Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1502
Chương 1502
Anh ta cảm giác mình sẽ bị đưa đến một nơi khác, nhưng không thể biết được nơi mình sẽ bị đưa tới.
Mắt nhìn thấy bản thân chắc thắng, Tân Trạm đương nhiên muốn đưa anh ta đến nơi xa lạ.
Soạt một tiếng.
Trong tiếng hét bất đắc dĩ của Sài Chính Đạo, cơ thể và vòng xoáy trên đầu anh ta biến mất ngay lập tức, như thể anh †a chưa bao giờ ở trong sơn cốc này.
Nhìn thấy Sài Chính Đạo đã rời đi, mọi người thở phào một hơi, ngồi xuống dưới mặt đất.
“Người này cũng quá lợi hại đi, cuối cùng cũng bị Tân Trạm đuổi đi Vẻ mặt đám người Diệp Thành đều có chút phấn khởi.
“Đừng vui mừng quá sớm, trận đấu này chỉ mới bắt đầu thôi” Tân Trạm lắc đầu nói.
“Tiến vào sơn cốc này tổng cộng có bốn người, Sài Chính Đạo chẳng qua chỉ là người mạnh nhất, nhưng bốn người này đều mạnh hơn chúng ta, hơn nữa thần thú trận đã bị phá hủy rồi, người ở bị ảo trận vây khốn kia đã phục hồi được trận bàn rồi. Viêm Hoàng Chỉ này của tôi tạm thời cũng không có cách nào dùng”
“Đúng vậy, cho dù người đó không thể phục hồi trận bàn thì cũng vẫn còn hai Phân Thần cấp bốn”
Niềm vui sướng trên mặt mọi người bỗng chốc quét sạch, trong lòng có chút lắng đọng.
Theo lời Tân Trạm nói thì vào lúc này không có gì để đáng mừng cả.
“Hơn nữa Thuật Phật Độn của tôi, không biết có thể đưa Sài Chính Đạo đến nơi nào, có thể hàng ngàn hoặc hàng trăm dặm, cũng không biết Sài Chính Đạo có thủ đoạn nào khác không, có khả năng trong nháy mắt dịch chuyển trở về”
“Nếu như Sài Chính Đạo thực sự quay lại, chúng ta đều xong đời rồi” Diệp Thành cắn răng nói.
Mọi người cũng không phải là không có dũng khí, chỉ là với sức lực này nếu so với trước mắt thì có thể truyền tống Sài Chính Đạo đi đã là kết quả tốt nhất có thể đạt được rồi.
“Đợi khi tăng tu vi, có thể có cơ hội báo thù, trước tiên chuẩn bị tốt cho trận tử chiến tiếp theo” Tân Trạm nói.
Mọi người đều sững người.
Tử chiến, Tân Trạm nói không sai.
Mọi người tuy đông, nhưng tu vi cao nhất chỉ là Phân Thần tam phẩm của Vân công tử, hơn nữa còn Hỏa Long lại bị hao tổn để mà đối phó với hai người Phân Thần cấp bốn thì thực sự vô cùng nguy hiểm.
Huống hồ còn có tu sĩ đang tạm thời bị ảo trận vây lại, còn không biết được Sài Chính Đạo đã đi đến đâu.
“Mọi người, nếu như sau này tôi chết rồi xin hãy tìm Nhà họ Sài báo thù cho tôi, xin làm phiền mọi người rồi” Viên Khánh trịnh trọng nói.
“Sống chết có số, có thể sống đến bây giờ, tôi đã rất mãn nguyện rồi, nếu không có Tân Trạm, tối qua chúng ta đã sớm chết rồi” Tử Kim Thanh cũng đáp.
“Tóm lại, liều mạng một phen, chỉ cần tôi còn sống, thù của nhà họ Sài nhất định phải báo” Diệp Thành cũng tiếp lời.
Lối ra ở bên ngoài sơn cốc, hai tên bảo vệ Nhà họ Sài vẫn đang canh gác.
Vẻ mặt bọn họ rất nghiêm túc, lạnh lẽo quét quanh một vòng.
Rầm!
Đột nhiên, một bóng người bay từ trong sơn cốc ra, loạng choạng rớt xuống đất, chính là Vân công tử.
Vân công tử mặt tái nhợt dường như là đã gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm.
Lúc này nhìn thấy hai người thủ hộ canh giữ ngoài sơn cốc, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, giống như có chút sợ hãi, lập tức bỏ chạy về phía xa, nhảy vào trong sương mù.
“Tên nhãi này cách chúng ta rất gần, có cần giết anh ta ta không” Trong hai người, hộ vệ cao hơn nhíu mày nói.
“Không cần nhiều chuyện, Thôi lão trưởng đã nói, đám người này đều có thể sống sót ra ngoài thì ai cũng không đơn giản, nói không chừng vừa nấy đều là bãy của bọn họ, đừng tự rước lấy phiền phức, bảo hộ tốt chỗ này mới là nhiệm vụ mà công tử giao cho chúng ta” Tên thủ hộ thấp hơn nói.
Tên kia gật đầu, cả hai người đều không rời đi nửa bước.
Anh ta cảm giác mình sẽ bị đưa đến một nơi khác, nhưng không thể biết được nơi mình sẽ bị đưa tới.
Mắt nhìn thấy bản thân chắc thắng, Tân Trạm đương nhiên muốn đưa anh ta đến nơi xa lạ.
Soạt một tiếng.
Trong tiếng hét bất đắc dĩ của Sài Chính Đạo, cơ thể và vòng xoáy trên đầu anh ta biến mất ngay lập tức, như thể anh †a chưa bao giờ ở trong sơn cốc này.
Nhìn thấy Sài Chính Đạo đã rời đi, mọi người thở phào một hơi, ngồi xuống dưới mặt đất.
“Người này cũng quá lợi hại đi, cuối cùng cũng bị Tân Trạm đuổi đi Vẻ mặt đám người Diệp Thành đều có chút phấn khởi.
“Đừng vui mừng quá sớm, trận đấu này chỉ mới bắt đầu thôi” Tân Trạm lắc đầu nói.
“Tiến vào sơn cốc này tổng cộng có bốn người, Sài Chính Đạo chẳng qua chỉ là người mạnh nhất, nhưng bốn người này đều mạnh hơn chúng ta, hơn nữa thần thú trận đã bị phá hủy rồi, người ở bị ảo trận vây khốn kia đã phục hồi được trận bàn rồi. Viêm Hoàng Chỉ này của tôi tạm thời cũng không có cách nào dùng”
“Đúng vậy, cho dù người đó không thể phục hồi trận bàn thì cũng vẫn còn hai Phân Thần cấp bốn”
Niềm vui sướng trên mặt mọi người bỗng chốc quét sạch, trong lòng có chút lắng đọng.
Theo lời Tân Trạm nói thì vào lúc này không có gì để đáng mừng cả.
“Hơn nữa Thuật Phật Độn của tôi, không biết có thể đưa Sài Chính Đạo đến nơi nào, có thể hàng ngàn hoặc hàng trăm dặm, cũng không biết Sài Chính Đạo có thủ đoạn nào khác không, có khả năng trong nháy mắt dịch chuyển trở về”
“Nếu như Sài Chính Đạo thực sự quay lại, chúng ta đều xong đời rồi” Diệp Thành cắn răng nói.
Mọi người cũng không phải là không có dũng khí, chỉ là với sức lực này nếu so với trước mắt thì có thể truyền tống Sài Chính Đạo đi đã là kết quả tốt nhất có thể đạt được rồi.
“Đợi khi tăng tu vi, có thể có cơ hội báo thù, trước tiên chuẩn bị tốt cho trận tử chiến tiếp theo” Tân Trạm nói.
Mọi người đều sững người.
Tử chiến, Tân Trạm nói không sai.
Mọi người tuy đông, nhưng tu vi cao nhất chỉ là Phân Thần tam phẩm của Vân công tử, hơn nữa còn Hỏa Long lại bị hao tổn để mà đối phó với hai người Phân Thần cấp bốn thì thực sự vô cùng nguy hiểm.
Huống hồ còn có tu sĩ đang tạm thời bị ảo trận vây lại, còn không biết được Sài Chính Đạo đã đi đến đâu.
“Mọi người, nếu như sau này tôi chết rồi xin hãy tìm Nhà họ Sài báo thù cho tôi, xin làm phiền mọi người rồi” Viên Khánh trịnh trọng nói.
“Sống chết có số, có thể sống đến bây giờ, tôi đã rất mãn nguyện rồi, nếu không có Tân Trạm, tối qua chúng ta đã sớm chết rồi” Tử Kim Thanh cũng đáp.
“Tóm lại, liều mạng một phen, chỉ cần tôi còn sống, thù của nhà họ Sài nhất định phải báo” Diệp Thành cũng tiếp lời.
Lối ra ở bên ngoài sơn cốc, hai tên bảo vệ Nhà họ Sài vẫn đang canh gác.
Vẻ mặt bọn họ rất nghiêm túc, lạnh lẽo quét quanh một vòng.
Rầm!
Đột nhiên, một bóng người bay từ trong sơn cốc ra, loạng choạng rớt xuống đất, chính là Vân công tử.
Vân công tử mặt tái nhợt dường như là đã gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm.
Lúc này nhìn thấy hai người thủ hộ canh giữ ngoài sơn cốc, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, giống như có chút sợ hãi, lập tức bỏ chạy về phía xa, nhảy vào trong sương mù.
“Tên nhãi này cách chúng ta rất gần, có cần giết anh ta ta không” Trong hai người, hộ vệ cao hơn nhíu mày nói.
“Không cần nhiều chuyện, Thôi lão trưởng đã nói, đám người này đều có thể sống sót ra ngoài thì ai cũng không đơn giản, nói không chừng vừa nấy đều là bãy của bọn họ, đừng tự rước lấy phiền phức, bảo hộ tốt chỗ này mới là nhiệm vụ mà công tử giao cho chúng ta” Tên thủ hộ thấp hơn nói.
Tên kia gật đầu, cả hai người đều không rời đi nửa bước.