Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2587
Chương 2585
“Bồi thường? Bồi thường cái gì” Ông cụ Diệp nói.
“Tất nhiên là mất mát của nhà họ Trần, những tu sĩ đã chết, cũng như thiệt hại về bảo khí, và tổn thất do nhà cửa sụp đổ” Trần Nghinh Dương coi đó là điều hiển nhiên.
vietwriter.vn
“Trần gia chủ, ông thật quá đáng” Diệp Hạo Long không khỏi vỗ bàn đứng lên, tức giận nói.
“Nhà họ Diệp chống lại nhà họ Trần. Chẳng lẽ chỉ có nhà họ Trần ông chịu tổn thất sao? Nhà họ Diệp chúng tôi bao nhiêu năm qua chết bao nhiêu người, lẽ nào nhà họ Trần các người cũng bồi thường được?”
“Láo xược! Khi gia chủ lên tiếng, còn dám xen vào”
Trần Nghinh Dương vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, đỉnh phong hợp thể cảnh đột nhiên bộc phát khí tức, Diệp Hạo Long cảm thấy lồng ngực căng thẳng, xương cốt kêu cót két.
Khi ông cụ Diệp thấy vậy, ông ta vẫy tay, một làn gió thổi bay luồng khí tức.
vietwriter.vn
“Trần Nghinh Dương, con trai tôi nói đúng. Ông yêu cầu khoản bồi thường này, nhưng tôi không thể làm được”
Trần Nghinh Dương cười lạnh.
“Diệp Thái Tường, ông nghĩ cho kỹ, tôi không phải đang thương lượng với ông, mà là ra lệnh cho ông bồi thường”
“Chúng ta người ngay thẳng không nói vòng vo. Mấy ngày nay, nhà họ Trần cũng không nhàn rỗi. Trần Liên đồng ý sẽ lùi thời gian. Chúng tôi cũng đã bí mật điều tra nhiêu chuyện”
“Bao gồm cả những tu sĩ đã chết của nhà họ Diệp các ông, bảo vật và sức mạnh thất lạc”
“Vậy nếu không bồi thường cho tôi, vậy chính là khai chiến!”
Chó cùng rứt giậu.
Trần Nghinh Dương không giấu giếm, trực tiếp vạch trần mục đích của mình.
Dù sao nhà họ Diệp bây giờ có một con mèo bệnh, nhà họ Trần không tham lam hút máu nữa thì thiệt thòi rồi.
“Trần gia chủ, ngoài khoản bồi thường này ra, ông còn muốn cái gì nữa, tốt hơn hết hãy nói ngay ra đi” Ông cụ Diệp nói.
“Thông minh, ngoài bồi thường, thứ tôi muốn là Diệp Châu của các người” Trần Nghinh Dương chế nhạo.
“Nhà họ Diệp các người vì nội loạn mà bị thương rất nặng, Diệp Châu sợ rằng sẽ không giữ được, hay là tôi lo liệu giúp ông”
Mọi người trong nhà họ Diệp nghe vậy, đồng tử co rút lại, trong lòng bốc hỏa.
Diệp Châu không lớn, nhưng lại là cội nguồn của nhà họ Diệp, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Mà mất đi Diệp Châu, nhà họ Diệp chỉ còn lại thành phố Thiên Dự.
Nhà họ Trần đang cố gắng dồn ép nhà họ Diệp vào đường cùng.
Tương tự, họ cũng nghĩ mà sợ.
Cũng may nhà họ Diệp có Tân Trạm bố trí con rối, nếu không họ chỉ có thể khuất nhục đồng ý mọi điều kiện của nhà họ Trần, sẽ không bao giờ có ngày trở mình được nữa.
“Ngoài ra, những tu sĩ của nhà họ Trần mà nhà họ Diệp các người đã giết, các người phải đến lăng mộ nhà họ Trần tôi quỳ xuống xin lỗi và cầu xin tha thứ. Ngoài ra, hai vị khanh khách của nhà họ Trần chúng tôi đã nhìn trúng mấy cô gái của nhà họ Diệp ông, lát nữa ông cũng đưa qua luôn đi’“
Trần Nghinh Dương chỉ vào chỗ ngồi, hai người đàn ông có khuôn mặt giống nhau lúc này đang mỉm cười.
Nếu Tân Trạm ở đây sẽ nhận ra hai người ngay, hai người này chính là anh em Hồ Minh Hồ Trung ở Tụ Bảo Các mà anh gặp lúc sáng.
“Nói xong chưa?”
Sau khi nghe Trần Nghinh Dương phát biểu, ông cụ Diệp nở nụ cười đứng lên, ánh mắt dân dần trở nên lạnh lùng hơn.
“Trần Nghinh Dương, ông cho rằng hôm nay tôi kêu ông ở chỗ này chờ, chính là nhà họ Diệp tôi muốn cúi đầu, muốn khuất phục các người, nhường thành, thậm chí là tôn nghiêm người trong tộc sao?”
“Bồi thường? Bồi thường cái gì” Ông cụ Diệp nói.
“Tất nhiên là mất mát của nhà họ Trần, những tu sĩ đã chết, cũng như thiệt hại về bảo khí, và tổn thất do nhà cửa sụp đổ” Trần Nghinh Dương coi đó là điều hiển nhiên.
vietwriter.vn
“Trần gia chủ, ông thật quá đáng” Diệp Hạo Long không khỏi vỗ bàn đứng lên, tức giận nói.
“Nhà họ Diệp chống lại nhà họ Trần. Chẳng lẽ chỉ có nhà họ Trần ông chịu tổn thất sao? Nhà họ Diệp chúng tôi bao nhiêu năm qua chết bao nhiêu người, lẽ nào nhà họ Trần các người cũng bồi thường được?”
“Láo xược! Khi gia chủ lên tiếng, còn dám xen vào”
Trần Nghinh Dương vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, đỉnh phong hợp thể cảnh đột nhiên bộc phát khí tức, Diệp Hạo Long cảm thấy lồng ngực căng thẳng, xương cốt kêu cót két.
Khi ông cụ Diệp thấy vậy, ông ta vẫy tay, một làn gió thổi bay luồng khí tức.
vietwriter.vn
“Trần Nghinh Dương, con trai tôi nói đúng. Ông yêu cầu khoản bồi thường này, nhưng tôi không thể làm được”
Trần Nghinh Dương cười lạnh.
“Diệp Thái Tường, ông nghĩ cho kỹ, tôi không phải đang thương lượng với ông, mà là ra lệnh cho ông bồi thường”
“Chúng ta người ngay thẳng không nói vòng vo. Mấy ngày nay, nhà họ Trần cũng không nhàn rỗi. Trần Liên đồng ý sẽ lùi thời gian. Chúng tôi cũng đã bí mật điều tra nhiêu chuyện”
“Bao gồm cả những tu sĩ đã chết của nhà họ Diệp các ông, bảo vật và sức mạnh thất lạc”
“Vậy nếu không bồi thường cho tôi, vậy chính là khai chiến!”
Chó cùng rứt giậu.
Trần Nghinh Dương không giấu giếm, trực tiếp vạch trần mục đích của mình.
Dù sao nhà họ Diệp bây giờ có một con mèo bệnh, nhà họ Trần không tham lam hút máu nữa thì thiệt thòi rồi.
“Trần gia chủ, ngoài khoản bồi thường này ra, ông còn muốn cái gì nữa, tốt hơn hết hãy nói ngay ra đi” Ông cụ Diệp nói.
“Thông minh, ngoài bồi thường, thứ tôi muốn là Diệp Châu của các người” Trần Nghinh Dương chế nhạo.
“Nhà họ Diệp các người vì nội loạn mà bị thương rất nặng, Diệp Châu sợ rằng sẽ không giữ được, hay là tôi lo liệu giúp ông”
Mọi người trong nhà họ Diệp nghe vậy, đồng tử co rút lại, trong lòng bốc hỏa.
Diệp Châu không lớn, nhưng lại là cội nguồn của nhà họ Diệp, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Mà mất đi Diệp Châu, nhà họ Diệp chỉ còn lại thành phố Thiên Dự.
Nhà họ Trần đang cố gắng dồn ép nhà họ Diệp vào đường cùng.
Tương tự, họ cũng nghĩ mà sợ.
Cũng may nhà họ Diệp có Tân Trạm bố trí con rối, nếu không họ chỉ có thể khuất nhục đồng ý mọi điều kiện của nhà họ Trần, sẽ không bao giờ có ngày trở mình được nữa.
“Ngoài ra, những tu sĩ của nhà họ Trần mà nhà họ Diệp các người đã giết, các người phải đến lăng mộ nhà họ Trần tôi quỳ xuống xin lỗi và cầu xin tha thứ. Ngoài ra, hai vị khanh khách của nhà họ Trần chúng tôi đã nhìn trúng mấy cô gái của nhà họ Diệp ông, lát nữa ông cũng đưa qua luôn đi’“
Trần Nghinh Dương chỉ vào chỗ ngồi, hai người đàn ông có khuôn mặt giống nhau lúc này đang mỉm cười.
Nếu Tân Trạm ở đây sẽ nhận ra hai người ngay, hai người này chính là anh em Hồ Minh Hồ Trung ở Tụ Bảo Các mà anh gặp lúc sáng.
“Nói xong chưa?”
Sau khi nghe Trần Nghinh Dương phát biểu, ông cụ Diệp nở nụ cười đứng lên, ánh mắt dân dần trở nên lạnh lùng hơn.
“Trần Nghinh Dương, ông cho rằng hôm nay tôi kêu ông ở chỗ này chờ, chính là nhà họ Diệp tôi muốn cúi đầu, muốn khuất phục các người, nhường thành, thậm chí là tôn nghiêm người trong tộc sao?”
Bình luận facebook