Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2327
Chương 2327
Mà những con Yêu Lang màu bạc hung bạo dần dần xuất hiện từ mọi hướng, số lượng đạt tới trăm con. Chúng có vóc dáng cao lớn, móng vuốt sắc bén thò ra, nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng gào thét dữ dội, dần dần tiến lại gần Tân Trạm.
Trong mắt anh lóe lên sự kinh ngạc, lúc đầu anh muốn lấy kiếm Thanh Đồng ra nhưng lại lập tức phát hiện, lúc này linh khí trong thân thể của bản thân đã hoàn toàn bị phong ấn, không thể sử dụng dù chỉ một chút.
“Xứng đáng là Huyễn trận của Tiên Tông Thượng Gổ, lại có thể mê hoặc tu sĩ đến mức độ này” Tân Trạm âm thâm ngưỡng mộ.
Bây giờ dưới dưới sự ảnh hưởng của Huyễn trận thì anh chỉ giống như một người bình thường. Mà một con người bình thường không có vũ khí có thể đối phó với hàng trăm con Yêu Lang sao?
Đương nhiên là một người bình thường thì sẽ không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào rồi, chẳng trách đám tu sĩ nhà họ Diệp đều bị mắc kẹt ở trong đó.
Nhưng dù sao thì Huyễn trận cũng chỉ là Huyễn trận mà thôi. Sau khi Tân Trạm mở mắt thần ra, cảnh tượng trước mắt đã trở về với dáng vẻ bình thường vốn có.
Một con Yêu Lang tru lên, đột nhiên nhảy lên rồi lao tới cắn về phía cổ của Tân Trạm một cách hung hăng.
Trong Huyễn trận, đám người nhà họ Diệp đều kinh hô thành tiếng.
Nhưng mà Tần Trạm lại không gấp gáp, anh đợi khi Yêu Lang lao tới thì duỗi một ngón tay ra đụng nhẹ nhàng vào chỗ nào đó trên người của Yêu Lang.
Âm!
Giống như xuyên thủng một quả bong bóng, khi Tân Trạm đụng nhẹ vào con Yêu Lang này thì đột nhiên nó phát nổ và biến thành một đám sương mù chỉ trong nháy mắt.
Đàn Yêu Lang tru lên rồi lao về phía Tân Trạm.
Và Tân Trạm lại duỗi ngón tay đụng vào chúng nó, mỗi một cái đều đụng trúng vào thân thể Yêu Lang, Yêu Lang nào bị Tân Trạm đụng vào thì đều bị nổ tung ngay lập tức.
Chẳng mấy chốc, khu vực xung quanh Tân Thành đã tràn ngập sương mù, mấy trăm con Yêu Lang này đều sắp bị anh giết chết hết.
Đám người nhà họ Diệp cũng vô cùng kinh ngạc. Bọn họ có mười mấy người cũng chỉ giải quyết được một vài con trong số những con Yêu Lang này, ngược lại còn bị chúng đả thương.
Mà Tân Trạm chỉ chạm nhẹ một cái bằng vẻ hờ hững mà hàng trăm con Yêu Lang đều bị tiêu diệt hết chỉ trong vòng mười mấy giây.
“Quá tốt rồi, Trình đạo hữu, mau giúp chúng tôi giải quyết đám Yêu Lang ở đây đi” Tam trưởng lão thấy thế thì kêu lên bằng vẻ kích động.
Tân Trạm liếc nhìn ông ta.
Dù anh đã giải quyết được đàn Yêu Lang ở bên cạnh nhưng đám người nhà họ Diệp vẫn không thoát khỏi khó khăn, bên cạnh họ vẫn còn mấy chục con Yêu Lang đang bao vây.
Nhưng Tân Trạm nghe thấy vậy thì cũng không nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm ông ta giống như đang suy nghĩ gì đó.
“Tam trưởng lão, lần này ông định cho tôi chọn mấy cái Tiên Điện?”
Tam trưởng lão bị câu này làm cho đỏ mặt tía tai, cảm thấy vô cùng nhục nhã và hổ thẹn.
“À thì, Trình đạo hữu này, lúc trước lão phu phạm phải sai lầm lớn, trong thời gian ngắn bị bảo vật làm cho mù mắt, tôi ở đây nhận lỗi với cậu. Chỉ cần cậu có thể giúp chúng tôi lấy được bảo vật trong chính điện này thì những bảo vật khác, chúng tôi đều không cần nữa”
Lần này, Tam trưởng lão quyết định đưa toàn bộ bảo vật trong Tiên Điện cho anh một cách dứt khoát.
“Nhưng nếu như các người bị mắc kẹt ở đây thì không phải những đồ vật khác trong Tiên Điện đều thuộc về tôi sao?” Tân Trạm hỏi vặn lại.
“Chuyện này…” Tam trưởng lão nghe vậy thì ngẩn cả người.
Ông ta chưa từng nghĩ tới điều này nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì lời Tân Trạm nói quả thật rất đúng.
Mà những con Yêu Lang màu bạc hung bạo dần dần xuất hiện từ mọi hướng, số lượng đạt tới trăm con. Chúng có vóc dáng cao lớn, móng vuốt sắc bén thò ra, nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng gào thét dữ dội, dần dần tiến lại gần Tân Trạm.
Trong mắt anh lóe lên sự kinh ngạc, lúc đầu anh muốn lấy kiếm Thanh Đồng ra nhưng lại lập tức phát hiện, lúc này linh khí trong thân thể của bản thân đã hoàn toàn bị phong ấn, không thể sử dụng dù chỉ một chút.
“Xứng đáng là Huyễn trận của Tiên Tông Thượng Gổ, lại có thể mê hoặc tu sĩ đến mức độ này” Tân Trạm âm thâm ngưỡng mộ.
Bây giờ dưới dưới sự ảnh hưởng của Huyễn trận thì anh chỉ giống như một người bình thường. Mà một con người bình thường không có vũ khí có thể đối phó với hàng trăm con Yêu Lang sao?
Đương nhiên là một người bình thường thì sẽ không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào rồi, chẳng trách đám tu sĩ nhà họ Diệp đều bị mắc kẹt ở trong đó.
Nhưng dù sao thì Huyễn trận cũng chỉ là Huyễn trận mà thôi. Sau khi Tân Trạm mở mắt thần ra, cảnh tượng trước mắt đã trở về với dáng vẻ bình thường vốn có.
Một con Yêu Lang tru lên, đột nhiên nhảy lên rồi lao tới cắn về phía cổ của Tân Trạm một cách hung hăng.
Trong Huyễn trận, đám người nhà họ Diệp đều kinh hô thành tiếng.
Nhưng mà Tần Trạm lại không gấp gáp, anh đợi khi Yêu Lang lao tới thì duỗi một ngón tay ra đụng nhẹ nhàng vào chỗ nào đó trên người của Yêu Lang.
Âm!
Giống như xuyên thủng một quả bong bóng, khi Tân Trạm đụng nhẹ vào con Yêu Lang này thì đột nhiên nó phát nổ và biến thành một đám sương mù chỉ trong nháy mắt.
Đàn Yêu Lang tru lên rồi lao về phía Tân Trạm.
Và Tân Trạm lại duỗi ngón tay đụng vào chúng nó, mỗi một cái đều đụng trúng vào thân thể Yêu Lang, Yêu Lang nào bị Tân Trạm đụng vào thì đều bị nổ tung ngay lập tức.
Chẳng mấy chốc, khu vực xung quanh Tân Thành đã tràn ngập sương mù, mấy trăm con Yêu Lang này đều sắp bị anh giết chết hết.
Đám người nhà họ Diệp cũng vô cùng kinh ngạc. Bọn họ có mười mấy người cũng chỉ giải quyết được một vài con trong số những con Yêu Lang này, ngược lại còn bị chúng đả thương.
Mà Tân Trạm chỉ chạm nhẹ một cái bằng vẻ hờ hững mà hàng trăm con Yêu Lang đều bị tiêu diệt hết chỉ trong vòng mười mấy giây.
“Quá tốt rồi, Trình đạo hữu, mau giúp chúng tôi giải quyết đám Yêu Lang ở đây đi” Tam trưởng lão thấy thế thì kêu lên bằng vẻ kích động.
Tân Trạm liếc nhìn ông ta.
Dù anh đã giải quyết được đàn Yêu Lang ở bên cạnh nhưng đám người nhà họ Diệp vẫn không thoát khỏi khó khăn, bên cạnh họ vẫn còn mấy chục con Yêu Lang đang bao vây.
Nhưng Tân Trạm nghe thấy vậy thì cũng không nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm ông ta giống như đang suy nghĩ gì đó.
“Tam trưởng lão, lần này ông định cho tôi chọn mấy cái Tiên Điện?”
Tam trưởng lão bị câu này làm cho đỏ mặt tía tai, cảm thấy vô cùng nhục nhã và hổ thẹn.
“À thì, Trình đạo hữu này, lúc trước lão phu phạm phải sai lầm lớn, trong thời gian ngắn bị bảo vật làm cho mù mắt, tôi ở đây nhận lỗi với cậu. Chỉ cần cậu có thể giúp chúng tôi lấy được bảo vật trong chính điện này thì những bảo vật khác, chúng tôi đều không cần nữa”
Lần này, Tam trưởng lão quyết định đưa toàn bộ bảo vật trong Tiên Điện cho anh một cách dứt khoát.
“Nhưng nếu như các người bị mắc kẹt ở đây thì không phải những đồ vật khác trong Tiên Điện đều thuộc về tôi sao?” Tân Trạm hỏi vặn lại.
“Chuyện này…” Tam trưởng lão nghe vậy thì ngẩn cả người.
Ông ta chưa từng nghĩ tới điều này nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì lời Tân Trạm nói quả thật rất đúng.