Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1660-1662
Chương 1660
Chỉ dựa vào con rối và khí bản nguyên thì hoàn toàn không đủ, Tân Trạm cũng là dựa vào sự thần kỳ của Lung Linh Tháp này, thêm sự mao hiểm mà tự mình đưa thần thức nhập vào con rối, mới làm được như vậy.
Ngay lúc Tân Trạm và Liễu Mộng nói chuyện với nhau, mấy ánh sáng đã sáng lên giữa làn sương đen.
Nguyên thần của Trần công tử và người phụ nữ kia, vô cùng chật vật mà đi ra khỏi làn sương đen.
“Các người quay về kiểu gì vậy? Rốt cuộc trong kia có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhìn thấy hai người không còn cả thân thể nữa, chỉ còn lại ánh sáng thần hồn hư ảo, không ít người đã rất kinh ngạc.
Không phải mấy người bọn họ đi nhận kế thừa sao, sao lại biến thành bộ dạng vậy rồi?
“Thiếu chủ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Có không ít người nhà họ Trần đã thay đổi sắc mặt, lập tức bay đến, bảo vệ nguyên thần của Trần công tử.
“Chúng tôi bị mắc lừa, chạy nhanh lên! Tiên Tôn đó có vấn đề, anh ta ta là Ma Tôn giả dạng thành, anh ta ta muốn giết hết tất cả chúng ta, đây là một cái bãy”
Vừa ra khỏi làn sương đen, Trần công tử vội vàng hét lên, truyền tin tức ra ngoài.
“Chúng tôi phải tự nổ mới có thể thoát được, những người khác đều chết rồi, nhanh đi nhanh” Người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng nói với người bên cạnh.
Toàn bộ mọi người có chút ngơ ngác, nhất thời khó mà hoàn hồn lại.
“Đáng tiếc, giờ các người mới nhắc nhở, thì cũng đã muộn rồi”
Trên đống phế tích của đại điện, vốn dĩ đang bị sương đen bao trùm xung quanh đã bị thu lại trong nháy mắt, Tố Thế Ma Tôn trôi trong không trung, cuốn theo làn sương đen kinh người đó, từng bước mà đi ra.
Vốn dĩ ông ta mang vẻ mặt âm trầm u ám, được làn sương đen bao phủ, liền lộ ra vẻ vô cùng dữ tợn.
Đưa tay lên bắt một cái, khói đen ngập trời trong phòng đi ra, hóa thành một bàn tay quỷ khổng lồ, bốp một tiếng, liền bắt lấy được nguyên thần của người phụ nữ kia.
Sau đó Ma Tôn giơ tay lên, nanh vuốt đen kia liền thu lại, đưa nguyên thần của người phụ nữ đó về phía miệng của ông ta.
Trong tiếng thét chói tai của nguyên thần người phụ nữ mặc đồ đỏ, Tố Thể Ma Tôn đã nuốt vào trong.
Làm cho da đầu người khác tê dại, tiếng nuốt nước bọt vang lên, Tố Thế Ma Tôn nheo mắt lại, giống như đang hưởng thụ hương vị của nhân gian, thần hồn của người phụ nữ đó kêu thảm một tiếng rồi biến thành hư ảo.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, mọi người đều trợn tròn mắt, trán lấm tấm đầy mồ hôi, lần lượt lui về phía sau.
“Người tiếp theo là ai đây?”
Đầu lưỡi đỏ au của Tố Thế Ma Tôn liếm liếm môi, có chút tiếc nuối.
Ông ta lại đưa tay ra, lần này là đưa hai nanh vuốt của quỷ ra, hai tu sĩ còn chưa kịp phản ứng lại thì trong nháy mắt đã bị bắt lại, cơ thể trở thành máu huyết mơ hồ.
Nguyên thần lại bị Ma Tôn bỏ vào miệng.
“Lấy ăn nguyên thần làm niềm vui, quả nhiên là thủ đoạn hung ác nhất của ma đạo”
“Lại thực sự gặp trúng Ma Tôn, chúng ta đều bị lừa rồi, đi nhanh”
Không biết ai hô lên một câu, mọi người đều hoang mang mà chạy về phía sau.
Gặp được nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên của loài người chính là chạy trốn.
“Muốn chạy?”
Ăn xong ba nguyên thần, Tố Thế Ma Tôn liếm môi, đôi mắt trong làn sương đen trợn tròn ra mà xoay một vòng.
Nhưng ông ta nhìn mọi người đang chạy tán loạn khắp nơi, lại chỉ đứng yên tại chỗ, hai tay ôm lấy ngực, không hề có bất cứ di chuyển gì, giống như là không hề có chút lo lắng nào.
Chương 1661
Âm ầm!
Ngay tại lúc này, lúc mọi người đang chạy được cách địa điện vài ét, bọn họ kinh ngạc mà nhìn thấy đột nhiên có một cột sáng trước mặt xông lên tận trời cao.
Sau đó cột sáng không ngừng tăng thêm, mười cái, năm mươi cái, một trăm cái, những cột sáng này dần dần ngưng tụ thành một luồng ánh sáng, cuối cùng biến thành một nhà giam trong suốt, toàn bộ mọi người đều bị nhốt ở bên trong.
“Hèn hạ, lại đã bày trận pháp từ sớm rồi, phá cho tôi.”
Một người đàn ông vạm vỡ cảnh giới Phân Thần xông lên phía trước, nhìn thấy luồng sáng đó, anh ta tống lên mà đập một chưởng lên nó.
Nhưng vừa đánh ra một chưởng, luồng sáng này chỉ run lên một chút, còn không lưu lại một chút dấu vết nào.
“Cậu trốn đi xa chút, để tôi đến!”
Phía sau, một tu sĩ cấp chín đi đến, sắc mặt anh ta lạnh lùng, rút một thanh kiếm màu xanh sẵm ra, khí tức trên người liền toát ra, trong phút chốc đã chém một nhát kiếm kinh thiên ra.
Khí thế của nhát kiếm này cuồn cuộn, xé rách hư không, làm chấn động trời đất, nhưng khi va chạm với luồng sáng đó, nhát kiếm liền biến mất trong nháy mắt.
“Nhát kiếm của tôi lại không phá được trận pháp này sao?”
Ngay lúc tu sĩ này đang ngẩn người ra.
Sau đó một chút, luông sáng bỗng rung động, nhát kiếm đó lại quay trở lại, tốc độ nhanh như sấm chớp”
Tu sĩ hoảng hốt, lập tức nghiêng người tránh né, nhưng phập một tiếng, nhát kiếm đó đã chém ngay vào cách tay của người tu sĩ đó.
“Sao trận pháp này lại mạnh như vậy?”
Toàn bộ mọi người ở đó đều chấn động rồi.
Không những có thể chống đỡ được sự tấn công của tu vi bát phẩm, còn có thể bắn ngược pháp thuật lại.
“Là thiên trận. Trận pháp này cần bày ra tám thần hồn của tu sĩ thích hợp, hơn nữa phải khắc họa trận pháp cao nhất, là ai làm ra vậy?” Có người nhận ra trận pháp này, kinh ngạc mà nói.
“Ma Tôn này không thể nào hiểu được trận pháp của hậu thế, trong chúng ta có kẻ phản bội.” Tống Linh Thông nheo mắt lại nói.
Mọi người đều trở nên hoảng loạn, đều lui về phía xa, cảnh giác mà nhìn những người khác.
Đáng sợ hơn Ma Tôn chính là không thể tin tưởng được ai.
“Các người không cần đoán già đoán non, là tôi làm đấy”
Nhưng mà, một âm thanh mang theo sự hưng phấn vang lên, truyền từ phía sau mọi người.
Sau đó, từng thân ảnh bay ra từ làn sương đen, lởn vởn bên người Tố Thế Ma Tôn.
Bọn họ mặc đồng phục giống nhau, khí thể hừng hực, sắc mặt lạnh lẽo.
“Các vĩ, nếu đã đều hết rồi, thì đừng có đi nữa”
Mà phía trước mọi người, Sài Chính Đạo đang trôi nổi lên, anh ta chế giễu mà đảo mắt qua toàn bộ mọi người, khóe môi mang theo nụ cười lạnh, khuôn mặt tràn đầy khí thế của người thắng cuộc.
“Sài Chính Đạo, cậu lại phản bội tu sĩ bọn tôi, đi theo tên Ma Tôn kia, tùy tiện để cho anh ta ta sai khiến” Trần công tử khiếp sợ mà nói.
“Sai rồi, tôi không phục tùng Ma Tôn, chúng tôi là quan hệ bình đẳng giữa hai bên, đã hợp tác rất nhiều năm rồi” Sài Chính Đạo lắc đầu.
Không ít người đang run sợ, hợp tác nhiều năm, nói chứng †ó tình hình này đã được bày ra từ rất lâu rồi.
“Đã từ mấy vạn năm trước, tổ tiên nhà họ Sài tôi đã phát hiện ra bãi tha ma này, tồn tại cùng với Ma Tôn, nhưng mà lúc đó toàn bộ mọi chuyện đều chưa chín muồi, vì vậy chúng tôi vẫn luôn nhẫn nại” Sài Chính Đạo cười nói.
Chương 1662
“Thậm chí nhà họ Sài chúng tôi, chưa từng nghĩ bố cục lần này sẽ giải thoát cho Ma Tôn, đáng tiếc là nhà họ Tống phát hiện ra bãi tha ma này, hơn nữa còn nói với mọi người, vì vậy không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ đành làm mọi chuyện trước thời hạn, cũng tính là các người xui xẻo thôi, nhưng phải trách thì các người phải trách Tống Linh Thông đi”
“Sài Chính Đạo, cậu còn có mặt mũi mà đắc ý à. Cấu kết với Ma Tôn, chính là tội nghiệt mà trời đất không chấp nhận.
Đợi tôi thoát khỏi vòng vây này, thì chuyện này cũng đủ làm cho cả nhà họ Sài diệt vong rồi”
Tống Linh Thông cười lạnh nói: “Nếu như cậu thông minh một chút thì giờ mở trận pháp ra, chúng tôi còn có thể giơ cao đánh khẽ.”
“Ha ha ha, Tống Linh Thông cậu vẫn chưa rõ tình hình à, đến giờ còn dám uy hiếp tôi?”
Sài Chính Đạo ngửa đầu cười lớn: “Giờ tôi là người đánh cá, các người là cá mà thôi, đợi các người chết hết ở đây, thì ai biết được là tôi câu kết với Ma Tôn?”
“Đến lúc đó, toàn bộ chuyện ở đây đều tùy tôi nói, ví dụ tôi có thể nói, nhà họ Tống đưa mọi người đến câu kết với Ma Tôn, kết quả bị tôi phát hiện, liền đánh giết với các người và Ma Tôn, mà tôi lại trải qua nhiều lần khổ sở, cuối cùng sẽ được hoan nghênh trở về Tiên Tôn”
Sài Chính Đạo chỉ vào Tố Thế Ma Tôn đang đứng bên cạnh, cười nói: “Đến lúc đó, tôi không những không phải là tội phạm hợp tác với Ma Tôn, mà ngược lại còn lập công lớn, là một hào kiệt nổi danh Bắc Vực”
“Thực sự là vô liêm sỉ”
Mọi người thầm mắng, trong lòng đều là vừa sợ vừa giận.
Nếu như thực sự phát triển theo hướng suy nghĩ của Sài Chính Đạo, vậy thì kết quả thực sự là có thể đúng như vậy.
Bây giờ bọn người đang bị nhốt trong trận pháp, không thể truyền tin tức ra ngoài, cũng không thể chứng minh được sự trong sạch, đợi sau khi chết chỉ có thể để mặc cho Sài Chính Đạo vu oan.
Rất nhiều người vô cùng câm nín, chết thì bọn họ không sợ, nhưng nếu như không trốn được, không chỉ mất mạng trong tay Ma Tôn, mà lại còn bị vu oan.
“Nếu như không thể chạy thoát được, thì chúng ta cứ giết Ma Tôn đi, bây giờ gã ta còn chưa hồi phục, chúng ta vẫn còn có cơ hội.” Đột nhiên có người nói.
“Đúng, giết gã, thì chúng ta có thể sống rồi.”
“Vừa nãy gã còn hấp thụ linh hồn, chứng minh tu vi của gã còn chưa bình phục hoàn toàn, thực lực chưa làm được gì cả”
Tống Linh Thông cũng nói.
“Tôi muốn diệt Ma Tôn, vị nào đi cùng tôi?’ Ánh mắt Tống Linh Thông quét qua đám người, hét lên.
“Tống công tử, tôi đi với cậu”
Mười mấy người tu sĩ đều nóng mắt, rút pháp bảo của mình ra, quay đầu xông về phía tế đàn.
“Đừng kích động, Ma Tôn đó quá mạnh, chúng ta không phải là đối thủ” Trần công tử hét lên.
Cậu ta đã được nhìn thấy Ma Tôn ra tay, biết được người đó lợi hại như thế nào.
Nhưng những người đó đã nóng máu mà xông lên, lại có Tống Linh Thông dẫn đầu, làm sao mà có thể nghe lọt lời khuyên của người khác được.
“Tống Linh Thông, cậu thực sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà”
Sài Chính Đạo mỉa mai mà nhìn những người này, thậm chí không thèm ra tay.
Anh ta vung tay lên, người nhà họ Sài đã lần lượt tách thành hai hướng, Tố Thế Ma Tôn đó cười lạnh rồi giơ tay lên.
Bên ngoài cơ thể, đột nhiên làn sương đen đang chảy cuồn cuộn đó phóng lên cao, khí đen trên bầu trời hóa thành từng cây đinh đen sắc bén mà lạnh lẽo.
Sau đó dưới một ngón tay của Ma Tôn, này đã biến thành hàng vạn cây đỉnh sắt, làm cho những làn sương đen này như rồng, xông thẳng đến phía mấy người tu sĩ kia.
Chỉ dựa vào con rối và khí bản nguyên thì hoàn toàn không đủ, Tân Trạm cũng là dựa vào sự thần kỳ của Lung Linh Tháp này, thêm sự mao hiểm mà tự mình đưa thần thức nhập vào con rối, mới làm được như vậy.
Ngay lúc Tân Trạm và Liễu Mộng nói chuyện với nhau, mấy ánh sáng đã sáng lên giữa làn sương đen.
Nguyên thần của Trần công tử và người phụ nữ kia, vô cùng chật vật mà đi ra khỏi làn sương đen.
“Các người quay về kiểu gì vậy? Rốt cuộc trong kia có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhìn thấy hai người không còn cả thân thể nữa, chỉ còn lại ánh sáng thần hồn hư ảo, không ít người đã rất kinh ngạc.
Không phải mấy người bọn họ đi nhận kế thừa sao, sao lại biến thành bộ dạng vậy rồi?
“Thiếu chủ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Có không ít người nhà họ Trần đã thay đổi sắc mặt, lập tức bay đến, bảo vệ nguyên thần của Trần công tử.
“Chúng tôi bị mắc lừa, chạy nhanh lên! Tiên Tôn đó có vấn đề, anh ta ta là Ma Tôn giả dạng thành, anh ta ta muốn giết hết tất cả chúng ta, đây là một cái bãy”
Vừa ra khỏi làn sương đen, Trần công tử vội vàng hét lên, truyền tin tức ra ngoài.
“Chúng tôi phải tự nổ mới có thể thoát được, những người khác đều chết rồi, nhanh đi nhanh” Người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng nói với người bên cạnh.
Toàn bộ mọi người có chút ngơ ngác, nhất thời khó mà hoàn hồn lại.
“Đáng tiếc, giờ các người mới nhắc nhở, thì cũng đã muộn rồi”
Trên đống phế tích của đại điện, vốn dĩ đang bị sương đen bao trùm xung quanh đã bị thu lại trong nháy mắt, Tố Thế Ma Tôn trôi trong không trung, cuốn theo làn sương đen kinh người đó, từng bước mà đi ra.
Vốn dĩ ông ta mang vẻ mặt âm trầm u ám, được làn sương đen bao phủ, liền lộ ra vẻ vô cùng dữ tợn.
Đưa tay lên bắt một cái, khói đen ngập trời trong phòng đi ra, hóa thành một bàn tay quỷ khổng lồ, bốp một tiếng, liền bắt lấy được nguyên thần của người phụ nữ kia.
Sau đó Ma Tôn giơ tay lên, nanh vuốt đen kia liền thu lại, đưa nguyên thần của người phụ nữ đó về phía miệng của ông ta.
Trong tiếng thét chói tai của nguyên thần người phụ nữ mặc đồ đỏ, Tố Thể Ma Tôn đã nuốt vào trong.
Làm cho da đầu người khác tê dại, tiếng nuốt nước bọt vang lên, Tố Thế Ma Tôn nheo mắt lại, giống như đang hưởng thụ hương vị của nhân gian, thần hồn của người phụ nữ đó kêu thảm một tiếng rồi biến thành hư ảo.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, mọi người đều trợn tròn mắt, trán lấm tấm đầy mồ hôi, lần lượt lui về phía sau.
“Người tiếp theo là ai đây?”
Đầu lưỡi đỏ au của Tố Thế Ma Tôn liếm liếm môi, có chút tiếc nuối.
Ông ta lại đưa tay ra, lần này là đưa hai nanh vuốt của quỷ ra, hai tu sĩ còn chưa kịp phản ứng lại thì trong nháy mắt đã bị bắt lại, cơ thể trở thành máu huyết mơ hồ.
Nguyên thần lại bị Ma Tôn bỏ vào miệng.
“Lấy ăn nguyên thần làm niềm vui, quả nhiên là thủ đoạn hung ác nhất của ma đạo”
“Lại thực sự gặp trúng Ma Tôn, chúng ta đều bị lừa rồi, đi nhanh”
Không biết ai hô lên một câu, mọi người đều hoang mang mà chạy về phía sau.
Gặp được nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên của loài người chính là chạy trốn.
“Muốn chạy?”
Ăn xong ba nguyên thần, Tố Thế Ma Tôn liếm môi, đôi mắt trong làn sương đen trợn tròn ra mà xoay một vòng.
Nhưng ông ta nhìn mọi người đang chạy tán loạn khắp nơi, lại chỉ đứng yên tại chỗ, hai tay ôm lấy ngực, không hề có bất cứ di chuyển gì, giống như là không hề có chút lo lắng nào.
Chương 1661
Âm ầm!
Ngay tại lúc này, lúc mọi người đang chạy được cách địa điện vài ét, bọn họ kinh ngạc mà nhìn thấy đột nhiên có một cột sáng trước mặt xông lên tận trời cao.
Sau đó cột sáng không ngừng tăng thêm, mười cái, năm mươi cái, một trăm cái, những cột sáng này dần dần ngưng tụ thành một luồng ánh sáng, cuối cùng biến thành một nhà giam trong suốt, toàn bộ mọi người đều bị nhốt ở bên trong.
“Hèn hạ, lại đã bày trận pháp từ sớm rồi, phá cho tôi.”
Một người đàn ông vạm vỡ cảnh giới Phân Thần xông lên phía trước, nhìn thấy luồng sáng đó, anh ta tống lên mà đập một chưởng lên nó.
Nhưng vừa đánh ra một chưởng, luồng sáng này chỉ run lên một chút, còn không lưu lại một chút dấu vết nào.
“Cậu trốn đi xa chút, để tôi đến!”
Phía sau, một tu sĩ cấp chín đi đến, sắc mặt anh ta lạnh lùng, rút một thanh kiếm màu xanh sẵm ra, khí tức trên người liền toát ra, trong phút chốc đã chém một nhát kiếm kinh thiên ra.
Khí thế của nhát kiếm này cuồn cuộn, xé rách hư không, làm chấn động trời đất, nhưng khi va chạm với luồng sáng đó, nhát kiếm liền biến mất trong nháy mắt.
“Nhát kiếm của tôi lại không phá được trận pháp này sao?”
Ngay lúc tu sĩ này đang ngẩn người ra.
Sau đó một chút, luông sáng bỗng rung động, nhát kiếm đó lại quay trở lại, tốc độ nhanh như sấm chớp”
Tu sĩ hoảng hốt, lập tức nghiêng người tránh né, nhưng phập một tiếng, nhát kiếm đó đã chém ngay vào cách tay của người tu sĩ đó.
“Sao trận pháp này lại mạnh như vậy?”
Toàn bộ mọi người ở đó đều chấn động rồi.
Không những có thể chống đỡ được sự tấn công của tu vi bát phẩm, còn có thể bắn ngược pháp thuật lại.
“Là thiên trận. Trận pháp này cần bày ra tám thần hồn của tu sĩ thích hợp, hơn nữa phải khắc họa trận pháp cao nhất, là ai làm ra vậy?” Có người nhận ra trận pháp này, kinh ngạc mà nói.
“Ma Tôn này không thể nào hiểu được trận pháp của hậu thế, trong chúng ta có kẻ phản bội.” Tống Linh Thông nheo mắt lại nói.
Mọi người đều trở nên hoảng loạn, đều lui về phía xa, cảnh giác mà nhìn những người khác.
Đáng sợ hơn Ma Tôn chính là không thể tin tưởng được ai.
“Các người không cần đoán già đoán non, là tôi làm đấy”
Nhưng mà, một âm thanh mang theo sự hưng phấn vang lên, truyền từ phía sau mọi người.
Sau đó, từng thân ảnh bay ra từ làn sương đen, lởn vởn bên người Tố Thế Ma Tôn.
Bọn họ mặc đồng phục giống nhau, khí thể hừng hực, sắc mặt lạnh lẽo.
“Các vĩ, nếu đã đều hết rồi, thì đừng có đi nữa”
Mà phía trước mọi người, Sài Chính Đạo đang trôi nổi lên, anh ta chế giễu mà đảo mắt qua toàn bộ mọi người, khóe môi mang theo nụ cười lạnh, khuôn mặt tràn đầy khí thế của người thắng cuộc.
“Sài Chính Đạo, cậu lại phản bội tu sĩ bọn tôi, đi theo tên Ma Tôn kia, tùy tiện để cho anh ta ta sai khiến” Trần công tử khiếp sợ mà nói.
“Sai rồi, tôi không phục tùng Ma Tôn, chúng tôi là quan hệ bình đẳng giữa hai bên, đã hợp tác rất nhiều năm rồi” Sài Chính Đạo lắc đầu.
Không ít người đang run sợ, hợp tác nhiều năm, nói chứng †ó tình hình này đã được bày ra từ rất lâu rồi.
“Đã từ mấy vạn năm trước, tổ tiên nhà họ Sài tôi đã phát hiện ra bãi tha ma này, tồn tại cùng với Ma Tôn, nhưng mà lúc đó toàn bộ mọi chuyện đều chưa chín muồi, vì vậy chúng tôi vẫn luôn nhẫn nại” Sài Chính Đạo cười nói.
Chương 1662
“Thậm chí nhà họ Sài chúng tôi, chưa từng nghĩ bố cục lần này sẽ giải thoát cho Ma Tôn, đáng tiếc là nhà họ Tống phát hiện ra bãi tha ma này, hơn nữa còn nói với mọi người, vì vậy không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ đành làm mọi chuyện trước thời hạn, cũng tính là các người xui xẻo thôi, nhưng phải trách thì các người phải trách Tống Linh Thông đi”
“Sài Chính Đạo, cậu còn có mặt mũi mà đắc ý à. Cấu kết với Ma Tôn, chính là tội nghiệt mà trời đất không chấp nhận.
Đợi tôi thoát khỏi vòng vây này, thì chuyện này cũng đủ làm cho cả nhà họ Sài diệt vong rồi”
Tống Linh Thông cười lạnh nói: “Nếu như cậu thông minh một chút thì giờ mở trận pháp ra, chúng tôi còn có thể giơ cao đánh khẽ.”
“Ha ha ha, Tống Linh Thông cậu vẫn chưa rõ tình hình à, đến giờ còn dám uy hiếp tôi?”
Sài Chính Đạo ngửa đầu cười lớn: “Giờ tôi là người đánh cá, các người là cá mà thôi, đợi các người chết hết ở đây, thì ai biết được là tôi câu kết với Ma Tôn?”
“Đến lúc đó, toàn bộ chuyện ở đây đều tùy tôi nói, ví dụ tôi có thể nói, nhà họ Tống đưa mọi người đến câu kết với Ma Tôn, kết quả bị tôi phát hiện, liền đánh giết với các người và Ma Tôn, mà tôi lại trải qua nhiều lần khổ sở, cuối cùng sẽ được hoan nghênh trở về Tiên Tôn”
Sài Chính Đạo chỉ vào Tố Thế Ma Tôn đang đứng bên cạnh, cười nói: “Đến lúc đó, tôi không những không phải là tội phạm hợp tác với Ma Tôn, mà ngược lại còn lập công lớn, là một hào kiệt nổi danh Bắc Vực”
“Thực sự là vô liêm sỉ”
Mọi người thầm mắng, trong lòng đều là vừa sợ vừa giận.
Nếu như thực sự phát triển theo hướng suy nghĩ của Sài Chính Đạo, vậy thì kết quả thực sự là có thể đúng như vậy.
Bây giờ bọn người đang bị nhốt trong trận pháp, không thể truyền tin tức ra ngoài, cũng không thể chứng minh được sự trong sạch, đợi sau khi chết chỉ có thể để mặc cho Sài Chính Đạo vu oan.
Rất nhiều người vô cùng câm nín, chết thì bọn họ không sợ, nhưng nếu như không trốn được, không chỉ mất mạng trong tay Ma Tôn, mà lại còn bị vu oan.
“Nếu như không thể chạy thoát được, thì chúng ta cứ giết Ma Tôn đi, bây giờ gã ta còn chưa hồi phục, chúng ta vẫn còn có cơ hội.” Đột nhiên có người nói.
“Đúng, giết gã, thì chúng ta có thể sống rồi.”
“Vừa nãy gã còn hấp thụ linh hồn, chứng minh tu vi của gã còn chưa bình phục hoàn toàn, thực lực chưa làm được gì cả”
Tống Linh Thông cũng nói.
“Tôi muốn diệt Ma Tôn, vị nào đi cùng tôi?’ Ánh mắt Tống Linh Thông quét qua đám người, hét lên.
“Tống công tử, tôi đi với cậu”
Mười mấy người tu sĩ đều nóng mắt, rút pháp bảo của mình ra, quay đầu xông về phía tế đàn.
“Đừng kích động, Ma Tôn đó quá mạnh, chúng ta không phải là đối thủ” Trần công tử hét lên.
Cậu ta đã được nhìn thấy Ma Tôn ra tay, biết được người đó lợi hại như thế nào.
Nhưng những người đó đã nóng máu mà xông lên, lại có Tống Linh Thông dẫn đầu, làm sao mà có thể nghe lọt lời khuyên của người khác được.
“Tống Linh Thông, cậu thực sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà”
Sài Chính Đạo mỉa mai mà nhìn những người này, thậm chí không thèm ra tay.
Anh ta vung tay lên, người nhà họ Sài đã lần lượt tách thành hai hướng, Tố Thế Ma Tôn đó cười lạnh rồi giơ tay lên.
Bên ngoài cơ thể, đột nhiên làn sương đen đang chảy cuồn cuộn đó phóng lên cao, khí đen trên bầu trời hóa thành từng cây đinh đen sắc bén mà lạnh lẽo.
Sau đó dưới một ngón tay của Ma Tôn, này đã biến thành hàng vạn cây đỉnh sắt, làm cho những làn sương đen này như rồng, xông thẳng đến phía mấy người tu sĩ kia.
Bình luận facebook