Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
1335
Lục Diệc Thâm bây giờ làm sao dám cãi lời Từ Mạn, anh đành phải ngoan ngoãn quay lại công ty làm việc.
Anh đến công ty rồi, Cố Ngôn đương nhiên sẽ bớt việc, dành ra được một chút thời gian trong giờ làm.
Chạy đến bệnh viện thăm Từ Mạn.
Từ Mạn bây giờ rất hồng hào, mặt đã có da có thịt, không còn gầy ốm nữa.
Khi Cố Ngôn đến, Từ Mạn vừa gội đầu xong, đang ngồi bên sô pha cạnh cửa sổ.
Thấy Cố Ngôn, cô cười rất tươi.
Cố Ngôn lúc ấy có cảm giác như mình đang hoa mắt.
Nhớ lại lần đầu gặp cô, nụ cười của cô khi ấy cũng rực rỡ như thế này.
Thấy dáng vẻ Từ Mạn lúc này, Cố Ngôn càng cảm thấy mình đã làm đúng.
Tình yêu không nhất định cứ phải giành được.
Chỉ cần nhìn thấy người ấy hạnh phúc thì cũng chính là một niềm hạnh phúc.
Anh bước đến, nhìn cái bụng nhô cao của cô rồi cười nói: “Anh có thể chạm một chút không?”
Vừa nói xong, Cố Ngôn chợt cảm thấy mình đã quá đường đột rồi.
“Anh…”
“Được mà.” Từ Mạn chủ động đặt tay anh lên bụng mình.
Sinh linh nhỏ bé bên trong dường như hiểu ý, lập tức khẽ cử động, đưa chân đá vào lòng bàn tay của Cố Ngôn, khiến anh kích động: “Nó đá anh, nó cử động kìa…”
Cố Ngôn cùng ăn trưa với Từ Mạn xong rồi mới về, vừa ra đến cổng bệnh viện thì nhìn thấy một người bước vào.
Lục Diệc Thâm từ lúc biết Cố Ngôn có ý với Từ Mạn thì liền cảm thấy đề phòng.
Anh cất giọng khó chịu: “Cậu đến làm gì?”
Cố Ngôn lừ mắt, “Không nhờ tôi thì cậu có được như bây giờ không? Còn hỏi tôi đến làm gì, đương nhiên là đến thăm cháu tôi rồi.”
Dứt lời, anh bước ngang qua bên cạnh Lục Diệc Thâm, đột nhiên dừng lại rồi nói khẽ vào tai: “Cháu của tôi đúng là nghịch ngợm, vừa rồi còn đá vào tay tôi nữa.”
Anh cố ý làm như thế để khiến Lục Diệc Thâm ghen tị.
Tôi cứ muốn chọc cậu đấy.
Quả nhiên, gương mặt Lục Diệc Thâm liền biến sắc.
Nhưng anh vẫn quay sang nhìn Cố Ngôn rồi nói bằng giọng hết sức đắc ý: “Công ty sắp lên thị trường Mỹ, mọi việc bên đó giao lại hết cho cậu.”
Rồi anh quay đầu đi thẳng.
Lần này đến lượt Cố Ngôn trợn mắt.
Nếu sang đó thì sẽ không thể mau chóng quay về được.
“Lục Diệc Thâm, cậu lấy việc công báo thù riêng!” Cố Ngôn hét lên.
Lục Diệc Thâm mặc kệ lời gào thét ấy, chỉ cần bản thân đạt mục đích là được.
Khi anh về đến nơi thì Từ Mạn đang nằm ngủ.
Ngủ rất say.
Lục Diệc Thâm không dám quấy rầy cô, chỉ nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường.
Ngắm nhìn gương mặt cô rồi bất giác mỉm cười.
Cười như một đứa trẻ.
Buổi tối, Lý Mẫn mang cơm đến bệnh viện.
Lục Diệc Thâm muốn đút Từ Mạn ăn nhưng cô không chịu, bởi để người khác nhìn thấy thì chẳng ra sao cả.
Hơn nữa mẹ cô còn đang ngồi đó.
Lý Mẫn quay mặt sang một bên rồi nói: “Mẹ không thấy gì cả.”
“Cảm ơn mẹ.” Lục Diệc Thâm mặt dày, tiếp tục đưa thìa vào miệng Từ Mạn.
Hết cách, cô đành phải ăn.
Ăn cơm xong, Lục Diệc Thâm mở cặp lấy ra vài cái hộp.
Hộp đầu tiên đưa cho Lý Mẫn.
Lý Mẫn ngạc nhiên: “Gì đây?”
Lục Diệc Thâm mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn vàng có khảm một viên ngọc trai đen.
Anh nắm lấy tay của Lý Mẫn, “Mẹ, cảm ơn mẹ đã chịu tin con, cho con cơ hội, còn giao Từ Mạn cho con, sau này con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, à không, chăm sóc tốt cả nhà…”
Lý Mẫn ban đầu định từ chối.
Nhưng sau khi nghe câu nói của anh, bà lại ngồi im để anh đeo nhẫn vào tay mình.
Không phải vì giá trị quý giá của chiếc nhẫn mà là vì biểu hiện của anh trong khoảng thời gian này.
Anh đã luôn lo lắng cho Từ Mạn, vì nghĩ cho Từ Mạn mà thà không cần đến đứa con.
Một người đàn ông có thể làm được đến thế là quá đủ rồi.
Chủ yếu là vì khi Từ Mạn ở bên anh luôn được cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, thế thì chẳng còn gì quan trọng hơn nữa.
“Ngọc trai rất hợp với mẹ.” Từ Mạn cười nói.
Hành động này của Lục Diệc Thâm khiến cô rất bất ngờ.
Cô còn vui hơn cả việc được anh tặng quà cho mình.
Lý Mẫn thu dọn hộp cơm mang về.
Lục Diệc Thâm ở lại bệnh viện với Từ Mạn.
Anh thời gian này hoàn toàn chỉ chạy qua chạy lại hai nơi.
Công ty và bệnh viện.
Bên cạnh cửa sổ phòng bệnh có một cái sô pha, đó là nơi anh thường nằm ngủ.
Lục Diệc Thâm bây giờ làm sao dám cãi lời Từ Mạn, anh đành phải ngoan ngoãn quay lại công ty làm việc.
Anh đến công ty rồi, Cố Ngôn đương nhiên sẽ bớt việc, dành ra được một chút thời gian trong giờ làm.
Chạy đến bệnh viện thăm Từ Mạn.
Từ Mạn bây giờ rất hồng hào, mặt đã có da có thịt, không còn gầy ốm nữa.
Khi Cố Ngôn đến, Từ Mạn vừa gội đầu xong, đang ngồi bên sô pha cạnh cửa sổ.
Thấy Cố Ngôn, cô cười rất tươi.
Cố Ngôn lúc ấy có cảm giác như mình đang hoa mắt.
Nhớ lại lần đầu gặp cô, nụ cười của cô khi ấy cũng rực rỡ như thế này.
Thấy dáng vẻ Từ Mạn lúc này, Cố Ngôn càng cảm thấy mình đã làm đúng.
Tình yêu không nhất định cứ phải giành được.
Chỉ cần nhìn thấy người ấy hạnh phúc thì cũng chính là một niềm hạnh phúc.
Anh bước đến, nhìn cái bụng nhô cao của cô rồi cười nói: “Anh có thể chạm một chút không?”
Vừa nói xong, Cố Ngôn chợt cảm thấy mình đã quá đường đột rồi.
“Anh…”
“Được mà.” Từ Mạn chủ động đặt tay anh lên bụng mình.
Sinh linh nhỏ bé bên trong dường như hiểu ý, lập tức khẽ cử động, đưa chân đá vào lòng bàn tay của Cố Ngôn, khiến anh kích động: “Nó đá anh, nó cử động kìa…”
Cố Ngôn cùng ăn trưa với Từ Mạn xong rồi mới về, vừa ra đến cổng bệnh viện thì nhìn thấy một người bước vào.
Lục Diệc Thâm từ lúc biết Cố Ngôn có ý với Từ Mạn thì liền cảm thấy đề phòng.
Anh cất giọng khó chịu: “Cậu đến làm gì?”
Cố Ngôn lừ mắt, “Không nhờ tôi thì cậu có được như bây giờ không? Còn hỏi tôi đến làm gì, đương nhiên là đến thăm cháu tôi rồi.”
Dứt lời, anh bước ngang qua bên cạnh Lục Diệc Thâm, đột nhiên dừng lại rồi nói khẽ vào tai: “Cháu của tôi đúng là nghịch ngợm, vừa rồi còn đá vào tay tôi nữa.”
Anh cố ý làm như thế để khiến Lục Diệc Thâm ghen tị.
Tôi cứ muốn chọc cậu đấy.
Quả nhiên, gương mặt Lục Diệc Thâm liền biến sắc.
Nhưng anh vẫn quay sang nhìn Cố Ngôn rồi nói bằng giọng hết sức đắc ý: “Công ty sắp lên thị trường Mỹ, mọi việc bên đó giao lại hết cho cậu.”
Rồi anh quay đầu đi thẳng.
Lần này đến lượt Cố Ngôn trợn mắt.
Nếu sang đó thì sẽ không thể mau chóng quay về được.
“Lục Diệc Thâm, cậu lấy việc công báo thù riêng!” Cố Ngôn hét lên.
Lục Diệc Thâm mặc kệ lời gào thét ấy, chỉ cần bản thân đạt mục đích là được.
Khi anh về đến nơi thì Từ Mạn đang nằm ngủ.
Ngủ rất say.
Lục Diệc Thâm không dám quấy rầy cô, chỉ nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường.
Ngắm nhìn gương mặt cô rồi bất giác mỉm cười.
Cười như một đứa trẻ.
Buổi tối, Lý Mẫn mang cơm đến bệnh viện.
Lục Diệc Thâm muốn đút Từ Mạn ăn nhưng cô không chịu, bởi để người khác nhìn thấy thì chẳng ra sao cả.
Hơn nữa mẹ cô còn đang ngồi đó.
Lý Mẫn quay mặt sang một bên rồi nói: “Mẹ không thấy gì cả.”
“Cảm ơn mẹ.” Lục Diệc Thâm mặt dày, tiếp tục đưa thìa vào miệng Từ Mạn.
Hết cách, cô đành phải ăn.
Ăn cơm xong, Lục Diệc Thâm mở cặp lấy ra vài cái hộp.
Hộp đầu tiên đưa cho Lý Mẫn.
Lý Mẫn ngạc nhiên: “Gì đây?”
Lục Diệc Thâm mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn vàng có khảm một viên ngọc trai đen.
Anh nắm lấy tay của Lý Mẫn, “Mẹ, cảm ơn mẹ đã chịu tin con, cho con cơ hội, còn giao Từ Mạn cho con, sau này con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, à không, chăm sóc tốt cả nhà…”
Lý Mẫn ban đầu định từ chối.
Nhưng sau khi nghe câu nói của anh, bà lại ngồi im để anh đeo nhẫn vào tay mình.
Không phải vì giá trị quý giá của chiếc nhẫn mà là vì biểu hiện của anh trong khoảng thời gian này.
Anh đã luôn lo lắng cho Từ Mạn, vì nghĩ cho Từ Mạn mà thà không cần đến đứa con.
Một người đàn ông có thể làm được đến thế là quá đủ rồi.
Chủ yếu là vì khi Từ Mạn ở bên anh luôn được cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, thế thì chẳng còn gì quan trọng hơn nữa.
“Ngọc trai rất hợp với mẹ.” Từ Mạn cười nói.
Hành động này của Lục Diệc Thâm khiến cô rất bất ngờ.
Cô còn vui hơn cả việc được anh tặng quà cho mình.
Lý Mẫn thu dọn hộp cơm mang về.
Lục Diệc Thâm ở lại bệnh viện với Từ Mạn.
Anh thời gian này hoàn toàn chỉ chạy qua chạy lại hai nơi.
Công ty và bệnh viện.
Bên cạnh cửa sổ phòng bệnh có một cái sô pha, đó là nơi anh thường nằm ngủ.