Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
55154
“Có phải cháu mới từ bệnh viện qua không?” Lương Vô Minh nắm lấy cây gậy trong tay, chỉ vào phần ghế sô pha đối diện, ra hiệu Lương Phi Phàm ngồi xuống: “Chắc cháu biết chuyện rồi chứ?”
Mới đấy mà chuyện này đã kinh động tới Lương Vô Minh rồi. Lương Phi Phàm còn tưởng rằng bên phía cảnh sát tạo áp lực. Dù sao ông nội cũng có thân phận không tầm thường, trong loại chuyện này, chỉ cần sơ ý một chút sẽ trở thành vụ bê bối. Hơn nữa bây giờ Lương thị có quá nhiều vấn đề, nếu như mẹ xảy ra chuyện như vậy, không thể nghi ngờ chính là lửa cháy đổ thêm dầu.
Lương Phi Phàm ngồi xuống và liếc mắt nhìn mấy người lãnh đạo của Cục cảnh sát. Anh chẳng qua khẽ gật đầu, sau đó mới nói: “Tôi đại khái có biết được một chút. Trước đó, bên cảnh sát đã cho người tới bệnh viện lấy lời khai của Bạch Lộ.”
Lương Vô Minh gật đầu và ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Bên kia đã nói rõ tình hình với ông rồi. Bởi vì trên đoạn đường kia không có máy quay camera theo dõi nào, cho nên ai đúng ai sai cũng không thể chỉ dựa vào lời nói là có thể quyết định được.”
Mấy lãnh đạo của cục cảnh sát ngồi bên cạnh lập tức cười nói: “Lương lão gia, chuyện này là do Lương phu nhân chủ động liên hệ với bên cảnh sát chúng tôi, tình huống lúc đó quá hỗn loạn, Lương phu nhân cũng không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, dù sao phu nhân là người có thân phận và địa vị, nếu như dính vào thì nhất định cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho Lương thị. Trong chuyện này, chúng tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Nói chung, chúng tôi đã hiểu rõ ràng chân tướng sự việc, cho nên Lương lão gia có thể yên tâm. Chúng tôi sẽ xem xét xử lý chuyện này, nhất định sẽ không gây bất kỳ rắc rối nào cho ngài cả.”
Lương Phi Phàm vừa nghe nói vậy, đôi mắt sâu thẳm nhìn lướt qua Lí Đường Lâm, sắc mặt mẹ anh vô cùng bình tĩnh, tuy nhiên cơ thể đang căng thẳng. Mà bố ngồi ở bên cạnh lại không nói một lời, chỉ lặng lẽ hút thuốc. Trên gương mặt già nua của Lương Vô Minh không có bất kỳ cảm xúc nào. Chỉ có mấy người bên Cục cảnh sát này tươi cười nịnh nọt, đặt một tập tài liệu ở trên bàn.
Anh nhíu mày, trong lòng mơ hồ nhận thấy được mọi chuyện dường như đã rời khỏi quỹ đạo. Lương Phi Phàm lấy một điếu thuốc lên đốt và hít vào một hơi. Bởi vì còn có người cảnh sát ở đây nên anh không vội lên tiếng.
Chờ sau khi làm thủ tục xong xuôi, bên cảnh sát bảo Lí Đường Lâm ký tên rồi mới rời khỏi nhà họ Lương.
...
“Được rồi, chuyện này cứ giải quyết như vậy đi, tôi không hy vọng lại gây thêm rắc rối nữa. Thẩm Hận Thiên đã tự mình đi Cục cảnh sát tự thú, sau đó phía phóng viên chắc chắn sẽ có người theo dõi chuyện này. Trong mấy ngày tới, mọi người ít ra ngoài thôi.” Lương Vô Minh nhớ tới người cháu gái mới rời khỏi nhà họ Lương ra ngoài dưỡng thai, ông lại căn dặn Lí Đường Lâm: “Bên phía Tịnh Tiêu chắc còn chưa biết tình hình cụ thể thế nào. Mấy ngày tới, cô bảo con bé ít đi ra ngoài thôi. Bụng nó lớn như vậy, đừng lại để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.”
Lí Đường Lâm không tập trung, chỉ khẽ gật đầu.
Lương Kiếm Nam hút hết điếu thuốc thì dụi vào gạt tàn và đứng dậy, sắc mặt không vui nhìn vợ, nói: “Bà theo tôi lên tầng, tôi có chuyện muốn nói với bà.”
Lí Đường Lâm nắm chặt lấy chiếc khăn quàng cổ bằng lông của mình, cơ thể có chút cứng đờ. khẽ gật đầu.
Lương Phi Phàm vẫn chưa lên tiếng. Nhưng lúc này, anh đại khái cũng hiểu rõ, cái gọi là “xong việc” có ý gì.
Thẩm Hận Thiên, đó không phải là tài xế cho nhà họ Lương sao?
Mấy năm nay, ông vẫn luôn lái xe riêng cho mẹ. Có lẽ ông ta đã 40 gần 50 tuổi rồi. Ông ta là người đàng hoàng, vẫn luôn an phận, chỉ làm đúng nghĩa vụ của mình. Ông ta tự thú sao?
Là ông ta đẩy Tần Trân Hy sao?
Ánh mắt sâu thẳm của Lương Phi Phàm nhìn theo bóng lưng cứng đờ của Lí Đường Lâm đang đi lên tầng, anh cầm điếu thuốc lên, chậm rãi hút một hơi, khói thuốc trắng lượn lờ, che đi một phần gương mặt đẹp trai của anh, càng làm cho nó thêm tối tăm.
Lương Vô Minh nhìn cháu của mình. Từ đầu tới cuối, ông ta đều không lên tiếng, chỉ lộ ra vẻ mặt cao thâm khó dò. Lương Vô Minh đã già, trong lòng lại hoàn toàn tỉnh táo. Bây giờ bên phía cảnh sát có tin tức gì, nắm giữ chứng cứ gì, ông ta đương nhiên đã biết được trước tiên.
Cháu trai mới từ bệnh viện qua, chắc hẳn bên kia đã sớm nói cho nó biết những điều không nên nói rồi.
“A Phàm, cháu muốn hỏi gì về chuyện của mẹ cháu không? Hoặc, nói là trước đó cháu đã nghe được gì?”
Lương Phi Phàm bị khói thuốc xông lên, mắt hơi nheo lại và giọng nói trầm xuống: “Ông nội, không phải ông đã xử lý xong rồi sao?”
Lương Vô Minh hài lòng gật đầu: “Không quan tâm cháu nghĩ như thế nào, đúng như lời cháu nói, ông đã xử lý tốt chuyện này. Ông không cho phép cháu lại can thiệp vào nữa. Chuyện giữa cháu và Bạch Lộ, ông đã mở một con mắt nhắm một con mắt, trước mắt nhà họ Lương đang trong thời kỳ rối ren, không nên lại xảy ra bất kỳ chuyện xấu nào được nữa. Cháu cần phải phân biệt rõ ràng, ai nhẹ ai nặng. Nếu như cháu không thể suy nghĩ rõ ràng, vậy đừng trách đến lúc đó ông nội sẽ không để ý tới nguyện vọng của cháu mà ra tay - can thiệp.”
Lí Đường Lâm đi vào phòng ngủ. Lương Kiếm Nam đang đứng ở cách cửa sổ không xa. Ngày hôm nay, ông cũng không biết mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc nữa. Trong phòng lớn như thế lại nồng nặc mùi thuốc lá. Lí Đường Lâm khẽ nhíu mày, bà khép cửa phòng lại và đi tới.
“Ông muốn nói gì? Hôm nay tôi rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”
Tính tình Lương Kiếm Nam trước sau đều rất nóng nảy, nhưng ông ta vẫn tương đối mềm mỏng với người vợ Lí Đường Lâm này.
Năm đó, khi ông ta cưới Lí Đường Lâm đã cảm thấy là mình trèo cao. Lí Đường Lâm xinh đẹp, có kiến thức lại hiểu lễ nghĩa, bà luôn có vẻ tao nhã và quyến rũ. Mà ông chẳng qua chỉ một nhà doanh nhân đầu cơ. Năm đó bọn họ cưới nhau cũng không tính là cuộc hôn nhân thương mại, chẳng qua ở trong một cuộc gặp mặt công khai, ông ta vừa nhìn đã bị khí chất cao quý và tao nhã của bà đã bị bà thu hút. Khi đó, Lương thị đang cần có danh vọng, cho nên Lương Kiếm Nam vội vàng đi tới nhà họ Lý để cầu hôn. Ông không ngờ bố mẹ bà đánh giá cao về ông. Mà ông cũng không ngờ, chẳng bao lâu Lí Đường Lâm cũng đồng ý kết hôn với mình.
Chẳng qua sống với nhau nhiều năm, ông ít nhiều cũng biết Lí Đường Lâm ở bên cạnh ông, nhưng lại chưa chắc yêu ông.
Lương Kiếm Nam cũng không phải là người tinh tế, hơn nữa lúc còn trẻ ông luôn bận rộn với sự nghiệp, chỉ muốn Lương thị lớn hơn nữa, tốt hơn nữa. Giữa hai vợ chồng ông có lẽ có tồn tại một vài vấn đề, nhưng ông cơ bản đều bỏ qua chúng. Mà bây giờ, khi đã bước vào tuổi trung niên, ông càng cảm thấy mình không nhất thiết phải để ý tới những vấn đề đó nữa.
Nhưng lần này đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, Lương Kiếm Nam không phải là kẻ ngu ngốc, ông làm sao có thể không nhìn ra được chứ? Trong này nhất định có che giấu một vài chuyện mà ông không biết.
Lương Kiếm Nam lại hút một hơi rồi mới xoay người lại, nhìn về phía người vợ đang đứng cách mình không xa: “Bà và Tần Trân Hy...có quen biết sao?”
Lí Đường Lâm sớm biết, chuyện đã trở thành như vậy, nhất định sẽ có không ít người hỏi mình. Bà ta cũng đã nghĩ xong lí do thoái thác. Bà ta cảm thấy mình đã vượt qua phần khó khăn nhất, bây giờ còn lại cũng chỉ là đối mặt với người nhà của mình mà thôi. Bà ta không cho rằng chuyện này có gì đáng để lo lắng cả.
“Chưa nói là quen biết.” Giọng bà ta rất bình tĩnh: “Trước đó không phải Phi Phàm đã thu xếp gặp mặt, cùng nhau ăn một bữa cơm sao? Như vậy có tính là quen biết không?”
Lương Kiếm Nam nhíu mày: “Vậy bà lén đi gặp bà ta làm gì?”
“Tôi đi gặp bà ta là vì chuyện của Phi Phàm và Bạch Lộ.”
“Bà không phải là người duy nhất tán thành cho chúng yêu nhau sao?”
Lương Kiếm Nam đặt điếu thuốc còn lại vào gạt tàn và liếc mắt nhìn Lí Đường Lâm: “Cho dù là vì chuyện của con trai, sao Tần Trân Hy lại có thể đột nhiên xảy ra tai nạn được?”
Lí Đường Lâm rất bình tĩnh nhìn xuống. Bà ta theo bản năng xiết chặt mười ngón của mình, nỗi đau kia có thể nhắc nhở bà ta duy trì sự tỉnh táo nhất định. Bà ta chậm rãi nói: “...Trước đây, tôi thật sự tán thành cho chúng yêu nhau. Nhưng gần đây Lương thị xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi đã nhìn ra được, tất cả đều là vì Bạch Lộ...Tôi là một người mẹ nhưng từ trước tới nay chưa từng giúp con mình được chuyện gì. Lần này, tôi cũng chỉ muốn giúp nó một chút thôi. Ban đầu, tôi muốn đi tìm Bạch Lộ, nhưng cuối cùng lại gặp Tần Trân Hy ở bệnh viện...Sau đó, bà ta gọi điện thoại, hẹn tôi gặp mặt.”
Lương Kiếm Nam gật đầu: “Vậy sau khi gặp mặt thì sao? Bà ta nói gì với bà?”
“Cũng không có gì cả. Là một người mẹ thấy con gái của mình mang thai, lại không được bố mẹ nhà trai chấp nhận, bà ta tất nhiên hi vọng con gái mình tốt, hi vọng tôi có thể giúp cho chúng ở cùng nhau. Tôi không muốn nói quá chắc chắn, chẳng qua chỉ nói với bà ta, mình tôi không quyết định được chuyện này. Hơn nữa bây giờ Lương thị...Cho nên tôi cũng khuyên bảo vài câu, nhưng Tần Trân Hy không nghe.”
Cho nên, giải thích đó chính là…
Lí Đường Lâm đi ra khỏi quán cà phê, sau đó Tần Trân Hy đuổi theo kéo bà ta không thả, cuối cùng hai người đứng ở trên vỉa hè tranh cãi. Thẩm Hận Thiên nhìn thấy vậy thì không nhịn được mới xuống xe. Ông ta tất nhiên phải giúp Lí Đường Lâm rồi. Ai biết ba người lôi kéo nhau, Tần Trân Hy đã bị Thẩm Hận Thiên đẩy ra đường, vừa vặn lúc đó có xe đi qua và đâm vào bà ta.
Tình hình lúc đó quá hoảng loạn, cho nên Lí Đường Lâm quyết định phải nhanh chóng rời đi cùng Thẩm Hận Thiên. Chỉ có điều bây giờ đã xác định được Tần Trân Hy không có nguy hiểm tính mạng nhưng còn chưa tỉnh lại. Mà người tài xế Thẩm Hận Thiên này không chịu nổi lương tâm lên án, cho nên đã đi tới Cục cảnh sát tự thú.
...
“...Kiếm Nam, không ai muốn chuyện lại trở thành như vậy cả.” Lí Đường Lâm cúi đầu nói: “Tuy nhiên tôi đã tìm hiểu qua tình huống ở bên phía bệnh viện rồi. Tần Trân Hy đã ra khỏi phòng phẫu thuật, bà ta không có vấn đề gì, chẳng qua vẫn hôn mê bất tỉnh thôi. Bác sĩ cũng không xác định được tới khi nào mới tỉnh lại được.”
Bà ta dừng lại một lát, cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt của chồng. Lương Kiếm Nam dường như suy nghĩ tới điều gì đó, cũng không biết ông ta có thật sự tin vào điều bà ta nói hay không.
Bây giờ, Lí Đường Lâm vội vàng lên một chiếc thuyền, nhưng tới khi bà ta muốn rời khỏi thuyền thì nó đã chạy đến giữa biển, bà ta đâm lao phải theo lao, chỉ có thể tiếp tục che giấu cho mình: “...Về lái xe Thẩm, ông ta cũng không phải cố ý, ông ta chỉ muốn giúp tôi mà thôi. Dù sao tôi có thân phận như vậy lại ở trên vỉa hè cùng người khác lôi lôi kéo kéo, tóm lại cũng không tốt. Cho nên...Nếu như có thể, ông nhờ bố tìm chút quan hệ bên phía cục cảnh sát, giúp ông ta được xử nhẹ một chút.”
Lương Kiếm Nam hút một hơi rồi gật đầu: “Trong lòng tôi tự biết sắp xếp.”
Lí Đường Lâm nhìn chồng mình đã hút hết hơn nửa gói thuốc lá chỉ trong có một ngày, bà ta nhíu mày, nói thêm một câu: “...Kiếm Nam, tôi biết ông thấy khó chịu, nhưng cũng bớt hút thuốc đi. Tôi xin lỗi và đã gây ra chuyện như vậy, tôi cũng có phần trách nhiệm.”
Lương Kiếm Nam dừng lại một lát, cuối cùng vẫn rút điếu thuốc lá ra khỏi miệng: “Bà cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ xử lý tốt những chuyện còn lại.”
“Có phải cháu mới từ bệnh viện qua không?” Lương Vô Minh nắm lấy cây gậy trong tay, chỉ vào phần ghế sô pha đối diện, ra hiệu Lương Phi Phàm ngồi xuống: “Chắc cháu biết chuyện rồi chứ?”
Mới đấy mà chuyện này đã kinh động tới Lương Vô Minh rồi. Lương Phi Phàm còn tưởng rằng bên phía cảnh sát tạo áp lực. Dù sao ông nội cũng có thân phận không tầm thường, trong loại chuyện này, chỉ cần sơ ý một chút sẽ trở thành vụ bê bối. Hơn nữa bây giờ Lương thị có quá nhiều vấn đề, nếu như mẹ xảy ra chuyện như vậy, không thể nghi ngờ chính là lửa cháy đổ thêm dầu.
Lương Phi Phàm ngồi xuống và liếc mắt nhìn mấy người lãnh đạo của Cục cảnh sát. Anh chẳng qua khẽ gật đầu, sau đó mới nói: “Tôi đại khái có biết được một chút. Trước đó, bên cảnh sát đã cho người tới bệnh viện lấy lời khai của Bạch Lộ.”
Lương Vô Minh gật đầu và ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Bên kia đã nói rõ tình hình với ông rồi. Bởi vì trên đoạn đường kia không có máy quay camera theo dõi nào, cho nên ai đúng ai sai cũng không thể chỉ dựa vào lời nói là có thể quyết định được.”
Mấy lãnh đạo của cục cảnh sát ngồi bên cạnh lập tức cười nói: “Lương lão gia, chuyện này là do Lương phu nhân chủ động liên hệ với bên cảnh sát chúng tôi, tình huống lúc đó quá hỗn loạn, Lương phu nhân cũng không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, dù sao phu nhân là người có thân phận và địa vị, nếu như dính vào thì nhất định cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho Lương thị. Trong chuyện này, chúng tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Nói chung, chúng tôi đã hiểu rõ ràng chân tướng sự việc, cho nên Lương lão gia có thể yên tâm. Chúng tôi sẽ xem xét xử lý chuyện này, nhất định sẽ không gây bất kỳ rắc rối nào cho ngài cả.”
Lương Phi Phàm vừa nghe nói vậy, đôi mắt sâu thẳm nhìn lướt qua Lí Đường Lâm, sắc mặt mẹ anh vô cùng bình tĩnh, tuy nhiên cơ thể đang căng thẳng. Mà bố ngồi ở bên cạnh lại không nói một lời, chỉ lặng lẽ hút thuốc. Trên gương mặt già nua của Lương Vô Minh không có bất kỳ cảm xúc nào. Chỉ có mấy người bên Cục cảnh sát này tươi cười nịnh nọt, đặt một tập tài liệu ở trên bàn.
Anh nhíu mày, trong lòng mơ hồ nhận thấy được mọi chuyện dường như đã rời khỏi quỹ đạo. Lương Phi Phàm lấy một điếu thuốc lên đốt và hít vào một hơi. Bởi vì còn có người cảnh sát ở đây nên anh không vội lên tiếng.
Chờ sau khi làm thủ tục xong xuôi, bên cảnh sát bảo Lí Đường Lâm ký tên rồi mới rời khỏi nhà họ Lương.
...
“Được rồi, chuyện này cứ giải quyết như vậy đi, tôi không hy vọng lại gây thêm rắc rối nữa. Thẩm Hận Thiên đã tự mình đi Cục cảnh sát tự thú, sau đó phía phóng viên chắc chắn sẽ có người theo dõi chuyện này. Trong mấy ngày tới, mọi người ít ra ngoài thôi.” Lương Vô Minh nhớ tới người cháu gái mới rời khỏi nhà họ Lương ra ngoài dưỡng thai, ông lại căn dặn Lí Đường Lâm: “Bên phía Tịnh Tiêu chắc còn chưa biết tình hình cụ thể thế nào. Mấy ngày tới, cô bảo con bé ít đi ra ngoài thôi. Bụng nó lớn như vậy, đừng lại để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.”
Lí Đường Lâm không tập trung, chỉ khẽ gật đầu.
Lương Kiếm Nam hút hết điếu thuốc thì dụi vào gạt tàn và đứng dậy, sắc mặt không vui nhìn vợ, nói: “Bà theo tôi lên tầng, tôi có chuyện muốn nói với bà.”
Lí Đường Lâm nắm chặt lấy chiếc khăn quàng cổ bằng lông của mình, cơ thể có chút cứng đờ. khẽ gật đầu.
Lương Phi Phàm vẫn chưa lên tiếng. Nhưng lúc này, anh đại khái cũng hiểu rõ, cái gọi là “xong việc” có ý gì.
Thẩm Hận Thiên, đó không phải là tài xế cho nhà họ Lương sao?
Mấy năm nay, ông vẫn luôn lái xe riêng cho mẹ. Có lẽ ông ta đã 40 gần 50 tuổi rồi. Ông ta là người đàng hoàng, vẫn luôn an phận, chỉ làm đúng nghĩa vụ của mình. Ông ta tự thú sao?
Là ông ta đẩy Tần Trân Hy sao?
Ánh mắt sâu thẳm của Lương Phi Phàm nhìn theo bóng lưng cứng đờ của Lí Đường Lâm đang đi lên tầng, anh cầm điếu thuốc lên, chậm rãi hút một hơi, khói thuốc trắng lượn lờ, che đi một phần gương mặt đẹp trai của anh, càng làm cho nó thêm tối tăm.
Lương Vô Minh nhìn cháu của mình. Từ đầu tới cuối, ông ta đều không lên tiếng, chỉ lộ ra vẻ mặt cao thâm khó dò. Lương Vô Minh đã già, trong lòng lại hoàn toàn tỉnh táo. Bây giờ bên phía cảnh sát có tin tức gì, nắm giữ chứng cứ gì, ông ta đương nhiên đã biết được trước tiên.
Cháu trai mới từ bệnh viện qua, chắc hẳn bên kia đã sớm nói cho nó biết những điều không nên nói rồi.
“A Phàm, cháu muốn hỏi gì về chuyện của mẹ cháu không? Hoặc, nói là trước đó cháu đã nghe được gì?”
Lương Phi Phàm bị khói thuốc xông lên, mắt hơi nheo lại và giọng nói trầm xuống: “Ông nội, không phải ông đã xử lý xong rồi sao?”
Lương Vô Minh hài lòng gật đầu: “Không quan tâm cháu nghĩ như thế nào, đúng như lời cháu nói, ông đã xử lý tốt chuyện này. Ông không cho phép cháu lại can thiệp vào nữa. Chuyện giữa cháu và Bạch Lộ, ông đã mở một con mắt nhắm một con mắt, trước mắt nhà họ Lương đang trong thời kỳ rối ren, không nên lại xảy ra bất kỳ chuyện xấu nào được nữa. Cháu cần phải phân biệt rõ ràng, ai nhẹ ai nặng. Nếu như cháu không thể suy nghĩ rõ ràng, vậy đừng trách đến lúc đó ông nội sẽ không để ý tới nguyện vọng của cháu mà ra tay - can thiệp.”
Lí Đường Lâm đi vào phòng ngủ. Lương Kiếm Nam đang đứng ở cách cửa sổ không xa. Ngày hôm nay, ông cũng không biết mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc nữa. Trong phòng lớn như thế lại nồng nặc mùi thuốc lá. Lí Đường Lâm khẽ nhíu mày, bà khép cửa phòng lại và đi tới.
“Ông muốn nói gì? Hôm nay tôi rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”
Tính tình Lương Kiếm Nam trước sau đều rất nóng nảy, nhưng ông ta vẫn tương đối mềm mỏng với người vợ Lí Đường Lâm này.
Năm đó, khi ông ta cưới Lí Đường Lâm đã cảm thấy là mình trèo cao. Lí Đường Lâm xinh đẹp, có kiến thức lại hiểu lễ nghĩa, bà luôn có vẻ tao nhã và quyến rũ. Mà ông chẳng qua chỉ một nhà doanh nhân đầu cơ. Năm đó bọn họ cưới nhau cũng không tính là cuộc hôn nhân thương mại, chẳng qua ở trong một cuộc gặp mặt công khai, ông ta vừa nhìn đã bị khí chất cao quý và tao nhã của bà đã bị bà thu hút. Khi đó, Lương thị đang cần có danh vọng, cho nên Lương Kiếm Nam vội vàng đi tới nhà họ Lý để cầu hôn. Ông không ngờ bố mẹ bà đánh giá cao về ông. Mà ông cũng không ngờ, chẳng bao lâu Lí Đường Lâm cũng đồng ý kết hôn với mình.
Chẳng qua sống với nhau nhiều năm, ông ít nhiều cũng biết Lí Đường Lâm ở bên cạnh ông, nhưng lại chưa chắc yêu ông.
Lương Kiếm Nam cũng không phải là người tinh tế, hơn nữa lúc còn trẻ ông luôn bận rộn với sự nghiệp, chỉ muốn Lương thị lớn hơn nữa, tốt hơn nữa. Giữa hai vợ chồng ông có lẽ có tồn tại một vài vấn đề, nhưng ông cơ bản đều bỏ qua chúng. Mà bây giờ, khi đã bước vào tuổi trung niên, ông càng cảm thấy mình không nhất thiết phải để ý tới những vấn đề đó nữa.
Nhưng lần này đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, Lương Kiếm Nam không phải là kẻ ngu ngốc, ông làm sao có thể không nhìn ra được chứ? Trong này nhất định có che giấu một vài chuyện mà ông không biết.
Lương Kiếm Nam lại hút một hơi rồi mới xoay người lại, nhìn về phía người vợ đang đứng cách mình không xa: “Bà và Tần Trân Hy...có quen biết sao?”
Lí Đường Lâm sớm biết, chuyện đã trở thành như vậy, nhất định sẽ có không ít người hỏi mình. Bà ta cũng đã nghĩ xong lí do thoái thác. Bà ta cảm thấy mình đã vượt qua phần khó khăn nhất, bây giờ còn lại cũng chỉ là đối mặt với người nhà của mình mà thôi. Bà ta không cho rằng chuyện này có gì đáng để lo lắng cả.
“Chưa nói là quen biết.” Giọng bà ta rất bình tĩnh: “Trước đó không phải Phi Phàm đã thu xếp gặp mặt, cùng nhau ăn một bữa cơm sao? Như vậy có tính là quen biết không?”
Lương Kiếm Nam nhíu mày: “Vậy bà lén đi gặp bà ta làm gì?”
“Tôi đi gặp bà ta là vì chuyện của Phi Phàm và Bạch Lộ.”
“Bà không phải là người duy nhất tán thành cho chúng yêu nhau sao?”
Lương Kiếm Nam đặt điếu thuốc còn lại vào gạt tàn và liếc mắt nhìn Lí Đường Lâm: “Cho dù là vì chuyện của con trai, sao Tần Trân Hy lại có thể đột nhiên xảy ra tai nạn được?”
Lí Đường Lâm rất bình tĩnh nhìn xuống. Bà ta theo bản năng xiết chặt mười ngón của mình, nỗi đau kia có thể nhắc nhở bà ta duy trì sự tỉnh táo nhất định. Bà ta chậm rãi nói: “...Trước đây, tôi thật sự tán thành cho chúng yêu nhau. Nhưng gần đây Lương thị xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi đã nhìn ra được, tất cả đều là vì Bạch Lộ...Tôi là một người mẹ nhưng từ trước tới nay chưa từng giúp con mình được chuyện gì. Lần này, tôi cũng chỉ muốn giúp nó một chút thôi. Ban đầu, tôi muốn đi tìm Bạch Lộ, nhưng cuối cùng lại gặp Tần Trân Hy ở bệnh viện...Sau đó, bà ta gọi điện thoại, hẹn tôi gặp mặt.”
Lương Kiếm Nam gật đầu: “Vậy sau khi gặp mặt thì sao? Bà ta nói gì với bà?”
“Cũng không có gì cả. Là một người mẹ thấy con gái của mình mang thai, lại không được bố mẹ nhà trai chấp nhận, bà ta tất nhiên hi vọng con gái mình tốt, hi vọng tôi có thể giúp cho chúng ở cùng nhau. Tôi không muốn nói quá chắc chắn, chẳng qua chỉ nói với bà ta, mình tôi không quyết định được chuyện này. Hơn nữa bây giờ Lương thị...Cho nên tôi cũng khuyên bảo vài câu, nhưng Tần Trân Hy không nghe.”
Cho nên, giải thích đó chính là…
Lí Đường Lâm đi ra khỏi quán cà phê, sau đó Tần Trân Hy đuổi theo kéo bà ta không thả, cuối cùng hai người đứng ở trên vỉa hè tranh cãi. Thẩm Hận Thiên nhìn thấy vậy thì không nhịn được mới xuống xe. Ông ta tất nhiên phải giúp Lí Đường Lâm rồi. Ai biết ba người lôi kéo nhau, Tần Trân Hy đã bị Thẩm Hận Thiên đẩy ra đường, vừa vặn lúc đó có xe đi qua và đâm vào bà ta.
Tình hình lúc đó quá hoảng loạn, cho nên Lí Đường Lâm quyết định phải nhanh chóng rời đi cùng Thẩm Hận Thiên. Chỉ có điều bây giờ đã xác định được Tần Trân Hy không có nguy hiểm tính mạng nhưng còn chưa tỉnh lại. Mà người tài xế Thẩm Hận Thiên này không chịu nổi lương tâm lên án, cho nên đã đi tới Cục cảnh sát tự thú.
...
“...Kiếm Nam, không ai muốn chuyện lại trở thành như vậy cả.” Lí Đường Lâm cúi đầu nói: “Tuy nhiên tôi đã tìm hiểu qua tình huống ở bên phía bệnh viện rồi. Tần Trân Hy đã ra khỏi phòng phẫu thuật, bà ta không có vấn đề gì, chẳng qua vẫn hôn mê bất tỉnh thôi. Bác sĩ cũng không xác định được tới khi nào mới tỉnh lại được.”
Bà ta dừng lại một lát, cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt của chồng. Lương Kiếm Nam dường như suy nghĩ tới điều gì đó, cũng không biết ông ta có thật sự tin vào điều bà ta nói hay không.
Bây giờ, Lí Đường Lâm vội vàng lên một chiếc thuyền, nhưng tới khi bà ta muốn rời khỏi thuyền thì nó đã chạy đến giữa biển, bà ta đâm lao phải theo lao, chỉ có thể tiếp tục che giấu cho mình: “...Về lái xe Thẩm, ông ta cũng không phải cố ý, ông ta chỉ muốn giúp tôi mà thôi. Dù sao tôi có thân phận như vậy lại ở trên vỉa hè cùng người khác lôi lôi kéo kéo, tóm lại cũng không tốt. Cho nên...Nếu như có thể, ông nhờ bố tìm chút quan hệ bên phía cục cảnh sát, giúp ông ta được xử nhẹ một chút.”
Lương Kiếm Nam hút một hơi rồi gật đầu: “Trong lòng tôi tự biết sắp xếp.”
Lí Đường Lâm nhìn chồng mình đã hút hết hơn nửa gói thuốc lá chỉ trong có một ngày, bà ta nhíu mày, nói thêm một câu: “...Kiếm Nam, tôi biết ông thấy khó chịu, nhưng cũng bớt hút thuốc đi. Tôi xin lỗi và đã gây ra chuyện như vậy, tôi cũng có phần trách nhiệm.”
Lương Kiếm Nam dừng lại một lát, cuối cùng vẫn rút điếu thuốc lá ra khỏi miệng: “Bà cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ xử lý tốt những chuyện còn lại.”