Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 585: Gặp lại Trương Nhất Sơn
Sự chào đón của mọi người, khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp. Sống mũi bỗng thấy cay cay, đã lâu lắm rồi, tôi mới lại có cảm giác thân thuộc thế này. Bọn họ lao tới ôm chầm lấy tôi, nói bọn họ cũng rất nhớ tôi, thật may vì tôi đã trở về.
Tôi hỏi Tôn Nam Bắc: “Tiểu Tứ Nguyệt đâu?”. Anh ấy bảo con bé ngủ rồi, mai sẽ đưa nó tới chào hỏi người cậu là tôi.
Phải rồi, tôi đã lên chức cậu rồi đấy, ngày ấy biết tin Mạt Tang sinh được một bé gái vô cùng kháu khỉnh và đáng yêu, nhưng vì Trần Danh giả lúc đó làm ra quá nhiều chuyện ác độc, nên họ không muốn con bé nhận Trần Danh giả lúc ấy đang ở vị trí của tôi làm cậu, cũng phải thôi, lúc ấy họ đâu đã biết thân phận thật của tôi đâu. Giờ mọi chuyện đã rõ, tôi cũng rất nóng lòng được gặp mặt con bé.
Sáu chúng tôi cùng ngồi xuống ôn lại chuyện cũ, Mạt Tang và Tôn Nam Bắc rất hiếu kỳ muốn biết những chuyện tôi đã trải qua trong thời gian vừa rồi, tôi đem hết tất cả kể cho họ nghe, ai cũng bảo câu chuyện của tôi quá là ly kỳ, có thể đem viết thành tiểu thuyết. Tôi cười, nói: “Đã có những lúc, tôi thật sự nghĩ mình sẽ bỏ mạng, nhưng vì tình yêu đối với Giai Âm, vì sự thôi thúc muốn gặp lại mọi người, nên tôi chưa bao giờ bỏ cuộc, cũng có lẽ do ông trời ưu ái, nên tôi mới có thể bình an trở về”.
Tôi quay sang Tam gia, hỏi anh ấy tại sao vẫn chưa chịu kết hôn với An An, anh ấy nói muốn đợi tôi về, đợi tôi làm chủ hôn cho bọn họ. Tôi thật sự rất cảm động, trải qua bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu thăng trầm, những người anh em của tôi, những người đã cùng tôi vào sinh ra tử, họ chưa bao giờ quên tôi, lúc nào cũng để dành cho tôi vị trí quan trọng trong lòng bọn họ.
“Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh, việc này cứ giao cho tôi!”, tôi cười lớn. Nói thật, nếu anh ấy không mở lời trước thì tôi cũng muốn được làm điều đó, chẳng còn chuyện gì vui hơn nhìn thấy những người anh em của mình được hạnh phúc. Đây là một chuyện vui, nhưng nghĩ đến mọi việc trước đây cũng bắt đầu từ chính đám cưới của Tôn Nam Bắc, tôi dặn lòng, lần này nhất định phải đặc biệt chú ý đến vấn đề đảm bảo an toàn.
“Hỏi chuyện của tôi nhiêu đó thôi, còn mọi người thì sao? Có gì mới không? Tình hình Nam Kinh gần đây thế nào rồi?”, tôi tò mò hỏi.
Qua lời của bọn họ, tôi biết được Nam Kinh bây giờ vẫn chưa được thái bình, mặc dù Trần Danh giả đã rời đến thủ đô từ lâu, nhưng người tiếp quản thế lực của hắn ta cũng rất lợi hại. Sau khi Trần Danh giả đi, người đó còn phát triển thế lực mạnh mẽ hơn, sau này khi thân phận Trần Danh giả bại lộ, hắn vẫn trấn thủ ở đây. Vốn dĩ chẳng ai có bằng chứng chứng minh hắn có quan hệ với người đứng sau Tống Vân Hải, nên hắn chẳng sợ ai, cũng chẳng ai làm gì được hắn.
Thẩm Nặc Ngôn nói, cuộc sống của anh ấy ở Cáp Nhĩ Tân bây giờ rất tốt, làm ăn rất suôn sẻ thuận lợi, còn được Tống Giang Sơn hậu thuẫn. Nhắc đến Tống Giang Sơn, tôi lại nhớ đến những gì ông ấy nói, nghĩ bụng lát phải gọi điện cho Lục Hiểu Phong, hỏi tình hình chỗ ông ấy thế nào.
Thẩm Nặc Ngôn còn nói, lần này anh ấy tới Nam Kinh ngoài để gặp tôi, thì còn có mục đích khác là giúp Tam gia đuổi tên kia đi.
Sau khi nghe xong, tôi cũng thấy rất tò mò, tên kia rốt cuộc là ai, tại sao lại lợi hại đến vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định sẽ phải gặp hắn một phen, tôi nói: “Đuổi hắn đi thì qua dễ dãi cho hắn rồi, hắn là người bên phía Tống Vân Hải, nhất định sẽ biết nhiều nội tình bên trong. Với tình hình hiện tại, mà hắn vẫn có thể ngang nhiên mở rộng thế lực, rõ ràng là hắn rất tự tin, cho rằng không ai có thể bắt được hắn, tôi muốn xem xem hắn lấy ở đâu ra sự tự tin đó”.
Tam gia cau mày nói: “Người phụ nữ này tính tình rất cổ quái, phía dưới còn có rất nhiều cao thủ, mà là cao thủ thực sự, tầm cỡ Đoàn Thanh Hồ ấy, Thanh Hồ lúc trước cũng đi thăm dò thử rồi, cô ấy bảo tôi phải hết sức cẩn thận, vì bọn họ quả thực rất lợi hại, hơn nữa còn toàn là con nhà luyện võ”.
Tôi bất ngờ hỏi: “Cái gì? Người đó là phụ nữ sao? Lại còn có nam cao thủ bảo vệ à? Đến người bên cạnh Tống Vân Hải còn không có nhiều cao thủ như vậy, tại sao cô ta lại có chứ?”
Đột nhiên, tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng, lúc trước Tống Vân Hải nói sẽ giao lại một nửa thế lực của Trần Danh giả cho người khác, nhưng không hề nói người này là thuộc hạ của ông ta, lẽ nào, người này thực sự không phải là tay chân của Tống Vân Hải? Có được nhiều cao thủ bảo vệ như vậy, e rằng cô ta không phải là một nhân vật tầm thường, bảo sao Tam gia phải mời cả Thẩm Nặc Ngôn về đây, giúp anh ấy đối phó.
Tam gia bình thản nói: “Không cần phải vội, bây giờ cả hai bên đều đang trong trạng thái thăm dò đối phương, cô ta chắc cũng biết, đối đầu trực diện sẽ không được lợi lộc gì, tạm thời chưa cần phải quá lo lắng”.
Tôi gật đầu, chẳng hiểu sao, trong lòng tôi có một dự cảm là ngày tôi tìm ra được hung thủ thật sự đứng đằng sau mọi chuyện sẽ không còn xa nữa.
Đêm hôm đó, sau khi mọi người đã lần lượt rời đi, tôi gọi điện cho Lục Hiểu Phong để hỏi thăm tình hình, đồng thời kể cho ông ấy nghe những gì mà tôi vừa biết được. Lục Hiểu Phong không hổ là Lục Hiểu Phong, những gì tôi nói ông ấy đều đã biết hết rồi, nói rằng ông ấy cũng có suy nghĩ giống như tôi, người phụ nữ này, chắc chắn có quan hệ mật thiết với hung thủ thật sự hơn cả Tống Vân Hải. Bên phía ông ấy cũng đang điều tra, có thông tin gì sẽ nhắn lại cho tôi sau.
Tôi đồng ý rồi cúp máy, nhiệm vụ nằm vùng của tôi kết thúc, giờ tôi có thể thoải mái liên lạc với Lục Hiểu Phong hơn trước rồi, không phải lén lút nữa thật là tốt.
Tôi nằm trên giường thở dài, nghĩ lại những chuyện đã qua, mặc dù nói là bình an trở về, mọi thứ đều suôn sẻ, nhưng có một chuyện vẫn luôn khiến tôi canh cánh và day dứt trong lòng. Từ ngày Trương Nhất Sơn chịu tội thay cho tôi, tôi vẫn chưa có cơ hội liên lạc với anh ấy, chưa có dịp để xin lỗi anh ấy, giờ nhiệm vụ đã kết thúc, có lẽ đây chính là cơ hội tốt nhất để tôi đền bù những tổn thất mà tôi đã gây ra cho anh ấy.
Cứ thế, tôi chìm vào giấc ngủ trong miên man suy nghĩ. Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho Tô Quảng Hạ, hỏi thăm tình hình của anh ấy, nhờ anh ấy tìm hiểu xem Trương Nhất Sơn hiện giờ ra sao, nói tôi muốn tìm gặp Nhất Sơn để giải quyết một số việc còn dang dở.
Tô Quảng Hạ nói vết thương của anh ấy giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, một tháng nữa là có thể đi lại được bình thường, mặc dù chưa thể quay trở lại quân đội ngay, nhưng tình hình rất khả quan, tôi không cần phải lo lắng. Còn về phía Trương Nhất Sơn, anh ấy trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi có thể cho cậu biết cậu ấy ở đâu, nhưng có những chuyện đã qua, cậu phải học cách buông bỏ, không thể cứ giữ mãi trong lòng được. Cậu nên nhớ, tất cả những gì cậu làm là vì tổ quốc, không có gì là đáng xấu hổ cả”.
Tôi nói tôi biết rồi, cảm ơn anh ấy đã nhắc nhở. Tô Quảng Hạ cúp máy, rồi gửi địa chỉ của Trương Nhất Sơn cho tôi, tôi hơi bất ngờ, địa chỉ này lại là ở trên núi. Trương Nhất Sơn tại sao lại ở trên núi chứ? Tôi nhất định phải đi gặp anh ấy mới được.
Không để mất thời gian, tôi gọi điện cho Tôn Nam Bắc nhờ anh ấy chở tôi đi. Trên đường đi, thấy vẻ mặt của tôi hơi căng thẳng, anh ấy bèn mở ảnh và video của Tiểu Tinh Thiên trong điện thoại đưa cho tôi xem. Nhìn thấy con bé, tim tôi như muốn tan chảy, bao nhiêu suy nghĩ quẩn quanh đều tan biến hết, con bé giờ đã biết bò, trông vô cùng trắng trẻo đáng yêu. Trong lòng tự nhủ không biết giờ hai mẹ con họ ra sao rồi.
Như đoán được suy nghĩ của tôi, Tôn Nam Bắc lên tiếng: “Đoàn Thanh Hồ bây giờ đã trở thành lão nhị của Hàng Châu rồi, lúc tôi không có ở đấy, tất cả mọi chuyện đều một tay cô ấy quán xuyến. Còn Tiểu Tinh Thiên rất hoạt bát, ai cũng cưng con bé lắm, nó quấn Thanh Hồ, hễ cứ không thấy mẹ là khóc, nhưng ngoan lắm”. Dừng một lúc, anh ấy lại nói tiếp: “Phải rồi, Tống đại tiểu thư, à không, giờ phải gọi là em dâu mới đúng. Em dâu cũng hay mua quà với đồ chơi đến chơi với Tiểu Tinh Thiên, cô nhóc này thông minh lắm, mặc dù không được gặp nhiều, nhưng lần nào Giai Âm đến cũng giơ tay ra đòi bế”.
Tôi không nói gì, vẫn mải miết ngắm nhìn ảnh của Tiểu Tinh Thiên. Tôi nhận ra mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, trong lòng tự nhủ nhất định sau này tôi sẽ phải dành thời gian để bù đắp nhiều hơn cho hai mẹ con họ. Tống Giai Âm là một người thấu tình đạt lý, chắc chắn sẽ hiểu cho tôi, huống hồ, cô ấy còn yêu quý Tiểu Tinh Thiên như vậy.
Chả mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại ở một sườn núi, Tôn Nam Bắc nói con đường này xe không thể lên tiếp được, bảo tôi chịu khó đi bộ, anh ấy phải quay về xử lý chút việc, xong sẽ quay lại đón tôi, tôi gật đầu rồi tiếp tục đi theo con đường mòn lên núi.
Nơi đây khá là yên tĩnh và vắng vẻ, ngoài việc nó trông hơi nhàm chán và cô đơn, thì lại rất an toàn cho việc sống ẩn dật. Tôi đi theo chỉ dẫn của Tô Quảng Hạ, cuối cùng cũng tìm được một căn nhà nhỏ trên đỉnh núi, nói là nhà nhưng thực chất chỉ là một cái lán được dựng tạm, trông hơi lụp xụp, vậy mà Trương Nhất Sơn phải ở nơi này suốt quãng thời gian qua sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi lại thấy chua xót, cũng tại tôi mà ra, tại cái nhiệm vụ nằm vùng chết tiệt ấy, hại anh em của tôi ly tán, suýt chút nữa còn mang tội phản quốc, nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi cứ thế thất thần tiến lại gần cái lán đó, chợt nghe tiếng “rắc” dưới chân, là tôi không may đạp phải một cành cây khô. Bỗng, tôi cảm nhận được một luồng nguy hiểm đang tới gần, giống như có một cặp mắt dõi theo tôi từ phía xa, chỉ trực chờ tôi sơ hở xe lao ra cắn xé tôi. Còn chưa kịp phản ứng, thì tôi đã cảm nhận được một cái họng sung lạnh ngắt đang dí sát vào gáy mình. Mẹ kiếp, sao tôi lại có thể phản ứng chậm đến thế? Hay là vì người kia quá nhanh quá nguy hiểm?
“Anh là ai? Anh tới đây làm gì?”. Một giọng nói quen thuộc cất lên, khiến trái tim tôi chùng xuống xen lẫn chút nghẹn ngào. Vẫn là âm thanh ấy, bao năm nay không thay đổi, tôi dơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng, nói: “Đại ca, em xin lỗi, em không có ý đồ gì cả, em chỉ là đi ngang…”
Những tưởng thời gian có thể xóa nhòa đi mọi thứ, nhưng không, tôi còn chưa kịp nói hết câu, người ấy đã lên tiếng: “Nhĩ Hải, là anh à? Là Nhĩ Hải phải không?”
Tôi hỏi Tôn Nam Bắc: “Tiểu Tứ Nguyệt đâu?”. Anh ấy bảo con bé ngủ rồi, mai sẽ đưa nó tới chào hỏi người cậu là tôi.
Phải rồi, tôi đã lên chức cậu rồi đấy, ngày ấy biết tin Mạt Tang sinh được một bé gái vô cùng kháu khỉnh và đáng yêu, nhưng vì Trần Danh giả lúc đó làm ra quá nhiều chuyện ác độc, nên họ không muốn con bé nhận Trần Danh giả lúc ấy đang ở vị trí của tôi làm cậu, cũng phải thôi, lúc ấy họ đâu đã biết thân phận thật của tôi đâu. Giờ mọi chuyện đã rõ, tôi cũng rất nóng lòng được gặp mặt con bé.
Sáu chúng tôi cùng ngồi xuống ôn lại chuyện cũ, Mạt Tang và Tôn Nam Bắc rất hiếu kỳ muốn biết những chuyện tôi đã trải qua trong thời gian vừa rồi, tôi đem hết tất cả kể cho họ nghe, ai cũng bảo câu chuyện của tôi quá là ly kỳ, có thể đem viết thành tiểu thuyết. Tôi cười, nói: “Đã có những lúc, tôi thật sự nghĩ mình sẽ bỏ mạng, nhưng vì tình yêu đối với Giai Âm, vì sự thôi thúc muốn gặp lại mọi người, nên tôi chưa bao giờ bỏ cuộc, cũng có lẽ do ông trời ưu ái, nên tôi mới có thể bình an trở về”.
Tôi quay sang Tam gia, hỏi anh ấy tại sao vẫn chưa chịu kết hôn với An An, anh ấy nói muốn đợi tôi về, đợi tôi làm chủ hôn cho bọn họ. Tôi thật sự rất cảm động, trải qua bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu thăng trầm, những người anh em của tôi, những người đã cùng tôi vào sinh ra tử, họ chưa bao giờ quên tôi, lúc nào cũng để dành cho tôi vị trí quan trọng trong lòng bọn họ.
“Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh, việc này cứ giao cho tôi!”, tôi cười lớn. Nói thật, nếu anh ấy không mở lời trước thì tôi cũng muốn được làm điều đó, chẳng còn chuyện gì vui hơn nhìn thấy những người anh em của mình được hạnh phúc. Đây là một chuyện vui, nhưng nghĩ đến mọi việc trước đây cũng bắt đầu từ chính đám cưới của Tôn Nam Bắc, tôi dặn lòng, lần này nhất định phải đặc biệt chú ý đến vấn đề đảm bảo an toàn.
“Hỏi chuyện của tôi nhiêu đó thôi, còn mọi người thì sao? Có gì mới không? Tình hình Nam Kinh gần đây thế nào rồi?”, tôi tò mò hỏi.
Qua lời của bọn họ, tôi biết được Nam Kinh bây giờ vẫn chưa được thái bình, mặc dù Trần Danh giả đã rời đến thủ đô từ lâu, nhưng người tiếp quản thế lực của hắn ta cũng rất lợi hại. Sau khi Trần Danh giả đi, người đó còn phát triển thế lực mạnh mẽ hơn, sau này khi thân phận Trần Danh giả bại lộ, hắn vẫn trấn thủ ở đây. Vốn dĩ chẳng ai có bằng chứng chứng minh hắn có quan hệ với người đứng sau Tống Vân Hải, nên hắn chẳng sợ ai, cũng chẳng ai làm gì được hắn.
Thẩm Nặc Ngôn nói, cuộc sống của anh ấy ở Cáp Nhĩ Tân bây giờ rất tốt, làm ăn rất suôn sẻ thuận lợi, còn được Tống Giang Sơn hậu thuẫn. Nhắc đến Tống Giang Sơn, tôi lại nhớ đến những gì ông ấy nói, nghĩ bụng lát phải gọi điện cho Lục Hiểu Phong, hỏi tình hình chỗ ông ấy thế nào.
Thẩm Nặc Ngôn còn nói, lần này anh ấy tới Nam Kinh ngoài để gặp tôi, thì còn có mục đích khác là giúp Tam gia đuổi tên kia đi.
Sau khi nghe xong, tôi cũng thấy rất tò mò, tên kia rốt cuộc là ai, tại sao lại lợi hại đến vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định sẽ phải gặp hắn một phen, tôi nói: “Đuổi hắn đi thì qua dễ dãi cho hắn rồi, hắn là người bên phía Tống Vân Hải, nhất định sẽ biết nhiều nội tình bên trong. Với tình hình hiện tại, mà hắn vẫn có thể ngang nhiên mở rộng thế lực, rõ ràng là hắn rất tự tin, cho rằng không ai có thể bắt được hắn, tôi muốn xem xem hắn lấy ở đâu ra sự tự tin đó”.
Tam gia cau mày nói: “Người phụ nữ này tính tình rất cổ quái, phía dưới còn có rất nhiều cao thủ, mà là cao thủ thực sự, tầm cỡ Đoàn Thanh Hồ ấy, Thanh Hồ lúc trước cũng đi thăm dò thử rồi, cô ấy bảo tôi phải hết sức cẩn thận, vì bọn họ quả thực rất lợi hại, hơn nữa còn toàn là con nhà luyện võ”.
Tôi bất ngờ hỏi: “Cái gì? Người đó là phụ nữ sao? Lại còn có nam cao thủ bảo vệ à? Đến người bên cạnh Tống Vân Hải còn không có nhiều cao thủ như vậy, tại sao cô ta lại có chứ?”
Đột nhiên, tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng, lúc trước Tống Vân Hải nói sẽ giao lại một nửa thế lực của Trần Danh giả cho người khác, nhưng không hề nói người này là thuộc hạ của ông ta, lẽ nào, người này thực sự không phải là tay chân của Tống Vân Hải? Có được nhiều cao thủ bảo vệ như vậy, e rằng cô ta không phải là một nhân vật tầm thường, bảo sao Tam gia phải mời cả Thẩm Nặc Ngôn về đây, giúp anh ấy đối phó.
Tam gia bình thản nói: “Không cần phải vội, bây giờ cả hai bên đều đang trong trạng thái thăm dò đối phương, cô ta chắc cũng biết, đối đầu trực diện sẽ không được lợi lộc gì, tạm thời chưa cần phải quá lo lắng”.
Tôi gật đầu, chẳng hiểu sao, trong lòng tôi có một dự cảm là ngày tôi tìm ra được hung thủ thật sự đứng đằng sau mọi chuyện sẽ không còn xa nữa.
Đêm hôm đó, sau khi mọi người đã lần lượt rời đi, tôi gọi điện cho Lục Hiểu Phong để hỏi thăm tình hình, đồng thời kể cho ông ấy nghe những gì mà tôi vừa biết được. Lục Hiểu Phong không hổ là Lục Hiểu Phong, những gì tôi nói ông ấy đều đã biết hết rồi, nói rằng ông ấy cũng có suy nghĩ giống như tôi, người phụ nữ này, chắc chắn có quan hệ mật thiết với hung thủ thật sự hơn cả Tống Vân Hải. Bên phía ông ấy cũng đang điều tra, có thông tin gì sẽ nhắn lại cho tôi sau.
Tôi đồng ý rồi cúp máy, nhiệm vụ nằm vùng của tôi kết thúc, giờ tôi có thể thoải mái liên lạc với Lục Hiểu Phong hơn trước rồi, không phải lén lút nữa thật là tốt.
Tôi nằm trên giường thở dài, nghĩ lại những chuyện đã qua, mặc dù nói là bình an trở về, mọi thứ đều suôn sẻ, nhưng có một chuyện vẫn luôn khiến tôi canh cánh và day dứt trong lòng. Từ ngày Trương Nhất Sơn chịu tội thay cho tôi, tôi vẫn chưa có cơ hội liên lạc với anh ấy, chưa có dịp để xin lỗi anh ấy, giờ nhiệm vụ đã kết thúc, có lẽ đây chính là cơ hội tốt nhất để tôi đền bù những tổn thất mà tôi đã gây ra cho anh ấy.
Cứ thế, tôi chìm vào giấc ngủ trong miên man suy nghĩ. Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho Tô Quảng Hạ, hỏi thăm tình hình của anh ấy, nhờ anh ấy tìm hiểu xem Trương Nhất Sơn hiện giờ ra sao, nói tôi muốn tìm gặp Nhất Sơn để giải quyết một số việc còn dang dở.
Tô Quảng Hạ nói vết thương của anh ấy giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, một tháng nữa là có thể đi lại được bình thường, mặc dù chưa thể quay trở lại quân đội ngay, nhưng tình hình rất khả quan, tôi không cần phải lo lắng. Còn về phía Trương Nhất Sơn, anh ấy trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi có thể cho cậu biết cậu ấy ở đâu, nhưng có những chuyện đã qua, cậu phải học cách buông bỏ, không thể cứ giữ mãi trong lòng được. Cậu nên nhớ, tất cả những gì cậu làm là vì tổ quốc, không có gì là đáng xấu hổ cả”.
Tôi nói tôi biết rồi, cảm ơn anh ấy đã nhắc nhở. Tô Quảng Hạ cúp máy, rồi gửi địa chỉ của Trương Nhất Sơn cho tôi, tôi hơi bất ngờ, địa chỉ này lại là ở trên núi. Trương Nhất Sơn tại sao lại ở trên núi chứ? Tôi nhất định phải đi gặp anh ấy mới được.
Không để mất thời gian, tôi gọi điện cho Tôn Nam Bắc nhờ anh ấy chở tôi đi. Trên đường đi, thấy vẻ mặt của tôi hơi căng thẳng, anh ấy bèn mở ảnh và video của Tiểu Tinh Thiên trong điện thoại đưa cho tôi xem. Nhìn thấy con bé, tim tôi như muốn tan chảy, bao nhiêu suy nghĩ quẩn quanh đều tan biến hết, con bé giờ đã biết bò, trông vô cùng trắng trẻo đáng yêu. Trong lòng tự nhủ không biết giờ hai mẹ con họ ra sao rồi.
Như đoán được suy nghĩ của tôi, Tôn Nam Bắc lên tiếng: “Đoàn Thanh Hồ bây giờ đã trở thành lão nhị của Hàng Châu rồi, lúc tôi không có ở đấy, tất cả mọi chuyện đều một tay cô ấy quán xuyến. Còn Tiểu Tinh Thiên rất hoạt bát, ai cũng cưng con bé lắm, nó quấn Thanh Hồ, hễ cứ không thấy mẹ là khóc, nhưng ngoan lắm”. Dừng một lúc, anh ấy lại nói tiếp: “Phải rồi, Tống đại tiểu thư, à không, giờ phải gọi là em dâu mới đúng. Em dâu cũng hay mua quà với đồ chơi đến chơi với Tiểu Tinh Thiên, cô nhóc này thông minh lắm, mặc dù không được gặp nhiều, nhưng lần nào Giai Âm đến cũng giơ tay ra đòi bế”.
Tôi không nói gì, vẫn mải miết ngắm nhìn ảnh của Tiểu Tinh Thiên. Tôi nhận ra mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, trong lòng tự nhủ nhất định sau này tôi sẽ phải dành thời gian để bù đắp nhiều hơn cho hai mẹ con họ. Tống Giai Âm là một người thấu tình đạt lý, chắc chắn sẽ hiểu cho tôi, huống hồ, cô ấy còn yêu quý Tiểu Tinh Thiên như vậy.
Chả mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại ở một sườn núi, Tôn Nam Bắc nói con đường này xe không thể lên tiếp được, bảo tôi chịu khó đi bộ, anh ấy phải quay về xử lý chút việc, xong sẽ quay lại đón tôi, tôi gật đầu rồi tiếp tục đi theo con đường mòn lên núi.
Nơi đây khá là yên tĩnh và vắng vẻ, ngoài việc nó trông hơi nhàm chán và cô đơn, thì lại rất an toàn cho việc sống ẩn dật. Tôi đi theo chỉ dẫn của Tô Quảng Hạ, cuối cùng cũng tìm được một căn nhà nhỏ trên đỉnh núi, nói là nhà nhưng thực chất chỉ là một cái lán được dựng tạm, trông hơi lụp xụp, vậy mà Trương Nhất Sơn phải ở nơi này suốt quãng thời gian qua sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi lại thấy chua xót, cũng tại tôi mà ra, tại cái nhiệm vụ nằm vùng chết tiệt ấy, hại anh em của tôi ly tán, suýt chút nữa còn mang tội phản quốc, nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi cứ thế thất thần tiến lại gần cái lán đó, chợt nghe tiếng “rắc” dưới chân, là tôi không may đạp phải một cành cây khô. Bỗng, tôi cảm nhận được một luồng nguy hiểm đang tới gần, giống như có một cặp mắt dõi theo tôi từ phía xa, chỉ trực chờ tôi sơ hở xe lao ra cắn xé tôi. Còn chưa kịp phản ứng, thì tôi đã cảm nhận được một cái họng sung lạnh ngắt đang dí sát vào gáy mình. Mẹ kiếp, sao tôi lại có thể phản ứng chậm đến thế? Hay là vì người kia quá nhanh quá nguy hiểm?
“Anh là ai? Anh tới đây làm gì?”. Một giọng nói quen thuộc cất lên, khiến trái tim tôi chùng xuống xen lẫn chút nghẹn ngào. Vẫn là âm thanh ấy, bao năm nay không thay đổi, tôi dơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng, nói: “Đại ca, em xin lỗi, em không có ý đồ gì cả, em chỉ là đi ngang…”
Những tưởng thời gian có thể xóa nhòa đi mọi thứ, nhưng không, tôi còn chưa kịp nói hết câu, người ấy đã lên tiếng: “Nhĩ Hải, là anh à? Là Nhĩ Hải phải không?”