Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 372: Đây là một điều hạnh phúc
Khi Hoa Chu Vô Ưu chết, sự việc đã thực sự giải quyết xong xuôi, việc tiếp theo người Lâu Diệp tự mình dọn dẹp không liên quan gì đến nàng, nàng có thể đi nghỉ ngơi một chút và chuẩn bị trở về Đại Dục!
Chỉ là lúc này Ninh Úc không chịu buông tha cho nàng, nhất định yêu cầu nàng ở lại đi dạo với hắn, Ninh Úc lo sợ rằng Hoàng tử của hắn lại biến mất khỏi tầm mắt nên nhất quyết nàng phải ở bên cạnh hắn.
Ninh Tương Y ở trong lòng dù bất bình,nhưng nàng là không còn cách nào, đành phải nhìn Long Thành Thính Tuyết kết hôn.
Để dập tắt nỗi oan ức của dân chúng, Long Thành Vô Cực phải nhanh tay dọn sạch mớ hỗn độn và để Long Thành Thính Tuyết kết hôn càng sớm càng tốt, nếu không, một khi chuyện đã giải quyết xong, Long Thành Vô Cực vẫn sẽ chịu nhiều tổn thất. Dù có miễn cưỡng thế nào đi chăng nữa, lão Vương gia của Lâu Diệp và Lão Vương phi cũng phải quy thuận theo ý của Long Thành Vô Cực bắt đầu đi chuẩn bị của hồi môn cho Long Thành Thính Tuyết xuất giá.
Ninh Tương Y, trong mắt ánh lên cái nhìn vui vẻ, hài lòng.
Bởi vì nàng biết rất rõ đức tính của siết Vương kia, trông hắn ta rất lương thiện và trung thành, nhưng lại là người đồng tính.
Chuyện này bị thuộc hạ của nàng kể lại như một trò đùa, cho rằng vua của một nước nhỏ không mê mỹ nữ, mà lại mê nam nhi.
Long Thành Thính Tuyết kết hôn năm xưa cũng là thủ Tiết Phụ!
Nhưng nàng chắc chắn sẽ không nói ra điều này! Nàng nghĩ tới hơn một ngàn nhân mạng … Mà, Ninh Tương Y không phải chỉ vì một ngàn mạng người đã chết ấy, mà còn do Long Thành Thính Tuyết đã bôi nhọ nhân phẩm của nàng rất nhiều lần, vậy hãy để cho nàng ta cả đời phải chịu nỗi nhục này đi.”
Nàng cười khoái trá vì cái suy nghĩ xấu xa đó của mình.
Sờ sờ cằm, Ninh Tương Y ngẫm nghĩ, xem ra gần đây địch ý của nàng có chút nặng nề … Không. không phải.
Trong không khí hỗn loạn như vậy, Long Thành Thính Tuyết kết hôn, siết Vương đích thân đến Lâu Diệp cầu hôn, đường xa mệt mỏi như vậy nhất định không mang theo được gì nên Lâu Diệp Vương và Lão Vương đã chuẩn bị nhiều của hồi môn để cho bọn họ có thể mang đi, như vậy cũng coi như là một cuộc hôn nhân tốt đẹp.
Lần trước sau việc của Hoa Chu gia tộc, Long Thành Thính Tuyết đã bị Long Thành Vô Cực giáo huấn nghiêm khắc, cho nên ngày kết hôn nàng rất ngoan ngoãn. Bên ngoài mọi người nhìn vào thì vô cùng tốt đẹp còn bên trong nóng lạnh ra sao chỉ có nội tâm nàng biết rõ.
Ninh Tương Y cũng nhìn thấy Chặt Siết Vương, hắn khoảng 30 tuổi, dung mạo bình thường nên không được lão Lâu Diệp Vương thích, cho nên lão Lâu Diệp Vương lôi kéo hắn nói liên miên lải nhải, dường như đang căn dặn hắn nhưng thực tình là đang cảnh cáo hắn. Vì bị phụ thuộc vào Lâu Diệp nên Chặt Siết Vương đành an phận lắng nghe những lời giáo huấn của lão Vương gia như một đứa trẻ.
Ninh Tương Y bí mật kéo cánh tay Ninh Úc, nói nhỏ với hắn.
“Ngươi nhìn xem, lão Vương gia cứ nghĩ hắn ta là nước nhỏ phụ thuộc nên sợ hãi, nhưng trước kia ta từng nói qua, ngươi chớ nhìn hắn giờ yếu thế như vậy, bị lão Lâu Diệp Vương chèn ép, hắn ta giờ như vậy nhưng cũng rất lợi hại, chờ xem, Long Thành Thính Tuyết đến Chặt Siết, khẳng định sẽ bị hắn áp chế phải ngoan ngoãn, căn bản không thể phách lối nữa!”.
Ninh Úc nhe răng cười, nhưng trong lòng rất lạ, sao Hoàng Tỷ của hắn chuyện gì cũng biết rất rõ như vậy? Chẳng phải rất lạ sao?
Hoàng cung đang rất náo nhiệt, sau khi ăn xong bữa tiệc này, Long Thành Thính Tuyết chuẩn bị đi cùng người của Chặt Siết.
Với sự đón dâu vội vàng như vậy, nếu là ở Đại Dục, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.
Lúc chia tay, mọi người đứng tiễn Long Thành Thính Tuyết ở cửa Hoa Thành, từ hôm nay trở đi, nàng không phải là tiểu công chúa được sủng ái nhất của Lâu Diệp mà là Tiểu Vương Phi của Chặt Siết. Sự chênh lệch địa vị này là không hề nhỏ. Lúc đi Long Thành Thính Tuyết luôn quay đầu lại nhìn Long Thành Vô Cực dường như hi vọng Long Thành Vô Cực thay đổi tâm ý. Dưới cổng thành, Long Thành Thính Tuyết khóc lóc thảm thiết với Lão Vương phi, hai bọn họ lưu luyến không rời, mười phần xúc động.Lúc này Long Thành Vô Cực đứng ở cửa thành phía trên, nhìn. xem bọn họ như vậy cũng không tránh khỏi xót xa.
Ninh Tương Y thở dài một tiếng, sau đó duỗi tay ra, trên lòng bàn tay là một thẻ tên có khắc tên Long Thành Vô Cực, đây chính là số mệnh của hắn!
“Bây giờ nhà Hoa Chu đã xuống dốc, Long Thành Thính Tuyết không cam lòng nhưng cũng đã kết hôn. Lâu Diệp giờ đây đã khá an toàn. Giờ ta trả lại biển hiệu này cho ngươi.”
Nàng vẻ mặt thoải mái nói, Long Thành Vô Cực nhìn bảng tên nhỏ trong lòng bàn tay, trầm mặc không nói.
“Cầm đi!” Ninh Tương Y hơi nhướng mày cười nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta giữ nó?”
Nói ra lời này nàng có chút ngại ngùng.
Long Thành Vô Cực chỉ cười nhận lấy bảng tên từ tay nàng, Ninh Tương Y còn chưa kịp nói gì thì hắn đã lợi dụng chiều cao của mình treo thẻ sinh mệnh của hắn lên cổ nàng, khiến Ninh Tương Y sững sờ. “Ngươi làm sao vậy?” Ninh Tương Y khó hiểu hỏi, đây là mã tấu của Lâu Diệp, có thể tượng trưng cho Vương gia tại sao lại đưa nó cho nàng?
Long Thành Vô Cực nhìn nàng, trầm giọng nói: “Lá bài số mệnh này tượng trưng cho ta, Long Thành Vô Cực … Còn hơn để nó một ngày chìm vào thánh hồ vĩnh viễn không nhìn thấy bầu trời, ta thà rằng nàng mang theo nó bên mình cho đến khi đi vào lòng đất “.
Ninh Tương Y vừa nghe đã bật cười, “Nếu ta muốn hỏa táng thì sao? Chứng cứ sống trên đời này của ngươi không phải là hỏa táng cùng ta sẽ biến mất vĩnh viễn sao?”
Vậy mà Long Thành Vô Cực nhìn nàng rất nghiêm túc, “Sống chết hòa vào nhau không phải là may mắn làm sao?”
Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào trên mặt Long Thành Vô cực, vẻ mặt của hắn kiên định và chân thành, giống như ánh mặt trời, bất cứ nơi nào cũng tỏa sáng, cũng giống như một cánh cổng khổng lồ lam bang da tăng mău vang ở dưới bọn họ, han la Vương gia của Lâu Diệp, lời nói của hắn như không có tâm tình mà lại chứ đựng đầy ẩn ý.
Cho dù đã hứa với Ninh Úc là sẽ không bao giờ nghĩ đến Ninh Tương Y nữa, nhưng anh vẫn hy vọng thứ mà tượng trưng cho sinh mệnh của hắn sẽ luôn ở bên cạnh nàng.
Ninh Tương Y cười nhẹ, nàng tháo thẻ sinh mệnh ra, nhón gót nhẹ nhàng treo lên cổ Long Thành Vô Cực, lúc trước, nàng dùng một ngón tay sao mà khinh bạc đem nó trả cho hắn, bây giờ trả lại cho hắn liền thể hiện trân trọng đến mức nào. “Ta rất vui vì ngươi có thể coi trọng ta nhiều như vậy, nhưng ta không thể làm như vậy. Thẻ tên định mệnh này thuộc về nương tử của người và thuộc về Thánh Hồ. Cội nguồn của ngươi là ở đây. Trái tim của người sẽ thuộc về con người nơi đây, thuộc về thảo nguyên này, và người nên ở lại mảnh đất thân yêu này, đừng để nó đi tha hương cùng ta “
Một tia đau đớn hiện lên trong mắt Long Thành Vô Cực, “ Không thể nghĩ nhiều như vậy không được sao?”
Ninh Tương Y nở nụ cười, “Ngươi còn nhớ người đã nói gì với ta không? Ngươi nói … ngươi muốn lập công, sống mãi trong lòng người Lâu Diệp, công lao ấy sẽ được truyền từ đời này sang đời khác, còn ta, ta cũng có thể sống ở trong lòng người khác cho nên dù có hay không có bảng tên này cũng không có gì khác biệt.
Lúc này có tiếng nhạc vang lên, Long Thành Thính Tuyết đang chuẩn bị rời đi hai bên đưa thân đội thổi kèn đã lên kèn lệnh, sau đó đàn tấu tứ hồ đưa thân cũng vang lên. Tứ hồ thanh âm rất êm tai, du dương,như đưa người ta ngao du trên thảo nguyên cổ xưa khí tức vô cùng thần bí, Ninh Tương Y một chút nhập tâm, thì thầm nói.
“Nước của ngươi là một đất nước rất tốt, nhân dân cũng là người tốt. Nên giống như tứ thú vui mừng mà phát triển không ngừng, ngươi là người mở ra cánh cửa mới, là thủ lĩnh và là chỗ dựa tinh thần của bọn họ.”
Nàng dần dần trở nên nghiêm túc, “Ngươi rất quan trọng, như đã nói, ngươi là Lâu Diệp Vương, ngươi không thuộc về chính mình, mà là thuộc về bọn họ, thuộc về mảnh đất này … Ngươi không nghĩ điều đó đúng sao? Có thể cùng con dân của mình và tạo ra sự bất tử, điều đó thật là một điều vui mừng và viên mãn!”
Long Thành Vô Cực chợt cười, tiếng cười càng thêm vui vẻ, cuối cùng vừa cười vừa dời đi, hắn nhìn đám người đi theo dưới cổng thành, nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, ta thuộc về Lâu Diệp, và ta hạnh phúc vì điều đó. Ta có rất nhiều, chỉ là …”
Hắn nhìn Ninh Tương Y trước mặt không dám nói hết tâm tình đè nén trong lòng. Hắn có tất cả chỉ là không có nàng.
- ---------------------------
Chỉ là lúc này Ninh Úc không chịu buông tha cho nàng, nhất định yêu cầu nàng ở lại đi dạo với hắn, Ninh Úc lo sợ rằng Hoàng tử của hắn lại biến mất khỏi tầm mắt nên nhất quyết nàng phải ở bên cạnh hắn.
Ninh Tương Y ở trong lòng dù bất bình,nhưng nàng là không còn cách nào, đành phải nhìn Long Thành Thính Tuyết kết hôn.
Để dập tắt nỗi oan ức của dân chúng, Long Thành Vô Cực phải nhanh tay dọn sạch mớ hỗn độn và để Long Thành Thính Tuyết kết hôn càng sớm càng tốt, nếu không, một khi chuyện đã giải quyết xong, Long Thành Vô Cực vẫn sẽ chịu nhiều tổn thất. Dù có miễn cưỡng thế nào đi chăng nữa, lão Vương gia của Lâu Diệp và Lão Vương phi cũng phải quy thuận theo ý của Long Thành Vô Cực bắt đầu đi chuẩn bị của hồi môn cho Long Thành Thính Tuyết xuất giá.
Ninh Tương Y, trong mắt ánh lên cái nhìn vui vẻ, hài lòng.
Bởi vì nàng biết rất rõ đức tính của siết Vương kia, trông hắn ta rất lương thiện và trung thành, nhưng lại là người đồng tính.
Chuyện này bị thuộc hạ của nàng kể lại như một trò đùa, cho rằng vua của một nước nhỏ không mê mỹ nữ, mà lại mê nam nhi.
Long Thành Thính Tuyết kết hôn năm xưa cũng là thủ Tiết Phụ!
Nhưng nàng chắc chắn sẽ không nói ra điều này! Nàng nghĩ tới hơn một ngàn nhân mạng … Mà, Ninh Tương Y không phải chỉ vì một ngàn mạng người đã chết ấy, mà còn do Long Thành Thính Tuyết đã bôi nhọ nhân phẩm của nàng rất nhiều lần, vậy hãy để cho nàng ta cả đời phải chịu nỗi nhục này đi.”
Nàng cười khoái trá vì cái suy nghĩ xấu xa đó của mình.
Sờ sờ cằm, Ninh Tương Y ngẫm nghĩ, xem ra gần đây địch ý của nàng có chút nặng nề … Không. không phải.
Trong không khí hỗn loạn như vậy, Long Thành Thính Tuyết kết hôn, siết Vương đích thân đến Lâu Diệp cầu hôn, đường xa mệt mỏi như vậy nhất định không mang theo được gì nên Lâu Diệp Vương và Lão Vương đã chuẩn bị nhiều của hồi môn để cho bọn họ có thể mang đi, như vậy cũng coi như là một cuộc hôn nhân tốt đẹp.
Lần trước sau việc của Hoa Chu gia tộc, Long Thành Thính Tuyết đã bị Long Thành Vô Cực giáo huấn nghiêm khắc, cho nên ngày kết hôn nàng rất ngoan ngoãn. Bên ngoài mọi người nhìn vào thì vô cùng tốt đẹp còn bên trong nóng lạnh ra sao chỉ có nội tâm nàng biết rõ.
Ninh Tương Y cũng nhìn thấy Chặt Siết Vương, hắn khoảng 30 tuổi, dung mạo bình thường nên không được lão Lâu Diệp Vương thích, cho nên lão Lâu Diệp Vương lôi kéo hắn nói liên miên lải nhải, dường như đang căn dặn hắn nhưng thực tình là đang cảnh cáo hắn. Vì bị phụ thuộc vào Lâu Diệp nên Chặt Siết Vương đành an phận lắng nghe những lời giáo huấn của lão Vương gia như một đứa trẻ.
Ninh Tương Y bí mật kéo cánh tay Ninh Úc, nói nhỏ với hắn.
“Ngươi nhìn xem, lão Vương gia cứ nghĩ hắn ta là nước nhỏ phụ thuộc nên sợ hãi, nhưng trước kia ta từng nói qua, ngươi chớ nhìn hắn giờ yếu thế như vậy, bị lão Lâu Diệp Vương chèn ép, hắn ta giờ như vậy nhưng cũng rất lợi hại, chờ xem, Long Thành Thính Tuyết đến Chặt Siết, khẳng định sẽ bị hắn áp chế phải ngoan ngoãn, căn bản không thể phách lối nữa!”.
Ninh Úc nhe răng cười, nhưng trong lòng rất lạ, sao Hoàng Tỷ của hắn chuyện gì cũng biết rất rõ như vậy? Chẳng phải rất lạ sao?
Hoàng cung đang rất náo nhiệt, sau khi ăn xong bữa tiệc này, Long Thành Thính Tuyết chuẩn bị đi cùng người của Chặt Siết.
Với sự đón dâu vội vàng như vậy, nếu là ở Đại Dục, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.
Lúc chia tay, mọi người đứng tiễn Long Thành Thính Tuyết ở cửa Hoa Thành, từ hôm nay trở đi, nàng không phải là tiểu công chúa được sủng ái nhất của Lâu Diệp mà là Tiểu Vương Phi của Chặt Siết. Sự chênh lệch địa vị này là không hề nhỏ. Lúc đi Long Thành Thính Tuyết luôn quay đầu lại nhìn Long Thành Vô Cực dường như hi vọng Long Thành Vô Cực thay đổi tâm ý. Dưới cổng thành, Long Thành Thính Tuyết khóc lóc thảm thiết với Lão Vương phi, hai bọn họ lưu luyến không rời, mười phần xúc động.Lúc này Long Thành Vô Cực đứng ở cửa thành phía trên, nhìn. xem bọn họ như vậy cũng không tránh khỏi xót xa.
Ninh Tương Y thở dài một tiếng, sau đó duỗi tay ra, trên lòng bàn tay là một thẻ tên có khắc tên Long Thành Vô Cực, đây chính là số mệnh của hắn!
“Bây giờ nhà Hoa Chu đã xuống dốc, Long Thành Thính Tuyết không cam lòng nhưng cũng đã kết hôn. Lâu Diệp giờ đây đã khá an toàn. Giờ ta trả lại biển hiệu này cho ngươi.”
Nàng vẻ mặt thoải mái nói, Long Thành Vô Cực nhìn bảng tên nhỏ trong lòng bàn tay, trầm mặc không nói.
“Cầm đi!” Ninh Tương Y hơi nhướng mày cười nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta giữ nó?”
Nói ra lời này nàng có chút ngại ngùng.
Long Thành Vô Cực chỉ cười nhận lấy bảng tên từ tay nàng, Ninh Tương Y còn chưa kịp nói gì thì hắn đã lợi dụng chiều cao của mình treo thẻ sinh mệnh của hắn lên cổ nàng, khiến Ninh Tương Y sững sờ. “Ngươi làm sao vậy?” Ninh Tương Y khó hiểu hỏi, đây là mã tấu của Lâu Diệp, có thể tượng trưng cho Vương gia tại sao lại đưa nó cho nàng?
Long Thành Vô Cực nhìn nàng, trầm giọng nói: “Lá bài số mệnh này tượng trưng cho ta, Long Thành Vô Cực … Còn hơn để nó một ngày chìm vào thánh hồ vĩnh viễn không nhìn thấy bầu trời, ta thà rằng nàng mang theo nó bên mình cho đến khi đi vào lòng đất “.
Ninh Tương Y vừa nghe đã bật cười, “Nếu ta muốn hỏa táng thì sao? Chứng cứ sống trên đời này của ngươi không phải là hỏa táng cùng ta sẽ biến mất vĩnh viễn sao?”
Vậy mà Long Thành Vô Cực nhìn nàng rất nghiêm túc, “Sống chết hòa vào nhau không phải là may mắn làm sao?”
Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào trên mặt Long Thành Vô cực, vẻ mặt của hắn kiên định và chân thành, giống như ánh mặt trời, bất cứ nơi nào cũng tỏa sáng, cũng giống như một cánh cổng khổng lồ lam bang da tăng mău vang ở dưới bọn họ, han la Vương gia của Lâu Diệp, lời nói của hắn như không có tâm tình mà lại chứ đựng đầy ẩn ý.
Cho dù đã hứa với Ninh Úc là sẽ không bao giờ nghĩ đến Ninh Tương Y nữa, nhưng anh vẫn hy vọng thứ mà tượng trưng cho sinh mệnh của hắn sẽ luôn ở bên cạnh nàng.
Ninh Tương Y cười nhẹ, nàng tháo thẻ sinh mệnh ra, nhón gót nhẹ nhàng treo lên cổ Long Thành Vô Cực, lúc trước, nàng dùng một ngón tay sao mà khinh bạc đem nó trả cho hắn, bây giờ trả lại cho hắn liền thể hiện trân trọng đến mức nào. “Ta rất vui vì ngươi có thể coi trọng ta nhiều như vậy, nhưng ta không thể làm như vậy. Thẻ tên định mệnh này thuộc về nương tử của người và thuộc về Thánh Hồ. Cội nguồn của ngươi là ở đây. Trái tim của người sẽ thuộc về con người nơi đây, thuộc về thảo nguyên này, và người nên ở lại mảnh đất thân yêu này, đừng để nó đi tha hương cùng ta “
Một tia đau đớn hiện lên trong mắt Long Thành Vô Cực, “ Không thể nghĩ nhiều như vậy không được sao?”
Ninh Tương Y nở nụ cười, “Ngươi còn nhớ người đã nói gì với ta không? Ngươi nói … ngươi muốn lập công, sống mãi trong lòng người Lâu Diệp, công lao ấy sẽ được truyền từ đời này sang đời khác, còn ta, ta cũng có thể sống ở trong lòng người khác cho nên dù có hay không có bảng tên này cũng không có gì khác biệt.
Lúc này có tiếng nhạc vang lên, Long Thành Thính Tuyết đang chuẩn bị rời đi hai bên đưa thân đội thổi kèn đã lên kèn lệnh, sau đó đàn tấu tứ hồ đưa thân cũng vang lên. Tứ hồ thanh âm rất êm tai, du dương,như đưa người ta ngao du trên thảo nguyên cổ xưa khí tức vô cùng thần bí, Ninh Tương Y một chút nhập tâm, thì thầm nói.
“Nước của ngươi là một đất nước rất tốt, nhân dân cũng là người tốt. Nên giống như tứ thú vui mừng mà phát triển không ngừng, ngươi là người mở ra cánh cửa mới, là thủ lĩnh và là chỗ dựa tinh thần của bọn họ.”
Nàng dần dần trở nên nghiêm túc, “Ngươi rất quan trọng, như đã nói, ngươi là Lâu Diệp Vương, ngươi không thuộc về chính mình, mà là thuộc về bọn họ, thuộc về mảnh đất này … Ngươi không nghĩ điều đó đúng sao? Có thể cùng con dân của mình và tạo ra sự bất tử, điều đó thật là một điều vui mừng và viên mãn!”
Long Thành Vô Cực chợt cười, tiếng cười càng thêm vui vẻ, cuối cùng vừa cười vừa dời đi, hắn nhìn đám người đi theo dưới cổng thành, nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, ta thuộc về Lâu Diệp, và ta hạnh phúc vì điều đó. Ta có rất nhiều, chỉ là …”
Hắn nhìn Ninh Tương Y trước mặt không dám nói hết tâm tình đè nén trong lòng. Hắn có tất cả chỉ là không có nàng.
- ---------------------------