Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 642: Mẫu thân
Ninh Tương Y có chút khó chịu đáp lời, ai ngờ người bên kia phản ứng cực lớn?
“Không được vô lễ với vương hậu!”
Nữ trưởng lão kia rút kiếm ra, tựa hồ nàng và nữ nhân không lễ phép này thực sự quá giống nhau.
Mà vương hậu tỉ mỉ đánh giá mặt nàng, nhẹ giọng nói.
“Ngươi dịch dung..”
Ninh Tương Y lập tức cảnh giác, nàng chính là có kẻ thù, nữ nhân này muốn sao đây?
Nhưng nhìn kỹ, nàng thế nhưng cảm thấy nữ nhân này có điểm quen mắt, chẳng lẽ là mất trí nhớ, lúc trước đã gặp qua sao?
Vương hậu thấy nàng không đáp, đầu tiên là nhíu nhíu mày, đột nhiên ngửi được trên người Ninh Tương Y có hương vị ngọt, nàng chớp mắt, đột nhiên bắt lấy nàng bả vai! Nhanh giọng hỏi!
Hương vị này……không thể sai, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao thạch tâm lại ở trên người của ngươi!”
Ninh Tương Y không thể hiểu được, nàng làm sao biết được vì sao tảng đá này ở trên người nàng, bởi vì cục đá này nhìn qua rất đặc biệt, nàng mới luôn lưu giữ, nữ nhân này có thấu thị mặt sao?
Nàng còn không kịp nói chuyện, Thu Hành Phong liền đem nàng kéo về phía sau, nói với vương hậu.
“Nàng có hài tử, ngươi đừng làm nàng sợ!” Ninh Tương Y nháy mắt trợn tròn đôi mắt! Nàng hiện đang cải trang thành nam nhân mà? Sao lại có đồng đội ngốc như vậy! Sư phụ này!
Ai ngờ vương hậu kia không có vẻ gì kinh ngạc, vẻ mặt rối rắm, trong nháy mắt quyến rũ nhìn Thu Hành Phong.
“Hài tử của nàng, là của ngươi???”
Thu Hành Phong nhanh nhẹn gật đầu, “Đúng!”
“Vậy các ngươi càng không thể đi rồi.” Ninh Tương Y cùng Thu Hành Phong đều trừng lớn đôi mắt.
“Tại sao?”
Vương hậu cười khanh khách, “Bởi vì, nàng là nữ nhi của ta!”
Ninh Tương Y nghe vậy khóe miệng giật giật.
“Mẹ ta sớm đã qua đời….”
Vương hậu ưu nhã liếc nàng một cái, có chút ngạo khí nói.
Ta làm sao có thể trúng độc chết? Ta chỉ muốn tránh xa Đại Dục, Ninh Tương Y, ta chính là mẹ ngươi, ngươi dám không nhận?”
Ninh Tương Y thấy đau nhói, hèn gì nàng nhìn quen mặt như vậy, hóa ra vương hậu này rất giống nàng lúc lớn lên! Chính là không thể hiểu được nhận mẹ là chuyện như thế nào, nàng cảm thấy trong lòng mình, đối với người mẹ này không có hảo cảm!
“Đã nói mẹ ta đã chết, thức thời mau để chúng ta đi, bằng không ta sẽ châm một mồi lửa phá hiểu nơi này!”
Ninh Tương Y biểu tình không hợp tác uy hiếp
Liên quốc nằm ở rừng cây, một mồi lửa thật đúng là có thể thiếu cháy.
Vương hậu bị nàng chọc giận, bộ dáng khiếp sợ vừa sốc vừa đau khổ.
“Ta sinh ra ngươi! Tại sao lại không nhận ta?”
Ninh Tương Y không nghĩ lại dây dưa thế này, nàng lôi kéo Thu Hành Phong, lạnh lùng nói, “Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, ta có hài tử của hắn, chính là người của hắn, ngươi quản được sao!”
Ngay khi vương hậu định nói gì đó, người đàn ông lịch lãm cũng bước xuống.
“Xảy ra chuyện gì?”
Vương hậu sửa lại bộ dáng, quay đầu đối với nam tử đau đầu nói.
“Lang quân, Con gái của ta không nhận ta…. Còn hung dữ với ta...”
“Ai là con gái của ngươi?!”
Ninh Tương Y phản xạ có điều kiện nói, nàng cảm thấy nữ nhân này kỳ kỳ quái quái, đột nhiên chạy ra nói là mẹ nàng, khẳng định có âm mưu! Nàng không muốn mắc bẫy.
Cho nên nàng trộm kéo Thu Hành Phong một chút, chuẩn bị trốn, ai ngờ nam tử nho nhã nghe vậy, kinh ngạc nói một câu, “Ninh Tương Y? Nhiếp Chính Vương không phải vẫn luôn tìm nàng sao?”
Hai mắt hắn dừng ở trên người Ninh Tương Y, “Ngươi không ở Đại Dục, tới đây làm gì?”
Hắn tựa hồ vô cùng khó hiểu!
Ninh Tương Y lông tơ đều dựng thẳng lên! Thì ra kẻ thù của cô chính là Nhiếp chính vương!
Nghĩ đến những vết thương đáng sợ trên người nàng, Ninh Tương Y nuốt nuốt nước miếng, bay nhanh nói, “Không cần nhiều lời!”
Sau đó lôi kéo Thu Hành Phong đang có chút ngẩn ngơ chuẩn bị trốn chạy!
Nam tử nho nhã kia nhíu nhíu mày, ngay sau đó ánh mắt chợt lóe,ngập ngừng nói.
“Nhiếp Chính Vương thế lực đã trải rộng tứ quốc, ngươi rời đi nơi này, có lẽ lập tức liền phải rơi vào tay hắn...
Ninh Tương Y vừa nghe, quả nhiên dừng bước chân.
Nam nhân này tựa hồ lời nói có ẩn ý, nàng nghĩ nghĩ vẫn là quay đầu lại, liền nhìn đến đối phương lộ ra vẻ hiền lành cười.
“Tiểu quốc quanh đây phần lớn đều phụ thuộc vào tứ quốc, mà ngươi, mặc kệ đi đến quốc gia nào, đều sẽ có người báo tin cho Nhiếp Chính Vương, nhưng Liên quốc thì khác…”
Hắn cong mắt cười, “Liên quốc chật hẹp nhỏ bé, không thuộc về bất cứ quốc gia nào, ngươi ở tại đây, Nhiếp Chính Vương mới không tìm được ngươi……”
Nói xong, hắn vung tay lên làm động tác mời.
“Hai vị phong trần mệt mỏi, thật không suy xét tiện vào nghỉ ngơi sao?”
Ninh Tương Y nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy nàng giống như bị sói đuôi to theo dõi.
Người nam nhân này vừa thấy nàng đối với mấy chữ Nhiếp Chính Vương không khỏi hoảng hốt, liền câu câu chữ chữ lấy Nhiếp Chính Vương uy hiếp nàng, mà nàng lại không thể không mắc mưu! Còn có một người mẹ không thể hiểu được, sao nàng lại cảm thấy kì lạ như vậy?
Nhưng tưởng tượng đến Nhiếp Chính Vương nàng lại không biết giải quyết thế nào, cũng không biết Nhiếp Chính Vương là địa vị gì, nàng sao lại đắc tội hắn, ngay cả quốc gia nhỏ này cũng đều biết đến Nhiếp Chính Vương tìm nàng, còn mượn cơ hội này uy hiếp nàng. Cho nên không có biện pháp, mặc dù không tình nguyện, Ninh Tương Y tự hỏi lúc sau vẫn là cùng Thu Hành Phong vào Liên quốc, đối phương tựa hồ biết rất nhiều việc, ở lại có lẽ còn có thể tìm hiểu tin tức. Sau khi vào Liên quốc, Ninh Tương Y thật ra có điểm kinh ngạc, nơi này thế nhưng lại rất phồn vinh, đường phố chỉnh tề hưng thịnh, vật phẩm chủng loại đa dạng, ở rừng cây lãnh địa như vậy thật đúng là không dễ dàng.
Điều khó khăn hơn nữa là tất cả mọi người đều vô cùng kính trọng đế vương cùng vương hậu đều vô cùng tôn kính, cảm giác kính yêu này, dường như đối với ân nhân đã từng cứu mạng mình.
Mà quốc vương và vương hậu ngồi ở kiệu liền có chút trịnh trọng.
Vương hậu có chút khó xử bắt lấy tay quốc vương.
“Làm sao bây giờ, Phúc Nhai?”
Liên quốc vương, cũng chính là Phúc Nhai, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, “Đây là chuyện tốt, Liên Nhi, có nàng ở đây, dù Nhiếp Chính Vương tìm tới nơi này, cũng nể mặt nàng, sẽ không diệt quốc đâu…..”
Vương hậu, cũng chính là Tuyết Liên vẫn cảm thấy không ổn.
“Ta cũng nghĩ như vậy, nàng giống như mất trí nhớ, như vậy rất dễ khống chế, nhưng vạn nhất nàng khôi phục ký ức thì sao?”
Nàng hôm nay rốt cuộc sẽ ở nơi nào, đều là do người của Tuyết Tộc gây ra, nàng nhất định không có hảo cảm gì với Tuyết Tộc, lúc này mới nhớ ra, Nhiếp chính vương muốn tàn sát quốc gia, ta sợ nàng sẽ không phản đối nhưng hôm nay tứ quốc cũng không còn chỗ dung thân cho Tuyết tộc, chúng ta thật vất vả xây lên chỗ che chở này, chẳng lẽ cũng muốn huỷ hoại sao???”
“Hiện tại còn chưa tới nông nỗi đó.” Phúc Nhai an ủi nàng, trong mắt hiện lên một đạo lưu quang, “Làm nàng ở đây tuyệt đối là chính xác, trong khoảng thời gian này, chúng ta phải đối tốt với nàng, làm nàng biết, Tuyết Quốc cũng có người tốt, đến lúc đó Nhiếp Chính Vương thật tìm tới, nàng có lẽ sẽ vì chúng ta cầu xin…”
Nói xong lời cuối cùng, biểu tình hắn có chút lạnh, “Nếu không được, ta sẽ bắt nàng uy hiếp Nhiếp chính vương, để chúng ta có cơ hội chạy trốn.”
Lòng Tuyết Liên bất an, Ta không muốn như vậy……”
Nàng ở trong lồng ngực Phúc Nhau thở dài, “Tóm lại ta và con, vốn tưởng rằng sẽ không gặp nhau, không ngờ vẫn còn gặp nhau.”
Phúc Nhai nhẹ nhàng cười, “Con của nàng chính là con của ta, yên tâm đi…… Sẽ không đến đường cùng đâu.”
“Không được vô lễ với vương hậu!”
Nữ trưởng lão kia rút kiếm ra, tựa hồ nàng và nữ nhân không lễ phép này thực sự quá giống nhau.
Mà vương hậu tỉ mỉ đánh giá mặt nàng, nhẹ giọng nói.
“Ngươi dịch dung..”
Ninh Tương Y lập tức cảnh giác, nàng chính là có kẻ thù, nữ nhân này muốn sao đây?
Nhưng nhìn kỹ, nàng thế nhưng cảm thấy nữ nhân này có điểm quen mắt, chẳng lẽ là mất trí nhớ, lúc trước đã gặp qua sao?
Vương hậu thấy nàng không đáp, đầu tiên là nhíu nhíu mày, đột nhiên ngửi được trên người Ninh Tương Y có hương vị ngọt, nàng chớp mắt, đột nhiên bắt lấy nàng bả vai! Nhanh giọng hỏi!
Hương vị này……không thể sai, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao thạch tâm lại ở trên người của ngươi!”
Ninh Tương Y không thể hiểu được, nàng làm sao biết được vì sao tảng đá này ở trên người nàng, bởi vì cục đá này nhìn qua rất đặc biệt, nàng mới luôn lưu giữ, nữ nhân này có thấu thị mặt sao?
Nàng còn không kịp nói chuyện, Thu Hành Phong liền đem nàng kéo về phía sau, nói với vương hậu.
“Nàng có hài tử, ngươi đừng làm nàng sợ!” Ninh Tương Y nháy mắt trợn tròn đôi mắt! Nàng hiện đang cải trang thành nam nhân mà? Sao lại có đồng đội ngốc như vậy! Sư phụ này!
Ai ngờ vương hậu kia không có vẻ gì kinh ngạc, vẻ mặt rối rắm, trong nháy mắt quyến rũ nhìn Thu Hành Phong.
“Hài tử của nàng, là của ngươi???”
Thu Hành Phong nhanh nhẹn gật đầu, “Đúng!”
“Vậy các ngươi càng không thể đi rồi.” Ninh Tương Y cùng Thu Hành Phong đều trừng lớn đôi mắt.
“Tại sao?”
Vương hậu cười khanh khách, “Bởi vì, nàng là nữ nhi của ta!”
Ninh Tương Y nghe vậy khóe miệng giật giật.
“Mẹ ta sớm đã qua đời….”
Vương hậu ưu nhã liếc nàng một cái, có chút ngạo khí nói.
Ta làm sao có thể trúng độc chết? Ta chỉ muốn tránh xa Đại Dục, Ninh Tương Y, ta chính là mẹ ngươi, ngươi dám không nhận?”
Ninh Tương Y thấy đau nhói, hèn gì nàng nhìn quen mặt như vậy, hóa ra vương hậu này rất giống nàng lúc lớn lên! Chính là không thể hiểu được nhận mẹ là chuyện như thế nào, nàng cảm thấy trong lòng mình, đối với người mẹ này không có hảo cảm!
“Đã nói mẹ ta đã chết, thức thời mau để chúng ta đi, bằng không ta sẽ châm một mồi lửa phá hiểu nơi này!”
Ninh Tương Y biểu tình không hợp tác uy hiếp
Liên quốc nằm ở rừng cây, một mồi lửa thật đúng là có thể thiếu cháy.
Vương hậu bị nàng chọc giận, bộ dáng khiếp sợ vừa sốc vừa đau khổ.
“Ta sinh ra ngươi! Tại sao lại không nhận ta?”
Ninh Tương Y không nghĩ lại dây dưa thế này, nàng lôi kéo Thu Hành Phong, lạnh lùng nói, “Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, ta có hài tử của hắn, chính là người của hắn, ngươi quản được sao!”
Ngay khi vương hậu định nói gì đó, người đàn ông lịch lãm cũng bước xuống.
“Xảy ra chuyện gì?”
Vương hậu sửa lại bộ dáng, quay đầu đối với nam tử đau đầu nói.
“Lang quân, Con gái của ta không nhận ta…. Còn hung dữ với ta...”
“Ai là con gái của ngươi?!”
Ninh Tương Y phản xạ có điều kiện nói, nàng cảm thấy nữ nhân này kỳ kỳ quái quái, đột nhiên chạy ra nói là mẹ nàng, khẳng định có âm mưu! Nàng không muốn mắc bẫy.
Cho nên nàng trộm kéo Thu Hành Phong một chút, chuẩn bị trốn, ai ngờ nam tử nho nhã nghe vậy, kinh ngạc nói một câu, “Ninh Tương Y? Nhiếp Chính Vương không phải vẫn luôn tìm nàng sao?”
Hai mắt hắn dừng ở trên người Ninh Tương Y, “Ngươi không ở Đại Dục, tới đây làm gì?”
Hắn tựa hồ vô cùng khó hiểu!
Ninh Tương Y lông tơ đều dựng thẳng lên! Thì ra kẻ thù của cô chính là Nhiếp chính vương!
Nghĩ đến những vết thương đáng sợ trên người nàng, Ninh Tương Y nuốt nuốt nước miếng, bay nhanh nói, “Không cần nhiều lời!”
Sau đó lôi kéo Thu Hành Phong đang có chút ngẩn ngơ chuẩn bị trốn chạy!
Nam tử nho nhã kia nhíu nhíu mày, ngay sau đó ánh mắt chợt lóe,ngập ngừng nói.
“Nhiếp Chính Vương thế lực đã trải rộng tứ quốc, ngươi rời đi nơi này, có lẽ lập tức liền phải rơi vào tay hắn...
Ninh Tương Y vừa nghe, quả nhiên dừng bước chân.
Nam nhân này tựa hồ lời nói có ẩn ý, nàng nghĩ nghĩ vẫn là quay đầu lại, liền nhìn đến đối phương lộ ra vẻ hiền lành cười.
“Tiểu quốc quanh đây phần lớn đều phụ thuộc vào tứ quốc, mà ngươi, mặc kệ đi đến quốc gia nào, đều sẽ có người báo tin cho Nhiếp Chính Vương, nhưng Liên quốc thì khác…”
Hắn cong mắt cười, “Liên quốc chật hẹp nhỏ bé, không thuộc về bất cứ quốc gia nào, ngươi ở tại đây, Nhiếp Chính Vương mới không tìm được ngươi……”
Nói xong, hắn vung tay lên làm động tác mời.
“Hai vị phong trần mệt mỏi, thật không suy xét tiện vào nghỉ ngơi sao?”
Ninh Tương Y nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy nàng giống như bị sói đuôi to theo dõi.
Người nam nhân này vừa thấy nàng đối với mấy chữ Nhiếp Chính Vương không khỏi hoảng hốt, liền câu câu chữ chữ lấy Nhiếp Chính Vương uy hiếp nàng, mà nàng lại không thể không mắc mưu! Còn có một người mẹ không thể hiểu được, sao nàng lại cảm thấy kì lạ như vậy?
Nhưng tưởng tượng đến Nhiếp Chính Vương nàng lại không biết giải quyết thế nào, cũng không biết Nhiếp Chính Vương là địa vị gì, nàng sao lại đắc tội hắn, ngay cả quốc gia nhỏ này cũng đều biết đến Nhiếp Chính Vương tìm nàng, còn mượn cơ hội này uy hiếp nàng. Cho nên không có biện pháp, mặc dù không tình nguyện, Ninh Tương Y tự hỏi lúc sau vẫn là cùng Thu Hành Phong vào Liên quốc, đối phương tựa hồ biết rất nhiều việc, ở lại có lẽ còn có thể tìm hiểu tin tức. Sau khi vào Liên quốc, Ninh Tương Y thật ra có điểm kinh ngạc, nơi này thế nhưng lại rất phồn vinh, đường phố chỉnh tề hưng thịnh, vật phẩm chủng loại đa dạng, ở rừng cây lãnh địa như vậy thật đúng là không dễ dàng.
Điều khó khăn hơn nữa là tất cả mọi người đều vô cùng kính trọng đế vương cùng vương hậu đều vô cùng tôn kính, cảm giác kính yêu này, dường như đối với ân nhân đã từng cứu mạng mình.
Mà quốc vương và vương hậu ngồi ở kiệu liền có chút trịnh trọng.
Vương hậu có chút khó xử bắt lấy tay quốc vương.
“Làm sao bây giờ, Phúc Nhai?”
Liên quốc vương, cũng chính là Phúc Nhai, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, “Đây là chuyện tốt, Liên Nhi, có nàng ở đây, dù Nhiếp Chính Vương tìm tới nơi này, cũng nể mặt nàng, sẽ không diệt quốc đâu…..”
Vương hậu, cũng chính là Tuyết Liên vẫn cảm thấy không ổn.
“Ta cũng nghĩ như vậy, nàng giống như mất trí nhớ, như vậy rất dễ khống chế, nhưng vạn nhất nàng khôi phục ký ức thì sao?”
Nàng hôm nay rốt cuộc sẽ ở nơi nào, đều là do người của Tuyết Tộc gây ra, nàng nhất định không có hảo cảm gì với Tuyết Tộc, lúc này mới nhớ ra, Nhiếp chính vương muốn tàn sát quốc gia, ta sợ nàng sẽ không phản đối nhưng hôm nay tứ quốc cũng không còn chỗ dung thân cho Tuyết tộc, chúng ta thật vất vả xây lên chỗ che chở này, chẳng lẽ cũng muốn huỷ hoại sao???”
“Hiện tại còn chưa tới nông nỗi đó.” Phúc Nhai an ủi nàng, trong mắt hiện lên một đạo lưu quang, “Làm nàng ở đây tuyệt đối là chính xác, trong khoảng thời gian này, chúng ta phải đối tốt với nàng, làm nàng biết, Tuyết Quốc cũng có người tốt, đến lúc đó Nhiếp Chính Vương thật tìm tới, nàng có lẽ sẽ vì chúng ta cầu xin…”
Nói xong lời cuối cùng, biểu tình hắn có chút lạnh, “Nếu không được, ta sẽ bắt nàng uy hiếp Nhiếp chính vương, để chúng ta có cơ hội chạy trốn.”
Lòng Tuyết Liên bất an, Ta không muốn như vậy……”
Nàng ở trong lồng ngực Phúc Nhau thở dài, “Tóm lại ta và con, vốn tưởng rằng sẽ không gặp nhau, không ngờ vẫn còn gặp nhau.”
Phúc Nhai nhẹ nhàng cười, “Con của nàng chính là con của ta, yên tâm đi…… Sẽ không đến đường cùng đâu.”