Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1378
Chương 1378
Tân Trạm đột nhiên lên tiếng, anh vung tay lên, nghiền nát linh quả giả thành từng mảnh nhỏ.
“Cậu có ý gì?” Hồ Phong nhíu mày, hừ nhẹ: “Ý cậu là tôi làm bộ làm tịch? Nực cười! Một người như cậu làm sao có thể so sánh với một cảnh giới Phân Thần cấp bốn, không lý gì tôi lại đi lừa cậu cả”
“Tiền bối nói Quả Lôi Nguyên căn tu khô héo nên nó là giả. Vậy trong tay vãn bối sao lại thế này?”
Tân Trạm không nhanh không chậm lấy ra một cây Quả Lôi Nguyên căn tu hoàn toàn bất đồng, căn tu này nhìn thì bình thường nhưng phía trên còn có ánh sáng lập loè.
“Cậu còn giữ lại vật ấy?” Hồ Phong nhíu mày, gò má ửng đỏ.
Chính mình diễn một vở kịch lâu như vậy, không ngờ Tân Trạm đã có chuẩn bị từ sớm.
“Lòng người khó đoán, tôi cố ý giữ lại một đoạn” Tân Trạm nói.
“
“Ông cướp quả Lôi Nguyên của tôi như vậy, không sợ tôi tìm người trả thù?” Tân Trạm nói.
“Ha hả, tôi đã sớm phái người điều tra, cậu là tán tu không có căn nguyên, cùng lắm cũng chỉ có một chút quan hệ với Du Túc, hơn nữa tôi cũng không sợ ông ta” Hồ Phong cười lạnh.
Tân Trạm gật đầu, biết mình là tán tu, không có thế lực lớn, tu vi lại thấp hơn ông ta không ít, cho nên Hồ Phong mới muốn lừa đảo để đoạt đi.
Cũng may, anh sớm đã có chuẩn bị.
“Không lừa được tôi nên phải dùng sức mạnh? Tiền bối, trước khi ông động thủ, tôi muốn cho ông xem cái này”
Tân Trạm vô cảm, anh duỗi tay ra, một miếng ngọc giản rơi xuống tay Hồ Phong.
“Là vật truyền âm của các đại nhân vật, hay là mấy lời uy hiếp nhạt nhẽo, nói cho cậu, cậu không lừa được tôi.
Hồ Phong khinh thường cười, cầm ngọc giản nhìn thoáng qua, biểu cảm đột nhiên ngưng trọng.
“Đây là cái gì, tôi không biết”
Hồ Phong hừ lạnh một tiếng, lập tức bóp nát, vứt trên mặt đất.
Dường như đây là một miếng ngọc giản cực kỳ nguy hiểm.
“Cút, lập tức cút cho tôi!”
Tân Trạm đứng lên nhưng không đi, ngược lại đi tới bên cạnh Hồ Phong.
“Ông là dược tôn cấp năm mà không biết phương thuốc sao?” Tân Trạm cười lạnh.
“Hay là nói, ông nhận ra vật ấy là phương thuốc của Long Huyết Thánh Linh đan nên ông sợ.”
“Ông cho rằng, trên đời này chỉ có ông mới có thể luyện chế vật ấy sao? Chắc ông không nghĩ tới hôm nay có người lấy ra một phương thuốc giống như vậy nhỉ? Nếu tôi công bố vật này ra bên ngoài, chuyện làm ăn độc quyền của ông sợ là sẽ không thể tiếp tục phát triển được nữa”
“Rốt cuộc chẳng ai ngờ thứ ông gọi là tiên đan cấp bốn thật ra chỉ là tiên đan cấp hai, nguyên liệu sử dụng lại đơn giản như vậy. Nếu để những tu sĩ đã tiêu hơn một trăm triệu linh tệ kia biết ông lừa họ, ông nghĩ họ sẽ làm gì?”
Mỗi khi Tân Trạm nói dứt một câu, lại tiến lên một bước, cuối cùng đã đến ngay trước mặt Hồ Phong.
Sắc mặt Hồ Phong không ngừng thay đổi, cơ má co giật, lộ rõ vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.
Tân Trạm đột nhiên lên tiếng, anh vung tay lên, nghiền nát linh quả giả thành từng mảnh nhỏ.
“Cậu có ý gì?” Hồ Phong nhíu mày, hừ nhẹ: “Ý cậu là tôi làm bộ làm tịch? Nực cười! Một người như cậu làm sao có thể so sánh với một cảnh giới Phân Thần cấp bốn, không lý gì tôi lại đi lừa cậu cả”
“Tiền bối nói Quả Lôi Nguyên căn tu khô héo nên nó là giả. Vậy trong tay vãn bối sao lại thế này?”
Tân Trạm không nhanh không chậm lấy ra một cây Quả Lôi Nguyên căn tu hoàn toàn bất đồng, căn tu này nhìn thì bình thường nhưng phía trên còn có ánh sáng lập loè.
“Cậu còn giữ lại vật ấy?” Hồ Phong nhíu mày, gò má ửng đỏ.
Chính mình diễn một vở kịch lâu như vậy, không ngờ Tân Trạm đã có chuẩn bị từ sớm.
“Lòng người khó đoán, tôi cố ý giữ lại một đoạn” Tân Trạm nói.
“
“Ông cướp quả Lôi Nguyên của tôi như vậy, không sợ tôi tìm người trả thù?” Tân Trạm nói.
“Ha hả, tôi đã sớm phái người điều tra, cậu là tán tu không có căn nguyên, cùng lắm cũng chỉ có một chút quan hệ với Du Túc, hơn nữa tôi cũng không sợ ông ta” Hồ Phong cười lạnh.
Tân Trạm gật đầu, biết mình là tán tu, không có thế lực lớn, tu vi lại thấp hơn ông ta không ít, cho nên Hồ Phong mới muốn lừa đảo để đoạt đi.
Cũng may, anh sớm đã có chuẩn bị.
“Không lừa được tôi nên phải dùng sức mạnh? Tiền bối, trước khi ông động thủ, tôi muốn cho ông xem cái này”
Tân Trạm vô cảm, anh duỗi tay ra, một miếng ngọc giản rơi xuống tay Hồ Phong.
“Là vật truyền âm của các đại nhân vật, hay là mấy lời uy hiếp nhạt nhẽo, nói cho cậu, cậu không lừa được tôi.
Hồ Phong khinh thường cười, cầm ngọc giản nhìn thoáng qua, biểu cảm đột nhiên ngưng trọng.
“Đây là cái gì, tôi không biết”
Hồ Phong hừ lạnh một tiếng, lập tức bóp nát, vứt trên mặt đất.
Dường như đây là một miếng ngọc giản cực kỳ nguy hiểm.
“Cút, lập tức cút cho tôi!”
Tân Trạm đứng lên nhưng không đi, ngược lại đi tới bên cạnh Hồ Phong.
“Ông là dược tôn cấp năm mà không biết phương thuốc sao?” Tân Trạm cười lạnh.
“Hay là nói, ông nhận ra vật ấy là phương thuốc của Long Huyết Thánh Linh đan nên ông sợ.”
“Ông cho rằng, trên đời này chỉ có ông mới có thể luyện chế vật ấy sao? Chắc ông không nghĩ tới hôm nay có người lấy ra một phương thuốc giống như vậy nhỉ? Nếu tôi công bố vật này ra bên ngoài, chuyện làm ăn độc quyền của ông sợ là sẽ không thể tiếp tục phát triển được nữa”
“Rốt cuộc chẳng ai ngờ thứ ông gọi là tiên đan cấp bốn thật ra chỉ là tiên đan cấp hai, nguyên liệu sử dụng lại đơn giản như vậy. Nếu để những tu sĩ đã tiêu hơn một trăm triệu linh tệ kia biết ông lừa họ, ông nghĩ họ sẽ làm gì?”
Mỗi khi Tân Trạm nói dứt một câu, lại tiến lên một bước, cuối cùng đã đến ngay trước mặt Hồ Phong.
Sắc mặt Hồ Phong không ngừng thay đổi, cơ má co giật, lộ rõ vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.