Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 582: Ép buộc, ẩn giấu một trái tim nhiệt tình
Tống Giai Âm nói nếu như lần này tôi lại thất hứa, cô ấy sẽ thật sự không cần tôi nữa. Tôi cười nói nếu tôi không giữ lời thì dù cô ấy còn cần tôi, tôi cũng không có mặt mũi ở bên cạnh cô ấy.
Lúc này, ông Nhĩ nói: “Được rồi, con bé này, con nên nghỉ ngơi cho tốt. Có gì muốn nói, đợi khỏe lên rồi nói.”
Tống Giai Âm ngoan ngoãn nghe lời, đưa điện thoại trả lại cho ông Nhĩ, ông ấy nói với tôi chút nữa ông ấy sẽ đến gặp tôi, kêu tôi nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó cúp điện thoại.
Khi cúp điện thoại, nghĩ đến Tống Giai Âm tỉnh lại rồi, trái tim vốn đang bất an của tôi như được ngâm nước ấm, không còn lo lắng đề phòng như lúc trước nữa.
Mấy ngày tiếp theo, trừ Thư Sinh thì tôi không nhìn thấy người nào khác, ông Nhĩ nói đến tìm tôi cũng không thấy tới. Tôi lờ mờ cảm thấy mọi chuyện có hơi kỳ lạ, hỏi thì cậu ta nhìn trái nhìn phải, tôi biết cậu ta không muốn nói thật với tôi. Nhớ Thư Sinh có nói hiện tại tôi đang bị giam cầm, tôi càng cảm thấy hay là cấp trên cấm không cho ai đến thăm tôi?
Nghĩ đến khả năng này, tôi lập tức tức giận, vì tôi tự cho là mình không làm sai chuyện gì. Tuy rằng lòng tôi chưa bao giờ ra sức vì quốc gia, nhưng khoảng thời gian này làm một lính đặc chủng, tôi cũng xem như liều mạng của mình vì lãnh đạo, vì cả Hoa Hạ này. Tại sao chứ, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?
Qua nửa tháng, cảm giác cơ thể đã hồi phục rất nhiều, tôi cũng không nhịn nổi nữa. Tôi muốn ra ngoài xem tình hình, muốn gọi cho ông Nhĩ. Ngay lúc này, tôi mới phát hiện, chiếc điện thoại dùng để liên lạc với Lục Hiểu Phong mà tôi vẫn luôn giấu trong người, không có sim! Điều này khiến tôi vô cùng sợ hãi, vì tôi biết những bí mật của tôi và nhóm người Lục Hiểu Phong có thể đã bị người khác biết rồi, mà đây rất có thể là nguyên nhân thật sự khiến tôi bị nhốt ở nơi này.
Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy hơi hoảng, không phải sợ vì bị trừng phạt mà tôi sợ thân phận của Lục Hiểu Phong bọn họ sẽ bị bại lộ, liên lụy tới họ. Càng lo cậu tôi cũng sẽ bị vạ lây, sẽ khiến cho cả nhà họ Vệ gặp rắc rối.
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu tìm cách giải quyết. Chỉ là tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra được cách gì tốt. Giây phút này, tôi thật sự cảm thấy mình bước vào đường cùng.
Hôm nay, lúc tôi đang suy nghĩ làm cách nào để trốn ra khỏi bệnh viện được canh phòng nghiêm ngặt này, thì phòng bệnh của tôi chào đón một vị khách không mời —- Tống Giang Sơn.
Tống Giang Sơn trông có vẻ tiều tụy hơn lúc trước, quầng thâm mắt rất đậm, mái tóc vẫn luôn được chải chuốt tỉ mỉ cũng hơi rối, râu tia xồm xoàm, cả gương mặt đầy vẻ mệt mỏi. Nhìn qua cũng biết trong khoảng thời gian Tống Giai Âm bị thương, ông ấy cũng không tốt lắm. Điều này cũng khiến tôi ý thức được, có lẽ tình trạng của Tống Giai Âm không tốt như tôi nghĩ.
Nhìn Tống Giang Sơn mệt mỏi, gương mặt lạnh như băng, tôi cảm nhận được lòng thù địch và không hài lòng của ông ấy dành cho tôi. Nhớ hơn nửa tháng trước, ông ấy vẫn còn ôn hòa với tôi, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy đã hoàn toàn thay đổi.
Tôi hơi bứt rứt chống người ngồi dậy: “Chú Tống.”
Tống Giang Sơn gật đầu, không cảm xúc nói: “Bây giờ Giai Âm vẫn nằm trên giường cả ngày, không thể nhúc nhích.”
Lòng tôi đau đớn, áy náy đáp: “Cháu xin lỗi. Do cháu không tốt, liên lụy đến cô ấy.”
“Sau đó thì sao?”
Tôi hơi sững sờ, nhìn Tống Giang Sơn. Ông ấy nhìn tôi với vẻ hứng thú, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra vài phần lạnh lẽo và châm chọc, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Cậu liên lụy con bé, sau đó cậu tính thế nào? Xin lỗi, ỷ vào việc con bé không chịu buông tay, sau đó tiếp tục liên lụy con bé? Lừa nó, lợi dụng nó?”
Tôi hơi khó hiểu: “Cháu không hiểu ý của chú. Cháu biết thân phận của cháu đặc biệt, sau này cũng sẽ đối mặt với nguy hiểm và sự trả thù của chúng. Chú có ý kiến với cháu, cháu không có gì để nói, nhưng cháu không gạt cô ấy, càng không lợi dụng cô ấy.”
Tống Giang Sơn cười khẩy: “Cậu không có?”
Tôi nói như đinh đóng cột: “Cháu không có.”
Đột nhiên Tống Giang Sơn lấy một thẻ sim từ trong túi ra, quăng nó đến trước mặt tôi, tức giận chỉ tay vào tôi: “Cậu không chỉ lừa gạt Giai Âm, còn gạt cả Tô Quảng Hạ vẫn luôn coi cậu là anh em tốt, thật lòng thật dạ đối xử với cậu! Cậu lừa bọn nó cung cấp thông tin cho cậu, cậu lợi dụng năng lực của hai đứa nó, loại bỏ rất nhiều chướng ngại cho cậu, ví dụ như con chó già ở Đông Bắc – Tả Thanh Lưu. Sau đó, cậu kêu người của cậu qua chia sẻ thành quả của bọn nó, đùa cợt với đội của chúng tôi!”
Nghe vậy, tôi lập tức chột dạ, quả nhiên ông ấy đã biết tất cả rồi. Nếu đã vậy, không phải nhóm Lục Hiểu Phong đã bại lộ rồi sao? Nghĩ đến điều này, tôi căng thẳng hỏi: “Các người đã làm gì người của tôi?”
Tống Giang Sơn tức giận nhìn tôi, lạnh lùng hỏi: “Cậu thừa nhận rồi?”
Tôi khẽ cau mày, trầm giọng trả lời: “Cháu không hề gạt và lợi dụng hai người họ. Việc người của cháu làm không đụng chạm đến việc của hai người họ làm. Chú Tống, họ chỉ là người nghe lệnh của cháu, hơn nữa họ không phạm tội, nếu các người thật sự muốn đối phó với họ thì chỉ cần đối phó với một mình cháu là đủ rồi. Có việc gì cứ tính hết với cháu!”
Lời của tôi khiến Tống Giang Sơn tức giận, ông ấy trừng mắt nhìn tôi: “Cậu mạnh miệng lắm! Nhưng tôi nói cho cậu biết, ở trong mắt chúng tôi, đối phó với cậu không có chút tác dụng nào cả, mà với những người kia mới có ý nghĩa. Nhưng, nếu không phải bây giờ chúng không để lộ sơ hở nào thì chúng tôi đã có thể bắt đám đó lại rồi.”
Tôi giật mình, thở phào một hơi. Biết nhóm người Lục Hiểu Phong vẫn chưa bị bắt, tôi cũng không còn căng thẳng nữa. Tôi còn muốn nói gì đó, Tống Giang Sơn đã lạnh lùng nói tiếp: “Nhưng, không có lý do để bắt thì chúng tôi cũng có thể tạo. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
“Chúng tôi có thể tạo lý do để bắt người.”
Thành thật mà nói, tôi thật sự không ngờ mình có thể nghe thấy những lời này từ Tống Giang Sơn. Hiện tại, tôi vừa tức giận vừa thất vọng, vì trong mắt tôi ông ấy không phải là người như thế này.
Dường như Tống Giang Sơn hiểu được tôi đang nghĩ gì, ông ấy cười như không cười hỏi: “Thấy thất vọng à?”
Tôi không đáp lại, nhưng tôi nghĩ sự im lặng của tôi đã nói cho ông ấy câu trả lời. Ông ấy hừ lạnh: “Cậu cho là cấp trên muốn ra tay với chúng, thật sự vì chúng là người của cậu, vì những việc cậu kêu chúng làm sao? Không phải! Tuy chưa tra được có bao nhiêu người đứng sau tổ chức kia, thành viên cụ thể là ai, nhưng từ thông tin chúng tôi có được, tổ chức đó hẳn là người của bố cậu, một người đàn ông bị lãnh đạo coi là kẻ phản quốc. Thuộc hạ của ông ta phách lối như vậy, nếu cậu là người của lãnh đạo, cậu sẽ làm thế nào?”
Thấy Tống Giang Sơn tức giận, tôi chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ra khắp người. Quả nhiên, họ đã điều tra ra bố tôi rồi. Tôi nhìn Tống Giang Sơn, ông ấy đi chậm về phía tôi, từng chữ từng câu hùng hồn vang lên: “Tại sao thuộc hạ của tên phản quốc lại tụ tập với con trai ông ta? Bọn chúng có mưu đồ gì khi từng bước chiếm giữ thế lực ngầm ở Hoa Hạ một lần nữa?”
“Bố cháu không phải là kẻ phản quốc. Chú Tống, chú biết mà!” Tôi kích động hét lên.
Tống Giang Sơn lạnh lùng nói: “Phải, ông ấy không phải. Nhưng Trần Danh à, cậu cảm thấy trên thế giới này có mấy người tin tưởng ông ấy? Cậu cho rằng cấp trên sẽ cho phép một việc bị che giấu hơn ba mươi năm bị lôi ra chỉ vì lợi ích của một người, sẽ để Hoa Hạ bị đảo loạn chỉ vì sự ích kỷ của các người sao?
Trong chốc lát tôi không nói nên lời, ngã ngồi ở đó, bất lực thở hổn hển.
Tống Giang Sơn chậm rãi nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài: “Hôm nay tôi đến tìm cậu, không phải để hỏi tội, cũng không phải kích thích cậu. Trần Danh, chúng ta trao đổi đi.”
Nhìn gương mặt đầy mưu mô của Tống Giang Sơn, tôi có một dự cảm không lành. Tôi khó khăn nói: “Chú nói đi.”
Tống Giang Sơn bình tĩnh nhìn tôi: “Cậu hứa vôi tôi, không bao giờ đặt chân tới Thủ Đô, cắt đứt với Giai Âm. Tôi sẽ ra sức bảo vệ những người anh em của bố cậu, đồng thời không truy cứu trách nhiệm của cậu.”
Tôi chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, không thể tin mà nhìn Tống Giang Sơn. Không ngờ ông ấy lại cho tôi một lý do vô lý này, tôi lắc đầu: “Chú Tống, cháu không làm được.”
“Không làm được? Được thôi, để tôi xem xem lúc lãnh đạo ra tay với người của cậu, cậu có còn nói không làm được nữa không!” Giọng Tống Giang Sơn lạnh đi, ngữ điệu cứng rắn, không thể nghi ngờ.
Tôi siết chặt nắm đấm, đối mặt với uy hiếp của ông ấy, tôi không có chút sức lực nào để phản bác. Tôi cảm thấy trong ngực rất khó chịu, tôi nhìn ông ấy, có hơi căm phẫn: “Tại sao các người cứ ép tôi? Tôi chỉ muốn minh oan cho bố mình, lẽ nào như vậy là sai sao? Các người quản lý thể chế xã hội, quản lý quyền sống chết của người có địa vị thấp kém như chúng tôi, thì có thể tước đi quyền đòi lại công bằng cho bố tôi à?”
Tống Giang Sơn nhíu mày: “Tôi biết cậu cảm thấy không công bằng. Nhưng Trần Danh, việc cậu đang làm cản trở lợi ích của quá nhiều người, liên lụy đến rất nhiều người, việc này sẽ gây rối loạn những người cấp cao, kéo theo rất nhiều chuyện. Cậu nghĩ họ sẽ để cậu làm vậy sao?”
Tôi nhìn khuôn mặt như hết cách của Tống Giang Sơn, tức giận hỏi: “Trả sự trong sạch cho bố tôi khó lắm sao?”
Tống Giang Sơn nhìn tôi nói: “Bóng tối cậu nhìn thấy không ít hơn tôi, cậu cảm thấy khó không?”
Câu hỏi này của Tống Giang Sơn khiến tôi không trả lời được, chán nản dựa vào giường, nhìn vào khoảng không phía trước. Tống Giang Sơn tận tình khuyên bảo ở bên tai: “Trần Danh, cậu thật sự cho rằng chỉ vì Giai Âm mà tôi kêu cậu rời khỏi Thủ Đô sao? Tuy rằng cậu không phải là người hợp nhất với Giai Âm, nhưng tôi rất coi trọng cậu, tôi sắp xếp như vậy cho cậu, hy vọng cậu có thể gây ít phiền phức, cũng là để tốt cho cậu. Cậu hiểu ý của tôi chứ?”
Tôi không trả lời, trong đầu tràn đầy những cố gắng của tôi trong thời gian này. Tôi nói với Tống Giang Sơn: “Tôi không cam tâm.”
“Không cam tâm thì sao? Không cam tâm thì cậu có thể thay đổi tình hình hiện tại không? Tôi nói thẳng với cậu, nếu cậu ở lại Thủ Đô, cả đời này chỉ có thể dừng lại ở không cam lòng thôi.” Đột nhiên Tống Giang Sơn đè thấp giọng, mắt đỏ lên, nói một cách hơi sốt ruột.
Nghe được câu này, tôi sửng sốt nhìn gương mặt nghiêm túc, đầy hàm ý của Tống Giang Sơn. Dường như tôi đã hiểu ý của ông ấy, ông ấy muốn tôi giả vờ bại trận, bị ép rời khỏi Thủ Đô, thực ra là muốn bảo vệ tôi, bảo vệ anh em của tôi. Chỉ cần tôi rời khỏi đây, vậy tất cả sẽ có đường sống, ngược lại, nếu tôi ở lại thì cả đời tôi chỉ có thể sống trong bóng tối.
Hiểu rõ điều này, trong lòng tôi đầy áy náy và biết ơn. Tôi luôn cho rằng Tống Giang Sơn đang nhân cơ hội đuổi tôi đi, để tôi chia tay với Tống Giai Âm nhưng không ngờ còn có ý nghĩa khác.
Tôi cảm kích nhìn Tống Giang Sơn, ông ấy biết tôi đã hiểu, gật đầu, nhẹ nhàng chỉ tay ra ngoài. Tôi mới biết lúc nãy ông ấy tức giận mắng tôi là vì bên ngoài có người nghe lén.
Tôi mở miệng, Tống Giang Sơn lắc đầu ý bảo tôi không cần nói nhiều. Tôi gật đầu, cười với ông ấy, sau đó giả vờ tức giận hét lên: “Được, tôi đi!
Lúc này, ông Nhĩ nói: “Được rồi, con bé này, con nên nghỉ ngơi cho tốt. Có gì muốn nói, đợi khỏe lên rồi nói.”
Tống Giai Âm ngoan ngoãn nghe lời, đưa điện thoại trả lại cho ông Nhĩ, ông ấy nói với tôi chút nữa ông ấy sẽ đến gặp tôi, kêu tôi nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó cúp điện thoại.
Khi cúp điện thoại, nghĩ đến Tống Giai Âm tỉnh lại rồi, trái tim vốn đang bất an của tôi như được ngâm nước ấm, không còn lo lắng đề phòng như lúc trước nữa.
Mấy ngày tiếp theo, trừ Thư Sinh thì tôi không nhìn thấy người nào khác, ông Nhĩ nói đến tìm tôi cũng không thấy tới. Tôi lờ mờ cảm thấy mọi chuyện có hơi kỳ lạ, hỏi thì cậu ta nhìn trái nhìn phải, tôi biết cậu ta không muốn nói thật với tôi. Nhớ Thư Sinh có nói hiện tại tôi đang bị giam cầm, tôi càng cảm thấy hay là cấp trên cấm không cho ai đến thăm tôi?
Nghĩ đến khả năng này, tôi lập tức tức giận, vì tôi tự cho là mình không làm sai chuyện gì. Tuy rằng lòng tôi chưa bao giờ ra sức vì quốc gia, nhưng khoảng thời gian này làm một lính đặc chủng, tôi cũng xem như liều mạng của mình vì lãnh đạo, vì cả Hoa Hạ này. Tại sao chứ, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?
Qua nửa tháng, cảm giác cơ thể đã hồi phục rất nhiều, tôi cũng không nhịn nổi nữa. Tôi muốn ra ngoài xem tình hình, muốn gọi cho ông Nhĩ. Ngay lúc này, tôi mới phát hiện, chiếc điện thoại dùng để liên lạc với Lục Hiểu Phong mà tôi vẫn luôn giấu trong người, không có sim! Điều này khiến tôi vô cùng sợ hãi, vì tôi biết những bí mật của tôi và nhóm người Lục Hiểu Phong có thể đã bị người khác biết rồi, mà đây rất có thể là nguyên nhân thật sự khiến tôi bị nhốt ở nơi này.
Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy hơi hoảng, không phải sợ vì bị trừng phạt mà tôi sợ thân phận của Lục Hiểu Phong bọn họ sẽ bị bại lộ, liên lụy tới họ. Càng lo cậu tôi cũng sẽ bị vạ lây, sẽ khiến cho cả nhà họ Vệ gặp rắc rối.
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu tìm cách giải quyết. Chỉ là tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra được cách gì tốt. Giây phút này, tôi thật sự cảm thấy mình bước vào đường cùng.
Hôm nay, lúc tôi đang suy nghĩ làm cách nào để trốn ra khỏi bệnh viện được canh phòng nghiêm ngặt này, thì phòng bệnh của tôi chào đón một vị khách không mời —- Tống Giang Sơn.
Tống Giang Sơn trông có vẻ tiều tụy hơn lúc trước, quầng thâm mắt rất đậm, mái tóc vẫn luôn được chải chuốt tỉ mỉ cũng hơi rối, râu tia xồm xoàm, cả gương mặt đầy vẻ mệt mỏi. Nhìn qua cũng biết trong khoảng thời gian Tống Giai Âm bị thương, ông ấy cũng không tốt lắm. Điều này cũng khiến tôi ý thức được, có lẽ tình trạng của Tống Giai Âm không tốt như tôi nghĩ.
Nhìn Tống Giang Sơn mệt mỏi, gương mặt lạnh như băng, tôi cảm nhận được lòng thù địch và không hài lòng của ông ấy dành cho tôi. Nhớ hơn nửa tháng trước, ông ấy vẫn còn ôn hòa với tôi, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy đã hoàn toàn thay đổi.
Tôi hơi bứt rứt chống người ngồi dậy: “Chú Tống.”
Tống Giang Sơn gật đầu, không cảm xúc nói: “Bây giờ Giai Âm vẫn nằm trên giường cả ngày, không thể nhúc nhích.”
Lòng tôi đau đớn, áy náy đáp: “Cháu xin lỗi. Do cháu không tốt, liên lụy đến cô ấy.”
“Sau đó thì sao?”
Tôi hơi sững sờ, nhìn Tống Giang Sơn. Ông ấy nhìn tôi với vẻ hứng thú, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra vài phần lạnh lẽo và châm chọc, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Cậu liên lụy con bé, sau đó cậu tính thế nào? Xin lỗi, ỷ vào việc con bé không chịu buông tay, sau đó tiếp tục liên lụy con bé? Lừa nó, lợi dụng nó?”
Tôi hơi khó hiểu: “Cháu không hiểu ý của chú. Cháu biết thân phận của cháu đặc biệt, sau này cũng sẽ đối mặt với nguy hiểm và sự trả thù của chúng. Chú có ý kiến với cháu, cháu không có gì để nói, nhưng cháu không gạt cô ấy, càng không lợi dụng cô ấy.”
Tống Giang Sơn cười khẩy: “Cậu không có?”
Tôi nói như đinh đóng cột: “Cháu không có.”
Đột nhiên Tống Giang Sơn lấy một thẻ sim từ trong túi ra, quăng nó đến trước mặt tôi, tức giận chỉ tay vào tôi: “Cậu không chỉ lừa gạt Giai Âm, còn gạt cả Tô Quảng Hạ vẫn luôn coi cậu là anh em tốt, thật lòng thật dạ đối xử với cậu! Cậu lừa bọn nó cung cấp thông tin cho cậu, cậu lợi dụng năng lực của hai đứa nó, loại bỏ rất nhiều chướng ngại cho cậu, ví dụ như con chó già ở Đông Bắc – Tả Thanh Lưu. Sau đó, cậu kêu người của cậu qua chia sẻ thành quả của bọn nó, đùa cợt với đội của chúng tôi!”
Nghe vậy, tôi lập tức chột dạ, quả nhiên ông ấy đã biết tất cả rồi. Nếu đã vậy, không phải nhóm Lục Hiểu Phong đã bại lộ rồi sao? Nghĩ đến điều này, tôi căng thẳng hỏi: “Các người đã làm gì người của tôi?”
Tống Giang Sơn tức giận nhìn tôi, lạnh lùng hỏi: “Cậu thừa nhận rồi?”
Tôi khẽ cau mày, trầm giọng trả lời: “Cháu không hề gạt và lợi dụng hai người họ. Việc người của cháu làm không đụng chạm đến việc của hai người họ làm. Chú Tống, họ chỉ là người nghe lệnh của cháu, hơn nữa họ không phạm tội, nếu các người thật sự muốn đối phó với họ thì chỉ cần đối phó với một mình cháu là đủ rồi. Có việc gì cứ tính hết với cháu!”
Lời của tôi khiến Tống Giang Sơn tức giận, ông ấy trừng mắt nhìn tôi: “Cậu mạnh miệng lắm! Nhưng tôi nói cho cậu biết, ở trong mắt chúng tôi, đối phó với cậu không có chút tác dụng nào cả, mà với những người kia mới có ý nghĩa. Nhưng, nếu không phải bây giờ chúng không để lộ sơ hở nào thì chúng tôi đã có thể bắt đám đó lại rồi.”
Tôi giật mình, thở phào một hơi. Biết nhóm người Lục Hiểu Phong vẫn chưa bị bắt, tôi cũng không còn căng thẳng nữa. Tôi còn muốn nói gì đó, Tống Giang Sơn đã lạnh lùng nói tiếp: “Nhưng, không có lý do để bắt thì chúng tôi cũng có thể tạo. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
“Chúng tôi có thể tạo lý do để bắt người.”
Thành thật mà nói, tôi thật sự không ngờ mình có thể nghe thấy những lời này từ Tống Giang Sơn. Hiện tại, tôi vừa tức giận vừa thất vọng, vì trong mắt tôi ông ấy không phải là người như thế này.
Dường như Tống Giang Sơn hiểu được tôi đang nghĩ gì, ông ấy cười như không cười hỏi: “Thấy thất vọng à?”
Tôi không đáp lại, nhưng tôi nghĩ sự im lặng của tôi đã nói cho ông ấy câu trả lời. Ông ấy hừ lạnh: “Cậu cho là cấp trên muốn ra tay với chúng, thật sự vì chúng là người của cậu, vì những việc cậu kêu chúng làm sao? Không phải! Tuy chưa tra được có bao nhiêu người đứng sau tổ chức kia, thành viên cụ thể là ai, nhưng từ thông tin chúng tôi có được, tổ chức đó hẳn là người của bố cậu, một người đàn ông bị lãnh đạo coi là kẻ phản quốc. Thuộc hạ của ông ta phách lối như vậy, nếu cậu là người của lãnh đạo, cậu sẽ làm thế nào?”
Thấy Tống Giang Sơn tức giận, tôi chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ra khắp người. Quả nhiên, họ đã điều tra ra bố tôi rồi. Tôi nhìn Tống Giang Sơn, ông ấy đi chậm về phía tôi, từng chữ từng câu hùng hồn vang lên: “Tại sao thuộc hạ của tên phản quốc lại tụ tập với con trai ông ta? Bọn chúng có mưu đồ gì khi từng bước chiếm giữ thế lực ngầm ở Hoa Hạ một lần nữa?”
“Bố cháu không phải là kẻ phản quốc. Chú Tống, chú biết mà!” Tôi kích động hét lên.
Tống Giang Sơn lạnh lùng nói: “Phải, ông ấy không phải. Nhưng Trần Danh à, cậu cảm thấy trên thế giới này có mấy người tin tưởng ông ấy? Cậu cho rằng cấp trên sẽ cho phép một việc bị che giấu hơn ba mươi năm bị lôi ra chỉ vì lợi ích của một người, sẽ để Hoa Hạ bị đảo loạn chỉ vì sự ích kỷ của các người sao?
Trong chốc lát tôi không nói nên lời, ngã ngồi ở đó, bất lực thở hổn hển.
Tống Giang Sơn chậm rãi nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài: “Hôm nay tôi đến tìm cậu, không phải để hỏi tội, cũng không phải kích thích cậu. Trần Danh, chúng ta trao đổi đi.”
Nhìn gương mặt đầy mưu mô của Tống Giang Sơn, tôi có một dự cảm không lành. Tôi khó khăn nói: “Chú nói đi.”
Tống Giang Sơn bình tĩnh nhìn tôi: “Cậu hứa vôi tôi, không bao giờ đặt chân tới Thủ Đô, cắt đứt với Giai Âm. Tôi sẽ ra sức bảo vệ những người anh em của bố cậu, đồng thời không truy cứu trách nhiệm của cậu.”
Tôi chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, không thể tin mà nhìn Tống Giang Sơn. Không ngờ ông ấy lại cho tôi một lý do vô lý này, tôi lắc đầu: “Chú Tống, cháu không làm được.”
“Không làm được? Được thôi, để tôi xem xem lúc lãnh đạo ra tay với người của cậu, cậu có còn nói không làm được nữa không!” Giọng Tống Giang Sơn lạnh đi, ngữ điệu cứng rắn, không thể nghi ngờ.
Tôi siết chặt nắm đấm, đối mặt với uy hiếp của ông ấy, tôi không có chút sức lực nào để phản bác. Tôi cảm thấy trong ngực rất khó chịu, tôi nhìn ông ấy, có hơi căm phẫn: “Tại sao các người cứ ép tôi? Tôi chỉ muốn minh oan cho bố mình, lẽ nào như vậy là sai sao? Các người quản lý thể chế xã hội, quản lý quyền sống chết của người có địa vị thấp kém như chúng tôi, thì có thể tước đi quyền đòi lại công bằng cho bố tôi à?”
Tống Giang Sơn nhíu mày: “Tôi biết cậu cảm thấy không công bằng. Nhưng Trần Danh, việc cậu đang làm cản trở lợi ích của quá nhiều người, liên lụy đến rất nhiều người, việc này sẽ gây rối loạn những người cấp cao, kéo theo rất nhiều chuyện. Cậu nghĩ họ sẽ để cậu làm vậy sao?”
Tôi nhìn khuôn mặt như hết cách của Tống Giang Sơn, tức giận hỏi: “Trả sự trong sạch cho bố tôi khó lắm sao?”
Tống Giang Sơn nhìn tôi nói: “Bóng tối cậu nhìn thấy không ít hơn tôi, cậu cảm thấy khó không?”
Câu hỏi này của Tống Giang Sơn khiến tôi không trả lời được, chán nản dựa vào giường, nhìn vào khoảng không phía trước. Tống Giang Sơn tận tình khuyên bảo ở bên tai: “Trần Danh, cậu thật sự cho rằng chỉ vì Giai Âm mà tôi kêu cậu rời khỏi Thủ Đô sao? Tuy rằng cậu không phải là người hợp nhất với Giai Âm, nhưng tôi rất coi trọng cậu, tôi sắp xếp như vậy cho cậu, hy vọng cậu có thể gây ít phiền phức, cũng là để tốt cho cậu. Cậu hiểu ý của tôi chứ?”
Tôi không trả lời, trong đầu tràn đầy những cố gắng của tôi trong thời gian này. Tôi nói với Tống Giang Sơn: “Tôi không cam tâm.”
“Không cam tâm thì sao? Không cam tâm thì cậu có thể thay đổi tình hình hiện tại không? Tôi nói thẳng với cậu, nếu cậu ở lại Thủ Đô, cả đời này chỉ có thể dừng lại ở không cam lòng thôi.” Đột nhiên Tống Giang Sơn đè thấp giọng, mắt đỏ lên, nói một cách hơi sốt ruột.
Nghe được câu này, tôi sửng sốt nhìn gương mặt nghiêm túc, đầy hàm ý của Tống Giang Sơn. Dường như tôi đã hiểu ý của ông ấy, ông ấy muốn tôi giả vờ bại trận, bị ép rời khỏi Thủ Đô, thực ra là muốn bảo vệ tôi, bảo vệ anh em của tôi. Chỉ cần tôi rời khỏi đây, vậy tất cả sẽ có đường sống, ngược lại, nếu tôi ở lại thì cả đời tôi chỉ có thể sống trong bóng tối.
Hiểu rõ điều này, trong lòng tôi đầy áy náy và biết ơn. Tôi luôn cho rằng Tống Giang Sơn đang nhân cơ hội đuổi tôi đi, để tôi chia tay với Tống Giai Âm nhưng không ngờ còn có ý nghĩa khác.
Tôi cảm kích nhìn Tống Giang Sơn, ông ấy biết tôi đã hiểu, gật đầu, nhẹ nhàng chỉ tay ra ngoài. Tôi mới biết lúc nãy ông ấy tức giận mắng tôi là vì bên ngoài có người nghe lén.
Tôi mở miệng, Tống Giang Sơn lắc đầu ý bảo tôi không cần nói nhiều. Tôi gật đầu, cười với ông ấy, sau đó giả vờ tức giận hét lên: “Được, tôi đi!