Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2261
Chương 2261
“Đúng là đủ ngông cuồng” Hai mắt Ngô Bình Nhi như muốn phun lửa ra.
Anh vốn rất chán ghét người của bang Ngọc Huyết, Bây giờ chúng lại còn thu nạp người của bang Ngọc Sa này, lại còn nói năng ngông cuồng, sát khí trong lòng cô lại bắt đầu khởi động rồi.
“Tân Trạm, hay là chúng ta trực tiếp đi tới giết hết bọn chúng rồi sau đó giấu kho tàng báu vật lớn đi”
“Như vậy không tốt đây, chúng ta chỉ có hai người, chắc chắn là phải cố hết sức. Hơn nữa gây ra động tĩnh lớn thì sẽ thu hút những tu sĩ khác đến đây, như vậy càng phiền phức hơn nữa”
Bây giờ cũng không phải như trước đây, anh không còn bị nhiễm sát khí của kiếm tiên, hơn nữa thuốc bột mà anh chế ra trước đây cũng đã dùng hết rồi.
“Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ đứng nhìn thôi sao?” Ngô Bình Nhi không cam lòng nói.
“Kho tàng báu vật lớn thì phải lấy, nhưng những người này thì quá khó để đối phó, nhưng mà tôi cũng tìm ra được một cách tốt rồi”
Ánh mắt Tân Trạm giật giật, anh lấy ra cái la bàn anh đã giữ của Ám Ảnh Minh.
“Chúng ta không cần ra tay, chỉ cần để Ám Ảnh Minh đến giải quyết tên của Ngọc Minh đó thôi”
“Để cho bọn họ chiến đấu với nhau, sao có thể làm được điều này chứ?”
Ngô Bình Nhi nghe xong thì sửng sốt.
Hai bên chưa từng gặp mặt nhau, cũng không có xung đột lợi ích, Tân Trạm muốn đuổi sói nuốt hổ, sợ là cũng không dễ dàng được như vậy “Không phải còn có một cái kho tàng báu vật lớn hay sao?” Tân Trạm cười.
Sau đó anh bàn bạc với Ngô Bình Nhi một chút, Ngô Bình Nhi nghe xong thì đôi mắt cô ta cũng liên tục hiện lên những tia sáng kỳ dị.
“Công tử tới là tốt hơn rồi, bây giờ chỉ cần tìm ra con rối thôi” Ông lão híp nhẹ đôi mắt lại.
Ông ta đang muốn nói gì đó thì đột nhiên trong lúc đó lệnh bài trong tay ông ta sáng lên.
“Là bàn của lão Tam Trịnh truyền âm tới”
Ông lão đột nhiên giật mình.
Lão Tam Trịnh đã bị gị vậy người truyền âm tới là ai vậy?
Ông ta đánh một đạo linh quyết vào trong lệnh bài, sau đó ông ta nghe được giọng nói ở trong đó. Đột nhiên ông ta đứng dậy, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Vậy mà lại là Tân Trạm, tên này lại to gan đến như thế, rõ bọn họ đang cố đuổi giết mình nhưng anh còn dám chủ động truyền âm tới đây.
“Tôi không biết anh là ai của Ám Ảnh Minh, nhưng nếu là người có tư cách đuổi giết thì ít nhất phải là trưởng lão hoặc là phó minh chủ. Tôi không muốn nói đến những điều dư thừa hay vô nghĩa nữa, cho các người thời gian một nén nhang, tôi đã sớm chán ghét đàn bọ chó các người rồi, thẳng thắn đấu với nhau một lần đi”
“Tôi ở chỗ này chờ các người, đừng có tới trễ quá đấy”
“Đương nhiên, các người dám đến đây thì chỉ có một con đường chết thôi, nếu sợ chết thì tốt nhất là từ bỏ việc truy tìm tôi đi, cút xa tôi ra.”
Sau khi nói xong thì Tân Trạm trực tiếp lợi dụng la bàn để phát ra tin tức tại chỗ đó.
“Lá gan của Tần Trạm này thật lớn, dám chủ động khiêu chiến với chúng ta”
“Đúng là đủ ngông cuồng” Hai mắt Ngô Bình Nhi như muốn phun lửa ra.
Anh vốn rất chán ghét người của bang Ngọc Huyết, Bây giờ chúng lại còn thu nạp người của bang Ngọc Sa này, lại còn nói năng ngông cuồng, sát khí trong lòng cô lại bắt đầu khởi động rồi.
“Tân Trạm, hay là chúng ta trực tiếp đi tới giết hết bọn chúng rồi sau đó giấu kho tàng báu vật lớn đi”
“Như vậy không tốt đây, chúng ta chỉ có hai người, chắc chắn là phải cố hết sức. Hơn nữa gây ra động tĩnh lớn thì sẽ thu hút những tu sĩ khác đến đây, như vậy càng phiền phức hơn nữa”
Bây giờ cũng không phải như trước đây, anh không còn bị nhiễm sát khí của kiếm tiên, hơn nữa thuốc bột mà anh chế ra trước đây cũng đã dùng hết rồi.
“Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ đứng nhìn thôi sao?” Ngô Bình Nhi không cam lòng nói.
“Kho tàng báu vật lớn thì phải lấy, nhưng những người này thì quá khó để đối phó, nhưng mà tôi cũng tìm ra được một cách tốt rồi”
Ánh mắt Tân Trạm giật giật, anh lấy ra cái la bàn anh đã giữ của Ám Ảnh Minh.
“Chúng ta không cần ra tay, chỉ cần để Ám Ảnh Minh đến giải quyết tên của Ngọc Minh đó thôi”
“Để cho bọn họ chiến đấu với nhau, sao có thể làm được điều này chứ?”
Ngô Bình Nhi nghe xong thì sửng sốt.
Hai bên chưa từng gặp mặt nhau, cũng không có xung đột lợi ích, Tân Trạm muốn đuổi sói nuốt hổ, sợ là cũng không dễ dàng được như vậy “Không phải còn có một cái kho tàng báu vật lớn hay sao?” Tân Trạm cười.
Sau đó anh bàn bạc với Ngô Bình Nhi một chút, Ngô Bình Nhi nghe xong thì đôi mắt cô ta cũng liên tục hiện lên những tia sáng kỳ dị.
“Công tử tới là tốt hơn rồi, bây giờ chỉ cần tìm ra con rối thôi” Ông lão híp nhẹ đôi mắt lại.
Ông ta đang muốn nói gì đó thì đột nhiên trong lúc đó lệnh bài trong tay ông ta sáng lên.
“Là bàn của lão Tam Trịnh truyền âm tới”
Ông lão đột nhiên giật mình.
Lão Tam Trịnh đã bị gị vậy người truyền âm tới là ai vậy?
Ông ta đánh một đạo linh quyết vào trong lệnh bài, sau đó ông ta nghe được giọng nói ở trong đó. Đột nhiên ông ta đứng dậy, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Vậy mà lại là Tân Trạm, tên này lại to gan đến như thế, rõ bọn họ đang cố đuổi giết mình nhưng anh còn dám chủ động truyền âm tới đây.
“Tôi không biết anh là ai của Ám Ảnh Minh, nhưng nếu là người có tư cách đuổi giết thì ít nhất phải là trưởng lão hoặc là phó minh chủ. Tôi không muốn nói đến những điều dư thừa hay vô nghĩa nữa, cho các người thời gian một nén nhang, tôi đã sớm chán ghét đàn bọ chó các người rồi, thẳng thắn đấu với nhau một lần đi”
“Tôi ở chỗ này chờ các người, đừng có tới trễ quá đấy”
“Đương nhiên, các người dám đến đây thì chỉ có một con đường chết thôi, nếu sợ chết thì tốt nhất là từ bỏ việc truy tìm tôi đi, cút xa tôi ra.”
Sau khi nói xong thì Tân Trạm trực tiếp lợi dụng la bàn để phát ra tin tức tại chỗ đó.
“Lá gan của Tần Trạm này thật lớn, dám chủ động khiêu chiến với chúng ta”