Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16 – Phiếu nợ
Tô Nhược Thủy nói rằng tôi lợi hại hơn các đàn ông khác, khiến cho tôi đỏ mặt.
Tôi ngồi ở đó, có chút bủn rủn tay chân, nhất thời không biết nên nói những gì, cũng không hiểu rốt cuộc cô ấy ý gì, đúng lý hơn thì cô ấy đối xử đàn ông không phải là thái độ thế này mà.
Không lâu sau thì cô ấy cười ha ha, vừa cười vừa gõ chứ nói: Thả lỏng đi, đừng tưởng chị đang trêu chọc cậu, chị chỉ muốn cậu quên đi chuyện lúc nảy thôi, đừng sợ hãi nữa, không xảy ra chuyện lớn đâu.
Thì ra Tô Nhược Thủy đang đùa với tôi, cô gái này cũng thú vị thật, quả nhiên khiến tôi bớt hoang mang.
Lúc này Tô Nhược Thủy đứng lên cầm lấy cái ly của tôi, muốn tiếp tục rót nước cho tôi, tôi nhìn vào cô ấy, mới phát hiện váy của cô ấy bị rách 1 đường, tôi nhìn thấy hết bên trong rồi.
Tôi liền đỏ mặt ngay, và cô ấy như là có thêm 1 cặp mắt vậy, cười khêu gợi nói: ‘’Thân hình của chị đẹp không, lại còn nhìn lén.’’
Nói xong, cô ấy quay đầu gõ câu này cho tôi xem.
Cô ấy đứng gần tôi lắm, tôi có thể ngửi thấy hơi thở ấm áp của cô ấy, tôi cúi đầu và đỏ mặt không biết phải làm gì.
Còn cô ấy lại càng tiến gần tôi hơn, dường như muốn gắn chặt bộ ngực cô ấy lên người tôi.
Tôi sợ hãi lùi lại, cô ấy tiếp tục cười khúc khích và gõ cho tôi một câu: nhìn cậu như thế này, đừng bảo vẫn là trai tân nhé, tiếc là chồng của bạn thân chị, nếu không thì chị đã “ăn thịt” cậu rồi.
Tôi cảm thấy một ngọn lửa bùng lên trong cơ thể mình và tôi thực sự muốn ôm lấy Tô Nhược Thủy.
Nhưng cô ấy đột nhiên đứng dậy, cô ấy gõ và nói: thôi, không trêu chọc cậu nữa, trêu chọc cậu hai lần, xem như chị gái trả ơn cậu đã cứu chị hôm nay. Không còn sớm, cậu nên về đi, nhưng cậu phải xóa video trước khi rời khỏi.
Tôi đã bị cô ấy kích thích, nhưng cô ấy không giải quyết cho tôi, điều đó làm tôi hơi tiếc nuối, nhưng nếu như cô ấy giúp tôi, tôi cũng không dám thưởng thức.
Tôi đứng dậy, nhưng tôi không rời đi ngay lập tức. Trước tiên tôi xóa video và sau đó hỏi cô ấy bằng cách gõ: Tôi nên làm gì bây giờ, ông chủ Hoàng sẽ đánh chết tôi đó.
Cô cười khúc khích và nói: Chị không biết, chính cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân mà.
Anh hùng này không thể làm bậy đâu, nếu không sẽ thành Cẩu Hùng đó.
Tôi muốn nói gì đó nhiều hơn, nhưng cuối cùng tôi đã kiềm chế. Mặc dù Tô Nhược Thủy trông rất quyến rũ, nhưng rốt cuộc cô ấy là người của Bào Văn, cô ấy sẽ không giúp tôi, gọi tôi đến uống nước đã là món quà tuyệt vời nhất rồi.
Sau đó tôi rời khỏi nhà cô ấy. Sau khi suy nghĩ nhiều lần, tôi quyết định quay lại quán bar Bản Sắc. Tôi phải chủ động đi tìm Hoàng Tam và nhận hết lỗi lầm. Nếu đợi hắn ta tìm tôi, đó sẽ là lúc tôi phải chết.
Sau khi trở lại quán bar, tôi trực tiếp đến văn phòng của Hoàng Tam.
Sau khi thấy tôi, Hoàng Tam vỗ tay và gõ chứ cho tôi: còn đủ can đảm dám quay lại.
Tôi đưa tay ra và tự tát mình, và xin lỗi Hoàng Tam. Tôi nói rằng tôi không cố tình thả Tô Nhược Thủy. Tôi quá sợ Bào Văn, sợ bể chuyện rồi sẽ bị trả thù, tôi cũng nói rằng điều này cũng là vì lợi ích của Hoàng Tam, bởi vì chỉ khi tôi đạt được sự ưu ái của Tô Nhược Thủy, tôi mới có thể tiếp tục bên cạnh Bào Văn làm gián điệp.
Hoàng Tam là một con hổ mặt cười. Hắn ta mỉm cười và hỏi tôi rằng tôi có được ân huệ của Tô Nhược Thủy không. Tô Nhược Thủy sẽ nói với Bào Văn điều này không ? Hắn nói những gì tôi nói rất hợp lý, miễn là tôi có thể đảm bảo rằng Tô Nhược Thủy che giấu chuyện này, và được tiếp tục hát trong quán bar, hắn coi như không chuyện gì xảy ra, không tìm tôi tính sổ, cũng sẽ không có ý định xấu với Tô Nhược Thủy nữa.
Rất rõ ràng, Hoàng Tam vẫn còn sợ Bào Văn. Hắn cũng sợ gây làm lớn chuyện, Bào Văn sẽ gây rắc rối với hắn. Và rõ ràng hắn nghĩ rằng tôi đã có được sự tin tưởng của Tô Nhược Thủy, điều đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi đang bận gõ và nói rằng tôi sẽ nói chuyện với Tô Nhược Thủy, để cô ấy và Hoàng Tam làm hòa với nhau.
Trên thực tế, lời nói của tôi không có tác dụng với Tô Nhược Thủy, nhưng đây là cái phao duy nhất để tự cứu mình. Tôi phải nắm bắt nó.
Hoàng Tam mỉm cười vỗ nhẹ vào bụng và nói đồng ý.
Tôi vui mừng thầm một lúc, và nghĩ cũng may mắn, và đã thực sự thoát khỏi ải này.
Thật bất ngờ, Hoàng Tam đột nhiên biến mặt gõ chữ và nói: Trần Danh à, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm. Nhưng đầu của Trương Hạo đã bị cậu đập vỡ, đây không phải là chuyện nhỏ. Cậu có thể không biết Trương Hào là ai. Mặc dù hắn ta làm việc dưới quyền tôi, nhưng hắn ta cũng là một thằng côn đồ, có một nhóm anh em, hắn ta sẽ không tha cho cậu đâu.
Hoàng Tam nói đúng, Trương Hào là một thằng côn đồ, nhưng Trương Hạo là cấp dưới của Hoàng Tam, ông ấy nói chuyện chắc chắn có tác dụng, chỉ là Hoàng Tam đang giả vờ với tôi thôi.
Tôi giả vờ rằng tôi không biết gì cả, và tôi nhanh chóng gõ chữ: Ông chủ Hoàng, giúp tôi với.
Lúc này, cánh cửa văn phòng được mở ra, bốn thuộc hạ của Hoàng Tam bước vào. Một trong số họ vẫn còn cầm một con dao bếp trong tay, điều này khiến tôi hơi hoảng sợ.
Hoàng Tam gõ và nói với tôi: Trần Danh, hãy làm theo các quy tắc đi. Cậu đánh Trương Hào ra nông nỗi vậy, sau khi hồi phục hắn sẽ đánh cậu tơi bời, tôi có thể nói tốt giúp câu, nhưng ít nhất phải đánh gẫy một cánh tay của cậu.
Trái tim tôi đập thình thịch, nghĩ rằng họ sẽ không tàn nhẫn vậy chứ, đây không phải phạm pháp sao?
Lúc này, hai người tiến đến và giữ tôi, một người khác ấn tay tôi xuống đất, còn một người khác cầm con dao lên đòi chém tôi.
Tôi sợ đến toàn thân run rẩy, lắc đầu quầy quậy với Hoàng Tam, trong miệng cứ lẩm bẩm, cố gắng yêu cầu hắn ta buông tôi ra.
Hoàng Tam xua tay, ý bảo mấy người đó khoan chặt, hắn cầm điện thoại đến trước mặt tôi, vỗ vai tôi và gõ, “Thật ra tôi rất xem trọng cậu, cậu là một người trẻ thông minh Nhưng Trương Hạo là một cái gai, tôi không muốn khiêu khích hắn ta, nhưng tôi thực sự có thể nói thay cho cậu. Tuy nhiên, dù cái chết có thể được miễn, cậu vẫn phải trả giá.
Tôi đang bận run rẩy và gõ: Sếp Hoàng, ông nói, ông nói nên làm sao thì tôi làm nấy, tôi sẽ trả cho các chi phí của hắn ta.
Hoàng Tam mỉm cười, ném cho tôi một mảnh giấy và cây bút, và yêu cầu tôi lập phiếu nợ. Hắn nói Trương Hào là một ham tiền, có phiếu ghi nợ này, vấn đề sẽ dễ xử lý hơn.
Tôi tự ngẫm tôi đã thực sự đã chém vào đầu người ta rồi. Phí nhập viện và các chi phí thuốc men là tôi phải trả. Nên tôi nhận lấy lấy bút và giấy, hỏi Hoàng Tam cách ghi giấy nợ thế nào.
Hoàng Tam mới ra tay đã khiến tôi hoảng sợ, hắn ta giơ cho tôi một ngón tay, tôi nghĩ 1 nghìn là điều không thể, phải là 10 nghìn, 10 nghìn này không phải là một khoản nhỏ đối với tôi, nhưng khi đó tôi đã nghiến răng chấp nhận.
Tuy nhiên khiến tôi không ngờ, Hoàng Tam nói là 100 nghìn.
Đời tôi chưa từng được thấy nhiều tiền như vậy. Điều này khác gì Hoàng Tam đang giết tôi.
Tôi không thể nào lấy được nhiều tiền như vậy, và hắn ta chắc chắn biết rằng tôi nghèo. Mục đích của hắn ta không phải là tiền. Hắn muốn trói buộc tôi. Dù gì tôi cũng là chồng của Bào Văn. Khi cần thì Hoàng Tam cũng có thể sai khiến tôi.
Tôi thật sự không muốn chấp nhận chi 100 nghìn này, nhưng nhìn vào con dao sáng chói, tôi đành phải chấp nhận nó.
Hoàng Tam yêu cầu tôi viết lý do vay tiền để điều trị cô em gái. Tôi biết rằng hắn ta đã thêm điều lệ X vào phiếu vay, vay có nguyên nhân, đến lúc đó tôi báo cảnh sát cũng chỉ là vô ích. Không ai có thể chứng minh rằng tôi bị đe dọa.
Khi tôi thất thần chấp nhận tờ nợ 100 nghìn này, đặt dấu tay của mình lên đó, cả người tôi như chết đi. Tôi biết rằng từ hôm nay, tôi coi như đã bán thân. Hoàng Tam chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách lợi dụng tôi.
Nhưng dù sao tôi cũng giữ một cánh tay và không bị đánh.
Đang an ủi bản thân bằng cách này, Hoàng Tam đột nhiên nói với những thuộc hạ: “Ra tay đi, lấy một ngón tay của cậu ta là được.”
Tôi hết hồn, mấy người đàn ông rất nhanh chóng bắt lấy tôi thêm làn nữa, cầm cây dao lên và chặt ngón tay cái của tôi.
Tôi sợ đến xém chút hét lên, nhưng tôi đã kiềm chế, một khi tôi thốt lên, chuyện lần trước tôi lấy chai rượu đập bể đầu Hoàng Tam sẽ bị lộ, đến lúc đó thì sẽ không là chuyện của một ngón tay rồi.
Tôi vặn vẹo cơ thể mình, rất muốn chống cự.
Hoàng Tam Gõ chữ nói: Trần Danh à, làm người biết an phận, một ngón tay là một bài học cho cậu, nó là kết thúc tốt đẹp nhất cho cậu rồi.
Tôi không cam tâm, nhưng tôi cũng biết rằng hôm nay tôi không thể thoát khỏi vụ việc này. Tôi đã làm hỏng những điều tốt đẹp của Hoàng Tam, còn đánh thương Trương Hạo. Nếu hắn ta thực sự không trừng phạt tôi, hắn ta không thể nào cam tâm.
Tôi nhắm mắt đau đớn, nghiến răng lại, ngón tay đi liền với tim. Khi ngón tay cái của tôi bị gãy, tôi sẽ đau đến bất tỉnh phải không?
Cơ thể tôi run rẩy run rẩy, mỗi 1 giây cảm thấy như là 1 giờ vậy.
Và khi người đàn ông định cắt ngón tay tôi, đột nhiên có một giọng nói quyến rũ vang lên: “Ông chủ Hoàng, nhiêu đó đủ rồi. Em trai tôi là một người kiếm ăn bằng ngón tay đó, anh làm như vậy, không phải muốn chặn hết đường sống hay sao?”
Tôi ngồi ở đó, có chút bủn rủn tay chân, nhất thời không biết nên nói những gì, cũng không hiểu rốt cuộc cô ấy ý gì, đúng lý hơn thì cô ấy đối xử đàn ông không phải là thái độ thế này mà.
Không lâu sau thì cô ấy cười ha ha, vừa cười vừa gõ chứ nói: Thả lỏng đi, đừng tưởng chị đang trêu chọc cậu, chị chỉ muốn cậu quên đi chuyện lúc nảy thôi, đừng sợ hãi nữa, không xảy ra chuyện lớn đâu.
Thì ra Tô Nhược Thủy đang đùa với tôi, cô gái này cũng thú vị thật, quả nhiên khiến tôi bớt hoang mang.
Lúc này Tô Nhược Thủy đứng lên cầm lấy cái ly của tôi, muốn tiếp tục rót nước cho tôi, tôi nhìn vào cô ấy, mới phát hiện váy của cô ấy bị rách 1 đường, tôi nhìn thấy hết bên trong rồi.
Tôi liền đỏ mặt ngay, và cô ấy như là có thêm 1 cặp mắt vậy, cười khêu gợi nói: ‘’Thân hình của chị đẹp không, lại còn nhìn lén.’’
Nói xong, cô ấy quay đầu gõ câu này cho tôi xem.
Cô ấy đứng gần tôi lắm, tôi có thể ngửi thấy hơi thở ấm áp của cô ấy, tôi cúi đầu và đỏ mặt không biết phải làm gì.
Còn cô ấy lại càng tiến gần tôi hơn, dường như muốn gắn chặt bộ ngực cô ấy lên người tôi.
Tôi sợ hãi lùi lại, cô ấy tiếp tục cười khúc khích và gõ cho tôi một câu: nhìn cậu như thế này, đừng bảo vẫn là trai tân nhé, tiếc là chồng của bạn thân chị, nếu không thì chị đã “ăn thịt” cậu rồi.
Tôi cảm thấy một ngọn lửa bùng lên trong cơ thể mình và tôi thực sự muốn ôm lấy Tô Nhược Thủy.
Nhưng cô ấy đột nhiên đứng dậy, cô ấy gõ và nói: thôi, không trêu chọc cậu nữa, trêu chọc cậu hai lần, xem như chị gái trả ơn cậu đã cứu chị hôm nay. Không còn sớm, cậu nên về đi, nhưng cậu phải xóa video trước khi rời khỏi.
Tôi đã bị cô ấy kích thích, nhưng cô ấy không giải quyết cho tôi, điều đó làm tôi hơi tiếc nuối, nhưng nếu như cô ấy giúp tôi, tôi cũng không dám thưởng thức.
Tôi đứng dậy, nhưng tôi không rời đi ngay lập tức. Trước tiên tôi xóa video và sau đó hỏi cô ấy bằng cách gõ: Tôi nên làm gì bây giờ, ông chủ Hoàng sẽ đánh chết tôi đó.
Cô cười khúc khích và nói: Chị không biết, chính cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân mà.
Anh hùng này không thể làm bậy đâu, nếu không sẽ thành Cẩu Hùng đó.
Tôi muốn nói gì đó nhiều hơn, nhưng cuối cùng tôi đã kiềm chế. Mặc dù Tô Nhược Thủy trông rất quyến rũ, nhưng rốt cuộc cô ấy là người của Bào Văn, cô ấy sẽ không giúp tôi, gọi tôi đến uống nước đã là món quà tuyệt vời nhất rồi.
Sau đó tôi rời khỏi nhà cô ấy. Sau khi suy nghĩ nhiều lần, tôi quyết định quay lại quán bar Bản Sắc. Tôi phải chủ động đi tìm Hoàng Tam và nhận hết lỗi lầm. Nếu đợi hắn ta tìm tôi, đó sẽ là lúc tôi phải chết.
Sau khi trở lại quán bar, tôi trực tiếp đến văn phòng của Hoàng Tam.
Sau khi thấy tôi, Hoàng Tam vỗ tay và gõ chứ cho tôi: còn đủ can đảm dám quay lại.
Tôi đưa tay ra và tự tát mình, và xin lỗi Hoàng Tam. Tôi nói rằng tôi không cố tình thả Tô Nhược Thủy. Tôi quá sợ Bào Văn, sợ bể chuyện rồi sẽ bị trả thù, tôi cũng nói rằng điều này cũng là vì lợi ích của Hoàng Tam, bởi vì chỉ khi tôi đạt được sự ưu ái của Tô Nhược Thủy, tôi mới có thể tiếp tục bên cạnh Bào Văn làm gián điệp.
Hoàng Tam là một con hổ mặt cười. Hắn ta mỉm cười và hỏi tôi rằng tôi có được ân huệ của Tô Nhược Thủy không. Tô Nhược Thủy sẽ nói với Bào Văn điều này không ? Hắn nói những gì tôi nói rất hợp lý, miễn là tôi có thể đảm bảo rằng Tô Nhược Thủy che giấu chuyện này, và được tiếp tục hát trong quán bar, hắn coi như không chuyện gì xảy ra, không tìm tôi tính sổ, cũng sẽ không có ý định xấu với Tô Nhược Thủy nữa.
Rất rõ ràng, Hoàng Tam vẫn còn sợ Bào Văn. Hắn cũng sợ gây làm lớn chuyện, Bào Văn sẽ gây rắc rối với hắn. Và rõ ràng hắn nghĩ rằng tôi đã có được sự tin tưởng của Tô Nhược Thủy, điều đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi đang bận gõ và nói rằng tôi sẽ nói chuyện với Tô Nhược Thủy, để cô ấy và Hoàng Tam làm hòa với nhau.
Trên thực tế, lời nói của tôi không có tác dụng với Tô Nhược Thủy, nhưng đây là cái phao duy nhất để tự cứu mình. Tôi phải nắm bắt nó.
Hoàng Tam mỉm cười vỗ nhẹ vào bụng và nói đồng ý.
Tôi vui mừng thầm một lúc, và nghĩ cũng may mắn, và đã thực sự thoát khỏi ải này.
Thật bất ngờ, Hoàng Tam đột nhiên biến mặt gõ chữ và nói: Trần Danh à, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm. Nhưng đầu của Trương Hạo đã bị cậu đập vỡ, đây không phải là chuyện nhỏ. Cậu có thể không biết Trương Hào là ai. Mặc dù hắn ta làm việc dưới quyền tôi, nhưng hắn ta cũng là một thằng côn đồ, có một nhóm anh em, hắn ta sẽ không tha cho cậu đâu.
Hoàng Tam nói đúng, Trương Hào là một thằng côn đồ, nhưng Trương Hạo là cấp dưới của Hoàng Tam, ông ấy nói chuyện chắc chắn có tác dụng, chỉ là Hoàng Tam đang giả vờ với tôi thôi.
Tôi giả vờ rằng tôi không biết gì cả, và tôi nhanh chóng gõ chữ: Ông chủ Hoàng, giúp tôi với.
Lúc này, cánh cửa văn phòng được mở ra, bốn thuộc hạ của Hoàng Tam bước vào. Một trong số họ vẫn còn cầm một con dao bếp trong tay, điều này khiến tôi hơi hoảng sợ.
Hoàng Tam gõ và nói với tôi: Trần Danh, hãy làm theo các quy tắc đi. Cậu đánh Trương Hào ra nông nỗi vậy, sau khi hồi phục hắn sẽ đánh cậu tơi bời, tôi có thể nói tốt giúp câu, nhưng ít nhất phải đánh gẫy một cánh tay của cậu.
Trái tim tôi đập thình thịch, nghĩ rằng họ sẽ không tàn nhẫn vậy chứ, đây không phải phạm pháp sao?
Lúc này, hai người tiến đến và giữ tôi, một người khác ấn tay tôi xuống đất, còn một người khác cầm con dao lên đòi chém tôi.
Tôi sợ đến toàn thân run rẩy, lắc đầu quầy quậy với Hoàng Tam, trong miệng cứ lẩm bẩm, cố gắng yêu cầu hắn ta buông tôi ra.
Hoàng Tam xua tay, ý bảo mấy người đó khoan chặt, hắn cầm điện thoại đến trước mặt tôi, vỗ vai tôi và gõ, “Thật ra tôi rất xem trọng cậu, cậu là một người trẻ thông minh Nhưng Trương Hạo là một cái gai, tôi không muốn khiêu khích hắn ta, nhưng tôi thực sự có thể nói thay cho cậu. Tuy nhiên, dù cái chết có thể được miễn, cậu vẫn phải trả giá.
Tôi đang bận run rẩy và gõ: Sếp Hoàng, ông nói, ông nói nên làm sao thì tôi làm nấy, tôi sẽ trả cho các chi phí của hắn ta.
Hoàng Tam mỉm cười, ném cho tôi một mảnh giấy và cây bút, và yêu cầu tôi lập phiếu nợ. Hắn nói Trương Hào là một ham tiền, có phiếu ghi nợ này, vấn đề sẽ dễ xử lý hơn.
Tôi tự ngẫm tôi đã thực sự đã chém vào đầu người ta rồi. Phí nhập viện và các chi phí thuốc men là tôi phải trả. Nên tôi nhận lấy lấy bút và giấy, hỏi Hoàng Tam cách ghi giấy nợ thế nào.
Hoàng Tam mới ra tay đã khiến tôi hoảng sợ, hắn ta giơ cho tôi một ngón tay, tôi nghĩ 1 nghìn là điều không thể, phải là 10 nghìn, 10 nghìn này không phải là một khoản nhỏ đối với tôi, nhưng khi đó tôi đã nghiến răng chấp nhận.
Tuy nhiên khiến tôi không ngờ, Hoàng Tam nói là 100 nghìn.
Đời tôi chưa từng được thấy nhiều tiền như vậy. Điều này khác gì Hoàng Tam đang giết tôi.
Tôi không thể nào lấy được nhiều tiền như vậy, và hắn ta chắc chắn biết rằng tôi nghèo. Mục đích của hắn ta không phải là tiền. Hắn muốn trói buộc tôi. Dù gì tôi cũng là chồng của Bào Văn. Khi cần thì Hoàng Tam cũng có thể sai khiến tôi.
Tôi thật sự không muốn chấp nhận chi 100 nghìn này, nhưng nhìn vào con dao sáng chói, tôi đành phải chấp nhận nó.
Hoàng Tam yêu cầu tôi viết lý do vay tiền để điều trị cô em gái. Tôi biết rằng hắn ta đã thêm điều lệ X vào phiếu vay, vay có nguyên nhân, đến lúc đó tôi báo cảnh sát cũng chỉ là vô ích. Không ai có thể chứng minh rằng tôi bị đe dọa.
Khi tôi thất thần chấp nhận tờ nợ 100 nghìn này, đặt dấu tay của mình lên đó, cả người tôi như chết đi. Tôi biết rằng từ hôm nay, tôi coi như đã bán thân. Hoàng Tam chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách lợi dụng tôi.
Nhưng dù sao tôi cũng giữ một cánh tay và không bị đánh.
Đang an ủi bản thân bằng cách này, Hoàng Tam đột nhiên nói với những thuộc hạ: “Ra tay đi, lấy một ngón tay của cậu ta là được.”
Tôi hết hồn, mấy người đàn ông rất nhanh chóng bắt lấy tôi thêm làn nữa, cầm cây dao lên và chặt ngón tay cái của tôi.
Tôi sợ đến xém chút hét lên, nhưng tôi đã kiềm chế, một khi tôi thốt lên, chuyện lần trước tôi lấy chai rượu đập bể đầu Hoàng Tam sẽ bị lộ, đến lúc đó thì sẽ không là chuyện của một ngón tay rồi.
Tôi vặn vẹo cơ thể mình, rất muốn chống cự.
Hoàng Tam Gõ chữ nói: Trần Danh à, làm người biết an phận, một ngón tay là một bài học cho cậu, nó là kết thúc tốt đẹp nhất cho cậu rồi.
Tôi không cam tâm, nhưng tôi cũng biết rằng hôm nay tôi không thể thoát khỏi vụ việc này. Tôi đã làm hỏng những điều tốt đẹp của Hoàng Tam, còn đánh thương Trương Hạo. Nếu hắn ta thực sự không trừng phạt tôi, hắn ta không thể nào cam tâm.
Tôi nhắm mắt đau đớn, nghiến răng lại, ngón tay đi liền với tim. Khi ngón tay cái của tôi bị gãy, tôi sẽ đau đến bất tỉnh phải không?
Cơ thể tôi run rẩy run rẩy, mỗi 1 giây cảm thấy như là 1 giờ vậy.
Và khi người đàn ông định cắt ngón tay tôi, đột nhiên có một giọng nói quyến rũ vang lên: “Ông chủ Hoàng, nhiêu đó đủ rồi. Em trai tôi là một người kiếm ăn bằng ngón tay đó, anh làm như vậy, không phải muốn chặn hết đường sống hay sao?”