mới biết sợ, đã chậm……
Đúng vậy, chuyệnnày là Mai Vũ Đình đạo diễn, Mai Lệ Nhi phối hợp thiết kế Lạc Mộng Khê, đài cao cự cung trong rừng cây là cửa vào bảo tàng, không phải cửa ra Tuyệt Tình cung.
Chuyện này ở Tuyệt Tình cung không phải bí mật, bởi vì rừng cây là cấm địa, nếu cấm người khác đi vào, thì sẽ nói cho người ta nguyên nhân.
Lạc Mộng Khê đến Tuyệt Tình cung đã hơn ba tháng, nhưng Mai Vũ Đình điều tra nàng, chỉ biết Lạc Mộng Khê đối với Tuyệt Tình cung không có hứng thú, biết rất ít, thậm chí cung quy cùng lịch sử Tuyệt Tình cung cũng không biết rõ.
Vì vậy, Mai Vũ Đình mới lợi dụng nhược điểm này của Lạc Mộng Khê, lừa nàng đi đến trên đài cao đẩy cự cung, sau đó, dẫn thị vệ tiến vào bắt nàng, từ đó, vô luận đứa bé trong bụng Lạc Mộng Khê là của ai, vị Thánh nữ của nàng tất nhiên khó giữ được……
Từ đầu tới cuối, Mai Vũ Đình chưa bao giờ nghĩ muốn thả Lạc Mộng Khê rời khỏi Tuyệt Tình cung, bởi vì Mai Vũ Đình nhìn ra, Lãnh Tuyệt Tình đối với Lạc Mộng Khê là thật tâm, cho dù Lạc Mộng Khê rời khỏi Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình cũng có thể đem nàng trở lại.
Lạc Mộng Khê, đừng có trách ta, muốn trách thì trách chính ngươi, ai bảo ngươi đoạt Lãnh Tuyệt Tình ta thích nhất, suýt nữa chiếm vị trí Cung chủ Phu nhân ta muốn nhất.
Trong rừng cây truyền đến một trận xôn xao, tiếng hét phẫn nộ của thị vệ theo gió bay vào trong tai, Mai Vũ Đình biết kế hoạch của nàng thành công, Mai Lệ Nhi là nha hoàn bên người của nàng, thông minh lại có khả năng, cùng nàng phối hợp rất ăn ý, đem việc thiết kế Lạc Mộng Khê giao cho nàng, chắc chắn làm hoàn mỹ không sứt mẻ.
Thị vệ bắt lấy Lạc Mộng Khê, khẳng định sẽ trị nàng trọng tội, đến lúc đó, Thánh nữ chắc chắn phải thay đổi người. Nghĩ đến đó, trong lòng Mai Vũ Đình dâng lên nồng đậm vui sướng: Ta chờ đợi tất cả, rốt cục đã thực hiện được.
Đi nhìnThiếu chủ ca ca, âm thầm làm hắn tỉnh trước, miễn cho khiLạc Mộng Khê bị giải đến trước mặt hắn, hắn giật mình, còn có ta theo giám sát, Thiếu chủ ca ca cho dù nghỉ buông tha cho Lạc Mộng Khê cũng không tìm thấy lý do!
Đắc ý nghĩ, Mai Vũ Đình bất tri bất giác bước nhanh bước chân.
Từ khi Lạc Mộng Khê đến Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình liền hàng đêm ngủ ở thư phòng, Mai Vũ Đình muốn tìm hắn, đương nhiên phải đi thư phòng.Bóng đêm đã thật đen, trong thư phòng còn sáng đèn, bóng dáng thon dài của Lãnh Tuyệt Tình bị chiếulên trên cửa sổ, tao nhã, mê người.
“Khởi bẩm thiếu chủ, Mai đại tiểu thư cầu kiến.” Thị vệ đứng ở ngoài cửa cung kính bẩm báo.
“Mời nàng vào đi.” Lãnh Tuyệt Tình không có hỏi nguyên nhân, trực tiếp mời nàng vào thư phòng, thực làm cho Mai Vũ Đình lắp bắp kinh hãi.
khi Lãnh Tuyệt Tình ở thư phòng xử lý sự tình, ghét nhất bị người quấy rầy, một ngày hai năm trước, Mai Vũ Đình có việc gấp tìm Lãnh Tuyệt Tình, trước khi đi vào thư phòng, cũng là cách cửa phòng nói, lại nhận được đáp án Lãnh Tuyệt Tình đóng cửa từ chối tiếp khách.
Giật mình thì giật mình, Lãnh Tuyệt Tình cho phép nàng vào phòng, Mai Vũ Đình cầu còn không được, mừng rỡ như điên đẩy cửa bước vào:“Thiếu chủ, ngươi có biết vừa rồi Tuyệt Tình cung phát sinh chuyện gì……”
Mai Vũ Đình đanghào hứng nóithì nhìn thấyđám người Lí trưởng lão, Mai trưởng lão, Phong trưởng lão ngồi trên ghế thì im bặt: Nguyên lai thư phòng không chỉ một mình Thiếu chủ, các trưởng lão đã ở……
“Điểm tâm đã làm tốt, Thiếu chủ cùng các vị trưởng lão nhân lúc nóng mà ăn.” Một bóng dáng quen thuộc từ nội thất đi ra, đi theo phía sau Tiểu Vũ tay bưng khay, cũng không biết trong khay là ra đồ ăngì, từng trận hương thơm bay vào trong mũi, làm người ta cảm thấy thèm ăn.
“Lạc Mộng Khê, ngươi làm sao có thể ở đây?” trong mắt Mai Vũ Đình đầykhiếp sợ không từ nào có thể hình dung: lúc này, không phải là nàng đang bị bọn thị vệ bắt giảiđến thư phòng sao? Vì sao hội như thế nhàn nhã bình tĩnh lúc này phân điểm tâm……
“Ách, nơi này cũng không phải cấm địaTuyệt Tình cung, vì sao ta không thể ở đây?” Lạc Mộng Khê nêu ra nghi vấn, lúc mọi người không chú ý, đáy mắt nhìn về phía Mai Vũ Đình trong trẻo nhưng lạnh lùng, ẩn ẩn hiện một tia khiêu khích, lập tức bừng tỉnh đại ngộ:
“Mai đại tiểu thư là lo lắng Mộng Khê có mang, đi đứng không tiện đi, không có việc gì, mới bảy tháng, đi đường dài không được, hoạt động nhỏ cũng không ngại.”
Tiểu Vũ đem điểm tâm trong khay đặttrước mặt các trưởng lão, hương thơmtự nhiên bay vào trong mũi, làm người ta thèm chảy nước dãi.
“Hôm nay nhờ phúc củaThiếu chủ, mới có thể thưởng thứcđược điểm tâm thánh nữ tự tay làm, thật sự là tam sinh hữu hạnh.” Phong trưởng lão nhỏ nhất, nói chuyện cũng thẳng thắn nhất.
“Phong trưởng lão khách khí, nếu thích ăn điểm tâm Mộng Khê làm, thường xuyên đến thư phòng củaThiếu chủ là có thể ăn.” Ngụ ý là, ta chỉ làm điểm tâm cho Lãnh Tuyệt Tình, muốn ăn chút điểm tâm ngon thì lại đây tìm Lãnh Tuyệt Tình.
“Thiếu chủ phúc khí thật tốt.” Phong trưởng lão tán thưởng, cầm lấy một khối điểm tâm đặt vào trong miệng, nhất thời, vị ngọt tràn ngập trong miệng:“Thật sự là mỹ vị.”
“Không sai, không sai, hương vị thực tốt……”
“Thơm thơmmềm mềm thật ngon miệng, so với đám đầu bếp làm ăn ngon hơn……”
“Đúng vậy, đúng vậy, độ mềm vừa phải, lão già chúng ta ăn thật thích hợp……”
Các trưởng lão liên tục khích lệ, Lạc Mộng Khê cười nhẹ, bưngmột đĩa điểm tâm đến cho Lãnh Tuyệt Tình:“Này là tặng cho ngươi.”
“Vì sao điểm tâm của Thiếu chủ so với chúng ta nhiều hơn?” Phong trưởng lão biết rõ còn cố hỏi.
“Bởi vì thiếu chủ là vị hôn phu của Thánh nữ, thê tử đau lòng phu quân thực bình thường!” Ngươi là trưởng lão không phải Thiếu chủ, có ăn sẽ không tốt rồi, oán thán cái gì.
Lí trưởng lão không cho là đúng, vừa ăn điểm tâm vừa nghĩ: Đáng thương chúng ta, cô đơn một đời, thật sự là hâm mộ Thiếu chủ.
Lãnh Tuyệt Tình cầm lấy một khối điểm tâm đặt vào trong miệng, hương vị ngọt ngào của điểm tâm nháy mắt tràn ngập khoang miệng:“ mùi vị thực rất ngon.” đầu bếp Tuyệt Tình cung tay nghề không sai, chính là ăn thời gian dài ai cũng đã thấy chán.
Không thể tưởng được tay nghề Mộng Khê tốt như vậy, trước kia, nàng cũng từng làm điểm tâm mỹ vị như vậy choNam Cung Quyết có phải hay không.
Tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng thị vệ bẩm báo truyền đến:“Khởi bẩm Thiếu chủ, bắt được một têntrộm bảo!”
“Người nào to gannhư vậy, dám trộm bảo của Tuyệt Tình cung, giải vào.” Phong trưởng lão vì ăn điểm tâm quá ít, mà buồn bực, không nghĩ tớicó người đên cho hắn phát tiết, tà ác như hắn, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, bọn thị vệ áp giải Mai Lệ Nhi mặt đầy kinh hoảng đi vào:“Khởi bẩm Thiếu chủ, Trưởng lão, chính là người này trộm bảo, bị bọn ty chức bắt được.”
Ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Mộng Khê đứng bên người Lãnh Tuyệt Tình, đáy mắt Mai Lệ Nhi đầy phẫn nộ và tức giận, đột nhiên lao lên:“Lạc Mộng Khê, ngươi hãm hại ta, ta liều mạng với ngươi……”
Sắc mặt Lãnh Tuyệt Tình lạnh băng, xuất chưởng đem Mai Lệ Nhi đang bổ nhào đếntrước mặt Lạc Mộng Khê đẩy ra, một chưởng này Lãnh Tuyệt Tình chỉ dùng ba phần công lực, Mai Lệ Nhi vẫn bị đánh bay ra mấy thước, rơi xuống mạnh:“Rốt cuộc chuyện gì?”
Mai Lệ Nhi luôn mồm nói Lạc Mộng Khê hãm hại nàng, nếu Lãnh Tuyệt Tình đem đánh chết nàng, liền khiến người ta nghi ngờ hắn bao che, cho nên, chưởng này hắn chỉ dùng ba phần công lực, để cho Mai Lệ Nhi còn có khí lực mà nói, lại không có sức đả thương người.
“Là Lạc Mộng Khê…… Hãm hại ta…… Thiếu chủ, ngươi nên làm chủ cho Lệ Nhi……” Mai Lệ Nhi bị đánh bay xuống, toàn thân đau đớn, không giống như người vừa rồi kiêu ngạo, nhưng là, nàng vẫn một mực chắc chắn Lạc Mộng Khê thiết kế nàng.
“Là Lạc Mộng Khê bắt épLệ Nhi đi theo trộm bảo, vì không đểgian kế của nàng thực hiện được, Lệ Nhi thừa dịp Lạc Mộng Khê buông lỏng cảnh giác, tiếng hô to lên, cũng không nghĩ đượcđộng tác Lạc Mộng Khê nhanh chóng, trước khi các thị vệ đại ca đến, Lạc Mộng Khê đã chạy trốn, vì thế, các thị vệ đại ca liền đem Lệ Nhi trở thànhđạo tặc trộm bảo……”
“Các vị đại ca, không biết là các ngươi bắt đượcMai Lệ Nhi lúc nào?” Nói ta hãm hại, thì cũng phải có bằng chứng mới được, bây giờ, ta lấy chứng cớ cho các ngươi nhìn xem, rốt cuộc ta có hãm hại nàng hay không.
“Bẩm Thánh nữ, là nửa nén nhang trước, ở sâu trong rừng cây trên đài cao bắt được.” Lạc Mộng Khê là Thánh nữ Tuyệt Tình cung, bọn thị vệ đối với nàng vẫn thực khách khí.
“Sau khi trời tối Thánh nữ luôn luôn ở phòng bếp làm điểm tâm, một nén nhangtrước đưa điểm tâm đến thư phòng, thánh nữ có mang, không làm được nhiều, toàn bộ quá trình đám người Tiểu Vũ vẫn đi theo, nửa nén nhang trước làm sao có thể đi tới chỗ sâu trong rừng cây trên đài cao hãm hại Mai Lệ Nhi.”
Mai Lệ Nhi ỷ vào chính mình là nha hoàn của Mai Vũ Đình, không đem các hạ nhân đặt trong mắt, Tiểu Vũ đã sớm không vừa mắt nàng, nay có cơ hội có thể dạy dỗnàng, Tiểu Vũ sao lại buông tha.
Lạc Mộng Khê thân là Thánh nữ, nha hoàn bên người cũng không phải nha hoàn đơn thuần, mà là Lục Đại gia tộc tinh tế tuyển chọnngười giỏi giang.
Đối vớichuyện Mai Lệ Nhi chỉ trích Lạc Mộng Khê, cùng việc Tiểu Vũ vì Lạc Mộng Khê cãi lại, các trưởng lão nhìn về phía nha hoàn chính gia tộc mình phải hầu hạ Lạc Mộng Khê, bọn nha hoàn đều gật đầu, đồng ý vớiTiểu Vũ.
“Ngươi là nha hoàn của Lạc Mộng Khê, đương nhiên nói tốt cho nàng.” Mai Lệ Nhi tức giận bất bình.
“Chúng nô tỳ có thể làm chứng, Tiểu Vũ nói đều là sự thật.” Mở miệng, là nha hoàn Mai thị phái đến bên người Lạc Mộng Khê, tên là Mai Hương:“Ở phòng bếp, Thánh nữ đểbọnnô tỳ làm trợ thủ, nêm nếm gia vị, Thánh nữ một khắc cũng không có rời đitầm mắt chúng nô tỳ.” Nàng không có thời gian thiết kế Mai Lệ Nhi.
“Trước đó thì sao? Mai Lệ Nhi cùng Thánh nữ có tiếp xúc không?” Phong trưởng lão không chút để ý hỏi: Hắn thật sự là nghĩ không ra, Lạc Mộng Khê vì sao phải thiết kế một gã nha hoàn, trừ phi người này nha hoàn cùng nàng có cừu oán hận, hoặc là đắc tội quá nàng.
“Thánh nữ vàMai Lệ Nhi chỉ gặpmặt ba lần, mỗi lần đều là Mai Lệ Nhi đemlễ vật của tiểu thưMai Vũ Đình tặng Thánh nữ……”
“Kia Thánh nữ có cùng Mai Lệ Nhi phát sinh chuyện gìhay không?” Phong trưởng lão ánh mắt chăm chú quét một lần trên người Lạc Mộng Khê vớiMai Lệ Nhi: Lòng dạ nữ nhân như châm đáy biển, thâm sâu, lại nhỏ nhặt, nếu trong lúc đóMai Lệ Nhi đắc tội Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê thiết kế nàng cũng là bình thường.
Bất quá, trộm bảo là tội lớn, nếu chỉ vì vậy mà Lạc Mộng Khê thiết kế mai lệ nhi, lòng dạ cũng quá nhỏ nhen đi.
Lấy hành động gần đây của Lạc Mộng Khê, nàng là người lòng dạ rộng, bên ngoài hiền hoà, nếu không cũng không có khả năng lọt mắt xanh của Thiếu chủ, nhưng Mai Lệ Nhi kia, ỷ vào mình là nha hoàn của Mai Vũ Đình, không đem người địa vị thấp hơn mình vào trong mắt, việc trộm bảo lần này, sợ là còn có chuyện mờ ám khác.
“Mai Lệ Nhi nhìn thấy Thánh nữ, thái độ tốt lắm, Thánh nữ đối nàng cũng thực thân thiết, hai người cũng không phát sinh chuyện gì.” Tiểu Vũ vẻ mặt thật thà, nha hoàn khác cũng gật đầu liên tục, phụ họa Tiểu Vũ: Không biết vì sao Mai Lệ Nhi phải hãm hại Thánh nữ, Thánh nữ cũng không đắc tội nàng a.
“Mai Lệ Nhi, có phải có người sai sử ngươi làm vậy hay không?” Bình thường, lúc này, Lạc Mộng Khê một mình một người ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi, đám người Tiểu Vũ cũng đều tự trở về phòng ngủ, không người nào có thể chứng minh Lạc Mộng Khê không có đi ra ngoài hãm hại mai lệ nhi.
Hôm nay đột nhiên phát sinh chuyện, Lạc Mộng Khê lại tâm huyết dâng trào, chạy tới phòng bếp làm điểm tâm, trình tự phức tạp, làm xong, thời gian đã khuya, điểm tâm có ba loại, Lạc Mộng Khê có mang, chính mình làm là không thể, chúng nha hoàn liền cùng nhau làm.
Lại trùng hợp, các trưởng lão đều tụtậpở thư phòng Lãnh Tuyệt Tình thảo luận sự tình, đều có thể làm chứng cho Lạc Mộng Khê, nàng không có thời gian thiết kế hãm hại Mai Lệ Nhi.
Huống chi, Lạc Mộng Khê đã có mang bảy tháng, thời gian này làm chút gì đều mệt mỏi, không có khả năng có tốc độ nhanh như vậy, trước khi bọn thị vệ đuổi tới đài cao mà lẩn trốn về.
“Lạc Mộng Khê, điểm tâm ấy ngươi sớm không làm, trễ không làm, vì sao cố tình làm vào hôm nay?” Mai Lệ Nhi chết cũng không chịu nhận tội:“Ngươi rõ ràng đã tính toán tốt lắm, thiết kế ta, lại đểnhững người này làm chứng cho ngươi.”
“Mai Lệ Nhi, Thánh nữ muốn làm điểm tâm, đã là từ ba ngày trước.” nha hoàn Giản thị bộ tộc mở miệng giải thích:
“Ba ngày trướcThánh nữ đến phòng bếp, muốn làm điểm tâm choThiếu chủ, mà khi đó phòng bếp chỉ có mấy nguyên liệu nấu ăn dùng rồi, việc này liền gác lại, đến buổi chiều hôm nay, phòng bếp thông báo nguyên liệu nấu ăn đã đầy đủ, Thánh nữ mới đi làm điểm tâm……”
“Nếu Mai Lệ Nhi không phục, thì truyền quản sự phòng bếp tới hỏi.”
Vân Trưởng lão nháy mắt với thị vệ, thị vệ lĩnh mệnh đi tìm chứng cớ, xem ai đang nói dối.
Trong lòng Mai Vũ Đình cả kinh: Ba ngày trước, chuyện làm sao có thể khéo như vậy, ta để cho Mai Lệ Nhi đưa tin cho Lạc Mộng Khê, cũng là ba ngày trước.
Sẽ không là, Lạc Mộng Khê chưa bao giờ muốn xuất cung, cho tới bây giờ, đều ở đùa giỡn ta, vừa rồi Lạc Mộng Khê ở bên cạnh rừng cây kia, là người khác giả mạo.
Chẳng lẽ Lạc Mộng Khê phát hiệnkế sách của ta, thiết kế nàng không thành, còn bị nàng phản lại ta một quân, nếu thật là như thế, Mai Lệ Nhi chẳng phải là dữ nhiều lành ít……
“Buổi chiều nguyên liệu nấu ăn đã bổ sung đầy đủ, vì sao buổi tối Lạc Mộng Khê mới làm điểm tâm?” Mai Lệ Nhi tìm kiếm khe hở.
“Mai Lệ Nhi cô nương, Tuyệt Tình cung người nhiều muốn dùng bữa tối như vậy, Thánh nữ có thai, hành động không tiện, khi làm điểm tâm, phòng bếp cũng không thể có nhiều người, nếu buổi chiều Thánh nữ làm điểm tâm, nhóm đầu bếp không thể làm cơm, chẳng phải là người khác sẽbị đói.”
Ngươi cho là mỗi người đều giống ngươi ích kỷ giống ngươi, buổi tối Thánh nữ làm điểm tâm, phòng bếp không có người, hành động cũng tiện hơn chút, cũng không trì hoãn người khác dùng bữa:
Thánh nữ làm điểm tâm hương vị thực không sai, nha hoàn các nàng so với các trưởng lão còn có lộc ăn, sau khi làm xongđiểm tâm, Thánh nữ cho các nàng nếm thử mùi vị, vì thế, mọi người đều ăn no, chỉ chừa một ít đưa đến thư phòng, chomột mình Thiếu chủ ăn vậy là đủ rồi, lại không ngờ rằng các trưởng lão cũng ở đây.
“Khởi bẩm Thiếu chủ, trưởng lão.” thị vệ vừa rời đi đã quay lại:
“Ty chức đã hỏi quản sự phòng bếp, theo như lời Giản cô nương đều làsự thật, người phụ trách mua nguyên liệu nấu ăn cũng chứng thực, nguyên liệu nấu ăn là buổi chiều mới đưa về, còn có……” Thị vệ liếc mắt một cái nhìnMai Lệ Nhi ngã trên mặt đất, muốn nói lại thôi.
“Còn có cái gì?” Phong trưởng lão lạnh giọng hỏi: Bản trưởng lão ghét nhất là người lề mề.
“Hai nén nhang trước, có người nhìn thấy mai lệ nhi lặng lẽ bí mật vào viện của Thánh nữ……”
“Mai Lệ Nhi, ngươi còn có gì để nói?” Chuyện tới bây giờ, chân tướng sự tình cơ bảnlà rõ ràng.
“tất cả chuyện này, đều là Mai Lệ Nhi ngươi tự biên tự diễn, mục đích là muốn hãm hại Thánh nữ, trong khoảng thời gian gần đây, ngươi ba lần bốn lượt đi gặp Thánh nữ, là muốn tìm hiểu thói quen sinh hoạt của nàng, biết được khi đêm dài yên tĩnh, nàng đều là một mình ở trong phòng nghỉ ngơi, cho nên ngươi liền muốn lợi dụng điểm này.”
“Trước khi lẻn vào đài cao trong rừng cây, ngươi đi quachỗ ở của Thánh nữ, mục đích là muốn nhìn một chút xem Thánh nữ có phải một mình nghỉ ngơi trong phòng như bình thường hay không.”
“phòng ngủ tối đen một mảnh, ngươi cho là Thánh nữ đã ngủ, tất cả đều như thường, liền bắt đầu thực thi kế hoạch tà ác, cũng không ngờThánh nữ vẫn chưa nghỉ ngơi, mà là đi phòng bếp làm điểm tâm.”
“Không phải, không phải như vậy……” Mai Lệ Nhi gấp gáp biện bạch, lại không tìm thấy lý do thích hợp vì biện minh cho mình.
Lạc Mộng Khê không ở trong phòng cùng với nhân chứng đầy đủ không kẽ hở, nàng không tìm thấy chút sơ hở nào, mà nàng, ở đài cao bị bọn thị vệ bắt, cũng không có thể nói ra sự thật vì biện minh cho mình: Ý đồ thiết kế Thánh nữ, là tội lớn, làm không tốt, ngay cả Mai Vũ Đình cũng sẽ bị liên lụy vào.
“Tiểu thư, người cứu nô tỳ, người biết là Lệ Nhi bị oan uổng, tiểu thư……” Mai Lệ Nhi đi đến bên chân Mai Vũ Đình, cầm lấy vạt áo của nàng, khóc thê thảm.
Gương mặt Mai Vũ Đình bình tĩnh, thần sắc trong đáy mắt vẫn bình thường, nhưng là trong lòng cũng hoảng loạn: Mai Lệ Nhi là bị oan uổng, trong lòng nàng biết rõ, nhưng lúc này, nàng không thể vì Mai Lệ Nhi mà đắc tội Thiếu chủ, bởi vì mai lệ nhi trúng bẫy của Lạc Mộng Khê, muốn cứu nàng, nhất định phải nói ra sự thật.
Nếu nói ra sự thật, không chỉ Mai Lệ Nhi, Mai Vũ Đình nàng cũng bị trọng phạt, Hàn Bích điệnchỗ trừng phạt, nàng không muốn lại chịu thêm một lần, huống chi, lần này là thiết kế Thánh nữ là tội lớn, nghiêm trọng, sẽ bị trảm đầu……
Ta còn trẻ tuổi, còn chưa đánh đổ Lạc Mộng Khê, còn chưa trở thành Thánh nữ, còn chưagả cho Thiếu chủ làm vợ, ta làm sao có thể chết.
Lệ Nhi, thực xin lỗi, lần này ủy khuất ngươi, Mai Vũ Đình nhẫn tâm, giơ tayđẩyMai Lệ Nhi qua một bên, Mai Lệ Nhi bất ngờ không kịp phòng, bị mưa Mai Vũ Đình đẩyngã xuống đất, hơi kinh ngạc: Tiểu thư làm sao vậy?
“Mai Lệ Nhi, ngươi mơ ước bảo vật trong cung, lén trộm bảo, tội không thể tha, càng đáng nói là ngươi lại vu oan choThánh nữ, thật sự là tội ác tày trời, ta không giúp được ngươi, hôm nay Thiếu chủ định ngươi trọng tội, ta sẽ không cầu tình cho ngươi.”
Mai Vũ Đình một hơi nói, MaiLệ Nhi nghe có chút không rõ:“Tiểu thư, lúc trước người nói có thể bảo hộ nô tỳan toàn, rõ ràng người đáp ứng quá nô tỳ, sự tình thành công, liền cho nô tỳ thoát khỏi nô tịch……”
“Câm mồm, ngươi điêu nô này, thiết kế Thánh nữ còn chưa đủ, thế nhưng còn hãm hại muốnBổn tiểu thư, đều là Vũ Đình không dạy dỗ, khiến Mai Lệ Nhi vô pháp Vô Thiên, to gan làm bậy, hôm nay, Vũ Đình tự mình động thủ, giết chết điêu nô này, để tránh nàng lại làm hại người khác!”
Dứt lời, Mai Vũ Đình đột nhiên ra tay, chưởng lực cường thế đánh thật mạnh tới trên trán Mai Lệ Nhi, nhìn gần Mai Vũ Đình trong gang tấc, cảm thụ được đau đớn từ trán truyền đến, Mai Lệ Nhi mắt mở thật to, đáy mắt lóe lên nồng đậm khiếp sợ và khó tin: Tiểu thư thế nhưng lại ra tay với ta, điều này sao có thể, sự tình, làm sao có thể trở nên như vậy……
‘Bùm!” thi thể Mai Lệ Nhi không kịp tức giận đã ngã xuống thật mạnh, ánh mắt mở thật to, đáy mắt mang theo nồng đậm khiếp sợ cùng không cam lòng, nàng chết không nhắm mắt.
Các trưởng lão liếc mắt lẫn nhau một cái, đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ:“ thi thể đem Mai Lệ Nhi đưa đi, ấn theo cung quy xử trí.”
Tuyệt Tình cung đối với phản đồ bằng phương pháp thực tàn nhẫn, nếu Mai Vũ Đình không có giết chết Mai Lệ Nhi, Mai Lệ Nhi sẽ bị đốt sống.
Mặc dù bây giờ nàng đã chết, nhưng cung quy cũng sẽ không buông tha nàng, thi thể sẽ bị vứt tại nơi hoang vu phơi nắng thành xác khô, cả đời cũng không thể nhập vào quan tài, hồn phách sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không thể luân hồi.
“Đêm đã khuya, các vị trưởng lão trở về nghỉ ngơi đi, việc hôm nay, ngày khác lại bàn.” Lãnh Tuyệt Tình lạnh giọng hạ lệnh trục khách.
Phát sinh sự tình này, tâm tình Lãnh Tuyệt Tình không tốt, các trưởng lão không dám nói thêm gì, sự tình đã được giải quyết, bọn họ cũng không tiếp tục ngồi ở đây, liền thức thời cáo từ rời đi, Mai trưởng lão đi ra một khoảng cách, thấyMai Vũ Đình còn đứng ngơ ngác ở tại chỗ chưa động đậy, nhẹ nhàng thở dài:“Vũ Đình, đêm đã khuya, trở về đi.”
Đứa nhỏ này thật sự là làm hắn mất hết hy vọng, tâm tư cũng quá lớn, Thánh nữ đều đã trở lại, còn tranh đoạt cái gì, Mai Lệ Nhi chết, trong lòng các trưởng lão hiểu rõ, lại đều không nhiều lời: Mai Vũ Đình sai bảo Mai Lệ Nhi thiết kế Lạc Mộng Khê, lại bị Lạc Mộng Khê phản lạimột quân.
Thánh nữ sở dĩ được tuyển làmThánh nữ, chính là vì nàng hơn so với người khác thông minh, vĩ đại hơn so với những người khác, lần này ám đấu, Lạc Mộng Khê thắng Mai Vũ Đình, các trưởng lão càng thêm tin tưởng, Thánh Thạch tiên đoán, sẽ không sai.
Ta Giản trưởng lão mặc dù tham tiền, nhưng cho đến nay đều là người khác quang minh chính đại đưa tới, không phải trộm đến, được thưởng, Mai Lệ Nhi lá gan thật không nhỏ, dám đánh chủ ý lênbảo vật của Tuyệt Tình cung, thật sự không muốn sống.
Chẳng lẽ nàng không biết kia rừng cây kia là cấm địa, trừ bỏ bảo vật dưới cơ quan, còn có bí mật của Tuyệt Tình cung, không thể để nhiều người biết, chọn nơi đó hãm hại người là không còn gì tốt hơn, bị được chính là tội chết.
“Thế nào, ta nói đúng rồi đi, Mai Vũ Đình nghĩ muốn thiết kế ta.” Cả thư phòng chỉ còn hai người Lạc Mộng Khê và Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê không hề che dấu nói:“Hữu hộ pháp đã trở lạivào đây đi.”
“Bổn tọa đã sớm trở lại.” Hữu hộ pháp toàn thân hắc y, còn mang cái thai giả xuất hiện trong thư phòng, đột nhiên nhìn thấy, trong phòng có đến hai Lạc Mộng Khê:
Hữu hộ pháp đem mặt nạ da người trên mặt xé ra, hé ra gương mặt nữ nhân trung niên:“Thiếu chủ, Thánh nữ nói đúng, Mai Vũ Đình lợi dụng nhược điểm nàng không quen địa hình Tuyệt Tình cung, cùng với cung quy Tuyệt Tình cung, giả vờ giúp nàng ra cung, kì thực, là muốn hãm hại nàng.”
May làThánh nữ thông minh, nếu không, chắc chắn đã bị Mai Vũ Đình làm hại một xác hai mạng, chết không toàn thây.
Hữu hộ pháp theo nàng đitheo Mai Lệ Nhi ra khỏi phòng ngủ, đến đài cao trong rừng cây, từ đầu chí cuối đều bẩm báo cho Lãnh Tuyệt Tình, đến phút cuối cùng hữu hộ pháp mới xuất hiệncùng bụng bầu giả của mình.
“Mai Lệ Nhi kia, tự cho là thông minh, lại quên gừng càng già càng cay, nàng chỉ là con nhóc mới ra đời, làm sao là đối thủ củaBổn tọa……”
Xem ra Tuyệt Tình cung cần chỉnh đốn một lần nữa! mẫu thân Lạc Mộng Khê tuy là người của Mai thị bộ tộc, nhưng Lạc Mộng Khê chưa bao giờ ở Mai tộc ngốc qua ngày nào, cho nên, Mộng Khê làThánh nữ, Mai tộc có nhiều người không phục.
Mai Lệ Nhi chỉ là một gã nha hoàn, võ công cũng không cao, không có khả năng không một tiếng động xông vào rừng cây mà không bị phát hiện, nàng xuất hiện ở đài cao, nhất định là có người an bài trước, các trưởng lão cũng nghĩ đến điểm này, hơn nữa còn đoán được người hợp tác với nàng ta, tất cả đều làm bộ hồ đồ, không lộ ra.
“Mộng Khê, đêm đã khuya, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.” Mộng Khê tuy là Thánh nữ, khôngở Tuyệt Tình cung lớn lên, muốn phục chúng, còn cần một đoạn thời gian, chỉ cần cung nhân hiểu biết nàng, nhất định sẽ thích.
Mai thị bộ tộc, thật sự cần chỉnh đốn thật tốt, nhất là Mai Vũ Đình, sự tình giống hôm nay, ta không hy vọng lại phát sinh lần thứ hai.
Giản trưởng lão chỗ ở
“Sư huynh, thế nào, các trưởng lão có cho sư đệ đáp ứng mượn thánh thạch hay không?”
Sau khi biết Lạc Mộng Khê ở đây, Phùng Thiên Cương nóimình với Lạc Mộng Khê có chút hiểu lầm, đểGiản trưởng lão không cần tìm Lãnh Tuyệt Tình, chỉ lén hỏi ý kiến Lục Đại trưởng lão.
Lạc Mộng Khê cùng Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong như là kẻ thù, nếu Lạc Mộng Khê biết hai người bọn họ ở đây muốn mượn thánh thạch, bọn họ hai người khả năng sống sót đi ra ngoài cũng không lớn.
Tuyệt Tình cung giống như thế ngoại đào nguyên, hoàn toàn ngăn cách, thư của Hạ Hầu Thần không vào được Tuyệt Tình cung, Phùng Thiên Cương không biết rõ tình hình chiến sự của Tây Lương thế nào, thầm nghĩ nhanh lấy được thánh thạch, trở về đối phó Nam Cung Quyết.
“Nếu các ngươi khôngcó hiểu lầm với Thánh nữ thì tốt rồi, muốn thuyết phục thiếu chủ chỉ cần trực tiếp lên tiếng, các ngươi liền lấy được thánh thạch, nhưng là bây giờ……” Giản trưởng lão bất đắc dĩ thở dài: Sự tình có chút phiền phức, cũng có chút phức tạp.
“Vài ngày gần đây, vi huynh sẽ thử một chút, muốn gạt thiếu chủ lấy thánh thạch cũng không khó, Lục Đại trưởng lão, Mai thị là chủ, chỉ cần Mai trưởng lão đồng ý cho mượn thánh thạch, các trưởng lão khác sẽ không có ý kiến gì……”
“Mai trưởng lão yêu thích cái gì, hoặc thiên vị ai?” Tìm được nhược điểm của hắn, đúng bệnh hốt thuốc, không sợ sự tình không thành công.
“Mai trưởng lão của Mai thị bộ tộc, không có đặc biệt yêu thích cái gì, nhưng là, hắn rất thương yêu đích trưởng nữ, Mai Vũ Đình, chỉ cầnMai Vũ Đình lên tiếng, Mai trưởng lão nhất định sẽ không cự tuyệt mà cho mượn thánh thạch……”
Nói tới đây, Giản trưởng lão chuyển ánh mắt lên Nam Cung Phong đứng ở một bên: Cảnh vương gia cùng Mai Vũ Đình tuổi cũng xấp xỉ, người trẻ tuổi dễ có tiếng nói chung, chuyện Mai Vũ Đình, liền giao cho Cảnh vương gia.
Đêm xác thực rất dài, Lạc Mộng Khê vác bụng bầu đứng nguyên một ngày, đã sớm mệt mỏi, từ biệt Lãnh Tuyệt Tình cùng hữu hộ pháp, cùng đám người Tiểu Vũ đi xuống, chậm rãi hướng phòng ngủ, trong đầu hồi tưởng lại sơ hở trong lời nói của Mai Vũ Đình.
Mai Vũ Đình lơ đãng nhắc tới qua, mỗi một triều đại, thánh thạch sở tuyển thánh nữ đã chết, mới có thể lại tuyển một người khác, cũng là nói, Lạc Mộng Khê phải đã chết, thánh thạch mới có thể lại tuyển Thánh nữ……
Tuy rằng Mai Vũ Đình giải thích mọi cách, chỉ cần Lạc Mộng Khê đi rồi, Thánh thạch liền trọng tuyển Thánh nữ, nhưng Lạc Mộng Khê cũng không phải là kẻ ngốc, thời gian nàng đến Tuyệt Tình cung mặc dù không lâu, người quen biết cũng không nhiều, nhưng nàng lại thích đọc sách.
lịch sử Tuyệt Tình cung, cấm kỵ, quy củ, nàng đều sớm biết nhất thanh nhị sở, hơn nữa bên người lại có Tiểu Vũ này cung nhân Tuyệt Tìnhcungchính tông, Mai Vũ Đình nghĩ lừa nàng, thật là người ngu nói mơ.
Lạc Mộng Khê là người có cừu tất báo, nàng cùng Mai Vũ Đình không oán không thù, Mai Vũ Đình lại muốnhại chết nàng, Lạc Mộng Khê tự nhiên sẽ không mặc kệ.
Đem sự tình nói cho Lãnh Tuyệt Tình, cũng làm cho hữu hộ pháp hỗ trợ, đánh trả lại Mai Vũ Đình một quân, làm cho nàng tự tay giết đắc lực nhất, tín nhiệm nhất tỳ nữ, chính là cho nàng cái giáo huấn nho nhỏ, xem về sau Mai Vũ Đình còn dám đánh chủ ý lên Lạc Mộng Khê nàng hay không.
Đương nhiên, cho dù Mai Vũ Đình không có giếtMai Lệ Nhi diệt khẩu, Mai Vũ Đình cũng sẽ không bị định tội chết, bởi vì nàng là đích trưởng nữ Mai thị, thân phận kia còn đó, cho dù nhân phẩm không được tốt lắm, cũng được mọi người kính trọng, thảm nhất cũng chỉ bị biếm làm nha hoàn, từ đượcngười hầu hạ, biến thành hầu hạ người khác.
“Mai đại tiểu thư.” Đang nghĩ ngợi, đám người Tiểu Vũ đột nhiên dừng bước, thi lễ với Mai Vũ Đình cách đó không xa, kéo Lạc Mộng Khê hồi thần:
Mai Lệ Nhi đã chết, cũng đem tất cả hành vi phạm tội vào quan tài, Mai Vũ Đình chưa chịu một chút liên lụy, nàng vẫn là Mai thị đại tiểu thư, được hạ nhân tôn trọng.
Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn về phía Mai Vũ Đình, đáy mắt trong trẻo lạnh lùng lóe ra nồng đậm trào phúng cùng khiêu khích, Mai Vũ Đình hai tròng mắt đầy lửa giận cũng là nhìn phía nàng không chớp mắt.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, không khí chung quanh bị đông lại trong nháy mắt, sát ý rất nhanh tràn ra, đám người Tiểu Vũ đều bị khí thế sắc bén của Lạc Mộng Khê làm kinh ngạc trợn mắt há mồm.
“Vũ Đình, làm sao ngươi còn ở đây, đêm đã khuya, trở về nghỉ ngơi đi.” Mai trưởng lão bống xuất hiện ở phía trước, khuyên giải Mai Vũ Đình.
Mai Vũ Đình là thiên chi kiêu nữ, cao ngạo tự tin, khí thế sắc bén, mọi người không nghĩ tới, Lạc Mộng Khê sinh ở ngoài cung, thế nhưng cũng có sắc bén khí thế như vậy.
“Thánh nữ, Vũ Đình cáo lui.” Mai Vũ Đình thu hồi ánh mắt, đem toàn bộ tâm tư che dấu, cực không tình nguyện cúi người với Lạc Mộng Khê, xoay người, bước nhanh đếnMai trưởng lão:“Đêm đã khuya, gia gia sao còn chưa ngủ……”
“Ngươi tiểu nha đầu này tâm tình không tốt, gia gia ngủ thế nào……” Mai Vũ Đình cùng Mai trưởng lão vừa tán gẫu vừa đi, càng lúc càng xa.
Lạc Mộng Khê trong lòng hừ lạnh: Mai trưởng lão rõ ràng đã sớm chờ ở phía trước, vừa rồi sở dĩ gọiMai Vũ Đình trở về, đơn giản là vì ta cùng Mai Vũ Đình khí thế sắc bén như nhau, bên người lại có đám người Tiểu Vũ, trong thời gian ngắn, không phân thắng bại.
Nếu đổi lạilà người có khí thế yếu hơn, Lão già họ Mai kianhất định sẽ một mình quay đầu chạy lấy người, để cho Mai Vũ Đình đem người khi dễ.
Mai trưởng lão quả nhiên hướng về người trong nhà, bắt nạt kẻ yếu, lúc gần đinhìn ánh mắt tức giận của Mai Vũ Đình là có thể đoán được: Sự tình còn chưa xong, kế hoạch của Mai Vũ Đình không thành, còn có thể lập kế khác, không lật đổ ta, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Không quan hệ, ngươi có Trương Lương kế, ta có qua trường thê *, có âm mưu quỷ kế gì, đả kích ngấm ngầm hay công khai cứ việc phóng ngựa lại đây, ta Lạc Mộng Khê binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cuối cùng khi thất bại thảm hại, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
* ngươi có Trương Lương kế, ta có qua trường thê: Trương Lương phụ tas Lưu Bang, hầu hết kế sách của Trương Lương đều thành công thần kỳ, cho nên có thể nói câu này ví von là ngươi có kế sách Trương Lương vững như tường ta cũng có thang bắc qua tường.
“Gia gia, vì sao vừa rồi không để ta giáo huấn Lạc Mộng Khê?” Tuy rằng đám người Tiểu Vũ ở đó, nhưng bọn chúng tuyệt đối không dám động thủ với ta.
“Vũ Đình, chuyện Lệ Nhi, ngươi đã đuối lý, các trưởng lão tuy nói không truy vấn việc này, nhưng đều là trong lòng hiểu rõ, Lạc Mộng Khê vẫn là Thánh nữ, nếu nàng xảy ra chuyện, Tuyệt Tình cung cũng hủy diệt theo, ngươi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.”
“Muốn lấy mạng Lạc Mộng Khê, cũng không phải không thể, trước tiên phải xác định thân phận Thánh nữ của ngươi mới được.” Vẫn là gừng càng già càng cay, Mai trưởng lão đem tất cả sự tình đều an bày thỏa đáng.
Tuyệt Tình cung cung quy, Thánh nữ cùng Thiếu chủ đồng mệnh, môt bên tổn hại thì cùng tổn hại, một bên vinh thì cùng vinh, trừ phi là thánh nữ đầu tiêntử vong ngoài ý muốn, vì bảo đảm Tuyệt Tình cung có người nối dõi, công lực của Thiếu chủ giảm đi phân nửa, tật bệnh quấn thân, Thánh thạch sẽ tuyển ra Thánh nữ thứ hai, sau khi sinh hạ Cung chủ đời kế tiếp, Thiếu chủ cùng Thánh nữ sẽ đồng quy vô tận.
Mai Vũ Đình thiết kế Lạc Mộng Khê, cũng tăng nhanh thời gian tử vong của bản thân, nguyên bản kế hoạch của nàng là, trước khi đứa con của Lạc Mộng Khê đứa nhỏ xuất thế, trừ bỏ Lạc Mộng Khê.
Kể từ đó, Lãnh Tuyệt Tình sẽ bị trọng thương, cũng không ảnh hưởng đến mạng sống, đến lúc đó, Mai Vũ Đình nàng lấy thân phận Thánh nữ gả cho Lãnh Tuyệt Tình, hai người đều còn trẻ, trễ vài năm lại có đứa nhỏ, chờ sau khi đứa nhỏ xuất thế, bọn họ mang theo ký ức hạnh phúc vui vẻ, cùng chết, chết cũng không hối tiếc.
Phùng Thiên Cương sửa mệnh cho đám người Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình, Mai Vũ Đình cũng không biết được, Cung quy viết, thánh nữ có mang cốt nhục của ngoại nhân, Tuyệt Tình cung sẽ hủy diệt, Mai Vũ Đình cũng tin tưởng đứa nhỏ trong bụng Lạc Mộng Khê chính là của Lãnh Tuyệt Tình:
Ta thực ngốc, lúc Lạc Mộng Khê không phủ nhận đứa nhỏ là của người khác, ta nên đoán được sự tình không đúng, đều do ta, rất tự tin, nhất thời sơ ý, rơi vào bẫy của Lạc Mộng Khê.
Lạc Mộng Khê, xem như ngươi lợi hại, một ván này ngươi thắng, kế sách của ngươi cao minh, làm ta tự tay giết chết chính mình nha hoàn đắc lựcnhất:
Mỗi khi nghĩ đến Mai Lệ Nhi trước khi chếtkhông cam lòng, mắt trợn lên, Mai Vũ Đình luôn luôn không sợ trời không sợ đất, thế nhưng bỗng dưng dâng lên một trận sợ hãi: Lệ nhi, hại chết ngươi là Lạc Mộng Khê, ngươi yên tâm, một ngày nào đó, Mai Vũ Đình ta chắc chắn tự mình giết Lạc Mộng Khê báo thù cho ngươi.
“Đại tiểu thư, Cảnh vương gia cầu kiến.” Vừa mới trở lại Đình uyển, nha hoàn bước nhanh lên bẩm báo.
“Cảnh vương gia, Cảnh vương gia nào?” Tuy rằng Mai Vũ Đình cả ngày ở Tuyệt Tình cung, nhưng đối với chuyện bên ngoài, ít nhiều vẫn biết một ít.
Giống Thanh Tiêu, Kì Thiên, Tây Lương tam đại cường quốc, cùng với Nam Cung Quyết, Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần, Hạ Hầu Thần tuyệt thế tứ công tử loại này, nàng thực rõ ràng, các quốc gia hoàng đế là vị nào, nàng cũng biết.
Nhưng các quốc gia có hoàng tử nào, Vương gia, tên gọi là gì linh tinh, nàng cũng không biết.
“Là Thanh Tiêu Cảnh vương gia.” Nha hoàn bổ sung: Thanh Tiêu Cảnh vương gia lợi hại hay không tiểu nha hoàn cũng không biết, bất quá, là Giản trưởng lão lệnh nàng bẩm báo, hẳn là cũng không tệ lắm.
“Thanh Tiêu.” Mai Vũ Đình trầm tư suy nghĩ: hình như là Thiếu chủ từ Thanh Tiêu đem Lạc Mộng Khê về, Thanh Tiêu Cảnh vương gia tới đây, có thể cùng Lạc Mộng Khê có liên quan hay không.
“Mời hắn vào đi.” Mặc kệ Cảnh vương gia này cùng Lạc Mộng Khê có quan hệ hay không, trước tiên tìm hiểurồi tính, đang lo tìm không thấy lý do chèn ép Lạc Mộng Khê đây.
“Đại tiểu thư, Cảnh vương gia đến.” Mai Vũ Đình chỉnh đốn trang phục một lần nữa, nha hoàn dẫn Nam Cung Phong đi đến, Mai Vũ Đình khoát tay áo, tiểu nha hoàn hơi phúc thân, bước nhanh rời đi.
“Mai đại tiểu thư.” Nam Cung Phong vàMai Vũ Đình tuổi xấp xỉ, nàng là đích trưởng nữ Mai thị, hắn là Thanh Tiêu Vương gia, thân phận cũng là tương đương, ai cũng không cần hành lễ cho ai.
“Cảnh vương gia mời ngồi.” Mai Vũ Đình buông cây lược gỗ trong tay, chậm rãi đi tới ngoại thất, khuôn mặt xinh đẹp không mấy người trên đời có được, bất quá, Nam Cung Phong đã gặp qua dung nhan khuynh thế của Lạc Mộng Khê, đối với dung mạo của Mai Vũ Đình, không có phản ứng gì lớn.
Nam Cung Phong vàNam Cung Quyết là cùng cha khác mẹ, tướng mạo cũngcó ba phần giống Nam Cung Quyết, tướng mạo cũng không kém, nhưng cùng Lãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Quyết so sánh, vẫn là kém một chút: Không thể tưởng được nam tử ngoài cung cũng tuấn mỹ như vậy, mặc dù so ra vẫn kém thiếu chủ, nhưng cũng không quá kém.
“Không biết Cảnh vương gia tới chơi, là có chuyện gì sao?” Mai Vũ Đình vàNam Cung Phong cũng không có quen biết, hôm nay Nam Cung Phong mạo muội đến, khẳng định là có việc muốn nhờ.
“Bổn vương muốn mượn thánh thạch quý cung dùng một chút, mong Đại tiểu thư thành toàn.” Nếu không phải Giản trưởng lão phân phó, Nam Cung Phong mới không ăn nói khép nép đến cầu Mai Vũ Đình.
“Mượn thánh thạch, Cảnh vương gia có thể trực tiếp tìm Thiếu chủ, chỉ cần hắn lên tiếng, Cảnh vương gia liền đem thánh thạch mang đi.” Cần gì tìm ta phiền toái như vậy.
“Thật không dám dấu diếm, Bổn vương cùng Thiếu chủ, có chút hiểu lầm.” Nam Cung Phong cùng Lãnh Tuyệt Tình trong lúc đó không có xung đột gì trước mặt chủ yếu là kiêng kị Lạc Mộng Khê.
Thông qua nha hoàn bên người của Lạc Mộng Khê mà Giản thị bộ tộc phái theo, Lạc Mộng Khê cũng không biết Nam Cung Phong đến Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình đối với Lạc Mộng Khê che chở cẩn thận cũng truyền vào tai Nam Cung Phong.
Lãnh Tuyệt Tình làm chủ toàn bộ chuyện lớn của Tuyệt Tình cung, việc nhỏ, đều cho các trưởng lão xử lý, mượn thánh thạch là đại sự, nếu Nam Cung Phong trực tiếp mượn Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê sẽ biết việc này.
Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Phong như nước với lửa, sau khi biết mục đích hắn đến Tuyệt Tình cung, không cho hắn mượn Thánh thạch là việc nhỏ, không chỉnh chết hắn cùng Phùng Thiên Cương, Lạc Mộng Khê tuyệt không từ bỏ ý đồ.
Biện pháp tốt nhất, chính là lúc Lãnh Tuyệt Tình không biết rõ tình huống, làm Lục Đại trưởng lão hỗ trợ, lặng lẽ đem thánh thạch lấy đi, trong bốn mươi chín ngàyđem trở lại.
“Như vậy a……” Mai Vũ Đình chớp mắt: Thiếu chủ luôn luôn lãnh tâm lãnh tình, rất ít kết thù kết oán với người, nhìn Nam Cung Phong cũng không tà ác, hắn cùng với Thiếu chủ, làm sao lại có ân oán, chẳng lẽ là bởi vì Lạc Mộng Khê.
Mai Vũ Đình đối vớidung mạo chính mình phi thường tự tin, không nam tử nào nhìn thấy nàng màmắt không lộ ra thần sắc kinh diễm, trừ phi nam tử kia trước đó đã gặp qua nữ tử đẹp hơn so với nàng, cho tới nay, nữ tử duy nhất đẹp hơn nàng, cũng chỉ có một mìnhLạc Mộng Khê.
Khi Nam Cung Phong đang nhìn dung mạo Mai Vũ Đình nàng, khuôn mặt, ánh mắt bình tĩnh, xem ra hắn là gặp qua Lạc Mộng Khê.
“Cảnh vương gia, Vũ Đình mạo muội hỏi một câu, ngươi nhận thức Lạc Mộng Khê sao?”
Nam Cung Phong đầu tiên là sửng sốt, ngay lập tức phản ứng lại:“Ở Thanh Tiêu từng gặp qua vài lần, không biết Mai Đại tiểu thư vì sao lại hỏi cái này?” Giản trưởng lão từng nói qua, Mai Vũ Đình thông minh lanh lợi, ở nàng trước mặt, ít làm ra vẻ một chút.
“Cảnh vương gia cùng Lạc Mộng Khê, quan hệ không tốt?” Nếu không, hắn có thể đi cầu Lạc Mộng Khê, trực tiếp hướng Thiếu chủ mượnThánh thạch, mà không phải chạy tới nơi này cầu nàng.
“Bổn vương cùng Lạc Mộng Khê có chút hiểu lầm, cho nên……” Thường xuyên vung đao kiếm.
“Thánh thạch là trấn cung chi bảo của Tuyệt Tình cung, không thể cho người ngoài mượn, nếu không, Tuyệt Tình cung sẽ gặp chuyện không may……” Mai Vũ Đình cố tình làm ra vẻ khó xử, trong lòng lại tính toán.
“Mai đại tiểu thư, bổn vương cam đoan, trong vòng bốn mươi chín ngày sẽ đem thánh thạch trả về, sẽ không làm Tuyệt Tình cung gặp chuyện không may……” Nam Cung Phong thận trọng cam đoan, đáy mắt ẩn ẩn một tia lo lắng.
“Này……” Mai Vũ Đình do dự.
“Nếu Mai đại tiểu thư lo lắng, Bổn vương xin thề độc, nếu Nam Cung Phong ta trong vòngbảy bảy bốn mươi chín ngàykhông có đem thánh thạch trả lại Tuyệt Tình cung sẽ bị thiên lôi đánh chết, ngũ mã phanh thây, chết cũng không toàn thây……”
“Cảnh vương gia không cần phải như thế, Vũ Đình tin con người Cảnh vương gia.” Nam Cung Phong lời thề đều đã nói xong, Mai Vũ Đình mới ngăn lại: Dối trá, nữ nhân giả mù sa mưa.
“Vũ Đình có thể giúp Cảnh vương gia mượnThánh thạch, bất quá, Cảnh vương gia cũng phải đáp ứng một điều kiện của Vũ Đình.” Nam Cung Phong là người ngoài cung, không có nhiều giao tình với nàng, cho dù chết, cũng không quan hệ gì với nàng.
“Điều kiện gì?” Lần đầu tiên tiếp xúc với Mai Vũ Đình, Nam Cung Phong đã biết: Nàng là nữ nhân tâm cơ rất sâu, hơn nữa, tâm địa rất xấu.
Cùng loại này nữ nhân giao thiệp, nhất định phải thật cẩn thận, nếu không, hơi bất cẩn, nàng sẽ ở sau lưng cho ngươi một đao, cho ngươi đội một cái tội danh lớn, còn chết không toàn thây.
Từ nhỏ cha mẹ Lãnh Tuyệt Tình đều qua đời, chuyện lớn nhỏ Tuyệt Tình cung đều do Lục Đại trưởng lão xử lý, sau khi trưởng thành, vừa mới tiếp nhận Tuyệt Tình cung, lại đến Thanh Tiêu tìm Lạc Mộng Khê.
Lần này hồi cung, hắn mới thật sự bắt đầu xử lý các chuyện lớn nhỏ trong cung, chậm rãi thu hồi quyền lực trong tay các trưởng lão:
Vì bảo hộ Lạc Mộng Khê, hắn phải làm như vậy, nếu không, quyền lực của Mai thị bộ tộc quá lớn, không áp chế, Mai Vũ Đình sẽ càng ngày càng quá mực, Lạc Mộng Khê bị uy hiếp, cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Mai Vũ Đình bên kia yên lặng bất động, Lạc Mộng Khê không chút hoang mang, ngồi ghế nằm, phơi nắng, an tâm dưỡng thai: Địch bất động, ta bất động, nếu địch động, ta cũng bất động, lấy tịnh chế động, mới là thượng sách.
Lạc Mộng Khê ở Tuyệt Tình cung không có thế lực tốt, cũng người để tín nhiệm, mọi việc, nàng đành phải thương lượng cùng Lãnh Tuyệt Tình, chuyện Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương đi vào Tuyệt Tình cung, nàng nói cho Lãnh Tuyệt Tình, Lãnh Tuyệt Tình suy nghĩ một chút, sai người đi thăm dò, nói vậy rất nhanh sẽ có kết quả.
“Ô ô ô!” Thanh âm ô ô quen thuộc thanh truyền vào trong tai, bên chân truyền đến xúc cảm nhồn nhột của lông mao, ô ô Lạc Mộng Khê x cả kinh, đột nhiên cúi đầu nhìn lại, một mảnh lửa đỏ đập vào mắt, mắt đen lúng liếng đáng thương hề hề nhìn Lạc Mộng Khê, giống như đang nói: Chủ nhân, ngươi làm cho tiểu hồ ly tìmthật lâu.
“Tiểu hồ ly, làm sao ngươi lạiở đây?” Lạc Mộng Khê một tay bế tiểu hồ ly lên: Nơi này là Tuyệt Tình cung, người bình thường vào không được, cũng ra không được, ta cũng bị giam giữở chỗ này.
Chẳng lẽ tiểu hồ ly là linh mẫn hồ, đi lại không hình không bóng, cho nên người Tuyệt Tình cung chưa phát hiện ra nó.
“Ô ô ô!” Tiểu hồ ly vui vẻ kêu, giống như khoe khoang: tiểu hồ ly ta thông minh, tìm được chủ nhân.
Hiện tại chính là buổi chiều, Lạc Mộng Khê thích nằm lười phơi nắng, những người khác đều ở sau viện, không có người nào nhìn thấy tiểu hồ ly xuất hiện.
Lạc Mộng Khê nhìn khắp nơi không người, nhỏ giọng phân phó:“Tiểu hồ ly, ngươi đã có thể tìm được ta, cũng có thể tìm được Nam Cung Quyết, đi thông tri Nam Cung Quyết, làm cho hắn tới nơi này tìm ta.”
“Ô ô ô!” Lạc Mộng Khê phân phó xong, tiểu hồ ly giống như nghe hiểu, đối thận trọng gật đầu với Lạc Mộng Khê, từtrên người Lạc Mộng Khê nhảy xuống, nhìn Lạc Mộng Khê thật sâu rồi vung cái đuôi, bóng dáng lửa đỏ nháy mắt đi xađến mười thước……
Tiểu hồ ly, ngươi nhất định phải tìm được Nam Cung Quyết, làm hắn tới nơi này tìm mẫu tử bọn ta, một nhà đoàn tụ. Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng vỗ về cái bụng càng lúc càng lớn củamình: còn có hai tháng, tiểu bảo bảo sẽ ra đời.
“Thánh nữ, ngài có thiếp mời!” bóng dáng lửa đỏ của tiểu hồ ly vừa mới biến mất, Tiểu Vũ cầm thiếp mời đi vào tiểu viện.
“Ai đưa thiếp mời?” Ta ở Tuyệt Tình cung không thân chẳng quen người nào, ai sẽ đưa thiếp mời cho ta.
Tiểu Vũ mở thiếp mời ra, xem đại khái một lần:“BẩmThánh nữ, là Phong trưởng lão đưa tới.”
“Phong trưởng lão.” Không phải là trưởng lão trẻ tuổi nhất kia sao, chỉ có hai mươi tuổi.
“Thánh nữ, muốn đi dự tiệc hay không?” chỗ Phong trưởng lão cách nơi này cũng không xa, bất quá, Thánh nữ mang thai tám tháng, đi đứng không tiện……
“Mỗi ngày buồn ở trong này cũng không có chuyện gì, đi ra ngoài đi một chút cũng không sao, là đêm nay khai yến sao.” Phong trưởng lão tuổi trẻ, tính cách cũng ngay thẳng, vui vẻ, cùng các trưởng lão lớn tuổi bất đồng, chính là không biết hắn mời ta đến dự tiệc là có chuyện gì.
Đêm, Lạc Mộng Khê trang điểm nhẹ, mang theo Tiểu Vũ, cùng với nha hoàn Lục Đại thị tộc ra khỏi Tuyệt Tìnhcư, đi dự tiệc, nguyên bản Tiểu Vũ là muônđể cho Lạc Mộng Khê ngồi kiệu, mà Lạc Mộng Khê nói ngồi thời gian quá lâu, muốn đi lại, hoạt động gân cốt một chút, đoàn người liền đi bộ đếnPhong cư.
Dọc theo đường đi đều im ắng, không nhìn thấy những người khác, trong lòng Lạc Mộng Khê nghi hoặc:“Hiện tại thời gian không trễ, sao một đường đi cũng không thấy được người khác?”
“Đúng vậy, lúc này,không phải thời gian cung nhân nghỉ ngơi a.” Mặc dù Tiểu Vũ trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Lạc Mộng Khê hạ mí mắt, cẩn thận nghe động tĩnh bốn phía, gió lặng, cây lặng, chim chóc cũng im lặng: Tối nay, im lặngđến kỳ lạ.
Tiếng bước chân nhỏ vội vang lên, Lạc Mộng Khê nâng mí mắt lên: Quả nhiên không ngoài sở liệu, sự tình không đơn giản.
Rất nhiều thị vệ từ bốn phương tám hướng ào ra, vây quanh đám người Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê bình tĩnh, không chút hoảng hốt.
Sáu nha hoàn đem Lạc Mộng Khê bảo hộ ở bên trong, gương mặt như gặpkẻ địch lớn, thị vệ khuôn mặt lạnh băng, giống như sát thủ huấn luyện ra, Tiểu Vũ lạnh giọng hỏi:“Các ngươi là người thị tộc nào, cũng biết vị này là Thánh nữ?”
“Huynh đệ bọn ta đến, chính là muốn mời thánh nữ đi một chuyến!” Thị vệ giọng điệu lạnh băng, không có chút cảm tình, căn bản không nhìn đám người Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ còn muốn răn dạy vài câu, lại bị Lạc Mộng Khê ngăn lại:“Mời các vị đại ca dẫn đường.” Khi Lạc Mộng Khê ở Thanh Tiêu, từng gặp qua mấy người giả dạng giống như thị vệ trước mắt, biết đám thị vệ này không phải người Tuyệt Tình cung, mà là thị vệ Tây Lương quốc.
Mời nàng đi một chuyến, không phải trưởng lão Tuyệt Tình cung, mà là Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương.
Lạc Mộng Khê đáp ứng đi, đám người Tiểu Vũ đương nhiên sẽ không nói cái gì, trong sự giám sátnghiêm mật của bọn thị vệ, đi theo Lạc Mộng Khê.
Nói cũng khéo, hôm nay Lãnh Tuyệt Tình vừa xử lý xong tất cả sự tình, chuẩn bị cùng Lạc Mộng Khê dùng bữa tối, bồi dưỡng cảm tình, nhưng là khi hắn trở lại Tuyệt Tình cư, được báo lại là Lạc Mộng Khê được Phong trưởng lão mời đi dự tiệc.
Phong trưởng lão mời Mộng Khê dự tiệc, làm sao lại không thông tri Bản cung, trong lòng Lãnh Tuyệt Tình nghi hoặc, không trì hoãn, nhanh tiến đến Phong cư.
Đi đến nửa đường, lơ đãng nhấc chân:‘leng keng” tiếng vang thanh thúy, một trâm cài tóc lăn đến cách đó không xa, Lãnh Tuyệt Tình đột nhiên dừng bước chân: Đây là…… trâm gài tóc của Mộng Khê……
Lạc Mộng Khê thích búi tóc đơn giản, Lãnh Tuyệt Tình liền sai người tạo ra trâm gài tóc các màu xinh đẹp cho nàng, hồng, lam, vàng, lục, các loại màu sắc đều có, nhiều loại hoa văn, Tuyệt Tình cung tạo ra giống như chủy thủ Lạc vương phủ đúc, mặt trên có kí hiệu độc đáo.
Hơn nữa, Lạc Mộng Khê trâm cài tóc đều là Lãnh Tuyệt Tình tự mình chọn lựa cho nàng.
Mộng Khê đã xảy ra chuyện! Lãnh Tuyệt Tình nhặt lên trâm gài tóc, nhìn khắp mọi nơi một chút, hướng đến đi: Lạc Mộng Khê lưu lại trâm gài tóc, trên đó có mùi hương để đặc biệt, Lãnh Tuyệt Tình dựa theo mùi hương này tìm kiếm chỗ của Lạc Mộng Khê.
Lúc này, đám người Lạc Mộng Khê cùng thị vệ tiến đến không phải nơi nào khác, mà là Diêm điện, nói mà lần trước Mai Vũ Đình nghĩ muốn đẩy Lạc Mộng Khê vào chỗ chết.
Ở cửa Diêm điện, đám người Tiểu Vũ bị áp giải tới nơi khác, chỉ đểmột mình Lạc Mộng Khê vào điện.
chờ ở trong Diêm điện, không phải Lục Đại trưởng lão, mà là Mai Vũ Đình, Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, nhìn thấy Lạc Mộng Khê tiến vào, Mai Vũ Đình như trước đưa lưng về phía nàng, mặt hướng vào vách tường bất động.
Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong lạnh lùng chăm chú nhìn vào bụng bầucủa Lạc Mộng Khê, nếu có chút đăm chiêu.
cái thai của Lạc Mộng Khê đã gần tám tháng, nhưng nàng trừ bỏ bụng lớnra, dáng người vẫn không biến dạng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng xinh đẹp mê người so với trước kia, toàn thân tản ra mẫu tính, làm cho người ta vừa nhìn cũng khó quên.
Mai Vũ Đình và Nam Cung Phong trao đổi điều kiện là: Nam Cung Phong giúp Mai Vũ Đình bắt Lạc Mộng Khê, Mai Vũ Đình phụ trách khuyên bảo Lục Đại trưởng lão, mượn thánh thạch cho Nam Cung Phong.
“Không thể tưởng được Mai đại tiểu thư có quyền lực lớn như vậy, một mình một người cũng tiến vào Diêm điện, xử phạt Thánh nữ Tuyệt Tình cung.” khi nhìn thấy Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, Lạc Mộng Khê cơ bản đã hiểurõ chân tướng sự tình: Mượn đao giết người, Mai Vũ Đình, ngươi thật thông minh.
“Cảnh vương gia, Phùng quốc sư, đã lâu không gặp, nhìn khí sắc hai vị, gần đây đường làm quan thật rộng mở, mặt thật hồng hào.” Lợi dụng nữ nhân đạt mục đích của chính mình, hai người các ngươi làm, thật là làm người ta không dám khen tặng.
Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong không nói gì, Mai Vũ Đình hừ lạnh một tiếng, chầm chập xoay người:“Lạc Mộng Khê, chỉ bằng ngươi hoài đứa nhỏ của Nam Cung Quyết, còn vọng tưởng gả Thiếu chủ làm vợ,tội danh này liền đủ cho ngươi chết một trăm lần cũng không hết……”
“Lạc Mộng Khê ta chưa từng nghĩ muốngả cho Lãnh Tuyệt Tình làm vợ, lần này đến Tuyệt Tình cung, chính là muốn nói rõ ràng với hắn, để cho hắn trọng tuyển phu nhân……
“Lạc Mộng Khê, ngươi cho là hiện tại ngươi nói những lời này, ta sẽ lại tin tưởng sao?” Chối tội để bảo toàn mạng sống mà thôi, nếu không, khi ngươi vui vẻ sống tốt tại sao không nói vậy.
“Tin hay không tùy ngươi. Lạc Mộng Khê ta không phải là ở Tuyệt Tình cung lớn lên, đối nơi này không có lưu luyến!” Ta thích là Nam Cung Quyết, sẽ không mang theo con của hắn gả cho Lãnh Tuyệt Tình.
Mai Vũ Đìnhtừng mắc bẫy trước đó của Lạc Mộng Khê, bây giờ vô luận nàng nói gì, Mai Vũ Đình cũng không dám tin tưởng dễ dàng.
Bất quá, hiện tại mạng nhỏ của Lạc Mộng Khê nằm trong tay Mai Vũ Đình nàng, nàng cũng không nóng lòng giết Lạc Mộng Khê, khóe miệng giơ lên một tia đắc ý, Mai Vũ Đình ánh mắt nhìn về phương xa, giống như đang nhớ lại
“Ta Mai Vũ Đình là đích trưởng nữ Mai thị, từ nhỏ đến lớn, ta đều là ưu tú nhất, trưởng bối trong tộc cũng khen ta thông minh, xinh đẹp, tương lai khẳng định sẽ đượcThánh thạch tuyển làmThánh nữ, gả cho Thiếu chủ làm vợ.”
“Cho tới nay, ta đã ở lấy điều kiện của Thánh nữ, nghiêm khắc yêu cầu chính mình làm tốt chuẩn bị gả cho Thiếu chủ làm vợ, nhưng là……”
Mai Vũ Đình biến sắc, khuôn mặt xinh đẹp có chút dữ tợn:“Ngay ngàyThánh thạch tuyển thánh nữ, tài tình của ta, mỹ mạo của ta đều uổng phí, bởi vì, Thánh thạch tuyển Thánh nữ là ngươi Lạc Mộng Khê, không phải ta Mai Vũ Đình!”
“Khi ta nhìn đến trên Thánh thạch xuất hiện ba chữ Lạc Mộng Khê, từ đám mây trên cao, trong nháy mắt té xuống mặt đăt, té tan xương nát thịt, chết không toàn thây, loại tư vị này, ngươi có hưởng qua không có?”
“Mai Vũ Đình, ta ở ngoài cung có thể thảm so với ngươi!” Lạc Mộng Khê lạnh lùng liếc mắt Nam Cung Phong đứng ở một bên không nói một lời:
“trước kia ta cũng không giống hiện tại dung mạo khuynh thế, mà là mang gương mặt của quỷ, người khác gặp mặt, sẽ dọa đến mỗi ngày ngủ cũng không yên.” Còn bị người khác hiểu lầm, cười nhạo, so sánh với xuống, ngươi may mắn hơn nhiều……
“Lạc Mộng Khê, không cần nói những chuyện đó với ta, đối với chuyện của ngươi, Mai Vũ Đình ta không có hứng thú!” Mai Vũ Đình chậm rãi tới gần Lạc Mộng Khê, khóe miệng cười lạnh lẽo:
“đứa nhỏ trong bụng ngươi là dã chủng, cho dù ta không ra tay, ngươi cũng không thoát khỏi cái chết……” Mang theo đứa nhỏ của Nam Cung Quyết, tiến đến Tuyệt Tình cung gả cho Thiếu chủ, Lạc Mộng Khê, của ngươi tính toán thực không sai.
“Ngươi muốn giết ta!” Nàng đã mang thai gần tám tháng, hành động rất không tiện, võ công Mai Vũ Đình hẳn là không sai, hơn nữa Nam Cung Phong vàPhùng Thiên Cương, nàng căn bản không phải đối thủ của bọn họ, sự tình đối với nàngngày càng bất lợi.
“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ để cho các trưởng lão đến xử phạt ngươi!” Lạc Mộng Khê, lúc này đây, cho dù Thiếu chủ che chở ngươi, ngươi cũng mơ tưởng sống mà rời đi Diêm điện.
“Ta đã sai người thông tri các trưởng lão đến, chờ các trưởng lão đến, ta sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi.”
Mai Vũ Đình khóe miệng cầm lạnh lẽo ý cười, chậm rãi bước tới gần Lạc Mộng Khê:“Lần trước ngươi hại ta tự tay giết chết Lệ Nhi, lúc này đây, ta lấy đứa nhỏ trong bụng ngươi đền mạng cho nàng.”
“Mai Vũ Đình, đứa bé là vô tội, ngươi làm vậy, không sợ trời trừng phạt sao.” Mai Vũ Đình từng bước ép sát, Lạc Mộng Khê chậm rãi lui về phía sau, nhìn giống như Lạc Mộng Khê bị ép trốn đi, kì thực, nàng có tính toán khác.
Mai Vũ Đình hừ lạnh một tiếng, giọng điệu khinh thường:“Trời phạt, Lạc Mộng Khê, người nên bị trừng phạt là ngươi, lòng tham không đáy, hoài đứa nhỏ người khác, còn vọng tưởng làm Cung chủ Phu nhân, muốn chết!”
Xuất chưởng, Mai Vũ Đình dùng mười phần công lực đánh Lạc Mộng Khê, này một chưởng xuất ra, Lạc Mộng Khê tuyệt đối sẽ trọng thương, đứa nhỏ trong bụng cũng khó giữ được: Dù sao cũng không phải đứa nhỏ của Thiếu chủ, chết cũng rất tốt.
Lạc Mộng Khê động tác chậm chạp, không dám cùng Mai Vũ Đình đánh, bất quá, trốn tránh, vẫn không thành vấn đề.
Mai Vũ Đình liên tục xuất ngoan chiêu, đều bị Lạc Mộng Khê tránh thoát, có chút không nhịn được:“Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, giúp ta giết Lạc Mộng Khê, Thánh thạch sẽ cho các ngươi!”
Nam Cung Phong do dự một lát:“Được!” Xuất chưởng từphía sau đánh lén Lạc Mộng Khê.
“Nam Cung Phong, ngươi cũng chỉ biết đánh lén sau lưng một nữ tử bụng mang dạ chửa sao? Khó trách ngươi thua trong tayNam Cung Quyết, lòng dạ hẹp hòi, khó thành đại nghiệp.” Lạc Mộng Khê hai mặt lâm địch, khẳng định cố hết sức ứng phó.
“Lạc Mộng Khê, chuyện của Bổn vương, không tới phiên ngươi nói!” tốc độ ra chiêu, ngày càng nhanh lên. Nam Cung Phong ghét nhất bị người khác khinh thường, tuy rằng hắn là thật sự không làm được việc gì.
Lạc Mộng Khê vừa đánh vừa lui: Không thể cứ như vậy, nếu không, ta cùng cục cưng nhất định phải chết, Lạc Mộng Khê trốn tránh Mai Vũ Đình cùng Nam Cung Phong công kích, tìm kiếm đường chạy trốn.
Lạc Mộng Khê từng xem qua sơ lược vềTuyệt Tình cung, Diêm điện kết cấu đại khái cũng biết một ít, không thể trách Lạc Mộng Khê đọc sách mà không tiếp thu được, mà là kia trên sách không viết lại gì.
Đột nhiên, ánh mắt Lạc Mộng Khê dừng trên một bức họa, đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ, làm bộ không địch lại chậm rãi hướng đến bức họa, Mai Vũ Đình, Nam Cung Phong không biết là kế, nghĩ thể lực Lạc Mộng Khê hết chống đỡ nổi, bất tri bất giác tốc độ cũng nhanh hơn.
Mắt thấy hai bóng dáng sẽ liều mạng lao vào, trong lòng Lạc Mộng Khê vui vẻ, đang muốn dùng hết toàn lực đem đẩyNam Cung Phong, Mai Vũ Đình ra, lúc này một đạo bóng trắng tiến vào Diêm điện:“Mộng Khê!”
Trong nháy mắt bóng trắng đi đếntrước mặt Lạc Mộng Khê, xuất chưởng đem Mai Vũ Đình,Nam Cung Phong đẩy ra, chưởng lực mang theo gió lớn, làm cho chân Lạc Mộng Khê có chút lảo đảo, nhất thời Lạc Mộng Khê đứng thẳng không được, dựa vào bức họa phía sau.
“A!” thân thể Lạc Mộng Khê vừa chạm vào hình ảnh, cả người liền bị một lực vô hình hút đi vào.
Lãnh Tuyệt Tình quay đầu, thấy hơn phân nửa thân thể Lạc Mộng Khê đã vào trong bức họa, giấy vẽ tranh sơn dầu tản ra nhiều ánh sáng bạc:“Mộng Khê!” Lãnh Tuyệt Tình muốn kéo Lạc Mộng Khê, chẳng những không có thể kéo nàng trở về, mà lại bị Lạc Mộng Khê kéo vào trong họa.
Ánh sáng bạc chói mắt hiện lên, Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê đi vào trong họa biến mất không thấy, các trưởng lão cũng đi tớiDiêm điện.
“Mạt tướng tham kiến Thái tử Điện hạ!” Một nam tử trung niên bước vào phòng, quỳ một gối xuống.
“Mã tướng quân mau mau đứng lên!” Hạ Hầu Thần bước nhanh, nâng Mã tướng quân dậy, đáy mắt hiện lên một tia mong đợi:“Mã tướng quân, sự tình làm thế nào rồi?”
“BẩmThái tử Điện hạ, tất cả đều thuận lợi, mạt tướng đã mang về người Thái tử Điện hạ muốn.”
“Tốt lắm, vất vả cho Mã tướng quân!” đôi mắt Hạ Hầu Thần từ thất bại chuyển thànhtràn đầy tự tin:“Người đâu, thay quần áo cho Bản cung, Bản cung muốn đích thân lên tường thành, gặp Nam Cung Quyết.” Nguyên bản Hạ Hầu Thần tính cùng Hoàng đế Tây Lương trốn khỏiHoàng cung, hiện tại, hắn không cần chạy trốn.
Có người này ở trong tay Bản cung, không sợ Nam Cung Quyết dám chống đối, muốn giang sơn của Bản cung, chỉ sợ Nam Cung Quyết ngươi còn không có bản sự lớn như vậy.
Cửa thành, Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần, Bắc Đường dực tụ tập ở một chỗ, phía sau là vạn đại quân như hổ rình mồi nhìn cửa thành đóng chặt, trên tường dầy đặc cung thủ, nhưng tướng sĩ chiến trườngsao lại sợ nho nhỏ cung tiễn này.
“Nam Cung Quyết, trong thành quá tĩnh lặng, không thích hợp lắm.” Bắc Đường Diệp trầm giọng nhắc nhở, trước kia, hắn đi theo Nam Cung Quyết chém chém giết giết, nhiều nhất là đánh nhau với hơn trăm người.
Nhưng là lúc này, vạn ngườichiến đấu, Bắc Đường Diệp mới hiểu cái gì gọi là sa trường chân chính, cái gì gọi là khí thế, cái gì gọi là hào hùng, cuối cùng nửa năm chiến trận, làm Bắc Đường Diệp thành thục hơn rất nhiều, khí khái nam tử phát ra càng nồng đậm, lo lắng sự tình cũng càng thêm chu toàn so với trước.
“Toàn bộ kinh thành Tây Lương đều đã bị người Thanh Tiêu, Kì Thiên, Lăng phủ bao vây, ngay cả con chim đều không bay ra được, Hạ Hầu Thần muốn chơi đùa cũng không làm được cái gì.” Bình tĩnh một chút đừng nôn nóng, yên lặng xem xét.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam với những đámmây trắng, suy nghĩ của Nam Cung Quyết tung bay: Mộng Khê, ta đã sắp đi vào Kinh thành Tây Lương quốc, sắp giết Hạ Hầu Thần báo thù cho nàng, nàngvà cục cưng thấy được không?
“Nam Cung Quyết, đã lâu không gặp!” Giọng nói trêu chọc,Hạ Hầu Thần mặc chiến giáp cùng vài tướng sĩ chậm rãi đi lên tường thành, từ trên cao nhìn xuống nhìn trên ngựa chiến, một thân ngân giáp chiến đấu Nam Cung Quyết.
Nam Cung Quyết tuấn mỹ vô trù, mặc chiến y vào, tư thế oai hùng bừng bừng, dáng người tiêu sái, giống như chiến thần, chòm râu mới nhú trên cằm làm hắn tăng thêm một chút tang thương, cả người càng thêm thành thục, ổn trọng.
“Hạ Hầu Thần, không làm rùa đen rút đầu nữa sao, ngươi thiết kế Bổn vương, hại chết Mộng Khê, hôm nay chúng ta thanh toán luôn một lần!” Bổn vương chờ đợi ngày này đã nửa năm, hôm nay, bổn vương nhất định phải tự tay báo thù cho Mộng Khê và tiểu bảo bảo.
Nam Cung Quyết, Bắc Đường dực, Lăng Khinh Trần mang theo đại quân đủ để san bằng Tây Lương kinh thành, theo lý, Hạ Hầu Thần nghe Nam Cung Quyết tuyên bố xong, hẳn là sẽ khẩn trương, sợ hãi, lo lắng vong quốc.
Ai ngờ, hắn lại không cho là đúng nói:“Nam Cung Quyết, trước khithanh toán cùng Bản cung, Bản cung sẽ cho ngươi gặp một người!”
Hạ Hầu Thần vừa dứt lời, nữ tử mặc y phục vàngcổ tay bị trói được áp giải lên tường thành:“Quyết, cứu ta!”
Nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta vừa thấy là khó quên, hai mắt điềm đạm đáng yêu đẫm lệ, làm người ta nhịn không được mà mềm lòng, người này đúng là Sườn phi của Nam Cung Quyết Tinh Tâm Công chúa.
Làm đám người Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp không ngờ được là, bụng Tinh Tâm Công chúa đã thật to, rõ ràng là có thai:“Quyết, thiếp là Tinh Tâm, thiếp…… đãcó gần mang thai gần sáu tháng……”
Thấy Nam Cung Quyết hơi hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Tinh Tâm Công chúa, Hạ Hầu Thần cười lạnh lùng:“Nam Cung Quyết, thê nhi của ngươi ở trong tay Bản cung, sinh tử của bọn họ được quyết định bởi quyết định của ngươi……”
Cùng thê nhi sinh ly tử biệt, trải qua một lần đã đủ, Hạ Hầu Thần định liệu là Nam Cung Quyết sẽ không muốn trải qua một lần nữa, hắn nhất định sẽ vì Tinh Tâm cùng đứa nhỏ trong bụng nàng, mà nhượng bộ.
Nhưng là Nam Cung Quyết không có giống như Hạ Hầu Thần đoán trước, rống giận hỏi điều kiện của hắn, mà cười lạnh lùng:“Hạ Hầu Thái tử xác định đây là thê nhi của Bổn vương?”
Hạ Hầu Thần sửng sốt: Sao lại thế này, chẳng lẽ bắt sai rồi, nhìnbiểu tình của Nam Cung Quyết, đối vớiTinh Tâm Công chúa, không chút để ý, là thật không thèm để ý, hay là cố ý diễn trò lừa Bổn vương……
“Quyết, chàngsao vậy? Thiếp là Tinh Tâm, đứa nhỏ trong bụng thiếp, là cốt nhục của chúng ta……” Tinh Tâm Công chúacuống cuồng hô, trong đôi mắt đẹp đầy nước mắt:“Chúng ta chỉ có nửa năm không gặp, làm sao chàng có thể quên mất thiếp……”
“Tinh Tâm Công chúa, thu hồi nước mắt của ngươi đi, không cần ở trước mặt bổn vương giả vờ kêu khóc!” thanh âm Nam Cung Quyết lạnh như băng không có chút độ ấm, đáy mắt thâm thúy lóe lênchán ghét nồng đậm:
“Ngươi cho là ngươi dịch dung, Bổn vương sẽkhông nhận ra ngươi sao, Tinh Tâm, là ‘Tỉ mỉ’, tất cả, chỉ là âm mưu ngươi an bài tỉ mỉ mà thôi, mục đích, chính là hại chết Mộng Khê, gả Bổn vương làm phi, đúng không, Lâm Huyền Sương!”
Cái gì? Lâm Huyền Sương, Tinh Tâm Công chúa là Lâm Huyền Sương?
Không chỉ đám người Bắc Đường Diệp, liền Hạ Hầu Thần trên tường thành cũng giật mình lập, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần?
“Ngươi, thật là Lâm Huyền Sương?” Hạ Hầu Thần khó tin nhìn nữ tử ở trên tường thành.
“Quyết, thiếp là Tinh Tâm, không phải Lâm Huyền Sương……”
“Không cần lại nói dối, Bổn vương không cần nhìn dung mạo, Lâm Huyền Sương là thầy thuốc, trên người luôn có mùi thuốc, hơn nữa, ánh mắt của ngươi giống nàng, nhìn giống như dịu ngoan kì thực là lạnh lùng……”
“Cho dù ta là Lâm Huyền Sương, ta cũng là thê tử của ngươi, hiện tại ta còn có con của ngươi……” Sự tình bị vạch trần, Lâm Huyền Sương cũng không giấu diếm nữa, nếu không, Nam Cung Quyết chắc chắn cho nàng là người dối trá.
“đứa nhỏ ngươi trong bụng không phải của bổn vương!” Nam Cung Quyết châm biếm:“ nam tử hàng đêm ân ái cùng ngươi, chính là thế thân của Bổn vương mà thôi……”
“Ngươi nói, đều là sự thật?” Lâm Huyền Sương vạn vạn không muốn tin lời nói của Nam Cung Quyết, nhưng Nam Cung Quyết đối với nàng Tuyệt Tình, cùng với hiểu biết của nàng đối với Nam Cung Quyết, nàng không thể không hoài nghi.
“Bổn vương không thích nói dối!”
“Ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy? Ta thích ngươi, muốn gả ngươi có gì sai sao?” Lâm Huyền Sương giống như bà điên kêu gàovới Nam Cung Quyết:“Ngươi không thích ta, có thể trực tiếp cự tuyệt, vì sao đối với ta như vậy……”
“Lâm Huyền Sương, ngươi không có tư cách chất vấn bổn vương!” Nam Cung Quyết bị làm tức giận, tính nóng nảy bị khơi dậy, làm người ta nhìn thấy mà sợ:“Ngươi cho là Bổn vương không biết, lúc trước người đẩy Mộng Khê xuống vách núi đen không phải Vân Bích Lạc, mà là ngươi Lâm Huyền Sương.”
Chuyện này chỉ có nàng cùng với Lạc Mộng Khê đã chết là biếtrõ, Nam Cung Quyết làm sao lại biết được?
Đúng vậy, lúc trước ở bên ngoài Lạc vương phủ dựng trận, đem Lạc Mộng Khê đến vách núi đen chính là Lâm Huyền Sương nàng, đẩy Lạc Mộng Khê xuốngvách núi đen, cùng hãm hại Lạc Thải Vân và Vân Bích Lạc cũng là nàng.
Thậm chí còn, đem tất cả chứng cớ chứng minh Vân Bích Lạc là hung thủ, cũng là một tay nàng an bài, mục đích, chính là làm cho cái chết của Lạc Mộng Khê sớm tra ra manh mối, chờ sự tình lộ ra thì nàng cũng sớm gả cho Nam Cung Quyết.
Mà nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Nam Cung Quyết lại điều tra ra tất cả sự thật, nàng hao tổn tâm cơ bố trí tất cả đều là vô ích.
Không nhìn ánh mắt khiếp sợ của Lâm Huyền Sương, Nam Cung Quyết nói:“Nếu không có ngươi, Bổn vương cùng Mộng Khê còn đang sống trong hạnh phúc, vui vẻ sinh hoạt cùng nhau, tiểu bảo bảo của chúng ta cũng sắp ra đời, một nhà ba người, hoà thuận vui vẻ.”
Ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén của Nam Cung Quyết giống nhưđâm thủng Lâm Huyền Sương:“Màngươi xuất hiện, hủy diệt tất cả, ngươi hại chết Mộng Khê, hại chết cốt nhục của Bổn vương, chỉ còn một mình Bổn vương cô đơn sống sót trên đời này, hạnh phúc của Bổn vương bị ngươi bị hủy, ngươi có tư cách gì mà muốnBổn vương cho ngươi hạnh phúc!”
Quay đầu, Nam Cung Quyết chuyển ánh mắt hướng lên Hạ Hầu Thần trên tường thành:“Hạ Hầu Thái tử, kỳ thật ngươi hẳn là cảm tạ Bổn vương, lúc trước ở Kì Thiên, ngươi phái người ở tiểu viện bố trí hỏa dược, muốnnổ chếtBổn vương, mà lại có ngườimật báo cho Mộng Khê, Bổn vương mới bình yên vô sự.”
“Lúc trước, phản đồ của ngươi, chính là Lâm Huyền Sương, không thể nghĩ được hai người các ngươi cũng hợp tác với nhau!”
bên miệng Nam Cung Quyết vẫn lộ ý cười trào phúng:“Mộng Khê mất, Lâm Huyền Sương cũng biến mất không thấy, nhưng nha hoàn bên người nàng lại bị Điện hạ thu phòng, Điện hạ biết rất nhiều chuyện đều là Lâm Huyền Sương đang giở trò quỷ, phái ra một lượng lớn ám vệ thị vệ cũng không tìm được chỗ nàng ta rơi xuống.”
Lúc trước, cũng là nha hoàn của Lâm Huyền Sương làm hỏng xe ngựa, Mộng Khê mới có thể chạy đến tiểu viện thông tri bổn vương chỗ đó có hỏa dược, xem ra tiểu nha đầu kia đối với Điện hạ rất là ái mộ.
“phản đồ này, Hạ Hầu thái tử có thể xử trí!” Ngụ ý là, Lâm Huyền Sương cùng Nam Cung Quyết ta không có quan hệ gì, muốn giết muốn chết, tùy ngươi.
“Nam Cung Quyết, cho dù ta là Lâm Huyền Sương, ta cũng lấy thân phận Kính quốc công chúa gả cho ngươi, nếu Kính Hoàng biết ngươi đối với ta như vậy, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lâm Huyền Sương không chịu thua, đi vào ngõ cụt còn vọng tưởng lấy thân phận Kính quốc Công chúa ra áp chế, làm cho Nam Cung Quyết cứu nàng.
“Lâm Huyền Sương, trên đường đến Tây Lương, Kính quốc đã bị Bổn vương ‘Thuận tiện’ dọn dẹp, không cần lại ở trước mặt Bổn vương nói ngươi là Kính quốc Công chúa cao cao tại thượng!” thanh âm Nam Cung Quyết trầm bổng, đối với khuôn mặt đầy khiếp sợ của Lâm Huyền Sương làm như không thấy:
“Kính hoàng hoang dâm vô độ, bị bệnh hoa liễu, Lâm Huyền Sương ngươi có thể chữa trị thân thể hắn, lại cứu không được quốc gia của hắn, Bổn vương làm như vậy, cũng là giải cứu lê dân bách tínhtrong biển lửa……”
Một thanh trường kiếm đặttrên cổ Lâm Huyền Sương, thanh âm nhắc nhở Hạ Hầu Thần vang lên:“Nam Cung Quyết, bớt nói sàm đi, ngươi là muốn lui binh, hay là vẫn tiến công!”
Lâm Huyền Sương từng cùng Hạ Hầu Thần làm đồng minh, cùng đối phó với Nam Cung Quyết, nhưng là nửađường, nàng lạibác bỏ lời thề, phá hỏng kế hoạch của chính mình cứu Nam Cung Quyết, Hạ Hầu Thần hận không thể lập tức đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Bất quá, hiện tại quốc gia quan trọng hơn, không phải thời điểm hành động theo cảm tính, muốn dùng Lâm Huyền Sương kiềm chế Nam Cung Quyết, không thể không nén giận.
Lâm Huyền Sương là ân nhân cứu mạng của ngươi, hiện tại lại Sườn phi của ngươi, Lạc vương gia Thanh Tiêu là người trọng tình trọng nghĩa, Bản cung không tin ngươi sẽgiận màkhông để ý đến nàng ta, vừa rồi, hai người các ngươi, là cố ý khắc khẩu, làm Bản cung thả lỏng cảnh giác.
Lâm Huyền Sương không có nói nữa, nước mắt trong đôi mắt đẹp chảy ra, nhìn về phía Nam Cung Quyết trong mắt tràn ngập khẩn cầu, giống như đang nói:“Cứu ta, ta không muốn chết!”
Đáy mắt thâm thúy củaNam Cung Quyết hiện lên ý cười nồng đậm trào phúng: Ngươi không muốn chết, lúc trước thời điểm ngươi đẩyMộng Khê xuống vách núi đen, có từng nghĩ đến nàng cũng không muốn chết.
“Công thành!” hai chữ lạnh như băng không hề có cảm tình phun ra từ miệng Nam Cung Quyết, đáy mắt Lâm Huyền Sương hiện lên nồng đậm khiếp sợ, lập tức dây thừng trên tay bị nhân cắt đứt, bóng dáng màu vàng của Lâm Huyền Sương từ trên tường thành ngã xuống mặt đất trong nháy mắt……
Vạn mã nhảy chồm lênthân thể thân thể màu vàng củathân thể vội chạy qua, cửa thành bị phá, đại quân Thanh Tiêu, Kì Thiên tiến vào kinh thành, thẳng đến Hoàng cung Tây Lương, Hạ Hầu Thần bại liên tiếp bị đánh lui, binh lính Tây Lương che chở hắn nhân dịp loạn lạc mà chạy trốn, vô luận là đào binh, hay là tướng sĩ thắng lợi, không có người xuống ngựa liếc mắt bóng dáng màu vàng một cái……
Tây Lương chiến bại, Hạ Hầu Thần cởi cẩm y, thay một thân quần áo rách nát, đem đám thủ hạ trung tâm phân tán, xen lẫn vào trong đám người, nay Tây Lương kinh thành thực loạn, giục ngựa chạy đikhông tướng sĩ nào không chú ý đến Hạ Hầu Thần.
Đi tới một góc không người, nhìn khắp nơi không thấy người, Hạ Hầu Thần đang thở ra, một bàn tay chụp lênvai hắn, mâu quang Hạ Hầu Thần phát lạnh, nhìn cũng không nhìn, xuất chưởng đánh về hướng người tới.
“Thái tử điện hạ, là ta, Vân Bích Lạc!” Người tới tránh thoát công kích của Hạ Hầu Thần nói.
Thấy rõ người tới, Hạ Hầu Thần âm thầm thở ra nhẹ nhàng, thu hồi công kích:“Phu nhân, làm sao ngươi lạiở đây?” Không phải là nàng bị Nam Cung Quyết bắt vào đại lao Thanh Tiêu rồi sao?
Vân Bích Lạc nhìn xung quanh một lát:“Điện hạ, nơi này không nên ở lâu, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Vân Bích Lạc là tình nhân của Phùng Thiên Cương, Phùng Thiên Cương lại làm việc cho Hạ Hầu Thần, cho nên, Hạ Hầu Thần không hoài nghi dụng ý của Vân Bích Lạc, theo sau nàng đi đến trước một nhà dân:“Phu nhân, đây là chỗ ở của ngươi, khi nào thì ngươi trở lại Tây Lương?”
“Bích Lạc về Tây Lương đãmột thời gian ngắn, nhưng là, đại quân Nam Cung Quyết vào thành, Bích Lạc muốn nghĩ biện pháp ngăn cản, lại chưa thành công!” Vân Bích Lạc nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhẹ nhàng đẩy cửa vào nhà.
Toàn bộ kinh thành Tây Lương đã là thiên hạ của đám người Nam Cung Quyết, Bắc Đường dực, Hạ Hầu Thần tất nhiên là không trốn được xa bất quá, hắn còn có thủ hạ trung thành, còncất dấu ngàn vạn trân bảo, hơn nữa cóđám ngườiPhùng Thiên Cương, Vân Bích Lạc tương trợ, ngày Đông Sơn tái khởi cũng sắp tới.
Hạ Hầu Thần đi vào phòng,Vân Bích Lạc đi theo phía sau, đang muốn đánh giá chung quanh, thình lình sau lưng bị điểm một cái, nhất thời toàn thân Hạ Hầu Thần cứng ngắc:“Phu nhân, ngươi làm gì?”
Vân Bích Lạc, dám thừa dịp Bản cung khôngđề phòng, vụng trộm điểm huyệt Bản cung, thật là to gan, cũng là Bản cung quá sơ ý, thế nhưng khôngphòng bị với nàng.
“Ta làm gì?” Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, chậm rãi bước đến trước mặt Hạ Hầu Thần,“Hạ Hầu Thần, lúc trước khi ngươi hại chết Tử Hàm, có phải nàng cũng từng hỏi ngươi như vậy hay không?”
Trong lòng Hạ Hầu Thần cả kinh nhưng sắc mặt vẫn như thường:“Tử Hàm chếtkhông liên quan đếnBản cung! Nàng……”
“Nàng là bị Nam Cung Quyết hại chết ở Hoàng cung Kì Thiên, đúng không?” Đại phu nhân lạnh lùng nói tiếp theo lời của Hạ Hầu Thần:“Đáng tiếc, lời nói dối này của ngươi đối với ta mà nói đã không còn tác dụng.”
“Hạ Hầu Thần, đừng cho là ta không biết, Tử Hàm là bị ngươi hại chết, là ngươi hãm hại Nam Cung Quyết!” Nam Cung Quyết làm người quang minh lỗi lạc, khinh thường dùng loại thủ đoạn ti bỉ này, ngược lại Hạ Hầu Thần ngươi vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, ngay cả muội muội ruột của mình cũng có thể hy sinh……
Đại phu nhân lật cổ tay, một chủy thủ xuất hiện trong tay nàng, hàn quang của chủy thủ lóe lên, vừa nhìnlà biết vô cùng sắc bén:“Vân Bích Lạc, ngươi muốn làm gì?”
Đại phu nhân cầm chủy thủ đứngtrước mặt Hạ Hầu Thần:“Ngươi giết Tử Hàm, ta làm nương đương nhiên là muốn giết ngươibáo thù chonàng!”
Dứt lời, chủy thủ trong tay Đại phu nhân đột nhiên đâm vào ngực Hạ Hầu Thần:“Hạ Hầu Thần, ngươi không phải là thích nhất nắm giữ vận mệnh của người khác, thích lợi dụng tính mạng người khác đạt đượcmục đích của chính mình sao, khi ngươi giết bọn họ, bọn họ không có năng lực phản kháng, hôm nay, Vân Bích Lạc ta khiến cho ngươi nếm thử mùi vị bị người giết chết lại vô lực phản kháng……”
Chủy thủ rút ra, máu tươi phụt ra, lại đâm thật sâu vào, khóe miệng Hạ Hầu Thần máu tươi trào ra, khóe miệng cười chua sót: Trước kia, đều là hắn thiết kế người khác, bức người khác đến không đường quay đầu, vô lực phản kháng, hắn thực hưởng thụ khi nhìn người khác giãy dụa.
Lại không nghĩ rằng có một ngày, hắn cũng nếm đượcthống khổ của người khác, chính mình cũng được thể nghiệm bị ngườiđâm liên tục ở ngực, mình lại vô lực phản kháng, biết rõ sắp tử vong, lại không thể thay đổi, loại tư vị này thật sự là: Sống không bằng chết!
Cái này gọi là nhân quả báo ứng sao?
Máu tươi trong cơ thể chậm rãi trào ra, Hạ Hầu Thần rốt cụôc không chống đỡ nổi, ngã xuống đất, bóng tối đánh úp lại trong nháy mắt, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý niệm: xuốngsuối vàng, sẽ gặp được Mộng Khê sao?
Kiếp này, Lạc Mộng Khê là nữ tử duy nhất làm hắn động tình, hắn từng nghĩ tới, bắt Lạc Mộng Khê tới Tây Lương, làm Hoàng Hậu của hắn, nhưng cuối cùng, hắn lựa chọn giết Lạc Mộng Khê, hoàn thành cơ nghiệp của chính mình.
Lại không ngờ rằng, Lạc Mộng Khê chết, không chỉ không làm hắn được làm bá chủ thiên hạ, ngược lại làm cho hắn vong quốc, càng đáng tiếc là, hắn anh minh một đời, cuối cùng chết trong tay một lão bà, thật đáng buồn.
Nếu thời gian có thể quay lại, hắn tuyệt không lựa chọn giống như vậy, chỉ tiếc, trên đời này, không giống nếu như, có một số việc, một khi đã làm, liền không có khả năng vãn hồi, chỉ có thể hối hận cả đời……
Hơi thở của Hạ Hầu Thần càng lúc càng yếu, cho đến khi hoàn toàn biến mất, Đại phu nhân mới đứng thẳng dậy, lấy khăn tay lau vết máu trên tay, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm: Tử Hàm, nương đã báo thù cho con, con trên trời có linh có thể yên giấc.
“Phu nhân, thị vệ truyền tin đến, Phùng quốc sư và Cảnh vương gia ở Tuyệt Tình cung.” Một nam tử hắc y bỗng xuất hiện, Vân Bích Lạc không chút kinh ngạc, đem khăn tay đầy máu ném tới trên người Hạ Hầu Thần:“Truyền lệnh đi xuống, mọi người, lập tức tiến đến Tuyệt Tình cung.”
Tây Lương quốc bị đánh bại, đám người Bắc Đường dực, Lăng Khinh Trần vội vàng chỉnh đốn lại binh lính, Nam Cung Quyết đứng trên tường thành nhìn về phương xa, đáy mắt thâm thúy ngày càng sâu, không biết đang suy nghĩ cái gì:
“Nam Cung Quyết, Lâm Huyền Sương đã chết, thi thể nàng phải xử lý thế nào?” Đem về Thanh Tiêu, an táng trong Hoàng lăng sao? Nàng là Sườn phi của ngươi, làm vậy cũng hợp tình hợp lý.
Nam Cung Quyết hừ nhẹ một tiếng, cũng không quay đầu lại:“ Giống như chúng tướng sĩ, chôn tại chỗ!” an táng trongHoàng lăng Thanh Tiêu, nàng còn chưa đủ tư cách.
Lúc trước ở Hoàng cung Thanh Tiêu, lần đầu tiên nhìn thấy Tinh Tâm, hắn liền biết nàng là Lâm Huyền Sương, sở dĩ hắn thú nàngkhông phải là là cần nàng trợ giúp, mà là muốn cho nàng bay lên trên đám mây, lại ngã xuống thật mạnh, ngã tới rã rời xương cốt chết không toàn thây.
Là nàng hại chết Mộng Khê, làm cho hắn từ trên đám mây hạnh phúcngã thật mạnh xuống mặt đất, sống không bằng chết, nàng làmBổn vương đau, Bổn vương nhất định trả lại nàng gấp trăm lần.
“Có tin tức Hạ Hầu Thần sao?” Công phá Tây Lương kinh thành, Nam Cung Quyết chủ yếu là tìm Hạ Hầu Thần báo thù, cũng không ngờ hắn thừa dịp loạn lạc chạy thoát, bất quá, Nam Cung Quyết đã hạ lệnh truy nã, cho dù Hạ Hầu Thần có thể lên thiên xuống đất, cũng trốn không thoát.
Bắc Đường Diệp đang muốn trả lời, một thị vệ bước nhanh tới:“Khởi bẩm Vương gia, Yến vương gia, có ngườitìm được thi thể Hạ Hầu Thần trong một nhà dân.”
Hai gã thị vệ nâng Hạ Hầu Thần người đầy máu đi tới, nhìn miệng vết thương trênthi thể, Bắc Đường Diệp nhịn không được kinh hô:“Xuống tay thực tàn nhẫn, khẳng định là người giết hắn có thâm cừu đại hận với người giết hắn.” Khi chết, hắn nhất định rất thống khổ.
Đường đường là Thái tử Tây Lương quốc, tuyệt thế tứ công tử nổi danh lừng lẫy Hạ Hầu Thần, thế nhưng lạicó kết cục như thế, thật sự thê thảm, thật đáng buồn.
“Nam Cung Quyết, hắn chính là Hạ Hầu Thần.” Không phải giả mạo.
“Bổn vương biết!” Hạ Hầu Thần đã chết, thù của Mộng Khê, cũng coi như được báo, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, ánh mặt trời tươi sáng, vạn dặm không một gợn mây, thời tiết thật tốt.
Biết Hạ Hầu Thần đã chết, Nam Cung Quyết không có phản ứng quá lớn, chậm rãi bước đến phía trước:“Nam Cung Quyết, ngươi đi đâu?” Hạ Hầu Thần đã chết, Nam Cung Quyết sao lại không chút cao hứng, đãbáo thù cho Lạc Mộng Khê rồi không phải sao?
“Bổn vương muốnở một mình, đi dạo chung quanh một chút!” Nam Cung Quyết võ công cao cường, hơn nữa thù lớn đã báo, Bắc Đường Diệp nghĩ hắn cần thời gian bình phục tâm tình, liền khôngđi cùng.
Đem thi thể Lâm Huyền Sương, Hạ Hầu Thần xử lý xong, Bắc Đường Diệp chầm chập tiêu sái trở về chỗ ở: Nam Cung Quyết thậtđáng giận, lại đem tất cả sự tình ném cho bổn vương làm, chính mình chạy trốn nhàn hạ, bất quá, xem ngươi đang chịu tang thê tang con, Bổn vương không so đo với ngươi……
Vừa mới tiến vào cửa lớn đụng phải Bắc Đường Dực, còn suýt nữa cùng hắn đụng vào nhau:“Nhị hoàng huynh, ngươi vội vã đi đâu?” Tây Lương đã bị đánh bại, nhị hoàng huynh làm sao vẫn đầy mặt lo lắng, sẽ không phải là có người không phục nổi dậylàm loạn đi.
“Nhìn thấy Nam Cung Quyết không?” Bắc Đường Dực không đầu không đuôi hỏi một câu.
“Ba canh giờ trước có gặp, không phải là xảy ra chuyện gì đi?” Nhị hoàng huynh luôn luôn ổn trọng, khuôn mặt luôn băng sơn ngàn năm không đổi, cóbộ dáng lo lắng như vậy, thật là hiếm thấy.
“Tự mình xem đi!” Bắc Đường Dực đem tờ giấy nhét vào trong tay Bắc Đường Diệp, bước nhanh đi ra ngoài:“Truyền lệnh đi xuống, toàn bộ thiết kỵ quân xuất động, đi tìm Nam Cung Quyết……”
Bắc Đường Diệp nghi hoặc, mởtờ giấy ra, tỉ mỉ nhìnnội dung trên giấy: Bắc Đường huynh, khi ngươi nhìnthấyphong thư này, có lẽ Bổn vương đã không còn sống, kiếp này, Bổn vương thật cao hứng khi kết giaobằng hữu với ngươi.
Từ nhỏ, Bổn vương ở Hoàng cung Thanh Tiêu bị người thiết kế, thân mang bệnh nặng, là các ngươi Bắc Đường huynh đệ làm ta cảm giác gia đìnhấm áp, có người nhà thực hạnh phúc, bổn vương thân mang bệnh nặng, sống không được lâu, không hy vọng xa vời có được gia đình của chính mình, nguyện vọng duy nhất kiếp này, chính là giúp Thanh Tiêu tìm được người nối nghiệp thích hợp, để cho bi kịch củaBổn vương không được tái diễn.
Mà khi ta ở Thanh Tiêu gặp được Mộng Khê, tất cả đều đã thay đổi……
Bên này, Nam Cung Quyết phóng nhanh như gióđi về phía trước, hôm nay Nam Cung Quyết rất là anh tuấn, chòm râu xanh trên cằm thượng biến mất không thấy, anh khí bức người, tuấn mỹ vô trù, bạch ytrên người là Lạc Mộng Khê tự tay làm theo gió nhẹ nhàng lay động.
Sau khi gặp được Mộng Khê, ta mới phát hiện, nguyên lai ta người không còn sống được lâu cũng có thể có được tình yêu, có thể dụng tâm yêu người khác, cũng có thể được người yêu, Mộng Khê, tựa như ánh mặt trờichiếu sáng trái tim đã tĩnh mịch của ta.
Lúc đó thân mang bệnh tật, không thể có được nàng, nhưng cùng nàng có được một đoạn hồi ức tốt đẹp, để ta có thể mang theo hồi ức này đó xuống mồ, là giấc mộng lớn nhất kiếp này củata.
Nhưng âm kém dương sai, bệnh củata khỏi hẳn, Mộng Khê cũng khôi phục dung mạo, thề cùng sinh tử, khắc cốt ghi tâm, thần tiên quyến lữ, vô ưu vô lự, thời gian cùng một chỗ với Mộng Khê là nhữngngày mà cả đời ta vui vẻ nhất.
Vốn tưởng cuộc sống như vậy vẫn tiếp tục như thế, đến khichúng ta dần dần già đi, nhìn con cái thành đàn, con cháu đầy sân, nhưng là, Hạ Hầu Thần tàn nhẫn hủy diệt tất cả, hắn làm Diêm vương mang Mộng Khê đi, hủy diệt hạnh phúc duy nhất củata.
Ta tận mắt thấy Mộng Khê rơi xuống vách núi đen ở trước mặt ta, bị ngã tan xương nát thịt, chết không toàn thây.
Mộng Khê rời đi, ta cũng không còn gì để tiếp tục sống, nhưng ta sẽ vì Mộng Khê báo thù sau đó sẽ đi bồi nàng, cho nên, ta không để ý dân chúng khó khăn, không để ý vạn dân ai oán, đánh bại Tây Lương, chỉ vì hủy diệt Hạ Hầu Thần, báo thù cho Mộng Khê.
Chắc ngươi sẽ cảm thấy ta ích kỷ, nhưng từ nhỏ đến lớn, ta chưa bao giờ vì chính mình làm cái gì, nay ta vì người ta yêu nhất, cho ta ích kỷ một lần.
Nay, Hạ Hầu Thần đã chết, thù lớn của Mộng Khê đã báo, giang sơn Thanh Tiêu, liền giao cho Bắc Đường huynh để ý, Bổn vương tin tưởng, Bắc Đường huynh chắc chắn là một Minh quân, sẽ làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, sống cuộc sống hạnh phúc.
Về phần ta, muốn đi làm bạn với Mộng Khê, nàng và cục cưng ở bên kia chờ ta đã lâu……
Bên ngoài vách núi đen, vài tên thị vệ đứng bên một quan tài băng, thấy Nam Cung Quyết đi đến, bọn thị vệ hơi cúi người:“Vương gia!”
“Các ngươi đi xuống đi!” Nam Cung Quyết thản nhiên phân phó, ánh mắt thâm tình lướt qua thị vệ, nhìn về phía thi thể không được đầy đủ trong quan tài băng kia.
“Dạ!” Bọn thị vệ lĩnh mệnh đi, toàn bộ vách núi đen chỉ còn lại Nam Cung Quyết quan tài băng kia.
Nam Cung Quyết đi tới trước quan tài băng, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về quan tài băng kia, liếc mắt nhìn về phía vách núi đen sâu không đáy: Mộng Khê, lúc trước nàng bị Lâm Huyền Sương đẩy xuống vách núi đen, nhất định rất tuyệt vọng, không cần sợ hãi, hiện tại, ta đến với nàng……
Nam Cung Quyết kéo theo quan tài băng, chậm rãi hướng đến vách núi đen: Dưới vách núi đen là cái gì? Sẽ là nhà của chúng ta sao? Có nàng, có ta, có cục cưng, một nhà ba người, gia đình hoà thuận vui vẻ gia.
Mộng Khê, hôm nay, ta mặc quần áo nàng làm cho ta, cũng mang đến quần áo nàng làm cho cục cưng, đến bên kia, nàng sẽ rất nhanh nhận ra ta đi!
“Ô ô ô!” Khoảng cách của Nam Cung Quyết với vách núi đen ngày càng gần, một bóng dáng lửa đỏ lao đến như cung tên, hướng đến vách núi đen rất nhanh.
“Ô ô ô…… Ô ô ô……” Thấy Nam Cung Quyết lập tức sẽ mang theo quan tài băng nhảy xuống, tiểu hồ ly không dám trì hoãn, bóng dáng lửa đỏ dùng sức, cách mấy chục thước, đột nhiên nhảy lêntrên vai Nam Cung Quyết:“Ô ô ô…… Ô ô ô……”
Tiểu hồ ly! Nam Cung Quyết liếc mắt, nhìn bóng dáng lửa đỏ trên vai, cười chua sót:“Mộng Khê mất, ngươi cũng muốn đi theo nàng sao?” Cảm tìnhcủa ngươi đối với nàng cũng thâm hậu như thế a.
“Ô ô ô……” Không để ý tới Nam Cung Quyết thì thào nói thầm, tiểu hồ ly nhảy xuống bả vai Nam Cung Quyết, không ngừng giơ tay giơ chân với Nam Cung Quyết, giống như có rất nhiều chuyện muốn nói cho hắn, lại không biết nói từ đâu.
Mâu quang Nam Cung Quyết hơi trầm xuống:“Tiểu hồ ly, rốt cuộc ngươi muốn nói gì với Bổn vương?”
Tiểu hồ ly không thể nói chuyện, chỉ là không ngừng chỉ vào cổ mình, Nam Cung Quyết nghi hoặc khó hiểu ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát cổ tiểu hồ ly, phát hiện trên cổ nó có một sợi tơ rất nhỏ, trên sợi tơ treo một cái chuông, nhưng không có linh lạp.
Nam Cung Quyết lật cáichuông không, thấy một tờ giấy rất nhỏ, nghi hoặc mở ra xem, Nam Cung Quyết nhất thời giật mình sững sờ, tay cầm tờ giấy run nhè nhẹ, đáy mắt lóe vui sướng điên cuồng:“Mộng Khê, Mộng Khê……”
Không hề để ý tới quan tài băng trên vách núi đen, Nam Cung Quyết vận khinh công rất nhanh bay trở về, tiểu hồ ly gắt gao đuổi theo ở phía sau:
Nam Cung Quyết vô lương tâm, biết chân tướng liền ném tiểu hồ ly mặc kệ tiểu hồ ly, ô ô ô, tiểu hồ ly chạy đường như vậy xa mệt sắp chết, ô ô ô……
Khi Nam Cung Quyết từ vách núi đen trở lại kinh thành, đám người Bắc Đường Diệp đang lo lắng tìm kiếm hắn khắpmọi nơi, thấy Nam Cung Quyết trở về, mọi người còn chưa kịp cao hứng, Nam Cung Quyết đã hạ lệnh:“ Đại quân Thanh Tiêu cùngBổn vương tiến đến Tuyệt Tình cung!”
Hỏi nguyên nhân, Nam Cung Quyết khó nén vui sướng trong lòng:“Mộng Khê không chết, nàng đang ở Tuyệt Tình cung!” Là ta quá sơ ý, xem nhẹ Lãnh Tuyệt Tình, hắn thích Mộng Khê như vậy, nếu Mộng Khê thật sự chết, hắn không có khả năng bình tĩnh như thế.
Khi Đại phu nhân Vân Bích Lạc, Nam Cung Quyết dẫn người chạy tới Tuyệt Tình cung, Lạc Mộng Khê cùng Lãnh Tuyệt Tình ở trong cơ quan tìm kiếm cửa ra, một ngàynơi đó bằng một thángbên ngoài, cho nên, bụng Lạc Mộng Khê đang lớn lên không ngừng.
Lạc Mộng Khê đi đường khó khăn, Lãnh Tuyệt Tình liền đỡ nàng đi, Lạc Mộng Khê nhìn cục cưng sắp ra đời, mắt đầy hạnh phúc, mâu quang Lãnh Tuyệt Tình hơi chua sót: Nếu đứa nhỏ là của Bản cung, Mộng Khê là thê tử của Bản cung, chúng ta một nhà ba ngườihạnh phúc cỡ nào a.
Có khi, Lạc Mộng Khê đi mệt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, giống như đang ngủ, Lãnh Tuyệt Tình liền đem áo choàng của mình đắp lên người Lạc Mộng Khê, đáy mắt tràn ngập bất đắc dĩ: Mộng Khê, sau khi rời khỏi đây, chúng ta phải đối mặt rất nhiều chuyện, nàngsẽcùng ta ở cùngmột chiến tuyến sao?
Hiện tại ta rốt cục cũng hiểu được, ở cùng một chỗ cùng với người mình yêu là chuyện hạnh phúc cỡ nào, ta không nghĩ để loại hạnh phúc này cách xa ta, ta muốn cố gắng tranh thủ……
Thánh thạch chỉ tuyển Thánh nữ khi mở ra, có Thiếu chủ ở đây, phương pháp đơn giản dễ dàng, nhưng hôm nay, Lãnh Tuyệt Tình bị nhốt trong cơ quan, bọn họ muốn cho Thánh thạch hiển hiện, phải phí công phu một phen.
Khi các trưởng lão chuẩn bị xong tất cả sự tình, đã qua hơn một tháng, Đại phu nhân, Nam Cung Quyết đều đã đi đến bên ngoài Tuyệt Tình cung, e ngại cơ quan của Tuyệt Tình cung, nhất thời chờ đợi ở bên ngoàikhông vào được.
Tuyệt Tình trong cung, Lục Đại trưởng lão, tộc trưởng các tộc cùng đi vào đài cao trong rừng cây, đẩy ra cự cung, theo bậc thang chậm rãi đi xuống, không lâu sau, đi vào một hồ nước xanh biếc, này chính là Thánh hồ.
Giữa Thánh hồ, một tảng đá hình dạng quái dị, vừa nhìnkhông khác gì tảng đá bình thường.
Lục Đại trưởng lão, sáu vị tộc trưởng, cùng với những người có chức vị cao trong tộc vây quanh thánh hồ, Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương giống như quần chúng, đứng trong góc không chớp mắt.
Sự tình chuẩn bị xong, Mai trưởng lão nói với vài vị trưởng lão:“Bắt đầu!” Dứt lời, vài vị trưởng lão đồng thời phát công, mấy đạo ánh sáng bắn đến trênThánh thạch, nhất thời, Thánh thạch phát ra ánh sáng chói mắt, chói sáng làm không ai mở mắt ra được.
Ngoài Tuyệt Tình cung, một chiếc xe ngựa dừng lại, Lạc Hoài Văn từ trong xe ngựa đi ra:“Lạc vương gia!”
“Lạc Thừa tướng, sao ngươi lại đến đây?” Quan hệ của Lạc Hoài Văn và Tuyệt Tình cung không tốt lắm, Nam Cung Quyết đã sớm biết, lại đoán không ra, mục đích chân chính của hắn đến Tuyệt Tình cung lần này.
“Mười mấy năm, cũng là thời điểm lão hủ nên đem tất cả ân oán cùng thanh toán!”
“Lạc Thừa tướng, bên ngoài Tuyệt Tình cung bày rất nhiều trận, Bổn vương đang suy nghĩ cách phá trận!” Tuyệt Tình cung trận pháp thực lợi hại, nếu Bổn vương nghĩ muốn phá trận nhất định phí một thời gian.
“Lão hủ biết cách phá trận, Lạc vương gia, phiền ngươi bảo bọn thị vệ tránh ra!” Rốt cục lại tới nơi này.
Nam Cung Quyết triệu hồi tất cả thị vệ, Lạc Hoài Văn đứng ở trên không, từng trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên bên cạnh, làmngười khác không thể mở mắt ra được, Nam Cung Quyết thầm giật mình: Không thể tưởng được Lạc Hoài Văn lại có võ công lợi hại như thế, thật sự là thâm tàng bất lộ……
“Di hình đổi ảnh, Càn Khôn về vị trí cũ!” Lạc Hoài Văn huy song chưởng đánh về một phía, chỉ nghe một tiếng nổ ‘Phanh’, bốn phía trống rỗng đột nhiên biến đổi, cảnh xuân tươi đẹp, chim bay hoa đẹp, ánh mặt trời sáng lạn……
Cảnh sắc Tuyệt Tình cung thật đẹp! Bọn thị vệ nhịn không được âm thầm tán thưởng!
Lạc Hoài Văn mang theo Lôi Đình bước nhanh đi vào, Nam Cung Quyết vốn muốn tiến vào, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu ra lệnh với thị vệ:“Mọi người thủ tại chỗ này, không được tiến vào!” Ân oán của Bổn vương và Lãnh Tuyệt Tình trong đó, Bổn vương tự thanh toán cùng hắn.
Cùng lúc đó, Lãnh Tuyệt Tìnhvà Lạc Mộng Khê ra khỏi cơ quan, bụng truyền đến một trận đau đớn, Lạc Mộng Khê không đứng thẳng được:“Mộng Khê, nàng làm sao vậy?”
“Ta…… Hài tử của ta, muốn sinh rồi……”
“Đừng lo lắng, ta mang nàng đi tìm Hữu hộ pháp!” Lãnh Tuyệt Tình ôm lấy Lạc Mộng Khê, bước nhanh hướng đến chỗ ở của Hữu hộ pháp: Hữu hộ pháp y thuật cao siêu, nàng nhất định có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ.
Thánh hồ, Thánh thạch chậm rãi mở ra, Mai Vũ Đình ngượng ngùng cúi đầu: trên đó viết, nhất định là tên của Mai Vũ Đình ta.
“Mau nhìn, cảnh tượng trên Thánh thạch!” Có người kinh hô, trong lòng Mai Vũ Đình cả kinh: Chẳng lẽ trên Thánh thạch không phải tên của ta?
Nhanh ngẩng đầu nhìn lại: trên Thánh thạch hiện ra không phải tên, mà là Phùng Thiên Cương sửa mệnh cho Lãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê……
“Thì ra là thế, khó trách Thánh nữ cùng với các Thánh nữ đời trước không giống, nguyên lai là có ngườiở giữa làm bậy!” Ánh mắt Mai trưởng lão sắc bén nhìn Phùng Thiên Cương trong góc:“Người đâu, bắt Phùng Thiên Cương, là hắn phá hỏng cung quy Tuyệt Tình cung ta.”
Tuy rằng hắn không phải người trong cung, nhưng hắn lại xúc phạm cung quy thật nghiêm trọng, nhất định phải trọng phạt.
Phùng Thiên Cương phạm sai lầm lớn như thế, nếu bị bắt được, nhất định là chỉ có đường chết, khi vây bắt hắn, Phùng Thiên Cương đột nhiên ra tay đẩy thị vệ ngã qua một bên, nhảy người đến chỗ Thánh thạch, trong lúc đám người Mai trưởng lão còn chưa kịp kinh hô còn rất nhanh cầm lấy Thánh thạch.
Nhất thời, đất rung núi chuyển, mọi người suýt nữa không đứng thẳng được, té ngã trên mặt đất, trên đầu, đá vụn rơi xuống……
“Phùng Thiên Cương, trình tự còn chưa hoàn thành, ngươi thế nhưng dám lấy Thánh thạch!” Tuyệt Tình cung, muốn hủy diệt hoàn toàn!
Phòng Hữu hộ pháp, Lạc Mộng Khê bắt đầu từng trận đau:“Lạc Mộng Khê, đừng khẩn trương, cùng ta nói chuyện, dùng sức……”
Lãnh Tuyệt Tình đứng ở ngoài phòng, lòng nóng như lửa đốt qua lại đi lại, khi nhận thấy đất rung núi chuyển, trong lòng Lãnh Tuyệt Tình cả kinh:“Đây là chuyện gì? Người đâu, mời các trưởng lão đi thăm dò xem nguyên nhân sự tình.”
“Hồi thiếu chủ, trưởng lão cùng tộc trưởng đều đi Thánh hồ, xinThánh thạch tuyển ra Thánh nữ thứ hai……”Cái gì? Lãnh Tuyệt Tình giật mình sững sờ: Nếu các trưởng lão đều đi Thánh hồ, vừa rồi đất rung núi chuyển cũng không khó giải thích.
Bởi vì lúc hắn còn rất nhỏ, cũng từng phát sinh qua một lần, lần đó sự kiện qua đi, toàn bộ Tuyệt Tình cung tổn hại hơn phân nửa……
Thánh hồ, từ hòn đá nhỏ, biến thành lớn, người trốn không kịp đềuchết, người còn sống hoang mang rối loạn chạy ra ngoài trốn, nhưng là, bọn họ thoát được sao?
Mai Vũ Đình nghiêng ngả lảo đảo đi ra phía ngoài, đụng phải Phùng Thiên Cương cầm Thánh thạch, nắm chặt cánh tay Phùng Thiên Cương:“Là ngươi làm Tuyệt Tình cung bị hủy, hủy của ta tất cả, ta giết ngươi!”
Mai Vũ Đình đánh lên cánh tay của Phùng Thiên Cương, ai ngờ mới đánh hai cái, đã bị Phùng Thiên Cương dùng sức đẩyqua một bên:“Cút, nữ nhân ngu ngốc!”
Mai Vũ Đình không hề phòng bị, bị Phùng Thiên Cương đẩy lui về phía sau vài bước, đụng thật mạnh vào vách đá trên tường, đang muốn chửi ầm lên, một viên đá lớn rơi xuống đầu nàng ta, đập mạnh vào Mai Vũ Đình ở bên dưới……
Thánh thạch bị cướp đi, Tuyệt Tình cung mất đi cân bằng, thạch bích sụp xuống, nước hồ tràn ra, cửara trên đỉnh đầu tự động khép lại chậm rãi.
Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, cùng với mọi người Tuyệt Tình cung ra sức chạy về phía trước, mắt thấy cơ quan sắpđóng lại hoàn toàn, mọi người ngươi kéo ta, ta kéo ngươi, đều muốn đi ra ngoài:
“Phùng quốc sư, mau đi đi.” Nam Cung Phong xuất chưởng đánh mấy người, đẩy Phùng Thiên Cương đếncửa, ra tới bên ngoài Phùng Thiên Cương xoay người đang muốn kéo Nam Cung Phong lên, lại phát hiện mật thất đã đóng cửa, hắn nghĩ hết mọi biện pháp, cũng không mở ra:“Phong nhi, Phong nhi……”
Mà Nam Cung Phong bị nhốt ở phía dưới, bình tĩnh chờ Phùng Thiên Cương mở ra mật thất, cứu hắn ra ngoài: Quốc sư năng lực phi phàm, hắn nhất định có thể thuận lợi cứu bổn vương đi ra ngoài.
Nước trongThánh hồ nhanh chóng tràn ra, Nam Cung Phong cùng cung nhân Tuyệt Tình cung đứng trên cùng bậc thang, nhìn hồ nước cách mình ngày càng gần, màcửa mật thất trên đỉnh đầu lại không có dấu hiệu mở ra.
Ta sẽ chết trong này sao? Ý thức được điểm này, Nam Cung Phong không tiếng động cười khổ: Ta bất quá là muốn trở thành một người trên vạn người, muốn nắm giữ vận mệnh chính mình, chẳng lẽ cũng là sai lầm rồi.
Khi trong đầu hiện lên ý nghĩ phản loạn, mẫu thân vì cứu chính mình mà bị giết chết, trước khi chết dặn dò chính mình sống thật tốt: chỉ là ta không muốnvận mệnh của chính mình bị người thao túng, vì sao lại rơi vào kết cục như vậy, ta chỉ là muốn sống thật tốt a……
Hồ nước nhấn chìm tất cả mọi người, theo cửa ra phun ra, bắn tung tóe lên mặt Phùng Thiên Cương, Phùng Thiên Cương suy sụp ngã xuống đất, tay ôm tảng đá, đầy mặt xám ngắt: Phong nhi đã chết, ta không cứu được hắn……
“Phùng Thiên Cương, chúng ta lại gặp mặt!” Lạc Hoài Văn hiện lênphía sau Phùng Thiên Cương, mắt đầy lãnh liệt và phẫn nộ.
Nước Thánh hồ phun ra, nguyên bản phòng ốc kiên cố sụp đổ thành từng trận khói trắng, ngay sau đó, dấy lên lửa lớn hừng hực, sương khói bay đầy trời.
“Tuyệt Tình cung cháy!” Thị vệ Thanh Tiêu canh giữ ở ngoài Tuyệt Tình cung kinh hô một tiếng, Bắc Đường Diệp không chút để ý nhìn khắp mọi nơihoàn hồn trong nháy mắt:“Sao lại thế này?”
Nồng đậm khói đen xông lên tận trời, trong lòng Bắc Đường Diệp cả kinh:“Không tốt, Nam Cung Quyết còn ở bên trong! Các ngươi thủ tại đây.”
Nói xong, bóng dáng màu lam đã bay xa đếnhơn mười thước: Nam Cung Quyết, ngươi không thể gặp chuyện không may, Thanh Hoàng còn chờ ngươi trở về đây.
“Oa!” Tiếng trẻ con khóc to rõ nỉ non vang lên, Lạc Mộng Khê cực độ suy yếu âm thầm thở ra nhẹ nhàng, trên trán đầy mồ hôi:“Là nam hài…… hay là nữ hài……”
“Là tiểu thiếu gia!” Hữu hộ pháp trả lời, đem tiểu nam hài đặt vào tã lót, trong lòng âm thầm thở dài: tiểu tử này thực khỏe mạnh, đáng tiếc, không phải con của Thiếu chủ……
“Cho ta ôm một cái!” Đứa nhỏ của nàng và Nam Cung Quyết, rốt cục ra đời.
Hữu hộ pháp vừa đem đứa nhỏ đặt vào trong lòng Lạc Mộng Khê, cửa phòng bị người đẩy mạnh ra, Lãnh Tuyệt Tình bước nhanh đến:“Hữu hộ pháp, đi nhanh đi, Tuyệt Tình cung sắp bị hủy diệt!” Không thể tưởng được ngày này thật sự đã đến.
“Thiếu chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hữu hộ pháp khó hiểu: Tuyệt Tình cung, làm sao có thể bị hủy diệt.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, đi mau!” Thời gian đã không còn kịp. Lãnh Tuyệt Tình ôm lấy Lạc Mộng Khê, bước nhanh đi ra phía ngoài.
“Chúng ta đi đâu?” Tuyệt Tình cung bị hủy, Lãnh Tuyệt Tình cũng phải rời đi nơi này, tiểu hồ ly còn không có trở về, Nam Cung Quyết cũng không có đến, hắn còn có thể tìm được ta sao?
“Đi ra ngoài cung!” Tuyệt Tình cung bị hủy, ta không có khả năng sống sót, nay, việc duy nhất ta có thể làm cho nàng là trước khi ta chết, đem mẹ con bọn ngươi an toàn ra ngoài.
“Mộng Khê, Mộng Khê……” Nam Cung Quyết ở trong Tuyệt Tình cung chạy loạn khắp nơi, không ngừng gọi tên Lạc Mộng Khê: Mộng Khê rốt cuộc ở chỗ nào……
Trước đài cao, Phùng Thiên Cương, Lạc Hoài Văn, Vân Bích Lạc, ba người giằng co:“Lạc Hoài Văn, ân oán năm đó, chúng ta hẳn là phải thanh toán hoàn toàn!”
“Đúng vậy, nhoáng một cái, đều đã mười tám, mười chín năm!” Ân oán đó, không thể mang vào quan tài, vẫn là trước khi chết tính cho xong.
“Năm đó, ta cùng với Thiên Cương lưỡng tình tương duyệt, còn có Tử Quận, ngươi vì sao còn đi Vân phủ cầu hôn, chia rẽ bọn ta?” Vân Bích Lạc gào lên với Lạc Hoài Văn:
Thực lực Lạc phủ đã thực không kém, muốn làm Thừa tướng chỉ kém vài bước, cho dù Mai Nhược Vân không giúp được ngươi, ngươi cũng nên tìm nữ tử khác hỗ trợ, vì sao cố tình chọn ta.
Lạc Hoài Văn hừ lạnh một tiếng:“Bổn tướng đối với loại người đàn bà chanh chua như ngươi không có hứng thú, năm đó Bổn tướng đã có Nhược Vân, làm sao lại đi Vân phủ cầu hôn, rõ ràng là cha ngươi làm Hoàng thượng hạ chỉ, buộc bổn tướng thú ngươi……”
Cái gì? Làm sao có thể? Đại phu nhân đầy mặt kinh ngạc: Đây không phải sự thật.
“Các ngươi không cần tranh cãi, chuyện năm đó là một tay ta tạo thành!” Phùng Thiên Cương ngẩng đầu nhìn về phía Vân Bích Lạc và Lạc Hoài Văn:
“Bích Lạc, là ta thực xin lỗi ngươi, lúc ấy, ta yêu Mẫn nhi, nghĩ muốn thoát khỏi dây dưa của ngươi liền thiết kế cha ngươi đi cầu hoàng thượng hạ chỉ, để ngươi gả cho Lạc Hoài Văn làm vợ……”
“Ba!” Phùng Thiên Cương còn chưa dứt lời, đã bị Vân Bích Lạc hung hăng quăng tát một cái, mắt đầy đau xót:“Cả đời này, ta chỉ yêu có một mình ngươi, làm sao ngươi có thể phản bội ta!”
Cho tới bây giờ, đều là ta trách lầm Lạc Hoài Văn, không phải hắn chia rẽ chúng ta, mà là ngươi tiểu nhân ti bỉ, nghĩ muốn đá bỏ ta liền thiết kế kết cục này.
“Mẫn nhi, là mẫu thân của Nam Cung Phong, Quan Mẫn nhi!” Khó trách ngươi hao hết tâm lực giúp Nam Cung Phong làm Hoàng đế, nguyên lai là vì nguyên nhân này.
“Đúng vậy, cả đời này, ta chỉ yêu có một mình Mẫn nhi!” Ngữ khí Phùng Thiên Cương bình tĩnh:“Tử Quận ra đời, là ngoài ý muốn, đó là ngươi thiết kế ta mới có thể……”
“Ba!” Lại là một cái tát đánh đếntrên mặt Phùng Thiên Cương:“Không cần nói nữa, là ta bị coi thường!” Yêu một người không nên yêu, gả cho một người chán ghét mình, nguyên lai này trên đời không có ai thích ta, không có ai yêu ta.
Phùng Thiên Cương yêu là Quan Mẫn nhi, Lạc Hoài Văn yêu là Mai Nhược Vân, hai nữ nhân đều đã qua đời, bọn họ vẫn quên không được các nàng, ta một người còn sống lại là người thất bại lớn nhất.
Ta nghĩ, tất cả chuyện tình đều là Lạc Hoài Văn tạo thành, nghĩ mọi cách báo thù hắn, tự tay hại chết nữ nhân hắn yêu nhất, cho hắn biết thống khổ của ta, lại không ngờ rằng, cho tới bây giờ đều là hận sai người rồi.
Người ta yêu nhất tự tay đem ta giao cho nam nhân khác!
Khó trách Lạc Hoài Văn biết Tử Quận không phải con hắn, nhưng lại không vạch trần, bởi vì hắn chưa từng có có yêu ta, chưa bao giờ để ý đến ta, đối với ta sở tác sở vi đều không hề hay biết.
Ta cả đời này, thật sự là sống uổng phí, bị người đùa giỡn xoay quanh, yêu sai người cũng hận sai người……
Nước Thánh hồ phá tan cửa mật thất, phun lên giữa không trung, Lạc Hoài Văn, Phùng Thiên Cương, Vân Bích Lạc ba người đều bị bao phủ, ba người cũng không có trốn đi, mà lẳng lặng đứng tại chỗ, tùy ý nước hồ đưa nhấn chìm bọn họ: Ba người bọn họ đã không còn gì lưu luyến ở cuộc đời này, chết ở chỗ này, cũng tốt.
Lạc Hoài Văn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, những đám mây trắng biến thành khuôn mặt tuyệt mỹ củaMai Nhược Vân, trong đầu hiện lên cảnh hai người gặp nhaulần đầu tiên ở Tuyệt Tình cung, giống như gió xuân ấm áp, vừa gặp đã yêu.
Liều lĩnh trốnkhỏi Tuyệt Tình cung, khi ở cùng một chỗ, ngọt ngào giống như thần tiên quyến lữ, đến khi Vân Bích Lạc gả vào Lạc phủ, hai người bắt đầu không hiểu nhau nữa.
Lạc Hoài Văn tính toán sau khi nàng sinh liền lập nàng làm chính thất, đem Vân Bích Lạc đánh vào lãnh cung, cũng không nghĩ đến nàng chết vì trong lúc sinh.
Nhược Vân, nữ nhi của chúng ta sống tốt lắm, nàng có thể yên tâm, hiện tại, ta đến với nàng, nàng sẽ không lại cảm thấy cô đơn!
Hồ nước tùy ý tràn ra, bao phủ mảnhrừng cây lớn, Nam Cung Quyết chạy vào cácphòng đang cháy, tìm kiếm Lạc Mộng Khê:“Mộng Khê, Mộng Khê.”
Một lần lại một lần hy vọng đổi lấy một lần lại một lần thất vọng, Nam Cung Quyết vẫn không buông tha, tiếp tục tìm kiếm:
“Ô ô ô!” Thanh âm ô ô quen thuộc truyền vào trong tai, đôi mắt Nam Cung Quyết sáng lên, quay đầu nhìn thân ảnhlửa đỏ kia:“Tiểu hồ ly, ngươi có biết Mộng Khê ở nơi nào không, mau dẫn Bổn vương đi tìm nàng!”
Bên này, Lãnh Tuyệt Tình ôm Lạc Mộng Khê, lại xuyên qua một gian phòng đang cháy, rất nhanh chạy ra phía ngoài, Tuyệt Tình cung bị hủy, hắn cảm giác được rõ nét, sinh mệnh chính mình chậm rãi mất đi: thời gian của hắn đã không nhiều lắm……
Hồ nước ngập qua cự cung, bóng dáng thon dài của Lãnh Tuyệt Tình dừng trongnháy mắt, máu tươi tràn ra bên khóe miệng, đáy mắt lóe lên ý cười chua sót, ôm Lạc Mộng Khê chậm rãi ngã xuống.
“Lãnh Tuyệt Tình, ngươi làm sao vậy?” Đại hỏa thiêu đốt khắp nơi nếu bọn họ không đi, rất nhanh sẽ mất mạng.
“Mộng Khê, thực xin lỗi……” Ta không có khí lực đưa nàng rời khỏi nơi này, người Tuyệt Tình cung cùng Tuyệt Tình cung có cùng một nhịp thở, Tuyệt Tình cung bị hủy, cho dù cung nhân chạy trốn ra bên ngoài, cũng khó tránh khỏi cái chết.
Lãnh Tuyệt Tình ta thân là Cung chủ Tuyệt Tình cung, là người đứng mũi chịu sào, cung hủy, người chết đầu tiên chính là ta.
“Thực xin lỗi, ta không nên mang ngươi đến Tuyệt Tình cung……” Bằng không, ngươi cũng sẽ không chết ở chỗ này.
Lửa lớn ngày càng lan rộng, Lạc Mộng Khê vừa mới sinh xong, không có khí lực đi đường, bên người còn có Lãnh Tuyệt Tình đang suy yếu, bọn họ không đi được.
“Không quan hệ!” Nếu đây là mệnh của ta thì ta nhận mệnh, chính là đáng thương cho đứa nhỏ vừa mới ra sinhlại phải tử vong.
Trong tã lót, tiểu bảo bảo im lặng ngủ say, đối vớinguy hiểm phát sinh một mực không biết.
Lãnh Tuyệt Tình tựa đầu đến lên vai Lạc Mộng Khê, hấp hối:“Mộng Khê, nếu có kiếp sau, nàng, ta, tiểu bảo bảo, ba người tạo thành một gia đình hạnh phúc được không?”
Kiếp sau, người sau khi chết sẽ hóa thành tro tàn, thật sự có kiếp sau sao? Hiện tại Lãnh Tuyệt Tình sắp chết, Lạc Mộng Khê không nghĩ lại làm hắn thương tâm:“Nếu thực sự kiếp sau, chúng ta ba người, sẽ là gia đình hạnh phúc nhất.”
“Mộng Khê, có những lời này của nànglà đủ rồi!” Lãnh Tuyệt Tình nhắm lại hai mắt, khóe miệng mang theo ý cười: Tuyệt Tình cung là hủy ở trong tay người trong cung, cũng hủy ở trong tay ta Lãnh Tuyệt Tình và Lạc Mộng Khê, xuống dưới, ta cũng phảicó thể giao cho phụ thân……
Đời này, ta thực bất hạnh, sinh là người Tuyệt Tình cung, vận mệnh sớm được định sẵn, kiếp này, ta lại may mắn, Thánh nữ là người ta yêu nhất, chỉ tiếc nàng không là của ta, duyên phận của chúng ta kiếp sau lại tiếp tục.
Thân thể Lãnh Tuyệt Tình chậm rãi ngã xuống, lửa cũng càng ngày càng lớn, Lạc Mộng Khê gắt gao ôm tiểu bảo bảo: Cục cưng, thực xin lỗi, nương đưa ngươi đến thế giới này, nhưng không cách nào cho ngươi tiếp tục sống……
“…… Mộng Khê…… Mộng Khê……” Ngay tại Lạc Mộng Khê chuẩn bị chịu chết, âm thanh lo lắng từbên ngoài vang lên, trong lòng Lạc Mộng Khê cả kinh im lặng lắng nghe:“Mộng Khê…… Mộng Khê……”
Nam Cung Quyết, là Nam Cung Quyết đến đây…… Lạc Mộng Khê suýt nữa vui đến khóc, còn chưa đáp lại Nam Cung Quyết, một bóng dáng lửa đỏ tiểu cùng với bóng dáng bạch y chạy đếnchỗ nàng.
“Mộng Khê!” bóng dáng màu trắng đi đếntrước mặt Lạc Mộng Khê trongnháy mắt, nhẹ nhàng vỗ về dung nhan khuynh thế mà mình ngày đêm nhung nhớ, trong lòng Nam Cung Quyết vui sướng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung:“Mộng Khê, thật là nàng……”
“Nam Cung Quyết…… Nam Cung Quyết, đi mau, nơi này sắp sụp……” Bắc Đường Diệp theo sau đi đến, gấp giọng nhắc nhở.
“Đúng, chúng ta mau rời khỏi nơi này!” Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê đem tiểu bảo bảo tới trước mặt hắn:“Còn có đứa nhỏ!”
“Bắc Đường Diệp, ôm đứa nhỏ!” Nam Cung Quyết tiếp nhận tiểu bảo bảo bỏ vào trong lòng Bắc Đường Diệp, xoay người ôm Lạc Mộng Khê đi, bước nhanh đi ra phía ngoài.
Lạc Mộng Khê xuyên qua bả vai Nam Cung Quyết, nhìn về phía thân thể đã muốn lạnh băng của Lãnh Tuyệt Tình: Lãnh Tuyệt Tình, cám ơn tình yêu của ngươi đối với ta, nếu có kiếp sau, ta nhất định gả cho ngươi!
Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp ôm tiểu bảo định, lướt qua biển lửa, bước qua hồ nước, trải qua nhiều gian khổ rốt cục tới bên ngoài Tuyệt Tình cung.
‘Oanh’, trong nháy mắt Bắc Đường Diệp, Nam Cung Quyết chạm chân đến mảnh đất bên ngoài cung thì Tuyệt Tình cung ầm ầm sập xuống, đất rung núi chuyển, mặt toàn bộ đều sụp xuống, núi lửa, hồ nước tất cả đều biến mất không thấy, mặt đất bằng phẳng, cảnh đẹp vừa rồi giống như chưa từng xuất hiện qua.
“Nam Cung Quyết, tiểu gia hỏa này thật giống ngươi!” Tất cả đều trở nên tĩnh lặng như trước, mọi người đứng lên thấybốn phía trống rỗng,hai mặt nhìn nhau: Tuyệt Tình cung, đúng là thần kỳ, một người cũng không chạy thoát, còn biến mất không thấy.
Âm thanh ồn ào của Bắc Đường Diệp thành công hấp dẫn tầm mắt Nam Cung Quyết, vừa rồi ở trong biển lửa, tình huống khẩn cấp, hắn cũng chưa kịp nhìn kỹ.
Nhẹ nhàng đặt Lạc Mộng Khê xuống dưới, Nam Cung Quyết tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng Bắc Đường Diệp, tiểu bảo bảo nhắm mắt lại đang ngủ, đối tất cả chuyện vừa xảy ra, hồn nhiên không biết:“Đây là con của chúng ta.” Rất giống ta.
“Đúng vậy, mới ra sinh không lâu!”
Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Mộng Khê, dường như đã cách mấy đời: Lúc trước, hắn nghĩ Lạc Mộng Khê và cục cưng cách hắn thật xa, nay lại ở ngay trước mắt trong lòng phi thường cao hứng, không biết phải nói gì đểbiểu đạt tâm tình vui sướng của mình.
Không để ý đếnvạn tướng sĩ ở đây, Nam Cung Quyết,gắt gao ôm Lạc Mộng Khê cùng tiểu bảo bảo vào trong ngực, trong mắt lóe nước mắt: Có thê, có tử, thật là hạnh phúc!
Một ngày này, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, tiểu bảo bảo, một nhà đoàn tụ, trời thật xanh, mây thật trắng, cây cũng thật xanh, nước cũng thật xanh……
Năm năm sau
“Tiểu hồ ly, đợi ta với…… Đợi ta với……” Ánh mặt trời tươi sáng, trên đường nhỏ trong rừng cây, một bóng dáng lửa đỏ chạy vội vã về phía trước, phía sau cách đó không xa, một tiểu nam hài xinh xắngắt gao đuổi theo:“Hồ ly thối, tốt nhất đừng để ta bắt được, nếu không, lột đi da mà ngươi kiêu ngạo ……”
Tiểu hồ ly rất nhanh chạy đi trước, chạy đến trong một tiểu viện, trốn sau lưngmột nữ tử dung mạo tuyệt mỹ:“Cha, nương!” Tiểu nam hài cũng theo sau chạy vào tiểu viện, đối với trong viện nam nữ trẻ tuổi ngọt ngào gọi.
“Nam Cung Minh, ngươi lại khi dễ tiểu hồ ly!” Nữ tử dung mạo tuyệt chính là Lạc Mộng Khê, năm năm đi qua, nàng thế nhưng lại trổ mã ngày càng xinh đẹp, mê người: Nam Cung Quyết, Nam Cung Minh, phụ tử hai người bình thường ở trong cốc không có việc gì, liền thích khi dễ tiểu hồ ly.
“Không có, không có, Minh nhi chỉ là ở đuổi theo tiểu hồ ly luyện tập khinh công!” Tiểu nam hài nói xong, cười hì hì chạy đến bên người Nam Cung Quyết, nắmbàn tay to của Nam Cung Quyết:“Phụ thân, Minh nhi muốn ăn kẹo hồ lô!”
“Hảo, phụ thânđi mua với con!” Nam Cung Quyết cười sủng nịch, ôm lấy tiểu nam hài:“Mộng Khê, chúng ta ở Thần Bí cốc đã hơn một tháng.”
Lại cảnh đẹp nhìn hoài cũng chán:“Không bằng chúng ta trở về Lạc vương phủ ở một thời gian……”
Tiểu hồ ly nhảy vào trong lòng Lạc Mộng Khê, hai mắt đen lúng liếng, thật cẩn thận đánh giá Nam Cung Minh trong lòng Nam Cung Quyết, e sợ tiểu ác ma này sẽ đột nhiên chỉnh chính mình.
tiểu ác ma kia, thừa dịp Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết nói chuyện, không để ý hắn, nhăn mặt với tiểu hồ ly, dọa tiểu hồ ly dùng sức chui vào lòng Lạc Mộng Khê……
“Chủ ý thật ra không sai, chỉ sợ……”
“Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bổn vương đã tìm được các ngươi!” Cùng với tiếng kinh hô, Bắc Đường Diệp đã đi đếntrước mặt hai người:“Nam Cung Quyết, Thanh Tiêu tự ngươi đi quản, đừng giao cho Bổn vương nữa, mỗi ngày xử lý quốc sự thật mệt chết!”
“Bắc Đường Diệp, lúc trước ngươi đánh thuaBổn vương, tự nguyện quản lý Thanh Tiêu, giờ lại trách ai……” Nam Cung Minh thừa dịp Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp nói chuyện, lặng lẽ trượt xuống từtrong lòng Nam Cung Quyết, rất nhanh chạy đến bên người Lạc Mộng Khê, vươn tay với Lạc Mộng Khê.
Lạc Mộng Khê đem tiểu hồ ly thả xuống đất, ôm lấy Nam Cung Minh đi ra ngoài, tiểu hồ ly chạy theo phía sau: hai người này, muốn tranh cãichúng ta không muốn bị ầm ĩ, đi trước một bước.
Lạc Mộng Khê đi ra xa một khoảng, Nam Cung Quyết vẫy tay ngăn lại lời nói của Bắc Đường Diệp:“Lúc này, chúng ta tỷ thí khinh công, nếu ngươi thắng Bổn vương, Thanh Tiêu sẽ không để ngươitrông nom nữa!”
Nói xong, Nam Cung Quyết bước nhanh đuổi theo Lạc Mộng Khê:“Mộng Khê, Minh nhi, đợi Bổn vương mộtchút!”
Trông nom Thanh Tiêu, rất phiền toái, nào có cuộc sống vui vẻnhư một nhà ba người bọn ta……
“Nam Cung Quyết, ngươi đứng lại, chúng ta còn chưa có thảo luận xongđiều kiện, đừng chạy……” Bắc Đường Diệp bước nhanh đuổi theo một nhà ba người một hồ phía xa xa……
Ánh nắng tươi sáng, chim bay hoa nở, trời thật xanh, mây thật trắng, cây thật xanh, nước thật trong……
________ kết thúc __________Hoàn________
Hai gã thị vệ Tuyệt Tình cung sở dĩ bắt nàng đi Diêm điện, chỉ sợ Mai Vũ Đình không thoát khỏi quan hệ trong này.
“Thánh nữ, chúng ta là phụng lệnh Trưởng lão làm việc, xin đừng làm chúng ta khó xử.” Hai nam tử mặt không chút thay đổi, máy móc giải thích với Lạc Mộng Khê, “Mời Thánh nữ đến Diêm điện cùng chúng tôi.”
“Các ngươi, hai người…”
Lạc Mộng Khê kéo tiểu Vũ qua một bên: “Hai vị là ohungj mệnh làm việc, đương nhiên Mộng Khê sẽ không làm các vị khó xử, ta cùng các ngươi đi Diêm điện.” Để xem rốt cuộc là người nào có thù oán với ta, muốn dùng phương pháp gì đối phó ta.
“Thánh nữ…” mặt tiểu Vũ đầy lo lắng, muốn nói lại thôi: Diêm điện có vô không có ra.
“Không cần lo lắng, ta mới đến Tuyệt Tình cung, chỉ đi dạo chung quanh, làm sao lại xúc phạm Cung quy, cho dù vào Diêm điện, ta cũng có thể đi ra.” Lạc Mộng Khê an ủi tiểu vũ.
“Hai vị đại ca, phiền các ngươi dẫn đường, Mộng Khê không biết Diêm điện ở nơi nào.” Mặc dù Lạc Mộng Khê đi dạo hơn nửa Tuyệt Tình cung, nhưng Diêm điện là nơi trọng yếu nên tiểu Vũ không đưa Lạc Mộng Khê đi, đương nhiên Lạc Mộng Khê không biết Diêm điện ở đâu.
“Mời!” mặt hai gã thị vệ không chút thay đổi, xoay người, đi nhanh về phía trước, không chút lo lắng Lạc Mộng Khê có đuổi kịp hay không, càng không sợ Lạc Mộng Khê chạy trốn.
Huống chi, bọn họ có võ công, ở Tuyệt Tình cung là cao thủ đứng đầu, nếu Lạc Mộng Khê dám trốn, vừa vặn mang tội danh, bọn họ có thể giết ngay tại chỗ.
Diêm điện, kiến trúc rộng rãi, không khí lại nghiêm túc, đi đến cửa, một trận gió lạnh bay đến, mùi máu tươi thản nhiên bay vào mũi, trong điện chết rất nhiều người.
Lục Đại trưởng lão đứng một hàng, bốn vị Trưởng lão là lão nhân, râu tóc thật dài, trắng xóa, giống như ông già Noel, mà gương mặt bọn họ đầy lạnh lùng, nghiêm khắc, hoàn toàn tương phản với hình tượng ông già Noel.
Một vị trung niên, quần áo, khí độ bất phàm, vòn một vị chỉ hơn hai mươi tuổi, người trẻ tuổi nhất.
Trưởng lão Tuyệt Tình cung thân là đồng tử, không thể cưới vợ sinh con giống người khác, người trẻ tuổi nhất hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, khí chất xuất chúng, làm trưởng lão thật đáng tiếc.
Thị vệ mang Lạc Mộng Khê vào Diêm điện, trên điện nên bài trí cái gì thì có cái đó, bàn ghế là không thể thiếu, ở bên ngoài nhìn Diêm điện không có gì khác những nơi khác, nhưng Lạc Mộng Khê thấy, bên trong Diêm điện có cơ quan ngầm.
Một tên Trưởng lão quát lên với Lạc Mộng Khê: “Thân là Thánh nữ Tuyệt Tình cung, phải lấy Tuyệt Tình cung làm trọng, mà ngươi, không xem cung quy ra gì, phạm lỗi lớn như vậy, còn không quỳ xuống chịu phạt.”
Hai gã thị vệ đi đến, muốn đè Lạc Mộng Khê quỳ xuống, lại bị Lạc Mộng Khê giãy ra: “Trưởng lão, Mộng Khê mới đến Tuyệt Tình cung, chỉ đi dạo một vòng, không biết xúc phạm điều nào trong cung quy? Chẳng lẽ Tuyệt Tình cung có quy định, không thể đi dạo trong này?”
Tiểu Vũ có nói qua Diêm điện với Lạc Mộng Khê, phụ trách Diêm điện là Trưởng trưởng lão Tuyệt Tình cung bộ tộc Từ thị, mỗi bộ tộc một người, sau khi bộ tộc Trưởng lão qua đời thì tộc này được đề cử Trưởng lão tiếp theo, cho nên tuổi các trưởng lão không giống nhau, có lão nhân, có trung niên, cũng có thanh niên.
Trưởng lão Tuyệt Tình cung quyền lực gần bằng Cung chủ, cho nên, không phải ai muốn làm là có thể làm Trưởng lão.
Sáu vị trưởng lão sắp xếp théo tuổi là, Vương trưởng lão, Mai trưởng lão, Vân trưởng lão, Giản trưởng lão, Lí trưởng lão, Phong trưởng lão, họ của bọn họ đại biểu cho gia tộc phía sau.
“Lạc Mộng Khê, ngươi thân là Thánh nữ, sẽ gả cho Thiếu chủ làm vợ, nhưng là hiên tại, ngươi cùng Thiếu chủ chưa thành thân, lại có thai, sẽ bị toàn bộ cung nhân nhạo báng, chẳng lẽ không nên bị phạt?”
Thiếu chủ bảo thủ luôn không chịu thay đổi, không có khả năng làm chuyện đồi phong bại tục này, khẳng định là người này quyến rũ Thiếu chủ.
Nguyên lai là có chuyện này, Tuyệt Tình cung ấm áp như mùa xuân, Lạc Mộng Khê mặc ít y phục, cái thai đã hơn ba tháng bị người phát hiện, bẩm báo các trưởng lão nơi này.
Từ phòng ngủ đi ra, ngoài Lãnh Tuyệt Tình, nàng chỉ gặp Mai Vũ Đình cùng tiểu Vũ, bốn phía cũng không có người theo dõi, tiểu Vũ vẫn đi theo bên nàng, không có khả năng mật báo, vậy người đáng nghi nhất là Mai Vũ Đình.
Đợi chút, trên vách núi đen, khi ta với người nọ đồng quy vu tận, là mặc áo choàng của Nam Cung Quyết tặng ta, nhưng khi ta tỉnh lại trên người mặc lại là tẩm y. Là ai giúp ta thay?
Cái thai của ta thực rõ ràng, nhưng Lãnh Tuyệt Tình lại không biết ta có thai, cho nên, y phục của ta không phải do hắn thay, có phải là Hữu hộ pháp hay không?
Mà Hữu hộ pháp biết y thuật, đương nhiên biết Thánh nữ mang thai có ý nghĩ gì với Tuyệt Tình cung, vì sao nàng không nói chuyện này cho Lãnh Tuyệt Tình…
“Lạc Mộng Khê, ngươi không còn lời nào để nói sao? Trưởng lão không buông tha, từng bước ép sát.
Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài, tức giận ngưng tụ trong lồng ngực: ta với Nam Cung Quyết là phu thê danh chính ngôn thuận, trong bụng là cốt nhục của Nam Cung Quyết, không phải Lãnh Tuyệt Tình.
Nếu không phải tình huống đột biến như thế này, ta với cục cưng vẫn đang ở bên người hắn, sẽ không như bây giờ, một mình một người mang theo đứa nhỏ xuất hiện ở Tuyệt Tình cung.
Tuy rằng Lạc Mộng Khê, không muốn ứng đối với các trưởng lão, sớm muốn trở về Thanh Tiêu, nhưng hiện tại, nàng đang ở Tuyệt Tình cung, thân phận Thánh nữ cũng được khẳng định, nếu nàng nói đứa bé là của Nam Cung Quyết, vậy nàng cùng cục cưng mở tưởng còn sống mà rời khỏi Diêm điện.
Bây giờ lại có thêm tư tưởng phong kiến cổ đại, mấy lão già này, hiểu lầm đứa bé là của Lãnh Tuyệt Tình, không chấp nhận tư tưởng mới chưa thành thân đã có thai, đồi phong bại tục, muốn lấy mạng người….
“Lạc Mộng Khê, ngươi chịu nhận tội?” trầm mặc tức là cam chịu, Lạc Mộng Khê không nói lời nào, làm các trưởng lão nghĩ là nàng cam chịu.
Lạc Mộng Khê vì muốn làm Cung chủ phu nhân Tuyệt Tình cung, quyến rũ Lãnh Tuyệt Tình, thật là không biết thẹn, Cung chủ phu nhân sớm muộn cũng là của ngươi, ngươi gấp gáp cái gì.
Một đám lão già giữ gìn quy củ này, không khó đối phó: “Trưởng lão, các ngươi mối ngày đều ở Tuyệt Tình cung, đối với chuyện bên ngoài các ngươi biết được bào nhiêu? Cho dù tin tức linh thông, nhưng đối với chuyện của Thiếu chủ với Lạc Mộng Khê, biết được bào nhiêu?”
“Các ngươilà Trưởng lão Tuyệt Tình cung, phải có phán đoán của chính mình, không cần nghe người khác nói gì thì các ngươi sẽ tin cái đó, thân phận các ngươi là thủ hộ Tuyệt Tình cung, không phải ngồi nghe lời gièm pha của người khác, làm toàn bộ Tuyệt Tình cung nổi loạn…”
“Lạc Mộng Khê, hôm nay chúng ta nói chuyện ngươi có thai, không cần nói qua chuyện khác.” Ngữ khí trưởng lão nghiêm khắc.
“Mộng Khê có thai, tất nhiên sẽ giải thích rõ ràng, chỉ là, hy vọng trưởng lão có thể chứng minh được phán đoán của mình, không thể nghe lời người gièm pha, tự làm loạn trận tuyến.” Mai Vũ Đình, nghĩ muốn đánh đổ ta, cũng không dễ như vậy đâu.
“Lạc Mộng Khê, cái thai của ngươi…”
“Mộng Khê chưa thành thân đã có thai là lỗi của Bản cung!” giọng nam nhân mãnh liệt truyền đến, bóng dáng bạch y đập vào mắt mọi người, bóng dáng thon dài của Lãnh Tuyệt Tình bước vào Diêm điện, ánh mắt lạnh như băng quét qua Lục Đại trưởng lão.
“Bản cung bị hạ mị dược, không có thuốc giải, chỉ có thể dùng loại phương pháp này giải trừ, bất đắc dĩ Thánh nữ mới xả thân cứu giúp, các vị trưởng lão còn nghi vấn gì?”
Lãnh Tuyệt Tình đến thật đúng lúc, Lạc Mộng Khê hơi sửng sốt, lại khôi phục bình thường trong nháy mắt. Hẳn là tiểu Vũ thông tri hắn đến……
Các trưởng lão liếc mắt lẫn nhau một cái, hơi cúi đầu: Thánh nữ phải gả cho Thiếu chủ làm vợ, nay có con của Thiếu chủ, tuy nói là không hợp cấp bậc lễ nghĩa, nhưng là vì cứu Thiếu chủ mà có thai, bọ họ cũng không thể nói thêm gì nữa.
“Các trưởng lão ưu tâm vì an nguy của Tuyệt Tình cung, Bản cung thật sự rất vui, nhưng là, Thánh nữ mang thai con của Bản cung là chuyện tốt, vì sao các vị lại mang Thánh nữ đến chuẩn bị tra khảo?”
Nếu Bản cung không đến đây, thì các ngươi chuẩn bị dụng hình sao? Chỉ là chưa thành thân mà có thai thôi, đáng giá để các ngươi hưng sư động chúng vậy à.
Ánh mắt Lãnh Tuyệt Tình lạnh như băng, không chịu buông tha, các trưởng lão không trả lời vẫn đề của hắn, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
“Thiếu chủ, chúng ta cũng là suy nghĩ vì Tuyệt Tình cung.” Giản trưởng lão quét mắt nhìn mọi người ở đây một lần, nhẹ gionbgj giải thích.
“Nếu các ngươi suy nghĩ vì Tuyệt Tình cung, thì nên nghĩ như thế nào để đứa nhỏ của Bản cung và Thánh nữ bình an, khỏe mạnh trưởng thành, mà không phải là tề tựu ở đây, ép hỏi Thánh nữ vì sao lại có thai?”
“Xin Thiếu chủ bớt giận.” Phong trưởng lão cũng chính là người nhỏ tuổi nhất mở miệng, các trưởng lão khác trầm mặc không nói, “Thánh nữ có thai là chuyện tốt, chỉ là, Thánh nữ với Thiếu chủ chưa thành thân, các trưởng lão đối với chuyện Thánh nữ có thai có chút nghị luận.”
“Cung quy Tuyệt Tình cung, /thánh nữ phải gả cho Thiếu chủ, cho dù Thánh nữ chưa thành thân đã có thai, trong bụng là hoài là Thiếu chủ tương lai của Tuyệt Tình cung, các ngươi lại muốn dụng hình….”
“Bản cung đi ra ngoài nửa năm, các chuyện phát sinh trong lúc đó, vài vị trưởng lão các ngươi chưa hỏi Bản cung, chỉ dựa vào hoài nghi của mình mà trực tiếp định tội Thánh nữ, là do người nào châm ngòi?”
Ánh mắt Lãnh Tuyệt Tình vẫn lạnh băng như trước, sắc bén quét qua Lục Đại trưởng lão: “Không cần nói đến việc Thánh nữ đang có thai, lòng hoài nghi nhưng Bản cung cũng biết các ngươi, nếu không phải là có người được các ngươi tín nhiệm làm khó dễ ở giữa thì động tác của các ngươi cũng không nhanh nhẹn như vậy.”
Lục Đại trưởng lão liếc mắt nhau một cái, lại rất nhanh cúi đầu, suy nghĩ trong đầu xoay vòng vòng, muỗn tìm cách ứng phó cục diện trước mắt.
Mà Lãnh Tuyệt Tình cũng không nghĩ cho bọn hắn thời gian suy nghĩ: “Các vị trưởng lão, muốn tra khảo Thánh nữ là tội lớn, không vạn bất đắc dĩ Bản cung cũng không nghĩ đến tra khảo người nào.”
“Là…. Mai Vũ Đình, Mai Đại tiểu thư….” rơi vào đường cùng, các trưởng lão chỉ phải ăn ngay nói thật, tuy trong mắt có chứa sự không cam lòng, nhưng lại không dám giấu diếm.
Trừ bỏ Lãnh thị bộ tộc của Cung chủ, thì bộ tộc Mai thị là có địa vị cao nhất, Mai Đại tiểu thư là đích trưởng nữ của bộ tộc Mai thị, võ công, trí tuệ đều nổi bật trong đám người trẻ tuổi ở Tuyệt
Tình cung, được các trưởng lão yêu thích, cho nên lời của cô tất nhiên là các trưởng lão không nghi ngờ.
“Là vị trưởng lão nào tiếp xúc với Mai Vũ Đình, biết chuyện Thánh nữ có thai?”
“Là…. thuộc hạ!” giản trưởng lão cúi đầu, thừa nhận lỗi lầm.
“Mai trưởng lão, chuyện này giao cho ngươi xử lý.” Giản trưởng lão, Mai Vũ Đình đều phải bị trừng phạt.
Nói xấu Thánh nữ quyến rũ Thiếu chủ, nói cốt nhục trong bụng Thánh nữ là dùng phương pháp bất chính mà có, tội danh thật không nhỏ, nhẹ thì phạt ở Hàn Bích điện vài ngày, may mắn thì có thể sống sót trở về, không may thì bị đông cứng bị người nâng về.
Nặng thì vứt bỏ địa vị Trưởng lão hoặc đích trưởng nữ, trở thành nô bộc, ở Tuyệt Tình cung làm trâu, làm ngựa, bị người sai sử vĩnh viễn.
“Vâng, Thiếu chủ.” Bộ tộc Lãnh thị là Cung chủ, lại là nhiều thế hệ đơn truyền, mỗi lần ra tay đều chỉ có đường chết, bộ tộc khác thịnh vượng nhất là Mai thị bộ tộc, mỗi một triều đại đều có một Thánh nữ, gả cho Thiếu chủ làm vợ.
Mai trưởng lão là người đứng đầu Lục đại trưởng lão, cũng là dưới một người trên vạn người, cao thấp trong Tuyệt Tình cung đều yêu kính, việc này giao cho hắn xử lý rất thích hợp.
“Mộng Khê, nàng ra ngoài đã lâu, trời cũng đã tối, chúng ta trở về dùng bữa đi.” Không nhìn sắc mặt áy náy của Lục Đại trưởng lão, Lãnh Tuyệt Tình không coi ai ra gì, ôn nhu nhỏ nhẹ với Lạc Mộng Khê.
“Lãnh Tuyệt Tình, là tiểu Vũ gọi ngươi đến Diêm điện sao?” ra ngoài Diêm điện, Lạc Mộng Khê nhịn không được nói ra nghi hoặc trong lòng.
Ba ngày ba đêm Lãnh Tuyệt Tình không ngủ, lần này ngủ cản bản không thể một chốc đã tỉnh, làm sao biết được nàng gặp chuyện mà đến cứu.
Lãnh Tuyệt Tình thản nhiên ừ một tiếng, xem như là trả lời, Lạc Mộng Khê dừng lại bước chân: “Lãnh Tuyệt Tình, cám ơn ngươi!” Lạc Mộng Khê chân thành nói lời cảm ơn Lãnh Tuyệt.Tình”
“Chờ đến sau khi xử ý xong toàn bộ chuyện ở Tuyệt Tình cung, ngươi có thể lại làm người tốt đưa ta về Thanh Tiêu hay không?”
Trong lòng Lãnh Tuyệt Tình vừa dâng lên vui sướng đã biến mất trong nháy mắt: “Mộng Khê, Nam Cung Quyết đã thú Sườn phi, mà nàng lại lấy thân phận Thánh nữ vào Tuyệt Tình cung, không có khả năng rời đi, nàng quên Nam Cung Quyết đi, ta sẽ xem như đứa nhỏ không còn….”
“Lãnh Tuyệt Tình, làm sao ngươi vẫn không chịu hiểu rõ, Nam Cung Quyết là toàn bộ trái tim của ta, ta không có khả năng lại yêu thương nam tử khác ngoài chàng….”
Huống chi, bọn ta còn có đứa con, có sự ràng buộc, tình cảm trong đó của bọn ta, không phải nói quên là có thể quên.
“Không sao cả, ta có thể chờ, chờ đến khi nàng hoàn toàn quên Nam Cung Quyết!” nguyện ý đón nhận ta mới thôi.
“Lãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Quyết phát hiện không thấy ta, khẳng định sẽ phái người tìm kiếm, một ngày nào đó cũng sẽ tìm đến Tuyệt Tình cung.” Cho dù ta không đi ra được, chàng cũng sẽ tìm cách đi vào, không cần nghi ngờ, Nam Cung Quyết hoàn toàn có năng lực này.
Lãnh Tuyệt Tình cười khổ, lại tràn đầy tự tin: “Nam Cung Quyết sẽ không đến tìm nàng.” Hắn nghĩ là nàng đã chết.
“Vì sao?” đối với cách nói khẳng định của Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê cảm giác được có gì đó không đúng, “Không phải là ngươi âm thầm….” Động tay động chân?
“Là Đại phu nhân âm thầm động tay động chân, ta chỉ là lợi dụng một chút.” Đánh ngã nàng xuống vách núi đen không phải ta, nghĩ muốn lấy phương pháp tàn nhẫn giết nàng cũng không phải ta, cứu mạng nàng là ta.
“Lãnh Tuyệt Tình, ngày đó sau khi ta rơi xuống vách núi đen, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” làm sao ngươi cứu được ta, lại làm sao mà không bị Nam Cung Quyết nghi ngờ đem ta đến Tuyệt Tình cung? Kinh thành Thanh Tiêu là địa bàn của Nam Cung Quyết.
“Trời đã tối, chúng ta đi dùng bữa tối đi.” Không trả lời vẫn đề của Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình chậm rãi hướng về tiểu viện của mình, tùy ý Lạc Mộng Khê kêu gọi theea nào hắn cũng không chụi quay đầu lại.
Mộng Khê, Tuyệt Tình là nơi trú chân cuối cùng của nàng, nay nàng đã khôi phục thân phận Thánh nữ, cho dù dùng biện pháp gì, ta cũng sẽ không để nàng rời khỏi Tuyệt Tình cung nửa bước.
Phùng Thiên Cương liên tiếp tiết lộ thiên cơ, tuổi thọ cũng giảm đi hơn phân nửa, công lực cũng biến mất không ít, lần này đến Tuyệt Tình cung do Nam Cung Phong vừa trốn về Tây Lương hộ tống.
Nam Cung Quyết, Phùng Thiên Cương mang theo đội thị vệ cùng nhiều lễ vật quý giá đi Tuyệt Tình cung, mọi người đều có nhược điểm, vị sư huynh này của Phùng Thiên Cương cũng chính là trưởng lão Tuyệt Tình cung rất yêu tiền.
Trong nhà hắn vàng bạc chất thành núi, mà hắn còn không thấy đủ, có cơ hội liền gom vàng bạc vào trong nhà, mỗi đêm đều ôm vàng bạc mà ngủ.
Có nhược điêmr rất tốt, biết hắn tham tiền, đương nhiên Phùng Thiên Cương sẽ đưa tiền.
Ngay lúc Nam Cung Quyết, Phùng Thiên Cương mang theo lễ vật đến Tuyệt Tình cung xin Thánh Thạch thì đại quân của Nam Cung Quyết, Bắc Đường Dực thế như chẻ tre thắng tiến đến Kinh Thành Tây Lương.
Ha gấp đến cực độ, Phùng Thiên Cương đi không biết đến khi nào mới có thể trở về, Bản cung không thể ngồi yên chờ chết, phải nghĩ cách khác mới được.
“Người đâu, đi điều tra xem nhược điểm của đám người Nam Cung Quyết, Bắc Đường Dực, Lăng Khinh Trần là cái gì.” Sau đó nắm lấy nhược điểm đó, đem đi áp chế bọn hắn thì không sợ bọn hắn dám làm cái gì nữa.
Cung quy Tuyệt Tình cung vô cùng nghiêm cẩn, cho dù thân phận ngươi cao quý hay thấp kém, chỉ cần phạm sai lầm thì sẽ bị trừng phạt, Mai Vũ Đình, Giản trưởng lão xúc phạm cung quy, đều bị trừng phạt thật mạnh.
Khi hai người ở Tuyệt Tình trong HÀn Bích điệncực kỳ lạnh ăn đói mặc rách, Lạc Mộng Khê vừaở Tuyệt Tình cung an thai, vừa đi dạo chung quanh, âm thầm tìm cửa ra Tuyệt Tình cung.
Hàn Bích điện không phải nơi người có thể ở được, giản trưởng lão tốt hơnchút, người già đi rồi, không chú trọng hình tượng nữa, chịu ít phong hàn, đauđớn một ít cũng không sao cả.
màmai vũ đìnhkhông giống vậy, nàng là đích trưởng nữ của bộ tộc Mai thị, đại tiểu thư chưa hôn phối, dung mạo trẻ trung xinh đẹp rất quan trọng với nàng.
Mà khi Mai Vũ Đình từ Hàn Bích điện trở về, cả người suýt nữa là bị đông cứng, xinh đẹp khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến đỏ bừng, tay nhỏ bé, chân nhỏ cũng suýt nữa bị tổn thương do giá rét, vẫn là do nàng có nội công hộ thân bảo hộ mới được.
Nếu là một nữ tử khác bị đem đến đi Hàn Bích điện, sợ là không còn mạng mà trở về. Ngâm mình ở trong bể nước, tùy ý để dòng nước ấm áp bao quanh mình, làm ấm lại thân thể sắp bị đông cứng.
Lạc Mộng Khê, ngươi thật lợi hại, để ngươi tránh được một kiếp, bất quá, chỉ cần Mai Vũ Đình ta còn sốngmột ngày, ngươi đừng mơ tưởng có thể thuận lợi trở thành Cung chủ Phu nhân. Lãnh Tuyệt Tình là của ta, Cung chủ Phu nhân cũng chỉ có ta có thể làm:“Người đâu, đi mời giản trưởng lão, mai trưởng lão đến.”
Ta cũng không tin, ta đường đường Đại tiểu thư Mai thị bộ tộc, có toàn bộ Mai thị bộ tộc làm hậu thuẫn, còn đánh không lại ngươi ngoại nhân không quyền không thế sao.
Đông đi xuân đến, xuân về hoa nở, Thanh Tiêu quốc, Kì Thiên quốc, Giang Nam Lăng phủ đánh vớiTây Lương quốc từ mùa đông đánh tới mùa xuân, thậm chí đêm giao thừa, ăn cơm tất niên, bọn họ đều ở lều trại thương nghị kế hoạch tác chiến.
Tam thế lực cùng xuất động, Tây Lương quốc như thế nào là lại là đối thủ, các tướng sĩ bị đánh từng bước lui về sau, chật vật chạy trốn.
Mắt thấy khoảng cách Kinh Thành Tây Lương ngày càng gần, khoảng cách đến lúc báo thù cũng ngày càng gần, y phục trên người Nam Cung Quyết từ mùa đông đổi thành mùa xuân, y phục Lạc Mộng Khê làm choNam Cung Quyết là áo khoác, xuânthu đều mặc rất thích hợp.
Bất quá, bởi vì đây là Lạc Mộng Khê tự mình làm, lưu lại choNam Cung Quyết lễ vật duy nhất, Nam Cung Quyết không nỡmặc, xem nó như bảo bối trân quý: Mộng Khê, đợi đến ngày đại quân Thanh Tiêu tiến côngKinh Thành Tây Lương, ta sẽ mặc cái này bộ y phục này, tự mình báo thù cho ngươi cùng cục cưng.
Tuyệt Tình cung ở nơi hiểm yếu, vị trí bí mật, người ở bên trong không tìm thấy cửa ra thì không thể đi ra, người bên ngoài tìm không thấy cơ quan, cũng vào không được.
Phùng Thiên Cương chỉ nghe sư huynh hắn nói qua Tuyệt Tình cung vị trí đại khái, không có tới qua, lần này đến Tuyệt Tình cung, đúng là lần đầu tiên, bất tri bất giác lạc vào trận.
Khi hắn vàđám người Nam Cung Phong đi dạo, khi đi vào mê trận, không ngờ thời gian đã đi qua ba tháng, may mắn phía Tây truyền đến tin tức, đại quân Thanh Tiêu, Kì Thiên còn chưa công vào kinh thành, bọn họ còn có chút thời gian lấy thánh thạch.
Tuy bên ngoài Tuyệt Tình cungcó cơ quan, cũng có người trông coi, khiThiên Cương tới gần Tuyệt Tình cung, thị vệ đã xuất hiện, ngăn lại mấy người:“Người nào, dám can đảm xông vào địa giới Tuyệt Tình cung?”
“Vị tiểu huynh đệ, tại hạ Phùng Thiên Cương, Quốc sư Thanh Tiêu, là sư đệ Giản trưởng lão, phiền tiểu huynh đệ thông báo một tiếng, nói tại hạ đến bái phỏng Giản trưởng lão.”
Thị vệ lạnh lùng liếc mắt Phùng Thiên Cương một cái: đầu đầy sợi bạc giốngGiản trưởng lão, khuôn mặt già nua, nhìntuổi cũng thực không nhỏ:“Ở đây chờ!”
Vừa nói cong, trướcmặt đám ngườiNam Cung Phong, Phùng Thiên Cương chỉ còn lại có một tên thị vệ.
Không lâu sau, tên thị vệ biến mất kiavàGiản trưởng lão cùng đi ra:“Sư đệ, đến thăm sư huynh, sư huynh thật cao hứng, còn mang lễ vật gì a.” Tuy nói như vậy, ánh mắt Giản trưởng lão cũng cố ý vô tình lễ vật trên xe ngựa.
“Sư huynh khách khí, sư đệ đến vấn an sư huynh, lễ vật nho nhỏ cũng coi như là thành ý, mong sư huynh huynh vui lòng nhận.” Phùng Thiên Cương khiêm tốn trong miệng, trong lòng lại tính toán.
“Sư đệ đường xa đến đây, ta làm sư huynh nhất định phải chiêu đãi thật tốt, mời vào!”
“Sư huynh mời!” Lão gia hỏa này để cho ta tiến Tuyệt Tình cung, sự tình đã muốn thành công một nửa.
Chính là, một chút phải như thế nào cùng hắn nói chuyệnThánh Thạch, dù sao, Thánh Thạch là trấn cung chi bảo củaTuyệt Tình cung, chỉ bằng một mìnhsư huynh cho phép, thì không thể mượn được.
“Sư đệ, đang suy nghĩ cái gì màkhông yên lòng như vậy?” Ánh mắt lợi hại Giản trưởng lão không chỉ nhìn tiền tài, cũng nhân tiện nhìn người.
“Không có gì, kinh ngạcvớicảnh sắc Tuyệt Tình cung mê người như vậy, sư huynh phúc khí thật tốt, thân là người Tuyệt Tình cung, màphong cảnh ở đây lại tuyệt đẹp, nơi dưỡng thọ thật tốt……” Phùng Thiên Cương nói có lệ, ánh mắt không chút để ý đánh giá cảnh đẹp bốn phía.
“Sư đệ quá khen, nếu sư đệ thích, thìđến đây, cùng sư huynh nghiên cứu cách trường sinh……”
Nam Cung Phong lần này đến đây là vì Thánh Thạch, đối với chuyện của Giản trưởng lão vớiPhùng Thiên Cương không quan hệ, hắn không có hứng thú gì, đi bên cạnh Phùng Thiên Cương, không chút để ý nhìn ngắm mọi nơi.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên khóe mắt, trong lòng cả kinh Nam Cung Phong: Nàng làm sao có thể ở đây? Thám tử đãhồi báo với Hạ Hầu Thần, Lạc Mộng Khê đã chết.
Vì phòng chính mình nhìn lầm, Nam Cung Phong trừng mắt nhìn lại, thấy núi giả cách đó không xa trống rỗng, cái gì cũng đều không có.
Chẳng lẽ vừa rồi chính là ảo giác của ta sao?
“Cảnh vương gia, Phùng Quốc sư đã đi xa, đã cách chúng ta một khoảng cách lớn, mau cùng thượng đi!” Thị vệ nhắc nhở, Nam Cung Phong hoàn hồn trong phút chốc, nhìn Phùng Thiên Cương vàGiản trưởng lão ngày càng xa, không nói thêm gì, bước nhanh đuổi theo.
Sau khi bóng dáng đám người Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong biến mất không thấy nữa, Lạc Mộng Khê từsau núi giả đi ra, cái thai của nàng đã bảy tháng, động tác rõ ràng có chút chậm chạp.
Vừa rồi nàng ở đây đi dạo, nhìn thấy đám người Phùng Thiên Cương lập tức né đi, lại vẫn bị Nam Cung Phong thấy được bóng dáng, nếu là bình thường, Nam Cung Phong tuyệt đối không phát hiện được nàng:
Tiểu bảo bảo, còn ba tháng con liền ra đời, đến lúc đó con nhất định phải ngoan ngoãn, mẫu thân sẽ dưỡng thân thể thật tốt, mang con đi tìm cha Nam Cung Quyết.
Nhưng là, đám người Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương đến Tuyệt Tình cung làm gì? Bọn họ còn rất thân thiếtvớiGiản trưởng lão.
Mang theo nghi hoặc, Lạc Mộng Khê chậm rãi đidạo, vốn là Tiểu Vũ đi theo nàng, vừa rồi Lạc Mộng Khê nói có chút đói muốn ăn điểm tâm, Tiểu Vũ trở về lấy, nhìn thấy đám người Nam Cung Phong, Lạc Mộng Khê lại không thấy đói bụng nữa.
Cùng lúc đó, Mai Vũ Đình cũng đi từ một hướng khác chậm rãi bước: Thật là đáng giận, lần trước Thiếu chủ vì Lạc Mộng Khê nói tốt, không thể đá đổ nàng, màGiản trưởng lão, Mai trưởng lão lại bởi vì vậy mà không dám lại tin tưởng lời nói của ta.
Càng tức giận chính là, luôn luôn lạnh tâm lạnh tình, bảo thủ không chịu thay đổi Thiếu chủ, nhưng lại làm cho Lạc Mộng Khê chưa cưới đã có thai, trước kia, Thiếu chủđối với bất luận kẻ nào, chuyện gì đều lạnh như băng, không chút để ý, lại càng không chủ động tiếp cận nữ tử nào.
Lúc trước Tả Hữu hộ pháp dùng bồ câu đưa tin cho thiếu chủ, bảo hắn đến Thanh Tiêu đón Lạc Mộng Khê, hắn cực kỳ không tình nguyện, cũng có thể nói, Thiếu chủ chán ghét Thánh nữ, nhưng là vì sao mới nửa năm, Thiếu chủ đã khiến nàng ta chưa cướimà có thai……
Nhưng là, cho dù Lạc Mộng Khê là nữ nhi của Mai Nhược Vân thì thế nào, mặc dù đứa bétrong bụng nàngta là của Thiếu chủ thì thế nào, nàng ta ở đây không có quyền không thế, chỉ dựa vào một mình Thiếu chủ, cũng không bảo hộ nàng ta được chu toàn.
Còn có ba tháng, đứa bé trong bụng nàng tara đời, đến lúc đó, nàng ta chính là Cung chủ Phu nhân, lấy sự thông minh của Lạc Mộng Khê, chậm rãi xây dựng thế lực lớn mạnh ở Tuyệt Tình cung, không phải là việc khó.
Không được, cho dù nghĩ biện pháp gì, ta cũng tuyệt không thể đểđứa bé trong bụng Lạc Mộng Khê được sinh ra, Cung chủ Phu nhân Tuyệt Tình cung, chỉ có thể là ta Mai Vũ Đình.
“Người nào, dám xông vào vùng cấm?” Lạc Mộng Khê đang đi tới, hai gã thị vệ gầm lên một tiếng xuất hiện trước mặt Lạc Mộng Khê, trong tay hai trường kiếm giao nhau, ngăn trở đường đi của Lạc Mộng Khê.
Lạc Mộng Khê hoàn hồn trong nháy mắt, nhìn lạimới phát hiện mình chút bất tri bất giác đi tới chỗ này, Tiểu Vũ chưa từng mang nàng đến.
“Ngượng ngùng, hai vị đại ca, ta đi nhầm đường, nơi này cấm địa sao?” Lạc Mộng Khê lặng lẽ quan sát: Trước mặt là một rừng cây, trong rừng sương khói lượn lờ, cây cối xanh ngắt, thập phần mê người……
Này cấm địa, chỉ sợ không đơn giản
“Đi nhầm đường, thì còn không mau trở về, nếu đảo lộn Càn Khôn bàn, khiến cửa ra vào bị phong ấn, tội danh này ngươi ta đều gánh không nổi!”
Càn Khôn bàn, cửa ra, cửa vào Lạc Mộng Khê nắmbắtmấytừ mẫn cảm này: Chẳng lẽ cửa ra vào Tuyệt Tình cung đều ở đây……
Thản nhiên nhìn lướt qua rừng cây đầy sương mù, Lạc Mộng Khê xoay người, chầm chậmquay trở về, nhẹ vỗ về bụng bầu bảy tháng của mình, không tiếng động thở dài:
Bây giờ tanhư vậy, động tác không đủ nhanh nhẹn, ban đêm không thể đến thám thính tin tức, trong khoảng thời gian gần đây, vẫn là nói bóng nói gió ở chỗ Tiểu Vũ một chút, chờ sau khi cục cưng sinh, thân thể ta hồi phục, lại đến tìm hiểu của ra.
Đến khúc cua, gặp phải Mai Vũ Đình đứng bên ngoài tường, đáy mắt đắc ý, giống như nói cho Lạc Mộng Khê: Ta ở đây chờ ngươi thật lâu!
“Mai đại tiểu thư, có việc gì sao?” Đối với Mai Vũ Đình người này, Lạc Mộng Khê không có gì tình cảm: Lần đầu tiên gặp mặt, đếntrước mặt các trưởng lão tố giác nàng chưa thành thân đã có thai, đồi phong bại tục.
Dựa vào trực giác nữ nhân, Lạc Mộng Khê biết Mai Vũ Đình thích Lãnh Tuyệt Tình, cho nên, mới có thể đối với nàng Cung chủ Phu nhân tương lai tràn ngập địch ý.
“Lạc Mộng Khê, chuyện tới bây giờ, chúng ta người ngay thẳngđều không nói vòng vo, lúc trước, là ta ở trước mặt các trưởng lão tố giác ngươi, chưa thành thân đã có thai, là chuyện đồi phong bại tục, ở Tuyệt Tình cung chưa bao giờ có, cho dù ngươi hoài con của Thiếu chủ, cũng sẽ không được chấp nhận các trưởng lão, bị người khác khiển trách cũng thực bình thường.”
Mai Vũ Đình thản nhiên tảo liếc Lạc Mộng Khê một cái:“Sở dĩ để cho trưởng lão đem ngươi bắtđếnDiêm điện, là vì lúc ấy ta nghĩ, ngươi giống ta thích Thiếu chủ, không phật ngươi thật nặng, bức ngươi rời đi, thì Thiếu chủ sẽ không thuộc về ta.”
“Vậy hiện tại, vì sao ngươi lại nóithẳng thắn về việ này với ta?” Chẳng lẽ Mai Vũ Đình nhìn ra manh mối gì.
“Mỗi triều đại chỉ có một Thánh nữ, Thánh Thạch tuyển Thánh nữ là ta, cho dù ta phạm vào tội lớn thế nào, các trưởng lão cũng sẽ không xử tử ta.” Nếu không, Tuyệt Tình cung sẽ tuyệt hậu.”
“Ngươi nói, chỉ nói đúng phân nửa.” Quả nhiên là không phải người của Tuyệt Tình cung, hiểu biết đối vớiTuyệt Tình cung không nhiều.
“Thánh Thạch phụ trách tuyển thánh nữ, nhưng là, nếu Thánh nữ cùng Thiếu chủ trước khi thành thân mà mất, hoặc là sau khi thành thân chưa có con liềnmất, Lục Đại trưởng lão là có thể hợp lực mởThánh thạch, làm cho nótuyển Thánh nữ.”
“Lạc Mộng Khê, ngươi đang ở Tuyệt Tình cung, nhất cử nhất động đều ở trong mắt người khác, ta phát hiện, ngươi không thích Thiếu chủ, một lòng một dạ muốn rời đi nơi này!”
Ánh mắt Mai Vũ Đình chuyển qua bụng Lạc Mộng Khê: “Đứa bé này, không phải củaThiếu chủ đi!” Nếu không, làm sao mỗi ngày ngươi đều nghĩ muốn rời đi.
Thánh nữ có thaiảnh hưởng đối với Tuyệt Tình cung trừ Cung chủ, tả hữu hộ pháp, với Lục Đại trường lão ra, những người khác cũng không biết, cho nên, Mai Vũ Đình cũng không biết.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Tâm cơ Mai Vũ Đình sâu nặng, Lạc Mộng Khê đương nhiên sẽ không ăn ngay nói thật với nàng, nếu không, bị nàng phản lại, Lạc Mộng Khê sẽ chết không toàn thây.
“Ta có thể giúp ngươi rời đi Tuyệt Tình cung, rời xa Lãnh Tuyệt Tình, tìm được phụ thân của đứa bé, đếncuộc sống mà ngươi nghĩ tới!” Mai Vũ Đình nói từng chữ một,“Không cần nghi ngòe, ta là đích trưởng nữ Mai thị, có năng lực giúp ngươi.”
“Ngươi giúp ta, là vì địa vị Thánh nữ?” Trước đó chúng ta vẫn là cừu địch, nháy mắt liền thành đồng minh, trong nhất thời, thực không quen sự thay đổi này.
“Đúng vậy, ngươi mang theo đứa bé tìm phụ thân nó, một nhà ba người sốngvui vẻ hoà thuận, mà ta, sẽ trở thành Thánh nữ, gả cho thiếu chủ làm vợ, ngươi và ta đều có cuộc sống tốt, như vậy chẳng phải tốt sao.”
“Lục Đại trưởng lão sẽ đồng ý ý kiến của ngươi sao?” Vạn nhất bọn họ không đồng ý, lại bắt ta trở về, ta chẳng phải là tự tìm đường chết, người Tuyệt Tình cung lợi hại như vậy, mà ta còn mang thai, động tác chậm chạp, căn bản trốn không được bọn họ đuổi bắt.”
“Yên tâm, ta Mai thị bộ tộc là đứng đầu sáu tộc, chỉ cần phụ thân ta lên tiếng, các trưởng lão sẽ không nói gì.” Mai Vũ Đình tràn đầy tự tin.
“Trước kia, ta một lòng cầu nguyện, cho thiếu chủ không tìm thấy ngươi, đến lúc đó, Lục Đại trưởng lão cũng có thể hợp lực làm Thánh Thạch tuyển thánh nữ.” Lại không ngờ rằng ngươi trở về Tuyệt Tình cung, kế hoạch của ta bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
“Thế nào? Lạc Mộng Khê, ngươi đã suy nghĩ tốt chưa?” Ngươi, ta đều sống như ý, thực công bằng, hơn nữa, ngươi cái gì cũng không cần làm, nghe ta an bài là được.”
“Có thể để ta suy nghĩ một chút không?” Tâm cơ Mai Vũ Đình rất sâu, ai biết đề nghị này của nàng, là ý tốt, hay là còn có nguyên nhân khác.
“Có thể, bất quá, ngươi phải trả lời nhanh một chút, dù sao, đứa bé trong bụng ngươi đã được bảy tháng, thời gian càng dài, ngươi hành động lại càng không tiện.” Khi rời đi, phiền toái cũng càng lớn.
“Ta biết, trong vòng 3 ngày, ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục.” Luôn mồm cho ta suy nghĩ, kỳ thật là chính ngươi vội vàng muốn làm Thánh nữ, muốn cho ta rời đi sớm một chút.
“Thánh nữ, Thánh nữ……” Tiếng kêu lo lắng của Tiểu Vũ truyền đến, sắc mặt Mai Vũ Đình khẽ biến:“Ta đi trước, không cần nói với người khác đã gặp ta, nếu không, kế hoạch chúng ta, sẽ bị tiết lộ.”
“Ta không phải đứa ngốc, tự biết làm thế nào.” Lạc Mộng Khê ôn hoà trả lời: Ta làm việc, không cần phải ngươi dạy.
Mai Vũ Đình không nói thêm gì nữa, rất nhanh lắc mình rời đi, Mai vừa biến mất, trong nháy mắt, Tiểu Vũ đã chạy đến trước mặt Lạc Mộng Khê, đỡ cánh tay của nàng:“Thánh nữ, sao người lại chạy đến đây.” Hại ta tìm thật lâu.
“Nhất thời nhàm chán, đi chung quanh một chút, không nghĩ tới đi đến nơi này!” Lạc Mộng Khê không chút để ý trả lời.
“Thánh nữ điểm tâm Tiểu Vũ đã chuẩn bị tốt rồi……”
“Chúng ta đây đi dùng chút điểm tâm, tay nghề của Tiểu Vũ rất hợp khẩu vị của ta……”
“Thánh nữ quá khen……” Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng, làm điểm tâm hơn mười năm, chỉ có Lạc Mộng Khê khen nàng, Tiểu Vũ có chút vui sướng.
Lạc Mộng Khê nói chuyện với Tiểu Vũ, càng lúc đi càng xa, sau khi hai người bóng dáng biến mất không thấy, nguyên Mai Vũ Đình lại xuất hiện tại chỗ vừa nãy.
Hoàn hảo là, Lạc Mộng Khê không có nói với Tiểu Vũ là nàng gặp qua ta, chỉ cần Lạc Mộng Khê đồng ý đề nghị của ta, thì kế hoạch liền thực thi thuận lợi.
Ban ngày Nam Cung Quyết chỉ huy đánh trận, ban đêm nghiên cứu bản đồ chiến lược, định phương pháp tác chiến cho hôm sau, thật có thể nói là là không làm việc không ngừng.
Mấy tháng nay mỗi ngày đều như thế, thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi, sau khi đánh sập một tòa thành, rốt cục Nam Cung Quyết cũng không chống đỡ nổi, té xỉu trên tường thành, khi Nam Cung Quyết té xỉu, ngực Lạc Mộng Khê rõ ràng đau một chút.
“Thánh nữ, ngươi làm sao vậy?” Tay Lạc Mộng Khê ôm ngực, dừng lại bước chân, Tiểu Vũ nghĩ nàng không thoải mái, vội vàng hỏi:
Lãnh Tuyệt Tình để nàng phụ trách thức ăn cùng với thân thể Lạc Mộng Khê, vạn nhất Lạc Mộng Khê có gì không ổn, đến lúc đó chịu tội là nàng Tiểu Vũ.
“Không có việc gì, có thể là đi đường nhiều nên mệt mỏi, đỡ ta về nghỉ ngơi là được “Ngực đau đớn trong nháy mắt, lập tức khôi phục lại bình thường, Lạc Mộng Khê nghĩ chính mình mệt mỏi, liền không chút nào để ý.
Có thể là thật sự đi đường nhiều, sau khi Lạc Mộng Khê trở về phòng, không có khẩu vị gì, ăn đơn giản mấy miếng, liền tắm rửa nghỉ ngơi.
Đêm này, đám người Bắc Đường Diệp cũng đem Nam Cung Quyết nâng vào doanh trướng, sau khi đại phu bắt mạch xác nhận không có chuyện gì, mọi người mới yên lòng, mọi người thương nghị thay phiên nhau chăm sóc Nam Cung Quyết, những người khác thìvề phòng nghỉ ngơi.
Người thứ nhất lưu lại là Bắc Đường Diệp, bâu giờ đã là mùa xuân, trong phòng thực ấm áp, Nam Cung Quyết ngủ say, không có chuyện gì cần hắn giúp đỡ, Bắc Đường Diệp liền nằm trên một giường nhỏ khác, đắp chănmuốn đi ngủ:
“Mộng Khê…… Mộng Khê……” Trong mê man Nam Cung Quyết nhíu mày, không ngừng gọi tên Lạc Mộng Khê.
Bắc Đường Diệp bất đắc dĩ thở dài: Lạc Mộng Khê đã mất mấy tháng, ngươi vẫn là quên không được nàng……
Bất quá, tỉ mỉ ngẫm lại cũng đúng, khi Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê cùng một chỗ, hạnh phúc như vậy, ngọt ngào như vậy, Lạc Mộng Khê lại có thai, Nam Cung Quyết sắp làm phụ thân.
Nhưng là một ngày đó, Lạc Mộng Khê chết đi, mộtxác hai mạng, cuộc sống tốt đẹp ngày xưa biến mất toàn bộ, đổi lại là bất luận kẻ nào, cũng sẽ thương tâm khổ sở, trong một thời gian, không thể thoát khỏi đau đớn khắc cốt ghi tâm này.
Bóng đêm đã đen, trong Tuyệt Tình cung Lạc Mộng Khê cũng đã ngủ, Lãnh Tuyệt Tình đứng trước cửa sổ, nhìn phía ngoài tối đen, suy nghĩ phiêu du.
Còn có ba tháng, tiểu bảo bảo sẽ ra đời, đến lúc đó, Mộng Khê sẽ gả cho ta làm vợ, còn tiểu bảo bảo, tạm thời không thể để cho Nam Cung Quyết biết sựtồn tại của đứa bé, nếu không, hắn sẽ làm Tuyệt Tình cung vĩnh thà bằng ngày.
Dù sao tiểu tử kia cũng là con của Nam Cung Quyết cùng Mộng Khê, chờ hắn lớn lên một chút nữa đem đi cho Nam Cung Quyết, làm Nam Cung Quyết có cái để quan tâm suy nghĩ, về phần Mộng Khê, nàng phải ở lại Tuyệt Tình cung.
“Quyết……” Lạc Mộng Khê say ngủ thốt ra một cái tên.
Thân hình Lãnh Tuyệt Tình cùng Nam Cung Quyết tương tự, khí chất cũng có chút giống nhau, liền ngay cả vận mệnh cũng gắn liền hai người với nhau, hơn nữa khinh công của Lãnh Tuyệt Tình cực cao, đi lại ở trong phòng căn bản không có tiếng động.
Lạc Mộng Khê có thai, vừa nằm xuống liền ngủ, cho nên, nửa đêm Lãnh Tuyệt Tình đến đây nhìn nàng, Lạc Mộng Khê cũng không biết.
Lạc Mộng Khê nói mớ đánh gãy suy nghĩ của Lãnh Tuyệt Tình, quay đầu nhìn Lạc Mộng Khêđang ngủ say trên giường lớn: vừa rồi Mộng Khê kêu tên một người, không biết nàng kêu là Quyết, hay là Tuyệt…
Quyết, là chỉ Nam Cung Quyết, Tuyệt, hẳn là hắn Lãnh Tuyệt Tình đi, trong số người mà Lạc Mộng Khê quen biết, trừ bỏ hai người bọn họ, những người khác tên giống nhau, không có như chữ Quyết [ tuyệt ], hai chữ này đồng âm, chữ lại bất đồng, người cũng không giống. (ý là hai chữ này phát âm giống nhau nhưng chữ lại không giống ý -.-)
“Quyết…… Quyết……” Không biết Lạc Mộng Khê mơ thấy cái gì, lại liên tục hô tên này, mày cũng hơi nhíu.
Lãnh Tuyệt Tình ngồi vào bên giường, khẽ vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Lạc Mộng Khê: Mộng Khê, ngươi gọi Quyết [ tuyệt ], là chỉ ta Lãnh Tuyệt Tình, hay vẫn là……
“Quyết…… Nam Cung Quyết……” Không cần Lãnh Tuyệt Tình suy đoán, Lạc Mộng Khê tự công bố đáp án, tay Lãnh Tuyệt Tình dừng lại giữa không trung, nắm chặt lại thành quyền, đáy mắt nồng đậm đau xót: Nàng vẫn là quên không được sự tồn tại của Nam Cung Quyết……
“Nam Cung Quyết…… Nam Cung…… Ngô……” Từ Quyết còn chưa thốt ra khỏi miệng, Lãnh Tuyệt Tình đã cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của Lạc Mộng Khê, thực thơm, thực nhuyễn, Lãnh Tuyệt Tình không cólòng nhấm nháp nó, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Không đượcở trước mặt ta gọi tên của nam nhânkhác.
Cùng lúc đó, Giản trưởng lão đang ở trong nhà mình thiết yến chiêu đãi Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong.
Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong mang đến rất nhiều lễ vật quý giá, Giản trưởng lão khách sáo một phen,lại nhận lấy toàn bộ.
Phùng Thiên Cương vớiGiản trưởng lão tuy là sư huynh đệ, nhưng hai người cũng chỉ ở trong sư môn gặp qua một hai lần, không có giao tình sâu, chính cái gọi là không có chuyện thì không đăng tam bảo điện, lấy sự thông minh của Giản trưởng lão, đương nhiên đoán được lần này Phùng Thiên Cương đến là có việc muốn nhờ.
Tuyệt Tình cung Cung quy nghiêm cẩn, nhưng cũng không thể không có ca múa, nam nhân mà, đương nhiên là thưởng thức nữ nhân, mặc dù Giản trưởng lão không thể chạm vào nữ nhân, nhưng vẫn biết lấy mỹ nhân ca múa đi chiêu đãi Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong, nhất là Nam Cung Phong, huyết khí đang cương, rất cần mỹ nhân hầu hạ.
Nhưng Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong nhìn mỹ nhân ca múa, đề không có hứng thú quá lớn, một ngụm lại một ngụm uống rượu, thỉnh thoảng tán gẫu với Giản trưởng lão vài câu, nhìn cũng không nhìnmỹ nhân ca vũ một cái.
Nhìn ra được Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương đối với mỹ nhân không có hứng thú, Giản trưởng lão liền vẫy tay cho đám mỹ nhânlui ra, đám nha hoàn cũng đi ra ngoài, toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại ba người Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, Giản trưởng lão.
“Sư đệ, hiện tại nơi này không có người ngoài, có cái gì muốn nói, cứ việc nói, có thể giúp được, sư huynh sẽ tận lực giúp đỡ.” Đương nhiên, hết thảy đều là nhìnở số vàng bạc châu báucùng lễ vật quý giá này của ngươi.
Nơi này không có người ngoài, Phùng Thiên Cương tính giải thích mục đích:“Là như vậy, sư huynh, lần này sư đệ đến là vì trấn cung chi bảo của quý cung, Thánh thạch……”
“Sư đệ, ngươi biết Thánh thạch là trấn cung chi bảo của Tuyệt Tình cung, hẳn là sẽ không đánh chủ ý lên nó đi.” Không có Thánh thạch, thì không thể nào tuyển chọn Thánh nữ cho Tuyệt Tình cung, đến lúc đó, Tuyệt Tình cung không thể sinh được đời sau, cách hủy diệt không xa.
Hơn nữa, Thánh thạch xuất thế, sẽ khiến thiên hạ đại loạn.
Tuy rằng Giản trưởng lão tham tiền, lại càng tham sống, nếu mạng cũng không còn, vậy còn muốn nhiều châu báu như vậy để làm gì.
“Sư huynh đừng hiểu lầm, sư đệ không phải là muốn lấyThánh thạch làm của riêng, chỉ là muốn mượn Thánh thạch dùng một chút, dùng xong, lập tức vật hoàn nguyên chủ.”
Nói đến Thánh thạch, thái độ Giản trưởng lão lập tức thay đổi, Phùng Thiên Cương vội vàng giải thích, để tránh Giản trưởng lão thẹn quá hóa giận, đuổi bọn họ ra khỏi Tuyệt Tình cung:
Phùng Thiên Cương cũng là thật sự không nghĩ tới chiếm lấy thánh thạch, vì nghe nói Thánh thạch có linh tính, người tốt lấy được nó, trong một đêm phất lên rất nhanh, người ích kỷ lấy được nó, sẽ chết thực thảm.
Quan trọng hơn là, Thánh thạch vốnlà Ma thạch, người vận mệnh cao quý mới ngăn chặnđược ma tính, nếu người xấu lấy được nó, không áp chế được ma tính của nó, sẽ bị nó phản trở lại thành ma.
Sở dĩ Thánh thạch đểở Tuyệt Tình cung, là vì Tuyệt Tình cung Cung chủ đảm nhiệm có thể khắc chế ma tính này, bất quá, Phùng Thiên Cương trước kia từng sửa đổi vận mệnhđám người Lãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Quyết.
Hơn nữa, Lãnh Tuyệt Tình cùng Nam Cung Quyết mệnh cách thập phần gần nhau, khi sửa mệnh, lại bị Lạc Tử Hàm làm đảo loạn các tinh tú, cho nên, người trên đời, có thể khắc chếma tính Thánh thạch, trừ Lãnh Tuyệt Tình, thì chỉ có Nam Cung Quyết.
Phùng Thiên Cương từng tính qua, sau Thánh thạch rời khỏi Tuyệt Tình cung, trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngàysẽ không gặp chuyện không may gì, chỉ cần qua bốn mươi chín ngày, hậu quả liền không thể tưởng tượng được.
“Này……” Giản trưởng lão do dự: Chỉ cần Thánh thạch rời khỏi Tuyệt Tình cung không vượt quá bốn mươi chín ngày, Tuyệt Tình cung sẽ không xảy rachuyện gì.
Nhìnbộ dáng sư đệ, không giống nói dối, hắn cũng không phải là muốn chiếm lấy Thánh thạch, dù sao cũng là sư huynh đệ đồng môn, nay sư đệ có việc cầuta, không giúp đỡcũng không thể……
Giản trưởng lão do dự, đại biểu sự tình có chuyển biến, Phùng Thiên Cương nháy mắt với Nam Cung Phong, Nam Cung Phong hiểu được, lấy từ trong ống tay áo ra một viên dạ minh châu thật to.
Nhất thời, toàn bộ phòng được chiếu sáng như ban ngày, ánh nến trong phòng ảm đạm thất sắc: Thật lớn, dạ minh châu thật tốt. Giản trưởng lão nhịn không được âm thầm tán thưởng.
“Giản trưởng lão, đây là chút chút lòng thành của Bổn vương, nếu trưởng lão cho mượn Thánh thạch dùng một chút, khi hoàn trảThánh thạch, nhất định sẽtạ ơn thật hậu hĩnh.” Giản trưởng lão tham tiền, quả nhiên không phải giả.
“Này……” Giản trưởng lão do dự: ta tân tân khổ khổ vì Tuyệt Tình cung lao lực hơn mười năm, không có công lao, cũng có khổ lao, kết quả là, bởi vì lầm tin người gièm pha một lần, liền bị thiếu chủ trị tội thật nặng.
Hàn Bích điện nơi đó cũng không phải là mỗi người đều có thể ở, giống ta ở cái tuổi này, có thể sống trở về, đã là kỳ tích.
NghĩGiản mỗ ta cả đời vì Tuyệt Tình cung, không có cưới vợ sinh con, từ hàn Bích điện nơi đó bị đông cứng trở về, ngay cả hỏi han cũng không có, thật sự là đáng buồn.
Thánh thạch đối với Tuyệt Tình cung rất trọng yếu, nhưng sư đệ cũng là thân nhân, cũng rất trọng yếu, cho nên, ta không thể cô phụ tín nhiệm cùng kỳ vọng của hắn.
“Mượn Thánh thạch, cũng không phải là không thể, chính là, muốn lấy Thánh thạch ở Thánh hồ, phải đượcThiếu chủ đồng ý, Lục Đại trưởng lão hợp lực phát công mới được, chỉ có một mình Giản mỗ đồng ý cũng vô dụng.”
Nghe vậy, Phùng Thiên Cương cùng Nam Cung Phong liếc mắt lẫn nhau một cái, mừng đến không còn lời để nói: Sự tình thành công được một nửa.
“Giản trưởng lão cùng các trưởng lão là bạn tốt, lại là trưởng bối của Thiếu chủ, chuyện nhờ bọn họ cho mượn Thánh thạch, còn thỉnh giản trưởng lão lo lắng!” Nam Cung Phong đội cho Giản trưởng lão cái mũ thật cao:“Giản trưởng lão làm người hòa ái, thân thiết, nói vậy các trưởng lão nhất định sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của Giản trưởng lão.”
“Giản mỗ sẽ làm hết sức.” Giản trưởng lão được Nam Cung Phong khích lệ, tất nhiên là đắc ý dào dạt, thái độ đối với hai người, cũng tốt hơn:“ chuyện đáng ghét đó quăng qua một bên trước, chúng ta uống rượu.”
Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, Giản trưởng lão cùng nhau uống cạn ly rượu, buông ly rượu, Nam Cung Phong không chút để ý hỏi:“Giản trưởng lão, gần đâyTuyệt Tình cung có người bên ngoài nào đến hay không?”
“Lời này của Cảnh vương gia là ý gì?”
“Lúc vừa tiến Tuyệt Tình cung, bổn vương nhìn đến bóng dáng nữ tử quen thuộc, cũng không dám khẳng định có phải là người bổn vương nhận thức không……”
“Thánh nữ Tuyệt Tình cung trở về từ ba tháng trước, trừ là người bên ngoài ra, những người khác đều ở Tuyệt Tình cung, chưa từng ra ngoài.”
Về phần hữu hộ pháp, Giản trưởng lão cũng không đem nàng là nữ tử, tuổi hơi lớncũngkhông nói, lại tùy tiện, nào có nửa điểm nữ nhân gia bộ dáng.
Ba tháng trước, Nam Cung Phong trong lòng cả kinh: Nàng cũng là ba tháng trước mất.
“Không biết phương danh củaThánh nữ là gì?”là nàng sao? đạo bóng dáng kia, thật rất giống nàng.
“Lạc Mộng Khê!” Này mặc dù thánh nữ là Thánh nữ lạ nhất được Thánh thạch tuyển, nàng cũng là có dòng máu của bộ tộc Mai thị……
Nam Cung Phong chỉ cảm thấy oanh một tiếng, đầu óc nhất thời trống rỗng, về phần Giản trưởng lão còn nói chút gì, hắn hoàn toàn không nghe được, một thanh âm thật to nói không ngừng ở bên tai: Thánh nữ Tuyệt Tình cung là Lạc Mộng Khê, nàng còn chưa chết……
Tàn tiệc, Nam Cung Phong đem thật nhiều tâm sự cùngPhùng Thiên Cương trở lại chỗ Giản trưởng lão an bài cho họ:“Quốc sư, Lạc Mộng Khê còn chưa chết.” Tâm tình nói không nên lời này là vui hay buồn.
Phùng Thiên Cương tính đượctừng bước đi của Nam Cung Quyết, đã thiết kế toàn bộ kế hoạch thật tốt, Nam Cung Phong dụ đi Nam Cung Quyết, chuyện Vân Bích Lạc nhân cơ hội đó lẻn vào Lạc vương phủ, giếtLạc Mộng Khê, Nam Cung Phong biết rõ.
Khi biết được Lạc Mộng Khê rơi xuống vách núi đen, Nam Cung Phong cũngcực kỳ đau lòng, nhưng thời gian có thể xóa tan tất cả, cách đây ba tháng, Nam Cung Phong đã thừa nhận sự thật Lạc Mộng Khê đã chết, người cũng khôi phục lại bình thường.
lúc này, hắn thế nhưng thấy được Lạc Mộng Khê hoàn hảo không tổn hao gì, hơn nữa, từtrong miệng Giản trưởng lão biết được, Lạc Mộng Khê mang thai được bảy tháng, trước bảy tháng, Lạc Mộng Khê là Lạc vương phi, một tấc cũng không rời Nam Cung Quyết, đứa nhỏ là Nam Cung Quyết không thể nghi ngờ.
“Cảnh vương gia, lần này ta và ngươi là vì thánh thạch mà đến, lấy Thánh thạch mới là chính sự, chuyện khác, tạm thời không để ý tới.” Cho dù Lạc Mộng Khê trở thành Cung chủ Phu nhân Tuyệt Tình cung thì như thế nào, phu nhân trên danh nghĩa mà thôi, không quyền không thế, không thể tìm chúng ta báo thù.
“Cảnh vương gia, trước khi lấy được Thánh thạch, ngươi, ta cũng không được gặp Lạc Mộng Khê.” Để tránh nàng nói gì đó với Lãnh Tuyệt Tình, kế hoạch của chúng ta chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Lãnh Tuyệt Tình hẳn là biết đứa bé trong bụng Lạc Mộng Khê không phải của hắn, nhưng chúng ta tạm thời giữ bí mật chuyện này……”
“Vì sao? Quốc sư, ngươi không biết đây là thời cơ tốt nhất đem Lạc Mộng Khê diệt cỏ tận gốc hoàn toàn sao?” Không biết vì sao, biết Lạc Mộng Khê rời khỏi Nam Cung Quyết lao vào vòng tay củaLãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Phong liền tức giận:
Là tình cảmLạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết không bền vững, hay làLãnh Tuyệt Tình đã làm gì đối với Lạc Mộng Khê……
“Hiện tại Lạc Mộng Khê là Cung chủ Phu nhân tương lai của Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình biết đứa nhỏ trong bụng nàng không phải của mình, lại cho phép nàng sinh hạ, có thể thấy được hắn là thật sự thích Lạc Mộng Khê.”
“Nếu chúng ta công khai việc này, Lạc Mộng Khê sẽ bị gánh chịu cực hình, nhưng là, Lãnh Tuyệt Tình nhất định sẽ hận chúng ta, không cho mượn Thánh thạch là việc nhỏ, chỉ sợ đến lúc đó, ngươi, ta đều phải chôn cùng Lạc Mộng Khê.” Mất mạng, làm sao có thểđoạt lại Thanh Tiêu trong tay Nam Cung Quyết.
“Bổn vương hiểu được!” Là ta rất nóng vội, không lo lắng được toàn diện, có chút thời điểm, ngươiphảigiả vờ hồ đồ, thanh tỉnh ngược lại không tốt.
Chính là, Giản trưởng lão thuyết phục Lãnh Tuyệt Tình cùng với khác trưởng lão cho mượn thánh thạch, nhất định cần một thời gian, Bổn vương chờ ở Tuyệt Tình cung, vì tránh cho Lạc Mộng Khê thấy mặt, chỉ có thể ở trong này, đóng cửa không ra.
Một đêm ngủ thật tốt, tỉnh lại đã là bình minh, không khí bên trong tươi mát, Lạc Mộng Khê ởtrong chăn gấm duỗi lưng, chậm rãi ngồi dậy:“Tiểu Vũ, đem nước rửa mặt đến.”
Tối hôm qua mơ thấy Nam Cung Quyết, hơn nữa, Nam Cung Quyết còn cho nàng một nụ hôn ngọt ngào, tuy là mộng, Lạc Mộng Khê cũng rất vui vẻ.
Tuyệt Tình cung chỉ có mùa xuân, không có hạ, thu, đông ba mùa, mặt trờingoài cửa sổđã lên rất cao, chứng tỏ thời gian không còn sớm, theo kinh nghiệm của Lạc Mộng Khê, Tiểu Vũ khẳng định làđã sớm bưng nước rửa mặt chờ ngoài cửa.
Xốc chănlên xuống giường, Lạc Mộng Khê chầm chập đi tới trước bàn trang điểm, đang muốn cầm lược gỗ chải đầu, lại nhìn thấy đôi môi kiều diễm của mình trong kính, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngưng tụ bão tố dày đặc: Lãnh Tuyệt Tình, nhất định là hắn làm.
Tuy rằng tối hôm qua Lạc Mộng Khê mơthấy hôn môi với Nam Cung Quyết, nhưng đây chính là mộng, không có khả năng biến thành sự thật.
Khi Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết ởcùng một chỗ, Nam Cung Quyết không có việc gì, thích cắn môi của nàng, cho nên, ngày hôm sau ngủ dậy, môi của nàng vẫn tê tê, không có cảm giác, không cần nhìn gương cũng biết là sưng không nhẹ.
Lúc này, Lạc Mộng Khê không cảm giác môi mình có gì khác thường, chỉ khisoi gương mới nhìn thấy môi quá mức kiều diễm, nếu Lạc Mộng Khê không có hôn người khác, thì môi nàng tuyệt đối không khác thường như vậy, có thể thấy được: Môi nàng bị người khác hôn, thời gian hẳn là không lâu.
Nơi này là phòng ngủcủa Lãnh Tuyệt Tình, toàn bộ Tuyệt Tình cung mọi người đều biết, Lạc Mộng Khê ở nơi này, cho nên, trừ bỏ Lãnh Tuyệt Tình ra, không có người nào dám xông vào, đầu sỏ phạm tội đã rõ ràng.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…… Đêm qua Thiếu chủ có trở về hay không?” Lãnh Tuyệt Tình trở về vào lúc nào, ta làm saolạikhông nhận thấy, chẳng lẽ là do có thai, tính cảnh giác chậm hơn.
“Bẩm Thánh nữ, tối hôm qua giờ tý Tiểu Vũlui xuống, vẫn chưa nhìn thấyThiếu chủ trở về.” Tiểu Vũ bưng nước rửa mặt bước nhanh đi vào.
Ngụ ý là: trước giờ tý Lãnh Tuyệt Tình không trở về, sau giờ tý, cũng không biếtđược.
“hiện tại Lãnh Tuyệt Tình đang ởchỗ nào?” Tiểu Vũ chỉ có mười bốn tuổi, còn chưađến tuổi xuất giá, bình thường cũng chỉđi dạo chung quanh đây, không hầu hạqua nữ tửđã thành thân, môi Lạc Mộng Khê kiều diễm, nàng nhìn không biết.
“Thiếu chủ vẫn ở thư phòng xử lý sự tình……”
“Khởi bẩm Thánh nữ, nha hoàn bên người Mai đại tiểu thưMai LệNhi, phụng lệnhMai Đại tiểu thưđưa nhân sâm ngàn năm choThánh nữ!” Thị vệ bên ngoài bẩm báo, trong lòng Lạc Mộng Khê sáng tỏ: Tặng nhân sâm là giả, mượn cơ hội muốn của nàng đồng ý mới là thật, rốt cuộc ta có nên hợp tác cùng Mai VũĐìnhhay không?
Nếu không hợp tác, ta ở trong này không quen không biết, lại không quen đường lốiTuyệt Tình cung, không người nào có thể giúp ta, sau khi cục cưng ra đời, ta liền phải gảcho Lãnh Tuyệt Tình, này không phải kết quả ta muốn.
Cùng Mai VũĐình hợp tác sớm rờiđi nơi này, là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa, lấy thế lựccủa Mai VũĐình cùng với độđể ý đến Lãnh Tuyệt Tình của nàng ta, nàng ta sẽan bài sự tình thỏa thỏa đáng, sẽkhông để Lãnh Tuyệt Tình tìm được ta.
Chỉ là, Mai VũĐình tâm cơ sâu nặng, giúp ta một chuyện, không biết là còn có mục đích gì khác, nếu ta lựa chọn hợp tác cùng nàng, nàng ta có thể hay không lại có âm mưu khác.
“Thánh nữ, thánh nữ……” Thị vệ bẩm báo xong, không thấyđược Lạc Mộng Khê trả lời, liền trầm giọng nhắc nhở.
“Lễ vật nhận lấy, nói cho Mai LệNhi, Mộng Khê thật vuilàm tỷ muội tốtvới tiểu thưMai VũĐình của nàng!” Trước cứđáp ý vớiMai VũĐình, xem nàng sẽbày trò gì, binh đến tướng chặn, nướcđến đất ngăn, ta tuy có thai, nhưng năng lực ứng biến, tất không thuaMai VũĐình.
Nếu Mai VũĐình hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đưa ta rời khỏi Tuyệt Tình cung, đó là tốt nhất, nếu nàng lật lọng, muốn nhân cơ hội thiết kế ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với nàng……
“Mộng Khê……” trên một chiếc giường đơn giản trong quân doanh, khóe miệng Nam Cung Quyết đầy tươi cười, gọi tên Lạc Mộng Khê, mở to mắt ra.
Đập vào mắt, không phải là Lạc Mộng Khê dung nhan khuynh thế, mà là khuôn mặt tuấn tú tràn đầy bất đắc dĩcủa Bắc Đường Diệp:“Bắc Đường Diệp, làm sao lại là ngươi?” Rõ ràng ta thấy được Mộng Khê đến đây, còn cùng Bổn vương……hôn thật sâu.
“Không phải Bổn vương thì là ai?” Bắc Đường Diệp nổi giận đùng đùng:“Ngươi nghỉ ngơi đã đủ, tinh lực dư thừa, bổn vương tối hôm qua vì chăm sóc ngươi, cảđêm không ngủ, sau tỉnh lại, ngay cả câu an ủi khích lệ ngươicũng chưa nói, lại hỏi một câu, làm sao lại là ngươi.”
Nhìn doanh trướng quen thuộc, binh khí quen thuộc, Nam Cung Quyết đột nhiên nhớđến mình đang ở quân doanh, Lạc Mộng Khê cùng con của bọn họ, sớm không còn, trong lòng mất mát không hiểu: Tối hôm qua chỉ là mộng mà thôi, cảnh trong mơthậtđẹp, thật chân thực, nhưng cũng thật hưảo.
Phát giác Nam Cung Quyết thương tâm với mất mát, Bắc Đường Diệp vội vàng nói sang chuyện khác:“Nam Cung Quyết, chúng ta rất nhanh sẽđánh tiến Tây Lương kinh thành, thế nhưng Hạ Hầu Thần không có chút động tĩnh, nàyđó, có phải sẽcó trá hay không?”
Mỗi khi Nam Cung Quyết nhớ Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp sẽđưa hắn lực chú ý của hắn chuyển qua chiến sự, làm cho hắn tạm thời quên đau xót, khôi phục lại con người tràn đầy tự tin nhưtrước kia, bày mưu nghĩ kế Nam Cung Quyết.
“Quốc thổ Tây Lương quốc đã ngày càng ít, quân đồng minh với hắn không chết cũng bỏ trốn, hắn cũng không làm ra cái gì!” Đáy mắt Nam Cung Quyết thâm thúy lóe lên lạnh băng và sắc bén:
“Quân lính rất nhanh sẽđánh vào kinh thành Tây Lương, phân phó các tướng sĩ, cẩn thận làm việc, để tránh Hạ Hầu Thần chó cùng rứt giậu.” Hạ Hầu Thần, quốc gia bị hủy người người vong mạng, sống không bằng chết, chính là ngươi phải trả giá cho việc hại chết Mộng Khê.
Tuyệt Tình cung, Lạc Mộng Khê cầm trong tay tờ giấy Mai VũĐình sai người âm thầm đưa tới, nhìn chữ viết trên tờ giấy, ‘Đêm nay canh ba, gặp trướcrừng trúc’, Lạc Mộng Khê mỉm cười, vẫy tay, tờ giấy đã hóa thành tro tàn.
Đêm nay ta có thể rời đi Tuyệt Tình cung, nghe qua thật sự là khó có thể tin, bị nhốt ởđây đã lâu lắm, nghĩđến có thểđi ra ngoài gặp Quyết, thật là có chút sốt ruột.
quần áo xinh đẹp, trang sức quý trọng, son bột nước xa hoa đều là Lãnh Tuyệt Tình mua cho nàng, Lạc Mộng Khê không muốn mang theo.
Huống chi, nàng còn nợ Lãnh Tuyệt Tình một cái mạng, chờgặp Nam Cung Quyết, lại thương lượng làm sao báo đáp nhân tìnhcủa Lãnh Tuyệt Tình.
Về việc Lãnh Tuyệt Tình hôn Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê đi tìm Lãnh Tuyệt Tình đối chất, lại bịbáo lại là Lãnh Tuyệt Tình bận rộn xử lý sựvụ trong cung, không thể gặp nàng.
Ban đêm khi đi vào giấc ngủ, Lạc Mộng Khê cẩn thận đề cao cảnh giác, rốt cuộc cũng chưa phát sinh sự tình giống vậy, nửa đêm tỉnh lại, cả phòng vẫn là một mình nàng:
Một lần này, lần sau không được vào đây làm chuyện này nữa, nếu Lãnh Tuyệt Tình biết chính mình sai lầm rồi, sẽ không tái phạm sai lầm giống vậy, ta cũng đại nhân đại lượng, không so đo với ngươi.
Huống chi, ta lập tức sẽrời đi, cho dù ngươi muốn phạm sai lầm, cũng không tìm thấy cơ hội.
Giờ tý, nguyên bản nằm ở trên giường ngủ say, Lạc Mộng Khê đột nhiên mở mắt, cảviện im ắng, bằng nhanh nhất tốc độ xoay người xuống giường, thay một bộ y phục dạ hành, mở cửa phòng, đi ra ngoài.
“Lạc cô nương, tiểu thư nhà ta đang chờở phía trước, mời ngươi đi theo ta!” Chờở ngoài cửa, là nha hoàn Mai LệNhi của Mai VũĐình.
Hạ nhân ở chủ tử trước mặt tự xưng nô tỳ, màMai LệNhi ở trước mặt Lạc Mộng Khê tự xưng ‘Ta’, cao ngạo, chút không lấy xem Lạc Mộng Khê là chủ tử.
Lạc Mộng Khê gặp Mai LệNhi ba lần, mỗi lần nhìn thấy Lạc Mộng Khê, nàng mặc dù kinh diễm với mỹ mạo của Lạc Mộng Khê, nhưng càng nhiều hơn là trào phúng, khinh thường nhìn bụng bầu của Lạc Mộng Khê, gọi Lạc Mộng Khê là Lạc cô nương, mà không giống tiểu Vũ, gọi Lạc Mộng Khê làThánh nữ:
Nữ tửđa hoài dã loại, sao xứng làm vợThiếu chủ, mọi người trên đời này, trừ bỏ tiểu thư nhà ta, không có người nào có thể xứng đôi với Thiếu chủ.
“Xin MaiLệNhi cô nương dẫn đường.” Lạc Mộng Khê mặc hắc y, mái tóc đen được búi lên đơn giản, không có vật phẩm trang sức gì, chỉ dùng một cái khăn cột lại, vòng tai, vòng ngọc, đều không mang, hai tay trống trơn.
“Lạc cô nương không lấy chút gì ra cung sao?” Ăn cơm, ở trọđều phải dùng tiền, nguyên bản Mai LệNhi nghĩ Lạc Mộng Khê khẳng định vác theomột đống lớn vàng bạc châu báu cùng với các vật phẩm quý trọng.
“Việc này hẳn là tiểu thư nhà ngươiđã an bài tốt lắm, không cần ta quan tâm!” Đồ vật trong phòng, đều là của Lãnh Tuyệt Tình, ta đã nợ hắn một mạng, trước khi đi, không thể lại đem theo những thứ kia.
Mai LệNhi đối với Tuyệt Tình cung thập phần quen thuộc, mang theo Lạc Mộng Khê, cẩn thận tránh nécác trạm gác ngầm trong Tuyệt Tình cung, đi vào một chỗ bên cạnh rừng cây, Lạc Mộng Khê nhìn chăm chú:rừng cây này, chính là cấm địa mà hai gã thị vệ kia nói.
Mai Lệ Nhi cùng Lạc Mộng Khê đứng bên cạnh rừng cây, thổi ra một đạo thanh âm quái dị, bóng dáng yểu điệu Mai Vũ Đình như sương khói từ trong sương mù trong rừng cây đi ra:
“Tất cả đã an bài thỏa đáng, thị vệ bị điều đi, nhưng là, một khắc sau sẽ trở về, Lạc Mộng Khê, ngươi phải nắm chặtthời gian, ta đã an bài xe ngựa ở ngoài cung tiếp ứng.”
“Đa tạ Mai Đại tiểu thư tương trợ, Mộng Khê vô cùng cảm kích……”
“Trước đừng nói nhiều như vậy, Lệ Nhi, mang Lạc cô nương ra ngoài!” Mai Vũ Đình bình tĩnh, định liệu trước mọi chuyện bộ dáng giống như nữ cường nhân hiện đại, đem toàn bộ sự tình đều an bài thỏa thỏa đáng, gọn gàng.
“Lạc cô nương, mời theo đi Lệ Nhi!” Ở trước mặt Mai Vũ Đình, mai lệ nhi đối Lạc Mộng Khê tôn trọng một chút, không có tự xưng ‘Ta’.
“Cáo từ!”
“Sau này còn gặp lại!”
chào hỏi Mai Vũ Đình xong, Lạc Mộng Khê bước nhanh theo Mai Lệ Nhi hướng chỗ sâu trong rừng cây màđi, nhìn bóng dáng Lạc Mộng Khê càng lúc càng xa, mắt Mai Vũ Đình thoáng hiệnhàn quang: Lạc Mộng Khê, là sau này sẽ không hẹn, sẽ không gặp lại.
Có thể là Mai Vũ Đình động tay động chân ở trong rừng cây, sương mù trong rừng dày đặc đã tiêu tán đirất nhiều, đi trong đó, có thể nhìn thấy đượccảnh vật trong mười thước.
Thời gian hữu hạn, không thể trì hoãn, Mai Lệ Nhi không để ý Lạc Mộng Khê có mang, lập tức bước nhanh đi trước, Lạc Mộng Khê cố gắng theo sát, cuối cùng cũng không bị nàng bỏ rơi.
Một lát sau, Lạc Mộng Khê và Mai Lệ Nhi đi vào một chỗ trước đài cao, Mai Lệ Nhi chỉ lên trên đài cao.
“Kia chính là cơ quan chính của cung, chỉ cần đẩy nó qua bên trái, cửa ra sẽ sẽ tự động mở ra, cố gắng nhanh một chút, bọn thị vệ sắp trở lại.”
“Đa tạ.” Tuy rằng Lạc Mộng Khê không thể nào thích Mai Lệ Nhi, nhưng dù sao nàng cũng đưa Lạc Mộng Khê đến cửa ra, vài lời khách sáo, Lạc Mộng Khê vẫn lànói.
Mai Lệ Nhi thản nhiên ừ một tiếng xem như đáp lại, trong thanh âm tràn ngập khinh thường, nhìn Lạc Mộng Khê ngốc ngếch tiêu sái lên đài, chậm rãi đến gần kia cửa cung, đáy mắt Mai Lệ Nhi lóe châm biếm và âm lãnh nồng đậm: Lạc Mộng Khê, đây là ngươi tự tìm……
Tại bậc thang xoay mình lại, Lạc Mộng Khê có thai bảy tháng, đi phải cẩn thận, nếu khôngsẽ ngã xuống, đến lúc đó, tính mạng nàng và cục cưng đều khó giữ được.
Thời gian cấp bách, Lạc Mộng Khê không dám trì hoãn, cẩn thận lại cố gắng rất nhanh đi lên, chính là mất hết chín trâu hai hổ sức lực mới đi tới đỉnh đài.
Một khắc chung thời gian rất nhanh sẽ qua đi, Lạc Mộng Khê đã không còn nhiều thời gian, sau đi lên đài cao, không kịp nghỉ ngơi, Lạc Mộng Khê liền bước nhanh đi tới trước cự cung, hai tay đặttrên cự cung, đang muốn đẩy qua bên trái, mở ra cửa ra.
Lúc này, Mai Lệ Nhi đứng ở dưới đài đột nhiên hô to:“Người đâu, có gian tế, gian tế trộm bảo vật……”
“Mai lệ nhi, ngươi làm gì?” cự cung này không phải chốt mở ra cửa ra sao?
“Người đâu, mau tới!” Sau khi Mai Lệ Nhi hướng ra bìa rừng hô lớn, quay đầu nhìn về phía Lạc Mộng Khê, đáy mắt đầy gian kế được thực hiện cùng âm lãnh tà ác:
“Lạc Mộng Khê, ngươi thật đúng không phải là ngu ngốc bình thường, chuyện tới bây giờ ta không ngại nói thật cho ngươi biết, cự cung này không phải chốt mở cửa ra, mà là mở ra bảo tàng của Tuyệt Tình cung……”
“Ngươi vàMai Vũ Đình liên hợp lại hãm hại ta.” Đáy mắt trong trẻo lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên lửa giận.
Mai Lệ Nhi cười nhạo một tiếng:“Đây là ngươi tự tìm, đừng trách người khác, ai bảo ngươi mang theo dã chủng tiến vào Tuyệt Tình cung cùng tiểu thư nhà ta giành vịCung chủ Phu nhân……” hai chữ dã chủngMai Lệ Nhi tăng thêm giọng điệu, nhìn bụng bầu của Lạc Mộng Khê, ánh mắt càng thêm âm lãnh.
“Lạc Mộng Khê, chỗ ngươi đang ở, cự cung ngươi đang cầm, tội danh trộm bảo nhảy vào Hoàng Hà rửa cũng không sạch, sự tình nháo đến chỗ Thiếu chủ, cho dù muốn bảo hộ ngươi Thiếu chủ cũng là có tâm nhưng vô lực.” Bởi vì dưới cơ quan này không chỉ có bảo tàng, còn có……
“Người đâu, có người trộm bảo vật……” Trong rừng cây truyền đến dày đặc tiếng động rất nhỏ, Mai Lệ Nhi biết là bọn thị vệ tới nơi này rồi, khóe miệng cười dương dương đắc ý: Lạc Mộng Khê, thời khắc bi kịch nhất của ngươi đã đến……
Đột nhiên, Mai Lệ Nhi cảm thấy cảnh sắc trước mắt biến đổi, nguyên bản đang đứng trên mặt đất, nháy mắt đến trên đài cao kia trước cự cung……
“Xoát!” Mai Lệ Nhi còn chưa kịp phản ứng, hàn quang lóe lóe, trường kiếm đã đặt trên cổ nàng, khuôn mặt thị vệ lạnh như băng, giờ phút này lại đầy lạnh lẽo đứng trước mặt nàng:“Thật to gan, dám đến Tuyệt Tình cung trộm bảo.”
“Không phải…… không phải ta trộm bảo…… Là…… Là……” Mai Lệ Nhi nhìn khắp mọi nơi, bốn phía trừ bỏ nàng thì là bọn thị vệ vừa mới đuổi tới, Lạc Mộng Khê đứng trước cự cung thế biến mất không thấy.
“Ngươi đã bị bắt còn dám ngụy biện” thị vệ lấy ra từ bên cạnh Mai Lệ Nhi một túi, mở ra xem, bên trong tất cả đều là vật phẩm vô giá, bảo vật này đó chính là lấy ra từ bảo khố dưới cự cung.
“bảo vật không phải ta trộm, thật sự không liên quan ta……” trộm bảo vật là tội lớn, sẽ bị mất đầu.
Mai Lệ Nhi mặc dù ỷ vào mình là nha hoàn của Mai Vũ Đình, ở Tuyệt Tình cung kiêu ngạo, nhưng là chuyện xúc phạm cung quy nàng chưa từng làm, cũng không dám làm.
“Giải nàng về, chờ xử lý!” Không thừa nhận cũng không sao, thị vệ chúng ta chỉ phụ trách bắt người, không phụ trách định tội, đem ngươi và bảo vật giao cho người xử lý việc này, sẽ không là chuyện của chúng ta.
“Không liên quan đến ta…… Thật sự không liên quan ta…… Là Lạc Mộng Khê, bảo vật là Lạc Mộng Khê trộm……”
Đối với Mai Lệ Nhi kêu khóc bọn thị vệ không chút động dung, thị vệ giải Mai Lệ Nhi bước nhanh hướng đến ngoài bìa rừng: Bất kể nàng kêu khóc gì, bọn thị vệ chỉ ở nơi này bắt đượcmột mình Mai Lệ Nhi, không thấy được bóng dáng Lạc Mộng Khê.
Sau khi thị vệ và mai lệ nhi đi xa, một đạo bóng đen ẩn nấp trong góc đi ra, lạnh lùng quét mắtbọn người sắp biến mất một cái: Nha đầu chết tiệt kia, bây giờ mới biết sợ, đã chậm……
Đúng vậy, chuyệnnày là Mai Vũ Đình đạo diễn, Mai Lệ Nhi phối hợp thiết kế Lạc Mộng Khê, đài cao cự cung trong rừng cây là cửa vào bảo tàng, không phải cửa ra Tuyệt Tình cung.
Chuyện này ở Tuyệt Tình cung không phải bí mật, bởi vì rừng cây là cấm địa, nếu cấm người khác đi vào, thì sẽ nói cho người ta nguyên nhân.
Lạc Mộng Khê đến Tuyệt Tình cung đã hơn ba tháng, nhưng Mai Vũ Đình điều tra nàng, chỉ biết Lạc Mộng Khê đối với Tuyệt Tình cung không có hứng thú, biết rất ít, thậm chí cung quy cùng lịch sử Tuyệt Tình cung cũng không biết rõ.
Vì vậy, Mai Vũ Đình mới lợi dụng nhược điểm này của Lạc Mộng Khê, lừa nàng đi đến trên đài cao đẩy cự cung, sau đó, dẫn thị vệ tiến vào bắt nàng, từ đó, vô luận đứa bé trong bụng Lạc Mộng Khê là của ai, vị Thánh nữ của nàng tất nhiên khó giữ được……
Từ đầu tới cuối, Mai Vũ Đình chưa bao giờ nghĩ muốn thả Lạc Mộng Khê rời khỏi Tuyệt Tình cung, bởi vì Mai Vũ Đình nhìn ra, Lãnh Tuyệt Tình đối với Lạc Mộng Khê là thật tâm, cho dù Lạc Mộng Khê rời khỏi Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình cũng có thể đem nàng trở lại.
Lạc Mộng Khê, đừng có trách ta, muốn trách thì trách chính ngươi, ai bảo ngươi đoạt Lãnh Tuyệt Tình ta thích nhất, suýt nữa chiếm vị trí Cung chủ Phu nhân ta muốn nhất.
Trong rừng cây truyền đến một trận xôn xao, tiếng hét phẫn nộ của thị vệ theo gió bay vào trong tai, Mai Vũ Đình biết kế hoạch của nàng thành công, Mai Lệ Nhi là nha hoàn bên người của nàng, thông minh lại có khả năng, cùng nàng phối hợp rất ăn ý, đem việc thiết kế Lạc Mộng Khê giao cho nàng, chắc chắn làm hoàn mỹ không sứt mẻ.
Thị vệ bắt lấy Lạc Mộng Khê, khẳng định sẽ trị nàng trọng tội, đến lúc đó, Thánh nữ chắc chắn phải thay đổi người. Nghĩ đến đó, trong lòng Mai Vũ Đình dâng lên nồng đậm vui sướng: Ta chờ đợi tất cả, rốt cục đã thực hiện được.
Đi nhìnThiếu chủ ca ca, âm thầm làm hắn tỉnh trước, miễn cho khiLạc Mộng Khê bị giải đến trước mặt hắn, hắn giật mình, còn có ta theo giám sát, Thiếu chủ ca ca cho dù nghỉ buông tha cho Lạc Mộng Khê cũng không tìm thấy lý do!
Đắc ý nghĩ, Mai Vũ Đình bất tri bất giác bước nhanh bước chân.
Từ khi Lạc Mộng Khê đến Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình liền hàng đêm ngủ ở thư phòng, Mai Vũ Đình muốn tìm hắn, đương nhiên phải đi thư phòng.Bóng đêm đã thật đen, trong thư phòng còn sáng đèn, bóng dáng thon dài của Lãnh Tuyệt Tình bị chiếulên trên cửa sổ, tao nhã, mê người.
“Khởi bẩm thiếu chủ, Mai đại tiểu thư cầu kiến.” Thị vệ đứng ở ngoài cửa cung kính bẩm báo.
“Mời nàng vào đi.” Lãnh Tuyệt Tình không có hỏi nguyên nhân, trực tiếp mời nàng vào thư phòng, thực làm cho Mai Vũ Đình lắp bắp kinh hãi.
khi Lãnh Tuyệt Tình ở thư phòng xử lý sự tình, ghét nhất bị người quấy rầy, một ngày hai năm trước, Mai Vũ Đình có việc gấp tìm Lãnh Tuyệt Tình, trước khi đi vào thư phòng, cũng là cách cửa phòng nói, lại nhận được đáp án Lãnh Tuyệt Tình đóng cửa từ chối tiếp khách.
Giật mình thì giật mình, Lãnh Tuyệt Tình cho phép nàng vào phòng, Mai Vũ Đình cầu còn không được, mừng rỡ như điên đẩy cửa bước vào:“Thiếu chủ, ngươi có biết vừa rồi Tuyệt Tình cung phát sinh chuyện gì……”
Mai Vũ Đình đanghào hứng nóithì nhìn thấyđám người Lí trưởng lão, Mai trưởng lão, Phong trưởng lão ngồi trên ghế thì im bặt: Nguyên lai thư phòng không chỉ một mình Thiếu chủ, các trưởng lão đã ở……
“Điểm tâm đã làm tốt, Thiếu chủ cùng các vị trưởng lão nhân lúc nóng mà ăn.” Một bóng dáng quen thuộc từ nội thất đi ra, đi theo phía sau Tiểu Vũ tay bưng khay, cũng không biết trong khay là ra đồ ăngì, từng trận hương thơm bay vào trong mũi, làm người ta cảm thấy thèm ăn.
“Lạc Mộng Khê, ngươi làm sao có thể ở đây?” trong mắt Mai Vũ Đình đầykhiếp sợ không từ nào có thể hình dung: lúc này, không phải là nàng đang bị bọn thị vệ bắt giảiđến thư phòng sao? Vì sao hội như thế nhàn nhã bình tĩnh lúc này phân điểm tâm……
“Ách, nơi này cũng không phải cấm địaTuyệt Tình cung, vì sao ta không thể ở đây?” Lạc Mộng Khê nêu ra nghi vấn, lúc mọi người không chú ý, đáy mắt nhìn về phía Mai Vũ Đình trong trẻo nhưng lạnh lùng, ẩn ẩn hiện một tia khiêu khích, lập tức bừng tỉnh đại ngộ:
“Mai đại tiểu thư là lo lắng Mộng Khê có mang, đi đứng không tiện đi, không có việc gì, mới bảy tháng, đi đường dài không được, hoạt động nhỏ cũng không ngại.”
Tiểu Vũ đem điểm tâm trong khay đặttrước mặt các trưởng lão, hương thơmtự nhiên bay vào trong mũi, làm người ta thèm chảy nước dãi.
“Hôm nay nhờ phúc củaThiếu chủ, mới có thể thưởng thứcđược điểm tâm thánh nữ tự tay làm, thật sự là tam sinh hữu hạnh.” Phong trưởng lão nhỏ nhất, nói chuyện cũng thẳng thắn nhất.
“Phong trưởng lão khách khí, nếu thích ăn điểm tâm Mộng Khê làm, thường xuyên đến thư phòng củaThiếu chủ là có thể ăn.” Ngụ ý là, ta chỉ làm điểm tâm cho Lãnh Tuyệt Tình, muốn ăn chút điểm tâm ngon thì lại đây tìm Lãnh Tuyệt Tình.
“Thiếu chủ phúc khí thật tốt.” Phong trưởng lão tán thưởng, cầm lấy một khối điểm tâm đặt vào trong miệng, nhất thời, vị ngọt tràn ngập trong miệng:“Thật sự là mỹ vị.”
“Không sai, không sai, hương vị thực tốt……”
“Thơm thơmmềm mềm thật ngon miệng, so với đám đầu bếp làm ăn ngon hơn……”
“Đúng vậy, đúng vậy, độ mềm vừa phải, lão già chúng ta ăn thật thích hợp……”
Các trưởng lão liên tục khích lệ, Lạc Mộng Khê cười nhẹ, bưngmột đĩa điểm tâm đến cho Lãnh Tuyệt Tình:“Này là tặng cho ngươi.”
“Vì sao điểm tâm của Thiếu chủ so với chúng ta nhiều hơn?” Phong trưởng lão biết rõ còn cố hỏi.
“Bởi vì thiếu chủ là vị hôn phu của Thánh nữ, thê tử đau lòng phu quân thực bình thường!” Ngươi là trưởng lão không phải Thiếu chủ, có ăn sẽ không tốt rồi, oán thán cái gì.
Lí trưởng lão không cho là đúng, vừa ăn điểm tâm vừa nghĩ: Đáng thương chúng ta, cô đơn một đời, thật sự là hâm mộ Thiếu chủ.
Lãnh Tuyệt Tình cầm lấy một khối điểm tâm đặt vào trong miệng, hương vị ngọt ngào của điểm tâm nháy mắt tràn ngập khoang miệng:“ mùi vị thực rất ngon.” đầu bếp Tuyệt Tình cung tay nghề không sai, chính là ăn thời gian dài ai cũng đã thấy chán.
Không thể tưởng được tay nghề Mộng Khê tốt như vậy, trước kia, nàng cũng từng làm điểm tâm mỹ vị như vậy choNam Cung Quyết có phải hay không.
Tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng thị vệ bẩm báo truyền đến:“Khởi bẩm Thiếu chủ, bắt được một têntrộm bảo!”
“Người nào to gannhư vậy, dám trộm bảo của Tuyệt Tình cung, giải vào.” Phong trưởng lão vì ăn điểm tâm quá ít, mà buồn bực, không nghĩ tớicó người đên cho hắn phát tiết, tà ác như hắn, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, bọn thị vệ áp giải Mai Lệ Nhi mặt đầy kinh hoảng đi vào:“Khởi bẩm Thiếu chủ, Trưởng lão, chính là người này trộm bảo, bị bọn ty chức bắt được.”
Ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Mộng Khê đứng bên người Lãnh Tuyệt Tình, đáy mắt Mai Lệ Nhi đầy phẫn nộ và tức giận, đột nhiên lao lên:“Lạc Mộng Khê, ngươi hãm hại ta, ta liều mạng với ngươi……”
Sắc mặt Lãnh Tuyệt Tình lạnh băng, xuất chưởng đem Mai Lệ Nhi đang bổ nhào đếntrước mặt Lạc Mộng Khê đẩy ra, một chưởng này Lãnh Tuyệt Tình chỉ dùng ba phần công lực, Mai Lệ Nhi vẫn bị đánh bay ra mấy thước, rơi xuống mạnh:“Rốt cuộc chuyện gì?”
Mai Lệ Nhi luôn mồm nói Lạc Mộng Khê hãm hại nàng, nếu Lãnh Tuyệt Tình đem đánh chết nàng, liền khiến người ta nghi ngờ hắn bao che, cho nên, chưởng này hắn chỉ dùng ba phần công lực, để cho Mai Lệ Nhi còn có khí lực mà nói, lại không có sức đả thương người.
“Là Lạc Mộng Khê…… Hãm hại ta…… Thiếu chủ, ngươi nên làm chủ cho Lệ Nhi……” Mai Lệ Nhi bị đánh bay xuống, toàn thân đau đớn, không giống như người vừa rồi kiêu ngạo, nhưng là, nàng vẫn một mực chắc chắn Lạc Mộng Khê thiết kế nàng.
“Là Lạc Mộng Khê bắt épLệ Nhi đi theo trộm bảo, vì không đểgian kế của nàng thực hiện được, Lệ Nhi thừa dịp Lạc Mộng Khê buông lỏng cảnh giác, tiếng hô to lên, cũng không nghĩ đượcđộng tác Lạc Mộng Khê nhanh chóng, trước khi các thị vệ đại ca đến, Lạc Mộng Khê đã chạy trốn, vì thế, các thị vệ đại ca liền đem Lệ Nhi trở thànhđạo tặc trộm bảo……”
“Các vị đại ca, không biết là các ngươi bắt đượcMai Lệ Nhi lúc nào?” Nói ta hãm hại, thì cũng phải có bằng chứng mới được, bây giờ, ta lấy chứng cớ cho các ngươi nhìn xem, rốt cuộc ta có hãm hại nàng hay không.
“Bẩm Thánh nữ, là nửa nén nhang trước, ở sâu trong rừng cây trên đài cao bắt được.” Lạc Mộng Khê là Thánh nữ Tuyệt Tình cung, bọn thị vệ đối với nàng vẫn thực khách khí.
“Sau khi trời tối Thánh nữ luôn luôn ở phòng bếp làm điểm tâm, một nén nhangtrước đưa điểm tâm đến thư phòng, thánh nữ có mang, không làm được nhiều, toàn bộ quá trình đám người Tiểu Vũ vẫn đi theo, nửa nén nhang trước làm sao có thể đi tới chỗ sâu trong rừng cây trên đài cao hãm hại Mai Lệ Nhi.”
Mai Lệ Nhi ỷ vào chính mình là nha hoàn của Mai Vũ Đình, không đem các hạ nhân đặt trong mắt, Tiểu Vũ đã sớm không vừa mắt nàng, nay có cơ hội có thể dạy dỗnàng, Tiểu Vũ sao lại buông tha.
Lạc Mộng Khê thân là Thánh nữ, nha hoàn bên người cũng không phải nha hoàn đơn thuần, mà là Lục Đại gia tộc tinh tế tuyển chọnngười giỏi giang.
Đối vớichuyện Mai Lệ Nhi chỉ trích Lạc Mộng Khê, cùng việc Tiểu Vũ vì Lạc Mộng Khê cãi lại, các trưởng lão nhìn về phía nha hoàn chính gia tộc mình phải hầu hạ Lạc Mộng Khê, bọn nha hoàn đều gật đầu, đồng ý vớiTiểu Vũ.
“Ngươi là nha hoàn của Lạc Mộng Khê, đương nhiên nói tốt cho nàng.” Mai Lệ Nhi tức giận bất bình.
“Chúng nô tỳ có thể làm chứng, Tiểu Vũ nói đều là sự thật.” Mở miệng, là nha hoàn Mai thị phái đến bên người Lạc Mộng Khê, tên là Mai Hương:“Ở phòng bếp, Thánh nữ đểbọnnô tỳ làm trợ thủ, nêm nếm gia vị, Thánh nữ một khắc cũng không có rời đitầm mắt chúng nô tỳ.” Nàng không có thời gian thiết kế Mai Lệ Nhi.
“Trước đó thì sao? Mai Lệ Nhi cùng Thánh nữ có tiếp xúc không?” Phong trưởng lão không chút để ý hỏi: Hắn thật sự là nghĩ không ra, Lạc Mộng Khê vì sao phải thiết kế một gã nha hoàn, trừ phi người này nha hoàn cùng nàng có cừu oán hận, hoặc là đắc tội quá nàng.
“Thánh nữ vàMai Lệ Nhi chỉ gặpmặt ba lần, mỗi lần đều là Mai Lệ Nhi đemlễ vật của tiểu thưMai Vũ Đình tặng Thánh nữ……”
“Kia Thánh nữ có cùng Mai Lệ Nhi phát sinh chuyện gìhay không?” Phong trưởng lão ánh mắt chăm chú quét một lần trên người Lạc Mộng Khê vớiMai Lệ Nhi: Lòng dạ nữ nhân như châm đáy biển, thâm sâu, lại nhỏ nhặt, nếu trong lúc đóMai Lệ Nhi đắc tội Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê thiết kế nàng cũng là bình thường.
Bất quá, trộm bảo là tội lớn, nếu chỉ vì vậy mà Lạc Mộng Khê thiết kế mai lệ nhi, lòng dạ cũng quá nhỏ nhen đi.
Lấy hành động gần đây của Lạc Mộng Khê, nàng là người lòng dạ rộng, bên ngoài hiền hoà, nếu không cũng không có khả năng lọt mắt xanh của Thiếu chủ, nhưng Mai Lệ Nhi kia, ỷ vào mình là nha hoàn của Mai Vũ Đình, không đem người địa vị thấp hơn mình vào trong mắt, việc trộm bảo lần này, sợ là còn có chuyện mờ ám khác.
“Mai Lệ Nhi nhìn thấy Thánh nữ, thái độ tốt lắm, Thánh nữ đối nàng cũng thực thân thiết, hai người cũng không phát sinh chuyện gì.” Tiểu Vũ vẻ mặt thật thà, nha hoàn khác cũng gật đầu liên tục, phụ họa Tiểu Vũ: Không biết vì sao Mai Lệ Nhi phải hãm hại Thánh nữ, Thánh nữ cũng không đắc tội nàng a.
“Mai Lệ Nhi, có phải có người sai sử ngươi làm vậy hay không?” Bình thường, lúc này, Lạc Mộng Khê một mình một người ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi, đám người Tiểu Vũ cũng đều tự trở về phòng ngủ, không người nào có thể chứng minh Lạc Mộng Khê không có đi ra ngoài hãm hại mai lệ nhi.
Hôm nay đột nhiên phát sinh chuyện, Lạc Mộng Khê lại tâm huyết dâng trào, chạy tới phòng bếp làm điểm tâm, trình tự phức tạp, làm xong, thời gian đã khuya, điểm tâm có ba loại, Lạc Mộng Khê có mang, chính mình làm là không thể, chúng nha hoàn liền cùng nhau làm.
Lại trùng hợp, các trưởng lão đều tụtậpở thư phòng Lãnh Tuyệt Tình thảo luận sự tình, đều có thể làm chứng cho Lạc Mộng Khê, nàng không có thời gian thiết kế hãm hại Mai Lệ Nhi.
Huống chi, Lạc Mộng Khê đã có mang bảy tháng, thời gian này làm chút gì đều mệt mỏi, không có khả năng có tốc độ nhanh như vậy, trước khi bọn thị vệ đuổi tới đài cao mà lẩn trốn về.
“Lạc Mộng Khê, điểm tâm ấy ngươi sớm không làm, trễ không làm, vì sao cố tình làm vào hôm nay?” Mai Lệ Nhi chết cũng không chịu nhận tội:“Ngươi rõ ràng đã tính toán tốt lắm, thiết kế ta, lại đểnhững người này làm chứng cho ngươi.”
“Mai Lệ Nhi, Thánh nữ muốn làm điểm tâm, đã là từ ba ngày trước.” nha hoàn Giản thị bộ tộc mở miệng giải thích:
“Ba ngày trướcThánh nữ đến phòng bếp, muốn làm điểm tâm choThiếu chủ, mà khi đó phòng bếp chỉ có mấy nguyên liệu nấu ăn dùng rồi, việc này liền gác lại, đến buổi chiều hôm nay, phòng bếp thông báo nguyên liệu nấu ăn đã đầy đủ, Thánh nữ mới đi làm điểm tâm……”
“Nếu Mai Lệ Nhi không phục, thì truyền quản sự phòng bếp tới hỏi.”
Vân Trưởng lão nháy mắt với thị vệ, thị vệ lĩnh mệnh đi tìm chứng cớ, xem ai đang nói dối.
Trong lòng Mai Vũ Đình cả kinh: Ba ngày trước, chuyện làm sao có thể khéo như vậy, ta để cho Mai Lệ Nhi đưa tin cho Lạc Mộng Khê, cũng là ba ngày trước.
Sẽ không là, Lạc Mộng Khê chưa bao giờ muốn xuất cung, cho tới bây giờ, đều ở đùa giỡn ta, vừa rồi Lạc Mộng Khê ở bên cạnh rừng cây kia, là người khác giả mạo.
Chẳng lẽ Lạc Mộng Khê phát hiệnkế sách của ta, thiết kế nàng không thành, còn bị nàng phản lại ta một quân, nếu thật là như thế, Mai Lệ Nhi chẳng phải là dữ nhiều lành ít……
“Buổi chiều nguyên liệu nấu ăn đã bổ sung đầy đủ, vì sao buổi tối Lạc Mộng Khê mới làm điểm tâm?” Mai Lệ Nhi tìm kiếm khe hở.
“Mai Lệ Nhi cô nương, Tuyệt Tình cung người nhiều muốn dùng bữa tối như vậy, Thánh nữ có thai, hành động không tiện, khi làm điểm tâm, phòng bếp cũng không thể có nhiều người, nếu buổi chiều Thánh nữ làm điểm tâm, nhóm đầu bếp không thể làm cơm, chẳng phải là người khác sẽbị đói.”
Ngươi cho là mỗi người đều giống ngươi ích kỷ giống ngươi, buổi tối Thánh nữ làm điểm tâm, phòng bếp không có người, hành động cũng tiện hơn chút, cũng không trì hoãn người khác dùng bữa:
Thánh nữ làm điểm tâm hương vị thực không sai, nha hoàn các nàng so với các trưởng lão còn có lộc ăn, sau khi làm xongđiểm tâm, Thánh nữ cho các nàng nếm thử mùi vị, vì thế, mọi người đều ăn no, chỉ chừa một ít đưa đến thư phòng, chomột mình Thiếu chủ ăn vậy là đủ rồi, lại không ngờ rằng các trưởng lão cũng ở đây.
“Khởi bẩm Thiếu chủ, trưởng lão.” thị vệ vừa rời đi đã quay lại:
“Ty chức đã hỏi quản sự phòng bếp, theo như lời Giản cô nương đều làsự thật, người phụ trách mua nguyên liệu nấu ăn cũng chứng thực, nguyên liệu nấu ăn là buổi chiều mới đưa về, còn có……” Thị vệ liếc mắt một cái nhìnMai Lệ Nhi ngã trên mặt đất, muốn nói lại thôi.
“Còn có cái gì?” Phong trưởng lão lạnh giọng hỏi: Bản trưởng lão ghét nhất là người lề mề.
“Hai nén nhang trước, có người nhìn thấy mai lệ nhi lặng lẽ bí mật vào viện của Thánh nữ……”
“Mai Lệ Nhi, ngươi còn có gì để nói?” Chuyện tới bây giờ, chân tướng sự tình cơ bảnlà rõ ràng.
“tất cả chuyện này, đều là Mai Lệ Nhi ngươi tự biên tự diễn, mục đích là muốn hãm hại Thánh nữ, trong khoảng thời gian gần đây, ngươi ba lần bốn lượt đi gặp Thánh nữ, là muốn tìm hiểu thói quen sinh hoạt của nàng, biết được khi đêm dài yên tĩnh, nàng đều là một mình ở trong phòng nghỉ ngơi, cho nên ngươi liền muốn lợi dụng điểm này.”
“Trước khi lẻn vào đài cao trong rừng cây, ngươi đi quachỗ ở của Thánh nữ, mục đích là muốn nhìn một chút xem Thánh nữ có phải một mình nghỉ ngơi trong phòng như bình thường hay không.”
“phòng ngủ tối đen một mảnh, ngươi cho là Thánh nữ đã ngủ, tất cả đều như thường, liền bắt đầu thực thi kế hoạch tà ác, cũng không ngờThánh nữ vẫn chưa nghỉ ngơi, mà là đi phòng bếp làm điểm tâm.”
“Không phải, không phải như vậy……” Mai Lệ Nhi gấp gáp biện bạch, lại không tìm thấy lý do thích hợp vì biện minh cho mình.
Lạc Mộng Khê không ở trong phòng cùng với nhân chứng đầy đủ không kẽ hở, nàng không tìm thấy chút sơ hở nào, mà nàng, ở đài cao bị bọn thị vệ bắt, cũng không có thể nói ra sự thật vì biện minh cho mình: Ý đồ thiết kế Thánh nữ, là tội lớn, làm không tốt, ngay cả Mai Vũ Đình cũng sẽ bị liên lụy vào.
“Tiểu thư, người cứu nô tỳ, người biết là Lệ Nhi bị oan uổng, tiểu thư……” Mai Lệ Nhi đi đến bên chân Mai Vũ Đình, cầm lấy vạt áo của nàng, khóc thê thảm.
Gương mặt Mai Vũ Đình bình tĩnh, thần sắc trong đáy mắt vẫn bình thường, nhưng là trong lòng cũng hoảng loạn: Mai Lệ Nhi là bị oan uổng, trong lòng nàng biết rõ, nhưng lúc này, nàng không thể vì Mai Lệ Nhi mà đắc tội Thiếu chủ, bởi vì mai lệ nhi trúng bẫy của Lạc Mộng Khê, muốn cứu nàng, nhất định phải nói ra sự thật.
Nếu nói ra sự thật, không chỉ Mai Lệ Nhi, Mai Vũ Đình nàng cũng bị trọng phạt, Hàn Bích điệnchỗ trừng phạt, nàng không muốn lại chịu thêm một lần, huống chi, lần này là thiết kế Thánh nữ là tội lớn, nghiêm trọng, sẽ bị trảm đầu……
Ta còn trẻ tuổi, còn chưa đánh đổ Lạc Mộng Khê, còn chưa trở thành Thánh nữ, còn chưagả cho Thiếu chủ làm vợ, ta làm sao có thể chết.
Lệ Nhi, thực xin lỗi, lần này ủy khuất ngươi, Mai Vũ Đình nhẫn tâm, giơ tayđẩyMai Lệ Nhi qua một bên, Mai Lệ Nhi bất ngờ không kịp phòng, bị mưa Mai Vũ Đình đẩyngã xuống đất, hơi kinh ngạc: Tiểu thư làm sao vậy?
“Mai Lệ Nhi, ngươi mơ ước bảo vật trong cung, lén trộm bảo, tội không thể tha, càng đáng nói là ngươi lại vu oan choThánh nữ, thật sự là tội ác tày trời, ta không giúp được ngươi, hôm nay Thiếu chủ định ngươi trọng tội, ta sẽ không cầu tình cho ngươi.”
Mai Vũ Đình một hơi nói, MaiLệ Nhi nghe có chút không rõ:“Tiểu thư, lúc trước người nói có thể bảo hộ nô tỳan toàn, rõ ràng người đáp ứng quá nô tỳ, sự tình thành công, liền cho nô tỳ thoát khỏi nô tịch……”
“Câm mồm, ngươi điêu nô này, thiết kế Thánh nữ còn chưa đủ, thế nhưng còn hãm hại muốnBổn tiểu thư, đều là Vũ Đình không dạy dỗ, khiến Mai Lệ Nhi vô pháp Vô Thiên, to gan làm bậy, hôm nay, Vũ Đình tự mình động thủ, giết chết điêu nô này, để tránh nàng lại làm hại người khác!”
Dứt lời, Mai Vũ Đình đột nhiên ra tay, chưởng lực cường thế đánh thật mạnh tới trên trán Mai Lệ Nhi, nhìn gần Mai Vũ Đình trong gang tấc, cảm thụ được đau đớn từ trán truyền đến, Mai Lệ Nhi mắt mở thật to, đáy mắt lóe lên nồng đậm khiếp sợ và khó tin: Tiểu thư thế nhưng lại ra tay với ta, điều này sao có thể, sự tình, làm sao có thể trở nên như vậy……
‘Bùm!” thi thể Mai Lệ Nhi không kịp tức giận đã ngã xuống thật mạnh, ánh mắt mở thật to, đáy mắt mang theo nồng đậm khiếp sợ cùng không cam lòng, nàng chết không nhắm mắt.
Các trưởng lão liếc mắt lẫn nhau một cái, đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ:“ thi thể đem Mai Lệ Nhi đưa đi, ấn theo cung quy xử trí.”
Tuyệt Tình cung đối với phản đồ bằng phương pháp thực tàn nhẫn, nếu Mai Vũ Đình không có giết chết Mai Lệ Nhi, Mai Lệ Nhi sẽ bị đốt sống.
Mặc dù bây giờ nàng đã chết, nhưng cung quy cũng sẽ không buông tha nàng, thi thể sẽ bị vứt tại nơi hoang vu phơi nắng thành xác khô, cả đời cũng không thể nhập vào quan tài, hồn phách sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không thể luân hồi.
“Đêm đã khuya, các vị trưởng lão trở về nghỉ ngơi đi, việc hôm nay, ngày khác lại bàn.” Lãnh Tuyệt Tình lạnh giọng hạ lệnh trục khách.
Phát sinh sự tình này, tâm tình Lãnh Tuyệt Tình không tốt, các trưởng lão không dám nói thêm gì, sự tình đã được giải quyết, bọn họ cũng không tiếp tục ngồi ở đây, liền thức thời cáo từ rời đi, Mai trưởng lão đi ra một khoảng cách, thấyMai Vũ Đình còn đứng ngơ ngác ở tại chỗ chưa động đậy, nhẹ nhàng thở dài:“Vũ Đình, đêm đã khuya, trở về đi.”
Đứa nhỏ này thật sự là làm hắn mất hết hy vọng, tâm tư cũng quá lớn, Thánh nữ đều đã trở lại, còn tranh đoạt cái gì, Mai Lệ Nhi chết, trong lòng các trưởng lão hiểu rõ, lại đều không nhiều lời: Mai Vũ Đình sai bảo Mai Lệ Nhi thiết kế Lạc Mộng Khê, lại bị Lạc Mộng Khê phản lạimột quân.
Thánh nữ sở dĩ được tuyển làmThánh nữ, chính là vì nàng hơn so với người khác thông minh, vĩ đại hơn so với những người khác, lần này ám đấu, Lạc Mộng Khê thắng Mai Vũ Đình, các trưởng lão càng thêm tin tưởng, Thánh Thạch tiên đoán, sẽ không sai.
Ta Giản trưởng lão mặc dù tham tiền, nhưng cho đến nay đều là người khác quang minh chính đại đưa tới, không phải trộm đến, được thưởng, Mai Lệ Nhi lá gan thật không nhỏ, dám đánh chủ ý lênbảo vật của Tuyệt Tình cung, thật sự không muốn sống.
Chẳng lẽ nàng không biết kia rừng cây kia là cấm địa, trừ bỏ bảo vật dưới cơ quan, còn có bí mật của Tuyệt Tình cung, không thể để nhiều người biết, chọn nơi đó hãm hại người là không còn gì tốt hơn, bị được chính là tội chết.
“Thế nào, ta nói đúng rồi đi, Mai Vũ Đình nghĩ muốn thiết kế ta.” Cả thư phòng chỉ còn hai người Lạc Mộng Khê và Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê không hề che dấu nói:“Hữu hộ pháp đã trở lạivào đây đi.”
“Bổn tọa đã sớm trở lại.” Hữu hộ pháp toàn thân hắc y, còn mang cái thai giả xuất hiện trong thư phòng, đột nhiên nhìn thấy, trong phòng có đến hai Lạc Mộng Khê:
Hữu hộ pháp đem mặt nạ da người trên mặt xé ra, hé ra gương mặt nữ nhân trung niên:“Thiếu chủ, Thánh nữ nói đúng, Mai Vũ Đình lợi dụng nhược điểm nàng không quen địa hình Tuyệt Tình cung, cùng với cung quy Tuyệt Tình cung, giả vờ giúp nàng ra cung, kì thực, là muốn hãm hại nàng.”
May làThánh nữ thông minh, nếu không, chắc chắn đã bị Mai Vũ Đình làm hại một xác hai mạng, chết không toàn thây.
Hữu hộ pháp theo nàng đitheo Mai Lệ Nhi ra khỏi phòng ngủ, đến đài cao trong rừng cây, từ đầu chí cuối đều bẩm báo cho Lãnh Tuyệt Tình, đến phút cuối cùng hữu hộ pháp mới xuất hiệncùng bụng bầu giả của mình.
“Mai Lệ Nhi kia, tự cho là thông minh, lại quên gừng càng già càng cay, nàng chỉ là con nhóc mới ra đời, làm sao là đối thủ củaBổn tọa……”
Xem ra Tuyệt Tình cung cần chỉnh đốn một lần nữa! mẫu thân Lạc Mộng Khê tuy là người của Mai thị bộ tộc, nhưng Lạc Mộng Khê chưa bao giờ ở Mai tộc ngốc qua ngày nào, cho nên, Mộng Khê làThánh nữ, Mai tộc có nhiều người không phục.
Mai Lệ Nhi chỉ là một gã nha hoàn, võ công cũng không cao, không có khả năng không một tiếng động xông vào rừng cây mà không bị phát hiện, nàng xuất hiện ở đài cao, nhất định là có người an bài trước, các trưởng lão cũng nghĩ đến điểm này, hơn nữa còn đoán được người hợp tác với nàng ta, tất cả đều làm bộ hồ đồ, không lộ ra.
“Mộng Khê, đêm đã khuya, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.” Mộng Khê tuy là Thánh nữ, khôngở Tuyệt Tình cung lớn lên, muốn phục chúng, còn cần một đoạn thời gian, chỉ cần cung nhân hiểu biết nàng, nhất định sẽ thích.
Mai thị bộ tộc, thật sự cần chỉnh đốn thật tốt, nhất là Mai Vũ Đình, sự tình giống hôm nay, ta không hy vọng lại phát sinh lần thứ hai.
Giản trưởng lão chỗ ở
“Sư huynh, thế nào, các trưởng lão có cho sư đệ đáp ứng mượn thánh thạch hay không?”
Sau khi biết Lạc Mộng Khê ở đây, Phùng Thiên Cương nóimình với Lạc Mộng Khê có chút hiểu lầm, đểGiản trưởng lão không cần tìm Lãnh Tuyệt Tình, chỉ lén hỏi ý kiến Lục Đại trưởng lão.
Lạc Mộng Khê cùng Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong như là kẻ thù, nếu Lạc Mộng Khê biết hai người bọn họ ở đây muốn mượn thánh thạch, bọn họ hai người khả năng sống sót đi ra ngoài cũng không lớn.
Tuyệt Tình cung giống như thế ngoại đào nguyên, hoàn toàn ngăn cách, thư của Hạ Hầu Thần không vào được Tuyệt Tình cung, Phùng Thiên Cương không biết rõ tình hình chiến sự của Tây Lương thế nào, thầm nghĩ nhanh lấy được thánh thạch, trở về đối phó Nam Cung Quyết.
“Nếu các ngươi khôngcó hiểu lầm với Thánh nữ thì tốt rồi, muốn thuyết phục thiếu chủ chỉ cần trực tiếp lên tiếng, các ngươi liền lấy được thánh thạch, nhưng là bây giờ……” Giản trưởng lão bất đắc dĩ thở dài: Sự tình có chút phiền phức, cũng có chút phức tạp.
“Vài ngày gần đây, vi huynh sẽ thử một chút, muốn gạt thiếu chủ lấy thánh thạch cũng không khó, Lục Đại trưởng lão, Mai thị là chủ, chỉ cần Mai trưởng lão đồng ý cho mượn thánh thạch, các trưởng lão khác sẽ không có ý kiến gì……”
“Mai trưởng lão yêu thích cái gì, hoặc thiên vị ai?” Tìm được nhược điểm của hắn, đúng bệnh hốt thuốc, không sợ sự tình không thành công.
“Mai trưởng lão của Mai thị bộ tộc, không có đặc biệt yêu thích cái gì, nhưng là, hắn rất thương yêu đích trưởng nữ, Mai Vũ Đình, chỉ cầnMai Vũ Đình lên tiếng, Mai trưởng lão nhất định sẽ không cự tuyệt mà cho mượn thánh thạch……”
Nói tới đây, Giản trưởng lão chuyển ánh mắt lên Nam Cung Phong đứng ở một bên: Cảnh vương gia cùng Mai Vũ Đình tuổi cũng xấp xỉ, người trẻ tuổi dễ có tiếng nói chung, chuyện Mai Vũ Đình, liền giao cho Cảnh vương gia.
Đêm xác thực rất dài, Lạc Mộng Khê vác bụng bầu đứng nguyên một ngày, đã sớm mệt mỏi, từ biệt Lãnh Tuyệt Tình cùng hữu hộ pháp, cùng đám người Tiểu Vũ đi xuống, chậm rãi hướng phòng ngủ, trong đầu hồi tưởng lại sơ hở trong lời nói của Mai Vũ Đình.
Mai Vũ Đình lơ đãng nhắc tới qua, mỗi một triều đại, thánh thạch sở tuyển thánh nữ đã chết, mới có thể lại tuyển một người khác, cũng là nói, Lạc Mộng Khê phải đã chết, thánh thạch mới có thể lại tuyển Thánh nữ……
Tuy rằng Mai Vũ Đình giải thích mọi cách, chỉ cần Lạc Mộng Khê đi rồi, Thánh thạch liền trọng tuyển Thánh nữ, nhưng Lạc Mộng Khê cũng không phải là kẻ ngốc, thời gian nàng đến Tuyệt Tình cung mặc dù không lâu, người quen biết cũng không nhiều, nhưng nàng lại thích đọc sách.
lịch sử Tuyệt Tình cung, cấm kỵ, quy củ, nàng đều sớm biết nhất thanh nhị sở, hơn nữa bên người lại có Tiểu Vũ này cung nhân Tuyệt Tìnhcungchính tông, Mai Vũ Đình nghĩ lừa nàng, thật là người ngu nói mơ.
Lạc Mộng Khê là người có cừu tất báo, nàng cùng Mai Vũ Đình không oán không thù, Mai Vũ Đình lại muốnhại chết nàng, Lạc Mộng Khê tự nhiên sẽ không mặc kệ.
Đem sự tình nói cho Lãnh Tuyệt Tình, cũng làm cho hữu hộ pháp hỗ trợ, đánh trả lại Mai Vũ Đình một quân, làm cho nàng tự tay giết đắc lực nhất, tín nhiệm nhất tỳ nữ, chính là cho nàng cái giáo huấn nho nhỏ, xem về sau Mai Vũ Đình còn dám đánh chủ ý lên Lạc Mộng Khê nàng hay không.
Đương nhiên, cho dù Mai Vũ Đình không có giếtMai Lệ Nhi diệt khẩu, Mai Vũ Đình cũng sẽ không bị định tội chết, bởi vì nàng là đích trưởng nữ Mai thị, thân phận kia còn đó, cho dù nhân phẩm không được tốt lắm, cũng được mọi người kính trọng, thảm nhất cũng chỉ bị biếm làm nha hoàn, từ đượcngười hầu hạ, biến thành hầu hạ người khác.
“Mai đại tiểu thư.” Đang nghĩ ngợi, đám người Tiểu Vũ đột nhiên dừng bước, thi lễ với Mai Vũ Đình cách đó không xa, kéo Lạc Mộng Khê hồi thần:
Mai Lệ Nhi đã chết, cũng đem tất cả hành vi phạm tội vào quan tài, Mai Vũ Đình chưa chịu một chút liên lụy, nàng vẫn là Mai thị đại tiểu thư, được hạ nhân tôn trọng.
Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn về phía Mai Vũ Đình, đáy mắt trong trẻo lạnh lùng lóe ra nồng đậm trào phúng cùng khiêu khích, Mai Vũ Đình hai tròng mắt đầy lửa giận cũng là nhìn phía nàng không chớp mắt.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, không khí chung quanh bị đông lại trong nháy mắt, sát ý rất nhanh tràn ra, đám người Tiểu Vũ đều bị khí thế sắc bén của Lạc Mộng Khê làm kinh ngạc trợn mắt há mồm.
“Vũ Đình, làm sao ngươi còn ở đây, đêm đã khuya, trở về nghỉ ngơi đi.” Mai trưởng lão bống xuất hiện ở phía trước, khuyên giải Mai Vũ Đình.
Mai Vũ Đình là thiên chi kiêu nữ, cao ngạo tự tin, khí thế sắc bén, mọi người không nghĩ tới, Lạc Mộng Khê sinh ở ngoài cung, thế nhưng cũng có sắc bén khí thế như vậy.
“Thánh nữ, Vũ Đình cáo lui.” Mai Vũ Đình thu hồi ánh mắt, đem toàn bộ tâm tư che dấu, cực không tình nguyện cúi người với Lạc Mộng Khê, xoay người, bước nhanh đếnMai trưởng lão:“Đêm đã khuya, gia gia sao còn chưa ngủ……”
“Ngươi tiểu nha đầu này tâm tình không tốt, gia gia ngủ thế nào……” Mai Vũ Đình cùng Mai trưởng lão vừa tán gẫu vừa đi, càng lúc càng xa.
Lạc Mộng Khê trong lòng hừ lạnh: Mai trưởng lão rõ ràng đã sớm chờ ở phía trước, vừa rồi sở dĩ gọiMai Vũ Đình trở về, đơn giản là vì ta cùng Mai Vũ Đình khí thế sắc bén như nhau, bên người lại có đám người Tiểu Vũ, trong thời gian ngắn, không phân thắng bại.
Nếu đổi lạilà người có khí thế yếu hơn, Lão già họ Mai kianhất định sẽ một mình quay đầu chạy lấy người, để cho Mai Vũ Đình đem người khi dễ.
Mai trưởng lão quả nhiên hướng về người trong nhà, bắt nạt kẻ yếu, lúc gần đinhìn ánh mắt tức giận của Mai Vũ Đình là có thể đoán được: Sự tình còn chưa xong, kế hoạch của Mai Vũ Đình không thành, còn có thể lập kế khác, không lật đổ ta, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Không quan hệ, ngươi có Trương Lương kế, ta có qua trường thê *, có âm mưu quỷ kế gì, đả kích ngấm ngầm hay công khai cứ việc phóng ngựa lại đây, ta Lạc Mộng Khê binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cuối cùng khi thất bại thảm hại, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
* ngươi có Trương Lương kế, ta có qua trường thê: Trương Lương phụ tas Lưu Bang, hầu hết kế sách của Trương Lương đều thành công thần kỳ, cho nên có thể nói câu này ví von là ngươi có kế sách Trương Lương vững như tường ta cũng có thang bắc qua tường.
“Gia gia, vì sao vừa rồi không để ta giáo huấn Lạc Mộng Khê?” Tuy rằng đám người Tiểu Vũ ở đó, nhưng bọn chúng tuyệt đối không dám động thủ với ta.
“Vũ Đình, chuyện Lệ Nhi, ngươi đã đuối lý, các trưởng lão tuy nói không truy vấn việc này, nhưng đều là trong lòng hiểu rõ, Lạc Mộng Khê vẫn là Thánh nữ, nếu nàng xảy ra chuyện, Tuyệt Tình cung cũng hủy diệt theo, ngươi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.”
“Muốn lấy mạng Lạc Mộng Khê, cũng không phải không thể, trước tiên phải xác định thân phận Thánh nữ của ngươi mới được.” Vẫn là gừng càng già càng cay, Mai trưởng lão đem tất cả sự tình đều an bày thỏa đáng.
Tuyệt Tình cung cung quy, Thánh nữ cùng Thiếu chủ đồng mệnh, môt bên tổn hại thì cùng tổn hại, một bên vinh thì cùng vinh, trừ phi là thánh nữ đầu tiêntử vong ngoài ý muốn, vì bảo đảm Tuyệt Tình cung có người nối dõi, công lực của Thiếu chủ giảm đi phân nửa, tật bệnh quấn thân, Thánh thạch sẽ tuyển ra Thánh nữ thứ hai, sau khi sinh hạ Cung chủ đời kế tiếp, Thiếu chủ cùng Thánh nữ sẽ đồng quy vô tận.
Mai Vũ Đình thiết kế Lạc Mộng Khê, cũng tăng nhanh thời gian tử vong của bản thân, nguyên bản kế hoạch của nàng là, trước khi đứa con của Lạc Mộng Khê đứa nhỏ xuất thế, trừ bỏ Lạc Mộng Khê.
Kể từ đó, Lãnh Tuyệt Tình sẽ bị trọng thương, cũng không ảnh hưởng đến mạng sống, đến lúc đó, Mai Vũ Đình nàng lấy thân phận Thánh nữ gả cho Lãnh Tuyệt Tình, hai người đều còn trẻ, trễ vài năm lại có đứa nhỏ, chờ sau khi đứa nhỏ xuất thế, bọn họ mang theo ký ức hạnh phúc vui vẻ, cùng chết, chết cũng không hối tiếc.
Phùng Thiên Cương sửa mệnh cho đám người Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình, Mai Vũ Đình cũng không biết được, Cung quy viết, thánh nữ có mang cốt nhục của ngoại nhân, Tuyệt Tình cung sẽ hủy diệt, Mai Vũ Đình cũng tin tưởng đứa nhỏ trong bụng Lạc Mộng Khê chính là của Lãnh Tuyệt Tình:
Ta thực ngốc, lúc Lạc Mộng Khê không phủ nhận đứa nhỏ là của người khác, ta nên đoán được sự tình không đúng, đều do ta, rất tự tin, nhất thời sơ ý, rơi vào bẫy của Lạc Mộng Khê.
Lạc Mộng Khê, xem như ngươi lợi hại, một ván này ngươi thắng, kế sách của ngươi cao minh, làm ta tự tay giết chết chính mình nha hoàn đắc lựcnhất:
Mỗi khi nghĩ đến Mai Lệ Nhi trước khi chếtkhông cam lòng, mắt trợn lên, Mai Vũ Đình luôn luôn không sợ trời không sợ đất, thế nhưng bỗng dưng dâng lên một trận sợ hãi: Lệ nhi, hại chết ngươi là Lạc Mộng Khê, ngươi yên tâm, một ngày nào đó, Mai Vũ Đình ta chắc chắn tự mình giết Lạc Mộng Khê báo thù cho ngươi.
“Đại tiểu thư, Cảnh vương gia cầu kiến.” Vừa mới trở lại Đình uyển, nha hoàn bước nhanh lên bẩm báo.
“Cảnh vương gia, Cảnh vương gia nào?” Tuy rằng Mai Vũ Đình cả ngày ở Tuyệt Tình cung, nhưng đối với chuyện bên ngoài, ít nhiều vẫn biết một ít.
Giống Thanh Tiêu, Kì Thiên, Tây Lương tam đại cường quốc, cùng với Nam Cung Quyết, Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần, Hạ Hầu Thần tuyệt thế tứ công tử loại này, nàng thực rõ ràng, các quốc gia hoàng đế là vị nào, nàng cũng biết.
Nhưng các quốc gia có hoàng tử nào, Vương gia, tên gọi là gì linh tinh, nàng cũng không biết.
“Là Thanh Tiêu Cảnh vương gia.” Nha hoàn bổ sung: Thanh Tiêu Cảnh vương gia lợi hại hay không tiểu nha hoàn cũng không biết, bất quá, là Giản trưởng lão lệnh nàng bẩm báo, hẳn là cũng không tệ lắm.
“Thanh Tiêu.” Mai Vũ Đình trầm tư suy nghĩ: hình như là Thiếu chủ từ Thanh Tiêu đem Lạc Mộng Khê về, Thanh Tiêu Cảnh vương gia tới đây, có thể cùng Lạc Mộng Khê có liên quan hay không.
“Mời hắn vào đi.” Mặc kệ Cảnh vương gia này cùng Lạc Mộng Khê có quan hệ hay không, trước tiên tìm hiểurồi tính, đang lo tìm không thấy lý do chèn ép Lạc Mộng Khê đây.
“Đại tiểu thư, Cảnh vương gia đến.” Mai Vũ Đình chỉnh đốn trang phục một lần nữa, nha hoàn dẫn Nam Cung Phong đi đến, Mai Vũ Đình khoát tay áo, tiểu nha hoàn hơi phúc thân, bước nhanh rời đi.
“Mai đại tiểu thư.” Nam Cung Phong vàMai Vũ Đình tuổi xấp xỉ, nàng là đích trưởng nữ Mai thị, hắn là Thanh Tiêu Vương gia, thân phận cũng là tương đương, ai cũng không cần hành lễ cho ai.
“Cảnh vương gia mời ngồi.” Mai Vũ Đình buông cây lược gỗ trong tay, chậm rãi đi tới ngoại thất, khuôn mặt xinh đẹp không mấy người trên đời có được, bất quá, Nam Cung Phong đã gặp qua dung nhan khuynh thế của Lạc Mộng Khê, đối với dung mạo của Mai Vũ Đình, không có phản ứng gì lớn.
Nam Cung Phong vàNam Cung Quyết là cùng cha khác mẹ, tướng mạo cũngcó ba phần giống Nam Cung Quyết, tướng mạo cũng không kém, nhưng cùng Lãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Quyết so sánh, vẫn là kém một chút: Không thể tưởng được nam tử ngoài cung cũng tuấn mỹ như vậy, mặc dù so ra vẫn kém thiếu chủ, nhưng cũng không quá kém.
“Không biết Cảnh vương gia tới chơi, là có chuyện gì sao?” Mai Vũ Đình vàNam Cung Phong cũng không có quen biết, hôm nay Nam Cung Phong mạo muội đến, khẳng định là có việc muốn nhờ.
“Bổn vương muốn mượn thánh thạch quý cung dùng một chút, mong Đại tiểu thư thành toàn.” Nếu không phải Giản trưởng lão phân phó, Nam Cung Phong mới không ăn nói khép nép đến cầu Mai Vũ Đình.
“Mượn thánh thạch, Cảnh vương gia có thể trực tiếp tìm Thiếu chủ, chỉ cần hắn lên tiếng, Cảnh vương gia liền đem thánh thạch mang đi.” Cần gì tìm ta phiền toái như vậy.
“Thật không dám dấu diếm, Bổn vương cùng Thiếu chủ, có chút hiểu lầm.” Nam Cung Phong cùng Lãnh Tuyệt Tình trong lúc đó không có xung đột gì trước mặt chủ yếu là kiêng kị Lạc Mộng Khê.
Thông qua nha hoàn bên người của Lạc Mộng Khê mà Giản thị bộ tộc phái theo, Lạc Mộng Khê cũng không biết Nam Cung Phong đến Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình đối với Lạc Mộng Khê che chở cẩn thận cũng truyền vào tai Nam Cung Phong.
Lãnh Tuyệt Tình làm chủ toàn bộ chuyện lớn của Tuyệt Tình cung, việc nhỏ, đều cho các trưởng lão xử lý, mượn thánh thạch là đại sự, nếu Nam Cung Phong trực tiếp mượn Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê sẽ biết việc này.
Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Phong như nước với lửa, sau khi biết mục đích hắn đến Tuyệt Tình cung, không cho hắn mượn Thánh thạch là việc nhỏ, không chỉnh chết hắn cùng Phùng Thiên Cương, Lạc Mộng Khê tuyệt không từ bỏ ý đồ.
Biện pháp tốt nhất, chính là lúc Lãnh Tuyệt Tình không biết rõ tình huống, làm Lục Đại trưởng lão hỗ trợ, lặng lẽ đem thánh thạch lấy đi, trong bốn mươi chín ngàyđem trở lại.
“Như vậy a……” Mai Vũ Đình chớp mắt: Thiếu chủ luôn luôn lãnh tâm lãnh tình, rất ít kết thù kết oán với người, nhìn Nam Cung Phong cũng không tà ác, hắn cùng với Thiếu chủ, làm sao lại có ân oán, chẳng lẽ là bởi vì Lạc Mộng Khê.
Mai Vũ Đình đối vớidung mạo chính mình phi thường tự tin, không nam tử nào nhìn thấy nàng màmắt không lộ ra thần sắc kinh diễm, trừ phi nam tử kia trước đó đã gặp qua nữ tử đẹp hơn so với nàng, cho tới nay, nữ tử duy nhất đẹp hơn nàng, cũng chỉ có một mìnhLạc Mộng Khê.
Khi Nam Cung Phong đang nhìn dung mạo Mai Vũ Đình nàng, khuôn mặt, ánh mắt bình tĩnh, xem ra hắn là gặp qua Lạc Mộng Khê.
“Cảnh vương gia, Vũ Đình mạo muội hỏi một câu, ngươi nhận thức Lạc Mộng Khê sao?”
Nam Cung Phong đầu tiên là sửng sốt, ngay lập tức phản ứng lại:“Ở Thanh Tiêu từng gặp qua vài lần, không biết Mai Đại tiểu thư vì sao lại hỏi cái này?” Giản trưởng lão từng nói qua, Mai Vũ Đình thông minh lanh lợi, ở nàng trước mặt, ít làm ra vẻ một chút.
“Cảnh vương gia cùng Lạc Mộng Khê, quan hệ không tốt?” Nếu không, hắn có thể đi cầu Lạc Mộng Khê, trực tiếp hướng Thiếu chủ mượnThánh thạch, mà không phải chạy tới nơi này cầu nàng.
“Bổn vương cùng Lạc Mộng Khê có chút hiểu lầm, cho nên……” Thường xuyên vung đao kiếm.
“Thánh thạch là trấn cung chi bảo của Tuyệt Tình cung, không thể cho người ngoài mượn, nếu không, Tuyệt Tình cung sẽ gặp chuyện không may……” Mai Vũ Đình cố tình làm ra vẻ khó xử, trong lòng lại tính toán.
“Mai đại tiểu thư, bổn vương cam đoan, trong vòng bốn mươi chín ngày sẽ đem thánh thạch trả về, sẽ không làm Tuyệt Tình cung gặp chuyện không may……” Nam Cung Phong thận trọng cam đoan, đáy mắt ẩn ẩn một tia lo lắng.
“Này……” Mai Vũ Đình do dự.
“Nếu Mai đại tiểu thư lo lắng, Bổn vương xin thề độc, nếu Nam Cung Phong ta trong vòngbảy bảy bốn mươi chín ngàykhông có đem thánh thạch trả lại Tuyệt Tình cung sẽ bị thiên lôi đánh chết, ngũ mã phanh thây, chết cũng không toàn thây……”
“Cảnh vương gia không cần phải như thế, Vũ Đình tin con người Cảnh vương gia.” Nam Cung Phong lời thề đều đã nói xong, Mai Vũ Đình mới ngăn lại: Dối trá, nữ nhân giả mù sa mưa.
“Vũ Đình có thể giúp Cảnh vương gia mượnThánh thạch, bất quá, Cảnh vương gia cũng phải đáp ứng một điều kiện của Vũ Đình.” Nam Cung Phong là người ngoài cung, không có nhiều giao tình với nàng, cho dù chết, cũng không quan hệ gì với nàng.
“Điều kiện gì?” Lần đầu tiên tiếp xúc với Mai Vũ Đình, Nam Cung Phong đã biết: Nàng là nữ nhân tâm cơ rất sâu, hơn nữa, tâm địa rất xấu.
Cùng loại này nữ nhân giao thiệp, nhất định phải thật cẩn thận, nếu không, hơi bất cẩn, nàng sẽ ở sau lưng cho ngươi một đao, cho ngươi đội một cái tội danh lớn, còn chết không toàn thây.
Từ nhỏ cha mẹ Lãnh Tuyệt Tình đều qua đời, chuyện lớn nhỏ Tuyệt Tình cung đều do Lục Đại trưởng lão xử lý, sau khi trưởng thành, vừa mới tiếp nhận Tuyệt Tình cung, lại đến Thanh Tiêu tìm Lạc Mộng Khê.
Lần này hồi cung, hắn mới thật sự bắt đầu xử lý các chuyện lớn nhỏ trong cung, chậm rãi thu hồi quyền lực trong tay các trưởng lão:
Vì bảo hộ Lạc Mộng Khê, hắn phải làm như vậy, nếu không, quyền lực của Mai thị bộ tộc quá lớn, không áp chế, Mai Vũ Đình sẽ càng ngày càng quá mực, Lạc Mộng Khê bị uy hiếp, cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Mai Vũ Đình bên kia yên lặng bất động, Lạc Mộng Khê không chút hoang mang, ngồi ghế nằm, phơi nắng, an tâm dưỡng thai: Địch bất động, ta bất động, nếu địch động, ta cũng bất động, lấy tịnh chế động, mới là thượng sách.
Lạc Mộng Khê ở Tuyệt Tình cung không có thế lực tốt, cũng người để tín nhiệm, mọi việc, nàng đành phải thương lượng cùng Lãnh Tuyệt Tình, chuyện Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương đi vào Tuyệt Tình cung, nàng nói cho Lãnh Tuyệt Tình, Lãnh Tuyệt Tình suy nghĩ một chút, sai người đi thăm dò, nói vậy rất nhanh sẽ có kết quả.
“Ô ô ô!” Thanh âm ô ô quen thuộc thanh truyền vào trong tai, bên chân truyền đến xúc cảm nhồn nhột của lông mao, ô ô Lạc Mộng Khê x cả kinh, đột nhiên cúi đầu nhìn lại, một mảnh lửa đỏ đập vào mắt, mắt đen lúng liếng đáng thương hề hề nhìn Lạc Mộng Khê, giống như đang nói: Chủ nhân, ngươi làm cho tiểu hồ ly tìmthật lâu.
“Tiểu hồ ly, làm sao ngươi lạiở đây?” Lạc Mộng Khê một tay bế tiểu hồ ly lên: Nơi này là Tuyệt Tình cung, người bình thường vào không được, cũng ra không được, ta cũng bị giam giữở chỗ này.
Chẳng lẽ tiểu hồ ly là linh mẫn hồ, đi lại không hình không bóng, cho nên người Tuyệt Tình cung chưa phát hiện ra nó.
“Ô ô ô!” Tiểu hồ ly vui vẻ kêu, giống như khoe khoang: tiểu hồ ly ta thông minh, tìm được chủ nhân.
Hiện tại chính là buổi chiều, Lạc Mộng Khê thích nằm lười phơi nắng, những người khác đều ở sau viện, không có người nào nhìn thấy tiểu hồ ly xuất hiện.
Lạc Mộng Khê nhìn khắp nơi không người, nhỏ giọng phân phó:“Tiểu hồ ly, ngươi đã có thể tìm được ta, cũng có thể tìm được Nam Cung Quyết, đi thông tri Nam Cung Quyết, làm cho hắn tới nơi này tìm ta.”
“Ô ô ô!” Lạc Mộng Khê phân phó xong, tiểu hồ ly giống như nghe hiểu, đối thận trọng gật đầu với Lạc Mộng Khê, từtrên người Lạc Mộng Khê nhảy xuống, nhìn Lạc Mộng Khê thật sâu rồi vung cái đuôi, bóng dáng lửa đỏ nháy mắt đi xađến mười thước……
Tiểu hồ ly, ngươi nhất định phải tìm được Nam Cung Quyết, làm hắn tới nơi này tìm mẫu tử bọn ta, một nhà đoàn tụ. Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng vỗ về cái bụng càng lúc càng lớn củamình: còn có hai tháng, tiểu bảo bảo sẽ ra đời.
“Thánh nữ, ngài có thiếp mời!” bóng dáng lửa đỏ của tiểu hồ ly vừa mới biến mất, Tiểu Vũ cầm thiếp mời đi vào tiểu viện.
“Ai đưa thiếp mời?” Ta ở Tuyệt Tình cung không thân chẳng quen người nào, ai sẽ đưa thiếp mời cho ta.
Tiểu Vũ mở thiếp mời ra, xem đại khái một lần:“BẩmThánh nữ, là Phong trưởng lão đưa tới.”
“Phong trưởng lão.” Không phải là trưởng lão trẻ tuổi nhất kia sao, chỉ có hai mươi tuổi.
“Thánh nữ, muốn đi dự tiệc hay không?” chỗ Phong trưởng lão cách nơi này cũng không xa, bất quá, Thánh nữ mang thai tám tháng, đi đứng không tiện……
“Mỗi ngày buồn ở trong này cũng không có chuyện gì, đi ra ngoài đi một chút cũng không sao, là đêm nay khai yến sao.” Phong trưởng lão tuổi trẻ, tính cách cũng ngay thẳng, vui vẻ, cùng các trưởng lão lớn tuổi bất đồng, chính là không biết hắn mời ta đến dự tiệc là có chuyện gì.
Đêm, Lạc Mộng Khê trang điểm nhẹ, mang theo Tiểu Vũ, cùng với nha hoàn Lục Đại thị tộc ra khỏi Tuyệt Tìnhcư, đi dự tiệc, nguyên bản Tiểu Vũ là muônđể cho Lạc Mộng Khê ngồi kiệu, mà Lạc Mộng Khê nói ngồi thời gian quá lâu, muốn đi lại, hoạt động gân cốt một chút, đoàn người liền đi bộ đếnPhong cư.
Dọc theo đường đi đều im ắng, không nhìn thấy những người khác, trong lòng Lạc Mộng Khê nghi hoặc:“Hiện tại thời gian không trễ, sao một đường đi cũng không thấy được người khác?”
“Đúng vậy, lúc này,không phải thời gian cung nhân nghỉ ngơi a.” Mặc dù Tiểu Vũ trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Lạc Mộng Khê hạ mí mắt, cẩn thận nghe động tĩnh bốn phía, gió lặng, cây lặng, chim chóc cũng im lặng: Tối nay, im lặngđến kỳ lạ.
Tiếng bước chân nhỏ vội vang lên, Lạc Mộng Khê nâng mí mắt lên: Quả nhiên không ngoài sở liệu, sự tình không đơn giản.
Rất nhiều thị vệ từ bốn phương tám hướng ào ra, vây quanh đám người Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê bình tĩnh, không chút hoảng hốt.
Sáu nha hoàn đem Lạc Mộng Khê bảo hộ ở bên trong, gương mặt như gặpkẻ địch lớn, thị vệ khuôn mặt lạnh băng, giống như sát thủ huấn luyện ra, Tiểu Vũ lạnh giọng hỏi:“Các ngươi là người thị tộc nào, cũng biết vị này là Thánh nữ?”
“Huynh đệ bọn ta đến, chính là muốn mời thánh nữ đi một chuyến!” Thị vệ giọng điệu lạnh băng, không có chút cảm tình, căn bản không nhìn đám người Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ còn muốn răn dạy vài câu, lại bị Lạc Mộng Khê ngăn lại:“Mời các vị đại ca dẫn đường.” Khi Lạc Mộng Khê ở Thanh Tiêu, từng gặp qua mấy người giả dạng giống như thị vệ trước mắt, biết đám thị vệ này không phải người Tuyệt Tình cung, mà là thị vệ Tây Lương quốc.
Mời nàng đi một chuyến, không phải trưởng lão Tuyệt Tình cung, mà là Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương.
Lạc Mộng Khê đáp ứng đi, đám người Tiểu Vũ đương nhiên sẽ không nói cái gì, trong sự giám sátnghiêm mật của bọn thị vệ, đi theo Lạc Mộng Khê.
Nói cũng khéo, hôm nay Lãnh Tuyệt Tình vừa xử lý xong tất cả sự tình, chuẩn bị cùng Lạc Mộng Khê dùng bữa tối, bồi dưỡng cảm tình, nhưng là khi hắn trở lại Tuyệt Tình cư, được báo lại là Lạc Mộng Khê được Phong trưởng lão mời đi dự tiệc.
Phong trưởng lão mời Mộng Khê dự tiệc, làm sao lại không thông tri Bản cung, trong lòng Lãnh Tuyệt Tình nghi hoặc, không trì hoãn, nhanh tiến đến Phong cư.
Đi đến nửa đường, lơ đãng nhấc chân:‘leng keng” tiếng vang thanh thúy, một trâm cài tóc lăn đến cách đó không xa, Lãnh Tuyệt Tình đột nhiên dừng bước chân: Đây là…… trâm gài tóc của Mộng Khê……
Lạc Mộng Khê thích búi tóc đơn giản, Lãnh Tuyệt Tình liền sai người tạo ra trâm gài tóc các màu xinh đẹp cho nàng, hồng, lam, vàng, lục, các loại màu sắc đều có, nhiều loại hoa văn, Tuyệt Tình cung tạo ra giống như chủy thủ Lạc vương phủ đúc, mặt trên có kí hiệu độc đáo.
Hơn nữa, Lạc Mộng Khê trâm cài tóc đều là Lãnh Tuyệt Tình tự mình chọn lựa cho nàng.
Mộng Khê đã xảy ra chuyện! Lãnh Tuyệt Tình nhặt lên trâm gài tóc, nhìn khắp mọi nơi một chút, hướng đến đi: Lạc Mộng Khê lưu lại trâm gài tóc, trên đó có mùi hương để đặc biệt, Lãnh Tuyệt Tình dựa theo mùi hương này tìm kiếm chỗ của Lạc Mộng Khê.
Lúc này, đám người Lạc Mộng Khê cùng thị vệ tiến đến không phải nơi nào khác, mà là Diêm điện, nói mà lần trước Mai Vũ Đình nghĩ muốn đẩy Lạc Mộng Khê vào chỗ chết.
Ở cửa Diêm điện, đám người Tiểu Vũ bị áp giải tới nơi khác, chỉ đểmột mình Lạc Mộng Khê vào điện.
chờ ở trong Diêm điện, không phải Lục Đại trưởng lão, mà là Mai Vũ Đình, Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, nhìn thấy Lạc Mộng Khê tiến vào, Mai Vũ Đình như trước đưa lưng về phía nàng, mặt hướng vào vách tường bất động.
Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong lạnh lùng chăm chú nhìn vào bụng bầucủa Lạc Mộng Khê, nếu có chút đăm chiêu.
cái thai của Lạc Mộng Khê đã gần tám tháng, nhưng nàng trừ bỏ bụng lớnra, dáng người vẫn không biến dạng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng xinh đẹp mê người so với trước kia, toàn thân tản ra mẫu tính, làm cho người ta vừa nhìn cũng khó quên.
Mai Vũ Đình và Nam Cung Phong trao đổi điều kiện là: Nam Cung Phong giúp Mai Vũ Đình bắt Lạc Mộng Khê, Mai Vũ Đình phụ trách khuyên bảo Lục Đại trưởng lão, mượn thánh thạch cho Nam Cung Phong.
“Không thể tưởng được Mai đại tiểu thư có quyền lực lớn như vậy, một mình một người cũng tiến vào Diêm điện, xử phạt Thánh nữ Tuyệt Tình cung.” khi nhìn thấy Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, Lạc Mộng Khê cơ bản đã hiểurõ chân tướng sự tình: Mượn đao giết người, Mai Vũ Đình, ngươi thật thông minh.
“Cảnh vương gia, Phùng quốc sư, đã lâu không gặp, nhìn khí sắc hai vị, gần đây đường làm quan thật rộng mở, mặt thật hồng hào.” Lợi dụng nữ nhân đạt mục đích của chính mình, hai người các ngươi làm, thật là làm người ta không dám khen tặng.
Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong không nói gì, Mai Vũ Đình hừ lạnh một tiếng, chầm chập xoay người:“Lạc Mộng Khê, chỉ bằng ngươi hoài đứa nhỏ của Nam Cung Quyết, còn vọng tưởng gả Thiếu chủ làm vợ,tội danh này liền đủ cho ngươi chết một trăm lần cũng không hết……”
“Lạc Mộng Khê ta chưa từng nghĩ muốngả cho Lãnh Tuyệt Tình làm vợ, lần này đến Tuyệt Tình cung, chính là muốn nói rõ ràng với hắn, để cho hắn trọng tuyển phu nhân……
“Lạc Mộng Khê, ngươi cho là hiện tại ngươi nói những lời này, ta sẽ lại tin tưởng sao?” Chối tội để bảo toàn mạng sống mà thôi, nếu không, khi ngươi vui vẻ sống tốt tại sao không nói vậy.
“Tin hay không tùy ngươi. Lạc Mộng Khê ta không phải là ở Tuyệt Tình cung lớn lên, đối nơi này không có lưu luyến!” Ta thích là Nam Cung Quyết, sẽ không mang theo con của hắn gả cho Lãnh Tuyệt Tình.
Mai Vũ Đìnhtừng mắc bẫy trước đó của Lạc Mộng Khê, bây giờ vô luận nàng nói gì, Mai Vũ Đình cũng không dám tin tưởng dễ dàng.
Bất quá, hiện tại mạng nhỏ của Lạc Mộng Khê nằm trong tay Mai Vũ Đình nàng, nàng cũng không nóng lòng giết Lạc Mộng Khê, khóe miệng giơ lên một tia đắc ý, Mai Vũ Đình ánh mắt nhìn về phương xa, giống như đang nhớ lại
“Ta Mai Vũ Đình là đích trưởng nữ Mai thị, từ nhỏ đến lớn, ta đều là ưu tú nhất, trưởng bối trong tộc cũng khen ta thông minh, xinh đẹp, tương lai khẳng định sẽ đượcThánh thạch tuyển làmThánh nữ, gả cho Thiếu chủ làm vợ.”
“Cho tới nay, ta đã ở lấy điều kiện của Thánh nữ, nghiêm khắc yêu cầu chính mình làm tốt chuẩn bị gả cho Thiếu chủ làm vợ, nhưng là……”
Mai Vũ Đình biến sắc, khuôn mặt xinh đẹp có chút dữ tợn:“Ngay ngàyThánh thạch tuyển thánh nữ, tài tình của ta, mỹ mạo của ta đều uổng phí, bởi vì, Thánh thạch tuyển Thánh nữ là ngươi Lạc Mộng Khê, không phải ta Mai Vũ Đình!”
“Khi ta nhìn đến trên Thánh thạch xuất hiện ba chữ Lạc Mộng Khê, từ đám mây trên cao, trong nháy mắt té xuống mặt đăt, té tan xương nát thịt, chết không toàn thây, loại tư vị này, ngươi có hưởng qua không có?”
“Mai Vũ Đình, ta ở ngoài cung có thể thảm so với ngươi!” Lạc Mộng Khê lạnh lùng liếc mắt Nam Cung Phong đứng ở một bên không nói một lời:
“trước kia ta cũng không giống hiện tại dung mạo khuynh thế, mà là mang gương mặt của quỷ, người khác gặp mặt, sẽ dọa đến mỗi ngày ngủ cũng không yên.” Còn bị người khác hiểu lầm, cười nhạo, so sánh với xuống, ngươi may mắn hơn nhiều……
“Lạc Mộng Khê, không cần nói những chuyện đó với ta, đối với chuyện của ngươi, Mai Vũ Đình ta không có hứng thú!” Mai Vũ Đình chậm rãi tới gần Lạc Mộng Khê, khóe miệng cười lạnh lẽo:
“đứa nhỏ trong bụng ngươi là dã chủng, cho dù ta không ra tay, ngươi cũng không thoát khỏi cái chết……” Mang theo đứa nhỏ của Nam Cung Quyết, tiến đến Tuyệt Tình cung gả cho Thiếu chủ, Lạc Mộng Khê, của ngươi tính toán thực không sai.
“Ngươi muốn giết ta!” Nàng đã mang thai gần tám tháng, hành động rất không tiện, võ công Mai Vũ Đình hẳn là không sai, hơn nữa Nam Cung Phong vàPhùng Thiên Cương, nàng căn bản không phải đối thủ của bọn họ, sự tình đối với nàngngày càng bất lợi.
“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ để cho các trưởng lão đến xử phạt ngươi!” Lạc Mộng Khê, lúc này đây, cho dù Thiếu chủ che chở ngươi, ngươi cũng mơ tưởng sống mà rời đi Diêm điện.
“Ta đã sai người thông tri các trưởng lão đến, chờ các trưởng lão đến, ta sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi.”
Mai Vũ Đình khóe miệng cầm lạnh lẽo ý cười, chậm rãi bước tới gần Lạc Mộng Khê:“Lần trước ngươi hại ta tự tay giết chết Lệ Nhi, lúc này đây, ta lấy đứa nhỏ trong bụng ngươi đền mạng cho nàng.”
“Mai Vũ Đình, đứa bé là vô tội, ngươi làm vậy, không sợ trời trừng phạt sao.” Mai Vũ Đình từng bước ép sát, Lạc Mộng Khê chậm rãi lui về phía sau, nhìn giống như Lạc Mộng Khê bị ép trốn đi, kì thực, nàng có tính toán khác.
Mai Vũ Đình hừ lạnh một tiếng, giọng điệu khinh thường:“Trời phạt, Lạc Mộng Khê, người nên bị trừng phạt là ngươi, lòng tham không đáy, hoài đứa nhỏ người khác, còn vọng tưởng làm Cung chủ Phu nhân, muốn chết!”
Xuất chưởng, Mai Vũ Đình dùng mười phần công lực đánh Lạc Mộng Khê, này một chưởng xuất ra, Lạc Mộng Khê tuyệt đối sẽ trọng thương, đứa nhỏ trong bụng cũng khó giữ được: Dù sao cũng không phải đứa nhỏ của Thiếu chủ, chết cũng rất tốt.
Lạc Mộng Khê động tác chậm chạp, không dám cùng Mai Vũ Đình đánh, bất quá, trốn tránh, vẫn không thành vấn đề.
Mai Vũ Đình liên tục xuất ngoan chiêu, đều bị Lạc Mộng Khê tránh thoát, có chút không nhịn được:“Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, giúp ta giết Lạc Mộng Khê, Thánh thạch sẽ cho các ngươi!”
Nam Cung Phong do dự một lát:“Được!” Xuất chưởng từphía sau đánh lén Lạc Mộng Khê.
“Nam Cung Phong, ngươi cũng chỉ biết đánh lén sau lưng một nữ tử bụng mang dạ chửa sao? Khó trách ngươi thua trong tayNam Cung Quyết, lòng dạ hẹp hòi, khó thành đại nghiệp.” Lạc Mộng Khê hai mặt lâm địch, khẳng định cố hết sức ứng phó.
“Lạc Mộng Khê, chuyện của Bổn vương, không tới phiên ngươi nói!” tốc độ ra chiêu, ngày càng nhanh lên. Nam Cung Phong ghét nhất bị người khác khinh thường, tuy rằng hắn là thật sự không làm được việc gì.
Lạc Mộng Khê vừa đánh vừa lui: Không thể cứ như vậy, nếu không, ta cùng cục cưng nhất định phải chết, Lạc Mộng Khê trốn tránh Mai Vũ Đình cùng Nam Cung Phong công kích, tìm kiếm đường chạy trốn.
Lạc Mộng Khê từng xem qua sơ lược vềTuyệt Tình cung, Diêm điện kết cấu đại khái cũng biết một ít, không thể trách Lạc Mộng Khê đọc sách mà không tiếp thu được, mà là kia trên sách không viết lại gì.
Đột nhiên, ánh mắt Lạc Mộng Khê dừng trên một bức họa, đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ, làm bộ không địch lại chậm rãi hướng đến bức họa, Mai Vũ Đình, Nam Cung Phong không biết là kế, nghĩ thể lực Lạc Mộng Khê hết chống đỡ nổi, bất tri bất giác tốc độ cũng nhanh hơn.
Mắt thấy hai bóng dáng sẽ liều mạng lao vào, trong lòng Lạc Mộng Khê vui vẻ, đang muốn dùng hết toàn lực đem đẩyNam Cung Phong, Mai Vũ Đình ra, lúc này một đạo bóng trắng tiến vào Diêm điện:“Mộng Khê!”
Trong nháy mắt bóng trắng đi đếntrước mặt Lạc Mộng Khê, xuất chưởng đem Mai Vũ Đình,Nam Cung Phong đẩy ra, chưởng lực mang theo gió lớn, làm cho chân Lạc Mộng Khê có chút lảo đảo, nhất thời Lạc Mộng Khê đứng thẳng không được, dựa vào bức họa phía sau.
“A!” thân thể Lạc Mộng Khê vừa chạm vào hình ảnh, cả người liền bị một lực vô hình hút đi vào.
Lãnh Tuyệt Tình quay đầu, thấy hơn phân nửa thân thể Lạc Mộng Khê đã vào trong bức họa, giấy vẽ tranh sơn dầu tản ra nhiều ánh sáng bạc:“Mộng Khê!” Lãnh Tuyệt Tình muốn kéo Lạc Mộng Khê, chẳng những không có thể kéo nàng trở về, mà lại bị Lạc Mộng Khê kéo vào trong họa.
Ánh sáng bạc chói mắt hiện lên, Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê đi vào trong họa biến mất không thấy, các trưởng lão cũng đi tớiDiêm điện.
“Mạt tướng tham kiến Thái tử Điện hạ!” Một nam tử trung niên bước vào phòng, quỳ một gối xuống.
“Mã tướng quân mau mau đứng lên!” Hạ Hầu Thần bước nhanh, nâng Mã tướng quân dậy, đáy mắt hiện lên một tia mong đợi:“Mã tướng quân, sự tình làm thế nào rồi?”
“BẩmThái tử Điện hạ, tất cả đều thuận lợi, mạt tướng đã mang về người Thái tử Điện hạ muốn.”
“Tốt lắm, vất vả cho Mã tướng quân!” đôi mắt Hạ Hầu Thần từ thất bại chuyển thànhtràn đầy tự tin:“Người đâu, thay quần áo cho Bản cung, Bản cung muốn đích thân lên tường thành, gặp Nam Cung Quyết.” Nguyên bản Hạ Hầu Thần tính cùng Hoàng đế Tây Lương trốn khỏiHoàng cung, hiện tại, hắn không cần chạy trốn.
Có người này ở trong tay Bản cung, không sợ Nam Cung Quyết dám chống đối, muốn giang sơn của Bản cung, chỉ sợ Nam Cung Quyết ngươi còn không có bản sự lớn như vậy.
Cửa thành, Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần, Bắc Đường dực tụ tập ở một chỗ, phía sau là vạn đại quân như hổ rình mồi nhìn cửa thành đóng chặt, trên tường dầy đặc cung thủ, nhưng tướng sĩ chiến trườngsao lại sợ nho nhỏ cung tiễn này.
“Nam Cung Quyết, trong thành quá tĩnh lặng, không thích hợp lắm.” Bắc Đường Diệp trầm giọng nhắc nhở, trước kia, hắn đi theo Nam Cung Quyết chém chém giết giết, nhiều nhất là đánh nhau với hơn trăm người.
Nhưng là lúc này, vạn ngườichiến đấu, Bắc Đường Diệp mới hiểu cái gì gọi là sa trường chân chính, cái gì gọi là khí thế, cái gì gọi là hào hùng, cuối cùng nửa năm chiến trận, làm Bắc Đường Diệp thành thục hơn rất nhiều, khí khái nam tử phát ra càng nồng đậm, lo lắng sự tình cũng càng thêm chu toàn so với trước.
“Toàn bộ kinh thành Tây Lương đều đã bị người Thanh Tiêu, Kì Thiên, Lăng phủ bao vây, ngay cả con chim đều không bay ra được, Hạ Hầu Thần muốn chơi đùa cũng không làm được cái gì.” Bình tĩnh một chút đừng nôn nóng, yên lặng xem xét.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam với những đámmây trắng, suy nghĩ của Nam Cung Quyết tung bay: Mộng Khê, ta đã sắp đi vào Kinh thành Tây Lương quốc, sắp giết Hạ Hầu Thần báo thù cho nàng, nàngvà cục cưng thấy được không?
“Nam Cung Quyết, đã lâu không gặp!” Giọng nói trêu chọc,Hạ Hầu Thần mặc chiến giáp cùng vài tướng sĩ chậm rãi đi lên tường thành, từ trên cao nhìn xuống nhìn trên ngựa chiến, một thân ngân giáp chiến đấu Nam Cung Quyết.
Nam Cung Quyết tuấn mỹ vô trù, mặc chiến y vào, tư thế oai hùng bừng bừng, dáng người tiêu sái, giống như chiến thần, chòm râu mới nhú trên cằm làm hắn tăng thêm một chút tang thương, cả người càng thêm thành thục, ổn trọng.
“Hạ Hầu Thần, không làm rùa đen rút đầu nữa sao, ngươi thiết kế Bổn vương, hại chết Mộng Khê, hôm nay chúng ta thanh toán luôn một lần!” Bổn vương chờ đợi ngày này đã nửa năm, hôm nay, bổn vương nhất định phải tự tay báo thù cho Mộng Khê và tiểu bảo bảo.
Nam Cung Quyết, Bắc Đường dực, Lăng Khinh Trần mang theo đại quân đủ để san bằng Tây Lương kinh thành, theo lý, Hạ Hầu Thần nghe Nam Cung Quyết tuyên bố xong, hẳn là sẽ khẩn trương, sợ hãi, lo lắng vong quốc.
Ai ngờ, hắn lại không cho là đúng nói:“Nam Cung Quyết, trước khithanh toán cùng Bản cung, Bản cung sẽ cho ngươi gặp một người!”
Hạ Hầu Thần vừa dứt lời, nữ tử mặc y phục vàngcổ tay bị trói được áp giải lên tường thành:“Quyết, cứu ta!”
Nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta vừa thấy là khó quên, hai mắt điềm đạm đáng yêu đẫm lệ, làm người ta nhịn không được mà mềm lòng, người này đúng là Sườn phi của Nam Cung Quyết Tinh Tâm Công chúa.
Làm đám người Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp không ngờ được là, bụng Tinh Tâm Công chúa đã thật to, rõ ràng là có thai:“Quyết, thiếp là Tinh Tâm, thiếp…… đãcó gần mang thai gần sáu tháng……”
Thấy Nam Cung Quyết hơi hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Tinh Tâm Công chúa, Hạ Hầu Thần cười lạnh lùng:“Nam Cung Quyết, thê nhi của ngươi ở trong tay Bản cung, sinh tử của bọn họ được quyết định bởi quyết định của ngươi……”
Cùng thê nhi sinh ly tử biệt, trải qua một lần đã đủ, Hạ Hầu Thần định liệu là Nam Cung Quyết sẽ không muốn trải qua một lần nữa, hắn nhất định sẽ vì Tinh Tâm cùng đứa nhỏ trong bụng nàng, mà nhượng bộ.
Nhưng là Nam Cung Quyết không có giống như Hạ Hầu Thần đoán trước, rống giận hỏi điều kiện của hắn, mà cười lạnh lùng:“Hạ Hầu Thái tử xác định đây là thê nhi của Bổn vương?”
Hạ Hầu Thần sửng sốt: Sao lại thế này, chẳng lẽ bắt sai rồi, nhìnbiểu tình của Nam Cung Quyết, đối vớiTinh Tâm Công chúa, không chút để ý, là thật không thèm để ý, hay là cố ý diễn trò lừa Bổn vương……
“Quyết, chàngsao vậy? Thiếp là Tinh Tâm, đứa nhỏ trong bụng thiếp, là cốt nhục của chúng ta……” Tinh Tâm Công chúacuống cuồng hô, trong đôi mắt đẹp đầy nước mắt:“Chúng ta chỉ có nửa năm không gặp, làm sao chàng có thể quên mất thiếp……”
“Tinh Tâm Công chúa, thu hồi nước mắt của ngươi đi, không cần ở trước mặt bổn vương giả vờ kêu khóc!” thanh âm Nam Cung Quyết lạnh như băng không có chút độ ấm, đáy mắt thâm thúy lóe lênchán ghét nồng đậm:
“Ngươi cho là ngươi dịch dung, Bổn vương sẽkhông nhận ra ngươi sao, Tinh Tâm, là ‘Tỉ mỉ’, tất cả, chỉ là âm mưu ngươi an bài tỉ mỉ mà thôi, mục đích, chính là hại chết Mộng Khê, gả Bổn vương làm phi, đúng không, Lâm Huyền Sương!”
Cái gì? Lâm Huyền Sương, Tinh Tâm Công chúa là Lâm Huyền Sương?
Không chỉ đám người Bắc Đường Diệp, liền Hạ Hầu Thần trên tường thành cũng giật mình lập, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần?
“Ngươi, thật là Lâm Huyền Sương?” Hạ Hầu Thần khó tin nhìn nữ tử ở trên tường thành.
“Quyết, thiếp là Tinh Tâm, không phải Lâm Huyền Sương……”
“Không cần lại nói dối, Bổn vương không cần nhìn dung mạo, Lâm Huyền Sương là thầy thuốc, trên người luôn có mùi thuốc, hơn nữa, ánh mắt của ngươi giống nàng, nhìn giống như dịu ngoan kì thực là lạnh lùng……”
“Cho dù ta là Lâm Huyền Sương, ta cũng là thê tử của ngươi, hiện tại ta còn có con của ngươi……” Sự tình bị vạch trần, Lâm Huyền Sương cũng không giấu diếm nữa, nếu không, Nam Cung Quyết chắc chắn cho nàng là người dối trá.
“đứa nhỏ ngươi trong bụng không phải của bổn vương!” Nam Cung Quyết châm biếm:“ nam tử hàng đêm ân ái cùng ngươi, chính là thế thân của Bổn vương mà thôi……”
“Ngươi nói, đều là sự thật?” Lâm Huyền Sương vạn vạn không muốn tin lời nói của Nam Cung Quyết, nhưng Nam Cung Quyết đối với nàng Tuyệt Tình, cùng với hiểu biết của nàng đối với Nam Cung Quyết, nàng không thể không hoài nghi.
“Bổn vương không thích nói dối!”
“Ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy? Ta thích ngươi, muốn gả ngươi có gì sai sao?” Lâm Huyền Sương giống như bà điên kêu gàovới Nam Cung Quyết:“Ngươi không thích ta, có thể trực tiếp cự tuyệt, vì sao đối với ta như vậy……”
“Lâm Huyền Sương, ngươi không có tư cách chất vấn bổn vương!” Nam Cung Quyết bị làm tức giận, tính nóng nảy bị khơi dậy, làm người ta nhìn thấy mà sợ:“Ngươi cho là Bổn vương không biết, lúc trước người đẩy Mộng Khê xuống vách núi đen không phải Vân Bích Lạc, mà là ngươi Lâm Huyền Sương.”
Chuyện này chỉ có nàng cùng với Lạc Mộng Khê đã chết là biếtrõ, Nam Cung Quyết làm sao lại biết được?
Đúng vậy, lúc trước ở bên ngoài Lạc vương phủ dựng trận, đem Lạc Mộng Khê đến vách núi đen chính là Lâm Huyền Sương nàng, đẩy Lạc Mộng Khê xuốngvách núi đen, cùng hãm hại Lạc Thải Vân và Vân Bích Lạc cũng là nàng.
Thậm chí còn, đem tất cả chứng cớ chứng minh Vân Bích Lạc là hung thủ, cũng là một tay nàng an bài, mục đích, chính là làm cho cái chết của Lạc Mộng Khê sớm tra ra manh mối, chờ sự tình lộ ra thì nàng cũng sớm gả cho Nam Cung Quyết.
Mà nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Nam Cung Quyết lại điều tra ra tất cả sự thật, nàng hao tổn tâm cơ bố trí tất cả đều là vô ích.
Không nhìn ánh mắt khiếp sợ của Lâm Huyền Sương, Nam Cung Quyết nói:“Nếu không có ngươi, Bổn vương cùng Mộng Khê còn đang sống trong hạnh phúc, vui vẻ sinh hoạt cùng nhau, tiểu bảo bảo của chúng ta cũng sắp ra đời, một nhà ba người, hoà thuận vui vẻ.”
Ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén của Nam Cung Quyết giống nhưđâm thủng Lâm Huyền Sương:“Màngươi xuất hiện, hủy diệt tất cả, ngươi hại chết Mộng Khê, hại chết cốt nhục của Bổn vương, chỉ còn một mình Bổn vương cô đơn sống sót trên đời này, hạnh phúc của Bổn vương bị ngươi bị hủy, ngươi có tư cách gì mà muốnBổn vương cho ngươi hạnh phúc!”
Quay đầu, Nam Cung Quyết chuyển ánh mắt hướng lên Hạ Hầu Thần trên tường thành:“Hạ Hầu Thái tử, kỳ thật ngươi hẳn là cảm tạ Bổn vương, lúc trước ở Kì Thiên, ngươi phái người ở tiểu viện bố trí hỏa dược, muốnnổ chếtBổn vương, mà lại có ngườimật báo cho Mộng Khê, Bổn vương mới bình yên vô sự.”
“Lúc trước, phản đồ của ngươi, chính là Lâm Huyền Sương, không thể nghĩ được hai người các ngươi cũng hợp tác với nhau!”
bên miệng Nam Cung Quyết vẫn lộ ý cười trào phúng:“Mộng Khê mất, Lâm Huyền Sương cũng biến mất không thấy, nhưng nha hoàn bên người nàng lại bị Điện hạ thu phòng, Điện hạ biết rất nhiều chuyện đều là Lâm Huyền Sương đang giở trò quỷ, phái ra một lượng lớn ám vệ thị vệ cũng không tìm được chỗ nàng ta rơi xuống.”
Lúc trước, cũng là nha hoàn của Lâm Huyền Sương làm hỏng xe ngựa, Mộng Khê mới có thể chạy đến tiểu viện thông tri bổn vương chỗ đó có hỏa dược, xem ra tiểu nha đầu kia đối với Điện hạ rất là ái mộ.
“phản đồ này, Hạ Hầu thái tử có thể xử trí!” Ngụ ý là, Lâm Huyền Sương cùng Nam Cung Quyết ta không có quan hệ gì, muốn giết muốn chết, tùy ngươi.
“Nam Cung Quyết, cho dù ta là Lâm Huyền Sương, ta cũng lấy thân phận Kính quốc công chúa gả cho ngươi, nếu Kính Hoàng biết ngươi đối với ta như vậy, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lâm Huyền Sương không chịu thua, đi vào ngõ cụt còn vọng tưởng lấy thân phận Kính quốc Công chúa ra áp chế, làm cho Nam Cung Quyết cứu nàng.
“Lâm Huyền Sương, trên đường đến Tây Lương, Kính quốc đã bị Bổn vương ‘Thuận tiện’ dọn dẹp, không cần lại ở trước mặt Bổn vương nói ngươi là Kính quốc Công chúa cao cao tại thượng!” thanh âm Nam Cung Quyết trầm bổng, đối với khuôn mặt đầy khiếp sợ của Lâm Huyền Sương làm như không thấy:
“Kính hoàng hoang dâm vô độ, bị bệnh hoa liễu, Lâm Huyền Sương ngươi có thể chữa trị thân thể hắn, lại cứu không được quốc gia của hắn, Bổn vương làm như vậy, cũng là giải cứu lê dân bách tínhtrong biển lửa……”
Một thanh trường kiếm đặttrên cổ Lâm Huyền Sương, thanh âm nhắc nhở Hạ Hầu Thần vang lên:“Nam Cung Quyết, bớt nói sàm đi, ngươi là muốn lui binh, hay là vẫn tiến công!”
Lâm Huyền Sương từng cùng Hạ Hầu Thần làm đồng minh, cùng đối phó với Nam Cung Quyết, nhưng là nửađường, nàng lạibác bỏ lời thề, phá hỏng kế hoạch của chính mình cứu Nam Cung Quyết, Hạ Hầu Thần hận không thể lập tức đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Bất quá, hiện tại quốc gia quan trọng hơn, không phải thời điểm hành động theo cảm tính, muốn dùng Lâm Huyền Sương kiềm chế Nam Cung Quyết, không thể không nén giận.
Lâm Huyền Sương là ân nhân cứu mạng của ngươi, hiện tại lại Sườn phi của ngươi, Lạc vương gia Thanh Tiêu là người trọng tình trọng nghĩa, Bản cung không tin ngươi sẽgiận màkhông để ý đến nàng ta, vừa rồi, hai người các ngươi, là cố ý khắc khẩu, làm Bản cung thả lỏng cảnh giác.
Lâm Huyền Sương không có nói nữa, nước mắt trong đôi mắt đẹp chảy ra, nhìn về phía Nam Cung Quyết trong mắt tràn ngập khẩn cầu, giống như đang nói:“Cứu ta, ta không muốn chết!”
Đáy mắt thâm thúy củaNam Cung Quyết hiện lên ý cười nồng đậm trào phúng: Ngươi không muốn chết, lúc trước thời điểm ngươi đẩyMộng Khê xuống vách núi đen, có từng nghĩ đến nàng cũng không muốn chết.
“Công thành!” hai chữ lạnh như băng không hề có cảm tình phun ra từ miệng Nam Cung Quyết, đáy mắt Lâm Huyền Sương hiện lên nồng đậm khiếp sợ, lập tức dây thừng trên tay bị nhân cắt đứt, bóng dáng màu vàng của Lâm Huyền Sương từ trên tường thành ngã xuống mặt đất trong nháy mắt……
Vạn mã nhảy chồm lênthân thể thân thể màu vàng củathân thể vội chạy qua, cửa thành bị phá, đại quân Thanh Tiêu, Kì Thiên tiến vào kinh thành, thẳng đến Hoàng cung Tây Lương, Hạ Hầu Thần bại liên tiếp bị đánh lui, binh lính Tây Lương che chở hắn nhân dịp loạn lạc mà chạy trốn, vô luận là đào binh, hay là tướng sĩ thắng lợi, không có người xuống ngựa liếc mắt bóng dáng màu vàng một cái……
Tây Lương chiến bại, Hạ Hầu Thần cởi cẩm y, thay một thân quần áo rách nát, đem đám thủ hạ trung tâm phân tán, xen lẫn vào trong đám người, nay Tây Lương kinh thành thực loạn, giục ngựa chạy đikhông tướng sĩ nào không chú ý đến Hạ Hầu Thần.
Đi tới một góc không người, nhìn khắp nơi không thấy người, Hạ Hầu Thần đang thở ra, một bàn tay chụp lênvai hắn, mâu quang Hạ Hầu Thần phát lạnh, nhìn cũng không nhìn, xuất chưởng đánh về hướng người tới.
“Thái tử điện hạ, là ta, Vân Bích Lạc!” Người tới tránh thoát công kích của Hạ Hầu Thần nói.
Thấy rõ người tới, Hạ Hầu Thần âm thầm thở ra nhẹ nhàng, thu hồi công kích:“Phu nhân, làm sao ngươi lạiở đây?” Không phải là nàng bị Nam Cung Quyết bắt vào đại lao Thanh Tiêu rồi sao?
Vân Bích Lạc nhìn xung quanh một lát:“Điện hạ, nơi này không nên ở lâu, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Vân Bích Lạc là tình nhân của Phùng Thiên Cương, Phùng Thiên Cương lại làm việc cho Hạ Hầu Thần, cho nên, Hạ Hầu Thần không hoài nghi dụng ý của Vân Bích Lạc, theo sau nàng đi đến trước một nhà dân:“Phu nhân, đây là chỗ ở của ngươi, khi nào thì ngươi trở lại Tây Lương?”
“Bích Lạc về Tây Lương đãmột thời gian ngắn, nhưng là, đại quân Nam Cung Quyết vào thành, Bích Lạc muốn nghĩ biện pháp ngăn cản, lại chưa thành công!” Vân Bích Lạc nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhẹ nhàng đẩy cửa vào nhà.
Toàn bộ kinh thành Tây Lương đã là thiên hạ của đám người Nam Cung Quyết, Bắc Đường dực, Hạ Hầu Thần tất nhiên là không trốn được xa bất quá, hắn còn có thủ hạ trung thành, còncất dấu ngàn vạn trân bảo, hơn nữa cóđám ngườiPhùng Thiên Cương, Vân Bích Lạc tương trợ, ngày Đông Sơn tái khởi cũng sắp tới.
Hạ Hầu Thần đi vào phòng,Vân Bích Lạc đi theo phía sau, đang muốn đánh giá chung quanh, thình lình sau lưng bị điểm một cái, nhất thời toàn thân Hạ Hầu Thần cứng ngắc:“Phu nhân, ngươi làm gì?”
Vân Bích Lạc, dám thừa dịp Bản cung khôngđề phòng, vụng trộm điểm huyệt Bản cung, thật là to gan, cũng là Bản cung quá sơ ý, thế nhưng khôngphòng bị với nàng.
“Ta làm gì?” Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, chậm rãi bước đến trước mặt Hạ Hầu Thần,“Hạ Hầu Thần, lúc trước khi ngươi hại chết Tử Hàm, có phải nàng cũng từng hỏi ngươi như vậy hay không?”
Trong lòng Hạ Hầu Thần cả kinh nhưng sắc mặt vẫn như thường:“Tử Hàm chếtkhông liên quan đếnBản cung! Nàng……”
“Nàng là bị Nam Cung Quyết hại chết ở Hoàng cung Kì Thiên, đúng không?” Đại phu nhân lạnh lùng nói tiếp theo lời của Hạ Hầu Thần:“Đáng tiếc, lời nói dối này của ngươi đối với ta mà nói đã không còn tác dụng.”
“Hạ Hầu Thần, đừng cho là ta không biết, Tử Hàm là bị ngươi hại chết, là ngươi hãm hại Nam Cung Quyết!” Nam Cung Quyết làm người quang minh lỗi lạc, khinh thường dùng loại thủ đoạn ti bỉ này, ngược lại Hạ Hầu Thần ngươi vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, ngay cả muội muội ruột của mình cũng có thể hy sinh……
Đại phu nhân lật cổ tay, một chủy thủ xuất hiện trong tay nàng, hàn quang của chủy thủ lóe lên, vừa nhìnlà biết vô cùng sắc bén:“Vân Bích Lạc, ngươi muốn làm gì?”
Đại phu nhân cầm chủy thủ đứngtrước mặt Hạ Hầu Thần:“Ngươi giết Tử Hàm, ta làm nương đương nhiên là muốn giết ngươibáo thù chonàng!”
Dứt lời, chủy thủ trong tay Đại phu nhân đột nhiên đâm vào ngực Hạ Hầu Thần:“Hạ Hầu Thần, ngươi không phải là thích nhất nắm giữ vận mệnh của người khác, thích lợi dụng tính mạng người khác đạt đượcmục đích của chính mình sao, khi ngươi giết bọn họ, bọn họ không có năng lực phản kháng, hôm nay, Vân Bích Lạc ta khiến cho ngươi nếm thử mùi vị bị người giết chết lại vô lực phản kháng……”
Chủy thủ rút ra, máu tươi phụt ra, lại đâm thật sâu vào, khóe miệng Hạ Hầu Thần máu tươi trào ra, khóe miệng cười chua sót: Trước kia, đều là hắn thiết kế người khác, bức người khác đến không đường quay đầu, vô lực phản kháng, hắn thực hưởng thụ khi nhìn người khác giãy dụa.
Lại không nghĩ rằng có một ngày, hắn cũng nếm đượcthống khổ của người khác, chính mình cũng được thể nghiệm bị ngườiđâm liên tục ở ngực, mình lại vô lực phản kháng, biết rõ sắp tử vong, lại không thể thay đổi, loại tư vị này thật sự là: Sống không bằng chết!
Cái này gọi là nhân quả báo ứng sao?
Máu tươi trong cơ thể chậm rãi trào ra, Hạ Hầu Thần rốt cụôc không chống đỡ nổi, ngã xuống đất, bóng tối đánh úp lại trong nháy mắt, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý niệm: xuốngsuối vàng, sẽ gặp được Mộng Khê sao?
Kiếp này, Lạc Mộng Khê là nữ tử duy nhất làm hắn động tình, hắn từng nghĩ tới, bắt Lạc Mộng Khê tới Tây Lương, làm Hoàng Hậu của hắn, nhưng cuối cùng, hắn lựa chọn giết Lạc Mộng Khê, hoàn thành cơ nghiệp của chính mình.
Lại không ngờ rằng, Lạc Mộng Khê chết, không chỉ không làm hắn được làm bá chủ thiên hạ, ngược lại làm cho hắn vong quốc, càng đáng tiếc là, hắn anh minh một đời, cuối cùng chết trong tay một lão bà, thật đáng buồn.
Nếu thời gian có thể quay lại, hắn tuyệt không lựa chọn giống như vậy, chỉ tiếc, trên đời này, không giống nếu như, có một số việc, một khi đã làm, liền không có khả năng vãn hồi, chỉ có thể hối hận cả đời……
Hơi thở của Hạ Hầu Thần càng lúc càng yếu, cho đến khi hoàn toàn biến mất, Đại phu nhân mới đứng thẳng dậy, lấy khăn tay lau vết máu trên tay, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm: Tử Hàm, nương đã báo thù cho con, con trên trời có linh có thể yên giấc.
“Phu nhân, thị vệ truyền tin đến, Phùng quốc sư và Cảnh vương gia ở Tuyệt Tình cung.” Một nam tử hắc y bỗng xuất hiện, Vân Bích Lạc không chút kinh ngạc, đem khăn tay đầy máu ném tới trên người Hạ Hầu Thần:“Truyền lệnh đi xuống, mọi người, lập tức tiến đến Tuyệt Tình cung.”
Tây Lương quốc bị đánh bại, đám người Bắc Đường dực, Lăng Khinh Trần vội vàng chỉnh đốn lại binh lính, Nam Cung Quyết đứng trên tường thành nhìn về phương xa, đáy mắt thâm thúy ngày càng sâu, không biết đang suy nghĩ cái gì:
“Nam Cung Quyết, Lâm Huyền Sương đã chết, thi thể nàng phải xử lý thế nào?” Đem về Thanh Tiêu, an táng trong Hoàng lăng sao? Nàng là Sườn phi của ngươi, làm vậy cũng hợp tình hợp lý.
Nam Cung Quyết hừ nhẹ một tiếng, cũng không quay đầu lại:“ Giống như chúng tướng sĩ, chôn tại chỗ!” an táng trongHoàng lăng Thanh Tiêu, nàng còn chưa đủ tư cách.
Lúc trước ở Hoàng cung Thanh Tiêu, lần đầu tiên nhìn thấy Tinh Tâm, hắn liền biết nàng là Lâm Huyền Sương, sở dĩ hắn thú nàngkhông phải là là cần nàng trợ giúp, mà là muốn cho nàng bay lên trên đám mây, lại ngã xuống thật mạnh, ngã tới rã rời xương cốt chết không toàn thây.
Là nàng hại chết Mộng Khê, làm cho hắn từ trên đám mây hạnh phúcngã thật mạnh xuống mặt đất, sống không bằng chết, nàng làmBổn vương đau, Bổn vương nhất định trả lại nàng gấp trăm lần.
“Có tin tức Hạ Hầu Thần sao?” Công phá Tây Lương kinh thành, Nam Cung Quyết chủ yếu là tìm Hạ Hầu Thần báo thù, cũng không ngờ hắn thừa dịp loạn lạc chạy thoát, bất quá, Nam Cung Quyết đã hạ lệnh truy nã, cho dù Hạ Hầu Thần có thể lên thiên xuống đất, cũng trốn không thoát.
Bắc Đường Diệp đang muốn trả lời, một thị vệ bước nhanh tới:“Khởi bẩm Vương gia, Yến vương gia, có ngườitìm được thi thể Hạ Hầu Thần trong một nhà dân.”
Hai gã thị vệ nâng Hạ Hầu Thần người đầy máu đi tới, nhìn miệng vết thương trênthi thể, Bắc Đường Diệp nhịn không được kinh hô:“Xuống tay thực tàn nhẫn, khẳng định là người giết hắn có thâm cừu đại hận với người giết hắn.” Khi chết, hắn nhất định rất thống khổ.
Đường đường là Thái tử Tây Lương quốc, tuyệt thế tứ công tử nổi danh lừng lẫy Hạ Hầu Thần, thế nhưng lạicó kết cục như thế, thật sự thê thảm, thật đáng buồn.
“Nam Cung Quyết, hắn chính là Hạ Hầu Thần.” Không phải giả mạo.
“Bổn vương biết!” Hạ Hầu Thần đã chết, thù của Mộng Khê, cũng coi như được báo, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, ánh mặt trời tươi sáng, vạn dặm không một gợn mây, thời tiết thật tốt.
Biết Hạ Hầu Thần đã chết, Nam Cung Quyết không có phản ứng quá lớn, chậm rãi bước đến phía trước:“Nam Cung Quyết, ngươi đi đâu?” Hạ Hầu Thần đã chết, Nam Cung Quyết sao lại không chút cao hứng, đãbáo thù cho Lạc Mộng Khê rồi không phải sao?
“Bổn vương muốnở một mình, đi dạo chung quanh một chút!” Nam Cung Quyết võ công cao cường, hơn nữa thù lớn đã báo, Bắc Đường Diệp nghĩ hắn cần thời gian bình phục tâm tình, liền khôngđi cùng.
Đem thi thể Lâm Huyền Sương, Hạ Hầu Thần xử lý xong, Bắc Đường Diệp chầm chập tiêu sái trở về chỗ ở: Nam Cung Quyết thậtđáng giận, lại đem tất cả sự tình ném cho bổn vương làm, chính mình chạy trốn nhàn hạ, bất quá, xem ngươi đang chịu tang thê tang con, Bổn vương không so đo với ngươi……
Vừa mới tiến vào cửa lớn đụng phải Bắc Đường Dực, còn suýt nữa cùng hắn đụng vào nhau:“Nhị hoàng huynh, ngươi vội vã đi đâu?” Tây Lương đã bị đánh bại, nhị hoàng huynh làm sao vẫn đầy mặt lo lắng, sẽ không phải là có người không phục nổi dậylàm loạn đi.
“Nhìn thấy Nam Cung Quyết không?” Bắc Đường Dực không đầu không đuôi hỏi một câu.
“Ba canh giờ trước có gặp, không phải là xảy ra chuyện gì đi?” Nhị hoàng huynh luôn luôn ổn trọng, khuôn mặt luôn băng sơn ngàn năm không đổi, cóbộ dáng lo lắng như vậy, thật là hiếm thấy.
“Tự mình xem đi!” Bắc Đường Dực đem tờ giấy nhét vào trong tay Bắc Đường Diệp, bước nhanh đi ra ngoài:“Truyền lệnh đi xuống, toàn bộ thiết kỵ quân xuất động, đi tìm Nam Cung Quyết……”
Bắc Đường Diệp nghi hoặc, mởtờ giấy ra, tỉ mỉ nhìnnội dung trên giấy: Bắc Đường huynh, khi ngươi nhìnthấyphong thư này, có lẽ Bổn vương đã không còn sống, kiếp này, Bổn vương thật cao hứng khi kết giaobằng hữu với ngươi.
Từ nhỏ, Bổn vương ở Hoàng cung Thanh Tiêu bị người thiết kế, thân mang bệnh nặng, là các ngươi Bắc Đường huynh đệ làm ta cảm giác gia đìnhấm áp, có người nhà thực hạnh phúc, bổn vương thân mang bệnh nặng, sống không được lâu, không hy vọng xa vời có được gia đình của chính mình, nguyện vọng duy nhất kiếp này, chính là giúp Thanh Tiêu tìm được người nối nghiệp thích hợp, để cho bi kịch củaBổn vương không được tái diễn.
Mà khi ta ở Thanh Tiêu gặp được Mộng Khê, tất cả đều đã thay đổi……
Bên này, Nam Cung Quyết phóng nhanh như gióđi về phía trước, hôm nay Nam Cung Quyết rất là anh tuấn, chòm râu xanh trên cằm thượng biến mất không thấy, anh khí bức người, tuấn mỹ vô trù, bạch ytrên người là Lạc Mộng Khê tự tay làm theo gió nhẹ nhàng lay động.
Sau khi gặp được Mộng Khê, ta mới phát hiện, nguyên lai ta người không còn sống được lâu cũng có thể có được tình yêu, có thể dụng tâm yêu người khác, cũng có thể được người yêu, Mộng Khê, tựa như ánh mặt trờichiếu sáng trái tim đã tĩnh mịch của ta.
Lúc đó thân mang bệnh tật, không thể có được nàng, nhưng cùng nàng có được một đoạn hồi ức tốt đẹp, để ta có thể mang theo hồi ức này đó xuống mồ, là giấc mộng lớn nhất kiếp này củata.
Nhưng âm kém dương sai, bệnh củata khỏi hẳn, Mộng Khê cũng khôi phục dung mạo, thề cùng sinh tử, khắc cốt ghi tâm, thần tiên quyến lữ, vô ưu vô lự, thời gian cùng một chỗ với Mộng Khê là nhữngngày mà cả đời ta vui vẻ nhất.
Vốn tưởng cuộc sống như vậy vẫn tiếp tục như thế, đến khichúng ta dần dần già đi, nhìn con cái thành đàn, con cháu đầy sân, nhưng là, Hạ Hầu Thần tàn nhẫn hủy diệt tất cả, hắn làm Diêm vương mang Mộng Khê đi, hủy diệt hạnh phúc duy nhất củata.
Ta tận mắt thấy Mộng Khê rơi xuống vách núi đen ở trước mặt ta, bị ngã tan xương nát thịt, chết không toàn thây.
Mộng Khê rời đi, ta cũng không còn gì để tiếp tục sống, nhưng ta sẽ vì Mộng Khê báo thù sau đó sẽ đi bồi nàng, cho nên, ta không để ý dân chúng khó khăn, không để ý vạn dân ai oán, đánh bại Tây Lương, chỉ vì hủy diệt Hạ Hầu Thần, báo thù cho Mộng Khê.
Chắc ngươi sẽ cảm thấy ta ích kỷ, nhưng từ nhỏ đến lớn, ta chưa bao giờ vì chính mình làm cái gì, nay ta vì người ta yêu nhất, cho ta ích kỷ một lần.
Nay, Hạ Hầu Thần đã chết, thù lớn của Mộng Khê đã báo, giang sơn Thanh Tiêu, liền giao cho Bắc Đường huynh để ý, Bổn vương tin tưởng, Bắc Đường huynh chắc chắn là một Minh quân, sẽ làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, sống cuộc sống hạnh phúc.
Về phần ta, muốn đi làm bạn với Mộng Khê, nàng và cục cưng ở bên kia chờ ta đã lâu……
Bên ngoài vách núi đen, vài tên thị vệ đứng bên một quan tài băng, thấy Nam Cung Quyết đi đến, bọn thị vệ hơi cúi người:“Vương gia!”
“Các ngươi đi xuống đi!” Nam Cung Quyết thản nhiên phân phó, ánh mắt thâm tình lướt qua thị vệ, nhìn về phía thi thể không được đầy đủ trong quan tài băng kia.
“Dạ!” Bọn thị vệ lĩnh mệnh đi, toàn bộ vách núi đen chỉ còn lại Nam Cung Quyết quan tài băng kia.
Nam Cung Quyết đi tới trước quan tài băng, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về quan tài băng kia, liếc mắt nhìn về phía vách núi đen sâu không đáy: Mộng Khê, lúc trước nàng bị Lâm Huyền Sương đẩy xuống vách núi đen, nhất định rất tuyệt vọng, không cần sợ hãi, hiện tại, ta đến với nàng……
Nam Cung Quyết kéo theo quan tài băng, chậm rãi hướng đến vách núi đen: Dưới vách núi đen là cái gì? Sẽ là nhà của chúng ta sao? Có nàng, có ta, có cục cưng, một nhà ba người, gia đình hoà thuận vui vẻ gia.
Mộng Khê, hôm nay, ta mặc quần áo nàng làm cho ta, cũng mang đến quần áo nàng làm cho cục cưng, đến bên kia, nàng sẽ rất nhanh nhận ra ta đi!
“Ô ô ô!” Khoảng cách của Nam Cung Quyết với vách núi đen ngày càng gần, một bóng dáng lửa đỏ lao đến như cung tên, hướng đến vách núi đen rất nhanh.
“Ô ô ô…… Ô ô ô……” Thấy Nam Cung Quyết lập tức sẽ mang theo quan tài băng nhảy xuống, tiểu hồ ly không dám trì hoãn, bóng dáng lửa đỏ dùng sức, cách mấy chục thước, đột nhiên nhảy lêntrên vai Nam Cung Quyết:“Ô ô ô…… Ô ô ô……”
Tiểu hồ ly! Nam Cung Quyết liếc mắt, nhìn bóng dáng lửa đỏ trên vai, cười chua sót:“Mộng Khê mất, ngươi cũng muốn đi theo nàng sao?” Cảm tìnhcủa ngươi đối với nàng cũng thâm hậu như thế a.
“Ô ô ô……” Không để ý tới Nam Cung Quyết thì thào nói thầm, tiểu hồ ly nhảy xuống bả vai Nam Cung Quyết, không ngừng giơ tay giơ chân với Nam Cung Quyết, giống như có rất nhiều chuyện muốn nói cho hắn, lại không biết nói từ đâu.
Mâu quang Nam Cung Quyết hơi trầm xuống:“Tiểu hồ ly, rốt cuộc ngươi muốn nói gì với Bổn vương?”
Tiểu hồ ly không thể nói chuyện, chỉ là không ngừng chỉ vào cổ mình, Nam Cung Quyết nghi hoặc khó hiểu ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát cổ tiểu hồ ly, phát hiện trên cổ nó có một sợi tơ rất nhỏ, trên sợi tơ treo một cái chuông, nhưng không có linh lạp.
Nam Cung Quyết lật cáichuông không, thấy một tờ giấy rất nhỏ, nghi hoặc mở ra xem, Nam Cung Quyết nhất thời giật mình sững sờ, tay cầm tờ giấy run nhè nhẹ, đáy mắt lóe vui sướng điên cuồng:“Mộng Khê, Mộng Khê……”
Không hề để ý tới quan tài băng trên vách núi đen, Nam Cung Quyết vận khinh công rất nhanh bay trở về, tiểu hồ ly gắt gao đuổi theo ở phía sau:
Nam Cung Quyết vô lương tâm, biết chân tướng liền ném tiểu hồ ly mặc kệ tiểu hồ ly, ô ô ô, tiểu hồ ly chạy đường như vậy xa mệt sắp chết, ô ô ô……
Khi Nam Cung Quyết từ vách núi đen trở lại kinh thành, đám người Bắc Đường Diệp đang lo lắng tìm kiếm hắn khắpmọi nơi, thấy Nam Cung Quyết trở về, mọi người còn chưa kịp cao hứng, Nam Cung Quyết đã hạ lệnh:“ Đại quân Thanh Tiêu cùngBổn vương tiến đến Tuyệt Tình cung!”
Hỏi nguyên nhân, Nam Cung Quyết khó nén vui sướng trong lòng:“Mộng Khê không chết, nàng đang ở Tuyệt Tình cung!” Là ta quá sơ ý, xem nhẹ Lãnh Tuyệt Tình, hắn thích Mộng Khê như vậy, nếu Mộng Khê thật sự chết, hắn không có khả năng bình tĩnh như thế.
Khi Đại phu nhân Vân Bích Lạc, Nam Cung Quyết dẫn người chạy tới Tuyệt Tình cung, Lạc Mộng Khê cùng Lãnh Tuyệt Tình ở trong cơ quan tìm kiếm cửa ra, một ngàynơi đó bằng một thángbên ngoài, cho nên, bụng Lạc Mộng Khê đang lớn lên không ngừng.
Lạc Mộng Khê đi đường khó khăn, Lãnh Tuyệt Tình liền đỡ nàng đi, Lạc Mộng Khê nhìn cục cưng sắp ra đời, mắt đầy hạnh phúc, mâu quang Lãnh Tuyệt Tình hơi chua sót: Nếu đứa nhỏ là của Bản cung, Mộng Khê là thê tử của Bản cung, chúng ta một nhà ba ngườihạnh phúc cỡ nào a.
Có khi, Lạc Mộng Khê đi mệt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, giống như đang ngủ, Lãnh Tuyệt Tình liền đem áo choàng của mình đắp lên người Lạc Mộng Khê, đáy mắt tràn ngập bất đắc dĩ: Mộng Khê, sau khi rời khỏi đây, chúng ta phải đối mặt rất nhiều chuyện, nàngsẽcùng ta ở cùngmột chiến tuyến sao?
Hiện tại ta rốt cục cũng hiểu được, ở cùng một chỗ cùng với người mình yêu là chuyện hạnh phúc cỡ nào, ta không nghĩ để loại hạnh phúc này cách xa ta, ta muốn cố gắng tranh thủ……
Thánh thạch chỉ tuyển Thánh nữ khi mở ra, có Thiếu chủ ở đây, phương pháp đơn giản dễ dàng, nhưng hôm nay, Lãnh Tuyệt Tình bị nhốt trong cơ quan, bọn họ muốn cho Thánh thạch hiển hiện, phải phí công phu một phen.
Khi các trưởng lão chuẩn bị xong tất cả sự tình, đã qua hơn một tháng, Đại phu nhân, Nam Cung Quyết đều đã đi đến bên ngoài Tuyệt Tình cung, e ngại cơ quan của Tuyệt Tình cung, nhất thời chờ đợi ở bên ngoàikhông vào được.
Tuyệt Tình trong cung, Lục Đại trưởng lão, tộc trưởng các tộc cùng đi vào đài cao trong rừng cây, đẩy ra cự cung, theo bậc thang chậm rãi đi xuống, không lâu sau, đi vào một hồ nước xanh biếc, này chính là Thánh hồ.
Giữa Thánh hồ, một tảng đá hình dạng quái dị, vừa nhìnkhông khác gì tảng đá bình thường.
Lục Đại trưởng lão, sáu vị tộc trưởng, cùng với những người có chức vị cao trong tộc vây quanh thánh hồ, Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương giống như quần chúng, đứng trong góc không chớp mắt.
Sự tình chuẩn bị xong, Mai trưởng lão nói với vài vị trưởng lão:“Bắt đầu!” Dứt lời, vài vị trưởng lão đồng thời phát công, mấy đạo ánh sáng bắn đến trênThánh thạch, nhất thời, Thánh thạch phát ra ánh sáng chói mắt, chói sáng làm không ai mở mắt ra được.
Ngoài Tuyệt Tình cung, một chiếc xe ngựa dừng lại, Lạc Hoài Văn từ trong xe ngựa đi ra:“Lạc vương gia!”
“Lạc Thừa tướng, sao ngươi lại đến đây?” Quan hệ của Lạc Hoài Văn và Tuyệt Tình cung không tốt lắm, Nam Cung Quyết đã sớm biết, lại đoán không ra, mục đích chân chính của hắn đến Tuyệt Tình cung lần này.
“Mười mấy năm, cũng là thời điểm lão hủ nên đem tất cả ân oán cùng thanh toán!”
“Lạc Thừa tướng, bên ngoài Tuyệt Tình cung bày rất nhiều trận, Bổn vương đang suy nghĩ cách phá trận!” Tuyệt Tình cung trận pháp thực lợi hại, nếu Bổn vương nghĩ muốn phá trận nhất định phí một thời gian.
“Lão hủ biết cách phá trận, Lạc vương gia, phiền ngươi bảo bọn thị vệ tránh ra!” Rốt cục lại tới nơi này.
Nam Cung Quyết triệu hồi tất cả thị vệ, Lạc Hoài Văn đứng ở trên không, từng trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên bên cạnh, làmngười khác không thể mở mắt ra được, Nam Cung Quyết thầm giật mình: Không thể tưởng được Lạc Hoài Văn lại có võ công lợi hại như thế, thật sự là thâm tàng bất lộ……
“Di hình đổi ảnh, Càn Khôn về vị trí cũ!” Lạc Hoài Văn huy song chưởng đánh về một phía, chỉ nghe một tiếng nổ ‘Phanh’, bốn phía trống rỗng đột nhiên biến đổi, cảnh xuân tươi đẹp, chim bay hoa đẹp, ánh mặt trời sáng lạn……
Cảnh sắc Tuyệt Tình cung thật đẹp! Bọn thị vệ nhịn không được âm thầm tán thưởng!
Lạc Hoài Văn mang theo Lôi Đình bước nhanh đi vào, Nam Cung Quyết vốn muốn tiến vào, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu ra lệnh với thị vệ:“Mọi người thủ tại chỗ này, không được tiến vào!” Ân oán của Bổn vương và Lãnh Tuyệt Tình trong đó, Bổn vương tự thanh toán cùng hắn.
Cùng lúc đó, Lãnh Tuyệt Tìnhvà Lạc Mộng Khê ra khỏi cơ quan, bụng truyền đến một trận đau đớn, Lạc Mộng Khê không đứng thẳng được:“Mộng Khê, nàng làm sao vậy?”
“Ta…… Hài tử của ta, muốn sinh rồi……”
“Đừng lo lắng, ta mang nàng đi tìm Hữu hộ pháp!” Lãnh Tuyệt Tình ôm lấy Lạc Mộng Khê, bước nhanh hướng đến chỗ ở của Hữu hộ pháp: Hữu hộ pháp y thuật cao siêu, nàng nhất định có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ.
Thánh hồ, Thánh thạch chậm rãi mở ra, Mai Vũ Đình ngượng ngùng cúi đầu: trên đó viết, nhất định là tên của Mai Vũ Đình ta.
“Mau nhìn, cảnh tượng trên Thánh thạch!” Có người kinh hô, trong lòng Mai Vũ Đình cả kinh: Chẳng lẽ trên Thánh thạch không phải tên của ta?
Nhanh ngẩng đầu nhìn lại: trên Thánh thạch hiện ra không phải tên, mà là Phùng Thiên Cương sửa mệnh cho Lãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê……
“Thì ra là thế, khó trách Thánh nữ cùng với các Thánh nữ đời trước không giống, nguyên lai là có ngườiở giữa làm bậy!” Ánh mắt Mai trưởng lão sắc bén nhìn Phùng Thiên Cương trong góc:“Người đâu, bắt Phùng Thiên Cương, là hắn phá hỏng cung quy Tuyệt Tình cung ta.”
Tuy rằng hắn không phải người trong cung, nhưng hắn lại xúc phạm cung quy thật nghiêm trọng, nhất định phải trọng phạt.
Phùng Thiên Cương phạm sai lầm lớn như thế, nếu bị bắt được, nhất định là chỉ có đường chết, khi vây bắt hắn, Phùng Thiên Cương đột nhiên ra tay đẩy thị vệ ngã qua một bên, nhảy người đến chỗ Thánh thạch, trong lúc đám người Mai trưởng lão còn chưa kịp kinh hô còn rất nhanh cầm lấy Thánh thạch.
Nhất thời, đất rung núi chuyển, mọi người suýt nữa không đứng thẳng được, té ngã trên mặt đất, trên đầu, đá vụn rơi xuống……
“Phùng Thiên Cương, trình tự còn chưa hoàn thành, ngươi thế nhưng dám lấy Thánh thạch!” Tuyệt Tình cung, muốn hủy diệt hoàn toàn!
Phòng Hữu hộ pháp, Lạc Mộng Khê bắt đầu từng trận đau:“Lạc Mộng Khê, đừng khẩn trương, cùng ta nói chuyện, dùng sức……”
Lãnh Tuyệt Tình đứng ở ngoài phòng, lòng nóng như lửa đốt qua lại đi lại, khi nhận thấy đất rung núi chuyển, trong lòng Lãnh Tuyệt Tình cả kinh:“Đây là chuyện gì? Người đâu, mời các trưởng lão đi thăm dò xem nguyên nhân sự tình.”
“Hồi thiếu chủ, trưởng lão cùng tộc trưởng đều đi Thánh hồ, xinThánh thạch tuyển ra Thánh nữ thứ hai……”Cái gì? Lãnh Tuyệt Tình giật mình sững sờ: Nếu các trưởng lão đều đi Thánh hồ, vừa rồi đất rung núi chuyển cũng không khó giải thích.
Bởi vì lúc hắn còn rất nhỏ, cũng từng phát sinh qua một lần, lần đó sự kiện qua đi, toàn bộ Tuyệt Tình cung tổn hại hơn phân nửa……
Thánh hồ, từ hòn đá nhỏ, biến thành lớn, người trốn không kịp đềuchết, người còn sống hoang mang rối loạn chạy ra ngoài trốn, nhưng là, bọn họ thoát được sao?
Mai Vũ Đình nghiêng ngả lảo đảo đi ra phía ngoài, đụng phải Phùng Thiên Cương cầm Thánh thạch, nắm chặt cánh tay Phùng Thiên Cương:“Là ngươi làm Tuyệt Tình cung bị hủy, hủy của ta tất cả, ta giết ngươi!”
Mai Vũ Đình đánh lên cánh tay của Phùng Thiên Cương, ai ngờ mới đánh hai cái, đã bị Phùng Thiên Cương dùng sức đẩyqua một bên:“Cút, nữ nhân ngu ngốc!”
Mai Vũ Đình không hề phòng bị, bị Phùng Thiên Cương đẩy lui về phía sau vài bước, đụng thật mạnh vào vách đá trên tường, đang muốn chửi ầm lên, một viên đá lớn rơi xuống đầu nàng ta, đập mạnh vào Mai Vũ Đình ở bên dưới……
Thánh thạch bị cướp đi, Tuyệt Tình cung mất đi cân bằng, thạch bích sụp xuống, nước hồ tràn ra, cửara trên đỉnh đầu tự động khép lại chậm rãi.
Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, cùng với mọi người Tuyệt Tình cung ra sức chạy về phía trước, mắt thấy cơ quan sắpđóng lại hoàn toàn, mọi người ngươi kéo ta, ta kéo ngươi, đều muốn đi ra ngoài:
“Phùng quốc sư, mau đi đi.” Nam Cung Phong xuất chưởng đánh mấy người, đẩy Phùng Thiên Cương đếncửa, ra tới bên ngoài Phùng Thiên Cương xoay người đang muốn kéo Nam Cung Phong lên, lại phát hiện mật thất đã đóng cửa, hắn nghĩ hết mọi biện pháp, cũng không mở ra:“Phong nhi, Phong nhi……”
Mà Nam Cung Phong bị nhốt ở phía dưới, bình tĩnh chờ Phùng Thiên Cương mở ra mật thất, cứu hắn ra ngoài: Quốc sư năng lực phi phàm, hắn nhất định có thể thuận lợi cứu bổn vương đi ra ngoài.
Nước trongThánh hồ nhanh chóng tràn ra, Nam Cung Phong cùng cung nhân Tuyệt Tình cung đứng trên cùng bậc thang, nhìn hồ nước cách mình ngày càng gần, màcửa mật thất trên đỉnh đầu lại không có dấu hiệu mở ra.
Ta sẽ chết trong này sao? Ý thức được điểm này, Nam Cung Phong không tiếng động cười khổ: Ta bất quá là muốn trở thành một người trên vạn người, muốn nắm giữ vận mệnh chính mình, chẳng lẽ cũng là sai lầm rồi.
Khi trong đầu hiện lên ý nghĩ phản loạn, mẫu thân vì cứu chính mình mà bị giết chết, trước khi chết dặn dò chính mình sống thật tốt: chỉ là ta không muốnvận mệnh của chính mình bị người thao túng, vì sao lại rơi vào kết cục như vậy, ta chỉ là muốn sống thật tốt a……
Hồ nước nhấn chìm tất cả mọi người, theo cửa ra phun ra, bắn tung tóe lên mặt Phùng Thiên Cương, Phùng Thiên Cương suy sụp ngã xuống đất, tay ôm tảng đá, đầy mặt xám ngắt: Phong nhi đã chết, ta không cứu được hắn……
“Phùng Thiên Cương, chúng ta lại gặp mặt!” Lạc Hoài Văn hiện lênphía sau Phùng Thiên Cương, mắt đầy lãnh liệt và phẫn nộ.
Nước Thánh hồ phun ra, nguyên bản phòng ốc kiên cố sụp đổ thành từng trận khói trắng, ngay sau đó, dấy lên lửa lớn hừng hực, sương khói bay đầy trời.
“Tuyệt Tình cung cháy!” Thị vệ Thanh Tiêu canh giữ ở ngoài Tuyệt Tình cung kinh hô một tiếng, Bắc Đường Diệp không chút để ý nhìn khắp mọi nơihoàn hồn trong nháy mắt:“Sao lại thế này?”
Nồng đậm khói đen xông lên tận trời, trong lòng Bắc Đường Diệp cả kinh:“Không tốt, Nam Cung Quyết còn ở bên trong! Các ngươi thủ tại đây.”
Nói xong, bóng dáng màu lam đã bay xa đếnhơn mười thước: Nam Cung Quyết, ngươi không thể gặp chuyện không may, Thanh Hoàng còn chờ ngươi trở về đây.
“Oa!” Tiếng trẻ con khóc to rõ nỉ non vang lên, Lạc Mộng Khê cực độ suy yếu âm thầm thở ra nhẹ nhàng, trên trán đầy mồ hôi:“Là nam hài…… hay là nữ hài……”
“Là tiểu thiếu gia!” Hữu hộ pháp trả lời, đem tiểu nam hài đặt vào tã lót, trong lòng âm thầm thở dài: tiểu tử này thực khỏe mạnh, đáng tiếc, không phải con của Thiếu chủ……
“Cho ta ôm một cái!” Đứa nhỏ của nàng và Nam Cung Quyết, rốt cục ra đời.
Hữu hộ pháp vừa đem đứa nhỏ đặt vào trong lòng Lạc Mộng Khê, cửa phòng bị người đẩy mạnh ra, Lãnh Tuyệt Tình bước nhanh đến:“Hữu hộ pháp, đi nhanh đi, Tuyệt Tình cung sắp bị hủy diệt!” Không thể tưởng được ngày này thật sự đã đến.
“Thiếu chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hữu hộ pháp khó hiểu: Tuyệt Tình cung, làm sao có thể bị hủy diệt.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, đi mau!” Thời gian đã không còn kịp. Lãnh Tuyệt Tình ôm lấy Lạc Mộng Khê, bước nhanh đi ra phía ngoài.
“Chúng ta đi đâu?” Tuyệt Tình cung bị hủy, Lãnh Tuyệt Tình cũng phải rời đi nơi này, tiểu hồ ly còn không có trở về, Nam Cung Quyết cũng không có đến, hắn còn có thể tìm được ta sao?
“Đi ra ngoài cung!” Tuyệt Tình cung bị hủy, ta không có khả năng sống sót, nay, việc duy nhất ta có thể làm cho nàng là trước khi ta chết, đem mẹ con bọn ngươi an toàn ra ngoài.
“Mộng Khê, Mộng Khê……” Nam Cung Quyết ở trong Tuyệt Tình cung chạy loạn khắp nơi, không ngừng gọi tên Lạc Mộng Khê: Mộng Khê rốt cuộc ở chỗ nào……
Trước đài cao, Phùng Thiên Cương, Lạc Hoài Văn, Vân Bích Lạc, ba người giằng co:“Lạc Hoài Văn, ân oán năm đó, chúng ta hẳn là phải thanh toán hoàn toàn!”
“Đúng vậy, nhoáng một cái, đều đã mười tám, mười chín năm!” Ân oán đó, không thể mang vào quan tài, vẫn là trước khi chết tính cho xong.
“Năm đó, ta cùng với Thiên Cương lưỡng tình tương duyệt, còn có Tử Quận, ngươi vì sao còn đi Vân phủ cầu hôn, chia rẽ bọn ta?” Vân Bích Lạc gào lên với Lạc Hoài Văn:
Thực lực Lạc phủ đã thực không kém, muốn làm Thừa tướng chỉ kém vài bước, cho dù Mai Nhược Vân không giúp được ngươi, ngươi cũng nên tìm nữ tử khác hỗ trợ, vì sao cố tình chọn ta.
Lạc Hoài Văn hừ lạnh một tiếng:“Bổn tướng đối với loại người đàn bà chanh chua như ngươi không có hứng thú, năm đó Bổn tướng đã có Nhược Vân, làm sao lại đi Vân phủ cầu hôn, rõ ràng là cha ngươi làm Hoàng thượng hạ chỉ, buộc bổn tướng thú ngươi……”
Cái gì? Làm sao có thể? Đại phu nhân đầy mặt kinh ngạc: Đây không phải sự thật.
“Các ngươi không cần tranh cãi, chuyện năm đó là một tay ta tạo thành!” Phùng Thiên Cương ngẩng đầu nhìn về phía Vân Bích Lạc và Lạc Hoài Văn:
“Bích Lạc, là ta thực xin lỗi ngươi, lúc ấy, ta yêu Mẫn nhi, nghĩ muốn thoát khỏi dây dưa của ngươi liền thiết kế cha ngươi đi cầu hoàng thượng hạ chỉ, để ngươi gả cho Lạc Hoài Văn làm vợ……”
“Ba!” Phùng Thiên Cương còn chưa dứt lời, đã bị Vân Bích Lạc hung hăng quăng tát một cái, mắt đầy đau xót:“Cả đời này, ta chỉ yêu có một mình ngươi, làm sao ngươi có thể phản bội ta!”
Cho tới bây giờ, đều là ta trách lầm Lạc Hoài Văn, không phải hắn chia rẽ chúng ta, mà là ngươi tiểu nhân ti bỉ, nghĩ muốn đá bỏ ta liền thiết kế kết cục này.
“Mẫn nhi, là mẫu thân của Nam Cung Phong, Quan Mẫn nhi!” Khó trách ngươi hao hết tâm lực giúp Nam Cung Phong làm Hoàng đế, nguyên lai là vì nguyên nhân này.
“Đúng vậy, cả đời này, ta chỉ yêu có một mình Mẫn nhi!” Ngữ khí Phùng Thiên Cương bình tĩnh:“Tử Quận ra đời, là ngoài ý muốn, đó là ngươi thiết kế ta mới có thể……”
“Ba!” Lại là một cái tát đánh đếntrên mặt Phùng Thiên Cương:“Không cần nói nữa, là ta bị coi thường!” Yêu một người không nên yêu, gả cho một người chán ghét mình, nguyên lai này trên đời không có ai thích ta, không có ai yêu ta.
Phùng Thiên Cương yêu là Quan Mẫn nhi, Lạc Hoài Văn yêu là Mai Nhược Vân, hai nữ nhân đều đã qua đời, bọn họ vẫn quên không được các nàng, ta một người còn sống lại là người thất bại lớn nhất.
Ta nghĩ, tất cả chuyện tình đều là Lạc Hoài Văn tạo thành, nghĩ mọi cách báo thù hắn, tự tay hại chết nữ nhân hắn yêu nhất, cho hắn biết thống khổ của ta, lại không ngờ rằng, cho tới bây giờ đều là hận sai người rồi.
Người ta yêu nhất tự tay đem ta giao cho nam nhân khác!
Khó trách Lạc Hoài Văn biết Tử Quận không phải con hắn, nhưng lại không vạch trần, bởi vì hắn chưa từng có có yêu ta, chưa bao giờ để ý đến ta, đối với ta sở tác sở vi đều không hề hay biết.
Ta cả đời này, thật sự là sống uổng phí, bị người đùa giỡn xoay quanh, yêu sai người cũng hận sai người……
Nước Thánh hồ phá tan cửa mật thất, phun lên giữa không trung, Lạc Hoài Văn, Phùng Thiên Cương, Vân Bích Lạc ba người đều bị bao phủ, ba người cũng không có trốn đi, mà lẳng lặng đứng tại chỗ, tùy ý nước hồ đưa nhấn chìm bọn họ: Ba người bọn họ đã không còn gì lưu luyến ở cuộc đời này, chết ở chỗ này, cũng tốt.
Lạc Hoài Văn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, những đám mây trắng biến thành khuôn mặt tuyệt mỹ củaMai Nhược Vân, trong đầu hiện lên cảnh hai người gặp nhaulần đầu tiên ở Tuyệt Tình cung, giống như gió xuân ấm áp, vừa gặp đã yêu.
Liều lĩnh trốnkhỏi Tuyệt Tình cung, khi ở cùng một chỗ, ngọt ngào giống như thần tiên quyến lữ, đến khi Vân Bích Lạc gả vào Lạc phủ, hai người bắt đầu không hiểu nhau nữa.
Lạc Hoài Văn tính toán sau khi nàng sinh liền lập nàng làm chính thất, đem Vân Bích Lạc đánh vào lãnh cung, cũng không nghĩ đến nàng chết vì trong lúc sinh.
Nhược Vân, nữ nhi của chúng ta sống tốt lắm, nàng có thể yên tâm, hiện tại, ta đến với nàng, nàng sẽ không lại cảm thấy cô đơn!
Hồ nước tùy ý tràn ra, bao phủ mảnhrừng cây lớn, Nam Cung Quyết chạy vào cácphòng đang cháy, tìm kiếm Lạc Mộng Khê:“Mộng Khê, Mộng Khê.”
Một lần lại một lần hy vọng đổi lấy một lần lại một lần thất vọng, Nam Cung Quyết vẫn không buông tha, tiếp tục tìm kiếm:
“Ô ô ô!” Thanh âm ô ô quen thuộc truyền vào trong tai, đôi mắt Nam Cung Quyết sáng lên, quay đầu nhìn thân ảnhlửa đỏ kia:“Tiểu hồ ly, ngươi có biết Mộng Khê ở nơi nào không, mau dẫn Bổn vương đi tìm nàng!”
Bên này, Lãnh Tuyệt Tình ôm Lạc Mộng Khê, lại xuyên qua một gian phòng đang cháy, rất nhanh chạy ra phía ngoài, Tuyệt Tình cung bị hủy, hắn cảm giác được rõ nét, sinh mệnh chính mình chậm rãi mất đi: thời gian của hắn đã không nhiều lắm……
Hồ nước ngập qua cự cung, bóng dáng thon dài của Lãnh Tuyệt Tình dừng trongnháy mắt, máu tươi tràn ra bên khóe miệng, đáy mắt lóe lên ý cười chua sót, ôm Lạc Mộng Khê chậm rãi ngã xuống.
“Lãnh Tuyệt Tình, ngươi làm sao vậy?” Đại hỏa thiêu đốt khắp nơi nếu bọn họ không đi, rất nhanh sẽ mất mạng.
“Mộng Khê, thực xin lỗi……” Ta không có khí lực đưa nàng rời khỏi nơi này, người Tuyệt Tình cung cùng Tuyệt Tình cung có cùng một nhịp thở, Tuyệt Tình cung bị hủy, cho dù cung nhân chạy trốn ra bên ngoài, cũng khó tránh khỏi cái chết.
Lãnh Tuyệt Tình ta thân là Cung chủ Tuyệt Tình cung, là người đứng mũi chịu sào, cung hủy, người chết đầu tiên chính là ta.
“Thực xin lỗi, ta không nên mang ngươi đến Tuyệt Tình cung……” Bằng không, ngươi cũng sẽ không chết ở chỗ này.
Lửa lớn ngày càng lan rộng, Lạc Mộng Khê vừa mới sinh xong, không có khí lực đi đường, bên người còn có Lãnh Tuyệt Tình đang suy yếu, bọn họ không đi được.
“Không quan hệ!” Nếu đây là mệnh của ta thì ta nhận mệnh, chính là đáng thương cho đứa nhỏ vừa mới ra sinhlại phải tử vong.
Trong tã lót, tiểu bảo bảo im lặng ngủ say, đối vớinguy hiểm phát sinh một mực không biết.
Lãnh Tuyệt Tình tựa đầu đến lên vai Lạc Mộng Khê, hấp hối:“Mộng Khê, nếu có kiếp sau, nàng, ta, tiểu bảo bảo, ba người tạo thành một gia đình hạnh phúc được không?”
Kiếp sau, người sau khi chết sẽ hóa thành tro tàn, thật sự có kiếp sau sao? Hiện tại Lãnh Tuyệt Tình sắp chết, Lạc Mộng Khê không nghĩ lại làm hắn thương tâm:“Nếu thực sự kiếp sau, chúng ta ba người, sẽ là gia đình hạnh phúc nhất.”
“Mộng Khê, có những lời này của nànglà đủ rồi!” Lãnh Tuyệt Tình nhắm lại hai mắt, khóe miệng mang theo ý cười: Tuyệt Tình cung là hủy ở trong tay người trong cung, cũng hủy ở trong tay ta Lãnh Tuyệt Tình và Lạc Mộng Khê, xuống dưới, ta cũng phảicó thể giao cho phụ thân……
Đời này, ta thực bất hạnh, sinh là người Tuyệt Tình cung, vận mệnh sớm được định sẵn, kiếp này, ta lại may mắn, Thánh nữ là người ta yêu nhất, chỉ tiếc nàng không là của ta, duyên phận của chúng ta kiếp sau lại tiếp tục.
Thân thể Lãnh Tuyệt Tình chậm rãi ngã xuống, lửa cũng càng ngày càng lớn, Lạc Mộng Khê gắt gao ôm tiểu bảo bảo: Cục cưng, thực xin lỗi, nương đưa ngươi đến thế giới này, nhưng không cách nào cho ngươi tiếp tục sống……
“…… Mộng Khê…… Mộng Khê……” Ngay tại Lạc Mộng Khê chuẩn bị chịu chết, âm thanh lo lắng từbên ngoài vang lên, trong lòng Lạc Mộng Khê cả kinh im lặng lắng nghe:“Mộng Khê…… Mộng Khê……”
Nam Cung Quyết, là Nam Cung Quyết đến đây…… Lạc Mộng Khê suýt nữa vui đến khóc, còn chưa đáp lại Nam Cung Quyết, một bóng dáng lửa đỏ tiểu cùng với bóng dáng bạch y chạy đếnchỗ nàng.
“Mộng Khê!” bóng dáng màu trắng đi đếntrước mặt Lạc Mộng Khê trongnháy mắt, nhẹ nhàng vỗ về dung nhan khuynh thế mà mình ngày đêm nhung nhớ, trong lòng Nam Cung Quyết vui sướng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung:“Mộng Khê, thật là nàng……”
“Nam Cung Quyết…… Nam Cung Quyết, đi mau, nơi này sắp sụp……” Bắc Đường Diệp theo sau đi đến, gấp giọng nhắc nhở.
“Đúng, chúng ta mau rời khỏi nơi này!” Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê đem tiểu bảo bảo tới trước mặt hắn:“Còn có đứa nhỏ!”
“Bắc Đường Diệp, ôm đứa nhỏ!” Nam Cung Quyết tiếp nhận tiểu bảo bảo bỏ vào trong lòng Bắc Đường Diệp, xoay người ôm Lạc Mộng Khê đi, bước nhanh đi ra phía ngoài.
Lạc Mộng Khê xuyên qua bả vai Nam Cung Quyết, nhìn về phía thân thể đã muốn lạnh băng của Lãnh Tuyệt Tình: Lãnh Tuyệt Tình, cám ơn tình yêu của ngươi đối với ta, nếu có kiếp sau, ta nhất định gả cho ngươi!
Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp ôm tiểu bảo định, lướt qua biển lửa, bước qua hồ nước, trải qua nhiều gian khổ rốt cục tới bên ngoài Tuyệt Tình cung.
‘Oanh’, trong nháy mắt Bắc Đường Diệp, Nam Cung Quyết chạm chân đến mảnh đất bên ngoài cung thì Tuyệt Tình cung ầm ầm sập xuống, đất rung núi chuyển, mặt toàn bộ đều sụp xuống, núi lửa, hồ nước tất cả đều biến mất không thấy, mặt đất bằng phẳng, cảnh đẹp vừa rồi giống như chưa từng xuất hiện qua.
“Nam Cung Quyết, tiểu gia hỏa này thật giống ngươi!” Tất cả đều trở nên tĩnh lặng như trước, mọi người đứng lên thấybốn phía trống rỗng,hai mặt nhìn nhau: Tuyệt Tình cung, đúng là thần kỳ, một người cũng không chạy thoát, còn biến mất không thấy.
Âm thanh ồn ào của Bắc Đường Diệp thành công hấp dẫn tầm mắt Nam Cung Quyết, vừa rồi ở trong biển lửa, tình huống khẩn cấp, hắn cũng chưa kịp nhìn kỹ.
Nhẹ nhàng đặt Lạc Mộng Khê xuống dưới, Nam Cung Quyết tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng Bắc Đường Diệp, tiểu bảo bảo nhắm mắt lại đang ngủ, đối tất cả chuyện vừa xảy ra, hồn nhiên không biết:“Đây là con của chúng ta.” Rất giống ta.
“Đúng vậy, mới ra sinh không lâu!”
Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Mộng Khê, dường như đã cách mấy đời: Lúc trước, hắn nghĩ Lạc Mộng Khê và cục cưng cách hắn thật xa, nay lại ở ngay trước mắt trong lòng phi thường cao hứng, không biết phải nói gì đểbiểu đạt tâm tình vui sướng của mình.
Không để ý đếnvạn tướng sĩ ở đây, Nam Cung Quyết,gắt gao ôm Lạc Mộng Khê cùng tiểu bảo bảo vào trong ngực, trong mắt lóe nước mắt: Có thê, có tử, thật là hạnh phúc!
Một ngày này, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, tiểu bảo bảo, một nhà đoàn tụ, trời thật xanh, mây thật trắng, cây cũng thật xanh, nước cũng thật xanh……
Năm năm sau
“Tiểu hồ ly, đợi ta với…… Đợi ta với……” Ánh mặt trời tươi sáng, trên đường nhỏ trong rừng cây, một bóng dáng lửa đỏ chạy vội vã về phía trước, phía sau cách đó không xa, một tiểu nam hài xinh xắngắt gao đuổi theo:“Hồ ly thối, tốt nhất đừng để ta bắt được, nếu không, lột đi da mà ngươi kiêu ngạo ……”
Tiểu hồ ly rất nhanh chạy đi trước, chạy đến trong một tiểu viện, trốn sau lưngmột nữ tử dung mạo tuyệt mỹ:“Cha, nương!” Tiểu nam hài cũng theo sau chạy vào tiểu viện, đối với trong viện nam nữ trẻ tuổi ngọt ngào gọi.
“Nam Cung Minh, ngươi lại khi dễ tiểu hồ ly!” Nữ tử dung mạo tuyệt chính là Lạc Mộng Khê, năm năm đi qua, nàng thế nhưng lại trổ mã ngày càng xinh đẹp, mê người: Nam Cung Quyết, Nam Cung Minh, phụ tử hai người bình thường ở trong cốc không có việc gì, liền thích khi dễ tiểu hồ ly.
“Không có, không có, Minh nhi chỉ là ở đuổi theo tiểu hồ ly luyện tập khinh công!” Tiểu nam hài nói xong, cười hì hì chạy đến bên người Nam Cung Quyết, nắmbàn tay to của Nam Cung Quyết:“Phụ thân, Minh nhi muốn ăn kẹo hồ lô!”
“Hảo, phụ thânđi mua với con!” Nam Cung Quyết cười sủng nịch, ôm lấy tiểu nam hài:“Mộng Khê, chúng ta ở Thần Bí cốc đã hơn một tháng.”
Lại cảnh đẹp nhìn hoài cũng chán:“Không bằng chúng ta trở về Lạc vương phủ ở một thời gian……”
Tiểu hồ ly nhảy vào trong lòng Lạc Mộng Khê, hai mắt đen lúng liếng, thật cẩn thận đánh giá Nam Cung Minh trong lòng Nam Cung Quyết, e sợ tiểu ác ma này sẽ đột nhiên chỉnh chính mình.
tiểu ác ma kia, thừa dịp Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết nói chuyện, không để ý hắn, nhăn mặt với tiểu hồ ly, dọa tiểu hồ ly dùng sức chui vào lòng Lạc Mộng Khê……
“Chủ ý thật ra không sai, chỉ sợ……”
“Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bổn vương đã tìm được các ngươi!” Cùng với tiếng kinh hô, Bắc Đường Diệp đã đi đếntrước mặt hai người:“Nam Cung Quyết, Thanh Tiêu tự ngươi đi quản, đừng giao cho Bổn vương nữa, mỗi ngày xử lý quốc sự thật mệt chết!”
“Bắc Đường Diệp, lúc trước ngươi đánh thuaBổn vương, tự nguyện quản lý Thanh Tiêu, giờ lại trách ai……” Nam Cung Minh thừa dịp Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp nói chuyện, lặng lẽ trượt xuống từtrong lòng Nam Cung Quyết, rất nhanh chạy đến bên người Lạc Mộng Khê, vươn tay với Lạc Mộng Khê.
Lạc Mộng Khê đem tiểu hồ ly thả xuống đất, ôm lấy Nam Cung Minh đi ra ngoài, tiểu hồ ly chạy theo phía sau: hai người này, muốn tranh cãichúng ta không muốn bị ầm ĩ, đi trước một bước.
Lạc Mộng Khê đi ra xa một khoảng, Nam Cung Quyết vẫy tay ngăn lại lời nói của Bắc Đường Diệp:“Lúc này, chúng ta tỷ thí khinh công, nếu ngươi thắng Bổn vương, Thanh Tiêu sẽ không để ngươitrông nom nữa!”
Nói xong, Nam Cung Quyết bước nhanh đuổi theo Lạc Mộng Khê:“Mộng Khê, Minh nhi, đợi Bổn vương mộtchút!”
Trông nom Thanh Tiêu, rất phiền toái, nào có cuộc sống vui vẻnhư một nhà ba người bọn ta……
“Nam Cung Quyết, ngươi đứng lại, chúng ta còn chưa có thảo luận xongđiều kiện, đừng chạy……” Bắc Đường Diệp bước nhanh đuổi theo một nhà ba người một hồ phía xa xa……
Ánh nắng tươi sáng, chim bay hoa nở, trời thật xanh, mây thật trắng, cây thật xanh, nước thật trong……
________ kết thúc __________Hoàn________