Phượng Hoàng Đem Nướng
Tiêu diêu tự tại, xuân ngắm hoa nở thu nhìn lá rơi
Staff member
Moderator
Editor
-
Chương 15: Cứu trận
Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
“Phụ quân nói ai muốn ăn thịt thiên nga đây!”
Ngoài cửa, thanh âm thoải mái của nữ đế truyền đến, sau đó là vài bước chân vội vàng tiến vào.
Sau khi hạ triều, nàng ở ngự thư phòng triệu kiến đại thần nói việc Tây Bắc khô hạn, kết quả vừa nghe người ta nói Cảnh Vương tiến cung, y phục cũng chưa đổi đã vội vàng đến đây.
Chuyện này khiến sắc mặt của Lão Phượng Quân Dung Hi càng thêm âm trầm, khó coi cực kỳ, người còn chưa tới trước mặt, liền tức giận mà cay nghiệt nói: “Như thế nào? Vội vội vàng vàng tới, sợ nữ nhi bảo bối của ngươi ở chỗ của bổn cung có hại?”
Phượng Hoa lập tức đứng lên, cùng Phượng Khuynh hành lễ: “Nhi thần tham kiến Mẫu Hoàng!”
Nữ đế Phượng Bắc Thần xốc mành tiến vào, thoáng nhìn qua tình huống trong điện, trong lòng mới bình tĩnh một chút, thờ ơ phất phất tay: “Miễn lễ miễn lễ!”
Lại nhanh chóng đặt mông ngồi bên cạnh Dung Hi, lấy lòng mà níu lại cánh tay hắn: “Phụ quân nói cái gì? Trẫm còn không phải là sợ tứ nha đầu không hiểu chuyện, lại va chạm ngài sao?”
“Hừ!” Dung Hi hừ lạnh một tiếng, vỗ vào tay Phượng Bắc Thần một cái, “Ít đến cho bổn cung, ngươi về việc này hoa hoa tâm tư, bổn cung còn không hiểu?”
Phượng Bắc Thần xoa xoa vai Lão Phượng Quân: “Được được được, phụ quân lợi hại nhất! Cho nên trẫm còn không phải tới là để xin phụ quân bớt giận sao? Ngài lại không phải không biết, tứ nha đầu tính tình là như vậy, nàng còn nhỏ a! Ngài là người lớn liền bỏ qua một chút!”
Dung Hi được Phượng Bắc Thần xoa bóp đến thoải mái, lời nói lúc đầu cũng nói được hắn trong lòng uất thiếp, nhưng mặt sau lại……
“Còn nhỏ không hiểu chuyện? Kia đều là do ngươi quen rồi, ngươi nhìn lão đại xem.” Lại chỉ chỉ Phượng Hoa, “Hoa Nhi, ngươi lại đây.”
“Sao lão đại lại tài giỏi như vậy? Nhìn xem tứ nha đầu kia của ngươi, sủng đến vô pháp vô thiên, còn không bằng Tiểu Lục hiểu chuyện của bổn cung!”
Tiểu Lục là hoàng tử, nói Phượng Khuynh còn không bằng một nam nhi, đây là chân chân chính chính vả mặt.
Phượng Bắc Thần trộm nhìn thoáng qua Phượng Khuynh, kỳ quái, Khuynh Nhi nghe xong thế nhưng không có dậm chân? Sắc mặt cũng không biến hóa.
Đây là trong lòng kìm nén hay là sau khi thành thân liền ngoan?
Sờ sờ cái mũi, tùy ý Lão Phượng Quân quở trách Phượng Khuynh một lần, chuyện này quả thật bình thường như cơm bữa.
Bất quá Dung Hi lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, trước kia quở trách như vậy, nha đầu không nên thân chết tiệt kia đã sớm cùng hắn giằng co, còn có nữ nhi chết tiệt của hắn ở một bên ba phải, cảnh tượng từ trước đến nay thực sự rất náo nhiệt.
Hiện tại chỉ có hắn một người nói, không ai lý luận, bỗng cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Quở trách hai câu, liền mất hết cả hứng.
Phượng Bắc Thần thấy thế, vội vàng mở miệng, đối Phượng Khuynh nói: “Đây là Tiểu Mạc đi? Khuynh Nhi của trẫm cũng có Vương phu, tới tới tới, lại đây để Mẫu Hoàng nhìn xem.”
Vân Mạc vẫn luôn phảng phất như người ngoài cuộc, lúc này mới không nhanh không chậm tiến lên: “Tham kiến thánh thượng!”
“Cái gì thánh thượng không thánh thượng, nên gọi trẫm là gì?”
Dung Hi tựa người trên ghế chăm chú nhìn ngón tay của mình, đột nhiên lành lạnh mở miệng: “Lại là kẻ không lễ nghĩa, hoàng nhi a, loại người này sao có thể đưa lên hoàng gia ngọc điệp*?”
*Ngọc điệp ( 玉牒): Gia phả Hoàng Tộc qua các triều đại, từ thời Đường đã có (Theo Wikipedia)
Nếu Dung Hi đối Phượng Khuynh chỉ là có chút ý kiến, không quen nhìn nữ nhi nhà mình trước sau đều tưởng niệm phụ quân ma quỷ kia của nàng, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là con cháu hoàng thất, đối với nam nhi như Vân Mạc hắn vô cùng chướng mắt, lại càng khinh miệt không chút nào che dấu.
Nói xong, liền thấy ánh mắt Phượng Khuynh biến đổi.
Nàng có thể chịu đựng Lão Phượng Quân đối chính nàng bắt bẻ đủ điều, nàng sống lại một đời, cũng chỉ xem Dung Hi là một lão ngoan đồng.
Nhưng Vân Mạc là giới hạn của nàng, bất luận kẻ nào cũng không được vũ nhục hắn.
“Hoàng gia gia, một khi đã như vậy, tôn nữ và Vương phu liền không chướng mắt ngài! A Mạc, chúng ta đi!”
“Đứng lại!” Phượng Bắc Thần lập tức đau đầu, tứ nha đầu vẫn là cái tính tình pháo đốt như vậy a.
Lại nhìn thoáng qua Lão Phượng Quân: “Phụ quân, Tiểu Mạc là nhi tử mà Vân tướng quân mới tìm về, có chỗ nào thất lễ ngài cũng bỏ qua chút a!”
Vân Mạc vô dụng như thế nào, còn phải xem thể diện phủ tướng quân!
Dung Hi quả nhiên không hé răng.
“Được rồi. Hoa Nhi ngươi bồi hoàng gia gia tâm sự đi, Khuynh Nhi, Tiểu Mạc, cùng trẫm tới.”
Phượng Bắc Thần trực tiếp đứng dậy, dẫn Phượng Khuynh và Vân Mạc đi ra ngoài điện.
Trong phòng còn lại Phượng Hoa, nhìn bóng dáng của Phượng Bắc Thần, sắc mặt nàng hắc ám không rõ ràng.
“Phụ quân nói ai muốn ăn thịt thiên nga đây!”
Ngoài cửa, thanh âm thoải mái của nữ đế truyền đến, sau đó là vài bước chân vội vàng tiến vào.
Sau khi hạ triều, nàng ở ngự thư phòng triệu kiến đại thần nói việc Tây Bắc khô hạn, kết quả vừa nghe người ta nói Cảnh Vương tiến cung, y phục cũng chưa đổi đã vội vàng đến đây.
Chuyện này khiến sắc mặt của Lão Phượng Quân Dung Hi càng thêm âm trầm, khó coi cực kỳ, người còn chưa tới trước mặt, liền tức giận mà cay nghiệt nói: “Như thế nào? Vội vội vàng vàng tới, sợ nữ nhi bảo bối của ngươi ở chỗ của bổn cung có hại?”
Phượng Hoa lập tức đứng lên, cùng Phượng Khuynh hành lễ: “Nhi thần tham kiến Mẫu Hoàng!”
Nữ đế Phượng Bắc Thần xốc mành tiến vào, thoáng nhìn qua tình huống trong điện, trong lòng mới bình tĩnh một chút, thờ ơ phất phất tay: “Miễn lễ miễn lễ!”
Lại nhanh chóng đặt mông ngồi bên cạnh Dung Hi, lấy lòng mà níu lại cánh tay hắn: “Phụ quân nói cái gì? Trẫm còn không phải là sợ tứ nha đầu không hiểu chuyện, lại va chạm ngài sao?”
“Hừ!” Dung Hi hừ lạnh một tiếng, vỗ vào tay Phượng Bắc Thần một cái, “Ít đến cho bổn cung, ngươi về việc này hoa hoa tâm tư, bổn cung còn không hiểu?”
Phượng Bắc Thần xoa xoa vai Lão Phượng Quân: “Được được được, phụ quân lợi hại nhất! Cho nên trẫm còn không phải tới là để xin phụ quân bớt giận sao? Ngài lại không phải không biết, tứ nha đầu tính tình là như vậy, nàng còn nhỏ a! Ngài là người lớn liền bỏ qua một chút!”
Dung Hi được Phượng Bắc Thần xoa bóp đến thoải mái, lời nói lúc đầu cũng nói được hắn trong lòng uất thiếp, nhưng mặt sau lại……
“Còn nhỏ không hiểu chuyện? Kia đều là do ngươi quen rồi, ngươi nhìn lão đại xem.” Lại chỉ chỉ Phượng Hoa, “Hoa Nhi, ngươi lại đây.”
“Sao lão đại lại tài giỏi như vậy? Nhìn xem tứ nha đầu kia của ngươi, sủng đến vô pháp vô thiên, còn không bằng Tiểu Lục hiểu chuyện của bổn cung!”
Tiểu Lục là hoàng tử, nói Phượng Khuynh còn không bằng một nam nhi, đây là chân chân chính chính vả mặt.
Phượng Bắc Thần trộm nhìn thoáng qua Phượng Khuynh, kỳ quái, Khuynh Nhi nghe xong thế nhưng không có dậm chân? Sắc mặt cũng không biến hóa.
Đây là trong lòng kìm nén hay là sau khi thành thân liền ngoan?
Sờ sờ cái mũi, tùy ý Lão Phượng Quân quở trách Phượng Khuynh một lần, chuyện này quả thật bình thường như cơm bữa.
Bất quá Dung Hi lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, trước kia quở trách như vậy, nha đầu không nên thân chết tiệt kia đã sớm cùng hắn giằng co, còn có nữ nhi chết tiệt của hắn ở một bên ba phải, cảnh tượng từ trước đến nay thực sự rất náo nhiệt.
Hiện tại chỉ có hắn một người nói, không ai lý luận, bỗng cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Quở trách hai câu, liền mất hết cả hứng.
Phượng Bắc Thần thấy thế, vội vàng mở miệng, đối Phượng Khuynh nói: “Đây là Tiểu Mạc đi? Khuynh Nhi của trẫm cũng có Vương phu, tới tới tới, lại đây để Mẫu Hoàng nhìn xem.”
Vân Mạc vẫn luôn phảng phất như người ngoài cuộc, lúc này mới không nhanh không chậm tiến lên: “Tham kiến thánh thượng!”
“Cái gì thánh thượng không thánh thượng, nên gọi trẫm là gì?”
Dung Hi tựa người trên ghế chăm chú nhìn ngón tay của mình, đột nhiên lành lạnh mở miệng: “Lại là kẻ không lễ nghĩa, hoàng nhi a, loại người này sao có thể đưa lên hoàng gia ngọc điệp*?”
*Ngọc điệp ( 玉牒): Gia phả Hoàng Tộc qua các triều đại, từ thời Đường đã có (Theo Wikipedia)
Nếu Dung Hi đối Phượng Khuynh chỉ là có chút ý kiến, không quen nhìn nữ nhi nhà mình trước sau đều tưởng niệm phụ quân ma quỷ kia của nàng, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là con cháu hoàng thất, đối với nam nhi như Vân Mạc hắn vô cùng chướng mắt, lại càng khinh miệt không chút nào che dấu.
Nói xong, liền thấy ánh mắt Phượng Khuynh biến đổi.
Nàng có thể chịu đựng Lão Phượng Quân đối chính nàng bắt bẻ đủ điều, nàng sống lại một đời, cũng chỉ xem Dung Hi là một lão ngoan đồng.
Nhưng Vân Mạc là giới hạn của nàng, bất luận kẻ nào cũng không được vũ nhục hắn.
“Hoàng gia gia, một khi đã như vậy, tôn nữ và Vương phu liền không chướng mắt ngài! A Mạc, chúng ta đi!”
“Đứng lại!” Phượng Bắc Thần lập tức đau đầu, tứ nha đầu vẫn là cái tính tình pháo đốt như vậy a.
Lại nhìn thoáng qua Lão Phượng Quân: “Phụ quân, Tiểu Mạc là nhi tử mà Vân tướng quân mới tìm về, có chỗ nào thất lễ ngài cũng bỏ qua chút a!”
Vân Mạc vô dụng như thế nào, còn phải xem thể diện phủ tướng quân!
Dung Hi quả nhiên không hé răng.
“Được rồi. Hoa Nhi ngươi bồi hoàng gia gia tâm sự đi, Khuynh Nhi, Tiểu Mạc, cùng trẫm tới.”
Phượng Bắc Thần trực tiếp đứng dậy, dẫn Phượng Khuynh và Vân Mạc đi ra ngoài điện.
Trong phòng còn lại Phượng Hoa, nhìn bóng dáng của Phượng Bắc Thần, sắc mặt nàng hắc ám không rõ ràng.