Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1344
Chương 1344
Một màn này đã khiến mọi người trên thuyền bay chấn kinh.
Phanh!
Nhưng ông cụ mới bay đến được nửa đường thì vẻ mặt lạnh lẽo của ‘Vương Ngọc đã xuất hiện trước mặt ông, một chưởng đánh ra khiến ông cụ tức khắc bay trở về, chật vật rơi xuống đất.
“Dám ra tay trong Tụ Bảo Các, muốn chết phải không?” Vương Ngọc quát to.
“Dừng tay, ông làm gì đó!”
Sắc mặt bà lão kia trầm xuống, một tay giữ chặt lấy ông cụ.
“Vương trưởng lão, chồng tôi tính cách vội vàng hấp tấp, làm việc ngang tàng, mong ông cho một cơ hội, thế này đi, tổn thất linh thuyền còn cả thương thế của vị tiểu bối này cứ để tôi chịu trách nhiệm”
Bà lão nói chuyện rất gấp, dường như vô cùng sợ Vương Ngọc tức giận.
Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, dù sao bà chỉ là cảnh thần phó phân tam phẩm giống ông cụ, đều không phải là đối thủ của Vương Ngọc cảnh thần phó phân lục phẩm.
“Hừ, chỉ một lần này, nếu còn có lần sau, hay là những người khác còn dám lỗ mãng ở trước mặt bản tôn thì nhất định giết không tha.”
Vương Ngọc hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy hai túi trữ vật bà lão đưa qua rồi giao một cái trong đó cho Tân Thành.
âu Tân, xem thành ý của người này đi, nếu không đủ tôi sẽ đổi lại giúp cậu. Còn thương thế của cậu thế nào, tôi cũng thông hiểu một chút thuật chế thuốc, có thể trị liệu giúp cậu”
Vương Ngọc đỡ Tân Thành dậy, vẻ mặt tươi cười quan tâm.
“Tạ ơn tiền bối chiếu cố, tôi không sao.”
Tân Thành lau vệt máu trên khóe miệng, thản nhiên từ chối ý tốt của Vương Ngọc.
Anh cũng không xem túi trữ vật mà lập tức quay lại vị trí của mình, xếp bằng ngồi xuống.
Đáy mắt Vương Ngọc giật giật, ông ta cũng trở về chỗ của mình.
Thuyền bay rất nhanh bay lên, tăng tốc độ đi về phía trước.
Trong trận pháp che chắn, đôi mắt Tân Thành mang theo một tia sáng kỳ dị.
Một giọt máu đang lửng lơ ở trước người anh.
“Chuyến đi này vậy mà rất thú vị”
Mới vừa rồi, khi ông cụ kia ra tay với anh đã lặng lẽ đưa một giọt máu vào trong cơ thể của anh.
Trừ lần đó ra, còn có một đoạn truyền âm mơ hồ.
Tuy là nhìn ông cụ ra tay có vẻ tàn nhẫn nhưng thực chất không tổn hại đến căn nguyên, lần hộc máu bị thương sau đó là hành động của Tân Thành sau khi nhận được truyền âm.
“Đôi vợ chồng này thật là kỳ lạ.”
Tân Thành nắm lấy giọt máu, thu hồi tâm tư lại suy nghĩ một màn vừa rồi.
Vương Ngọc kia tiếp cận muốn chữa thương cho anh chẳng biết có phải có lòng tốt thật không, hay là vẫn còn chưa buông mối hoài nghi với anh, cũng khó mà nói được.
Trong lòng Tân Thành cười lạnh, anh cũng không quên, trong hầm ngầm lúc ấy ngoại trừ anh tổng cộng có bốn người, nhưng Linh Điệp tìm hơi thở đó chỉ tìm ra bốn người.
Là người thứ năm chết trong tay yêu thú, hay người thứ năm cũng có thủ đoạn cao minh như anh, hoặc là Vương Ngọc kia là người thứ năm.
Vương Ngọc này thật đúng là cẩn thận như kim, chỉ cần trong lòng có chút hoài nghỉ thì ông ta cũng không buông tha.
Nhưng tính đến hoài nghỉ lúc này thì ông lão áo xám, đôi người anh em kia cùng với cậu Trịnh vẫn đặt nghi ngờ lên người anh.
“Bỏ đi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, vẫn là nên suy nghĩ làm sao để nâng cao bản thân, nếu ta có tu vi cảnh thần phó phân lục phẩm, trực tiếp lấy quả Lôi Nguyên đi cũng chẳng ai dám nói”
Thu hồi ý niệm phức tạp trong đầu, Tân Thành lấy nội đan lôi ưng sáng rực rỡ ra.
Một màn này đã khiến mọi người trên thuyền bay chấn kinh.
Phanh!
Nhưng ông cụ mới bay đến được nửa đường thì vẻ mặt lạnh lẽo của ‘Vương Ngọc đã xuất hiện trước mặt ông, một chưởng đánh ra khiến ông cụ tức khắc bay trở về, chật vật rơi xuống đất.
“Dám ra tay trong Tụ Bảo Các, muốn chết phải không?” Vương Ngọc quát to.
“Dừng tay, ông làm gì đó!”
Sắc mặt bà lão kia trầm xuống, một tay giữ chặt lấy ông cụ.
“Vương trưởng lão, chồng tôi tính cách vội vàng hấp tấp, làm việc ngang tàng, mong ông cho một cơ hội, thế này đi, tổn thất linh thuyền còn cả thương thế của vị tiểu bối này cứ để tôi chịu trách nhiệm”
Bà lão nói chuyện rất gấp, dường như vô cùng sợ Vương Ngọc tức giận.
Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, dù sao bà chỉ là cảnh thần phó phân tam phẩm giống ông cụ, đều không phải là đối thủ của Vương Ngọc cảnh thần phó phân lục phẩm.
“Hừ, chỉ một lần này, nếu còn có lần sau, hay là những người khác còn dám lỗ mãng ở trước mặt bản tôn thì nhất định giết không tha.”
Vương Ngọc hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy hai túi trữ vật bà lão đưa qua rồi giao một cái trong đó cho Tân Thành.
âu Tân, xem thành ý của người này đi, nếu không đủ tôi sẽ đổi lại giúp cậu. Còn thương thế của cậu thế nào, tôi cũng thông hiểu một chút thuật chế thuốc, có thể trị liệu giúp cậu”
Vương Ngọc đỡ Tân Thành dậy, vẻ mặt tươi cười quan tâm.
“Tạ ơn tiền bối chiếu cố, tôi không sao.”
Tân Thành lau vệt máu trên khóe miệng, thản nhiên từ chối ý tốt của Vương Ngọc.
Anh cũng không xem túi trữ vật mà lập tức quay lại vị trí của mình, xếp bằng ngồi xuống.
Đáy mắt Vương Ngọc giật giật, ông ta cũng trở về chỗ của mình.
Thuyền bay rất nhanh bay lên, tăng tốc độ đi về phía trước.
Trong trận pháp che chắn, đôi mắt Tân Thành mang theo một tia sáng kỳ dị.
Một giọt máu đang lửng lơ ở trước người anh.
“Chuyến đi này vậy mà rất thú vị”
Mới vừa rồi, khi ông cụ kia ra tay với anh đã lặng lẽ đưa một giọt máu vào trong cơ thể của anh.
Trừ lần đó ra, còn có một đoạn truyền âm mơ hồ.
Tuy là nhìn ông cụ ra tay có vẻ tàn nhẫn nhưng thực chất không tổn hại đến căn nguyên, lần hộc máu bị thương sau đó là hành động của Tân Thành sau khi nhận được truyền âm.
“Đôi vợ chồng này thật là kỳ lạ.”
Tân Thành nắm lấy giọt máu, thu hồi tâm tư lại suy nghĩ một màn vừa rồi.
Vương Ngọc kia tiếp cận muốn chữa thương cho anh chẳng biết có phải có lòng tốt thật không, hay là vẫn còn chưa buông mối hoài nghi với anh, cũng khó mà nói được.
Trong lòng Tân Thành cười lạnh, anh cũng không quên, trong hầm ngầm lúc ấy ngoại trừ anh tổng cộng có bốn người, nhưng Linh Điệp tìm hơi thở đó chỉ tìm ra bốn người.
Là người thứ năm chết trong tay yêu thú, hay người thứ năm cũng có thủ đoạn cao minh như anh, hoặc là Vương Ngọc kia là người thứ năm.
Vương Ngọc này thật đúng là cẩn thận như kim, chỉ cần trong lòng có chút hoài nghỉ thì ông ta cũng không buông tha.
Nhưng tính đến hoài nghỉ lúc này thì ông lão áo xám, đôi người anh em kia cùng với cậu Trịnh vẫn đặt nghi ngờ lên người anh.
“Bỏ đi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, vẫn là nên suy nghĩ làm sao để nâng cao bản thân, nếu ta có tu vi cảnh thần phó phân lục phẩm, trực tiếp lấy quả Lôi Nguyên đi cũng chẳng ai dám nói”
Thu hồi ý niệm phức tạp trong đầu, Tân Thành lấy nội đan lôi ưng sáng rực rỡ ra.