Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 574: Bị đâm sau lưng
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến tôi không phản ứng kịp. Tôi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của bản thân hình như bị đâm văng ra ngoài, não tôi trắng xóa, tôi nằm trên mặt đất, trong nháy mắt trời đất tối sầm.
Khi tôi tỉnh lại, bên tai có tiếng cãi nhau. Tôi dần dần nghe được đó là tiếng Bào Văn và Trần Danh giả, thầm nghĩ không biết mình được cứu về đây hay vốn dĩ là bị tên Trần Danh giả đâm?
Khi tôi đang cố gắng khiến đầu óc mình tỉnh táo lại, thì nghe thấy tiếng Bào Văn tức giận nói: “Trần Danh, anh nhân lúc tôi còn chưa phát điên thì giao chồng tôi ra đây, nếu không tôi sẽ giết anh!”
Có vẻ như, đúng là tôi đã bị Trần Danh giả bắt lại, tôi muốn mở mắt ra nhưng vết thương trên cơ thể quá nặng, nên chẳng thể mở mắt nổi. Cả người tôi như bị xe tông trúng, vừa cử động một chút đã đau không chịu nổi. Nghĩ đến cảnh trước khi ngất xỉu, tôi cảm thấy bản thân chưa chết là còn may.
Đang nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng Trần Danh giả bất lực nói: “Văn Văn, anh nói rồi, không phải anh bắt tên đó, tại sao em không tin anh? Bây giờ hắn đang bị thương nặng trên đầu, dù anh có không thích hắn đến đâu, nếu anh ra tay với hắn trong giờ phút quan trọng này thì khác nào muốn đi chết? Hơn nữa, khi mọi chuyện xảy ra, anh đang uống rượu với Tô thiếu gia, nếu em không tin em có thể hỏi Tô thiếu gia”.
Tô thiếu gia? Tim tôi run lên, chẳng nhẽ người mà anh ta nói lại là Tô Cảnh Hoa sao? Hai người họ hợp tác với nhau từ lúc nào vậy? Tôi cứ tưởng Trần Danh giả muốn gài bẫy Tô Cảnh Hoa cơ. Bây giờ có vẻ như kế hoạch của tôi không thực hiện được rồi, bởi vì hai người bọn họ đã đi trước một bước, hợp tác với nhau để gài bẫy tôi.
Chỉ là có một chuyện mà tôi vẫn chưa hiểu rõ. Đó là Tô Cảnh Hoa đáng nhẽ phải biết tầm quan trọng của tôi với tổ chức chứ. Tại sao lại ra tay với tôi? Chẳng nhẽ tôi đã để lộ sơ hở gì khiến hắn chưa tin tưởng tôi hoàn toàn.
Não tôi loạn lên, hai người kia vẫn đang cãi nhau, hơn nữa âm thanh còn to hơn lúc nãy, hình như Bào Văn và Trần Danh giả bắt đầu đánh nhau rồi. Trần Danh giả tức giận chất vấn cô ta, hỏi cô ta có phải điên rồi không, anh ta còn nói nếu như cô ta cứ như vậy nữa, anh ta không dám đảm bảo bản thân sẽ làm ra chuyện khiến cô ta chán ghét đến đâu.
Bào Văn hình như cũng nổi khùng lên, vốn không có ý định dừng lại. Lúc đó, lòng tôi trào dâng cảm giác quái lạ. Tôi không khỏi hiếu kì, cô ta lo lắng cho tôi đến vậy, rốt cuộc là vì tình cảm với tôi hay là vì nếu không có tôi, kế hoạch của cô ta sẽ không thể hoàn thành được?
Lúc này, đột nhiên có tiếng nổ súng.
Tôi lo lắng vô cùng. Sau đó, tôi nghe thấy Trần Danh giả lo lắng hét lên hai tiếng “Văn Văn”. Giọng nói của Tô Cảnh Hoa vang lên, hắn nói: “Bào Văn, cô đừng tưởng có Trần Danh bảo vệ, thì cô có thể muốn làm gì thì làm. Tôi nói cho cô biết, Nhĩ Hải của cô đúng là bị tôi bắt lại. Nhưng việc này không phải là chủ ý của chúng tôi, mà là của cấp trên. Bộ dạng bây giờ của cô khiến tôi nghi ngờ lòng trung thành của cô với tổ chức đấy. Cô rất có thể sẽ vì Nhĩ Hải mà phản bội tổ chức của chúng ta”.
Nghe đến đây, trái tim tôi lặng xuống. Có vẻ như Tô Cảnh Hoa không muốn Bào Văn làm loạn lên nữa, nên mới bóp cò bắn Bào Văn. Người đàn ông này thật độc ác. Nhưng mà, hắn bảo việc bắt tôi lại là lệnh của cấp trên, lời này là thật hay giả?
Bào Văn lạnh lùng nói: “Không thể nào, cấp trên đã nói rõ, Nhĩ Hải có vai trò rất quan trọng với nhiệm vụ lần này. Sao họ có thể dễ dàng thay đổi chủ ý được? Hai người đều từng có mâu thuẫn với anh ấy, ai biết được hai người có đang lấy việc công báo thù tư, đẩy anh ấy vào chỗ chết không?”
Tô Cảnh Hoa khinh thường nói: “Con đàn bà ngu ngốc, tôi khác cô, trong lòng tôi chỉ có nhiệm vụ, vậy nên cho dù tôi có muốn băm vằm tên đấy thành trăm mảnh rồi ném cho chó ăn đi chăng nữa, thì trước khi kế hoạch được hoàn thành, tôi sẽ không ra tay. Nếu cô không tin tôi, cô có thể gọi điện hỏi”.
Nghe thấy Tô Cảnh Hoa nói vậy, lòng tôi càng có nhiều hoài nghi hơn, Bào Văn hỏi: “Tại sao? Chẳng phải là bọn họ đã kiểm tra rồi sao, Nhĩ Hải vẫn một lòng trung thành với tổ chức? Tại sao lại muốn hành hạ anh ấy?”
Tô Cảnh Hoa lạnh lùng cười nói: “Đàn bà vẫn là đàn bà, chỉ thấy một mặt của vấn đề. Cô thật sự cho rằng, dựa vào việc hắn chặt ngón tay để biểu hiện lòng trung thành là chúng tôi có thể tin hắn sao? Cô thử nghĩ xem, từ khi hắn gia nhập tổ chức, hắn hoàn thành được nhiệm vụ nào rồi? Nếu nói hắn không có vấn đề thì tôi không tin! Huống hồ, tôi từng đánh nhau với hắn, kĩ thuật diễn của tên này có thể nói là vô cùng xuất thần, lúc đầu tôi cũng bị hắn và Tống Giai Âm quay như chong chóng. Ai có thể đảm bảo được bây giờ hắn đang không diễn kịch?”
Bào Văn không nói gì, hình như cũng bị lời của hắn nói thuyết phục. Trần Danh giả nhẹ nhàng nói: “Văn Văn à, anh biết em yêu tên đó, nhưng tình yêu của em quá mù quáng rồi”.
“Nếu như anh ấy thật sự không mất trí nhớ, sao anh ấy có thể tốt với tôi đến vậy?”, Bào Văn nói tiếp: “Tôi tin anh ấy, cho dù các người không tin, tôi vẫn sẽ tin. Bởi vì không ai hiểu rõ bằng tôi anh ấy ghét tôi đến mức nào. Tính cách anh ấy thẳng như vậy, không thể nào diễn kịch với tôi được”.
Nghe thấy lời Bào Văn nói, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi nghĩ, chỉ cần cô ta tin tôi, mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Chỉ là tôi không ngờ rằng, Bào Văn lại tin tôi đến vậy. Tôi vẫn tưởng rằng cô ta không bị tình cảm của tôi mê hoặc, vẫn tưởng rằng cô ta không yêu tôi. Bây giờ có thể thấy, là tôi hiểu nhầm cô ta. Mặc dù cô ta thường đặt tổ chức lên trên tôi, nhưng quan trọng là tôi phải ổn đã. Nếu tôi thực sự gặp phải nguy hiểm, ví dụ như tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như này, cô ta vẫn sẵn sàng chống lại tổ chức vì tôi.
Tô Cảnh Hoa hừ lạnh một tiếng, nhổ ra một ngụm nước bọt, hắn nói: “Đàn bà vẫn chỉ là đàn bà, để tình cảm xen vào công việc, chẳng đạt được kết quả gì! Cô thích tên đó đến vậy, chẳng nhẽ cô đã quên bố cô chết trên tay hắn ư? Bố cô tốt với cô đến vậy, chết rồi, cô không thay bố mình trả thù thì thôi, lại còn muốn ở bên hắn. Bào Văn ơi là Bào Văn, cô ngốc quá, thật đáng thương!”
“Câm miệng!”, Bào Văn bị người ta động vào nỗi đau, tức giận hét lên: “Anh không được phép lôi bố tôi ra để khiêu khích tôi. Chuyện đấy, ai đúng ai sai, lòng tôi hiểu rõ”.
“Ai đúng ai sai? Cô là một người phụ nữ vô cùng độc ác. Sao tự nhiên lại bàn chuyện đúng sai vậy? Thôi, tôi không muốn tiếp chuyện với cô, nói tóm lại, bắt Nhĩ Hải là ý của cấp trên, không phải là cô tin tên đó sao? Chúng tôi chuẩn bị dùng tên đó thử phản ứng của nhà họ Tống. Tôi sẽ cho cô xem, người đàn ông mà cô luôn miệng nói tin tưởng, rốt cuộc là thứ gì!”
Nghe thấy lời Tô Cảnh Hoa, tôi lập tức căng thẳng. Tôi nghĩ kĩ năng diễn của tôi vốn rất hoàn hảo. Tuy nhiên, bọn họ đã nghi ngờ tôi từ đầu. Nhưng tại sao bọn họ phải đợi đến lúc này mới ra tay? Lúc trước khi tôi đi gặp Tống Vân Hải, rõ ràng bọn họ có thể bắt tôi lại. Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên hiểu ra, có lẽ bọn họ còn kế hoạch đang chờ tôi.
Kế hoạch này là lợi dụng quản gia của Hồ Cẩm Tú giết chết Lý Nguyên Bảo để lấy chứng cứ. Hơn nữa bọn họ đã đoán ra được Lý Nguyên Bảo không đem theo chứng cứ nên mới lợi dụng tôi để tìm nơi cất giấu chứng cứ.
Có thể nói, bọn họ mãi không chịu bắt tôi lại, là vì đang chờ tôi đến nhà Hồ Cẩm Tú lấy được tình báo rồi mới bắt.
Tôi đang nghĩ thì Tô Cảnh Hoa lạnh lùng nói: “Trần Danh, nếu tên Nhĩ Hải này giả vờ mất trí nhớ, vậy cậu của cậu chắc chắn có vấn đề. Không chỉ vậy, dạo này mẹ cậu chẳng phải không chịu giúp cậu nữa sao? Ngoài miệng thì nói không muốn vấy bẩn danh tiếng của bố cậu, nhưng không chừng đã ngầm nhận ra Nhĩ Hải. Vậy nên cậu nhất định phải chuẩn bị trước những chuyện phải làm”.
Nghe thấy Tô Cảnh Hoa bảo có những chuyện nên chuẩn bị trước, lòng tôi trầm xuống. Tôi biết hắn đang dạy tên Trần Danh giả đối phó với ông ngoại tôi, mẹ tôi và cậu tôi. Từ đó cướp đoạt quyền lực của nhà họ Vệ.
Nghĩ đến đây, lòng tôi như có lửa đốt. Lúc này Tô Cảnh Hoa lại nói thêm một chuyện khiến tôi sợ hãi: “Còn có chuyện này, lúc đầu vị bác sĩ nào phụ trách phẫu thuật xóa trí nhớ cho Nhĩ Hải? Sai người bắt ông ta lại, tôi nghi ngờ vị bác sĩ kia có liên quan đến đám người mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm”.
Không ngờ Tô Cảnh Hoa lại có thể nghĩ đến điều này, có thể nghi ngờ Lục Hiểu Phong. Nếu như ông ấy thực sự bị bắt, người của bố tôi sẽ bị bại lộ. Đây là viễn cảnh mà tôi không muốn nhìn thấy nhất. Vậy nên, tôi nhất định không thể để kế hoạch của hắn được hoàn thành.
Nhưng mà tôi có thể làm gì bây giờ?
Câu nói của Bào Văn đột nhiên nhắc nhở tôi, cô ta nói: “Tô Cảnh Hoa, anh còn chưa chứng minh được Nhĩ Hải có vấn đề, loại hành động không màng đến hậu quả này rất có thể khiến chúng ta rơi vào thảm cảnh!”
Không sai, chỉ cần có thể chứng minh tôi không có vấn đề, thì mọi chuyện đều có thể thay đổi. Tôi không thể mất bình tĩnh được, tôi tin rằng, Tống Giai Âm nhất định sẽ đoán được quỷ kế của tên kia, nhất định là vậy!
Nhưng mà, lời của Tô Cảnh Hoa lại khiến tôi rơi xuống đáy sâu tuyệt vọng, hắn nói: “Tôi đã dám ra tay thì đương nhiên sẽ nắm chắc phần thắng. Tôi nói cho cô tin này, tôi chuẩn bị tung tin, chúng ta đã bắt được Nhĩ Hải cho Tống Giai Âm, để cô ta chứng kiến cảnh Nhĩ Hải bị hành hạ. Tôi tin chắc, cô ta nhất định sẽ xuất hiện cứu Nhĩ Hải”.
Bào Văn lạnh lùng nói: “Cho dù cô ta đến thì làm sao? Anh đừng quên, bây giờ Nhĩ Hải là gián điệp chúng ta phái đến. Cô ta đâu biết Nhĩ Hải là người của chúng ta. Cô ta đến cứu Nhĩ Hải, chưa chắc đã vì tình cảm nam nữ”.
“Cô gấp cái gì? Tôi còn chưa nói hết “, Tô Cảnh Hoa cười, lạnh lùng nói: “Đến lúc đó tôi sẽ bắt Tống Giai Âm lại, sau đó lợi dụng cô ta ép Nhĩ Hải, hắn là người trọng tình trọng nghĩa, đặc biệt là rất nặng tình với Tống Giai Âm. Tôi tin chắc, nếu như tôi động vào Tống Giai Âm, hắn nhất định sẽ tháo lớp mặt nạ này xuống”.
Tô Cảnh Hoa nói xong liền phá lên cười. Bảo Văn vẫn luôn mồm bảo tin tôi, còn nói, cho dù Tô Cảnh Hoa có thực sự làm gì Tống Giai Âm thì tôi cũng sẽ không dao động, nói xong, cô ta cười lạnh: “Anh nên hành hạ Tống Giai Âm, khiến cô ta sống không bằng chết, đỡ chướng mắt tôi!”
——————-
Khi tôi tỉnh lại, bên tai có tiếng cãi nhau. Tôi dần dần nghe được đó là tiếng Bào Văn và Trần Danh giả, thầm nghĩ không biết mình được cứu về đây hay vốn dĩ là bị tên Trần Danh giả đâm?
Khi tôi đang cố gắng khiến đầu óc mình tỉnh táo lại, thì nghe thấy tiếng Bào Văn tức giận nói: “Trần Danh, anh nhân lúc tôi còn chưa phát điên thì giao chồng tôi ra đây, nếu không tôi sẽ giết anh!”
Có vẻ như, đúng là tôi đã bị Trần Danh giả bắt lại, tôi muốn mở mắt ra nhưng vết thương trên cơ thể quá nặng, nên chẳng thể mở mắt nổi. Cả người tôi như bị xe tông trúng, vừa cử động một chút đã đau không chịu nổi. Nghĩ đến cảnh trước khi ngất xỉu, tôi cảm thấy bản thân chưa chết là còn may.
Đang nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng Trần Danh giả bất lực nói: “Văn Văn, anh nói rồi, không phải anh bắt tên đó, tại sao em không tin anh? Bây giờ hắn đang bị thương nặng trên đầu, dù anh có không thích hắn đến đâu, nếu anh ra tay với hắn trong giờ phút quan trọng này thì khác nào muốn đi chết? Hơn nữa, khi mọi chuyện xảy ra, anh đang uống rượu với Tô thiếu gia, nếu em không tin em có thể hỏi Tô thiếu gia”.
Tô thiếu gia? Tim tôi run lên, chẳng nhẽ người mà anh ta nói lại là Tô Cảnh Hoa sao? Hai người họ hợp tác với nhau từ lúc nào vậy? Tôi cứ tưởng Trần Danh giả muốn gài bẫy Tô Cảnh Hoa cơ. Bây giờ có vẻ như kế hoạch của tôi không thực hiện được rồi, bởi vì hai người bọn họ đã đi trước một bước, hợp tác với nhau để gài bẫy tôi.
Chỉ là có một chuyện mà tôi vẫn chưa hiểu rõ. Đó là Tô Cảnh Hoa đáng nhẽ phải biết tầm quan trọng của tôi với tổ chức chứ. Tại sao lại ra tay với tôi? Chẳng nhẽ tôi đã để lộ sơ hở gì khiến hắn chưa tin tưởng tôi hoàn toàn.
Não tôi loạn lên, hai người kia vẫn đang cãi nhau, hơn nữa âm thanh còn to hơn lúc nãy, hình như Bào Văn và Trần Danh giả bắt đầu đánh nhau rồi. Trần Danh giả tức giận chất vấn cô ta, hỏi cô ta có phải điên rồi không, anh ta còn nói nếu như cô ta cứ như vậy nữa, anh ta không dám đảm bảo bản thân sẽ làm ra chuyện khiến cô ta chán ghét đến đâu.
Bào Văn hình như cũng nổi khùng lên, vốn không có ý định dừng lại. Lúc đó, lòng tôi trào dâng cảm giác quái lạ. Tôi không khỏi hiếu kì, cô ta lo lắng cho tôi đến vậy, rốt cuộc là vì tình cảm với tôi hay là vì nếu không có tôi, kế hoạch của cô ta sẽ không thể hoàn thành được?
Lúc này, đột nhiên có tiếng nổ súng.
Tôi lo lắng vô cùng. Sau đó, tôi nghe thấy Trần Danh giả lo lắng hét lên hai tiếng “Văn Văn”. Giọng nói của Tô Cảnh Hoa vang lên, hắn nói: “Bào Văn, cô đừng tưởng có Trần Danh bảo vệ, thì cô có thể muốn làm gì thì làm. Tôi nói cho cô biết, Nhĩ Hải của cô đúng là bị tôi bắt lại. Nhưng việc này không phải là chủ ý của chúng tôi, mà là của cấp trên. Bộ dạng bây giờ của cô khiến tôi nghi ngờ lòng trung thành của cô với tổ chức đấy. Cô rất có thể sẽ vì Nhĩ Hải mà phản bội tổ chức của chúng ta”.
Nghe đến đây, trái tim tôi lặng xuống. Có vẻ như Tô Cảnh Hoa không muốn Bào Văn làm loạn lên nữa, nên mới bóp cò bắn Bào Văn. Người đàn ông này thật độc ác. Nhưng mà, hắn bảo việc bắt tôi lại là lệnh của cấp trên, lời này là thật hay giả?
Bào Văn lạnh lùng nói: “Không thể nào, cấp trên đã nói rõ, Nhĩ Hải có vai trò rất quan trọng với nhiệm vụ lần này. Sao họ có thể dễ dàng thay đổi chủ ý được? Hai người đều từng có mâu thuẫn với anh ấy, ai biết được hai người có đang lấy việc công báo thù tư, đẩy anh ấy vào chỗ chết không?”
Tô Cảnh Hoa khinh thường nói: “Con đàn bà ngu ngốc, tôi khác cô, trong lòng tôi chỉ có nhiệm vụ, vậy nên cho dù tôi có muốn băm vằm tên đấy thành trăm mảnh rồi ném cho chó ăn đi chăng nữa, thì trước khi kế hoạch được hoàn thành, tôi sẽ không ra tay. Nếu cô không tin tôi, cô có thể gọi điện hỏi”.
Nghe thấy Tô Cảnh Hoa nói vậy, lòng tôi càng có nhiều hoài nghi hơn, Bào Văn hỏi: “Tại sao? Chẳng phải là bọn họ đã kiểm tra rồi sao, Nhĩ Hải vẫn một lòng trung thành với tổ chức? Tại sao lại muốn hành hạ anh ấy?”
Tô Cảnh Hoa lạnh lùng cười nói: “Đàn bà vẫn là đàn bà, chỉ thấy một mặt của vấn đề. Cô thật sự cho rằng, dựa vào việc hắn chặt ngón tay để biểu hiện lòng trung thành là chúng tôi có thể tin hắn sao? Cô thử nghĩ xem, từ khi hắn gia nhập tổ chức, hắn hoàn thành được nhiệm vụ nào rồi? Nếu nói hắn không có vấn đề thì tôi không tin! Huống hồ, tôi từng đánh nhau với hắn, kĩ thuật diễn của tên này có thể nói là vô cùng xuất thần, lúc đầu tôi cũng bị hắn và Tống Giai Âm quay như chong chóng. Ai có thể đảm bảo được bây giờ hắn đang không diễn kịch?”
Bào Văn không nói gì, hình như cũng bị lời của hắn nói thuyết phục. Trần Danh giả nhẹ nhàng nói: “Văn Văn à, anh biết em yêu tên đó, nhưng tình yêu của em quá mù quáng rồi”.
“Nếu như anh ấy thật sự không mất trí nhớ, sao anh ấy có thể tốt với tôi đến vậy?”, Bào Văn nói tiếp: “Tôi tin anh ấy, cho dù các người không tin, tôi vẫn sẽ tin. Bởi vì không ai hiểu rõ bằng tôi anh ấy ghét tôi đến mức nào. Tính cách anh ấy thẳng như vậy, không thể nào diễn kịch với tôi được”.
Nghe thấy lời Bào Văn nói, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi nghĩ, chỉ cần cô ta tin tôi, mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Chỉ là tôi không ngờ rằng, Bào Văn lại tin tôi đến vậy. Tôi vẫn tưởng rằng cô ta không bị tình cảm của tôi mê hoặc, vẫn tưởng rằng cô ta không yêu tôi. Bây giờ có thể thấy, là tôi hiểu nhầm cô ta. Mặc dù cô ta thường đặt tổ chức lên trên tôi, nhưng quan trọng là tôi phải ổn đã. Nếu tôi thực sự gặp phải nguy hiểm, ví dụ như tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như này, cô ta vẫn sẵn sàng chống lại tổ chức vì tôi.
Tô Cảnh Hoa hừ lạnh một tiếng, nhổ ra một ngụm nước bọt, hắn nói: “Đàn bà vẫn chỉ là đàn bà, để tình cảm xen vào công việc, chẳng đạt được kết quả gì! Cô thích tên đó đến vậy, chẳng nhẽ cô đã quên bố cô chết trên tay hắn ư? Bố cô tốt với cô đến vậy, chết rồi, cô không thay bố mình trả thù thì thôi, lại còn muốn ở bên hắn. Bào Văn ơi là Bào Văn, cô ngốc quá, thật đáng thương!”
“Câm miệng!”, Bào Văn bị người ta động vào nỗi đau, tức giận hét lên: “Anh không được phép lôi bố tôi ra để khiêu khích tôi. Chuyện đấy, ai đúng ai sai, lòng tôi hiểu rõ”.
“Ai đúng ai sai? Cô là một người phụ nữ vô cùng độc ác. Sao tự nhiên lại bàn chuyện đúng sai vậy? Thôi, tôi không muốn tiếp chuyện với cô, nói tóm lại, bắt Nhĩ Hải là ý của cấp trên, không phải là cô tin tên đó sao? Chúng tôi chuẩn bị dùng tên đó thử phản ứng của nhà họ Tống. Tôi sẽ cho cô xem, người đàn ông mà cô luôn miệng nói tin tưởng, rốt cuộc là thứ gì!”
Nghe thấy lời Tô Cảnh Hoa, tôi lập tức căng thẳng. Tôi nghĩ kĩ năng diễn của tôi vốn rất hoàn hảo. Tuy nhiên, bọn họ đã nghi ngờ tôi từ đầu. Nhưng tại sao bọn họ phải đợi đến lúc này mới ra tay? Lúc trước khi tôi đi gặp Tống Vân Hải, rõ ràng bọn họ có thể bắt tôi lại. Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên hiểu ra, có lẽ bọn họ còn kế hoạch đang chờ tôi.
Kế hoạch này là lợi dụng quản gia của Hồ Cẩm Tú giết chết Lý Nguyên Bảo để lấy chứng cứ. Hơn nữa bọn họ đã đoán ra được Lý Nguyên Bảo không đem theo chứng cứ nên mới lợi dụng tôi để tìm nơi cất giấu chứng cứ.
Có thể nói, bọn họ mãi không chịu bắt tôi lại, là vì đang chờ tôi đến nhà Hồ Cẩm Tú lấy được tình báo rồi mới bắt.
Tôi đang nghĩ thì Tô Cảnh Hoa lạnh lùng nói: “Trần Danh, nếu tên Nhĩ Hải này giả vờ mất trí nhớ, vậy cậu của cậu chắc chắn có vấn đề. Không chỉ vậy, dạo này mẹ cậu chẳng phải không chịu giúp cậu nữa sao? Ngoài miệng thì nói không muốn vấy bẩn danh tiếng của bố cậu, nhưng không chừng đã ngầm nhận ra Nhĩ Hải. Vậy nên cậu nhất định phải chuẩn bị trước những chuyện phải làm”.
Nghe thấy Tô Cảnh Hoa bảo có những chuyện nên chuẩn bị trước, lòng tôi trầm xuống. Tôi biết hắn đang dạy tên Trần Danh giả đối phó với ông ngoại tôi, mẹ tôi và cậu tôi. Từ đó cướp đoạt quyền lực của nhà họ Vệ.
Nghĩ đến đây, lòng tôi như có lửa đốt. Lúc này Tô Cảnh Hoa lại nói thêm một chuyện khiến tôi sợ hãi: “Còn có chuyện này, lúc đầu vị bác sĩ nào phụ trách phẫu thuật xóa trí nhớ cho Nhĩ Hải? Sai người bắt ông ta lại, tôi nghi ngờ vị bác sĩ kia có liên quan đến đám người mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm”.
Không ngờ Tô Cảnh Hoa lại có thể nghĩ đến điều này, có thể nghi ngờ Lục Hiểu Phong. Nếu như ông ấy thực sự bị bắt, người của bố tôi sẽ bị bại lộ. Đây là viễn cảnh mà tôi không muốn nhìn thấy nhất. Vậy nên, tôi nhất định không thể để kế hoạch của hắn được hoàn thành.
Nhưng mà tôi có thể làm gì bây giờ?
Câu nói của Bào Văn đột nhiên nhắc nhở tôi, cô ta nói: “Tô Cảnh Hoa, anh còn chưa chứng minh được Nhĩ Hải có vấn đề, loại hành động không màng đến hậu quả này rất có thể khiến chúng ta rơi vào thảm cảnh!”
Không sai, chỉ cần có thể chứng minh tôi không có vấn đề, thì mọi chuyện đều có thể thay đổi. Tôi không thể mất bình tĩnh được, tôi tin rằng, Tống Giai Âm nhất định sẽ đoán được quỷ kế của tên kia, nhất định là vậy!
Nhưng mà, lời của Tô Cảnh Hoa lại khiến tôi rơi xuống đáy sâu tuyệt vọng, hắn nói: “Tôi đã dám ra tay thì đương nhiên sẽ nắm chắc phần thắng. Tôi nói cho cô tin này, tôi chuẩn bị tung tin, chúng ta đã bắt được Nhĩ Hải cho Tống Giai Âm, để cô ta chứng kiến cảnh Nhĩ Hải bị hành hạ. Tôi tin chắc, cô ta nhất định sẽ xuất hiện cứu Nhĩ Hải”.
Bào Văn lạnh lùng nói: “Cho dù cô ta đến thì làm sao? Anh đừng quên, bây giờ Nhĩ Hải là gián điệp chúng ta phái đến. Cô ta đâu biết Nhĩ Hải là người của chúng ta. Cô ta đến cứu Nhĩ Hải, chưa chắc đã vì tình cảm nam nữ”.
“Cô gấp cái gì? Tôi còn chưa nói hết “, Tô Cảnh Hoa cười, lạnh lùng nói: “Đến lúc đó tôi sẽ bắt Tống Giai Âm lại, sau đó lợi dụng cô ta ép Nhĩ Hải, hắn là người trọng tình trọng nghĩa, đặc biệt là rất nặng tình với Tống Giai Âm. Tôi tin chắc, nếu như tôi động vào Tống Giai Âm, hắn nhất định sẽ tháo lớp mặt nạ này xuống”.
Tô Cảnh Hoa nói xong liền phá lên cười. Bảo Văn vẫn luôn mồm bảo tin tôi, còn nói, cho dù Tô Cảnh Hoa có thực sự làm gì Tống Giai Âm thì tôi cũng sẽ không dao động, nói xong, cô ta cười lạnh: “Anh nên hành hạ Tống Giai Âm, khiến cô ta sống không bằng chết, đỡ chướng mắt tôi!”
——————-