Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 592: Tô Nhược Thủy gặp nạn
Việc quan trọng nhất bây giờ, là bảo toàn tính mạng cho Tô Nhược Thủy, tôi tin là Tô Sĩ Hạo cũng không muốn chết.
Tô Sĩ Hạo nghe thấy lời tôi nói thì cười lớn, bảo: “Trần Danh, mày nghĩ tao sẽ tin lời mày à? Mày định để bên trên lấy được cơ mật trong tay tao rồi mới giết tao đúng không? Tao không để mày toại nguyện đâu. Tao muốn sống, cũng nhất quyết không giao cơ mật quóc gia ra cho chúng mày đâu!”
Tôi tức giận, trầm giọng nói: “Tô Sĩ Hạo, nếu như Tô Nhược Thủy có xảy ra chuyện gì, ông cũng đừng hòng sống!”
Tô Sĩ Hạo cười lạnh nói: “Hình như mày quên mất hoàn cảnh bây giờ rồi đúng không, là mày đang phải cầu xin tao, chứ không phải tao cầu xin mày”.
“Ông…”, tôi tức đến không thốt ra lời.
Tô Sĩ Hạo lạnh giọng nói tiếp: “Đừng nhiều lời nữa, nếu muốn Tô Nhược Thủy sống, thì một mình đến khách sạn Mùa Xuân”.
Khách sạn Mùa Xuân? Ông ta nhanh như vậy đã rời khỏi nhà họ Tô rồi sao?
Tô Sĩ Hạo đắc ý nói: “Năm đó tao giết được bố mày, thì bây giờ cũng có thể giết được mày. Hai bố con nhà mày, vĩnh viễn không phải là đối thủ của tao”.
Tôi nắm chặt nắm đấm nói: “Tô Sĩ Hạo, ông đừng ngông cuồng quá, tôi đã báo cáo thân phận của ông lên cấp trên rồi, chắc chắn bọn họ sẽ phong tỏa hết đường tháo chạy của ông, ông mau ngoan ngoãn đầu hàng đi”.
Tô Sĩ Hạo không hề để tâm nói: “Ngoan ngoãn đầu hàng á? Nực cười, mày nghĩ tao sợ mấy mánh lừa đấy của mày à? Đừng phí lời nữa, nếu sau 20 phút mà tao không nhìn thấy mày, thì đợi nhặt xác Tô Nhược Thủy đi. Chắc mày không muốn nó chết khó coi quá đâu nhỉ, dù gì nó cũng là người nổi tiếng mà, nếu chết khó coi quá sẽ làm đề tài cho thiên hạ bàn tán mất. Nhớ là phải đến một mình đấy, không nó có làm sao, tao không chịu trách nhiệm đâu”.
Nói rồi ông ta cúp máy, tôi nghiến răng nghiến lợi, Tô Sĩ Hạo này thật nham hiểm độc ác, thiết nghĩ trước đây ông ta diễn cũng đạt quá, khiến ai cũng tưởng ông ta thực sự thương yêu Tô Nhược Thủy. Hóa ra, chỉ là muốn biến cô ấy thành quân cờ của mình. Tôi bảo cậu thanh niên kia đưa tôi tới khách sạn Mùa Xuân, sau khi biết mục đích của tôi, cậu ấy gàn, nói rằng làm thế rất nguy hiểm. Nhưng tôi không nghĩ được nhiều thế nữa, theo khả năng phán đoán nhạy bén của tôi, Tô Sĩ Hạo tuyệt đối không phải chỉ là dọa dẫm, ông ta nhất định sẽ xuống tay với Tô Nhược Thủy.
Ngồi trên xe, tôi gọi điện cho Tống Giai Âm, kể cho cô ấy biết kế hoạch bị bại lộ, và Tô Nhược Thủy đang gặp nguy hiểm. Cô ấy nói sẽ lập tức báo cáo với Tống Giang Sơn để cho người đến ứng cứu. Có được lời này của Tống Giai Âm, tôi cũng yên tâm phần nào.
Đến trước cửa khách sạn Mùa Xuân, tôi vội vàng xuống xe, kết quả là thấy mọi thứ đều rất bình thường. Còn có cả bà bầu và chồng đến đặt phòng, xung quanh người ra người vào, không hề có dấu hiệu nguy hiểm.
Tôi lại lấy điện thoại ra gọi vào số Tô Nhược Thủy, thấy điện thoại báo cuộc gọi được chuyển tiếp, tôi thấy hơi kỳ lạ, tại sao lại phải chuyển tiếp cuộc gọi, Tô Sĩ Hạo trực tiếp bắt máy chẳng phải là được rồi sao? Chẳng lẽ ông ta đã bỏ trốn rồi?
Tô Sĩ Hạo bắt máy: “Đến rồi sao không vào đi, còn đứng ngoài đó làm gì?”
Tôi bất giác ngước lên trên, hỏi: “Ông đang ở đâu?”
Tô Sĩ Hạo nói ông ta ở phòng 808, tôi lập tức đi lên. Lên tới nơi, tôi thấy cửa phòng không khóa, từ từ tiến vào, tôi cởi áo ngoài ra, bên trong đã cài sẵn mìn, một tay cầm súng, một tay cầm điều khiển hô lớn: “Tô Sĩ Hạo, ông đừng có làm bậy, nếu không tôi và ông cùng chết ở đây”.
Nhưng khi vào đến nơi, tôi chẳng thấy ai cả, chỉ có Tô Nhược Thủy đang hôn mê nằm ở đó, quả nhiên Tô Sĩ Hạo đã bỏ trốn. Tôi vội vàng chạy tới, gọi Tô Nhược Thủy tỉnh lại. Bỗng, tôi cảm nhận được một luồng nguy hiểm từ bên ngoài, còn chưa kịp phản ứng, thì có một người xông tới đánh tôi. Tôi đang định ra tay đánh trả, thì phát hiện ra người đó chính là Tô Quảng Hạ. Tôi hô lên: “Anh Tô, anh điên rồi à? Sao lại xông vào đánh em?”
Tô Quảng Hạ ngỡ ngàng nói: “Trần Danh? Sao lại là cậu? Sao bố tôi nói có người bắt cóc em gái tôi tới đây, định giở trò bất chính với nó? Đừng nói là cậu vẫn còn tơ tưởng đến em gái tôi nhé, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”
Tôi cười khổ, không biết phải giải thích thế nào, không ngờ Tô Sĩ Hạo lại giở trò hèn hạ, lừa cả Tô Quảng Hạ đối phó với tôi, tôi chỉ đành nói: “Giờ là lúc nguy cấp, em không có thời gian giải thích cho anh, anh mau đưa chị Thủy rời khỏi đây đi”.
Tôi vừa nói xong thì Tô Nhược Thủy cũng tỉnh lại, cô ấy còn chưa kịp nói gì, thì có một tiếng súng vang lên, giây phút này, tôi cảm thấy thời gian như ngừng lại. Tô Nhược Thủy đứng trước tôi ở phía xa, chiếc váy trắng loang dần máu đỏ. Cô ấy đưa tay ra phía tôi, gọi một tiếng “em trai nhỏ”.
Tôi cảm giác như có trăm nghìn mũi dao đâm vào lồng ngực vậy, tôi vội vàng lao tới đỡ lấy Tô Nhược Thủy, và bảo Tô Quảng Hạ mau gọi xe cấp cứu.
Nói rồi, tôi đặt Tô Nhược Thủy nằm xuống, làm thao tác cầm máu cho cô ấy, nước mắt trào ra, run rẩy nói: “Chị hà tất phải làm thế chứ? Em có thể tránh được mà!”
Viên đạn được bắn từ phía tòa nhà đối diện sang, bay qua cửa sổ chỗ Tô Nhược Thủy nằm, thiết nghĩ nó vốn là nhằm vào tôi, chỉ là hung thủ không ngờ Tô Nhược Thủy lại tỉnh dậy đúng lúc đó. Lấy thân mình đỡ cho tôi.
Tô Nhược Thủy đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tôi: “Chị biết em có thể tránh được, nhưng chị không chịu nổi cảm giác có người bắn súng về phía em, cứu được em, có chết chị cũng cam lòng”.
“Chị thật ngốc”, tôi nghẹn ngào nói.
Lúc này đây, Tô Quảng Hạ đã gọi cấp cứu xong, anh ấy đứng đội diện chĩa súng về phía tôi, rồi nổ liền mấy phát súng. Hóa ra, không phải anh ấy muốn bắn tôi, mà là muốn bắn kẻ vừa nãy đã nổ súng bên phía đối diện.
Đúng lúc đó, Tống Giai Âm gọi điện tới: “Trần Danh, anh sao rồi?”
Tôi vội trả lời: “Anh không sao, nhưng Tô Nhược Thủy thì không ổn lắm, bố em sắp tới chưa?”.
Tống Giai Âm nghiêm túc trả lời: “Em và bố đang trên đường tới, sắp đến nơi rồi”.
Tôi thuật lại cái bẫy của Tô Sĩ Hạo, nói ông ta không ở khách sạn Mùa Xuân mà trốn ở một tòa nhà đối diện, có lẽ bây giờ đã chuẩn bị bỏ trốn rồi. Tống Giai Âm bảo tôi yên tâm, có bố cô ấy ra tay, chắc chắn sẽ bắt được Tô Sĩ Hạo.
Xe cứu thương đến, tôi bảo Tống Giai Âm tôi phải đi trước, nhờ bố con cô ấy xử lý nốt phần còn lại. Mặc dù tôi rất muốn đích thân giết Tô Sĩ Hạo trả thù cho bố tôi, những giờ việc cứu Tô Nhược Thủy mới là quan trọng nhất, tôi không thể chần chừ được.
Ngồi trên xe cứu thương, tôi nhìn Tô Quảng Hạ, tôi biết kể từ giây phút Tô Nhược Thủy trúng đạn, anh ấy cũng đoán ra được Tô Sĩ Hạo có vấn đề, nhưng tuyệt nhiên không nói gì, tôi cũng không dám hỏi.
Đúng lúc đó, một số điện thoại lạ gọi đến, bắt máy nghe thì biết hóa ra là cậu thanh niên đẹp trai chỗ cậu tôi gọi đến. Điện thoại vừa nối máy, cậu ấy phấn khích nói: “Cậu Trần, chúng tôi lục soát nhà của Tô Sĩ Hạo, phát hiện ra dưới tầng hầm nhà ông ta có một cái kho đông lạnh, cậu sẽ không tin nổi chúng tôi tìm thấy gì ở dưới đó đâu”.
Trái tim tôi bỗng thắt lại, một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi, nhưng tôi không dám tin suy nghĩ của mình là đúng.
Cậu thanh niên tiếp lời: “Là di thể của em gái cậu, Trần tiểu thư”.
Tôi đứng phắt dậy, kích động nói: “Cậu nói thật chứ?”
“Chắc chắn 100%, cậu có muốn qua xem không?”
Nghĩ đến nụ cười của em gái, tôi đột nhiên òa khóc, nói: “Có, có chứ… Nhưng phải đợi một lát tôi xong việc mới qua được, đừng ai động vào con bé…”
Không thể tin được là di thể của em gái tôi lại được tìm thấy trong kho đông lạnh nhà Tô Sĩ Hạo. Lúc này đây, tảng đá lớn trong lòng tôi như được đặt xuống, tôi cúp điện thoại, thở dài một hơi rồi lẩm nhẩm: “Tiểu Vi, cuối cùng cũng tìm thấy em rồi”.
Tô Quảng Hạ cũng biết chuyện của em gái tôi, nghe thấy thế, anh ấy kinh ngạc hỏi: “Di thể của em gái cậu được tìm thấy trong hầm nhà tôi sao?”
Tôi ái ngại trả lời: “Phải”.
Tô Quảng Hạ nắm chặt nắm đấm, giận giữ nói: “Thật là đáng chết!”. Nói rồi, anh ấy quay ra nhìn tôi, buồn bã hỏi: “Thật ra, tôi có thể lờ mờ đoán ra được mọi chuyện rồi, tôi muốn hỏi cậu một câu, có khi nào, cậu nghĩ tôi và bố tôi… là đồng bọn với nhau không?
Tôi vội vàng đáp: “Không, chưa bao giờ”.
Tô Quảng Hạ cau mày hỏi: “Tại sao? Cậu phải biết là, bố tôi còn là một người trung quân ái quốc hơn cả tôi”.
Tôi nói: “Không, anh và ông ta không giống nhau. Từ lúc biết được chuyện ông ta là hung thủ thực sự, em cũng đã tự hỏi tại sao ông ta có thể lừa tất cả mọi người. Nhưng sau đó, em nhận ra một điều, đó là ông ta vốn không hề lừa chúng ta, mà là do chúng ta đã đánh giá quá cao ông ấy, hay nói cách khác, là đánh giá quá cao hai chữ ‘quân nhân’, là quân nhân thì phải ‘trung thành’, trung thành với quốc gia, với nhân dân, nhưng không ai nghĩ, quân nhân thì cũng là người, cũng sẽ có những cảm xúc của bản thân, không thể hoàn hảo được”.
Tô Quảng Hạ không nói gì nữa, tôi cũng không làm phiền anh ấy.
Sau khi đến bệnh viện, Tô Nhược Thủy lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Tô Quảng Hạ nhận được một cuộc điện thoại của cấp trên gọi đến, nói muốn tôi và anh ấy đến báo cáo tình hình. Nhưng Tô Nhược Thủy không thể không có ai ở lại trông, tôi bảo Tô Quảng Hạ đi một mình, cấp trên có quở trách, tôi sẽ chịu. Tô Quảng Hạ biết không thể ép tôi, cũng không muốn để Tô Nhược Thủy ở lại một mình, nên đồng ý rồi rời đi.
Phòng cấp cứu liên tục có mấy cô y tá chạy ra chạy vào, tay cầm rất nhiều bịch máu, có một người lo lắng nói: “Tô Nhược Thủy e rằng nguy rồi, cô ấy bị thương rất nặng, các bác sĩ đều không dám đảm bảo có thể lấy viên đạn ra sẽ không ảnh hưởng đến tĩnh mạch”.
Nghe thấy thế, trước mắt tôi như tối sầm lại, cả người lảo đảo như sắp ngất đi.
Cô ý tá đó nhìn thấy tôi thì giật mình sợ hãi, vội vàng nói: “Anh gì ơi, anh yên tâm, các bác sĩ nói nhất định sẽ dốc toàn lực cứu Tô tiểu thư”.
Tôi dựa lưng vào tường, toàn thân không còn chút sức lực, nếu như Tô Nhược Thủy có chuyện gì, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho mình. Cô ấy đã từng vì cứu tôi mà mất đi trí nhớ, khó khăn lắm mới khôi phục lại được, giờ lại vì cứu tôi mà nguy hiểm đến tính mạng, ân tình này, tôi biết lấy gì để trả đây?
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi tới, tôi vốn chẳng buồn quan tâm xem đó là ai, nhưng một âm thanh quen thuộc đã khiến tôi ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt tôi là một gương mặt già nua gầy gò, tôi rõ ràng là rất hận ông ta, nhưng giờ phút này, nhìn thấy ông ta xuất hiện, tôi lại như có thêm một tia hi vọng.
Tôi chạy lại, nắm lấy cánh tay ông ta nói: “Cầu xin ông, cầu xin ông hay cứu lấy cô ấy”.
Trần Giang Hà ôn tồn nói: “Cháu yên tâm, ông nhất định sẽ cứu con bé”.
Đằng sau Trần Giang Hà có hai người đàn ông, bọn họ đều tò mò nhìn tôi, rõ ràng là không biết mối quan hệ giữa tôi và Trần Giang Hà. Tôi cúi đầu chào họ, bọn họ cũng gật đầu với tôi. Trần Giang Hà quay người lại nói: “Viện trưởng, lần này phải cảm ơn ông rồi”.
Hóa ra một trong số họ là viện trưởng, chả trách mà Trần Giang Hà có thể tham gia vào công tác điều trị cho Tô Nhược Thủy.
Trần Giang Hà nhìn tôi một cái rồi đi thẳng vào phòng bệnh. Nhìn theo bước chân của ông ta, tôi cảm giác mình được an ủi, tự nhủ thật may mà ông ta vẫn ở đây…
Tô Sĩ Hạo nghe thấy lời tôi nói thì cười lớn, bảo: “Trần Danh, mày nghĩ tao sẽ tin lời mày à? Mày định để bên trên lấy được cơ mật trong tay tao rồi mới giết tao đúng không? Tao không để mày toại nguyện đâu. Tao muốn sống, cũng nhất quyết không giao cơ mật quóc gia ra cho chúng mày đâu!”
Tôi tức giận, trầm giọng nói: “Tô Sĩ Hạo, nếu như Tô Nhược Thủy có xảy ra chuyện gì, ông cũng đừng hòng sống!”
Tô Sĩ Hạo cười lạnh nói: “Hình như mày quên mất hoàn cảnh bây giờ rồi đúng không, là mày đang phải cầu xin tao, chứ không phải tao cầu xin mày”.
“Ông…”, tôi tức đến không thốt ra lời.
Tô Sĩ Hạo lạnh giọng nói tiếp: “Đừng nhiều lời nữa, nếu muốn Tô Nhược Thủy sống, thì một mình đến khách sạn Mùa Xuân”.
Khách sạn Mùa Xuân? Ông ta nhanh như vậy đã rời khỏi nhà họ Tô rồi sao?
Tô Sĩ Hạo đắc ý nói: “Năm đó tao giết được bố mày, thì bây giờ cũng có thể giết được mày. Hai bố con nhà mày, vĩnh viễn không phải là đối thủ của tao”.
Tôi nắm chặt nắm đấm nói: “Tô Sĩ Hạo, ông đừng ngông cuồng quá, tôi đã báo cáo thân phận của ông lên cấp trên rồi, chắc chắn bọn họ sẽ phong tỏa hết đường tháo chạy của ông, ông mau ngoan ngoãn đầu hàng đi”.
Tô Sĩ Hạo không hề để tâm nói: “Ngoan ngoãn đầu hàng á? Nực cười, mày nghĩ tao sợ mấy mánh lừa đấy của mày à? Đừng phí lời nữa, nếu sau 20 phút mà tao không nhìn thấy mày, thì đợi nhặt xác Tô Nhược Thủy đi. Chắc mày không muốn nó chết khó coi quá đâu nhỉ, dù gì nó cũng là người nổi tiếng mà, nếu chết khó coi quá sẽ làm đề tài cho thiên hạ bàn tán mất. Nhớ là phải đến một mình đấy, không nó có làm sao, tao không chịu trách nhiệm đâu”.
Nói rồi ông ta cúp máy, tôi nghiến răng nghiến lợi, Tô Sĩ Hạo này thật nham hiểm độc ác, thiết nghĩ trước đây ông ta diễn cũng đạt quá, khiến ai cũng tưởng ông ta thực sự thương yêu Tô Nhược Thủy. Hóa ra, chỉ là muốn biến cô ấy thành quân cờ của mình. Tôi bảo cậu thanh niên kia đưa tôi tới khách sạn Mùa Xuân, sau khi biết mục đích của tôi, cậu ấy gàn, nói rằng làm thế rất nguy hiểm. Nhưng tôi không nghĩ được nhiều thế nữa, theo khả năng phán đoán nhạy bén của tôi, Tô Sĩ Hạo tuyệt đối không phải chỉ là dọa dẫm, ông ta nhất định sẽ xuống tay với Tô Nhược Thủy.
Ngồi trên xe, tôi gọi điện cho Tống Giai Âm, kể cho cô ấy biết kế hoạch bị bại lộ, và Tô Nhược Thủy đang gặp nguy hiểm. Cô ấy nói sẽ lập tức báo cáo với Tống Giang Sơn để cho người đến ứng cứu. Có được lời này của Tống Giai Âm, tôi cũng yên tâm phần nào.
Đến trước cửa khách sạn Mùa Xuân, tôi vội vàng xuống xe, kết quả là thấy mọi thứ đều rất bình thường. Còn có cả bà bầu và chồng đến đặt phòng, xung quanh người ra người vào, không hề có dấu hiệu nguy hiểm.
Tôi lại lấy điện thoại ra gọi vào số Tô Nhược Thủy, thấy điện thoại báo cuộc gọi được chuyển tiếp, tôi thấy hơi kỳ lạ, tại sao lại phải chuyển tiếp cuộc gọi, Tô Sĩ Hạo trực tiếp bắt máy chẳng phải là được rồi sao? Chẳng lẽ ông ta đã bỏ trốn rồi?
Tô Sĩ Hạo bắt máy: “Đến rồi sao không vào đi, còn đứng ngoài đó làm gì?”
Tôi bất giác ngước lên trên, hỏi: “Ông đang ở đâu?”
Tô Sĩ Hạo nói ông ta ở phòng 808, tôi lập tức đi lên. Lên tới nơi, tôi thấy cửa phòng không khóa, từ từ tiến vào, tôi cởi áo ngoài ra, bên trong đã cài sẵn mìn, một tay cầm súng, một tay cầm điều khiển hô lớn: “Tô Sĩ Hạo, ông đừng có làm bậy, nếu không tôi và ông cùng chết ở đây”.
Nhưng khi vào đến nơi, tôi chẳng thấy ai cả, chỉ có Tô Nhược Thủy đang hôn mê nằm ở đó, quả nhiên Tô Sĩ Hạo đã bỏ trốn. Tôi vội vàng chạy tới, gọi Tô Nhược Thủy tỉnh lại. Bỗng, tôi cảm nhận được một luồng nguy hiểm từ bên ngoài, còn chưa kịp phản ứng, thì có một người xông tới đánh tôi. Tôi đang định ra tay đánh trả, thì phát hiện ra người đó chính là Tô Quảng Hạ. Tôi hô lên: “Anh Tô, anh điên rồi à? Sao lại xông vào đánh em?”
Tô Quảng Hạ ngỡ ngàng nói: “Trần Danh? Sao lại là cậu? Sao bố tôi nói có người bắt cóc em gái tôi tới đây, định giở trò bất chính với nó? Đừng nói là cậu vẫn còn tơ tưởng đến em gái tôi nhé, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”
Tôi cười khổ, không biết phải giải thích thế nào, không ngờ Tô Sĩ Hạo lại giở trò hèn hạ, lừa cả Tô Quảng Hạ đối phó với tôi, tôi chỉ đành nói: “Giờ là lúc nguy cấp, em không có thời gian giải thích cho anh, anh mau đưa chị Thủy rời khỏi đây đi”.
Tôi vừa nói xong thì Tô Nhược Thủy cũng tỉnh lại, cô ấy còn chưa kịp nói gì, thì có một tiếng súng vang lên, giây phút này, tôi cảm thấy thời gian như ngừng lại. Tô Nhược Thủy đứng trước tôi ở phía xa, chiếc váy trắng loang dần máu đỏ. Cô ấy đưa tay ra phía tôi, gọi một tiếng “em trai nhỏ”.
Tôi cảm giác như có trăm nghìn mũi dao đâm vào lồng ngực vậy, tôi vội vàng lao tới đỡ lấy Tô Nhược Thủy, và bảo Tô Quảng Hạ mau gọi xe cấp cứu.
Nói rồi, tôi đặt Tô Nhược Thủy nằm xuống, làm thao tác cầm máu cho cô ấy, nước mắt trào ra, run rẩy nói: “Chị hà tất phải làm thế chứ? Em có thể tránh được mà!”
Viên đạn được bắn từ phía tòa nhà đối diện sang, bay qua cửa sổ chỗ Tô Nhược Thủy nằm, thiết nghĩ nó vốn là nhằm vào tôi, chỉ là hung thủ không ngờ Tô Nhược Thủy lại tỉnh dậy đúng lúc đó. Lấy thân mình đỡ cho tôi.
Tô Nhược Thủy đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tôi: “Chị biết em có thể tránh được, nhưng chị không chịu nổi cảm giác có người bắn súng về phía em, cứu được em, có chết chị cũng cam lòng”.
“Chị thật ngốc”, tôi nghẹn ngào nói.
Lúc này đây, Tô Quảng Hạ đã gọi cấp cứu xong, anh ấy đứng đội diện chĩa súng về phía tôi, rồi nổ liền mấy phát súng. Hóa ra, không phải anh ấy muốn bắn tôi, mà là muốn bắn kẻ vừa nãy đã nổ súng bên phía đối diện.
Đúng lúc đó, Tống Giai Âm gọi điện tới: “Trần Danh, anh sao rồi?”
Tôi vội trả lời: “Anh không sao, nhưng Tô Nhược Thủy thì không ổn lắm, bố em sắp tới chưa?”.
Tống Giai Âm nghiêm túc trả lời: “Em và bố đang trên đường tới, sắp đến nơi rồi”.
Tôi thuật lại cái bẫy của Tô Sĩ Hạo, nói ông ta không ở khách sạn Mùa Xuân mà trốn ở một tòa nhà đối diện, có lẽ bây giờ đã chuẩn bị bỏ trốn rồi. Tống Giai Âm bảo tôi yên tâm, có bố cô ấy ra tay, chắc chắn sẽ bắt được Tô Sĩ Hạo.
Xe cứu thương đến, tôi bảo Tống Giai Âm tôi phải đi trước, nhờ bố con cô ấy xử lý nốt phần còn lại. Mặc dù tôi rất muốn đích thân giết Tô Sĩ Hạo trả thù cho bố tôi, những giờ việc cứu Tô Nhược Thủy mới là quan trọng nhất, tôi không thể chần chừ được.
Ngồi trên xe cứu thương, tôi nhìn Tô Quảng Hạ, tôi biết kể từ giây phút Tô Nhược Thủy trúng đạn, anh ấy cũng đoán ra được Tô Sĩ Hạo có vấn đề, nhưng tuyệt nhiên không nói gì, tôi cũng không dám hỏi.
Đúng lúc đó, một số điện thoại lạ gọi đến, bắt máy nghe thì biết hóa ra là cậu thanh niên đẹp trai chỗ cậu tôi gọi đến. Điện thoại vừa nối máy, cậu ấy phấn khích nói: “Cậu Trần, chúng tôi lục soát nhà của Tô Sĩ Hạo, phát hiện ra dưới tầng hầm nhà ông ta có một cái kho đông lạnh, cậu sẽ không tin nổi chúng tôi tìm thấy gì ở dưới đó đâu”.
Trái tim tôi bỗng thắt lại, một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi, nhưng tôi không dám tin suy nghĩ của mình là đúng.
Cậu thanh niên tiếp lời: “Là di thể của em gái cậu, Trần tiểu thư”.
Tôi đứng phắt dậy, kích động nói: “Cậu nói thật chứ?”
“Chắc chắn 100%, cậu có muốn qua xem không?”
Nghĩ đến nụ cười của em gái, tôi đột nhiên òa khóc, nói: “Có, có chứ… Nhưng phải đợi một lát tôi xong việc mới qua được, đừng ai động vào con bé…”
Không thể tin được là di thể của em gái tôi lại được tìm thấy trong kho đông lạnh nhà Tô Sĩ Hạo. Lúc này đây, tảng đá lớn trong lòng tôi như được đặt xuống, tôi cúp điện thoại, thở dài một hơi rồi lẩm nhẩm: “Tiểu Vi, cuối cùng cũng tìm thấy em rồi”.
Tô Quảng Hạ cũng biết chuyện của em gái tôi, nghe thấy thế, anh ấy kinh ngạc hỏi: “Di thể của em gái cậu được tìm thấy trong hầm nhà tôi sao?”
Tôi ái ngại trả lời: “Phải”.
Tô Quảng Hạ nắm chặt nắm đấm, giận giữ nói: “Thật là đáng chết!”. Nói rồi, anh ấy quay ra nhìn tôi, buồn bã hỏi: “Thật ra, tôi có thể lờ mờ đoán ra được mọi chuyện rồi, tôi muốn hỏi cậu một câu, có khi nào, cậu nghĩ tôi và bố tôi… là đồng bọn với nhau không?
Tôi vội vàng đáp: “Không, chưa bao giờ”.
Tô Quảng Hạ cau mày hỏi: “Tại sao? Cậu phải biết là, bố tôi còn là một người trung quân ái quốc hơn cả tôi”.
Tôi nói: “Không, anh và ông ta không giống nhau. Từ lúc biết được chuyện ông ta là hung thủ thực sự, em cũng đã tự hỏi tại sao ông ta có thể lừa tất cả mọi người. Nhưng sau đó, em nhận ra một điều, đó là ông ta vốn không hề lừa chúng ta, mà là do chúng ta đã đánh giá quá cao ông ấy, hay nói cách khác, là đánh giá quá cao hai chữ ‘quân nhân’, là quân nhân thì phải ‘trung thành’, trung thành với quốc gia, với nhân dân, nhưng không ai nghĩ, quân nhân thì cũng là người, cũng sẽ có những cảm xúc của bản thân, không thể hoàn hảo được”.
Tô Quảng Hạ không nói gì nữa, tôi cũng không làm phiền anh ấy.
Sau khi đến bệnh viện, Tô Nhược Thủy lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Tô Quảng Hạ nhận được một cuộc điện thoại của cấp trên gọi đến, nói muốn tôi và anh ấy đến báo cáo tình hình. Nhưng Tô Nhược Thủy không thể không có ai ở lại trông, tôi bảo Tô Quảng Hạ đi một mình, cấp trên có quở trách, tôi sẽ chịu. Tô Quảng Hạ biết không thể ép tôi, cũng không muốn để Tô Nhược Thủy ở lại một mình, nên đồng ý rồi rời đi.
Phòng cấp cứu liên tục có mấy cô y tá chạy ra chạy vào, tay cầm rất nhiều bịch máu, có một người lo lắng nói: “Tô Nhược Thủy e rằng nguy rồi, cô ấy bị thương rất nặng, các bác sĩ đều không dám đảm bảo có thể lấy viên đạn ra sẽ không ảnh hưởng đến tĩnh mạch”.
Nghe thấy thế, trước mắt tôi như tối sầm lại, cả người lảo đảo như sắp ngất đi.
Cô ý tá đó nhìn thấy tôi thì giật mình sợ hãi, vội vàng nói: “Anh gì ơi, anh yên tâm, các bác sĩ nói nhất định sẽ dốc toàn lực cứu Tô tiểu thư”.
Tôi dựa lưng vào tường, toàn thân không còn chút sức lực, nếu như Tô Nhược Thủy có chuyện gì, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho mình. Cô ấy đã từng vì cứu tôi mà mất đi trí nhớ, khó khăn lắm mới khôi phục lại được, giờ lại vì cứu tôi mà nguy hiểm đến tính mạng, ân tình này, tôi biết lấy gì để trả đây?
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi tới, tôi vốn chẳng buồn quan tâm xem đó là ai, nhưng một âm thanh quen thuộc đã khiến tôi ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt tôi là một gương mặt già nua gầy gò, tôi rõ ràng là rất hận ông ta, nhưng giờ phút này, nhìn thấy ông ta xuất hiện, tôi lại như có thêm một tia hi vọng.
Tôi chạy lại, nắm lấy cánh tay ông ta nói: “Cầu xin ông, cầu xin ông hay cứu lấy cô ấy”.
Trần Giang Hà ôn tồn nói: “Cháu yên tâm, ông nhất định sẽ cứu con bé”.
Đằng sau Trần Giang Hà có hai người đàn ông, bọn họ đều tò mò nhìn tôi, rõ ràng là không biết mối quan hệ giữa tôi và Trần Giang Hà. Tôi cúi đầu chào họ, bọn họ cũng gật đầu với tôi. Trần Giang Hà quay người lại nói: “Viện trưởng, lần này phải cảm ơn ông rồi”.
Hóa ra một trong số họ là viện trưởng, chả trách mà Trần Giang Hà có thể tham gia vào công tác điều trị cho Tô Nhược Thủy.
Trần Giang Hà nhìn tôi một cái rồi đi thẳng vào phòng bệnh. Nhìn theo bước chân của ông ta, tôi cảm giác mình được an ủi, tự nhủ thật may mà ông ta vẫn ở đây…