Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
1319
Chiếc áo hai dây màu trắng mà Từ Mạn mặc rất sát người, nhưng phần bụng của cô vẫn bằng phẳng, trông không giống chút nào với người đang có thai bốn tháng.
Hai bàn tay đút trong túi quần của Lục Diệc Thâm từ từ nắm lại thành nắm đấm.
Cái bụng phẳng lì của cô như cái gai đâm vào mắt anh.
Anh run run môi, nhưng không biết mở lời thế nào.
Khoảng cách xa nhất trên thế gian này không phải là người ở bắc bán cầu người ở nam bán cầu, cũng phải kẻ trên thiên đàng kẻ dưới địa ngục.
Mà chính là rõ ràng đang đứng trước mắt đây nhưng cũng không thể nào có đủ dũng cảm để gọi tên nhau.
Lúc này, Cố Ngôn cũng đã trấn tĩnh lại, “Sao cậu lại đến đây?”
Lục Diệc Thâm lúc này mới từ từ chuyển ánh nhìn sang Cố Ngôn, “Đáng lẽ phải là tôi hỏi cậu, vội vàng ra nước ngoài như vậy, có phải đã làm chuyện gì đáng xấu hổ rồi không?”
Nhận thấy Lục Diệc Thâm có lẽ đã biết tất cả rồi, Cố Ngôn cũng không muốn giấu giếm nữa.
Anh nói thẳng sự thật: “Cậu và Mạn Mạn đã li hôn rồi, cô ấy muốn đi đâu không hề liên quan gì đến cậu, cho nên tôi xin cậu, bảo người của cậu tránh ra đi.”
Lục Diệc Thâm lặng lẽ nhìn Cố Ngôn một lúc, khóe môi từ từ nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng, “Tôi thật sự không ngờ cậu lại có ý đồ này.”
“Ngay cả người phụ nữ của anh em mình mà cũng muốn cướp, tôi đúng là đã xem thường cậu rồi!”
Còn chưa dứt lời, nắm đấm của anh đã vội vàng tung ra, nhằm thẳng vào mặt của Cố Ngôn.
Cố Ngôn lùi về sau hai bước, nhưng môi đã bị đấm rách tóe máu.
Anh cũng tức giận vung tay đánh trả, “Tôi rất hối hận vì đã không có ý cướp cô ấy sớm hơn, tôi cứ tưởng cô ấy lấy cậu rồi sẽ được hạnh phúc, nhưng cậu đã đối xử với cô ấy ra sao, cậu có tư cách gì mà nói tôi?”
Lục Diệc Thâm ngẩn người, cú đấm vung tới của Cố Ngôn, anh không hề chống trả.
Cố Ngôn nhoài người nắm lấy cổ áo Lục Diệc Thâm, “Tôi đã yêu cô ấy bảy năm, nhưng đã che giấu suốt bảy năm, bởi cô ấy là vợ của cậu, bởi tôi biết cô ấy yêu cậu nhiều ra sao, tôi bằng lòng chúc phúc cho hai người, nhưng cậu đã làm gì cô ấy chứ?
Cô ấy vì muốn bảo vệ đứa con của cậu mà suýt nữa đã mất mạng, lúc ấy cậu ở đâu? Khi cô ấy gặp phải cảnh dầu sôi lửa bỏng thì cậu đang ở đâu? Cậu không có mắt à? Không nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô ấy sao?”
Cố Ngôn liên tục đấm lên người của Lục Diệc Thâm.
Đôi mắt Lục Diệc Thâm đỏ lên, anh không hề đánh trả, cứ ngây ra như bao gạo để Cố Ngôn tha hồ trút nắm đấm.
Anh ngước nhìn người phụ nữ đang đứng cách mình không xa, rồi đột nhiên vung tay đấm vào mặt Cố Ngôn.
“Cậu không có quyền giấu cô ấy, cậu không có quyền!”
Nếu không phải Cố Ngôn đem cô ấy giấu đi thì anh đã có thể ở bên cạnh cô, bù đắp lại những sai lầm.
Đúng vậy, tất cả là lỗi của Cố Ngôn.
“Cậu không có quyền!” Tất cả nỗi đau trong lòng giờ đây đều bộc phát, Lục Diệc Thâm gầm lên như một con mãnh thú.
Anh đánh nhiều đến mức Cố Ngôn không thể chống đỡ.
“Tôi cho cậu biết, Cố Ngôn, cậu không có quyền đó trước mặt tôi!” Vừa nói anh vừa giơ tay định đấm tiếp vào mặt Cố Ngôn.
Từ Mạn chợt xông lên chắn phía trước Cố Ngôn, nhưng cô xuất hiện quá đột ngột khiến Lục Diệc Thâm không kịp rút tay lại, chỉ kịp vung nắm đấm sang hướng khác.
Một tiếng vút vang lên bên tai của Từ Mạn, cú đấm không trúng vào mặt cô, Từ Mạn lúc này mới từ từ mở mắt.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của Lục Diệc Thâm.
Từ Mạn tháo khẩu trang và mũ xuống.
Lục Diệc Thâm cuối cùng cũng thấy được mặt của cô, ánh mắt lấp lánh rực rỡ ngày nào đã không còn nữa, giờ đây chỉ còn lại vẻ bình lặng trầm tĩnh.
Gương mặt cô hốc hác tựa hồ như không còn chút thịt nào, nhưng làn da vẫn rất trắng trẻo, ngũ quan vẫn rất cân đối, vẻ mặt giờ trông càng sắc sảo hơn.
Anh mấp máy môi định gọi tên cô, nhưng phát hiện cổ họng mình chợt không thể phát ra tiếng nữa.
Từ Mạn lạnh lùng nhìn anh rồi cất tiếng: “Người không có quyền chính là anh, ngay khoảnh khắc chúng ta li hôn thì anh đã không còn là gì trong mắt của Từ Mạn này rồi.”
Cô cũng không ngờ mình lại có thể bình tĩnh đến thế.
Mỗi một từ cô phát ra đều rất nhẹ nhàng, bình thản, không có chút hơi ấm nào, lạnh lùng đến cùng cực.
Cô quay lại dìu Cố Ngôn đứng lên, mặt anh bị thương rất nhiều, khiến Từ Mạn cảm thấy áy náy, bởi anh vì cô nên mới ra nông nỗi này.
“Anh có đau không?” Từ Mạn quan tâm hỏi.
Cố Ngôn lắc đầu, anh mỉm cười để Từ Mạn khỏi lo lắng: “Chút vết thương này chẳng là gì.”
“Vẫn nên đến bệnh viện để xử lí vết thương.” Từ Mạn khuyên nhủ, Cố Ngôn ngước nhìn Lục Diệc Thâm đứng cách đó không xa rồi gật đầu.
Họ cứ thế đi ngang qua người Lục Diệc Thâm.
Đúng như Từ Mạn nói, người không có quyền gì cả chính là anh.
Những lời hối hận và vãn hồi đều không thể nói ra được.
Ở trước mặt cô, anh có nói gì thì cũng vô ích.
Việc ra nước ngoài đã không thực hiện được.
Cố Ngôn sau khi xử lí vết thương xong thì liền rời bệnh viện.
Cảnh Từ Mạn dìu anh bước ra ngoài đã bị Thẩm Tâm Noãn nhìn thấy.
Cô ta đang rất lo lắng việc trong bụng mình hiện giờ không hề có đứa bé nào, sợ sẽ bị Lục Diệc Thâm phát hiện.
Thế nên cô ta định đến bệnh viện tạo ra một hồ sơ khám thai giả, nhưng lại gặp đúng lúc Từ Mạn đưa Cố Ngôn ra ngoài.
Thẩm Tâm Noãn nheo mắt, trong đầu dường như đã nghĩ ra được một cách hay.
Cô ta rút điện thoại, đi vào một góc khuất rồi chụp lại hình ảnh của hai người họ, trông họ trong ảnh có vẻ rất thân mật.
Chiếc áo hai dây màu trắng mà Từ Mạn mặc rất sát người, nhưng phần bụng của cô vẫn bằng phẳng, trông không giống chút nào với người đang có thai bốn tháng.
Hai bàn tay đút trong túi quần của Lục Diệc Thâm từ từ nắm lại thành nắm đấm.
Cái bụng phẳng lì của cô như cái gai đâm vào mắt anh.
Anh run run môi, nhưng không biết mở lời thế nào.
Khoảng cách xa nhất trên thế gian này không phải là người ở bắc bán cầu người ở nam bán cầu, cũng phải kẻ trên thiên đàng kẻ dưới địa ngục.
Mà chính là rõ ràng đang đứng trước mắt đây nhưng cũng không thể nào có đủ dũng cảm để gọi tên nhau.
Lúc này, Cố Ngôn cũng đã trấn tĩnh lại, “Sao cậu lại đến đây?”
Lục Diệc Thâm lúc này mới từ từ chuyển ánh nhìn sang Cố Ngôn, “Đáng lẽ phải là tôi hỏi cậu, vội vàng ra nước ngoài như vậy, có phải đã làm chuyện gì đáng xấu hổ rồi không?”
Nhận thấy Lục Diệc Thâm có lẽ đã biết tất cả rồi, Cố Ngôn cũng không muốn giấu giếm nữa.
Anh nói thẳng sự thật: “Cậu và Mạn Mạn đã li hôn rồi, cô ấy muốn đi đâu không hề liên quan gì đến cậu, cho nên tôi xin cậu, bảo người của cậu tránh ra đi.”
Lục Diệc Thâm lặng lẽ nhìn Cố Ngôn một lúc, khóe môi từ từ nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng, “Tôi thật sự không ngờ cậu lại có ý đồ này.”
“Ngay cả người phụ nữ của anh em mình mà cũng muốn cướp, tôi đúng là đã xem thường cậu rồi!”
Còn chưa dứt lời, nắm đấm của anh đã vội vàng tung ra, nhằm thẳng vào mặt của Cố Ngôn.
Cố Ngôn lùi về sau hai bước, nhưng môi đã bị đấm rách tóe máu.
Anh cũng tức giận vung tay đánh trả, “Tôi rất hối hận vì đã không có ý cướp cô ấy sớm hơn, tôi cứ tưởng cô ấy lấy cậu rồi sẽ được hạnh phúc, nhưng cậu đã đối xử với cô ấy ra sao, cậu có tư cách gì mà nói tôi?”
Lục Diệc Thâm ngẩn người, cú đấm vung tới của Cố Ngôn, anh không hề chống trả.
Cố Ngôn nhoài người nắm lấy cổ áo Lục Diệc Thâm, “Tôi đã yêu cô ấy bảy năm, nhưng đã che giấu suốt bảy năm, bởi cô ấy là vợ của cậu, bởi tôi biết cô ấy yêu cậu nhiều ra sao, tôi bằng lòng chúc phúc cho hai người, nhưng cậu đã làm gì cô ấy chứ?
Cô ấy vì muốn bảo vệ đứa con của cậu mà suýt nữa đã mất mạng, lúc ấy cậu ở đâu? Khi cô ấy gặp phải cảnh dầu sôi lửa bỏng thì cậu đang ở đâu? Cậu không có mắt à? Không nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô ấy sao?”
Cố Ngôn liên tục đấm lên người của Lục Diệc Thâm.
Đôi mắt Lục Diệc Thâm đỏ lên, anh không hề đánh trả, cứ ngây ra như bao gạo để Cố Ngôn tha hồ trút nắm đấm.
Anh ngước nhìn người phụ nữ đang đứng cách mình không xa, rồi đột nhiên vung tay đấm vào mặt Cố Ngôn.
“Cậu không có quyền giấu cô ấy, cậu không có quyền!”
Nếu không phải Cố Ngôn đem cô ấy giấu đi thì anh đã có thể ở bên cạnh cô, bù đắp lại những sai lầm.
Đúng vậy, tất cả là lỗi của Cố Ngôn.
“Cậu không có quyền!” Tất cả nỗi đau trong lòng giờ đây đều bộc phát, Lục Diệc Thâm gầm lên như một con mãnh thú.
Anh đánh nhiều đến mức Cố Ngôn không thể chống đỡ.
“Tôi cho cậu biết, Cố Ngôn, cậu không có quyền đó trước mặt tôi!” Vừa nói anh vừa giơ tay định đấm tiếp vào mặt Cố Ngôn.
Từ Mạn chợt xông lên chắn phía trước Cố Ngôn, nhưng cô xuất hiện quá đột ngột khiến Lục Diệc Thâm không kịp rút tay lại, chỉ kịp vung nắm đấm sang hướng khác.
Một tiếng vút vang lên bên tai của Từ Mạn, cú đấm không trúng vào mặt cô, Từ Mạn lúc này mới từ từ mở mắt.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của Lục Diệc Thâm.
Từ Mạn tháo khẩu trang và mũ xuống.
Lục Diệc Thâm cuối cùng cũng thấy được mặt của cô, ánh mắt lấp lánh rực rỡ ngày nào đã không còn nữa, giờ đây chỉ còn lại vẻ bình lặng trầm tĩnh.
Gương mặt cô hốc hác tựa hồ như không còn chút thịt nào, nhưng làn da vẫn rất trắng trẻo, ngũ quan vẫn rất cân đối, vẻ mặt giờ trông càng sắc sảo hơn.
Anh mấp máy môi định gọi tên cô, nhưng phát hiện cổ họng mình chợt không thể phát ra tiếng nữa.
Từ Mạn lạnh lùng nhìn anh rồi cất tiếng: “Người không có quyền chính là anh, ngay khoảnh khắc chúng ta li hôn thì anh đã không còn là gì trong mắt của Từ Mạn này rồi.”
Cô cũng không ngờ mình lại có thể bình tĩnh đến thế.
Mỗi một từ cô phát ra đều rất nhẹ nhàng, bình thản, không có chút hơi ấm nào, lạnh lùng đến cùng cực.
Cô quay lại dìu Cố Ngôn đứng lên, mặt anh bị thương rất nhiều, khiến Từ Mạn cảm thấy áy náy, bởi anh vì cô nên mới ra nông nỗi này.
“Anh có đau không?” Từ Mạn quan tâm hỏi.
Cố Ngôn lắc đầu, anh mỉm cười để Từ Mạn khỏi lo lắng: “Chút vết thương này chẳng là gì.”
“Vẫn nên đến bệnh viện để xử lí vết thương.” Từ Mạn khuyên nhủ, Cố Ngôn ngước nhìn Lục Diệc Thâm đứng cách đó không xa rồi gật đầu.
Họ cứ thế đi ngang qua người Lục Diệc Thâm.
Đúng như Từ Mạn nói, người không có quyền gì cả chính là anh.
Những lời hối hận và vãn hồi đều không thể nói ra được.
Ở trước mặt cô, anh có nói gì thì cũng vô ích.
Việc ra nước ngoài đã không thực hiện được.
Cố Ngôn sau khi xử lí vết thương xong thì liền rời bệnh viện.
Cảnh Từ Mạn dìu anh bước ra ngoài đã bị Thẩm Tâm Noãn nhìn thấy.
Cô ta đang rất lo lắng việc trong bụng mình hiện giờ không hề có đứa bé nào, sợ sẽ bị Lục Diệc Thâm phát hiện.
Thế nên cô ta định đến bệnh viện tạo ra một hồ sơ khám thai giả, nhưng lại gặp đúng lúc Từ Mạn đưa Cố Ngôn ra ngoài.
Thẩm Tâm Noãn nheo mắt, trong đầu dường như đã nghĩ ra được một cách hay.
Cô ta rút điện thoại, đi vào một góc khuất rồi chụp lại hình ảnh của hai người họ, trông họ trong ảnh có vẻ rất thân mật.