Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
1139
An Mặc Huyên ngây ngẩn cả người.
Cái gì? Vãn hồi? Vãn hồi cô sao?
Tịch Mộ Hàn ho khục, có chút không được tự nhiên mà nói: "Tôi tưởng là tôi đã làm đủ rõ ràng."
Sắc mặt của An Mặc Huyên lập tức trở nên có chút phức tạp và trắng bệch.
Vãn hồi gì đấy... . . .
Thật ra trong lòng của cô, bản thân cũng rõ ràng, Tịch Mộ Hàn sở dĩ đối với cô tốt như vậy, cũng là vì, cô thay hắn đỡ xuống cái viên đạn kia mà thôi.
Hắn hận sự "Phản bội" của cô tới thấu xương, dù là cứ như vậy làm hòa, những chuyện xưa kia cũng sẽ như gai vậy không ngừng đâm trúng bộ phận mềm mại nhất ở trong lòng, lâu ngày vẫn sẽ bị sụp đổ tan rã.
Huống chi... . . . Cô đối với chuyện mà hắn đã làm trước đây, đã có âm ảnh.
Dù là trong lòng còn yêu hắn, thế nhưng, bọn họ đã không thể quay trở lại về quá khứ nữa rồi.
Trước kia khi cô xem những kịch truyền hình máu chó kịch kia, nhân vật chính ở trong đó đều nói một câu như vậy "Chúng ta đã không quay về được rồi", lúc ấy cô chỉ cảm thấy ngáo ngán, nhưng bây giờ chính mình trải qua những chuyện này rồi, đột nhiên cũng liền hiểu được ý nghĩa của lời này.
Không phải là không muốn, thật sự quay về không được.
Cuối cùng vẫn phải cúi đầu dưới hiện thực.
Tịch Mộ Hàn nhìn biểu cảm trên mặt của cô, có chút hồi hộp: "Cô... . . ."
"Tịch Mộ Hàn, tôi muốn nghỉ ngơi rồi." An Mặc Huyên lại tránh né ánh mắt của hắn nói.
Tịch Mộ Hàn có chút mệt mỏi đứng dậy, cho cô dịch rồi dịch góc chăn, "Được rồi, cô nghỉ ngơi thật tốt, tôi ngày mai lại đến thăm cô."
An Mặc Huyên ừ một tiếng liền hai mắt nhắm nghiền.
Tịch Mộ Hàn muốn nói nhưng lại không, nhìn cô một hồi, lúc này mới tắt đèn ra ngoài cửa phòng.
Trái táo ở trên bàn còn chưa gọt xong, lẳng lặng nằm ở bên trên.
An Mặc Huyên nhìn trái táo kia xuất thần, rất lâu sau đó, ánh mắt của cô trở nên càng kiên định hẳn lên.
Tịch Mộ Hàn đóng cửa phòng bệnh, nụ cười ở khóe miệng mang theo mờ mờ đắng chát.
Cô mỗi lần đưa ra lời thỉnh cầu muốn rời khỏi, hắn đều là tránh né không bàn, lần này hắn cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng của hắn, cô lại muốn nói sang chuyện khác rồi.
Nhưng mà ít nhất người còn ở bên cạnh hắn, bọn họ có thể từ từ đến, không có gì.
Còn nhiều thời gian, một ngày nào đó, bọn họ sẽ làm hòa với nhau a.
... . . .
Mấy ngày kế tiếp, Tịch Mộ Hàn lại trở nên bận rộn lên, nhiều lần đều là lúc cô đã ngủ say rồi mới có thời gian sang đây xem xem cô, nhưng rất nhanh lại rời đi.
An Mặc Huyên đã nắm rõ được quy luật ràng Tịch Mộ Hàn xuất hiện ở bệnh viện rồi.
Hình như ông trời cũng cho cô cơ hội vậy.
An Mặc Huyên có chút hồi hộp nắm chặt điện thoại di động mà y tá cho cô, nhập chuỗi điện thoại mà cô đã thuộc trôi chảy kia bấm gọi đi:
"Alô."
... . . .
Tịch Mộ Hàn là sau khi liên tục dự xong hết nhiều cuộc họp hội nghị, mới biết được chuyện An Mặc Huyên mất tích.
Hắn ngay cả hít thở không chưa đều đặn, nhận được cú điện thoại từ bệnh viện và cấp dưới bối rối xong, xém chút nữa trước mắt tối sầm ngất đi.
"Tôi không phải kêu các ngươi coi giữ cô ấy thật kỹ sao! Sao coi tới coi lui coi tới người cũng mất rồi? ! Các ngươi là làm ăn cái gì không biết? ! Còn không nhanh đi tìm?" Trước mắt của Tịch Mộ Hàn từng hồi tối sầm, trong miệng dường như cũng có thể nếm được mùi máu tanh.
"Nhị thiếu gia... . . ." Cấp dưới ở một bên có chút run sợ mà nói, "Người đi về không?"
"Đến bệnh viện!" Tịch Mộ Hàn nghiến chặt răng, ra mệnh lệnh, vừa dứt lời hắn liền trực tiếp ngất đi.
Cấp dưới sợ tới mức hồn phi phách tán, hận không thể đem chân ga đạp thủng, phi nhanh tới bệnh viện.
Tịch Mộ Hàn bị đưa đến phòng cứu chữa, cứu chữa.
Những thuộc hạ tâm phúc của hắn đều lo sợ bất an đợi chờ ở bên ngoài.
Qua hai giờ sau, Tịch Mộ Hàn được đẩy đi ra.
Cấp dưới liền vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Bác sĩ nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ là mệt nhọc quá độ, lại bởi vì khí cấp công tâm mà ngất xỉu, tố chất cơ thể cũng không tệ lắm, nhưng mà cũng không vì như vậy mà sơ sẩy chắm sóc cơ thể của mình, các ngươi với tư cách là người thân cũng phải nhắc nhở nhiều hơn."
Cấp dưới vâng lời lia lịa, ánh mắt phức tạp rơi ở trên mặt tái nhợt của Tịch Mộ Hàn, cuối cũng vẫn đem tiếng thở dài nuốt về.
... . . .
Sau khi Tịch Mộ Hàn tỉnh táo rồi, câu nói đầu tiên là hỏi tung tích của An Mặc Huyên.
Cấp dưới nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, lại không đành lòng nói ra chân tướng, chỉ nói: "Bác sĩ nói ngài cần phải nghỉ ngơi thật tốt, điều dưỡng thân thể thật tốt, thân thể của ngài đã chịu không được sự giày vò rồi."
"Thân thể của tôi, bản thân tôi rất rõ, tôi tung tích của An Mặc Huyên." Tịch Mộ Hàn trầm mặt, "Lâu như vậy rồi, còn chưa tìm được?"
"Thật có lỗi, ngài ngất xỉu rồi, chúng tôi đều rất sốt ruột... . . ." Cấp dưới cúi thấp đầu nói, "Dù sao trong lòng của chúng tôi, ngài tương đối quan trọng."
"Thật sao? Mệnh lệnh kia là tôi đưa ra phải không? Các ngươi bỏ qua mệnh lệnh của tôi cũng có thể nói là tôi quan trọng sao? !" Tịch Mộ Hàn tức đến nổi mức độ chập chùng của lồng ngực cũng lớn lên, "Ngươi đừng ở đây nhiều lời với tôi nữa, nhanh đi tìm cho tôi!"
Cấp dưới run rẩy, lập tức cúi đầu nói: "Vâng, lập tức đi ngay, ngài đừng nóng giận, tức hư thân thể sẽ không tốt."
Trước khi Tịch Mộ Hàn còn muốn phát cáu, cấp dưới đã nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Tịch Mộ Hàn nhắm hai mắt lại, trong lòng vẫn còn khó lấy lại được bình tĩnh.
Hắn uể oải ngã xuống, nhìn trần nhà trắng như tuyết mà xuất thần.
Tại sao phải rời khỏi?
Là hắn đã nói sai lời gì sao?
Thế nhưng hắn cũng không có dồn ép cô ấy lập tức phải đáp ứng a... . . .
Lúc hắn đang bận rộn, còn đang suy nghĩ, có thể có cơ hội như vậy cho cô ấy bình tĩnh một chút, suy nghĩ kỹ một chút thì tốt rồi.
Thế nhưng tại sao lại như vậy... . . .
Tịch Mộ Hàn giơ cánh tay lên che lấy mắt.
Bầu không khí trong phòng bệnh lặng im, áp bức.
Ba gã cấp dưới đứng lặng im trước giường bệnh, cung kính cúi đầu xuống, nhưng tim đập như đánh trống.
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng hô hấp trong veo và tiếng Tịch Mộ Hàn đang lướt đọc tài liệu.
Hồi lâu sau, Tịch Mộ Hàn buông tài liệu xuống.
Bọn thuộc hạ đều run một cái, nhắm hai mắt lại, hồi hộp nghênh đón cơn thịnh nộ của Tịch Mộ Hàn.
Bọn họ biết bọn họ làm việc không chu đáo, không tìm được An Mặc Huyên, nhưng bọn họ phát hiện chuyện trước kia có ẩn tình khác, vì vậy tìm ra mọi tài liệu về An Mặc Huyên.
Hy vọng như vậy có thể giảm nhẹ một chút xử phạt.
Nhưng thần sắc của Tịch Mộ Hàn lại là bình tĩnh.
Hắn liếc sang ba gã cấp dưới đang đứng ở một bên, thản nhiên nói: "Các ngươi đi xuống đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
Ba gã cấp dưới lập tức khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Mộ Hàn, nhưng biểu cảm trên mặt hắn đúng là bình tĩnh đấy, nhiều lắm là mang theo một chút mỏi mệt.
Vì vậy ba gã cấp dưới thở phào nhẹ nhõm, sau khi hành lễ liền xoay người muốn đi.
"Đợi một chút." Giọng nói của Tịch Mộ Hàn ở sau lưng vang lên.
An Mặc Huyên ngây ngẩn cả người.
Cái gì? Vãn hồi? Vãn hồi cô sao?
Tịch Mộ Hàn ho khục, có chút không được tự nhiên mà nói: "Tôi tưởng là tôi đã làm đủ rõ ràng."
Sắc mặt của An Mặc Huyên lập tức trở nên có chút phức tạp và trắng bệch.
Vãn hồi gì đấy... . . .
Thật ra trong lòng của cô, bản thân cũng rõ ràng, Tịch Mộ Hàn sở dĩ đối với cô tốt như vậy, cũng là vì, cô thay hắn đỡ xuống cái viên đạn kia mà thôi.
Hắn hận sự "Phản bội" của cô tới thấu xương, dù là cứ như vậy làm hòa, những chuyện xưa kia cũng sẽ như gai vậy không ngừng đâm trúng bộ phận mềm mại nhất ở trong lòng, lâu ngày vẫn sẽ bị sụp đổ tan rã.
Huống chi... . . . Cô đối với chuyện mà hắn đã làm trước đây, đã có âm ảnh.
Dù là trong lòng còn yêu hắn, thế nhưng, bọn họ đã không thể quay trở lại về quá khứ nữa rồi.
Trước kia khi cô xem những kịch truyền hình máu chó kịch kia, nhân vật chính ở trong đó đều nói một câu như vậy "Chúng ta đã không quay về được rồi", lúc ấy cô chỉ cảm thấy ngáo ngán, nhưng bây giờ chính mình trải qua những chuyện này rồi, đột nhiên cũng liền hiểu được ý nghĩa của lời này.
Không phải là không muốn, thật sự quay về không được.
Cuối cùng vẫn phải cúi đầu dưới hiện thực.
Tịch Mộ Hàn nhìn biểu cảm trên mặt của cô, có chút hồi hộp: "Cô... . . ."
"Tịch Mộ Hàn, tôi muốn nghỉ ngơi rồi." An Mặc Huyên lại tránh né ánh mắt của hắn nói.
Tịch Mộ Hàn có chút mệt mỏi đứng dậy, cho cô dịch rồi dịch góc chăn, "Được rồi, cô nghỉ ngơi thật tốt, tôi ngày mai lại đến thăm cô."
An Mặc Huyên ừ một tiếng liền hai mắt nhắm nghiền.
Tịch Mộ Hàn muốn nói nhưng lại không, nhìn cô một hồi, lúc này mới tắt đèn ra ngoài cửa phòng.
Trái táo ở trên bàn còn chưa gọt xong, lẳng lặng nằm ở bên trên.
An Mặc Huyên nhìn trái táo kia xuất thần, rất lâu sau đó, ánh mắt của cô trở nên càng kiên định hẳn lên.
Tịch Mộ Hàn đóng cửa phòng bệnh, nụ cười ở khóe miệng mang theo mờ mờ đắng chát.
Cô mỗi lần đưa ra lời thỉnh cầu muốn rời khỏi, hắn đều là tránh né không bàn, lần này hắn cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng của hắn, cô lại muốn nói sang chuyện khác rồi.
Nhưng mà ít nhất người còn ở bên cạnh hắn, bọn họ có thể từ từ đến, không có gì.
Còn nhiều thời gian, một ngày nào đó, bọn họ sẽ làm hòa với nhau a.
... . . .
Mấy ngày kế tiếp, Tịch Mộ Hàn lại trở nên bận rộn lên, nhiều lần đều là lúc cô đã ngủ say rồi mới có thời gian sang đây xem xem cô, nhưng rất nhanh lại rời đi.
An Mặc Huyên đã nắm rõ được quy luật ràng Tịch Mộ Hàn xuất hiện ở bệnh viện rồi.
Hình như ông trời cũng cho cô cơ hội vậy.
An Mặc Huyên có chút hồi hộp nắm chặt điện thoại di động mà y tá cho cô, nhập chuỗi điện thoại mà cô đã thuộc trôi chảy kia bấm gọi đi:
"Alô."
... . . .
Tịch Mộ Hàn là sau khi liên tục dự xong hết nhiều cuộc họp hội nghị, mới biết được chuyện An Mặc Huyên mất tích.
Hắn ngay cả hít thở không chưa đều đặn, nhận được cú điện thoại từ bệnh viện và cấp dưới bối rối xong, xém chút nữa trước mắt tối sầm ngất đi.
"Tôi không phải kêu các ngươi coi giữ cô ấy thật kỹ sao! Sao coi tới coi lui coi tới người cũng mất rồi? ! Các ngươi là làm ăn cái gì không biết? ! Còn không nhanh đi tìm?" Trước mắt của Tịch Mộ Hàn từng hồi tối sầm, trong miệng dường như cũng có thể nếm được mùi máu tanh.
"Nhị thiếu gia... . . ." Cấp dưới ở một bên có chút run sợ mà nói, "Người đi về không?"
"Đến bệnh viện!" Tịch Mộ Hàn nghiến chặt răng, ra mệnh lệnh, vừa dứt lời hắn liền trực tiếp ngất đi.
Cấp dưới sợ tới mức hồn phi phách tán, hận không thể đem chân ga đạp thủng, phi nhanh tới bệnh viện.
Tịch Mộ Hàn bị đưa đến phòng cứu chữa, cứu chữa.
Những thuộc hạ tâm phúc của hắn đều lo sợ bất an đợi chờ ở bên ngoài.
Qua hai giờ sau, Tịch Mộ Hàn được đẩy đi ra.
Cấp dưới liền vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Bác sĩ nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ là mệt nhọc quá độ, lại bởi vì khí cấp công tâm mà ngất xỉu, tố chất cơ thể cũng không tệ lắm, nhưng mà cũng không vì như vậy mà sơ sẩy chắm sóc cơ thể của mình, các ngươi với tư cách là người thân cũng phải nhắc nhở nhiều hơn."
Cấp dưới vâng lời lia lịa, ánh mắt phức tạp rơi ở trên mặt tái nhợt của Tịch Mộ Hàn, cuối cũng vẫn đem tiếng thở dài nuốt về.
... . . .
Sau khi Tịch Mộ Hàn tỉnh táo rồi, câu nói đầu tiên là hỏi tung tích của An Mặc Huyên.
Cấp dưới nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, lại không đành lòng nói ra chân tướng, chỉ nói: "Bác sĩ nói ngài cần phải nghỉ ngơi thật tốt, điều dưỡng thân thể thật tốt, thân thể của ngài đã chịu không được sự giày vò rồi."
"Thân thể của tôi, bản thân tôi rất rõ, tôi tung tích của An Mặc Huyên." Tịch Mộ Hàn trầm mặt, "Lâu như vậy rồi, còn chưa tìm được?"
"Thật có lỗi, ngài ngất xỉu rồi, chúng tôi đều rất sốt ruột... . . ." Cấp dưới cúi thấp đầu nói, "Dù sao trong lòng của chúng tôi, ngài tương đối quan trọng."
"Thật sao? Mệnh lệnh kia là tôi đưa ra phải không? Các ngươi bỏ qua mệnh lệnh của tôi cũng có thể nói là tôi quan trọng sao? !" Tịch Mộ Hàn tức đến nổi mức độ chập chùng của lồng ngực cũng lớn lên, "Ngươi đừng ở đây nhiều lời với tôi nữa, nhanh đi tìm cho tôi!"
Cấp dưới run rẩy, lập tức cúi đầu nói: "Vâng, lập tức đi ngay, ngài đừng nóng giận, tức hư thân thể sẽ không tốt."
Trước khi Tịch Mộ Hàn còn muốn phát cáu, cấp dưới đã nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Tịch Mộ Hàn nhắm hai mắt lại, trong lòng vẫn còn khó lấy lại được bình tĩnh.
Hắn uể oải ngã xuống, nhìn trần nhà trắng như tuyết mà xuất thần.
Tại sao phải rời khỏi?
Là hắn đã nói sai lời gì sao?
Thế nhưng hắn cũng không có dồn ép cô ấy lập tức phải đáp ứng a... . . .
Lúc hắn đang bận rộn, còn đang suy nghĩ, có thể có cơ hội như vậy cho cô ấy bình tĩnh một chút, suy nghĩ kỹ một chút thì tốt rồi.
Thế nhưng tại sao lại như vậy... . . .
Tịch Mộ Hàn giơ cánh tay lên che lấy mắt.
Bầu không khí trong phòng bệnh lặng im, áp bức.
Ba gã cấp dưới đứng lặng im trước giường bệnh, cung kính cúi đầu xuống, nhưng tim đập như đánh trống.
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng hô hấp trong veo và tiếng Tịch Mộ Hàn đang lướt đọc tài liệu.
Hồi lâu sau, Tịch Mộ Hàn buông tài liệu xuống.
Bọn thuộc hạ đều run một cái, nhắm hai mắt lại, hồi hộp nghênh đón cơn thịnh nộ của Tịch Mộ Hàn.
Bọn họ biết bọn họ làm việc không chu đáo, không tìm được An Mặc Huyên, nhưng bọn họ phát hiện chuyện trước kia có ẩn tình khác, vì vậy tìm ra mọi tài liệu về An Mặc Huyên.
Hy vọng như vậy có thể giảm nhẹ một chút xử phạt.
Nhưng thần sắc của Tịch Mộ Hàn lại là bình tĩnh.
Hắn liếc sang ba gã cấp dưới đang đứng ở một bên, thản nhiên nói: "Các ngươi đi xuống đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
Ba gã cấp dưới lập tức khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Mộ Hàn, nhưng biểu cảm trên mặt hắn đúng là bình tĩnh đấy, nhiều lắm là mang theo một chút mỏi mệt.
Vì vậy ba gã cấp dưới thở phào nhẹ nhõm, sau khi hành lễ liền xoay người muốn đi.
"Đợi một chút." Giọng nói của Tịch Mộ Hàn ở sau lưng vang lên.