Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 593: Minh oan cho bố
Cuộc phẫu thuật kéo dài đến tận tối muộn vẫn chưa xong, cậu tôi sợ tôi mệt nên đã bảo cậu thanh niên đẹp trai kia mang đồ ăn đến cho tôi.
Mặc dù mệt, nhưng còn chưa biết chị Thủy sống chết thế nào, tôi không có tâm trạng ăn uống. Khoảng nửa tiếng sau, có mấy cô y tá đi ra, miệng không ngừng khen ngợi: “Vị bác sĩ đó thật giỏi quá, không ngờ ông ấy có thể cứu được Tô tiểu thư”.
Nghe tới đây, toàn bộ dây thần kinh của tôi như được giãn ra, tôi vui mừng thở phào nhẹ nhõm. Trần Giang Hà lúc này cũng bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn tôi đầy vẻ lo lắng. Ông ta bước đến chỗ tôi nói: “Con bé Nhược Thủy đã qua cơn nguy hiểm rồi, chắc sẽ sớm tỉnh lại thôi. Cháu đi nghỉ ngơi đi, ở đây đã có ông rồi, cháu không phải lo”.
Cậu thanh niên kia cũng mừng rỡ thuyết phục tôi: “Phải đấy cậu Trần, giờ cậu phải ăn uống nghỉ ngơi để còn lấy sức, chứ nếu không ngộ nhỡ Tô tiểu thư tỉnh lại, cậu ngất ra đấy rồi ai chăm sóc cho cô ấy đây”.
Tôi nghe thấy thế thì cũng mềm lòng, cầm lấy hộp cơm từ từ ăn. Trần Giang Hà không chờ tôi trả lời, quay trở lại phòng bệnh.
Tôi ăn cơm xong thì nằm ra ghế của bệnh viện định chợp mắt một lúc, nhưng hình như do mệt quá, nên khi tôi tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau rồi.
Lúc tôi tỉnh dậy, thấy cậu thanh niên đẹp trai cũng đang gà gật ở ghế chờ bệnh viện, cậu ấy thật là một người nhiệt tình tốt bụng. Tôi đi tới chỗ phòng chăm sóc đặc biệt của Tô Nhược Thủy, vẫn chưa cho phép người vào thăm, tôi nhìn qua cửa sổ phòng bệnh, thấy Tô Nhược Thủy sắc mặt nhợt nhạt nằm đó, bên cạnh là Trần Giang Hà vẫn đang cẩn thận theo dõi tình hình.
Tôi bỗng thấy cảm động, nghĩ đến trước đây, lúc Tô Nhược Thủy mất trí nhớ cũng là ông ta chăm sóc. Tuy rằng sau này việc Tô Nhược Thủy khôi phục trí nhớ, là nhờ Tô Quảng Hạ với Tô phu nhân không ngừng chữa chạy, cộng thêm cả Tống Giai Âm thường xuyên bên cạnh bầu bạn, nhắc lại những chuyện ngày xưa, nhưng nếu như không có ông ta, thì đừng nói là trí nhớ, có khi đến cả tính mạng cô ấy cũng không giữ được. Giờ ông ấy lại thay tôi cứu mạng Tô Nhược Thủy một lần nữa. Nếu như không phải ông ta hại bố mẹ tôi ra nông nỗi đó, thì ông ta đã trở thành tượng đài sống của tôi rồi.
Đúng lúc đó Tô Quảng Hạ gọi điện đến, tôi còn đang lo không biết tình hình bên đó thế nào. Nghe thấy tôi bắt máy, Tô Quảng Hạ nói: “Trần Danh, em gái tôi thế nào rồi?”, Tô Quảng Hạ lo lắng hỏi.
“Anh yên tâm, chị Thủy đã qua cơn nguy hiểm, anh có thể yên tâm được rồi”, tôi vui vẻ nói.
Tô Quảng Hạ nghe thế cũng thở phào một hơi, rồi nói tiếp: “Cậu… cậu có thể qua đây một lát không?”
Lúc này, tôi mới giật mình nhớ ra là mình vẫn chưa có tin tức gì của Tống Giai Âm, không biết cô ấy và Tống Giang Sơn đã bắt được Tô Sĩ Hạo chưa.
Tôi còn chưa trả lời, Tô Quảng Hạo đã nói tiếp: “Chú Tống và Giai Âm cũng đang ở đây, bọn họ không bắt được bố tôi, nhưng vì lần này bọn họ tự ý hành động khi chưa báo cáo và chưa được sự cho phép của cấp trên, nên nếu như không đưa ra được chứng cứ xác thực, bọn họ sẽ phải chịu phạt”.
Chết thật! Sao tôi lại có thể quên mất điều đó nhỉ? Tôi đã quá sơ suất rồi, lúc đó chỉ chăm chăm nghĩ đến việc báo thù mà không nghĩ cho bên phía Tống Giang Sơn. Mà thế mới thấy, ông ấy chắc chắn phải tin tưởng tôi lắm, thì mới bất chấp việc bị phạt để đến tiếp ứng cho tôi chứ. Tôi như mở cờ trong bụng, như thế nghĩa là ông ấy đã chấp người con rể này rồi sao?
“Anh Tô, anh đợi chút, em sẽ tới đó ngay”. Nói rồi tôi cúp máy, vội vàng rời đi, trước khi đi không quên nhắn cậu thanh niên kia ở lại trông Tô Nhược Thủy, có tin gì phải lập tức báo cho tôi ngay.
Đến nơi, tôi thấy Tống Giang Sơn, Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ đều ở đó. Tống Giai Âm mỉm cười với tôi. Còn vị lãnh đạo kia thì lạnh lùng nhìn tôi, nói: “Cậu nhóc họ Trần kia, tôi còn tưởng cậu không định đến chứ?”
Tôi hành quân lễ, nói: “Báo cáo thủ trưởng, tôi vì bận chút việc riêng nên không thể kịp thời đến báo cáo, tôi xin nhận sai, chấp nhận chịu phạt”.
Ông ấy mỉm cười, trông rất ôn hòa, không có chút nào tỏ ra tức giận hay kiêu căng, ông ấy nói: “Được rồi, sai thì là sai, thái độ nhận lỗi có tốt đến mấy thì cũng phải chịu phạt, biết chưa?”
“Rõ ạ!”, tôi dõng dạc trả lời.
Hình như vì không ngờ tôi lại ngoan như vậy, ông ấy khẽ cau mày nhìn tôi, nói: “Cậu nói đi, cậu chủ động đến đây là có điều gì muốn nói?”
Tôi nhìn Tô Quảng Hạ đang đứng thẳng lưng, cụp mắt xuống rồi nói: “Tôi đến đây là để minh oan cho bố tôi, ở đây tôi có đoạn ghi âm cuộc nói chuyện điện thoại của tôi với Tô Sĩ Hạo, ông ta thừa nhận năm đó đã hãm hại bố tôi, cho nên bố tôi là vô tội, ông ấy đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ, về lý mà nói phải được phong làm liệt sĩ!”
Tôi nói xong, người đó sảng khoái nhìn tôi, gật đầu nói: “Cậu yên tâm, quốc gia quyệt đối sẽ không bạc đãi một vị anh hùng đã tận tâm vì nước vì dân đâu”.
Tôi còn chưa kịp vui mừng, thì ông ấy nói tiếp: “Có điều, phải chờ bắt được Tô Sĩ Hạo đã rồi mới nói được”.
“Tại sao?”, tôi không vui nói.
Ông ấy bình thản nói: “Tô Sĩ Hạo chỉ thừa nhận hại chết bố cậu, nhưng đâu có nói là tại sao, không thể loại trừ khả năng giữa hai người họ có xích mích riêng, ông ta vì thế mà ra tay với bố cậu. Cho nên, việc này phải điều tra rõ mới được”.
Mẹ kiếp, nói đi nói lại, vẫn là nghi ngờ bố tôi sao?
Tống Giang Sơn lúc này cũng lên tiếng: “Trần Danh, chuyện này đã trôi qua hơn ba mươi năm rồi, nếu như không có bằng chứng xác đáng, thì người khác cũng khó mà có thể phục được”.
Tôi cắn môi không nói gì, rồi quay sang vị thủ trưởng kia hỏi: “Vậy được. Báo cáo thủ trưởng, ngài còn gì muốn hỏi vợ sắp cưới của tôi không ạ?”
Ông ấy lắc đầu nói: “Không”.
“Nếu không hỏi gì nữa, tôi xin phép được đưa cô ấy đi”. Nói rồi, tôi nắm lấy tay Tống Giai Âm đưa cô ấy ra ngoài.
Tống Giang Sơn trừng mắt nhìn tôi, nói: “Thằng nhóc này to gan thật đấy, trước mặt tôi mà dám dẫn người đi à!”
Tôi quay lại cười tinh quái, vị thủ trưởng nó phẩy tay nói: “Thôi được rồi, đi đi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi”.
Tôi cảm ơn ông ấy rồi rời khỏi, Tô Quảng Hạ cũng xin quay về bệnh viện để xem tình hình Tô Nhược Thủy. Có anh ấy quay về bệnh viện, tôi cũng không lo lắng nữa, liền cùng Giai Âm tới thăm mẹ tôi.
Vừa thấy tôi, mẹ tôi đã nước mắt lưng tròng, nhìn bà tiều tụy đi nhiều quá, chắc là vì lần trước tôi nói cắt đứt quan hệ mẹ con, khiến bà ấy đau lòng, cộng thêm lo lắng và áy náy cho Tống Trường Tân, thời gian qua mẹ tôi nhất định đã buồn phiền nhiều lắm.
Tôi bước tới quỳ xuống bên cạnh chỗ ghế bà ấy đang ngồi, nói: “Mẹ, con trai bất hiếu về đây xin được tạ lỗi với mẹ, đã để mẹ phải nhọc lòng rồi”.
Mẹ tôi vội vàng đỡ tôi dậy, vuốt ve khuôn mặt tôi nói: “Ngoan, mẹ không sao, con về là tốt rồi. Có mệt không, mẹ đi nấu chút gì cho con ăn nhé”.
Tôi cười tinh nghịch với bà, tự hảo nói: “Mẹ ơi, hôm nay con về đây là muốn báo với mẹ một tin vui, đó là con đã tìm ra hung thủ thực sự, minh oan cho bố rồi. Bố của con không phải là kẻ phản quốc, mà là một anh hùng!”
Mẹ tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Có thật không?”
Tôi mỉm cười gật đầu. Bỗng có tiếng cậu tôi từ trong phòng vọng ra: “Thằng nhóc này khá lắm! Ha ha, thế này lại phải mở tiệc mừng thôi”.
Cậu tôi từ trong phòng bước ra, tôi còn chưa kịp vui mừng, thì lại thấy Trần Giang Hà cũng đi ra sau chú ấy. Tôi không vui hỏi: “Sao ông lại ở đây? Thế còn chị Thủy thì sao?”
Trần Giang Hà ôn tồn trả lời: “Cháu yên tâm, tình hình con bé đã khá lên nhiều rồi, ông đã đặc biệt nhờ viện trưởng để ý đến con bé, nên sẽ không vấn đề gì đâu”.
“Là mẹ cháu mời ông ấy đến đấy”. Cậu tôi cắt ngang: “Biết tin cháu quay lại thủ đô, mẹ cháu muốn cả nhà quây quần ăn một bữa cơm, ông ngoại cháu cũng đang ở trong, mọi người đều mong cháu lắm”.
Trần Giang Hà tiến đến chỗ tôi nói: “Tiểu Danh, ngồi xuống đây, ông có chuyện muốn kể cho cháu”.
Tôi vốn định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu của mẹ tôi, tôi đành nghe theo. Sau khi ngồi xuống ghế, Trần Giang Hà thở dài nói: “Ngày xưa, hôn nhân đều là vì mục đích chính trị, chúng ta nào có được lựa chọn. Ngay từ nhỏ, ông đã được hứa hôn với đại tiểu thư nhà họ Hồ, mục đích là để củng cố thế lực của nhà họ Trần. Nhưng ông nào có yêu bà ấy. Cuộc sống hôn nhân hông hạnh phúc, ông bỏ lên núi một mình, không may bị trượt chân ngã, được bà nội cháu cứu sống. Bà ấy đưa ông về nhà chữa trị, sau khi vết thương lành, ông đã đem lòng yêu bà ấy, nên không muốn quay về nhà họ Trần nữa, bèn giấu diếm thân thế, nói dối bà ấy rằng ông là cô nhi, không có họ hàng thân thích. Ở lại sống những ngày tháng hạnh phúc vô ưu vô lo cùng bà nội cháu.”
Đại tiểu thư nhà họ Hồ? Tính theo vai vế, lẽ nào là bác của Hồ Cẩm Tú sao? Trần Giang Hà buồn bã nói tiếp: “Nhưng làm gì có chuyện gì giấu được mãi. Có một hôm, lúc đi chợ, ông bị người ta nhận ra, rồi bố ông cho người bắt ông về. Vì muốn cho bà nội cháu một danh phận, ông đã đề nghị ly hôn với vợ, nhưng bà ấy không chịu, ông dùng cách đối xử lạnh nhạt với bà ấy, mong bà ấy thấy khó mà rút lui. Ai ngờ… bà ấy vì quá phẫn uất nên đã giết con rồi tự sát”.
Tôi kinh ngạc, thảo nào ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Hồ Cẩm Tú đã không có thiện cảm với tôi như vậy. Trần Giang Hà lại cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi, nói: “Ông nhận ra mình đã sai, và cảm thấy rất áy náy với hai mẹ con họ, nên đã không tái hôn với bà cháu. Bà cháu cũng vì thế mà bỏ đi, chỉ là ông không ngờ, lúc đó bà ấy đã mang thai bố cháu. Mãi về sau khi bố cháu 10 tuổi có đến nhà họ Trần tìm ông, nói rằng bà nội cháu đã mất, trước khi mất còn dặn dò bố cháu đến tìm ông, mong ông chăm sóc cho bố cháu. Nhưng vì cảm thấy có lỗi với đứa con trai đã mất, nên ông đã không dám đối xử quá tốt với bố cháu, cộng thêm việc bị người nhà họ Trần bắt nạt, bố cháu không chịu được mà bỏ đi. Ông đã đi tìm nhưng…”.
“Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa”. Tôi cắt ngang: “Chẳng có lý do nào đủ để bao biện cho sự vô tình mà ông dành cho bố tôi, ngay cả khi ông ấy bị hãm hại, ông cũng chưa một lần dùng thế lực của nhà họ Trần để bảo vệ cho ông ấy, ông không đáng mặt làm một người bố!”
Tôi tức giận định đi vào trong, thì Tống Giai Âm gọi giật tôi lại nói: “Trần Danh, anh không thể cứ cứng đầu như vậy mãi được, ông nội anh đã rất cố gắng rồi, đừng quên, mạng của Tô Nhược Thủy cũng là nhờ ông ấy cứu sống”.
Tôi không nói gì, quay ra nhìn Trần Giang Hà một cái rồi đi thẳng vào trong. Bữa cơm trưa hôm đó có chút gượng gạo. Cậu tôi nhìn mẹ tôi, rồi lại liếc nhìn sang tôi một cái, nói: “Tiểu Danh, tối nay cháu có rảnh không, cậu muốn cháu cùng cậu đi gặp một người”.
Cậu tôi vừa dứt lời, cả Trần Giang Hà và mẹ tôi đều quay ra nhìn cậu. Tôi cũng thấy tò mò, hỏi: “Ai thế cậu?”
“Là ai, cháu cứ đi rồi sẽ rõ”, cậu tôi nói, mỉm cười đầy ẩn ý.
Mặc dù mệt, nhưng còn chưa biết chị Thủy sống chết thế nào, tôi không có tâm trạng ăn uống. Khoảng nửa tiếng sau, có mấy cô y tá đi ra, miệng không ngừng khen ngợi: “Vị bác sĩ đó thật giỏi quá, không ngờ ông ấy có thể cứu được Tô tiểu thư”.
Nghe tới đây, toàn bộ dây thần kinh của tôi như được giãn ra, tôi vui mừng thở phào nhẹ nhõm. Trần Giang Hà lúc này cũng bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn tôi đầy vẻ lo lắng. Ông ta bước đến chỗ tôi nói: “Con bé Nhược Thủy đã qua cơn nguy hiểm rồi, chắc sẽ sớm tỉnh lại thôi. Cháu đi nghỉ ngơi đi, ở đây đã có ông rồi, cháu không phải lo”.
Cậu thanh niên kia cũng mừng rỡ thuyết phục tôi: “Phải đấy cậu Trần, giờ cậu phải ăn uống nghỉ ngơi để còn lấy sức, chứ nếu không ngộ nhỡ Tô tiểu thư tỉnh lại, cậu ngất ra đấy rồi ai chăm sóc cho cô ấy đây”.
Tôi nghe thấy thế thì cũng mềm lòng, cầm lấy hộp cơm từ từ ăn. Trần Giang Hà không chờ tôi trả lời, quay trở lại phòng bệnh.
Tôi ăn cơm xong thì nằm ra ghế của bệnh viện định chợp mắt một lúc, nhưng hình như do mệt quá, nên khi tôi tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau rồi.
Lúc tôi tỉnh dậy, thấy cậu thanh niên đẹp trai cũng đang gà gật ở ghế chờ bệnh viện, cậu ấy thật là một người nhiệt tình tốt bụng. Tôi đi tới chỗ phòng chăm sóc đặc biệt của Tô Nhược Thủy, vẫn chưa cho phép người vào thăm, tôi nhìn qua cửa sổ phòng bệnh, thấy Tô Nhược Thủy sắc mặt nhợt nhạt nằm đó, bên cạnh là Trần Giang Hà vẫn đang cẩn thận theo dõi tình hình.
Tôi bỗng thấy cảm động, nghĩ đến trước đây, lúc Tô Nhược Thủy mất trí nhớ cũng là ông ta chăm sóc. Tuy rằng sau này việc Tô Nhược Thủy khôi phục trí nhớ, là nhờ Tô Quảng Hạ với Tô phu nhân không ngừng chữa chạy, cộng thêm cả Tống Giai Âm thường xuyên bên cạnh bầu bạn, nhắc lại những chuyện ngày xưa, nhưng nếu như không có ông ta, thì đừng nói là trí nhớ, có khi đến cả tính mạng cô ấy cũng không giữ được. Giờ ông ấy lại thay tôi cứu mạng Tô Nhược Thủy một lần nữa. Nếu như không phải ông ta hại bố mẹ tôi ra nông nỗi đó, thì ông ta đã trở thành tượng đài sống của tôi rồi.
Đúng lúc đó Tô Quảng Hạ gọi điện đến, tôi còn đang lo không biết tình hình bên đó thế nào. Nghe thấy tôi bắt máy, Tô Quảng Hạ nói: “Trần Danh, em gái tôi thế nào rồi?”, Tô Quảng Hạ lo lắng hỏi.
“Anh yên tâm, chị Thủy đã qua cơn nguy hiểm, anh có thể yên tâm được rồi”, tôi vui vẻ nói.
Tô Quảng Hạ nghe thế cũng thở phào một hơi, rồi nói tiếp: “Cậu… cậu có thể qua đây một lát không?”
Lúc này, tôi mới giật mình nhớ ra là mình vẫn chưa có tin tức gì của Tống Giai Âm, không biết cô ấy và Tống Giang Sơn đã bắt được Tô Sĩ Hạo chưa.
Tôi còn chưa trả lời, Tô Quảng Hạo đã nói tiếp: “Chú Tống và Giai Âm cũng đang ở đây, bọn họ không bắt được bố tôi, nhưng vì lần này bọn họ tự ý hành động khi chưa báo cáo và chưa được sự cho phép của cấp trên, nên nếu như không đưa ra được chứng cứ xác thực, bọn họ sẽ phải chịu phạt”.
Chết thật! Sao tôi lại có thể quên mất điều đó nhỉ? Tôi đã quá sơ suất rồi, lúc đó chỉ chăm chăm nghĩ đến việc báo thù mà không nghĩ cho bên phía Tống Giang Sơn. Mà thế mới thấy, ông ấy chắc chắn phải tin tưởng tôi lắm, thì mới bất chấp việc bị phạt để đến tiếp ứng cho tôi chứ. Tôi như mở cờ trong bụng, như thế nghĩa là ông ấy đã chấp người con rể này rồi sao?
“Anh Tô, anh đợi chút, em sẽ tới đó ngay”. Nói rồi tôi cúp máy, vội vàng rời đi, trước khi đi không quên nhắn cậu thanh niên kia ở lại trông Tô Nhược Thủy, có tin gì phải lập tức báo cho tôi ngay.
Đến nơi, tôi thấy Tống Giang Sơn, Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ đều ở đó. Tống Giai Âm mỉm cười với tôi. Còn vị lãnh đạo kia thì lạnh lùng nhìn tôi, nói: “Cậu nhóc họ Trần kia, tôi còn tưởng cậu không định đến chứ?”
Tôi hành quân lễ, nói: “Báo cáo thủ trưởng, tôi vì bận chút việc riêng nên không thể kịp thời đến báo cáo, tôi xin nhận sai, chấp nhận chịu phạt”.
Ông ấy mỉm cười, trông rất ôn hòa, không có chút nào tỏ ra tức giận hay kiêu căng, ông ấy nói: “Được rồi, sai thì là sai, thái độ nhận lỗi có tốt đến mấy thì cũng phải chịu phạt, biết chưa?”
“Rõ ạ!”, tôi dõng dạc trả lời.
Hình như vì không ngờ tôi lại ngoan như vậy, ông ấy khẽ cau mày nhìn tôi, nói: “Cậu nói đi, cậu chủ động đến đây là có điều gì muốn nói?”
Tôi nhìn Tô Quảng Hạ đang đứng thẳng lưng, cụp mắt xuống rồi nói: “Tôi đến đây là để minh oan cho bố tôi, ở đây tôi có đoạn ghi âm cuộc nói chuyện điện thoại của tôi với Tô Sĩ Hạo, ông ta thừa nhận năm đó đã hãm hại bố tôi, cho nên bố tôi là vô tội, ông ấy đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ, về lý mà nói phải được phong làm liệt sĩ!”
Tôi nói xong, người đó sảng khoái nhìn tôi, gật đầu nói: “Cậu yên tâm, quốc gia quyệt đối sẽ không bạc đãi một vị anh hùng đã tận tâm vì nước vì dân đâu”.
Tôi còn chưa kịp vui mừng, thì ông ấy nói tiếp: “Có điều, phải chờ bắt được Tô Sĩ Hạo đã rồi mới nói được”.
“Tại sao?”, tôi không vui nói.
Ông ấy bình thản nói: “Tô Sĩ Hạo chỉ thừa nhận hại chết bố cậu, nhưng đâu có nói là tại sao, không thể loại trừ khả năng giữa hai người họ có xích mích riêng, ông ta vì thế mà ra tay với bố cậu. Cho nên, việc này phải điều tra rõ mới được”.
Mẹ kiếp, nói đi nói lại, vẫn là nghi ngờ bố tôi sao?
Tống Giang Sơn lúc này cũng lên tiếng: “Trần Danh, chuyện này đã trôi qua hơn ba mươi năm rồi, nếu như không có bằng chứng xác đáng, thì người khác cũng khó mà có thể phục được”.
Tôi cắn môi không nói gì, rồi quay sang vị thủ trưởng kia hỏi: “Vậy được. Báo cáo thủ trưởng, ngài còn gì muốn hỏi vợ sắp cưới của tôi không ạ?”
Ông ấy lắc đầu nói: “Không”.
“Nếu không hỏi gì nữa, tôi xin phép được đưa cô ấy đi”. Nói rồi, tôi nắm lấy tay Tống Giai Âm đưa cô ấy ra ngoài.
Tống Giang Sơn trừng mắt nhìn tôi, nói: “Thằng nhóc này to gan thật đấy, trước mặt tôi mà dám dẫn người đi à!”
Tôi quay lại cười tinh quái, vị thủ trưởng nó phẩy tay nói: “Thôi được rồi, đi đi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi”.
Tôi cảm ơn ông ấy rồi rời khỏi, Tô Quảng Hạ cũng xin quay về bệnh viện để xem tình hình Tô Nhược Thủy. Có anh ấy quay về bệnh viện, tôi cũng không lo lắng nữa, liền cùng Giai Âm tới thăm mẹ tôi.
Vừa thấy tôi, mẹ tôi đã nước mắt lưng tròng, nhìn bà tiều tụy đi nhiều quá, chắc là vì lần trước tôi nói cắt đứt quan hệ mẹ con, khiến bà ấy đau lòng, cộng thêm lo lắng và áy náy cho Tống Trường Tân, thời gian qua mẹ tôi nhất định đã buồn phiền nhiều lắm.
Tôi bước tới quỳ xuống bên cạnh chỗ ghế bà ấy đang ngồi, nói: “Mẹ, con trai bất hiếu về đây xin được tạ lỗi với mẹ, đã để mẹ phải nhọc lòng rồi”.
Mẹ tôi vội vàng đỡ tôi dậy, vuốt ve khuôn mặt tôi nói: “Ngoan, mẹ không sao, con về là tốt rồi. Có mệt không, mẹ đi nấu chút gì cho con ăn nhé”.
Tôi cười tinh nghịch với bà, tự hảo nói: “Mẹ ơi, hôm nay con về đây là muốn báo với mẹ một tin vui, đó là con đã tìm ra hung thủ thực sự, minh oan cho bố rồi. Bố của con không phải là kẻ phản quốc, mà là một anh hùng!”
Mẹ tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Có thật không?”
Tôi mỉm cười gật đầu. Bỗng có tiếng cậu tôi từ trong phòng vọng ra: “Thằng nhóc này khá lắm! Ha ha, thế này lại phải mở tiệc mừng thôi”.
Cậu tôi từ trong phòng bước ra, tôi còn chưa kịp vui mừng, thì lại thấy Trần Giang Hà cũng đi ra sau chú ấy. Tôi không vui hỏi: “Sao ông lại ở đây? Thế còn chị Thủy thì sao?”
Trần Giang Hà ôn tồn trả lời: “Cháu yên tâm, tình hình con bé đã khá lên nhiều rồi, ông đã đặc biệt nhờ viện trưởng để ý đến con bé, nên sẽ không vấn đề gì đâu”.
“Là mẹ cháu mời ông ấy đến đấy”. Cậu tôi cắt ngang: “Biết tin cháu quay lại thủ đô, mẹ cháu muốn cả nhà quây quần ăn một bữa cơm, ông ngoại cháu cũng đang ở trong, mọi người đều mong cháu lắm”.
Trần Giang Hà tiến đến chỗ tôi nói: “Tiểu Danh, ngồi xuống đây, ông có chuyện muốn kể cho cháu”.
Tôi vốn định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu của mẹ tôi, tôi đành nghe theo. Sau khi ngồi xuống ghế, Trần Giang Hà thở dài nói: “Ngày xưa, hôn nhân đều là vì mục đích chính trị, chúng ta nào có được lựa chọn. Ngay từ nhỏ, ông đã được hứa hôn với đại tiểu thư nhà họ Hồ, mục đích là để củng cố thế lực của nhà họ Trần. Nhưng ông nào có yêu bà ấy. Cuộc sống hôn nhân hông hạnh phúc, ông bỏ lên núi một mình, không may bị trượt chân ngã, được bà nội cháu cứu sống. Bà ấy đưa ông về nhà chữa trị, sau khi vết thương lành, ông đã đem lòng yêu bà ấy, nên không muốn quay về nhà họ Trần nữa, bèn giấu diếm thân thế, nói dối bà ấy rằng ông là cô nhi, không có họ hàng thân thích. Ở lại sống những ngày tháng hạnh phúc vô ưu vô lo cùng bà nội cháu.”
Đại tiểu thư nhà họ Hồ? Tính theo vai vế, lẽ nào là bác của Hồ Cẩm Tú sao? Trần Giang Hà buồn bã nói tiếp: “Nhưng làm gì có chuyện gì giấu được mãi. Có một hôm, lúc đi chợ, ông bị người ta nhận ra, rồi bố ông cho người bắt ông về. Vì muốn cho bà nội cháu một danh phận, ông đã đề nghị ly hôn với vợ, nhưng bà ấy không chịu, ông dùng cách đối xử lạnh nhạt với bà ấy, mong bà ấy thấy khó mà rút lui. Ai ngờ… bà ấy vì quá phẫn uất nên đã giết con rồi tự sát”.
Tôi kinh ngạc, thảo nào ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Hồ Cẩm Tú đã không có thiện cảm với tôi như vậy. Trần Giang Hà lại cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi, nói: “Ông nhận ra mình đã sai, và cảm thấy rất áy náy với hai mẹ con họ, nên đã không tái hôn với bà cháu. Bà cháu cũng vì thế mà bỏ đi, chỉ là ông không ngờ, lúc đó bà ấy đã mang thai bố cháu. Mãi về sau khi bố cháu 10 tuổi có đến nhà họ Trần tìm ông, nói rằng bà nội cháu đã mất, trước khi mất còn dặn dò bố cháu đến tìm ông, mong ông chăm sóc cho bố cháu. Nhưng vì cảm thấy có lỗi với đứa con trai đã mất, nên ông đã không dám đối xử quá tốt với bố cháu, cộng thêm việc bị người nhà họ Trần bắt nạt, bố cháu không chịu được mà bỏ đi. Ông đã đi tìm nhưng…”.
“Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa”. Tôi cắt ngang: “Chẳng có lý do nào đủ để bao biện cho sự vô tình mà ông dành cho bố tôi, ngay cả khi ông ấy bị hãm hại, ông cũng chưa một lần dùng thế lực của nhà họ Trần để bảo vệ cho ông ấy, ông không đáng mặt làm một người bố!”
Tôi tức giận định đi vào trong, thì Tống Giai Âm gọi giật tôi lại nói: “Trần Danh, anh không thể cứ cứng đầu như vậy mãi được, ông nội anh đã rất cố gắng rồi, đừng quên, mạng của Tô Nhược Thủy cũng là nhờ ông ấy cứu sống”.
Tôi không nói gì, quay ra nhìn Trần Giang Hà một cái rồi đi thẳng vào trong. Bữa cơm trưa hôm đó có chút gượng gạo. Cậu tôi nhìn mẹ tôi, rồi lại liếc nhìn sang tôi một cái, nói: “Tiểu Danh, tối nay cháu có rảnh không, cậu muốn cháu cùng cậu đi gặp một người”.
Cậu tôi vừa dứt lời, cả Trần Giang Hà và mẹ tôi đều quay ra nhìn cậu. Tôi cũng thấy tò mò, hỏi: “Ai thế cậu?”
“Là ai, cháu cứ đi rồi sẽ rõ”, cậu tôi nói, mỉm cười đầy ẩn ý.