Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 590: Gặp lại cô ấy
Tôi giở chiếc ví ra xem, chiếc ví nhỏ ngoài ít tiền lẻ và thẻ ngân hàng ra, thì chẳng còn gì cả. Tôi thấy có gì đó không đúng, lẽ nào là ban nãy tôi đoán sai? Rõ ràng là cô ta có căng thẳng mà.
Hơn nữa lúc tôi giở chiếc ví ra, cô ta còn nhìn chằm chằm vào cái ví, như sợ tôi sẽ phát hiện ra điều gì đó. Tôi cẩn thận giở kỹ lại lần nữa, thì phát hiện ra bên trong lớp da của chiếc ví hình như có giấu thứ gì đó. Tôi lập tức lấy con dao nhỏ của bố tôi rạch chiếc ví ra, quả nhiên trong đó có một tấm hình nhỏ.
Tôi nhìn Dương Thấm Nguyệt, mặt cô ta lúc này rất khó coi, cứ như bị người ta nắm đằng chuôi vậy. Tôi cười đắc ý, rồi cúi xuống nhìn tấm ảnh, chỉ có điều, khi nhìn thấy người trong ảnh, nụ cười của tôi bỗng vụt tắt.
Người trong tấm ảnh đó, là một người tôi rất ít tiếp xúc, nhưng lại rất quen, đến nỗi khi nhìn thấy ông ta, tôi còn nghi ngờ bản thân có khi nào nhìn nhầm hay không.
Tôi nhìn kỹ lại lần nữa, sau khi xác nhận đúng là ông ta, thì lòng tôi chùng hẳn xuống. Ông ta… chính là bố của Tô Nhược Thủy, Tô Sĩ Hạo.
Tại sao Dương Thấm Nguyệt lại để ảnh Tô Sĩ Hạo? Hơn nữa còn là ảnh Tô Sĩ Hạo đang nằm tắm nắng, đằng sau lưng ông ta là một căn biệt thự, đây rõ ràng là ảnh lúc ông ta đi nghỉ dưỡng. Sao Dương Thấm Nguyệt lại có bức ảnh này?
Rồi việc cô ta cất bức ảnh kỹ như vậy, còn căng thẳng lúc tôi tìm thấy nó, điều này đã chứng minh được sự quan tâm của cô ta tới bức ảnh, à không, mà là tới Tô Sĩ Hạo nhiều thế nào.
Cô ta quan tâm đến bức ảnh như thế, còn chứng tỏ mối quan hệ giữa cô ta và Tô Sĩ Hạo rất gần gũi, đến mức đi du lịch chung với nhau. Tôi giật mình, lẽ nào… tên hung thủ thật sự bấy lâu nay tôi vẫn tìm kiếm chính là ông ta?
Việc này thật quá nực cười!
Tôi quay ra nhìn Dương Thấm Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô nói đi, đây là ai?”
Cô ta căng thẳng nhìn tôi, rồi lại lạnh lùng quay đi không nói gì.
Lẽ nào những gì tôi đoán là đúng? Không, sao có thể như thế được? Có khi nào là cô ta đang giả vờ không? Hay là cô ta cô ý tỏ ra căng thẳng, để tôi hiểu nhầm, từ đó đổ tội cho Tô Sĩ Hạo? Nhưng cô ta đâu có biết sẽ bị Tống Giai Âm bắt, cũng đâu có biết tôi sẽ rạch cái ví ra chứ? Nhưng bảo tôi làm sao tin người đã nuôi dưỡng nên một Tô Quảng Hạ trung quân ái quốc lại là hung thủ đứng đằng sau mọi việc đây, thật là nực cười.
Đột nhiên tôi thấy ông trời thật biết trêu ngươi, lẽ nào thù hận giữa tôi và Đoàn Thanh Hồ còn chưa đủ sao? Giờ còn muốn tôi và người anh em tốt của tôi có thêm một mối thù nữa? Không, tôi sẽ không trách Tô Quảng Hạ, nhưng nếu như tôi giết bố anh ấy để trả thù cho bố tôi, thì anh ấy liệu có hận tôi không?
Tống Giai Âm cũng thất kinh, chẳng ai có thể ngờ, người ấy lại là Tô Sĩ Hạo.
Tôi nghiến răng nghiến lợi quay sang hỏi Dương Thấm Nguyệt: “Tô Sĩ Hạo là cô lấy ra để lừa tôi đúng không?”
Dương Thấm Nguyệt cười lạnh nói: “Sao? Không chấp nhận được à?”
Tôi nheo mắt lại nhìn Dương Thấm Nguyệt, cười: “Vậy ý cô là, ông ta đúng là hung thủ thật sự?”
“Phải, là ông ta đấy, sao nào? Ông ta là bố người anh em tốt của anh, anh có dám xuống tay không?”, Dương Thấm Nguyên dương dương đắc ý nói.
Dương Thấm Nguyệt không ngốc, cô ta biết tôi sẽ không vì Tô Sĩ Hạo là bố của Tô Quảng Hạ mà từ bỏ báo thù, cho nên cô ta nói như vậy, chỉ là để kích động tôi, khiến tôi cho rằng lời cô ta nói là sự thật, kể cả bộ dạng đắc ý của cô cũng không phải là giả vờ. Cô ta làm như vậy, trừ phi là nghĩ tôi sẽ không tin cô ta, muốn tôi nghi ngờ lời cô ta nói, và không nghĩ Tô Sĩ Hạo là hung thủ nữa.
Nhưng mà, phản ứng của cô ta như vậy, lại càng khiến tôi khẳng định phán đoán của mình hơn!
Tôi nhìn gương mặt trong tấm ảnh, một gương mặt đầy chính trực, tự dưng cảm thấy mọi thứ thật trớ trêu. Tôi trước nay luôn hận không thể đâm ngàn nhát dao vào kẻ đã hại chết bố tôi, khiến gia đình tôi chia cắt, thế mà người ấy lại là người tôi từng coi như một vị ‘anh hùng’ luôn vì quốc gia đại nghĩa! Thật là bi ai!
Thấy tôi không nói gì, Dương Thấm Nguyệt lại cười chế giễu nói: “Chao ôi, tôi nghe nói Trần Danh anh vô cùng thông minh, đến sếp lớn của tôi còn phải khen anh là nhân tài hiếm có giống như bố anh, ai ngờ anh lại ngu dốt thế, thôi bỏ đi, anh tin thì cứ tin, anh với Tô Quảng Hạ đối đầu nhau lại càng hay”.
Mặc dù nét mặt của cô ta đầy sự trào phúng, nhưng ánh mắt lại bán đứng cô ta, tôi lạnh lùng nói: “Nếu cô đã biết Trần Danh tôi không phải người hàm hồ, thì cô nên tự hiểu là, mấy trò tiểu xảo vặt vãnh của cô không có tác dụng với tôi đâu”.
Nói rồi, tôi giơ tấm ảnh lên, trầm giọng nói: “Tô Sĩ Hạo, ông ta chính là hung thủ thật sự, còn là người bố nuôi mà cô hết sức ngưỡng mộ! Tôi nói đúng không?”
Dương Thấm Nguyệt ngây ra nhìn tôi, rồi cười lớn nói: “Nếu anh đã nghĩ như thế, thì tôi cũng rất vui được xem mấy con chó các anh cắn nhau đấy”.
Tôi nheo mắt lại nói: “Cô chứ chờ xem”.
Nói rồi tôi quay người định rời đi, Dương Thấm Nguyệt có vẻ hơi hoảng, cô ta nói: “Trần Danh, anh mà động vào ông ta, anh sẽ hối hận đấy, nhất định sẽ hối hận!”
Tôi không thèm để ý đến Dương Thấm Nguyệt, bảo Vệ Quốc Dân tiếp tục canh chừng cô ta, rồi đưa Tống Giai Âm rời khỏi.
Về đến nhà, Trương Nhất Sơn thấy tôi và Tống Giai Âm mặt mày đều thẫn thờ thì lo lắng hỏi: “Trần Danh, sĩ quan Tống, hai người sao vậy?”
Tôi nói với anh ấy rằng, hung thủ đứng sau tất cả mọi chuyện này rất có thể là Tô Sĩ Hạo, bố của Tô Quảng Hạ. Trương Nhất Sơn sững sờ, kinh ngạc nói: “Sao… sao có thể được? Bố của đội trưởng Tô, ông ấy… chẳng phải ông ấy là một người rất cương trực yêu nước sao? Thật không thể tượng tượng nổi…”
Tôi cười khổ nói: “Phải, đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhưng thế giới này là vậy đấy, nó chẳng bao giờ phát triển theo hướng mà chúng ta nghĩ”.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Đương nhiên, trước khi có bằng chứng xác thực, tôi sẽ không khẳng định bất cứ điều gì”.
“Vậy ý của anh là…”, Trương Nhất Sơn ngơ ngác nhìn tôi hỏi.
Tôi nói: “Tôi có một cách nhanh nhất có thể chứng minh được Tô Sĩ Hạo có phải là hung thủ hay không, nhưng cách này có thể sẽ làm tổn thương một vài người”.
Nói rồi, tôi nhìn sang Tống Giai Âm, cô ấy thấy ánh mắt của tôi, liền hiểu ngay ra tôi đang nghĩ gì, cô ấy nói: “Có phải anh muốn nhờ Tô Nhược Thủy giúp đỡ không?”
Vẫn là Tống Giai Âm hiểu tôi nhất, đúng là tôi muốn nhờ Tô Nhược Thủy giúp đỡ, bởi vì nếu như bây giờ tôi cứ thế đi gặp Tô Sĩ Hạo đối chất, ông ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Không những thế, ông ta đã ở dưới mũi của cấp trên giở trò ma quỷ suốt bao nhiêu năm như vậy, ắt đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, muốn nắm được đằng chuôi, thì phải nhờ đến Tô Nhược Thủy.
Phải biết rằng, lúc trước Tô Nhược Thủy vì giúp đỡ tôi, đã trở thành cái gai trong mắt tổ chức đó, giờ cô ấy trở lại thủ đô, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay.
Tôi không hề nghĩ Tô Sĩ Hạo sẽ không ra tay với Tô Nhược Thủy, vì nếu ông ta thực sự là hung thủ, thì chứng tỏ ông ta vốn không có trái tim. Ông ta sớm đã coi con gái mình như một thanh kiếm, không tiếc lợi dụng cô ấy, thậm chí có thể loại bỏ cô ấy.
Tống Giai Âm nói: “Thật ra nhờ Tô Nhược Thủy giúp là cách tốt nhất rồi, bởi vì nếu như Tô Sĩ Hạo muốn làm hại Tô Nhược Thủy, mà Tô Nhược Thủy chỉ ở nhà, không chịu ra ngoài, thì ông ta bắt buộc phải tự mình ra tay, đến lúc đó chân tướng sẽ bại lộ thôi”.
Đây cũng là lí do tôi muốn lợi dụng Tô Nhược Thùy, nhưng, nếu bảo Tô Nhược Thủy đi vạch mặt bố cô ấy, liệu có tàn nhẫn quá không? Đương nhiên tôi cũng có thể không nói cho cô ấy biết, nhưng tôi không muốn giấu cô ấy một chuyện lớn như thế này.
Tống Giai Âm nói tiếp: “Nếu như Tô Sĩ Hạo thực sự là hung thủ sau lưng mọi chuyện, thì Tô Nhược Thủy có quyền được biết, hơn nữa, chúng ta vạch trần Tô Sĩ Hạo sớm ngày nào, thì Tô Quảng Hạ và Tô Nhược Thủy cũng bớt nguy hiểm ngày đó, việc này đối với gia đình bọn họ lợi nhiều hơn là hại. Nếu không, có khi bọn họ còn bị Tô Sĩ Hạo liên lụy”.
Tôi gật đầu, nói: “Em nói đúng, xem ra anh không nên do dự nữa, mai anh sẽ tìm cơ hội đi gặp Tô Nhược Thủy”.
“Anh định đích thân đi gặp Tô Nhược Thủy à?”, Tống Giai Âm hỏi, giọng vẫn rất bình thản.
Tôi thì lại hơi lúng túng, sợ cô ấy hiểu nhầm, vội nói: “Việc này… anh nghĩ anh bắt buộc phải đích thân nói chuyện với cô ấy, có như thế sau này cô ấy mới không có cảm giác chúng ta lợi dụng, lừa gạt cô ấy, bất luận thế nào… em cũng đừng hiểu lầm anh nhé”.
Tống Giai Âm không nói gì, tôi thấp thỏm hỏi lại lần nữa: “Giai Âm, em hiểu cho anh chứ?”
Tôi còn tưởng Giai Âm sẽ giận tôi, đang không biết nên khuyên cô ấy thế nào, thì cô ấy lại bình tĩnh lên tiếng: “Em hiểu mà, anh cứ đi đi”.
Nghe thấy thế, hòn đá trong lòng tôi mới được đặt xuống, tôi ôm lấy Giai Âm, âu yếm nói: “Cảm ơn em”.
Ngày hôm sau, tôi gọi điện cho Tam gia, kể qua với anh ấy tình hình, rồi nhờ anh ấy đi đón Tô Nhược Thủy tới gặp tôi.
Tô Nhược Thủy vừa nhìn thấy tôi đã nước mắt lưng tròng. Không giống như Đoàn Thanh Hồ và Tống Giai Âm, Tô Nhược Thủy là tuýp phụ nữ dịu dàng điển hình.
Tô Nhược Thủy ngồi xuống trước mặt tôi, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tôi hỏi: “Trần Danh, thực sự là em sao?”
Mặc dù đã từng gặp tôi trong bộ dạng này, nhưng lúc đó, cô ấy vẫn chưa biết thân phận thật của tôi, giờ gặp lại, lại biết được toàn bộ câu chuyện, không khỏi cảm động mà rơi nước mắt.
Tam gia từ từ rời khỏi phòng. Mặc dù tôi không thuộc về Tô Nhược Thủy, nhưng ít nhất thì lúc này đây, là thời gian của tôi và cô ấy.
Hơn nữa lúc tôi giở chiếc ví ra, cô ta còn nhìn chằm chằm vào cái ví, như sợ tôi sẽ phát hiện ra điều gì đó. Tôi cẩn thận giở kỹ lại lần nữa, thì phát hiện ra bên trong lớp da của chiếc ví hình như có giấu thứ gì đó. Tôi lập tức lấy con dao nhỏ của bố tôi rạch chiếc ví ra, quả nhiên trong đó có một tấm hình nhỏ.
Tôi nhìn Dương Thấm Nguyệt, mặt cô ta lúc này rất khó coi, cứ như bị người ta nắm đằng chuôi vậy. Tôi cười đắc ý, rồi cúi xuống nhìn tấm ảnh, chỉ có điều, khi nhìn thấy người trong ảnh, nụ cười của tôi bỗng vụt tắt.
Người trong tấm ảnh đó, là một người tôi rất ít tiếp xúc, nhưng lại rất quen, đến nỗi khi nhìn thấy ông ta, tôi còn nghi ngờ bản thân có khi nào nhìn nhầm hay không.
Tôi nhìn kỹ lại lần nữa, sau khi xác nhận đúng là ông ta, thì lòng tôi chùng hẳn xuống. Ông ta… chính là bố của Tô Nhược Thủy, Tô Sĩ Hạo.
Tại sao Dương Thấm Nguyệt lại để ảnh Tô Sĩ Hạo? Hơn nữa còn là ảnh Tô Sĩ Hạo đang nằm tắm nắng, đằng sau lưng ông ta là một căn biệt thự, đây rõ ràng là ảnh lúc ông ta đi nghỉ dưỡng. Sao Dương Thấm Nguyệt lại có bức ảnh này?
Rồi việc cô ta cất bức ảnh kỹ như vậy, còn căng thẳng lúc tôi tìm thấy nó, điều này đã chứng minh được sự quan tâm của cô ta tới bức ảnh, à không, mà là tới Tô Sĩ Hạo nhiều thế nào.
Cô ta quan tâm đến bức ảnh như thế, còn chứng tỏ mối quan hệ giữa cô ta và Tô Sĩ Hạo rất gần gũi, đến mức đi du lịch chung với nhau. Tôi giật mình, lẽ nào… tên hung thủ thật sự bấy lâu nay tôi vẫn tìm kiếm chính là ông ta?
Việc này thật quá nực cười!
Tôi quay ra nhìn Dương Thấm Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô nói đi, đây là ai?”
Cô ta căng thẳng nhìn tôi, rồi lại lạnh lùng quay đi không nói gì.
Lẽ nào những gì tôi đoán là đúng? Không, sao có thể như thế được? Có khi nào là cô ta đang giả vờ không? Hay là cô ta cô ý tỏ ra căng thẳng, để tôi hiểu nhầm, từ đó đổ tội cho Tô Sĩ Hạo? Nhưng cô ta đâu có biết sẽ bị Tống Giai Âm bắt, cũng đâu có biết tôi sẽ rạch cái ví ra chứ? Nhưng bảo tôi làm sao tin người đã nuôi dưỡng nên một Tô Quảng Hạ trung quân ái quốc lại là hung thủ đứng đằng sau mọi việc đây, thật là nực cười.
Đột nhiên tôi thấy ông trời thật biết trêu ngươi, lẽ nào thù hận giữa tôi và Đoàn Thanh Hồ còn chưa đủ sao? Giờ còn muốn tôi và người anh em tốt của tôi có thêm một mối thù nữa? Không, tôi sẽ không trách Tô Quảng Hạ, nhưng nếu như tôi giết bố anh ấy để trả thù cho bố tôi, thì anh ấy liệu có hận tôi không?
Tống Giai Âm cũng thất kinh, chẳng ai có thể ngờ, người ấy lại là Tô Sĩ Hạo.
Tôi nghiến răng nghiến lợi quay sang hỏi Dương Thấm Nguyệt: “Tô Sĩ Hạo là cô lấy ra để lừa tôi đúng không?”
Dương Thấm Nguyệt cười lạnh nói: “Sao? Không chấp nhận được à?”
Tôi nheo mắt lại nhìn Dương Thấm Nguyệt, cười: “Vậy ý cô là, ông ta đúng là hung thủ thật sự?”
“Phải, là ông ta đấy, sao nào? Ông ta là bố người anh em tốt của anh, anh có dám xuống tay không?”, Dương Thấm Nguyên dương dương đắc ý nói.
Dương Thấm Nguyệt không ngốc, cô ta biết tôi sẽ không vì Tô Sĩ Hạo là bố của Tô Quảng Hạ mà từ bỏ báo thù, cho nên cô ta nói như vậy, chỉ là để kích động tôi, khiến tôi cho rằng lời cô ta nói là sự thật, kể cả bộ dạng đắc ý của cô cũng không phải là giả vờ. Cô ta làm như vậy, trừ phi là nghĩ tôi sẽ không tin cô ta, muốn tôi nghi ngờ lời cô ta nói, và không nghĩ Tô Sĩ Hạo là hung thủ nữa.
Nhưng mà, phản ứng của cô ta như vậy, lại càng khiến tôi khẳng định phán đoán của mình hơn!
Tôi nhìn gương mặt trong tấm ảnh, một gương mặt đầy chính trực, tự dưng cảm thấy mọi thứ thật trớ trêu. Tôi trước nay luôn hận không thể đâm ngàn nhát dao vào kẻ đã hại chết bố tôi, khiến gia đình tôi chia cắt, thế mà người ấy lại là người tôi từng coi như một vị ‘anh hùng’ luôn vì quốc gia đại nghĩa! Thật là bi ai!
Thấy tôi không nói gì, Dương Thấm Nguyệt lại cười chế giễu nói: “Chao ôi, tôi nghe nói Trần Danh anh vô cùng thông minh, đến sếp lớn của tôi còn phải khen anh là nhân tài hiếm có giống như bố anh, ai ngờ anh lại ngu dốt thế, thôi bỏ đi, anh tin thì cứ tin, anh với Tô Quảng Hạ đối đầu nhau lại càng hay”.
Mặc dù nét mặt của cô ta đầy sự trào phúng, nhưng ánh mắt lại bán đứng cô ta, tôi lạnh lùng nói: “Nếu cô đã biết Trần Danh tôi không phải người hàm hồ, thì cô nên tự hiểu là, mấy trò tiểu xảo vặt vãnh của cô không có tác dụng với tôi đâu”.
Nói rồi, tôi giơ tấm ảnh lên, trầm giọng nói: “Tô Sĩ Hạo, ông ta chính là hung thủ thật sự, còn là người bố nuôi mà cô hết sức ngưỡng mộ! Tôi nói đúng không?”
Dương Thấm Nguyệt ngây ra nhìn tôi, rồi cười lớn nói: “Nếu anh đã nghĩ như thế, thì tôi cũng rất vui được xem mấy con chó các anh cắn nhau đấy”.
Tôi nheo mắt lại nói: “Cô chứ chờ xem”.
Nói rồi tôi quay người định rời đi, Dương Thấm Nguyệt có vẻ hơi hoảng, cô ta nói: “Trần Danh, anh mà động vào ông ta, anh sẽ hối hận đấy, nhất định sẽ hối hận!”
Tôi không thèm để ý đến Dương Thấm Nguyệt, bảo Vệ Quốc Dân tiếp tục canh chừng cô ta, rồi đưa Tống Giai Âm rời khỏi.
Về đến nhà, Trương Nhất Sơn thấy tôi và Tống Giai Âm mặt mày đều thẫn thờ thì lo lắng hỏi: “Trần Danh, sĩ quan Tống, hai người sao vậy?”
Tôi nói với anh ấy rằng, hung thủ đứng sau tất cả mọi chuyện này rất có thể là Tô Sĩ Hạo, bố của Tô Quảng Hạ. Trương Nhất Sơn sững sờ, kinh ngạc nói: “Sao… sao có thể được? Bố của đội trưởng Tô, ông ấy… chẳng phải ông ấy là một người rất cương trực yêu nước sao? Thật không thể tượng tượng nổi…”
Tôi cười khổ nói: “Phải, đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhưng thế giới này là vậy đấy, nó chẳng bao giờ phát triển theo hướng mà chúng ta nghĩ”.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Đương nhiên, trước khi có bằng chứng xác thực, tôi sẽ không khẳng định bất cứ điều gì”.
“Vậy ý của anh là…”, Trương Nhất Sơn ngơ ngác nhìn tôi hỏi.
Tôi nói: “Tôi có một cách nhanh nhất có thể chứng minh được Tô Sĩ Hạo có phải là hung thủ hay không, nhưng cách này có thể sẽ làm tổn thương một vài người”.
Nói rồi, tôi nhìn sang Tống Giai Âm, cô ấy thấy ánh mắt của tôi, liền hiểu ngay ra tôi đang nghĩ gì, cô ấy nói: “Có phải anh muốn nhờ Tô Nhược Thủy giúp đỡ không?”
Vẫn là Tống Giai Âm hiểu tôi nhất, đúng là tôi muốn nhờ Tô Nhược Thủy giúp đỡ, bởi vì nếu như bây giờ tôi cứ thế đi gặp Tô Sĩ Hạo đối chất, ông ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Không những thế, ông ta đã ở dưới mũi của cấp trên giở trò ma quỷ suốt bao nhiêu năm như vậy, ắt đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, muốn nắm được đằng chuôi, thì phải nhờ đến Tô Nhược Thủy.
Phải biết rằng, lúc trước Tô Nhược Thủy vì giúp đỡ tôi, đã trở thành cái gai trong mắt tổ chức đó, giờ cô ấy trở lại thủ đô, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay.
Tôi không hề nghĩ Tô Sĩ Hạo sẽ không ra tay với Tô Nhược Thủy, vì nếu ông ta thực sự là hung thủ, thì chứng tỏ ông ta vốn không có trái tim. Ông ta sớm đã coi con gái mình như một thanh kiếm, không tiếc lợi dụng cô ấy, thậm chí có thể loại bỏ cô ấy.
Tống Giai Âm nói: “Thật ra nhờ Tô Nhược Thủy giúp là cách tốt nhất rồi, bởi vì nếu như Tô Sĩ Hạo muốn làm hại Tô Nhược Thủy, mà Tô Nhược Thủy chỉ ở nhà, không chịu ra ngoài, thì ông ta bắt buộc phải tự mình ra tay, đến lúc đó chân tướng sẽ bại lộ thôi”.
Đây cũng là lí do tôi muốn lợi dụng Tô Nhược Thùy, nhưng, nếu bảo Tô Nhược Thủy đi vạch mặt bố cô ấy, liệu có tàn nhẫn quá không? Đương nhiên tôi cũng có thể không nói cho cô ấy biết, nhưng tôi không muốn giấu cô ấy một chuyện lớn như thế này.
Tống Giai Âm nói tiếp: “Nếu như Tô Sĩ Hạo thực sự là hung thủ sau lưng mọi chuyện, thì Tô Nhược Thủy có quyền được biết, hơn nữa, chúng ta vạch trần Tô Sĩ Hạo sớm ngày nào, thì Tô Quảng Hạ và Tô Nhược Thủy cũng bớt nguy hiểm ngày đó, việc này đối với gia đình bọn họ lợi nhiều hơn là hại. Nếu không, có khi bọn họ còn bị Tô Sĩ Hạo liên lụy”.
Tôi gật đầu, nói: “Em nói đúng, xem ra anh không nên do dự nữa, mai anh sẽ tìm cơ hội đi gặp Tô Nhược Thủy”.
“Anh định đích thân đi gặp Tô Nhược Thủy à?”, Tống Giai Âm hỏi, giọng vẫn rất bình thản.
Tôi thì lại hơi lúng túng, sợ cô ấy hiểu nhầm, vội nói: “Việc này… anh nghĩ anh bắt buộc phải đích thân nói chuyện với cô ấy, có như thế sau này cô ấy mới không có cảm giác chúng ta lợi dụng, lừa gạt cô ấy, bất luận thế nào… em cũng đừng hiểu lầm anh nhé”.
Tống Giai Âm không nói gì, tôi thấp thỏm hỏi lại lần nữa: “Giai Âm, em hiểu cho anh chứ?”
Tôi còn tưởng Giai Âm sẽ giận tôi, đang không biết nên khuyên cô ấy thế nào, thì cô ấy lại bình tĩnh lên tiếng: “Em hiểu mà, anh cứ đi đi”.
Nghe thấy thế, hòn đá trong lòng tôi mới được đặt xuống, tôi ôm lấy Giai Âm, âu yếm nói: “Cảm ơn em”.
Ngày hôm sau, tôi gọi điện cho Tam gia, kể qua với anh ấy tình hình, rồi nhờ anh ấy đi đón Tô Nhược Thủy tới gặp tôi.
Tô Nhược Thủy vừa nhìn thấy tôi đã nước mắt lưng tròng. Không giống như Đoàn Thanh Hồ và Tống Giai Âm, Tô Nhược Thủy là tuýp phụ nữ dịu dàng điển hình.
Tô Nhược Thủy ngồi xuống trước mặt tôi, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tôi hỏi: “Trần Danh, thực sự là em sao?”
Mặc dù đã từng gặp tôi trong bộ dạng này, nhưng lúc đó, cô ấy vẫn chưa biết thân phận thật của tôi, giờ gặp lại, lại biết được toàn bộ câu chuyện, không khỏi cảm động mà rơi nước mắt.
Tam gia từ từ rời khỏi phòng. Mặc dù tôi không thuộc về Tô Nhược Thủy, nhưng ít nhất thì lúc này đây, là thời gian của tôi và cô ấy.