Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 620: Ngăn cản nàng
Ninh Giác không lay chuyển được hắn, chỉ đành buông tay, Ninh Úc động tác nhanh chóng, những người còn lại cũng không chậm, bọn họ cũng chạy về hướng tế đàn thang trời, là nơi hoàng hậu khai quốc nhảy xuống tự tử, cũng nơi thánh địa linh thiêng nhất của Đại Dục!
Còn chưa tới gần, Ninh Giác đã nghe được một tiếng kịch liệt đánh nhau!
Là Y nhi và Ninh Úc!
Ở gần tế đàn, hai cái bóng dáng trang phục đỏ cùng nhau giao đấu, động tác bọn họ quá nhanh, người ngoài xem chỉ có choáng ngợp!
Ninh Giác nhìn hai người đánh nhau, không dám tùy ý tới gần, những người còn lại muốn giúp một tay cũng không giúp được, chỉ có thể ở một bên lo lắng!
Bởi Ninh Tương Y hiện tại không còn lý trí, Ninh Úc nếu không để nàng giết chết, chỉ có dốc toàn lực! Làm hao tổn hết sức lực của nàng, nàng sẽ tỉnh!
Nghĩ như vậy, Ninh Úc chịu đựng đau lòng, bắt đầu ngoan cố tung chiêu! Cũng không biết có phải trong lúc nguy cấp kích thích năng lực tiềm ẩn hay không, Ninh Úc lại có thể giữ chân Ninh Tương Y mà không buông!
Ninh Giác không giúp được gì, chỉ đứng một bên gọi tên Ninh Tương Y.
“Y nhi! Nàng tỉnh lại đi! Hắn là Ninh Úc!”
Ninh Tương Y thờ ơ, cổ độc đang cưỡng chế nàng, nàng khi thì tỉnh táo, khi thì hỗn loạn, nhưng hiện tại, nàng không có lý trí, mà Ninh Úc muốn ngăn chặn nàng, dùng cách tiêu hao thể lực nàng cũng có thể thành công, nhưng một mình Ninh Úc lọ không thể nào làm được chuyện này.
Chiêu thức Ninh Tương Y càng ngày càng lợi hại, vết thương trên người Ninh Úc cũng càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người chỉ thấy Ninh Tương Y mãi điên cuồng, nhưng lại không biết ở bên trong nàng, đang phải dày vò như thế nào?
Ninh Tương Y cảm thấy mình gần như bị bao vây ở một thứ màu đỏ, tất cả chuyện xảy ra xung quanh nàng đều nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng hầu hết mọi lúc nàng đều không thể khống chế thân thể của mình, thật giống như một con thú dữ không biết mệt mỏi!
Nàng nhìn thấy Ninh Úc điên cuồng đang tìm nàng, thế nhưng nàng không dám xuất hiện, lý trí của nàng khi có khi không, có lúc, cũng không hề ổn định, cho nên họ nàng trốn tránh, không dám gặp hắn, mỗi một lần oán khí dâng lên, nàng liền thông qua tự đâm mình để tạo cảm giác đau, chỉ có đau đớn, lý trí của nàng mới có thể tập trung một chút, mới có thể kiên trì chịu đựng thêm…
Nàng không thể mất lý trí, nàng sợ sau khi nàng hoàn toàn mất đi lý trí, sẽ không nhịn được lao xuống núi đi giết người, hoặc là giết Ninh Úc đến tìm nàng, nàng cũng không muốn chết, nàng không biết nàng đang kéo dài mạng này làm cái gì, chỉ là ở trong lòng nàng đang yên lặng tự khuyên bảo mình, hãy chịu một chút, có lẽ sống qua trận này, nàng không cần phải chết nữa?
Nếu nàng không chết... có phải là, nàng còn có cơ hội gả cho Ninh Úc?
Nàng không muốn chết... .
Truyện Dị Giới
Thế nhưng khi nàng nhìn thấy Ninh Úc dùng con dao đâm mình, nàng cũng không nhịn được nữa, đánh rớt dao găm của hắn, cũng làm bại lộ chính mình.
Nàng muốn rời đi, nàng không thể đứng trước mặt hắn quá lâu, nàng sợ một giây sau, nàng sẽ bẻ gãy cố của hắn!
Thế nhưng nghe được hắn đang tan nát cõi lòng gọi tên của nàng! Nàng không nhịn được dừng lại, cho dù nàng liều mạng muốn rời đi, nhưng nàng vẫn không thể nào rời đi, thân thể của nàng và trái tim đều khát vọng hắn, càng đau đớn, càng hi vọng được ở bên cạnh hắn, hi vọng hắn xoa dịu nàng, ôm nàng vào trong lòng.
Nhưng không được! Nàng sẽ giết hắn!
Cho nên nàng luôn không quay đầu lại, nàng sợ nàng vừa quay đầu lại sẽ đi không được, nhưng nàng lại nghe được hắn đang từng câu muốn giữ nàng lại, từng tiếng gọi nặng nề nghẹn ngào.
Hắn nói, bọn họ có hài tử, nàng không tin, cái này nhất định là hắn đang gạt nàng...
Hắn thật ranh mãnh…
Sau đó, một người kiêu ngạo như hắn, lại ở sau lưng nàng ăn nói khép nép cầu xin nàng, cầu xin không muốn nàng đi, cùng nhau đối mặt.
Một khắc này, lòng của nàng gần như bị cái gì nắm lấy, đau đến không cách nào thở
Hắn cẩn thận từng li từng tí tới gần, nàng lại tự nói với mình nên rời đi, một giây mất khống chế, người muốn tự tay giết người mình yêu hay sao?
Hắn vẫn đang tới gần!
Hắn muốn giúp nàng như vậy, muốn đối mặt với nàng như vậy, không từ bỏ nàng… Hắn dường như hoàn toàn quên đi lúc này nàng nguy hiểm cỡ nào.
Không thể đợi thêm!
Ninh Tương Y cắn răng, cảm giác trong cơ thể sát khí phát ra không thể nào khắc chế nữa, nàng phải lập tức rời đi! Nhưng hắn lại gọi nàng lại!
Hắn thậm quỳ xuống!
Cho dù không quay đầu lại, Ninh Tương Y đều có thể cảm thấy được mỗi một động tác của hắn!
Hắn cho nàng còn đang căm hận chuyện hắn làm ở kiếp trước, cho nên hắn quỳ xuống nói xin lỗi, dùng một cách vô cùng hèn mọn để kích thích nàng, muốn nàng quay đầu.
Hắn nói, hắn ở kiếp trước giết nàng, vậy thì hiện tại, hắn sẽ quỳ ở trước mặt nàng, tất cả tức giận của nàng đều có thể trút lên người hắn!
Chỉ cần nàng không đi!
Chỉ cần nàng quay đầu!
Tất cả đau đớn của nàng, oán hận, nên không cam lòng, dù không liên quan đến hắn ở kiếp này, nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện nhận sai, bởi vì tình yêu hắn dành cho nàng đủ để hắn buông bỏ tất cả tôn nghiêm, rõ ràng hắn là một người mạnh mẽ như vậy…
Một khắc này, nàng quay đầu, bởi vì trong lòng nàng điên cuồng muốn nói với hắn!
“Ta không trách ngươi! Ta sớm đã không trách ngươi! Đủ chuyện kiếp trước, ta cũng không oán cũng không hận! Ngươi đứng lên có được hay không… Người quỳ làm ta đau lòng…”
Thế nhưng nàng một chữ cũng không nói được, vô số cảm xúc cuồn cuộn bên trong, đều ngăn ở cổ họng, nàng vừa lo lắng vừa đau lòng! Cuối cùng hóa thành máu và nước mắt!
Sau khi quay người, nhìn thấy trên mặt hắn biểu cảm đau lòng, hai mắt hắn đó. bừng, vì thấy nàng vết thương đầy người mà phẫn nộ! Không cam lòng, đau khổ!…
Một khắc này, nàng cho là nàng đau đến chết đi!
Đây là nam nhân nàng yêu, làm sao nàng có thể khiến hắn khó chịu như vậy? Nàng không còn muốn kiên trì, chết đi coi như xong!
Chỉ tiếc …
Kiên trì lâu như vậy, cuối cùng nàng cũng không thể trở thành tân nương của hắn.
“Y Y! Ta biết nàng có lý trí! Nàng nhanh tỉnh lại đi?”
Ninh Úc nhìn thấy sắc mặt Ninh Tương Y dữ tợn, cặp mắt kia chỉ còn màu đỏ, tròng đen đã biến mất, cộng thêm mái tóc nàng bay lên, y phục màu máu, những giọt máu bắn ra, giống như trời đất đều biến thành màu đỏ.
Nàng vừa gặp là giết, bước từng bước, khiến lòng người cứ thế mà run lên!
Lúc này trên người Ninh Úc đã có không ít vết thương! Có chỗ, thậm chí thấy cả xương!
Thế nhưng hắn không từ bỏ, hắn không thể từ bỏ nàng, nếu ngay cả hắn cũng từ bỏ nàng, nàng lại chỉ có một mình!
Hai người càng đánh càng tiến gần đến tế thiên đài, Ninh Úc cũng càng ngày càng sợ hãi, cái thang trời này sau không thấy đáy, càng đến gần, cơn gió lạnh từ đáy vực gào thét leo lên, lạnh đến xương tủy.
Ninh Tương Y xích sắt trên tay đập, mạnh vào ngực Ninh Úc, trước ngực hắn nháy mắt da thịt bong tróc, khóe miệng tràn máu ra, hắn căn bản không phải đối thủ của Ninh Tương Y phát cuồng, bây giờ, chỉ là cắn răng chèo chống thôi!
“Vương gia!”
Bọn người La Khải hoảng hốt, võ công Ninh Tương Y và Ninh Úc, bọn họ căn bản không cùng đẳng cấp, nhất hai người như vậy đang toàn lực ứng phó, bọn họ căn bản không xen vào được…
Không… Cũng không phải không xen vào được, đám thị về phía sau đều lạnh sống lưng, nếu tình thế thật sự không thể khống chế, bọn họ …Chắc là phải bắn Ninh Tương Y ngay tại chỗ.
Sau khi Ninh Úc lại trúng một chưởng, Ninh Giác cũng không nhìn được!
“Ninh Úc! Ngươi qua đây! Còn như vậy người sẽ chết!”
- ---------------------------
Còn chưa tới gần, Ninh Giác đã nghe được một tiếng kịch liệt đánh nhau!
Là Y nhi và Ninh Úc!
Ở gần tế đàn, hai cái bóng dáng trang phục đỏ cùng nhau giao đấu, động tác bọn họ quá nhanh, người ngoài xem chỉ có choáng ngợp!
Ninh Giác nhìn hai người đánh nhau, không dám tùy ý tới gần, những người còn lại muốn giúp một tay cũng không giúp được, chỉ có thể ở một bên lo lắng!
Bởi Ninh Tương Y hiện tại không còn lý trí, Ninh Úc nếu không để nàng giết chết, chỉ có dốc toàn lực! Làm hao tổn hết sức lực của nàng, nàng sẽ tỉnh!
Nghĩ như vậy, Ninh Úc chịu đựng đau lòng, bắt đầu ngoan cố tung chiêu! Cũng không biết có phải trong lúc nguy cấp kích thích năng lực tiềm ẩn hay không, Ninh Úc lại có thể giữ chân Ninh Tương Y mà không buông!
Ninh Giác không giúp được gì, chỉ đứng một bên gọi tên Ninh Tương Y.
“Y nhi! Nàng tỉnh lại đi! Hắn là Ninh Úc!”
Ninh Tương Y thờ ơ, cổ độc đang cưỡng chế nàng, nàng khi thì tỉnh táo, khi thì hỗn loạn, nhưng hiện tại, nàng không có lý trí, mà Ninh Úc muốn ngăn chặn nàng, dùng cách tiêu hao thể lực nàng cũng có thể thành công, nhưng một mình Ninh Úc lọ không thể nào làm được chuyện này.
Chiêu thức Ninh Tương Y càng ngày càng lợi hại, vết thương trên người Ninh Úc cũng càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người chỉ thấy Ninh Tương Y mãi điên cuồng, nhưng lại không biết ở bên trong nàng, đang phải dày vò như thế nào?
Ninh Tương Y cảm thấy mình gần như bị bao vây ở một thứ màu đỏ, tất cả chuyện xảy ra xung quanh nàng đều nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng hầu hết mọi lúc nàng đều không thể khống chế thân thể của mình, thật giống như một con thú dữ không biết mệt mỏi!
Nàng nhìn thấy Ninh Úc điên cuồng đang tìm nàng, thế nhưng nàng không dám xuất hiện, lý trí của nàng khi có khi không, có lúc, cũng không hề ổn định, cho nên họ nàng trốn tránh, không dám gặp hắn, mỗi một lần oán khí dâng lên, nàng liền thông qua tự đâm mình để tạo cảm giác đau, chỉ có đau đớn, lý trí của nàng mới có thể tập trung một chút, mới có thể kiên trì chịu đựng thêm…
Nàng không thể mất lý trí, nàng sợ sau khi nàng hoàn toàn mất đi lý trí, sẽ không nhịn được lao xuống núi đi giết người, hoặc là giết Ninh Úc đến tìm nàng, nàng cũng không muốn chết, nàng không biết nàng đang kéo dài mạng này làm cái gì, chỉ là ở trong lòng nàng đang yên lặng tự khuyên bảo mình, hãy chịu một chút, có lẽ sống qua trận này, nàng không cần phải chết nữa?
Nếu nàng không chết... có phải là, nàng còn có cơ hội gả cho Ninh Úc?
Nàng không muốn chết... .
Truyện Dị Giới
Thế nhưng khi nàng nhìn thấy Ninh Úc dùng con dao đâm mình, nàng cũng không nhịn được nữa, đánh rớt dao găm của hắn, cũng làm bại lộ chính mình.
Nàng muốn rời đi, nàng không thể đứng trước mặt hắn quá lâu, nàng sợ một giây sau, nàng sẽ bẻ gãy cố của hắn!
Thế nhưng nghe được hắn đang tan nát cõi lòng gọi tên của nàng! Nàng không nhịn được dừng lại, cho dù nàng liều mạng muốn rời đi, nhưng nàng vẫn không thể nào rời đi, thân thể của nàng và trái tim đều khát vọng hắn, càng đau đớn, càng hi vọng được ở bên cạnh hắn, hi vọng hắn xoa dịu nàng, ôm nàng vào trong lòng.
Nhưng không được! Nàng sẽ giết hắn!
Cho nên nàng luôn không quay đầu lại, nàng sợ nàng vừa quay đầu lại sẽ đi không được, nhưng nàng lại nghe được hắn đang từng câu muốn giữ nàng lại, từng tiếng gọi nặng nề nghẹn ngào.
Hắn nói, bọn họ có hài tử, nàng không tin, cái này nhất định là hắn đang gạt nàng...
Hắn thật ranh mãnh…
Sau đó, một người kiêu ngạo như hắn, lại ở sau lưng nàng ăn nói khép nép cầu xin nàng, cầu xin không muốn nàng đi, cùng nhau đối mặt.
Một khắc này, lòng của nàng gần như bị cái gì nắm lấy, đau đến không cách nào thở
Hắn cẩn thận từng li từng tí tới gần, nàng lại tự nói với mình nên rời đi, một giây mất khống chế, người muốn tự tay giết người mình yêu hay sao?
Hắn vẫn đang tới gần!
Hắn muốn giúp nàng như vậy, muốn đối mặt với nàng như vậy, không từ bỏ nàng… Hắn dường như hoàn toàn quên đi lúc này nàng nguy hiểm cỡ nào.
Không thể đợi thêm!
Ninh Tương Y cắn răng, cảm giác trong cơ thể sát khí phát ra không thể nào khắc chế nữa, nàng phải lập tức rời đi! Nhưng hắn lại gọi nàng lại!
Hắn thậm quỳ xuống!
Cho dù không quay đầu lại, Ninh Tương Y đều có thể cảm thấy được mỗi một động tác của hắn!
Hắn cho nàng còn đang căm hận chuyện hắn làm ở kiếp trước, cho nên hắn quỳ xuống nói xin lỗi, dùng một cách vô cùng hèn mọn để kích thích nàng, muốn nàng quay đầu.
Hắn nói, hắn ở kiếp trước giết nàng, vậy thì hiện tại, hắn sẽ quỳ ở trước mặt nàng, tất cả tức giận của nàng đều có thể trút lên người hắn!
Chỉ cần nàng không đi!
Chỉ cần nàng quay đầu!
Tất cả đau đớn của nàng, oán hận, nên không cam lòng, dù không liên quan đến hắn ở kiếp này, nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện nhận sai, bởi vì tình yêu hắn dành cho nàng đủ để hắn buông bỏ tất cả tôn nghiêm, rõ ràng hắn là một người mạnh mẽ như vậy…
Một khắc này, nàng quay đầu, bởi vì trong lòng nàng điên cuồng muốn nói với hắn!
“Ta không trách ngươi! Ta sớm đã không trách ngươi! Đủ chuyện kiếp trước, ta cũng không oán cũng không hận! Ngươi đứng lên có được hay không… Người quỳ làm ta đau lòng…”
Thế nhưng nàng một chữ cũng không nói được, vô số cảm xúc cuồn cuộn bên trong, đều ngăn ở cổ họng, nàng vừa lo lắng vừa đau lòng! Cuối cùng hóa thành máu và nước mắt!
Sau khi quay người, nhìn thấy trên mặt hắn biểu cảm đau lòng, hai mắt hắn đó. bừng, vì thấy nàng vết thương đầy người mà phẫn nộ! Không cam lòng, đau khổ!…
Một khắc này, nàng cho là nàng đau đến chết đi!
Đây là nam nhân nàng yêu, làm sao nàng có thể khiến hắn khó chịu như vậy? Nàng không còn muốn kiên trì, chết đi coi như xong!
Chỉ tiếc …
Kiên trì lâu như vậy, cuối cùng nàng cũng không thể trở thành tân nương của hắn.
“Y Y! Ta biết nàng có lý trí! Nàng nhanh tỉnh lại đi?”
Ninh Úc nhìn thấy sắc mặt Ninh Tương Y dữ tợn, cặp mắt kia chỉ còn màu đỏ, tròng đen đã biến mất, cộng thêm mái tóc nàng bay lên, y phục màu máu, những giọt máu bắn ra, giống như trời đất đều biến thành màu đỏ.
Nàng vừa gặp là giết, bước từng bước, khiến lòng người cứ thế mà run lên!
Lúc này trên người Ninh Úc đã có không ít vết thương! Có chỗ, thậm chí thấy cả xương!
Thế nhưng hắn không từ bỏ, hắn không thể từ bỏ nàng, nếu ngay cả hắn cũng từ bỏ nàng, nàng lại chỉ có một mình!
Hai người càng đánh càng tiến gần đến tế thiên đài, Ninh Úc cũng càng ngày càng sợ hãi, cái thang trời này sau không thấy đáy, càng đến gần, cơn gió lạnh từ đáy vực gào thét leo lên, lạnh đến xương tủy.
Ninh Tương Y xích sắt trên tay đập, mạnh vào ngực Ninh Úc, trước ngực hắn nháy mắt da thịt bong tróc, khóe miệng tràn máu ra, hắn căn bản không phải đối thủ của Ninh Tương Y phát cuồng, bây giờ, chỉ là cắn răng chèo chống thôi!
“Vương gia!”
Bọn người La Khải hoảng hốt, võ công Ninh Tương Y và Ninh Úc, bọn họ căn bản không cùng đẳng cấp, nhất hai người như vậy đang toàn lực ứng phó, bọn họ căn bản không xen vào được…
Không… Cũng không phải không xen vào được, đám thị về phía sau đều lạnh sống lưng, nếu tình thế thật sự không thể khống chế, bọn họ …Chắc là phải bắn Ninh Tương Y ngay tại chỗ.
Sau khi Ninh Úc lại trúng một chưởng, Ninh Giác cũng không nhìn được!
“Ninh Úc! Ngươi qua đây! Còn như vậy người sẽ chết!”
- ---------------------------