Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1893-1896
Chương 1893
“Trận chiến này thật to nha, nếu như lúc tôi còn sống, có được một lần tiếp đón long trọng như vậy, là sướng rồi”
“Cậu? Vẫn nên tự soi mặt mình vào trong nước tiểu đi.”
Mấy chục dặm ngoài thành, Kim Long nằm rạp, thị vệ quỳ một gối xuống, khí thế ngất trời.
Tân Minh mỉm cười đi đến trước mặt Tân Trạm.
“Anh cả, lễ nghi này lớn quá rồi đó.” Tân Trạm có chút không thích ứng được, cười nói.
“Không có gì lớn, em là em trai của anh, là đứa bé Tân Hoàng, lễ nghỉ như này là bình thường. Nếu không phải em chưa vào đất tổ, trận địa này còn lớn hơn nữa cơ”
“Đi, đưa em về nhà”
Tân Minh nhiệt tình kéo Tân Trạm, leo lên xe kéo.
Sau đó, xe kéo Kim Long lại bay lên, thị vệ đều khí thế dâng trào, đi theo phía sau.
Nháy mắt, đám người lại bay qua cửa lớn của Hoàng Thành.
Sau đó cửa lớn ầm ầm đóng lại.
Trong Hoàng Đô cấm bay, nhưng ngoại trừ hoàng tộc.
Ba con Kim Long này rêu rao khắp nơi, khiến cho rất nhiều tu sĩ ở trong thành quan tâm.
Cuối cùng, xe kéo rồng này dừng ở trong hoàng cung.
Nhưng mà không phải cung nghị sự ở phía trước, mà là nơi ở của hoàng tộc Tân thị ở phía sau.
Diện tích trong này cũng không lớn hơn Hoàng Đô, thế nhưng cảnh quan tuyệt đẹp, thanh tịnh và đẹp đẽ.
“Tứ đệ, anh sẽ sắp xếp bữa tiệc chào mừng em vào buổi tối, phụ hoàng vẫn còn bế quan tu luyện ở bên ngoài, anh đã thông báo cho nhị đệ và tam muội, chỉ còn ngũ muội, nếu em không mệt, anh dẫn đi xem nơi chúng ta ở trước, ngũ muội cũng ở đó.”
Đi vào trong, Tân Minh nhiệt tình giới thiệu.
“Được” Tân Trạm thản nhiên cười một cái, đáp lời anh trai.
Thượng giới Đại Lục này không giống với Lam Tỉnh thời xa xưa, không có cái kiểu nói hoàng tử vừa thành niên là phải lập tức rời đi như thế.
Cha anh chỉ có năm đứa con nối dõi, cho nên ngày thường, năm anh em luôn tụ lại một chỗ thoáng đãng rộng rãi trong cung điện.
Tân Trạm cảm thấy bầu không khí này vậy mà lại rất tốt đấy chứ.
Tân Minh đưa Tân Trạm đi qua vài hành lang, vừa đi vừa mở miệng nói sơ cho anh nghe về tình hình của mấy người anh em còn lại.
“Tính cách của nhị đệ khá nhanh nhẹn, đầu óc thông minh, thằng nhỏ nó thích nghiên cứu vài ba thứ hơi kỳ lạ, sưu tâm đủ thứ trên trời dưới đất, từ bắc tới nam, hiện giờ anh cũng không biết nó chạy đi phiêu lưu ở đâu rồi nữa”
“Tam muội thì mê tu luyện lắm, trước đây còn lạy bái Chiến vương làm sư phụ, luôn theo Chiến vương đi chinh chiến muôn nơi, người người ngoài kia đều gọi nó một tiếng “nữ chiến thần”. “
“Chỉ có ngũ muội là khiến anh đau đầu thôi.” Tân Minh cười gượng, nói: “Con bé nó nhỏ tuổi nhất, cho nên bị bọn anh chiều hư rồi, thành ra tính cách không tốt lắm, nó thích đùa dai, nhưng thật ra không có ý nghĩ xấu gì, cho nên nếu nó có làm mấy chuyện không đâu thì em đừng để bụng quá nhé.”
“Tất nhiên sẽ không chấp nhặt đâu mà” Tân Trạm cũng cười. Đột nhiên anh lại nghĩ đến Phương Hiểu Điệp, có lẽ xem ra ngũ muội này cũng thuộc loại người tính cách như một ma nữ nhỏ nghịch ngợm đây.
Nói xong, hai người đi đến trước một dinh thự rất to.
Tân Trạm nhìn vào bên trong, trăm hoa trong tòa dinh thự này đua nhau khoe sắc, cây cối sinh trưởng xanh ươm, còn có một dòng suối nhỏ chảy róc rách, nơi ở của ngũ muội, vậy mà lại lãng mạn nên thơ quá đấy chứ.
Nhưng mà không nhìn ra chỗ nào không tốt như lời Tân Minh đã nói.
Chương 1894
Còn Tân Minh vừa nhìn thấy hoa cỏ, cây cối trên ngọn núi giả này, khó mà nhận ra, lông mày anh ta nhíu chặt lại.
Anh ta quay đầu cười với Tân Trạm, nói: “Tứ đệ, em ở đây chờ anh một chút ha, để anh vào xem ngũ muội sao rồi, con bé nghịch ngợm này không ra đón khách, không biết đang làm cái trò quỷ yêu gì nữa”
Tân Trạm chẳng ừ hử gì, chỉ gật đầu, Tân Minh đi vào trong.
Tân Minh vừa vào chưa bao lâu thì một cô gái khá trẻ chậm rãi đi ra.
“Cậu Tân, hoàng tử Nhạc và công chúa cho tôi mời cậu vào trong.”
“Được”
Tân Trạm không hề nghi ngờ gì, đi theo người làm vào trong dinh thự.
Cô người làm này đi rất nhanh, sau khi đưa Tân Trạm đi vào trong vườn hoa, lại cắm đầu đi sang con đường bên cạnh, hơn thế nữa, quẹo trái quẹo phải tùm lum, rất là kỳ lạ.
Trong chốc lát, cô ta xoay người một cái, đột nhiên mất dạng, chẳng thấy đâu.
Tân Trạm đứng yên ở đó, khẽ nhướng mày.
Hoa cỏ bốn phía sum suê, muôn vàn cây hoa tranh nhau khoe sắc, nhìn thoáng qua, cảm giác trong đầu bừng bừng sức sống.
Nhưng rõ ràng bản thân anh đã từng nhìn thấy cảnh tượng xung quanh đây rồi.
Thì ra đi theo cô người làm kia một vòng, bản thân lại quay về nơi xuất phát rồi à?
Không đúng, cách sắp xếp cây cối, cách đặt núi giả, còn cả suối nước và hoa cỏ…
Tân Trạm chớp chớp đôi mắt, bắt đầu nhớ lại, mường tượng lại những nơi mình vừa đi qua.
“Hình như đây là một huyễn trận” Lúc này, phù ma cũng mở miệng nói: “Xem ra người ngũ muội này của cậu muốn giày vò dẫn vặt cậu một chút rồi đây”
Tân Trạm nhịn không được mà cười lên, anh cũng nhìn ra rồi.
Anh dạo bước từng bước, quan sát linh khí xung quanh và cách sắp xếp nơi này, càng nhìn lại càng tin chắc một điều.
Cho dù anh có đi bên nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng quay lại nơi bắt đầu mà thôi.
Xem ra đây đúng thật là huyễn trận, không sai vào đâu được.
Tân Trạm đi đến một khu đất trống, dừng lại trước một tảng đá, một cái bàn, trên bàn vẫn còn đặt một chút trà và điểm tâm.
“E rằng sợ tôi không tìm được đường ra nên sắp xếp cho tôi chút đồ ăn sẵn đây mà”
Tân Trạm bốc một cái bánh ngọt lên, cắn một cái, mùi vị cũng không tệ lắm.
“Thật ra huyễn trận này rất đơn giản, chỉ cần cậu dùng linh khí phá bỏ một phần nhỏ của huyễn trận thì trận pháp này sẽ bị phá hủy” Phù ma cười, nói với anh.
“Làm vậy sẽ khiến cho đứa em gái này nghĩ rằng mình bị tôi coi thường mất” Tân Trạm lắc đầu, đáp lời ông.
Từ trận pháp này, rõ ràng có thể thấy con bé còn sợ mình sẽ tức giận cho nên mới bày trà bánh ở đây, hơn nữa chỉ cần phá hủy một vài trận điểm là có thể phá hủy huyễn trận này rồi.
Nhưng cứ thế này cũng sẽ đẩy bản thân rơi xuống thành một tên tầm thường thấp kém.
“Nếu như ngũ muội muốn xem xét, thử tôi một chút, vậy tôi phải chơi đùa với con bé chút chứ, đâu thể nào để con bé coi thường tôi được” Tân Trạm thờ ơ, cười một tiếng.
Phía sau huyễn trận, trong một tòa nhà.
“Ngũ muội, em làm gì vậy, truyền âm cho em mà em không nhận được à?”
Tân Minh đi qua, nhíu mày nhìn người con gái đang mặc quần áo của người làm.
Nhìn thoáng qua cô bé này ước chừng hai mươi tuổi, gương mặt trái xoan, đôi mắt to xinh đẹp, ngũ quan tỉnh tế, da trắng nõn nà, nhìn thấy Tân Minh, cô bé thè lưỡi, dáng vẻ trông rất đáng yêu, hoạt bát.
Chương 1895
Nhưng những người biết cô bé, ai nấy đều biết đằng sau vẻ ngoài đáng yêu của Tân Sở Phi chính là một tấm lòng mang đầy ý nghĩ gài người, bẫy người trong đấy.
“Thấy anh truyền âm cho em rồi, ban nãy bận quá nên không chú ý” Tân Sở Phi quăng bộ quân áo của người làm đi, vừa cười vừa nói.
“Làm sao đấy anh cả? Tứ ca tới rồi hả anh?”
“Tòa dinh thự này không có một cô người làm nào hết, em mặc bộ đồ đó làm gì hả?” Đột nhiên Tân Minh thấy sai sai, anh cau mày, hỏi cô.
“Ban nãy em không có ở đây, đừng nói là em đi ra ngoài kia bãy Tân Trạm đó nha”
“Còn nữa, huyễn trận này là sao đây? Chẳng phải anh bảo em đừng để lại ấn tượng xấu cho Tân Trạm à? Sao mà em còn ra tay ác hơn nữa thế hả?”
“Anh cả, anh hỏi chuyện mà bắn liên thanh như thế, em không biết trả lời sao đâu” Tân Sở Phi đành nói.
“Không biết trả lời à?” Khóe miệng Tân Minh hơi giật một cái, nhìn dáng vẻ đảo mắt láo liên này của em gái, càng nhìn lại càng thấy không đúng.
Tân Trạm muốn đến đây, ngũ muội ra tay mở huyễn trận, đã thế còn mặc quần áo người làm, đừng nói con bé lừa Tân Trạm đi vào huyễn trận đó chứ.
“Em không nói đúng không?”
Tân Minh thấp giọng, hậm hực một tiếng, đi sang một bên bẻ một nhánh cây, khua khua vài cái.
Sắc mặt Tân Sở Phi lập tức thay đổi.
Ngày còn bé, Tân Sở Phi rất bướng bĩnh, không ít lần bị anh chị trong nhà đánh, nhất là anh cả, nhánh cây kia chính là ác mộng của con bé, mỗi ngày anh cả đều mang dáng vẻ anh lớn, như cha của đàn con, con bé sợ anh nhất.
“Anh cả, em đã hơn hai mươi tuổi rồi, là một thiếu nữ rồi, anh không thể đánh em được!” Tân Sở Phi phồng má nói đỡ cho chính mình.
“Em là em gái của anh, bao nhiêu tuổi anh cũng đánh được”
Tân Minh lạnh lùng hừ một tiếng: “Có nói hay không?”
Nói xong, anh còn cố ý quơ quơ cành cây một chút, âm thanh vụt… vụt… khiến suýt chút nữa Tân Sở Phi đã run chân mà ngã quỳ ra đất rồi.
“Anh đừng đánh, em nói là được rồi mà”
Vẻ mặt Tân Sở Phi như đưa đám: “Đúng thật là em mặc đồ của người làm, vừa đi ra ngoài thì len lén nhìn thấy anh tư, em cũng tò mò chứ bộ, dù sao trước đây nghe phụ hoàng nói em còn có một người anh trai nữa, cho nên từ lúc em sinh ra đã được gọi là ngũ muội.”
“Nhiều chuyện em không biết, vẫn luôn muốn biết vì sao mình lại là con thứ năm, anh cũng biết năm đó em phiền phức biết bao nhiêu rồi còn gì”
“Cho nên lần này cuối cùng anh tư cũng về rồi, đương nhiên em muốn đi gặp anh ấy một lần.”
“Nói vào trọng tâm đi.”
Tân Minh nghiến răng, khua khua cành cây, con bé thối tha này, nó thật sự nghĩ anh không dám đánh nó phải không.
“Còn chẳng phải em đang nói đấy à”
Tân Sở Phi vẫn có hơi sợ bị đòn, cô le lưỡi một cái rồi nói tiếp: “Em nghe nói anh tư ở Đông Hoàng Thánh cảnh học được huyễn thuật mà tiên tôn truyền lại, cho nên muốn xem thử chút huyễn thuật của anh tư với em ai mạnh hơn ai thôi.”
“Em quá là hồ đồ”
Tân Minh nghe xong, suýt chút nữa tức muốn hộc máu.
“Tân Trạm chỉ có ký ức của tiên tôn, căn bản không được truyền dạy lại, làm gì có cái gì để giải trừ huyễn thuật”
Cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ rồi, không ngờ Tân Sở Phi lại dám dẫn Tân Trạm vào huyễn trận như thế.
Chương 1896
Về phần trình độ huyễn thuật của Tân Trạm ra sao, Tân Minh nghĩ, Tân Trạm rất mạnh ở phương diện khống chế lửa và điều khiến sấm, còn biết luyện đan dược, nhất định Tân Trạm sẽ không quá am hiểu về huyễn thuật.
Nếu Tân Trạm phát hiện bản thân bị vây trong huyễn trận, vậy Tân Trạm sẽ nghĩ như thế nào về ngũ muội đây, liệu Tân Trạm có cho rằng ngũ muội không chào đón em ấy, cố ý làm khó làm dễ em ấy không?
“Hả? Em cũng không biết mà”
Tân Sở Phi cũng choáng váng, cô hoàn toàn không nghĩ nhiều như thế.
“Mau dẫn anh qua đó, mời anh tư của em ra đây. Nếu Tân Trạm tha cho em thì thôi, nếu không anh phải phạt em quỳ đá xanh ba ngày ba đêm, rõ chưa?”
Tân Minh tức giận nhéo hai má của Tân Sở Phi.
“Anh cả, em đi ngay đây, anh đừng nhéo, mặt em sưng lên tồi: Chờ anh em nhà họ Tân vội vàng đi vào huyễn trận lại phát hiện làm gì còn bóng dáng Tân Trạm trước bàn đá nữa.
“Không thể nào! Nếu anh tư không hiểu huyễn trận, cũng không phá hỏng trận phát thì vẫn bị vây ở đây mới phải chứ”
Tân Sở Phi không thấy Tần Trạm thì bối rối.
“Huyễn trận do em bố trí, không phải em có thể tra xem em ấy đi đâu à?” Tân Minh nói.
Tân Sở Phi gật đầu, bấm quyết niệm chú, nền đất huyễn trận tản ra đừng làn linh khí.
“Thôi xong, sao anh tư lại chạy sâu vào trong huyễn trận thế!” Tân Sở Phi thần giật mình nói.
“Là thế nào?”
“Bên kia là huyễn trận mấy hôm trước em bày ra, còn chưa hoàn thành, có thể có nguy hiểm, em cũng không biết anh tư sẽ chạy qua đó”
Tân Sở Phi khóc không ra nước mắt.
Rất không đúng nha, nếu Tân Trạm không hiểu huyễn trận thì hẳn sẽ không có khả năng chạy đến bên kia, nhưng nếu Tân Trạm hiểu thì sao không chịu ra ngoài gặp bọn họ, chạy qua bên kia làm cái gì.
“Vậy em còn không mau phá trận đi, để Tân Trạm đi ra”
Tân Minh nhíu mày.
“Không thể phá, bên kia còn chưa hoàn thành, một khi phá hỏng sẽ xuất hiện tình trạng linh khí phản phệ, làm bị thương thần thức của anh tư, thế càng phiền hơn” Tân Sở Phi mồ hôi đầy đầu.
“Chỉ có thể đi qua tìm thôi”
Sâu trong huyễn trận.
“Huyễn trận ngũ muội bày thật thú vị.”
Bốn phía đều là hoa lạ cỏ thơm, cảnh tượng xinh đẹp, bướm sặc sỡ tung cánh bay, tựa như lọt vào tiên cảnh chốn nhân gian vậy.
Tân Trạm cũng không biết cuộc đối thoại của hai anh em Tân Minh, lững thững đi bộ ở khu vực sâu trong.
Huyễn trận đằng trước Tân Sở Phi dùng để vây anh chỉ có thể xem như bình thường, Tân Trạm thoáng chốc đã có thể giải.
Dù sao anh cũng từng học huyễn thuật, còn tìm hiểu không ít từ chỗ Như Ý tiên tôn.
Sau khi phá trận, Tân Trạm vốn định rời đi thì phát hiện hướng này của huyễn trận có gì đó khác lạ, tò mò nên mới đi tới đây.
“Dựa theo cách nói của tiên tôn thì trình độ huyễn trận bên này cao hơn phía trước nhiều”
Tân Trạm quan sát từng ngọn cây, cọng cỏ trong trận, âm thầm suy nghĩ.
Anh so sánh, xác minh, dung hợp từng bố trí bên trong với tri thức về huyễn thuật trong đầu mình.
“Trận chiến này thật to nha, nếu như lúc tôi còn sống, có được một lần tiếp đón long trọng như vậy, là sướng rồi”
“Cậu? Vẫn nên tự soi mặt mình vào trong nước tiểu đi.”
Mấy chục dặm ngoài thành, Kim Long nằm rạp, thị vệ quỳ một gối xuống, khí thế ngất trời.
Tân Minh mỉm cười đi đến trước mặt Tân Trạm.
“Anh cả, lễ nghi này lớn quá rồi đó.” Tân Trạm có chút không thích ứng được, cười nói.
“Không có gì lớn, em là em trai của anh, là đứa bé Tân Hoàng, lễ nghỉ như này là bình thường. Nếu không phải em chưa vào đất tổ, trận địa này còn lớn hơn nữa cơ”
“Đi, đưa em về nhà”
Tân Minh nhiệt tình kéo Tân Trạm, leo lên xe kéo.
Sau đó, xe kéo Kim Long lại bay lên, thị vệ đều khí thế dâng trào, đi theo phía sau.
Nháy mắt, đám người lại bay qua cửa lớn của Hoàng Thành.
Sau đó cửa lớn ầm ầm đóng lại.
Trong Hoàng Đô cấm bay, nhưng ngoại trừ hoàng tộc.
Ba con Kim Long này rêu rao khắp nơi, khiến cho rất nhiều tu sĩ ở trong thành quan tâm.
Cuối cùng, xe kéo rồng này dừng ở trong hoàng cung.
Nhưng mà không phải cung nghị sự ở phía trước, mà là nơi ở của hoàng tộc Tân thị ở phía sau.
Diện tích trong này cũng không lớn hơn Hoàng Đô, thế nhưng cảnh quan tuyệt đẹp, thanh tịnh và đẹp đẽ.
“Tứ đệ, anh sẽ sắp xếp bữa tiệc chào mừng em vào buổi tối, phụ hoàng vẫn còn bế quan tu luyện ở bên ngoài, anh đã thông báo cho nhị đệ và tam muội, chỉ còn ngũ muội, nếu em không mệt, anh dẫn đi xem nơi chúng ta ở trước, ngũ muội cũng ở đó.”
Đi vào trong, Tân Minh nhiệt tình giới thiệu.
“Được” Tân Trạm thản nhiên cười một cái, đáp lời anh trai.
Thượng giới Đại Lục này không giống với Lam Tỉnh thời xa xưa, không có cái kiểu nói hoàng tử vừa thành niên là phải lập tức rời đi như thế.
Cha anh chỉ có năm đứa con nối dõi, cho nên ngày thường, năm anh em luôn tụ lại một chỗ thoáng đãng rộng rãi trong cung điện.
Tân Trạm cảm thấy bầu không khí này vậy mà lại rất tốt đấy chứ.
Tân Minh đưa Tân Trạm đi qua vài hành lang, vừa đi vừa mở miệng nói sơ cho anh nghe về tình hình của mấy người anh em còn lại.
“Tính cách của nhị đệ khá nhanh nhẹn, đầu óc thông minh, thằng nhỏ nó thích nghiên cứu vài ba thứ hơi kỳ lạ, sưu tâm đủ thứ trên trời dưới đất, từ bắc tới nam, hiện giờ anh cũng không biết nó chạy đi phiêu lưu ở đâu rồi nữa”
“Tam muội thì mê tu luyện lắm, trước đây còn lạy bái Chiến vương làm sư phụ, luôn theo Chiến vương đi chinh chiến muôn nơi, người người ngoài kia đều gọi nó một tiếng “nữ chiến thần”. “
“Chỉ có ngũ muội là khiến anh đau đầu thôi.” Tân Minh cười gượng, nói: “Con bé nó nhỏ tuổi nhất, cho nên bị bọn anh chiều hư rồi, thành ra tính cách không tốt lắm, nó thích đùa dai, nhưng thật ra không có ý nghĩ xấu gì, cho nên nếu nó có làm mấy chuyện không đâu thì em đừng để bụng quá nhé.”
“Tất nhiên sẽ không chấp nhặt đâu mà” Tân Trạm cũng cười. Đột nhiên anh lại nghĩ đến Phương Hiểu Điệp, có lẽ xem ra ngũ muội này cũng thuộc loại người tính cách như một ma nữ nhỏ nghịch ngợm đây.
Nói xong, hai người đi đến trước một dinh thự rất to.
Tân Trạm nhìn vào bên trong, trăm hoa trong tòa dinh thự này đua nhau khoe sắc, cây cối sinh trưởng xanh ươm, còn có một dòng suối nhỏ chảy róc rách, nơi ở của ngũ muội, vậy mà lại lãng mạn nên thơ quá đấy chứ.
Nhưng mà không nhìn ra chỗ nào không tốt như lời Tân Minh đã nói.
Chương 1894
Còn Tân Minh vừa nhìn thấy hoa cỏ, cây cối trên ngọn núi giả này, khó mà nhận ra, lông mày anh ta nhíu chặt lại.
Anh ta quay đầu cười với Tân Trạm, nói: “Tứ đệ, em ở đây chờ anh một chút ha, để anh vào xem ngũ muội sao rồi, con bé nghịch ngợm này không ra đón khách, không biết đang làm cái trò quỷ yêu gì nữa”
Tân Trạm chẳng ừ hử gì, chỉ gật đầu, Tân Minh đi vào trong.
Tân Minh vừa vào chưa bao lâu thì một cô gái khá trẻ chậm rãi đi ra.
“Cậu Tân, hoàng tử Nhạc và công chúa cho tôi mời cậu vào trong.”
“Được”
Tân Trạm không hề nghi ngờ gì, đi theo người làm vào trong dinh thự.
Cô người làm này đi rất nhanh, sau khi đưa Tân Trạm đi vào trong vườn hoa, lại cắm đầu đi sang con đường bên cạnh, hơn thế nữa, quẹo trái quẹo phải tùm lum, rất là kỳ lạ.
Trong chốc lát, cô ta xoay người một cái, đột nhiên mất dạng, chẳng thấy đâu.
Tân Trạm đứng yên ở đó, khẽ nhướng mày.
Hoa cỏ bốn phía sum suê, muôn vàn cây hoa tranh nhau khoe sắc, nhìn thoáng qua, cảm giác trong đầu bừng bừng sức sống.
Nhưng rõ ràng bản thân anh đã từng nhìn thấy cảnh tượng xung quanh đây rồi.
Thì ra đi theo cô người làm kia một vòng, bản thân lại quay về nơi xuất phát rồi à?
Không đúng, cách sắp xếp cây cối, cách đặt núi giả, còn cả suối nước và hoa cỏ…
Tân Trạm chớp chớp đôi mắt, bắt đầu nhớ lại, mường tượng lại những nơi mình vừa đi qua.
“Hình như đây là một huyễn trận” Lúc này, phù ma cũng mở miệng nói: “Xem ra người ngũ muội này của cậu muốn giày vò dẫn vặt cậu một chút rồi đây”
Tân Trạm nhịn không được mà cười lên, anh cũng nhìn ra rồi.
Anh dạo bước từng bước, quan sát linh khí xung quanh và cách sắp xếp nơi này, càng nhìn lại càng tin chắc một điều.
Cho dù anh có đi bên nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng quay lại nơi bắt đầu mà thôi.
Xem ra đây đúng thật là huyễn trận, không sai vào đâu được.
Tân Trạm đi đến một khu đất trống, dừng lại trước một tảng đá, một cái bàn, trên bàn vẫn còn đặt một chút trà và điểm tâm.
“E rằng sợ tôi không tìm được đường ra nên sắp xếp cho tôi chút đồ ăn sẵn đây mà”
Tân Trạm bốc một cái bánh ngọt lên, cắn một cái, mùi vị cũng không tệ lắm.
“Thật ra huyễn trận này rất đơn giản, chỉ cần cậu dùng linh khí phá bỏ một phần nhỏ của huyễn trận thì trận pháp này sẽ bị phá hủy” Phù ma cười, nói với anh.
“Làm vậy sẽ khiến cho đứa em gái này nghĩ rằng mình bị tôi coi thường mất” Tân Trạm lắc đầu, đáp lời ông.
Từ trận pháp này, rõ ràng có thể thấy con bé còn sợ mình sẽ tức giận cho nên mới bày trà bánh ở đây, hơn nữa chỉ cần phá hủy một vài trận điểm là có thể phá hủy huyễn trận này rồi.
Nhưng cứ thế này cũng sẽ đẩy bản thân rơi xuống thành một tên tầm thường thấp kém.
“Nếu như ngũ muội muốn xem xét, thử tôi một chút, vậy tôi phải chơi đùa với con bé chút chứ, đâu thể nào để con bé coi thường tôi được” Tân Trạm thờ ơ, cười một tiếng.
Phía sau huyễn trận, trong một tòa nhà.
“Ngũ muội, em làm gì vậy, truyền âm cho em mà em không nhận được à?”
Tân Minh đi qua, nhíu mày nhìn người con gái đang mặc quần áo của người làm.
Nhìn thoáng qua cô bé này ước chừng hai mươi tuổi, gương mặt trái xoan, đôi mắt to xinh đẹp, ngũ quan tỉnh tế, da trắng nõn nà, nhìn thấy Tân Minh, cô bé thè lưỡi, dáng vẻ trông rất đáng yêu, hoạt bát.
Chương 1895
Nhưng những người biết cô bé, ai nấy đều biết đằng sau vẻ ngoài đáng yêu của Tân Sở Phi chính là một tấm lòng mang đầy ý nghĩ gài người, bẫy người trong đấy.
“Thấy anh truyền âm cho em rồi, ban nãy bận quá nên không chú ý” Tân Sở Phi quăng bộ quân áo của người làm đi, vừa cười vừa nói.
“Làm sao đấy anh cả? Tứ ca tới rồi hả anh?”
“Tòa dinh thự này không có một cô người làm nào hết, em mặc bộ đồ đó làm gì hả?” Đột nhiên Tân Minh thấy sai sai, anh cau mày, hỏi cô.
“Ban nãy em không có ở đây, đừng nói là em đi ra ngoài kia bãy Tân Trạm đó nha”
“Còn nữa, huyễn trận này là sao đây? Chẳng phải anh bảo em đừng để lại ấn tượng xấu cho Tân Trạm à? Sao mà em còn ra tay ác hơn nữa thế hả?”
“Anh cả, anh hỏi chuyện mà bắn liên thanh như thế, em không biết trả lời sao đâu” Tân Sở Phi đành nói.
“Không biết trả lời à?” Khóe miệng Tân Minh hơi giật một cái, nhìn dáng vẻ đảo mắt láo liên này của em gái, càng nhìn lại càng thấy không đúng.
Tân Trạm muốn đến đây, ngũ muội ra tay mở huyễn trận, đã thế còn mặc quần áo người làm, đừng nói con bé lừa Tân Trạm đi vào huyễn trận đó chứ.
“Em không nói đúng không?”
Tân Minh thấp giọng, hậm hực một tiếng, đi sang một bên bẻ một nhánh cây, khua khua vài cái.
Sắc mặt Tân Sở Phi lập tức thay đổi.
Ngày còn bé, Tân Sở Phi rất bướng bĩnh, không ít lần bị anh chị trong nhà đánh, nhất là anh cả, nhánh cây kia chính là ác mộng của con bé, mỗi ngày anh cả đều mang dáng vẻ anh lớn, như cha của đàn con, con bé sợ anh nhất.
“Anh cả, em đã hơn hai mươi tuổi rồi, là một thiếu nữ rồi, anh không thể đánh em được!” Tân Sở Phi phồng má nói đỡ cho chính mình.
“Em là em gái của anh, bao nhiêu tuổi anh cũng đánh được”
Tân Minh lạnh lùng hừ một tiếng: “Có nói hay không?”
Nói xong, anh còn cố ý quơ quơ cành cây một chút, âm thanh vụt… vụt… khiến suýt chút nữa Tân Sở Phi đã run chân mà ngã quỳ ra đất rồi.
“Anh đừng đánh, em nói là được rồi mà”
Vẻ mặt Tân Sở Phi như đưa đám: “Đúng thật là em mặc đồ của người làm, vừa đi ra ngoài thì len lén nhìn thấy anh tư, em cũng tò mò chứ bộ, dù sao trước đây nghe phụ hoàng nói em còn có một người anh trai nữa, cho nên từ lúc em sinh ra đã được gọi là ngũ muội.”
“Nhiều chuyện em không biết, vẫn luôn muốn biết vì sao mình lại là con thứ năm, anh cũng biết năm đó em phiền phức biết bao nhiêu rồi còn gì”
“Cho nên lần này cuối cùng anh tư cũng về rồi, đương nhiên em muốn đi gặp anh ấy một lần.”
“Nói vào trọng tâm đi.”
Tân Minh nghiến răng, khua khua cành cây, con bé thối tha này, nó thật sự nghĩ anh không dám đánh nó phải không.
“Còn chẳng phải em đang nói đấy à”
Tân Sở Phi vẫn có hơi sợ bị đòn, cô le lưỡi một cái rồi nói tiếp: “Em nghe nói anh tư ở Đông Hoàng Thánh cảnh học được huyễn thuật mà tiên tôn truyền lại, cho nên muốn xem thử chút huyễn thuật của anh tư với em ai mạnh hơn ai thôi.”
“Em quá là hồ đồ”
Tân Minh nghe xong, suýt chút nữa tức muốn hộc máu.
“Tân Trạm chỉ có ký ức của tiên tôn, căn bản không được truyền dạy lại, làm gì có cái gì để giải trừ huyễn thuật”
Cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ rồi, không ngờ Tân Sở Phi lại dám dẫn Tân Trạm vào huyễn trận như thế.
Chương 1896
Về phần trình độ huyễn thuật của Tân Trạm ra sao, Tân Minh nghĩ, Tân Trạm rất mạnh ở phương diện khống chế lửa và điều khiến sấm, còn biết luyện đan dược, nhất định Tân Trạm sẽ không quá am hiểu về huyễn thuật.
Nếu Tân Trạm phát hiện bản thân bị vây trong huyễn trận, vậy Tân Trạm sẽ nghĩ như thế nào về ngũ muội đây, liệu Tân Trạm có cho rằng ngũ muội không chào đón em ấy, cố ý làm khó làm dễ em ấy không?
“Hả? Em cũng không biết mà”
Tân Sở Phi cũng choáng váng, cô hoàn toàn không nghĩ nhiều như thế.
“Mau dẫn anh qua đó, mời anh tư của em ra đây. Nếu Tân Trạm tha cho em thì thôi, nếu không anh phải phạt em quỳ đá xanh ba ngày ba đêm, rõ chưa?”
Tân Minh tức giận nhéo hai má của Tân Sở Phi.
“Anh cả, em đi ngay đây, anh đừng nhéo, mặt em sưng lên tồi: Chờ anh em nhà họ Tân vội vàng đi vào huyễn trận lại phát hiện làm gì còn bóng dáng Tân Trạm trước bàn đá nữa.
“Không thể nào! Nếu anh tư không hiểu huyễn trận, cũng không phá hỏng trận phát thì vẫn bị vây ở đây mới phải chứ”
Tân Sở Phi không thấy Tần Trạm thì bối rối.
“Huyễn trận do em bố trí, không phải em có thể tra xem em ấy đi đâu à?” Tân Minh nói.
Tân Sở Phi gật đầu, bấm quyết niệm chú, nền đất huyễn trận tản ra đừng làn linh khí.
“Thôi xong, sao anh tư lại chạy sâu vào trong huyễn trận thế!” Tân Sở Phi thần giật mình nói.
“Là thế nào?”
“Bên kia là huyễn trận mấy hôm trước em bày ra, còn chưa hoàn thành, có thể có nguy hiểm, em cũng không biết anh tư sẽ chạy qua đó”
Tân Sở Phi khóc không ra nước mắt.
Rất không đúng nha, nếu Tân Trạm không hiểu huyễn trận thì hẳn sẽ không có khả năng chạy đến bên kia, nhưng nếu Tân Trạm hiểu thì sao không chịu ra ngoài gặp bọn họ, chạy qua bên kia làm cái gì.
“Vậy em còn không mau phá trận đi, để Tân Trạm đi ra”
Tân Minh nhíu mày.
“Không thể phá, bên kia còn chưa hoàn thành, một khi phá hỏng sẽ xuất hiện tình trạng linh khí phản phệ, làm bị thương thần thức của anh tư, thế càng phiền hơn” Tân Sở Phi mồ hôi đầy đầu.
“Chỉ có thể đi qua tìm thôi”
Sâu trong huyễn trận.
“Huyễn trận ngũ muội bày thật thú vị.”
Bốn phía đều là hoa lạ cỏ thơm, cảnh tượng xinh đẹp, bướm sặc sỡ tung cánh bay, tựa như lọt vào tiên cảnh chốn nhân gian vậy.
Tân Trạm cũng không biết cuộc đối thoại của hai anh em Tân Minh, lững thững đi bộ ở khu vực sâu trong.
Huyễn trận đằng trước Tân Sở Phi dùng để vây anh chỉ có thể xem như bình thường, Tân Trạm thoáng chốc đã có thể giải.
Dù sao anh cũng từng học huyễn thuật, còn tìm hiểu không ít từ chỗ Như Ý tiên tôn.
Sau khi phá trận, Tân Trạm vốn định rời đi thì phát hiện hướng này của huyễn trận có gì đó khác lạ, tò mò nên mới đi tới đây.
“Dựa theo cách nói của tiên tôn thì trình độ huyễn trận bên này cao hơn phía trước nhiều”
Tân Trạm quan sát từng ngọn cây, cọng cỏ trong trận, âm thầm suy nghĩ.
Anh so sánh, xác minh, dung hợp từng bố trí bên trong với tri thức về huyễn thuật trong đầu mình.