Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-227
Chương 227: Tâm tư xấu xa của Tần Trạm
*Chương có nội dung hình ảnh
Hạ Phương Sinh kia nghe thấy những lời này, lập tức sốt ruột: “Cậu ta ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bây giờ cậu ta đang ở Mai Châu." Hướng Gia Minh nói.
Hạ Phương Sinh im lặng một lát, sau đó lạnh lùng nói: "Ông sẽ không đùa giỡn tôi đúng không? Tôi nói cho ông biết, nếu ông dám đùa tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đùa giỡn ông? Tôi và Tần Trạm có thù oán, cho nên mới nói tin này cho ông, nếu ông đã không tin vậy thì thôi." Hướng Gia Minh khẽ hừ một tiếng.
Sau khi nói xong, ông ta muốn tắt điện thoại.
Hạ Phương Sinh vội vàng nói: “Hiện giờ Tần Trạm đang ở Mai Châu thật sao?" "Tôi nói rồi, nếu ông tin, tôi sẽ nói vị trí cho ông, nếu ông không tin, vậy thì không có gì hay để nói rồi." Hướng Gia Minh có chút không vui nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tuy ông ta không phải người trong võ đạo gì đó, nhưng trong phủ có hộ vệ, cho nên không e sợ Hạ Phương Sinh.
Hạ Phương Sinh im lặng rất lâu, đồng ý: “Được, vậy tôi sẽ tới Mai Châu một chuyến.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc chạng vạng tối, Tần Trạm và đám Nhậm Quý Nhất đến một khách sạn.
"Tân Trạm, không nghĩ tới cậu lại giết Hạ Khâm, chuyện này thật sự khiến tôi không thể ngờ tới." Nhậm Quý Nhất cảm thán: “Nhớ ngày đó tôi giao đấu với Hạ Khâm, nhưng chiêu thức của người này quỷ dị, tôi không làm gì được anh ta.”
Tần Trạm khẽ gật đầu, Nhậm Quý Nhất là tu hành chính đạo, đối mặt với thủ đoạn của Hạ Khâm, tất nhiên là anh ta không làm gì được.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bây giờ tôi là kẻ địch số một của nhà họ Hạ, anh không sợ nhà họ Hạ sẽ giận chó đánh mèo dấy lửa lên người các anh à?” Tần Trạm nhíu mày hỏi.
Nhậm Quý Nhất cười ha ha nói: “Nói không sợ, đó là nói dối, nhưng mà... Tôi có chút việc cần cậu giúp đỡ, cho nên không thể không đến."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Trạm khinh thường nói: "Trái lại anh đúng là đủ thành thật, nói đi, có chuyện gì."
Nhậm Quý Nhất rót một chén rượu cho Tần Trạm, sau đó nói: "Bây giờ tôi cần gấp một loại đan dược, loại đan dược này chỉ có phủ Dược Thần mới luyện chế được, nhưng tất cả dược sư của phủ Dược Thần đều vô cùng kiêu ngạo, muốn bọn họ giúp quá khó khăn rồi."
"Cho nên?" Tần Trạm hỏi thăm dò.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cậu và phủ Dược Thần có quan hệ đúng không, tôi muốn cậu cầu xin giúp tôi." Nhậm Quý Nhất trầm trọng nói.
Tần Trạm nghĩ một lát, nói: “Được, đợi tôi có cơ hội đến phủ Dược Thần, có thể mở miệng nói thay anh."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không cần đến phủ Dược Thần." Nhậm Quý Nhất cười nói: “Ở Mai Châu chúng tôi, có một dược sư của phủ Dược Thần, tôi từng đi cầu xin người này mấy chục lần, mang đến vô số lễ dày, nhưng ông ấy vẫn không đồng ý.
Sau khi nói xong, Nhậm Quý Nhất bưng ly rượu lên, vẻ mặt khát vọng nói: “Nếu cậu Trạm có thể giúp tôi nói chuyện này, nhà họ Nhậm tôi vô cùng cảm kích!"
"Mai Châu còn có dược sư của phủ Dược Thần sao?" Chuyện này khiến Tần Trạm hơi giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhậm Quý Nhất giải thích: “Là một vị bác sĩ ở bệnh viện chúng tôi, rất nhiều bác sĩ vì mạ vàng, đều nghĩ ra tất cả biện pháp đến phủ Dược Thần học tập."
Tần Trạm hiểu ra, chẳng trách Đào Minh Thành là một viện trưởng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Trái lại giúp anh có thể, nhưng chỉ sợ bây giờ không được.” Tần Trạm uống cạn chén rượu trong tay: “Bây giờ tôi đang chạy trốn, hắn là anh biết rõ." Nhậm Quý Nhất vội vàng nói: “Cậu Trạm, chuyện này không tốn nhiều thời gian đâu!
Nếu cậu đồng ý, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ấy tới!"
Tần Trạm nghĩ cho dù muốn đi cũng phải sáng ngày mai mới xuất phát, vì thế Tần Trạm liền đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhậm Quý Nhất cầm di động, gọi điện thoại cho bác sĩ kia.
"Bác sĩ Phan, tôi là Nhậm Quý Nhất, tối hôm nay muốn mời ông ăn bữa cơm, ông xem có được không?" Nhậm Quý Nhất rất khách sáo nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không được, bây giờ tôi đang khám bệnh cho lãnh đạo, không rảnh." Bác sĩ Phan nói.
Nhậm Quý Nhất vội vàng nói: “Bác sĩ Phan, chúng tôi có thể đợi ông!"
Trong thời gian này, Nhậm Quý Nhất đưa không ít tiền cho bác sĩ Phan, gần như mỗi lần gặp mặt, đều mang theo một tấm chi phiếu. Cho nên bác sĩ Phan nghĩ một lát, sau đó đồng ý: “Vậy được rồi, nhưng mà ăn cơm thì thôi, tôi đã ăn rồi, lát nữa tôi tới." "Được, được, tôi lập tức sắp xếp!" Nhậm Quý Nhất nhỏ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau khi cúp điện thoại, Nhậm Quý Nhất không khỏi thở dài một hơi, mơ hồ có chút phẫn nộ nói: “Tôi đường đường là một thanh niên đại tông sư, vậy mà phải thấp kém như thế, đúng là khó chịu!”
Tần Trạm cũng không nhịn được cảm thán: “Đúng vậy, tôi vốn tưởng rằng anh là người tiêu sái, không nghĩ tới cũng phải chịu quy tắc của thế tục."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Chỉ cần còn sống trên thế giới này, nhất định sẽ bị quy củ thế tục trói buộc, không có ai có thể chạy thoát." Nhậm Quý Nhất trầm giọng nói: “Không nói những chuyện này nữa, uống rượu!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
*Chương có nội dung hình ảnh
Hạ Phương Sinh kia nghe thấy những lời này, lập tức sốt ruột: “Cậu ta ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bây giờ cậu ta đang ở Mai Châu." Hướng Gia Minh nói.
Hạ Phương Sinh im lặng một lát, sau đó lạnh lùng nói: "Ông sẽ không đùa giỡn tôi đúng không? Tôi nói cho ông biết, nếu ông dám đùa tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đùa giỡn ông? Tôi và Tần Trạm có thù oán, cho nên mới nói tin này cho ông, nếu ông đã không tin vậy thì thôi." Hướng Gia Minh khẽ hừ một tiếng.
Sau khi nói xong, ông ta muốn tắt điện thoại.
Hạ Phương Sinh vội vàng nói: “Hiện giờ Tần Trạm đang ở Mai Châu thật sao?" "Tôi nói rồi, nếu ông tin, tôi sẽ nói vị trí cho ông, nếu ông không tin, vậy thì không có gì hay để nói rồi." Hướng Gia Minh có chút không vui nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tuy ông ta không phải người trong võ đạo gì đó, nhưng trong phủ có hộ vệ, cho nên không e sợ Hạ Phương Sinh.
Hạ Phương Sinh im lặng rất lâu, đồng ý: “Được, vậy tôi sẽ tới Mai Châu một chuyến.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc chạng vạng tối, Tần Trạm và đám Nhậm Quý Nhất đến một khách sạn.
"Tân Trạm, không nghĩ tới cậu lại giết Hạ Khâm, chuyện này thật sự khiến tôi không thể ngờ tới." Nhậm Quý Nhất cảm thán: “Nhớ ngày đó tôi giao đấu với Hạ Khâm, nhưng chiêu thức của người này quỷ dị, tôi không làm gì được anh ta.”
Tần Trạm khẽ gật đầu, Nhậm Quý Nhất là tu hành chính đạo, đối mặt với thủ đoạn của Hạ Khâm, tất nhiên là anh ta không làm gì được.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bây giờ tôi là kẻ địch số một của nhà họ Hạ, anh không sợ nhà họ Hạ sẽ giận chó đánh mèo dấy lửa lên người các anh à?” Tần Trạm nhíu mày hỏi.
Nhậm Quý Nhất cười ha ha nói: “Nói không sợ, đó là nói dối, nhưng mà... Tôi có chút việc cần cậu giúp đỡ, cho nên không thể không đến."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Trạm khinh thường nói: "Trái lại anh đúng là đủ thành thật, nói đi, có chuyện gì."
Nhậm Quý Nhất rót một chén rượu cho Tần Trạm, sau đó nói: "Bây giờ tôi cần gấp một loại đan dược, loại đan dược này chỉ có phủ Dược Thần mới luyện chế được, nhưng tất cả dược sư của phủ Dược Thần đều vô cùng kiêu ngạo, muốn bọn họ giúp quá khó khăn rồi."
"Cho nên?" Tần Trạm hỏi thăm dò.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cậu và phủ Dược Thần có quan hệ đúng không, tôi muốn cậu cầu xin giúp tôi." Nhậm Quý Nhất trầm trọng nói.
Tần Trạm nghĩ một lát, nói: “Được, đợi tôi có cơ hội đến phủ Dược Thần, có thể mở miệng nói thay anh."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không cần đến phủ Dược Thần." Nhậm Quý Nhất cười nói: “Ở Mai Châu chúng tôi, có một dược sư của phủ Dược Thần, tôi từng đi cầu xin người này mấy chục lần, mang đến vô số lễ dày, nhưng ông ấy vẫn không đồng ý.
Sau khi nói xong, Nhậm Quý Nhất bưng ly rượu lên, vẻ mặt khát vọng nói: “Nếu cậu Trạm có thể giúp tôi nói chuyện này, nhà họ Nhậm tôi vô cùng cảm kích!"
"Mai Châu còn có dược sư của phủ Dược Thần sao?" Chuyện này khiến Tần Trạm hơi giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhậm Quý Nhất giải thích: “Là một vị bác sĩ ở bệnh viện chúng tôi, rất nhiều bác sĩ vì mạ vàng, đều nghĩ ra tất cả biện pháp đến phủ Dược Thần học tập."
Tần Trạm hiểu ra, chẳng trách Đào Minh Thành là một viện trưởng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Trái lại giúp anh có thể, nhưng chỉ sợ bây giờ không được.” Tần Trạm uống cạn chén rượu trong tay: “Bây giờ tôi đang chạy trốn, hắn là anh biết rõ." Nhậm Quý Nhất vội vàng nói: “Cậu Trạm, chuyện này không tốn nhiều thời gian đâu!
Nếu cậu đồng ý, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ấy tới!"
Tần Trạm nghĩ cho dù muốn đi cũng phải sáng ngày mai mới xuất phát, vì thế Tần Trạm liền đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhậm Quý Nhất cầm di động, gọi điện thoại cho bác sĩ kia.
"Bác sĩ Phan, tôi là Nhậm Quý Nhất, tối hôm nay muốn mời ông ăn bữa cơm, ông xem có được không?" Nhậm Quý Nhất rất khách sáo nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không được, bây giờ tôi đang khám bệnh cho lãnh đạo, không rảnh." Bác sĩ Phan nói.
Nhậm Quý Nhất vội vàng nói: “Bác sĩ Phan, chúng tôi có thể đợi ông!"
Trong thời gian này, Nhậm Quý Nhất đưa không ít tiền cho bác sĩ Phan, gần như mỗi lần gặp mặt, đều mang theo một tấm chi phiếu. Cho nên bác sĩ Phan nghĩ một lát, sau đó đồng ý: “Vậy được rồi, nhưng mà ăn cơm thì thôi, tôi đã ăn rồi, lát nữa tôi tới." "Được, được, tôi lập tức sắp xếp!" Nhậm Quý Nhất nhỏ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau khi cúp điện thoại, Nhậm Quý Nhất không khỏi thở dài một hơi, mơ hồ có chút phẫn nộ nói: “Tôi đường đường là một thanh niên đại tông sư, vậy mà phải thấp kém như thế, đúng là khó chịu!”
Tần Trạm cũng không nhịn được cảm thán: “Đúng vậy, tôi vốn tưởng rằng anh là người tiêu sái, không nghĩ tới cũng phải chịu quy tắc của thế tục."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Chỉ cần còn sống trên thế giới này, nhất định sẽ bị quy củ thế tục trói buộc, không có ai có thể chạy thoát." Nhậm Quý Nhất trầm giọng nói: “Không nói những chuyện này nữa, uống rượu!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter