Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28 46
Chương 2846
Cùng lúc đó để cho các gia tộc môn phái khác thấy rằng trong số thế lực kế thừa Vĩnh Cực Thánh Tông, chỉ có Cực Hỏa Môn mới là môn phái lớn duy nhất, hoàn toàn không hề có cách nói phân chia băng hỏa gì đó.
Hỏa Thanh thấy những gì nên nói đã cũng đã nói xong, vẻ mặt đắc ý như người giành chiến thắng, cười tửm tỉm chuẩn bị rời đi.
Vừa rồi ông ta nói ra như vậy, rất nhiều tu sĩ đã tận mắt chứng kiến, mục tiêu của mình cũng đã đạt được rồi.
“Cung chủ nếu như Hỏa môn chủ muốn giúp đỡ, thật ra cũng không phải là không có chuyện gì để giúp”
Nhưng đúng lúc này một luồng kinh hồng bay từ phía xa tới, tuy rằng tốc độ cực nhanh nhưng khi hạ cánh lại rất vững vàng, Tân Trạm thu lại linh khí rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Cậu là ai vậy?”
Hỏa Thanh khẽ nhíu mày khi nhìn thấy Tân Trạm, anh rõ ràng là một thành viên của Cực Hàn Băng Cung, nhưng mà ông ta lại chưa từng gặp anh.
“Tôi chính là người dẫn dắt Cực Hàn Băng Cung tiến vào Cực Địa lần này. Vị này chính là môn chủ của Cực Hỏa Môn đúng không?”
Tân Trạm mỉm cười rồi nói: “Cung chủ, nếu như môn chủ Cực Hỏa này đã sẵn lòng giúp đỡ, thì tôi thấy thứ tự tiến vào.
Cực Địa lần này để chúng ta vào trước chắc hẳn không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Các người vào trước sao?” Hỏa Thanh khẽ nhíu mày.
Rìa trận pháp của Vĩnh Cực Thánh Tông đã ở cách đó không xa ngay trước mặt mọi người.
Mà họ muốn vào được bên trong thì mỗi một thế lực phải lân lượt bước vào theo trình tự từ nơi yếu nhất.
Như vậy sẽ có thứ tự trước sau.
Ban đầu Cực Hàn Băng Cung lần này được sắp xếp tiến vào cuối cùng, còn Cực Hỏa Môn bước vào đầu tiên nhưng bây giờ Tân Trạm lại đưa ra yêu cầu được tiến vào trước.
“Trừ khi môn chủ ngài chỉ là tùy tiện nói nhảm trước mặt mọi người, xem nhẹ lời hứa, thậm chí còn có thể dễ dàng không tuân thủ hứa hẹn của mình, nói mà nuốt lời” Tân Trạm mở miệng bắt chẹt một cách cố chấp.
“Đùa à, tôi là môn chủ Cực Hỏa sẽ nói mà nuốt lời hay sao?”
Hỏa Thanh cười giễu cợt rồi nói: “Tuy nhiên thế lực mở ra lối vào trận pháp đầu tiên, tuy rằng sẽ tương đối ổn định sau khi mở ra, sẽ không giống như những người tiến vào sau, cần phải bỏ ra càng nhiều sức lực hơn để kiểm soát dao động của trận pháp, nhưng việc mở ra lại càng tiêu tốn nhiều linh khí hơn”
“Mà Cực Hàn Băng Cung của các vị hiện chỉ có hai vị trưởng lão Thái Thượng là có thể dùng, hoàn toàn không thể mở được nơi yếu ớt nhất của trận pháp này thì còn nói gì về thứ tự trước sau nữa chứ”
“Không cần môn chủ phải lo lắng về chuyện này. Tôi chỉ muốn biết ông có đồng ý hay không?” Tân Trạm nói.
Hỏa Thanh nheo mắt lại.
Người đầu tiên tiến vào Cực Địa đồng nghĩa với việc sẽ chiếm được lợi thế nhất định, Cực Hỏa Môn cũng không thể bỏ qua cơ hội này được.
Nhưng không ngờ tên này lại cứ bám lấy không buông như vậy, lời mình đã nói ra lại bị chèn ép đến mức này.
“Môn chủ, người này chính là Tân Trạm”
Đúng lúc này có người lặng lẽ truyền âm, Hỏa Thanh liếc nhìn thì phát hiện gia chủ nhà họ Sử đang nhìn về phía Tân Trạm với vẻ mặt lạnh lùng.
“Thì ra là cậu ta”
Hỏa Thanh tựa hồ suy tư đánh giá Tân Trạm một chút.
Ông ta không quen thuộc lắm với khí tức và vẻ ngoài của anh, nhưng lại nghe được cái tên này không chỉ một lần.
Cùng lúc đó để cho các gia tộc môn phái khác thấy rằng trong số thế lực kế thừa Vĩnh Cực Thánh Tông, chỉ có Cực Hỏa Môn mới là môn phái lớn duy nhất, hoàn toàn không hề có cách nói phân chia băng hỏa gì đó.
Hỏa Thanh thấy những gì nên nói đã cũng đã nói xong, vẻ mặt đắc ý như người giành chiến thắng, cười tửm tỉm chuẩn bị rời đi.
Vừa rồi ông ta nói ra như vậy, rất nhiều tu sĩ đã tận mắt chứng kiến, mục tiêu của mình cũng đã đạt được rồi.
“Cung chủ nếu như Hỏa môn chủ muốn giúp đỡ, thật ra cũng không phải là không có chuyện gì để giúp”
Nhưng đúng lúc này một luồng kinh hồng bay từ phía xa tới, tuy rằng tốc độ cực nhanh nhưng khi hạ cánh lại rất vững vàng, Tân Trạm thu lại linh khí rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Cậu là ai vậy?”
Hỏa Thanh khẽ nhíu mày khi nhìn thấy Tân Trạm, anh rõ ràng là một thành viên của Cực Hàn Băng Cung, nhưng mà ông ta lại chưa từng gặp anh.
“Tôi chính là người dẫn dắt Cực Hàn Băng Cung tiến vào Cực Địa lần này. Vị này chính là môn chủ của Cực Hỏa Môn đúng không?”
Tân Trạm mỉm cười rồi nói: “Cung chủ, nếu như môn chủ Cực Hỏa này đã sẵn lòng giúp đỡ, thì tôi thấy thứ tự tiến vào.
Cực Địa lần này để chúng ta vào trước chắc hẳn không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Các người vào trước sao?” Hỏa Thanh khẽ nhíu mày.
Rìa trận pháp của Vĩnh Cực Thánh Tông đã ở cách đó không xa ngay trước mặt mọi người.
Mà họ muốn vào được bên trong thì mỗi một thế lực phải lân lượt bước vào theo trình tự từ nơi yếu nhất.
Như vậy sẽ có thứ tự trước sau.
Ban đầu Cực Hàn Băng Cung lần này được sắp xếp tiến vào cuối cùng, còn Cực Hỏa Môn bước vào đầu tiên nhưng bây giờ Tân Trạm lại đưa ra yêu cầu được tiến vào trước.
“Trừ khi môn chủ ngài chỉ là tùy tiện nói nhảm trước mặt mọi người, xem nhẹ lời hứa, thậm chí còn có thể dễ dàng không tuân thủ hứa hẹn của mình, nói mà nuốt lời” Tân Trạm mở miệng bắt chẹt một cách cố chấp.
“Đùa à, tôi là môn chủ Cực Hỏa sẽ nói mà nuốt lời hay sao?”
Hỏa Thanh cười giễu cợt rồi nói: “Tuy nhiên thế lực mở ra lối vào trận pháp đầu tiên, tuy rằng sẽ tương đối ổn định sau khi mở ra, sẽ không giống như những người tiến vào sau, cần phải bỏ ra càng nhiều sức lực hơn để kiểm soát dao động của trận pháp, nhưng việc mở ra lại càng tiêu tốn nhiều linh khí hơn”
“Mà Cực Hàn Băng Cung của các vị hiện chỉ có hai vị trưởng lão Thái Thượng là có thể dùng, hoàn toàn không thể mở được nơi yếu ớt nhất của trận pháp này thì còn nói gì về thứ tự trước sau nữa chứ”
“Không cần môn chủ phải lo lắng về chuyện này. Tôi chỉ muốn biết ông có đồng ý hay không?” Tân Trạm nói.
Hỏa Thanh nheo mắt lại.
Người đầu tiên tiến vào Cực Địa đồng nghĩa với việc sẽ chiếm được lợi thế nhất định, Cực Hỏa Môn cũng không thể bỏ qua cơ hội này được.
Nhưng không ngờ tên này lại cứ bám lấy không buông như vậy, lời mình đã nói ra lại bị chèn ép đến mức này.
“Môn chủ, người này chính là Tân Trạm”
Đúng lúc này có người lặng lẽ truyền âm, Hỏa Thanh liếc nhìn thì phát hiện gia chủ nhà họ Sử đang nhìn về phía Tân Trạm với vẻ mặt lạnh lùng.
“Thì ra là cậu ta”
Hỏa Thanh tựa hồ suy tư đánh giá Tân Trạm một chút.
Ông ta không quen thuộc lắm với khí tức và vẻ ngoài của anh, nhưng lại nghe được cái tên này không chỉ một lần.