Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 440: Nam sủng hầu hạ
Lúc này, Bạch Khải Du cũng bưng rượu tiến đến, hắn đi đến bên cạnh Ninh Tương Y, lại bị Ninh Tương Y kéo vào!
Nàng cười, “Mặt nhìn hơi dữ tợn một chút, nhưng dùng tốt, ngươi có ý kiến gì sao?”
Liễu Kình bị đôi mắt đẹp khiến thân thể đều cứng như đá, hắn liên tục gật đầu, “Không có ý kiên, không có ý kiến, ngài nhìn tiểu thần, ta cũng dùng rất tốt …”
Nói xong, gan to bằng trời, còn vươn tay về phía Ninh Tương Y!
Ninh Tương Y lùi lại, sau đó bỗng nhiên kéo Bạch Khải Du ra chặn móng vuốt của hắn, một giây sau, Bạch Khải Du chỉ một giây ngồi ở trong lòng Ninh Tương Y, bầu rượu trên tay cũng bị Ninh Tương Y chiếm lấy, cái tư thế này khiến hắn xấu hổ giận dữ muốn chết đi! Thế nhưng trước mắt của Liễu Kình, hắn nhịn! Hắn ngược lại muốn xem Ninh Tương Y có ý gì!
Tay bị ngăn cách, Liễu Kình có chút hậm hực, ngầm trừng mắt Bạch Khải Du, lạnh nhạt nói.
“Đáng thương Bạch Tướng Quân một đời anh hùng, sinh ra nhi tử lại là trai lẳng lơ, các ngươi nói xem, có mắc cười hay không?!”
Đám người trong lều vải hết sức phối hợp cười nhạo, người trung thành với Bạch Quý đều bị điều ra ngoài, cho nên Liễu Kình không kiêng kỵ lời nào khiến Bạch Khải Du hận không thể rút kiếm giết hắn! “Đừng nhúc nhích!” Cảm giác được Bạch Khải Du thân thể tức giận, Ninh Tương Y thấp giọng cảnh cáo.
Bạch Khải Du khó chịu, nàng ôm hắn cũng rất khó chịu, lỡ như bị Ninh Úc biết được… Nàng giật mình một cái, không còn dám nghĩ nữa.
“Liễu Tướng quân, ngươi dám hù doạ đến khả nhân nhi đang ngồi trong lòng ta.” Ninh Tương Y một bên ôm lấy Bạch Khải Du để hắn tỉnh táo, một bên ngẩng đầu nhìn Liễu Kình lạnh giọng nói.
Muốn hợp tác, còn chà đạp người của nàng là có ý gì.
Liễu Kình nghe thấy nàng bất mãn, lập tức cười nói, “ công chúa thứ tội, vi thần vì uống rượu nên có chút không lựa lời mà nói, khiến công chúa chê cười.”
Ninh Tương Y rủ mắt xuống, “Nếu không có việc gì thì lui ra đi, đừng làm phiền bản cung cùng Bạch lang tán tỉnh nhau.”
Tán tỉnh!
Bạch Khải Du toàn thân nổi da gà muốn đứng lên, nhưng tay Ninh Tương Y thật chặt giữ hắn lại, đề phòng hắn làm chuyện vô bổ!
Liễu Kình sững sờ, cảm thấy có lẽ thật sự hắn đang chuyện bé xé ra to, cái công chúa này xem ra là có chút xinh đẹp, đầu óc có chút háo sắc, thực tế không có gì để đề phòng, như vậy, đêm nay hắn nên giết Bạch Quý luôn hay không?
Liễu Kình vừa đi về, vừa cân nhắc.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!” Nắm lấy vạt áo Ninh Tương Y, Bạch Khải Du nghiến răng nghiến lợi hỏi nhỏ!
Hắn không phải là nam sủng, hắn không phải trai lẳng lơ!
Ninh Tương Y cũng muốn đau đầu theo, cho tới nay, nàng gặp nam nhân nào, trừ Úc Cửu Thiên, gần như từng tên đều tỉnh táo tự kiềm chế, không giống Bạch Khải Du này vừa cứng nhắc lại gắt gỏng, là nàng lần đầu tiên thấy.
“Ngươi nếu còn cử động, cứu cha ngươi không được thì đừng trách ta!”
Ninh Tương Y ghé vào lỗ tai hắn nói như vậy, từng hơi thở phà vào khiến cả người Bạch Khải Du đều xù lông! Hắn mặt căng chặt như khúc gỗ ngồi trong lòng Ninh Tương Y, hồi lâu mới lý giải được ý nàng.
“Ngươi.. Có cách nào …”
Giọng nói hắn liền dịu đi tám phần, ai bảo hắn cần nàng giúp?
Ninh Tương Y lúc này mới hài lòng, “Chờ một chút người liền biết, hiện tại, uống rượu!”
Nói xong Bạch Khải Du bắt đầu lấy bình rượu, hắn trực tiếp dùng bình nhẹ nhàng rót ra! Làm ra hình tượng như nàng thật sự đang tán tỉnh với nam sủng.
Nàng biểu hiện ngày càng hoang đường, Liễu Kình càng buông lỏng nghi ngờ.
Ninh Tương Y cũng muốn trả thù muốn rót rượu vào miệng hắn, nhưng vì rót quá gấp, rượu từ khóe miệng của hắn chảy xuống, cảm giác hơi dâm mỹ.
Bạch Khải Du bị Ninh Tương Y giữ chặt, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, lông mày rậm nhíu lại, nhưng đôi mắt khép hờ, trong chốc lát lại sáng lên. Khoảng cách gần như vậy khiến Ninh Tương Y nhìn phần gò má của hắn cũng có cảm giác thu hút.
Không ít người nhìn thấy, cũng thấm nuốt nước miếng.
Bạch Khải Du mặc dù ngồi ở trong lòng Ninh Tương Y, cũng rất biết điều, bởi vì bộ dạng Ninh Tương Y rót rượu cho hắn thực tế quyến rũ! Khiến bọn họ hận không thể đem Bạch Khải Du kéo đi, lấy thân mình thay thế vào!
Bọn họ đột nhiên phát hiện, nếu đối tượng là Ninh Tương Y, làm nam sủng cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận như vậy.
Tưởng tượng làm hơi thở của bọn họ dồn dập, bởi vì uống rượu, thân thể vốn đã nóng lên, mà nhìn cảnh trước mắt càng làm cho người khác nhiệt độ như sôi trào lên!
Bạch Khải Du ngày xưa đâu? Hắn đang nằm mơ sao.
Rõ ràng hắn ghét nhất đụng chạm với nữ nhân, rõ ràng hắn luôn nghĩ, Ninh Tương Y thật sự muốn hắn làm nam sủng, hắn liều chết cũng phải phản kháng!
Nhưng bây giờ, Ninh Tương Y làm hắn bị sặc cả rượu, một bên cười đắc ý, một bên dùng khăn lau mặt cho hắn, hắn ngẩng đầu, cặp mắt như hội tụ ngàn vạn sao trời còn gần trong gang tấc, hắn nhìn có chút si mê, vậy mà quên luôn phẫn nộ.
Mà lúc này, con khỉ kia đã trở về, chợt nhìn thấy một con khỉ, Bạch Khải Du vội vàng hoàn hồn, liền thấy Ninh Tương Y cúi đầu kề tại nói nhỏ với hắn.
Mùi thơm lan toả bao khắp người hắn, hắn không biết là đây là mùi hương mà đương triều Tề Vương cũng si mê.
“… Nghe rõ chưa vậy?”
Bạch Khải Du cảm thấy nàng vừa nhét một vật trong tay hắn, thật lâu mới gật đầu, sau đó nhìn Ninh Tương Y trước mặt mọi người, đưa môi đến sát mặt hắn.
Theo kế hoạch, hắn chỉ rót rượu cho nàng ở bên bàn, nhưng nhìn thấy nàng mỉm cười đưa đôi môi đỏ mọng lại gần, khiến tim hắn càng lúc càng đập nhanh hơn! Hắn còn mong mỏi nàng sẽ hôn hắn, nhưng Ninh Tương Y vừa nhìn thấy hắn đang sững sờ, nhéo hắn một cái thật mạnh! .
đam mỹ hài
Bạch Khải Du cuống quít cầm lấy ly rượu trên bàn hất vào mặt nàng! Sau đó, hắn hai mắt ngấn nước, miệng thở hổn hển, dường như trải qua việc gì hắn vừa vô cùng giãy dụa!
Hắn vốn muốn biểu đạt tức giận, một giây sau, lại bị vẻ đẹp trước mắt kia làm cho đứng hình, một chữ đều nói không nên lời.
Những giọt rượt thuận theo mặt nàng óng ánh giọt xuống, thấm ướt da nàng và hàng lông mi thật dài.
Nàng bắt đầu nhắm chặt lại mắt, để cho rượu tan đi, sau đó, nàng mở mắt ra! Một khắc này, nàng đẹp như mang theo sự kích thích! khiến hắn gần như ngạt thở! —cái gọi là một nhánh hoa lệ xuân mang giọt mưa.
Bạch Khải Du trước kia không biết, như thế nào tuyệt sắc, tại sao lại có nữ nhân được xưng là bức hoạ Yêu Cơ, vì sao có người vì nụ cười một nữ tử mà vung tiền như rác… Hắn trước kia không hiểu, càng luôn coi thường, nhưng bây giờ, hắn đã hiểu.
Hắn trơ mắt nhìn cặp mắt mỉm cười trở nên hung ác, nàng liền cho Bạch Khải Du một bạt tai!
“Khốn nạn! Bản cung để mắt đến ngươi, ngươi liền nghĩ có thể hành xử phạm thượng với ta?”
Ninh Tương Y một tay đẩy hắn ra, Bạch Khải Du bụm mặt, rời khỏi trong lòng nàng, thì ra cảm giác lại như băng.
” Liễu Kình thấy bọn họ náo loạn, vội vàng nói, “Trời ơi! Công chúa, người không sao chứ?”
Nói xong, hắn đi đến bên cạnh Ninh Tương Y còn hung hăng đá Bạch Khải Du một cái, “Ngươi thì được cái gì? Công chúa để mắt ngươi, ngươi chỉ có tý nhan sắc, còn muốn được đà lấn tới rồi sao?
Bạch Khải Du bị kẻ thù đá một cú, siết chặt bàn tay nhịn xuống, hắn trừng mắt với Ninh Tương Y!
“Ta không sai, ngươi… Ngươi không nên ở trước mặt nhiều người như vậy…”
Bạch Khải Du cắn môi xấu hổ giận dữ muốn chết đi! Đem gương mặt bị mọi người coi là trai lẳng lơ kéo không xuống giờ càng diễn sâu thêm vài phần.
Ninh Tương Y âm thầm gật đầu, hừ lạnh một tiếng, “Bản cung không tin, không thuần phục được ngươi! Ngươi chờ đi, bản cung đi thay y phục sẽ đến, đến lúc đó, bạn cũng muốn người ở trước mặt nhiều người như vậy hầu hạ bản cung! Người tốt nhất nên chuẩn bị một chút…”
- ---------------------------
Nàng cười, “Mặt nhìn hơi dữ tợn một chút, nhưng dùng tốt, ngươi có ý kiến gì sao?”
Liễu Kình bị đôi mắt đẹp khiến thân thể đều cứng như đá, hắn liên tục gật đầu, “Không có ý kiên, không có ý kiến, ngài nhìn tiểu thần, ta cũng dùng rất tốt …”
Nói xong, gan to bằng trời, còn vươn tay về phía Ninh Tương Y!
Ninh Tương Y lùi lại, sau đó bỗng nhiên kéo Bạch Khải Du ra chặn móng vuốt của hắn, một giây sau, Bạch Khải Du chỉ một giây ngồi ở trong lòng Ninh Tương Y, bầu rượu trên tay cũng bị Ninh Tương Y chiếm lấy, cái tư thế này khiến hắn xấu hổ giận dữ muốn chết đi! Thế nhưng trước mắt của Liễu Kình, hắn nhịn! Hắn ngược lại muốn xem Ninh Tương Y có ý gì!
Tay bị ngăn cách, Liễu Kình có chút hậm hực, ngầm trừng mắt Bạch Khải Du, lạnh nhạt nói.
“Đáng thương Bạch Tướng Quân một đời anh hùng, sinh ra nhi tử lại là trai lẳng lơ, các ngươi nói xem, có mắc cười hay không?!”
Đám người trong lều vải hết sức phối hợp cười nhạo, người trung thành với Bạch Quý đều bị điều ra ngoài, cho nên Liễu Kình không kiêng kỵ lời nào khiến Bạch Khải Du hận không thể rút kiếm giết hắn! “Đừng nhúc nhích!” Cảm giác được Bạch Khải Du thân thể tức giận, Ninh Tương Y thấp giọng cảnh cáo.
Bạch Khải Du khó chịu, nàng ôm hắn cũng rất khó chịu, lỡ như bị Ninh Úc biết được… Nàng giật mình một cái, không còn dám nghĩ nữa.
“Liễu Tướng quân, ngươi dám hù doạ đến khả nhân nhi đang ngồi trong lòng ta.” Ninh Tương Y một bên ôm lấy Bạch Khải Du để hắn tỉnh táo, một bên ngẩng đầu nhìn Liễu Kình lạnh giọng nói.
Muốn hợp tác, còn chà đạp người của nàng là có ý gì.
Liễu Kình nghe thấy nàng bất mãn, lập tức cười nói, “ công chúa thứ tội, vi thần vì uống rượu nên có chút không lựa lời mà nói, khiến công chúa chê cười.”
Ninh Tương Y rủ mắt xuống, “Nếu không có việc gì thì lui ra đi, đừng làm phiền bản cung cùng Bạch lang tán tỉnh nhau.”
Tán tỉnh!
Bạch Khải Du toàn thân nổi da gà muốn đứng lên, nhưng tay Ninh Tương Y thật chặt giữ hắn lại, đề phòng hắn làm chuyện vô bổ!
Liễu Kình sững sờ, cảm thấy có lẽ thật sự hắn đang chuyện bé xé ra to, cái công chúa này xem ra là có chút xinh đẹp, đầu óc có chút háo sắc, thực tế không có gì để đề phòng, như vậy, đêm nay hắn nên giết Bạch Quý luôn hay không?
Liễu Kình vừa đi về, vừa cân nhắc.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!” Nắm lấy vạt áo Ninh Tương Y, Bạch Khải Du nghiến răng nghiến lợi hỏi nhỏ!
Hắn không phải là nam sủng, hắn không phải trai lẳng lơ!
Ninh Tương Y cũng muốn đau đầu theo, cho tới nay, nàng gặp nam nhân nào, trừ Úc Cửu Thiên, gần như từng tên đều tỉnh táo tự kiềm chế, không giống Bạch Khải Du này vừa cứng nhắc lại gắt gỏng, là nàng lần đầu tiên thấy.
“Ngươi nếu còn cử động, cứu cha ngươi không được thì đừng trách ta!”
Ninh Tương Y ghé vào lỗ tai hắn nói như vậy, từng hơi thở phà vào khiến cả người Bạch Khải Du đều xù lông! Hắn mặt căng chặt như khúc gỗ ngồi trong lòng Ninh Tương Y, hồi lâu mới lý giải được ý nàng.
“Ngươi.. Có cách nào …”
Giọng nói hắn liền dịu đi tám phần, ai bảo hắn cần nàng giúp?
Ninh Tương Y lúc này mới hài lòng, “Chờ một chút người liền biết, hiện tại, uống rượu!”
Nói xong Bạch Khải Du bắt đầu lấy bình rượu, hắn trực tiếp dùng bình nhẹ nhàng rót ra! Làm ra hình tượng như nàng thật sự đang tán tỉnh với nam sủng.
Nàng biểu hiện ngày càng hoang đường, Liễu Kình càng buông lỏng nghi ngờ.
Ninh Tương Y cũng muốn trả thù muốn rót rượu vào miệng hắn, nhưng vì rót quá gấp, rượu từ khóe miệng của hắn chảy xuống, cảm giác hơi dâm mỹ.
Bạch Khải Du bị Ninh Tương Y giữ chặt, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, lông mày rậm nhíu lại, nhưng đôi mắt khép hờ, trong chốc lát lại sáng lên. Khoảng cách gần như vậy khiến Ninh Tương Y nhìn phần gò má của hắn cũng có cảm giác thu hút.
Không ít người nhìn thấy, cũng thấm nuốt nước miếng.
Bạch Khải Du mặc dù ngồi ở trong lòng Ninh Tương Y, cũng rất biết điều, bởi vì bộ dạng Ninh Tương Y rót rượu cho hắn thực tế quyến rũ! Khiến bọn họ hận không thể đem Bạch Khải Du kéo đi, lấy thân mình thay thế vào!
Bọn họ đột nhiên phát hiện, nếu đối tượng là Ninh Tương Y, làm nam sủng cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận như vậy.
Tưởng tượng làm hơi thở của bọn họ dồn dập, bởi vì uống rượu, thân thể vốn đã nóng lên, mà nhìn cảnh trước mắt càng làm cho người khác nhiệt độ như sôi trào lên!
Bạch Khải Du ngày xưa đâu? Hắn đang nằm mơ sao.
Rõ ràng hắn ghét nhất đụng chạm với nữ nhân, rõ ràng hắn luôn nghĩ, Ninh Tương Y thật sự muốn hắn làm nam sủng, hắn liều chết cũng phải phản kháng!
Nhưng bây giờ, Ninh Tương Y làm hắn bị sặc cả rượu, một bên cười đắc ý, một bên dùng khăn lau mặt cho hắn, hắn ngẩng đầu, cặp mắt như hội tụ ngàn vạn sao trời còn gần trong gang tấc, hắn nhìn có chút si mê, vậy mà quên luôn phẫn nộ.
Mà lúc này, con khỉ kia đã trở về, chợt nhìn thấy một con khỉ, Bạch Khải Du vội vàng hoàn hồn, liền thấy Ninh Tương Y cúi đầu kề tại nói nhỏ với hắn.
Mùi thơm lan toả bao khắp người hắn, hắn không biết là đây là mùi hương mà đương triều Tề Vương cũng si mê.
“… Nghe rõ chưa vậy?”
Bạch Khải Du cảm thấy nàng vừa nhét một vật trong tay hắn, thật lâu mới gật đầu, sau đó nhìn Ninh Tương Y trước mặt mọi người, đưa môi đến sát mặt hắn.
Theo kế hoạch, hắn chỉ rót rượu cho nàng ở bên bàn, nhưng nhìn thấy nàng mỉm cười đưa đôi môi đỏ mọng lại gần, khiến tim hắn càng lúc càng đập nhanh hơn! Hắn còn mong mỏi nàng sẽ hôn hắn, nhưng Ninh Tương Y vừa nhìn thấy hắn đang sững sờ, nhéo hắn một cái thật mạnh! .
đam mỹ hài
Bạch Khải Du cuống quít cầm lấy ly rượu trên bàn hất vào mặt nàng! Sau đó, hắn hai mắt ngấn nước, miệng thở hổn hển, dường như trải qua việc gì hắn vừa vô cùng giãy dụa!
Hắn vốn muốn biểu đạt tức giận, một giây sau, lại bị vẻ đẹp trước mắt kia làm cho đứng hình, một chữ đều nói không nên lời.
Những giọt rượt thuận theo mặt nàng óng ánh giọt xuống, thấm ướt da nàng và hàng lông mi thật dài.
Nàng bắt đầu nhắm chặt lại mắt, để cho rượu tan đi, sau đó, nàng mở mắt ra! Một khắc này, nàng đẹp như mang theo sự kích thích! khiến hắn gần như ngạt thở! —cái gọi là một nhánh hoa lệ xuân mang giọt mưa.
Bạch Khải Du trước kia không biết, như thế nào tuyệt sắc, tại sao lại có nữ nhân được xưng là bức hoạ Yêu Cơ, vì sao có người vì nụ cười một nữ tử mà vung tiền như rác… Hắn trước kia không hiểu, càng luôn coi thường, nhưng bây giờ, hắn đã hiểu.
Hắn trơ mắt nhìn cặp mắt mỉm cười trở nên hung ác, nàng liền cho Bạch Khải Du một bạt tai!
“Khốn nạn! Bản cung để mắt đến ngươi, ngươi liền nghĩ có thể hành xử phạm thượng với ta?”
Ninh Tương Y một tay đẩy hắn ra, Bạch Khải Du bụm mặt, rời khỏi trong lòng nàng, thì ra cảm giác lại như băng.
” Liễu Kình thấy bọn họ náo loạn, vội vàng nói, “Trời ơi! Công chúa, người không sao chứ?”
Nói xong, hắn đi đến bên cạnh Ninh Tương Y còn hung hăng đá Bạch Khải Du một cái, “Ngươi thì được cái gì? Công chúa để mắt ngươi, ngươi chỉ có tý nhan sắc, còn muốn được đà lấn tới rồi sao?
Bạch Khải Du bị kẻ thù đá một cú, siết chặt bàn tay nhịn xuống, hắn trừng mắt với Ninh Tương Y!
“Ta không sai, ngươi… Ngươi không nên ở trước mặt nhiều người như vậy…”
Bạch Khải Du cắn môi xấu hổ giận dữ muốn chết đi! Đem gương mặt bị mọi người coi là trai lẳng lơ kéo không xuống giờ càng diễn sâu thêm vài phần.
Ninh Tương Y âm thầm gật đầu, hừ lạnh một tiếng, “Bản cung không tin, không thuần phục được ngươi! Ngươi chờ đi, bản cung đi thay y phục sẽ đến, đến lúc đó, bạn cũng muốn người ở trước mặt nhiều người như vậy hầu hạ bản cung! Người tốt nhất nên chuẩn bị một chút…”
- ---------------------------